Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 9

STORY 9:

Sau khi gây lộn một trận thật bùng nổ ở ‘Radio 88’, mà thực ra là có một mình Trương Gia Nguyên chửi còn Châu Kha Vũ thì cụp đuôi chó không dám ho he tiếng nào.

Từ hồi chiến tranh lạnh và hiện giờ là chiến tranh hạt nhân, Trương Gia Nguyên đách thèm quan tâm đến vấn đề khí thải ra môi trường nữa mà quyết tâm đóng góp vào nền công nghiệp xăng dầu của đất nước.

Nói đơn giản, ngày trước là ngồi chung xe, giờ cậu tự lái xe đi làm.

Hai chiếc BMW phóng bạt mạng trên đại lộ. Chủ yếu là chiếc trước phóng còn chiếc sau dí theo. Cũng may là ba bốn giờ sáng đường không có ai, nếu không thì mỗi thằng một vé lên phường ăn bánh uống trà rồi.

Nhờ tổ tiên gồng gánh, và cũng nhờ thế lực thần bí nào đó CHƯA muốn tạo nghiệp, mà Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đều về đến nhà an toàn.

Trương Gia Nguyên đi thẳng vào nhà. Vừa chuẩn bị thay giày, tay lại bị giữ chặt.

Cậu lái xe không đóng cửa sổ, cả một đường gió tạt lạnh ngắt mặt mũi tay chân. Châu Kha Vũ như cầm phải cục nước đá, giật mình, đau lòng xoa xoa ủ ấm.

“Em giận đến ngu luôn rồi phải không?” Châu Kha Vũ nghiến răng. “Lái xe thì phóng như bay lên bàn thờ, muốn đua giải bát hương vàng hả? Còn không biết chắn gió, bị bệnh thì phải làm sao?”

Bất ngờ là, Trương Gia Nguyên không chửi lại, cũng không né tránh động tác của hắn. Mặc dù cậu ở quán cậu hành động như nuốt phải thuốc nổ, nhưng trên thực tế, thứ được làm nguội bởi khí lạnh ban đêm còn có đầu óc và lý trí của cậu nữa.

Trương Gia Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều.

“Em không muốn cãi nhau với anh.” Trương Gia Nguyên thở dài, tựa người vào kệ giày phía sau. “Cũng không muốn chiến tranh lạnh, không muốn anh cứ phải xuống nước nhận sai.”

Châu Kha Vũ biết người yêu muốn nói chuyện nghiêm túc, nên hắn không ngắt lời, im lặng nghe cậu nói tiếp. Chỉ có động tác ủ ấm là vẫn không ngừng lại.

“Xét về lý thuyết, khi yêu nhau, em không nên lấn cấn mãi quá khứ của anh. Nhưng em không làm được. Anh gạt em đi đón Lưu Vũ là anh không đúng, nhưng phản ứng của em cũng chứng tỏ em vẫn còn tồn tại vấn đề. Em… không có cảm giác an toàn.”

Ngực Châu Kha Vũ nhoi nhói, hắn vẫn nắm tay Trương Gia Nguyên không buông. Đôi bàn tay đã từng kéo hắn ra những tháng ngày buông thả mê muội, xé tan màn đêm u tối để đưa hắn trở lại với ánh ban mai.

Dịu dàng như vậy, mạnh mẽ như vậy.

“Chuyện năm đó anh theo đuổi cậu ấy và cảm giác đơn phương trong tuyệt vọng của em vẫn là trái bom nổ chậm chôn giữa hai chúng ta. Đó không chỉ đơn thuần là ghen tuông, mà đã trở thành tâm bệnh của em rồi. Có thể anh hiện tại nuông chiều em, sẵn sàng chịu đựng sự vô lý của em. Nhưng đến một lúc nào đó, anh cũng sẽ mệt mỏi. Và phần tình cảm này dần trở thành gánh nặng.”

“Không đâu.” Châu Kha Vũ ôm Trương Gia Nguyên vào lòng. “Sẽ không có ngày đó.”

“Tương lai thế nào đâu ai biết được. Cũng như anh thời đại học đánh chết cũng không tin hiện giờ sẽ nói chuyện yêu đương với đối thủ một mất một còn là em mà, phải không? Quan trọng nhất là, em không nỡ.” Trương Gia Nguyên ngẩng đầu, cười mệt mỏi. “Mỗi lần cãi nhau, nhìn anh khó chịu, lòng em cũng rất khó chịu, nhưng em không nhẫn nhịn được, không kiểm soát được cảm xúc của mình. Em không biết phải làm thế nào cả.”

Thật ra Châu Kha Vũ cũng biết mối quan hệ giữa cả hai không có tính ổn định. Lúc thắm thiết thì nồng nhiệt ngọt ngấy, nhưng số lần cãi nhau thì tính cả ba đời nhà hắn cũng không bằng. Có những lần nghiêm trọng đến nỗi trở mặt suýt nữa đường ai nấy đi. Ai cũng nói yêu càng lâu thì càng trưởng thành, nhưng Châu Kha Vũ thấy họ càng yêu càng… trẻ trâu.

Châu Kha Vũ đau lòng hôn lên mái tóc mềm mại. Hắn chưa từng biết Trương Gia Nguyên có nhiều trăn trở như vậy. Nếu hôm nay cậu không nói, hắn cũng sẽ như thường lệ năn nỉ, dỗ dành, làm trò con bò để cậu nguôi giận. Rồi chuyện này cứ thế trôi qua.

Trôi qua, nhưng vẫn để lại vết xước.

Trương Gia Nguyên khẽ đẩy Châu Kha Vũ ra.

“Chúng ta tạm thời tách ra đi!”

Trong đầu Châu Kha Vũ nổ oành, chuông cảnh báo kịch liệt vang lên. Lời thoại kiểu này… Không phải em ấy muốn chia tay chứ?

Hắn theo thói quen muốn rống lên phản đối. Nhưng nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Trương Gia Nguyên, lời nói nghẹn ngang cổ họng.

Nhìn biểu cảm của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì. Cậu phì cười, xoa đầu hắn an ủi.

“Không phải em muốn chia tay. Anh đừng làm ra vẻ mặt như em sắp ly hôn chia tài sản tới nơi vậy. Chỉ là cho tình cảm của chúng ta có chút khoảng lặng để thở thôi. Em muốn suy nghĩ về vấn đề của em và giải quyết triệt để nó. Cũng hy vọng anh có thể tìm ra phương hướng để chúng ta ở bên nhau dài lâu.”

Trương Gia Nguyên rướn người, hôn nhẹ lên khóe môi Châu Kha Vũ.

“Tuy rằng anh thỉnh thoảng lên cơn thần kinh, lắm lúc trẻ trâu không đỡ được, nhưng em thích anh nhiều như vậy, còn muốn chiếm giữ anh cả đời. Sao lại nỡ buông tay?”

Lưu Vũ trở về khiến Trương Gia Nguyên lo lắng bất an, cũng khiến cậu nhận ra nếu tiếp tục như vậy thì giữa hai người họ nhất định sẽ xuất hiện rạn nứt. Về lâu về dài, vết nứt ấy sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành khoảng cách không thể xóa nhòa.

Trương Gia Nguyên không muốn điều đó xảy ra.

“Vậy em muốn tách ra như thế nào? Cũng không thể đuổi anh ra khỏi nhà chứ!” Châu Kha Vũ cúi đầu ủ rũ. Xét thấy bản thân có tiền sử tình cảm quá đen tối, bị cáo Châu Kha Vũ chỉ có thể tranh thủ chút quyền lợi trước khi tòa tuyên án.

“Không đến mức đó. Chỉ là… không cần phải dính nhau quá. Mỗi người tự có không gian riêng. Giảm bớt thời gian bên nhau lại.”

“Đừng mà! Anh phản đối!” Châu Kha Vũ xụ mỏ, không khác gì con gâu gâu bị chủ vứt bỏ dưới mưa. Trong mắt toàn là ‘không muốn đâu, không muốn đâu’.

“Phản đối vô hiệu!” Trương Gia Nguyên cứng rắn nói, lên lầu chuẩn bị thay đồ đi ngủ.

Lúc lên giường, Châu gâu gâu theo thói quen mò qua muốn ôm người ta, lại bị đẩy ra.

Ẳng?!

“Ngủ đàng hoàng! Không được động chạm linh tinh!” Chủ yếu là mãnh nam Đông Bắc sợ chính mình kiềm chế không được.

Châu gâu gâu tủi thân, Châu gâu gâu muốn tạo phản.

Nhưng hắn không dám.

Ánh mắt buồn bã của Trương Gia Nguyên hiện lên trong đầu, khiến tim hắn đau nhức.

Thôi vậy! Cho em ấy chút thời gian, cũng để bản thân tạo cảm giác an toàn cho người yêu.

Cứ thế, cúp bồ trẻ trâu bắt đầu tiến vào giai đoạn ‘ly thân tạm thời’.

11 giờ trưa, Châu Kha Vũ mơ màng mở mắt, vươn tay sờ sờ, bên cạnh trống không.

Hắn lập tức tỉnh táo, bật người ngồi dậy, lại nhìn thấy có tờ giấy note dán ở đầu giường.

/Em có việc bên ngoài. Tối em ghé thẳng quán luôn. Trong tủ lạnh có thức ăn, hâm nóng là được. Đừng lười biếng mà nhịn đói./

Châu Kha Vũ vò vò đầu, lông tóc xù hết cả lên, vừa bất đắc dĩ lại thấy có chút không quen. Từ lúc hai người bên nhau, hầu như chưa từng tách ra. Dẫu trong công việc hay cuộc sống, họ vẫn luôn trải qua cùng nhau.

Hiện tại, dường như có hơi lạc lõng.

Châu gâu gâu cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Buồn muốn ẳng!

Hắn thất tha thất thểu lê thân xuống lầu, gặp phải cảnh Tỉnh Lung ngồi xem tài liệu ở phòng khách, bên cạnh là Trương Hân Nghiêu đang gọt táo. Hai người anh một miếng em một miếng, thi thoảng còn thơm thơm mấy cái.

Má tức cái lồng ngực!

“Dậy rồi à? Nguyên Nguyên có nấu đồ ăn để trong bếp ấy.” Khóe mắt Tỉnh Lung bắt trúng bóng dáng Châu Kha Vũ, thúc hắn đi lấp đầy dạ dày.

“Anh Tỉnh Lung~” Châu Kha Vũ ỉu xỉu lủi lên sofa.

“Gì đấy?” Trương Hân Nghiêu nheo mắt, ôm vợ mình lùi ra xa, cảnh giác nhìn kẻ xâm phạm thế giới riêng tư của hai người.

“Em với Nguyên nhi cãi nhau.” Châu Kha Vũ úp mặt vào gối, giọng nói ồm ồm truyền ra.

“Rồi sao? Cãi không lại giờ đi méc à? Nhân danh anh họ Nguyên Nguyên tao tuyên bố đứng ngoài vòng chiến nhé!” Cùng cực thì đẩy nhau, về cơ bản tình nghĩa anh em giữa hai tên Alpha chúa này chẳng mấy sâu đậm. Nhìn đối phương cháy nhà còn mình hạnh phúc bên vợ yêu là một loại sung sướng biến thái.

“Anh không thể tỏ ra chút xót thương cho thằng em rể này à?” Châu Kha Vũ bật dậy gào lên.

“Mày với thằng nhóc kia cãi nhau còn đều hơn chấm công đi làm nữa. Bao nhiêu xót thương mới đủ cho tụi bây?!” Trương Hân Nghiêu cũng gào lại.

Mắt thấy hai con gâu gâu có khuynh hướng lao vào cấu xé nhau, Tỉnh Lung gập tài liệu, xoa xoa thái dương, kịp thời ngăn trận chiến thiếu muối này lại.

Anh vuốt gáy Trương Hân Nghiêu, dỗ cho hắn sung sướng vẫy đuôi, lại quay sang Châu Kha Vũ hỏi:

“Lần này có vẻ nghiêm trọng nhỉ?”

Châu Kha Vũ kể lại câu chuyện đêm qua, cũng với ý muốn tách ra của Trương Gia Nguyên. Đồng thời cũng kể luôn trước đó mình lỡ nói dối Trương Gia Nguyên đi đón Lưu Vũ ra sao. Mặt buồn rười rượi.

Tỉnh Lung cau mày, muốn trách cứ hành động của hắn. Nhưng nghĩ lại thì, tự Châu Kha Vũ cũng đã biết sai, có nói thêm nữa cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ đành thở dài nói:

“Yêu nhau ngần ấy năm, mà Nguyên Nguyên vẫn không cảm thấy an toàn. Vấn đề một phần ở em ấy, nhưng cũng không thể phủ nhận em cũng quá hời hợt, Kha Vũ ạ!”

“Em biết.” Châu Kha Vũ gục đầu.

“Thôi trước mắt cứ đi ăn trước đã. Tối nay anh đi làm, để anh tìm cơ hội hỏi thăm em ấy.”

Châu gâu gâu nghe nói có đồng minh, lên tinh thần vẫy đuôi phóng vào bếp lục đồ ăn.

“Thằng ngốc!” Trương Hân Nghiêu nhìn theo.

“Chắc anh không ngốc?” Tỉnh Lung buồn cười gõ xấp giấy lên đầu anh. “Từng này tuổi rồi còn đi gây sự với nó.”

Trương Hân Nghiêu cười hì hì, không phản bác, gác cằm lên vai Tỉnh Lung, tiếp tục xem tài liệu cùng anh.

Đầu trang, một cái tên kèm bức ảnh quen thuộc. Người đàn ông trong ảnh sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

/Oscar Wang – Con trai Henry Wang./

Thực ra Trương Gia Nguyên cũng chưa nghĩ đến mình sẽ đi đâu. Chẳng qua cậu muốn tránh mặt Châu Kha Vũ, tìm chỗ nào đó thư thả đầu óc.

Lần quần một hồi, cậu quyết định đến ‘Manquer’ chọc phá Hồ Diệp Thao.

“Trương Gia Nguyên nhi?” Không ngoài dự đoán, khi thấy Trương Gia Nguyên một mình đến đây, Hồ Diệp Thao không giấu nổi ngạc nhiên. “Châu Kha Vũ đâu? Sao không đi cùng cậu?”

“Thao Thao, cho tôi một ly cà phê đá xay không cà phê không đá!” Trương Gia Nguyên không trả lời, cười xấu xa kiếm chuyện với chủ quán.

“Bình nước lọc bên kia. Quý khách vui lòng tự phục vụ. Xin cảm ơn!” Hồ Diệp Thao kính cẩn nâng tay làm động tác mời.

“Xớ!” Trương Gia Nguyên bĩu môi, quen đường quen lối chui vô một góc sofa mềm mại nằm xuống.

Hồ Diệp Thao lắc đầu cười. Năm phút sau, trên bàn Trương Gia Nguyên có một ly cà phê đá xay ngọt mịn.

Cậu đổi vị trí cho nhân viên trong quán, cởi tạp dề, kéo ghế ngồi trước mặt Trương Gia Nguyên.

“Sao vậy? Ai chọc cậu khó chịu?” Hồ Diệp Thao còn mang thêm một phần bánh kem cà phê, xắn một miếng đút cho Trương Gia Nguyên. “Nói đi! Tôi với mẹ Lung vặt trụi lông hắn!”

Trương Gia Nguyên lắc lắc đầu, im lặng.

Hồ Diệp Thao cũng không hỏi thêm, chỉ yên tĩnh đút bánh cho Trương Gia Nguyên.

Trên đời này không có chuyện gì mà đồ ngọt không thể giải quyết.

-----

Tác giả có lời muốn nói: Drama tới rồi, hít drama thôi mấy bồ eii =))

Nhà mà có điều kiện tôi cũng muốn nuôi một con Châu gâu gâu =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top