Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo Hải Nam bốn mùa nở hoa đột ngột đón một cơn bão không có trong dự báo trước đó, toàn bộ ký túc xá của đảo Ngỗng rơi vào đình trệ. Gara và đường phố mất điện tập thể, cổng sắt  trước ký túc xá bị ngắt nguồn điện toàn bộ đều không thể mở, thực tập sinh ở trong không thể ra khỏi ký túc xá và ngược lại tất cả các staff bên ngoài cũng không thể tham gia hỗ trợ cho các học viên ở bên trong. Các cửa thoát hiểm trong ký túc xá đều được sử dụng bằng bảng điện từ và khóa vân tay điện tử, sử dụng nguồn điện dự phòng cần thời gian để hoạt động. Vốn dĩ cũng không ai nghĩ tới cơn bão sẽ đánh sập đường dây điện từ và ngắt điện toàn bộ hòn đảo, thậm chí cơn bão còn lớn tới mức cuốn theo cả những đường dây điện cuốn vào nhau giống như đường lưới tơ nhện chắn toàn bộ các lối vào của ký túc xá thực tập sinh. 

Có lẽ với những cậu trai còn đang tuổi ăn tuổi lớn này thì chỉ đơn giản là mất điện một chút thôi, dù sao cũng không thể ra ngoài. Staff không vào được, máy quay không hoạt động, không còn nằm trong sự quản lý của tổ sản xuất nữa, cần ăn cứ ăn cần chơi cứ chơi, dù sao thì cũng sẽ không kéo dài quá lâu. Thực tập sinh ở đây số đông là tới từ công ty lớn, chưa tính các thực tập sinh nước ngoài, tổ quốc thân yêu cũng sẽ không để bọn họ chết rũ xương ở đây đâu.

Toàn bộ khu ký túc xá chìm vào bóng tối một ngày một đêm, ngắt liên lạc với thế giới bên ngoài, đến các thực tập sinh có giấu điện thoại cũng lôi ra để có thể duy trì ánh sáng tối thiểu trong tầm nhìn của mình. Sảnh chính của ký túc xá là một mái vòm làm từ kính đục, hoàn toàn không tiếp nhận được ánh sáng bên ngoài dần khiến lòng người sinh ra một cảm giác lo sợ không rõ ràng. 

Ngay lúc các học viên đang bàn nhau việc có nên tìm cách phá cửa rời khỏi đây hay không thì ánh điện chớp tắt trong ký túc xá đột ngột phát sáng, toàn bộ khu KTX trở lại trạng thái trước khi cơn bão đổ bộ, trừ việc tất cả các hệ thống cửa đều bị tê liệt thì không khác gì bình thường, nội bất xuất ngoại bất nhập. Chiếc loa treo trên cao rè rè một chút rồi phát ra âm thanh khàn khàn giống như đường truyền bị nhiễu sóng.  Giọng nói từ bên trong phát ra cũng giống như tiếng máy móc bị rỉ sét, âm thanh giống như đang thử mic, cuối cùng cũng có thể phát ra một cách trơn tru.

[Do tình hình cơn bão và thời tiết bên ngoài nên mọi con đường đến đảo Hải Hoa đều bị tê liệt, xung quanh ký túc xá của các học viên cũng bị cột điện và dây điện ngăn cản, đội cứu hộ có thể đến muộn hơn dự đoán. Trong thời gian đấy hệ thống cung cấp thực phẩm và nước uống sẽ được chuyển sang cơ chế tự động hóa, các học viên xin chú ý an toàn của bản thâ-- ân--- h---ho--hơn---]

Âm thanh rè rè như tiếng máy móc bị lỗi lại lần nữa vang lên, các học viên người bắt đầu đứng dậy bỏ đi, người thì lẳng lặng rút điện thoại ra nghịch. Dù sao thì có điện tức là có sóng điện thoại, ít nhất họ phải nắm bắt được tình hình bên ngoài trước đã.

Đầu ngón tay Trương Gia Nguyên chậm rãi lướt qua từng dây đàn, lâu lâu lại gạt cái điện thoại đang đặt trên đùi một cái hy vọng bắt được sóng mạng. Có lẽ chính thiếu niên này cũng không nhận ra màn hình điện thoại trên đùi mình đang càng lúc càng lúc càng tản ra ánh sáng đỏ lập lòe. 

Kể từ lúc tiến vào thời tiết mưa bão thì không khí trong ký túc xá càng lúc càng lạnh, nhiệt độ về đêm thậm chí còn rơi xuống gần 0 độ. Nếu không phải do số lượng người trong ký túc xá quá đông luôn tràn ngập sức sống và hơi người thì bọn họ có bị đông chết hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cái điện thoại trên đùi Trương Gia Nguyên trong góc khuất tản ra sắc đỏ càng lúc càng đậm, ngay khi cậu nhận ra cái điện thoại đang tản ra sức nóng không khác gì một miếng than hồng thì đã có một bàn tay khác vươn tới, nắm lấy cái điện thoại, ném nó về giữa sảnh chính của ký túc xá. Tiếng nổ giống như một quả bom mini tản ra sức nóng kinh người. Ngay khi mọi người chưa kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra, từ tất cả mọi nơi của ký túc xá liên tục truyền ra tiếng nổ và tiếng hét giống như hiệu ứng bươm bướm. 

Cánh cửa phòng y tế chưa bao giờ được xuất hiện trên sóng truyền hình bị học viên liên tục tiến vào, gấp đến mức long cả bản lề. May mắn mọi thuốc thang vẫn được đặt ở trạng thái tốt nhất, trường hợp bị thương nặng nhất là Luke, cậu sinh viên đại học Princeton bị phỏng và nổ lan tới đầu ngón tay do trực tiếp cầm vào điện thoại của Trương Gia Nguyên. Số người bị thương lên đến gần hai mươi người, Bá Viễn bắt buộc phải đứng dậy xua bớt ra ngoài, chỉ giữ lại những người biết sử dụng thiết bị y tế và băng bó.

David vừa cẩn thận chấm thuốc sát trùng lên đầu ngón tay Luke vừa liếc xem biểu cảm trên mặt đối phương, ngón tay cắt nhỏ những sợi băng gạc ra thành từng dải rồi phủ lên vết bỏng một tấm màng mỡ mỏng. Đồng tử màu xanh dưới ánh đèn mờ ảo giống như một viên ngọc tản ra ánh sáng nhàn nhạt

“Tất cả điện thoại đột ngột phát nổ, không giống bình thường cho lắm, tránh tình huống xảy ra nghiêm trọng hơn thì, hiện tại tất cả những người bị thương vẫn nên cẩn thậ------”

[Nào nào, thử mic 1-2-3 cả bầy Ngỗng có nghe thấy gì không]

Tiếng âm vọng chói tai của mic phát ra từ trong loa khiến không ít thực tập sinh rùng mình cảm giác muốn điếc lỗ tai. Gần bảy mươi thực tập sinh chậm rãi di chuyển về phía sảnh chính của ký túc xá, hiển nhiên những người bị thương lúc nãy đã bị họ cưỡng chế phải ở yên trong phòng y tế. Giữa sảnh chính được chiếu sáng vốn là bảng thông báo nay đã được lau dọn sạch sẽ, trên đấy lúc này treo một tấm vải thông báo được in màu và cố định bằng miếng ghim hình một con chim cánh cụt nhỏ xinh màu vàng, đội trên cái đầu nhỏ là một bộ tóc giả cũng màu vàng nốt. Trên bảng còn có chú thích bằng đủ bốn thứ ngôn ngữ thông dụng được đánh máy gọn gàng. Nhưng rõ ràng khu ký túc xá đã bị biệt lập với thế giới bên ngoài, tại sao lại đột ngột xuất hiện bảng thông báo này? 

Âm thanh rè rè trên loa lại một  lần nữa xuất hiện, kèm theo tiếng cười là một giọng nói máy móc khiến người nghe phải chau mày vì nhức đầu.

[Đừng sợ, chỉ là một trò chơi nho nhỏ được tổ chức cho các bạn thoải mái lên một chút thôi. Bên ngoài thời tiết không tốt, không thể để các bạn chơi ngoài trời được nên chúng tôi quyết định để các bạn vui chơi ngay trong kí túc xá. Dù sao luyện tập nhiều cũng căng thẳng rồi, tuổi trẻ là phải nhiệt huyết chứ!]

Nhiệt huyết con mẹ ông. Trương Gia Nguyên làu bàu trong miệng, nỗi lòng bộc trực của một chàng trai Đông Bắc khiến cậu muốn ném câu nói vừa rồi vào mặt gã hề đang lảm nhảm về trò chơi gì đó trên kia, nhưng lý trí người làm thần tượng kịp bịt mồm cậu lại. Yên nào, ở đây chứ có phải ở Minh Tứ đâu, lỡ như xung quanh còn bố trí camera ẩn thì có phải là xong đời rồi không. Nên Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, đồng thời cũng nuốt nỗi bức xúc xuống bụng, trong đầu chợt tua lại sự việc điện thoại bỗng dưng phát nổ khi nãy. Nếu như chỉ là một trò chơi thông thường thì việc gì phải làm tới mức đó, còn một đống người bị thương đang nằm trong phòng y tế kia kìa, các công ty cho phép nhà đài tổn hại đến người của họ như vậy sao? Mà tại sao lại cho nổ điện thoại cơ?

Cứ như thể đang thật sự muốn cách ly bọn họ, biệt lập hoàn toàn cả đảo Hải Hoa với thế giới bên ngoài vậy.

Trương Gia Nguyên thấy đỉnh đầu nhói lên một cái, không ổn, đau đầu quá, không nghĩ nữa. Cậu quay sang, vừa vặn thấy Nhậm Dận Bồng đang đứng ngay cạnh. Ánh mắt anh ấy nhìn thẳng vào chiếc loa thông báo vẫn đang rè rè phát tiếng kia, có chút mơ hồ, cũng có chút lơ đễnh. Trương Gia Nguyên quá chăm chú vào sườn mặt của người anh hơn bốn tuổi, để đến khi anh đột ngột cúi xuống thì lại vô thức giật mình, giống như một đứa trẻ bị bắt lỗi.

"Gia Nguyên." Nhậm Dận Bồng khẽ giọng, anh thấy bản thân mình thật nhỏ bé trước đôi mắt sáng như ngọc của cậu em, "Anh có linh cảm không lành lắm về chuyện này."

Trương Gia Nguyên chỉ cười xòa, "Ôi dào, anh lo cái gì." Sau đó rất nhẹ nhàng, bàn tay của người chơi guitar vỗ nhẹ lên lưng anh lớn như một lời an ủi, "Anh và cả Siêu ca nữa, em sẽ bảo vệ hai người."

Trong mắt Nhậm Dận Bồng tản mạn thứ ánh sáng nào không thể định nghĩa nổi, anh nhìn Gia Nguyên thêm vài giây, sau rồi chậm rãi gật đầu. Chiếc loa giống như thế lực huyền bí đáng sợ nào đó vẫn không buông tha cho họ.

[Game hay lúc nào cũng phải có phần khởi động, tất cả mọi quy tắc và luật chơi đều được ghi trên chiếc bảng trước mắt các bạn đây. Hãy đọc thật kĩ và chơi thật vui nhé!]

Sự vui vẻ ẩn trong giọng nói rè rè như chiếc đài hỏng khiến Lelush hơi nhíu mày, nhưng chỉ thoáng qua trong một giây, gương mặt tượng tạc trở về với vẻ phật hệ thường thấy. Anh không thích chuyện này, hay đúng hơn là tất cả những chuyện đã và đang xảy ra. Trò chơi vô bổ này, hay việc phải giam mình trong nơi bản thân không thuộc về, làm những việc bản thân không chút hứng thú, Lelush đều không thích. Giọng nói kia khiến anh có cảm giác kẻ đứng sau coi chín mươi người - bao gồm cả anh - chín mươi nhân thể sống sờ sờ - đều như mấy món đồ chơi cho hắn tiêu khiển khi rảnh rỗi. Cảm giác đó làm Lelush chán ghét, anh chán ghét việc bị khống chế và trở thành con rối, kể cả là rối trong tay tư bản hay là kẻ rảnh rỗi kia.

Nhưng giờ đây, anh có thể làm gì?

Họ có thể làm gì?

[Vòng đầu tiên: tìm vật phẩm, bắt đầu.]
_______

Tước, 12/7/2021.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top