Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên trôi qua trong mơ hồ và mệt mỏi với năm mươi thực tập sinh, họ phải tập luyện, căng thẳng với mỗi một hành vi của bản thân đều có thể bị xuất hiện trước mắt khán giả, những người bạn bị thương trong vụ nổ điện thoại và cả sự hoang mang vô bờ bến khi đặt chân đến [khách sạn] này.

Ngành giải trí của Trung Quốc không hoàn toàn phát triển về âm nhạc, thứ bọn họ phát triển mạnh có lẽ là những show giải trí khiến người xem có hứng thú với người tham gia. Liệu thứ họ đang trải nghiệm có phải chỉ là một chương trình dùng thủ thuật nào đó của nhà đài nhằm kích thích tỉ lệ người xem hay thật sự họ đang bị kéo vào một [trò chơi] mà không ai có thể kiểm soát được.

8:00 sáng, tiếng chuông báo cháy đột ngột vang lên kéo tất cả ra khỏi giấc mộng mơ màng của đêm hôm trước, có người thậm chí còn vừa mặc quần áo vừa chạy ra hành lang nhìn xuống đại sảnh phía dưới.

Một tiếng hét thất thanh vang lên, La Ngôn vừa tròng áo vào người vừa ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra đồng niên Trương Tinh Đặc đang sợ hãi bám chặt vào gấu áo Ngô Hải. Bản thân Ngô Hải cũng bất ngờ không kém, nhưng tính tình thầy Ngô vốn gan lì, nên chỉ im lặng nhìn lên, nửa như nghi ngờ, nửa đầy dò xét. 

La Ngôn chưa kịp mở miệng hỏi thêm gì, đồng tử đã như rã khi nhận ra thứ đang bị treo lơ lửng trên một tán cây to. Mái tóc dài màu đen rủ xuống che đi gần nửa thân trên, tà váy trắng đung đưa theo từng nhịp rung lắc của cành cây, dưới sảnh đã có sẵn ba người và hai nhân viên khách sạn đang bắc thang lên để tháo sợi dây gỡ người đó xuống.

Người đàn ông kì lạ họ gặp hôm qua đang đứng dưới chỉ đạo gỡ cái xác kia xuống ngẩng đầu nhìn về bốn phía các hành lang, tầm mắt lại đảo từ độ cao của cành cây cho tới những khu vực hành lang khác, tay cầm vào cái loa bên cạnh gần như gào thẳng vào mặt từng người đang đứng ở hành lang hóng hớt vào lúc đấy.

“Các cậu ở trên tầng trên đi hết xuống đây, tập trung lại cho tôi!”

Cả một đám như còn đang trong cơn mộng mị cứ như thế mơ mơ hồ hồ tập trung lại, trong hoàn cảnh không biết rõ tình hình thì tốt nhất là không nên một mình một hướng. Trương Chương theo quán tính nhìn quanh một lượt, lẳng lặng đếm lại từng người đang đứng trong sảnh chỉ để biết được bọn họ có còn đủ không, ngộ nhỡ đâu… Cảm giác sợ hãi khi tiến lại gần cái xác được gỡ xuống giống như bóng ma phủ lên ngực của từng người một, nặng nề đến khó thở.

“Cái gì tới thì tới, cuối cùng chúng ta đang dính vào cái gì chứ, giả thần giả quỷ là muốn gạt ai.”

Có vẻ như sự yên tĩnh như chết chóc này đã cắn trúng giây thần kinh nào đó của Tăng Hàm Giang, cậu cừu vui vẻ hùng hổ bước thẳng về phía cái xác đang đặt trên đất vạch tóc của người kia ra để nhìn xem đối phương là ai.

Một giây ngẩn người, giây thứ hai Tăng Hàm Giang vừa thở phào vừa bật ngửa ngồi xuống đất cho những người đang đứng xa nhìn xem. Thứ đang nằm trên đất rõ ràng là một con búp bê hình người, trên sợi dây buộc ở cổ được bôi một lớp sơn nhìn từ xa giống như bị dây thừng siết cổ đến bầm máu lại, do bộ váy dài che khuất cả tay và chân khiến người khác không nhận ra nó chỉ là sản phẩm giả. Người đàn ông kia cuối cùng cũng không nhịn nổi, ôm bụng ngồi xuống cái sofa gần đó cười sặc sụa, từ trong cuống họng phát ra âm thanh rè rè đến ong tai quen thuộc, tròng mắt lật một cái quét về phía những người còn lại trong phòng.

“Trong bảy ngày sắp tới hãy cố gắng tìm ra hung thu của những vụ án này nhé các chàng ngỗng trẻ, ta nghĩ trong số các cậu cũng có người hiểu luật chơi của thứ này phải không.”

Thiệu Minh Minh thở dài một hơi, ngay từ đêm hôm qua cậu đã cảm thấy quy luật của thứ này quá quen thuộc, quay đi quay lại không phải được mô phỏng theo Minh Tinh đại trinh thám của nhà cậu sao? Có người tử vong, tìm kiếm manh mối phá án, tại sao bọn họ phải tham gia những trò chơi này chứ, không phải là bảo có thể rời khỏi những mớ bòng bong này à?

Thanh niên mà, ai thích bị người khác coi là con rối chơi đùa trong bàn tay đâu. Tào Tả thở dài quay về phòng mình, từ chối tham gia trò chơi nhảm nhí với con rối vô tri này thì giọng gã đàn ông kia lần nữa vang lên.

“Thủ phạm sẽ còn gây án, các cậu cứ câu giờ sẽ chỉ ảnh hưởng tới bản thân mình thôi, ai mà biết được sau bảy ngày các cậu còn được bao nhiêu người, ở lại mạnh khỏe nhé.”

Tăng Hàm Giang cầm lấy tập tài liệu mà người kia đưa cho, lật giở một hồi có vẻ cũng không hiểu những thứ trong này có ý gì lắm, cái gì gọi là hồ sơ nghi phạm, cái gì gọi là thông tin đối chứng. Cậu chàng cứ như thế đưa tập giấy cho Mika đang đứng bên cạnh, cũng quên luôn việc Mika có đọc hiểu hay không. Chàng trai Hawaii mở to đôi mắt nhìn chằm chằm anh bạn của mình.

“Trên này, là giấy trắng mà?”

Mika khó hiểu lật giở tập tài liệu cừu vui vẻ đưa cho mình, nhưng dù có nheo mắt hay trợn mắt thì vẫn không thấy một chữ nào trong đó, trang giấy trắng tinh cũng như khuôn mặt ngây ngô của cậu chàng vào ngày lúc này. Caelan đứng bên cạnh cũng tò mò chẳng kém, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tăng Hàm Giang chờ anh chàng giải thích chuyện gì đang diễn ra.

Tăng Hàm Giang cầm lấy tập giấy, "Đây nè bor.", chỉ vào hàng chữ đen đang hiện ra trước mắt trong sự ngỡ ngàng của mọi người. David thở dài vươn tay tới từ phía sau cầm lấy tập tài liệu trắng phau trong tay Hàm Giang, đơn giản lật dở vài trang rồi mỉm cười đặt trở lại vào tay cậu, sau đó vỗ vỗ bả vai chàng Cừu vẫn đang ngơ ngẩn.

“Dù chưa biết cách thức mà thứ này vận hành nhưng có vẻ chỉ có cậu đọc được những dòng trong này thôi, chịu khó chút đọc cho mọi người đi.”

Hàm Giang ù ù cạc cạc vẫn chưa hiểu chuyện gì, thấy người ta bảo mình đọc thì cũng cứ ngoan ngoãn làm theo. Chất giọng của cậu ta đúng là siêu siêu có ích trong mấy việc thế này.

[Quy luật của vòng chơi thứ hai, mô phỏng theo Minh Tinh Đại Trinh Thám]

+ Số lượng người đã [tử vong]: 1

+ Số lượng người còn sống: 50 (không bao gồm nhân viên và NPC)

+ Số lượng manh mối đã mở khóa: 05

+ Thông tin về người chết đầu tiên: Nữ, Khách hàng ở phòng 0103, khóa phòng không có trên tử thi. Nguyên nhân chết ban đầu được xác nhận: chết do treo cổ.

+ Gợi ý đầu tiên: Hãy trở thành [thám tử].

Người ta bảo trở thành idol chỉ là một bước đệm rất nhỏ trong hành trình của làng giải trí, ở Trung Quốc, tư duy này lại càng rõ rệt hơn bao giờ hết, khi mà nụ cười trên môi bạn nhiều khi không xuất phát từ trái tim, khi mà những giọt nước mắt của bạn không rơi  vì chính bản thân mình. 

Nhưng thứ làm lòng người nguội lạnh chính là sự thờ ơ tới từ chính bản ngã, tương lai và danh vọng đôi khi được quyết định từ chính những cử động nhỏ nhất của từng người. 

Một cậu cừu vui vẻ vốn ngây ngô trong giới Idol hỗn tạp bỗng chốc bị ném lên đầu một quả bom gần như hẹn giờ, đến cả David và Kazuma cũng hoàn toàn không hiểu được tại sao lại tồn tại những thứ này. 

Tại sao họ lại ở đây, tại sao chỉ trong chớp mắt năm mươi người đang ở trên Đảo Hải Hoa lại có thể ở một khách sạn lớn như vậy, nếu khách sạn nằm trên đảo thì trong quá trình bay tới họ cũng đã phải được hướng dẫn và được giới thiệu qua rồi chứ không phải khiến tất cả trở tay không kịp như vậy. 

“Tôi nghĩ tôi biết thứ này là gì…” 

Giọng nói của Thiệu Minh Minh vang lên từ phía sau đám đông, mái tóc vẫn được chải chuốt gọn gàng, trên tay cầm theo một ly cà phê còn nóng hổi mà chẳng ai biết tại sao cậu ta lại còn có đủ thời gian đi lấy cà phê. Cậu từ từ tìm đường tiến vào giữa đám đông đang vây quanh [cái xác] – David – Tăng Hàm Giang. 

“Nếu tôi không nhầm, thứ chúng ta đang gặp giống như một chương trình suy luận có tên là Minh Tinh Đại Trinh thám, thứ chúng ta cần tìm chính là tìm ra [thủ phạm] đã [giết] [người], chỉ cần tìm thấy hung thủ thì trò chơi sẽ kết thúc.” 

Bước ngang qua Tăng Hàm Giang tiến tới bộ bàn ghế bọc nhung đặt giữa chính sảnh ngay bên dưới cây thông, Thiệu Minh Minh nhấp một ngụm cà phê rồi ngẩng đàu nhìn sang hai bên ban công.

“Từ lúc chúng ta bước vào khách sạn này, thân phận của mỗi người có vẻ đều đã được sắp xếp, theo những gì gã đàn ông lúc nãy nói thì có lẽ [hung thủ] được sắp xếp chính là một trong số chúng ta.” 

“Ý của cậu, thứ chúng ta đang tham gia được mô phỏng theo một show truyền hình à?’ 

Kazuma tới gần chỗ Tăng Hàm Giang, trên tập tài liệu vốn trắng bóc bắt đầu hiện lên thông tin mà Tăng Hàm Giang vừa đọc bao gồm cả phần gợi ý về việc trở thành thám tử. Hàng mi của tài tử Harvard hơi nhíu lại rồi giãn ra kèm theo một nụ cười như gió mùa xuân, nhìn về phía những thực tập sinh ngoại quốc đang không hiểu gì đứng bên cạnh, chậm rãi giải thích lại cho họ. David và Thiệu Minh Minh cũng bất đắc dĩ thay Tăng Hàm Giang ngơ ngác giải thích cho mọi người hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Làm quen và thích nghi với môi trường xung quanh gần như là điều bắt buộc để sinh tồn trong mọi hoàn cảnh, nhưng đôi khi có những người không thể thản nhiên như vậy. Thứ họ để tâm, người họ lo lắng còn chưa biết đã ra sao, tâm thế đâu mà chơi trò đấu trí, chưa kể bị ép buộc tham gia thế này. 

Họ tuyệt đối không phối hợp!

Hàn Bội Tuyền nghe Thiệu Minh Minh nói đến câu thứ hai đã phẩy tay trở về phòng, Trần Thụy Phong cũng xoay người đi theo ngay. Tào Tả chớp mắt một cái rồi vò tóc, bỏ lại một câu trong người khó chịu rồi cũng trở lại phòng của mình. Ở bên kia Amu cũng vỗ vai Yuu, bảo muốn về phòng trước, còn đối với Lelush luôn muốn tan làm, chúng ta có thể bỏ qua lý do thầy ấy biến mất từ lúc nào được rồi.

Có lẽ vì Thiệu Minh Minh đã bảo chỉ có một hung thủ, hơn một nửa trong số năm mươi người đã lựa chọn bỏ qua vì thấy chẳng khác nào mò kim đáy bể. Phút chốc chỉ còn lại mấy cậu thanh niên tuổi còn trẻ tràn đầy sức sống như La Ngôn, Đại Thiếu Đông, Ngô Hải, ban nhạc quầng thâm mắt và Caelan còn đứng lại với đám người Tăng Hàm Giang, David. Hơn mười người rồng rắn dắt nhau tiến tới phòng mà [người chết] ở.

tbc.

Tước, 15/8/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top