Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

 Mọi thứ đều ổn.

Tương lai tươi sáng.

  - Thanh Tùng, khi nào mưa mới tạnh?

  Lâm Vĩ Tường nhìn mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ và hỏi.

  Lưu Thanh Tùng đang đắp chăn trên giường, quấn mình nhìn như một chiếc bánh bao.

  Lâm Vĩ Tường thấy cậu không nói gì, liền dùng chân nhẹ nhàng đá vào mông Lưu Thanh Tùng xuyên qua lớp chăn bông.

  - Tôi không biết.

  Giọng nói của Lưu Thanh Tùng đầy lười biếng.

  Lâm Vĩ Tường gãi đầu, bình thường khi anh đá vào mông Lưu Thanh Tùng, Lưu Thanh Tùng sẽ mắng anh vài lời khó chịu, nhưng hôm nay cư nhiên cậu không có phản ứng gì.

  - Cậu bị sao vậy? Có thấy khó chịu ở đâu không?

  Lưu Thanh Tùng không nói gì.

  Lâm Vĩ Tường lại đánh cậu thêm cái.

  - Chậc, cuối cùng thì tôi cũng được nghỉ ngơi rồi, cậu không thể cho tôi ngủ thêm một lát nữa được sao? Nếu cậu không muốn nghỉ ngơi được nữa thì hãy đi làm việc gì có ích đi. Cút đi và để cha cậu yên.

  Lâm Vĩ Tường thở phào nhẹ nhõm, đây là Lưu Thanh Tùng mà anh biết.

  Lâm Vĩ Tường xỏ dép vào và đi đến cửa, Lưu Thanh Tùng quay lại giường và nằm xuống.

  Lưu Thanh Tùng có chút mâu thuẫn, những ngày mưa có thể khiến người cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu cũng thích mưa nhẹ ngoài cửa sổ, nằm trên giường ấm áp, giống như bây giờ, cậu bị kẹt giữa những mâu thuẫn.

  Hết thảy đều không có gì, chỉ là có chút khúc mắc, theo tiếng đóng cửa lại, Lưu Thanh Tùng chậm rãi mở mắt ra, một khuôn mặt to lớn hiện ra, đặc biệt là đôi lông mày rậm.

  - A! Chết tiệt! Cút đi! Cậu đang dọa chết ai vậy!

  Lưu Thanh Tùng đứng bật dậy, đầu đập vào đầu đối phương

  Lâm Vĩ Tường xoa đầu.

  - Này, đau quá. Lưu ca, đầu cậu cứng quá.

 Lưu Thanh Tùng không nói gì, mà nhanh chóng nằm xuống, vẫn quay mặt về phía Lâm Vĩ Tường, núp dưới chăn như trước.

  Bất thường, quá bất thường.

  Lâm Vĩ Tường ngồi bên cạnh giường của Lưu Thanh Tùng, phải rất lâu Lâm Vĩ Tường mới mở miệng.

  - Vậy kế hoạch trước mắt là gì?

  Lưu Thanh Tùng không có trả lời.

  Lâm Vĩ Tường cúi đầu và đan ngón tay lại, nhưng không nói gì nữa.

  Hai người đều im lặng, mưa ngoài cửa sổ cũng không có ý định ngừng, khiến lòng Lâm Vĩ Tường dần trở nên nặng nề.

  Thượng Hải ngày mưa luôn rất lạnh, Lâm Vĩ Tường đi đến bên giường, cởi áo khoác ném lên giường, cùng với một đôi tất.

  Đi đến bên giường Lưu Thanh Tùng, anh cởi dép lê leo lên.

  Anh đang nằm nghiêng đối diện với Lưu Thanh Tùng.

  Chiếc giường trong ký túc xá khá lớn, có thể dễ dàng chứa được hai người, chưa kể họ từng chen chúc nhau trên một chiếc giường.

  Lưu Thanh Tùng bị chăn che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi và mắt.

  Làn da trắng ngần khiến nốt ruồi nổi bật.

  - Lưu Thanh Tùng.

   Lâm Vĩ Tường nhẹ nhàng gọi cậu.

  Lưu Thanh Tùng vẫn không có phản ứng, nếu không phải cậu nhíu lông mày lại, Lâm Vĩ Tường hẳn là tưởng rằng cậu đã ngủ.

  Bình thường Lưu Thanh Tùng không vui sẽ mắng anh, gọi anh là đồ ngu hay con chó hôi hám, nhưng hôm nay cậu không mắng anh nữa, Lâm Vĩ Tường cũng có chút hoảng hốt.

  Anh sợ rất nhiều thứ, nhưng anh không sợ Lưu Thanh Tùng mắng mình, anh sợ nhất bị Lưu Thanh Tùng phớt lờ anh.

  Lâm Vĩ Tường chui vào chăn và vùi đầu vào ngực Lưu Thanh Tùng và hít một hơi thật sâu.

  Cuối cùng, anh đã nói điều gì đó buồn tẻ.

  - Cậu có thể đừng thất vọng về tôi, được không?

  Lưu Thanh Tùng không có phản ứng, chỉ cảm thấy lồng ngực ẩm ướt và nóng bừng.

  Lâm Vĩ Tường khóc.

  Năm 2021 không gì khác hơn là một năm buồn nhất đối với FPX, đội đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, nhiều thứ không còn bền vững nữa, giống như Lưu Thanh Tùng, cậu sẽ ra đi.

  Rời khỏi FPX, nơi mang theo vinh dự và "đối tác" 7 năm này.

  Sau này Lưu Thanh Tùng nghĩ lại lúc đó.

  Nếu ngày đó anh nói điều cậu muốn nghe thì có lẽ bây giờ cả hai vẫn ở bên nhau, ai biết được.

  Lưu Thanh Tùng ghét Lâm Vĩ Tường và ghét sự ngu ngốc của anh.

  - Làm sao tôi có thể thất vọng về cậu chỉ vì cậu chơi không hay...

  Lưu Thanh Tùng nghĩ vậy nhưng cũng không nói thành lời.

  Trên thực tế, Lưu Thanh Tùng rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Vĩ Tường đang  khóc, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy có lý.

  Phong độ của Lâm Vĩ Tường trong một thời gian có phần không được như ý, một số người cũng có phần tranh cãi về nhà vô địch FPX AD.

  Đó là lý do Lâm Vĩ Tường nói như vậy.

  Ngày hôm sau, Vương Liễu Nghệ (Baolan) đến gặp Lưu Thanh Tùng và nói rằng cậu ấy muốn đến chùa để cầu phúc, Lưu Thanh Tùng nói rằng đó là mê tín, nhưng Vương Liễu Nghệ nói rằng để đề phòng, Lưu Thanh Tùng đã đồng ý đi cùng cậu.

  Hai người sáng sớm đi đến miếu trên núi, trước khi lên, Vương Liễu Nghệ nói bọn họ nên thành tâm cầu nguyện, để thần linh nghe được tâm nguyện của mình, Lưu Thanh Tùng nói rằng cậu không thích.

  Trong chùa mùi hương nồng nặc, Vương Liễu Nghệ nhất quyết muốn mua mấy cây nhang, Lưu Thanh Tùng cũng làm theo.

  Hai người thắp hương lễ Phật, quỳ trên chiếu và cầu nguyện.

  Sau khi rời khỏi chùa, Vương Liễu Nghệ hỏi Lưu Thanh Tùng rằng cậu cầu mong gì, Lưu Thanh Tùng  nói rằng cậu không cầu mong bất kì thứ nào.

  - Cậu nói dối, cậu chắc chắn sẽ cầu nguyện về Lâm Vĩ Tường.

  Lưu Thanh Tùng phớt lờ Vương Liễu Nghệ và tự mình bước về phía trước.

  Lưu Thanh Tùng sắp rời đi, hành lý gần như đã được đóng gói xong, hình như cả ngày nay cậu đều không nhìn thấy Lâm Vĩ Tường.

  Lưu Thanh Tùng lắc đầu, 

  - Sao lại nhớ cậu ấy? Mày có thể đi đâu tùy thích.

  Mãi đến rất muộn, cửa ký túc xá mới được mở ra, Lưu Thanh Tùng đang định gọi điện thoại cho Cao Thiên Lượng, lại phát hiện bóng đen ở cửa trông không giống Cao Thiên Lượng chút nào.

  Cậu và Lâm Vĩ Tường từ lâi đã không còn sống trong cùng một ký túc xá, họ đã chuyển đi từ lâu, với tư cách là trưởng nhóm CP Bot FPX, Cao Thiên Lượng luôn khôn ngoan nhường chỗ cho Lâm Vĩ Tường vào phòng.

  - Cậu đứng đó làm gì? Muốn vào thì vào đi.

  Lâm Vĩ Tường bước vào phòng, đóng cửa lại, chậm rãi bước đến chiếc giường đối diện với Lưu Thanh Tùng và ngồi xuống.

  Trời đã khuya, Lưu Thanh Tùng còn chưa kéo rèm, trăng sáng treo cao trên trời, Lâm Vĩ Tường tựa hồ đang ngẩng đầu nhìn trăng.

  - Cậu muốn nói với tôi cái gì?

  Lâm Vĩ Tường không trả lời lời của Lưu Thanh Tùng mà im lặng cúi đầu, Lưu Thanh Tùng có chút cáu kỉnh ngồi dậy.

  - Cút ra ngoài, tôi đây không muốn tốn thời gian.

  Lâm Vĩ Tường không có lời nói hay hành động.

  Lưu Thanh Tùng đứng lên, đang định đi ra cửa: 

  - Cậu không đi, tôi sẽ đi.

  Lâm Vĩ Tường nắm lấy cánh tay của Lưu Thanh Tùng.

  Lưu Thanh Tùng theo bản năng rút cánh tay ra khỏi tay anh, Lâm Vĩ Tường tay quá nóng, Lưu Thanh Tùng tự nhiên cảm thấy trong lòng cũng nóng như lửa đốt.

  - Lưu Thanh Tùng.

  Một giọt nước mắt rơi xuống đất, không biết là nước mắt của Lâm Vĩ Tường hay là nước mắt của Lưu Thanh Tùng...

  Lưu Thanh Tùng giằng ra khỏi tay Lâm Vĩ Tường, mở cửa đi ra ngoài, suốt đêm không trở lại.

  Lâm Vĩ Tường nhìn lên ánh trăng.

  Trăng sáng không tì vết treo trên bầu trời, cách xa một chút, ánh sáng lạnh lẽo khiến mũi người ta nhức nhối.

  - Lưu Thanh Tùng, cậu không phải bình minh, cậu rõ ràng là trăng sáng...

  Chỉ còn một tuần nữa là Lưu Thanh Tùng rời khỏi FPX, trong tuần này, Lưu Thanh Tùng rất ít khi nhìn thấy Lâm Vĩ Tường, Lâm Vĩ Tường hầu như ngày nào cũng về sớm và về muộn.

  Lưu Thanh Tùng rồi cũng sẽ rời đi, vào ngày anh rời đi, tất cả những người còn lại trong căn cứ đều đến tiễn anh, Lưu Thanh Tùng nhìn xung quanh và cậu tìm thấy thấy bóng dáng đó, nhưng ngay khi cậu vừa quay đầu lại, bóng dáng quen thuộc ấy lại biến mất.

  Không sao cả, không nhìn thấy nó, khuất mắt, tâm sẽ không dao động.

  - Ăn nhiều một chút.

  Lâm Vị Tường ngồi xổm trên mặt đất, chạm vào Mộc Mộc đang ăn thức ăn cho mèo.

  Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, Lâm Vĩ Tường đang theo dõi truyền hình trực tiếp, căn cứ vắng tanh đến nỗi ngay cả bật đèn cũng không buồn bật lên, Mộc Mộc thỉnh thoảng chạy tới chân kêu meo meo.

  Lâm Vĩ Tường do dự hồi lâu rồi lấy cặp kính gọng tròn phía sau máy tính ra, viền đen rất mỏng và hẹp, kính cũng không có quá nhiều họa tiết

  Trên kính có một lớp bụi, nhưng chỉ có hai chỗ không có bụi, chắc chắn là có người chạm vào.

  Ngày qua ngày có rất nhiều người đến thử việc, phần lớn đều còn trẻ và chưa có kinh nghiệm.

  Cho đến một ngày...

  Dụ Văn Ba đến nhà Lâm Vĩ Tường ăn tối, hai người uống một chút rượu, Dụ Văn Ba và Lâm Vĩ Tường đã nói chuyện rất nhiều ...

  Lưu Thanh Tùng lại đến chùa, cậu dậy sớm, lần này cậu đến một mình.

  Khi tới cửa chùa, cậu bỗng quay người bỏ chạy.

  Sau khi về nhà, cậu sờ vào bức ảnh trong tay, trong ảnh, Lâm Vĩ Tường đang ngơ ngác cầm cúp, tuy không gầy như bây giờ nhưng vẫn trẻ con như vậy, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

  Cậu nhớ lại cảnh tượng khi đi đến chùa, tầm nhìn của cậu mờ đi.

  Những chiếc lá đung đưa theo gió, tiếng chuông dần dần trôi vào tai cậu, một số dấu hiệu phước lành cũng va chạm với nhau do gió thổi, tạo ra âm thanh giòn và ngọt ngào. Trên chiếc chiếu tròn đang quỳ là một người đàn ông đang thành kính cầu nguyện, quỳ thẳng, chắp hai tay, cúi đầu thật sâu, như thể đã có một quyết tâm nào đó, và nói...

  - Cầu mong Lưu Thanh Tùng được an toàn, hạnh phúc và có một tương lai tươi sáng.

  - Tôi hy vọng Lâm Vĩ Tường có thể bình an hạnh phúc và mọi việc diễn ra tốt đẹp.

  Đó là mong muốn của Lưu Thanh Tùng khi đến chùa ngày hôm đó.

  Cậu biết những ngày Lâm Vĩ Tường làm gì mà đi sớm về muộn.

  Hãy cầu nguyện một cách chân thành.

  Ngày hôm đó, tại bàn ăn tối, Dụ Văn Ba, người luôn được biết đến với việc tham gia 100% vào nhóm, quàng tay qua vai Lâm Vĩ Tường.

  - Hôm nọ tôi thấy anh Lưu gửi tin nhắn cho anh Lam. Về ngôi chùa đó, anh Lam trước đây đã đến đó một lần và nói đồng ý nên tôi sẽ đưa anh đến đó. Lần đó anh ấy đi cùng với Lưu Thanh Tùng, cả hai trò chuyện và dường như muốn nói gì đó về những gì được viết trên thẻ cầu nguyện của Lưu Thanh Tùng, trên đó là anh ấy hy vọng Lâm Vĩ Tường được an toàn và khỏe mạnh ...

  Dụ Văn Ba vẫn đang lẩm bẩm, Lâm Vĩ Tường dường như chỉ nghe thấy những lời Lưu Thanh Tùng hy vọng Lâm Vĩ Tường sẽ bình yên và khỏe mạnh.

  - Anh ơi, thực ra anh Lưu có thể cũng muốn anh mong chờ, nhưng anh không cảm kích sự ưu ái của anh ấy.

  Đương nhiên, Dụ Văn Ba không biết nhiều về điều này, nhưng Vương Liễu Nghệ thì biết.

  Đó là một ngày quang đãng khác, với sự giúp đỡ của Vương Liễu Nghệ và Dụ Văn Ba, Lưu Thanh Tùng lại đứng bên cạnh Lâm Vĩ Tường, dưới gốc cây tràn đầy phước lành.

  Lâm Vĩ Tường đang định nói thì bị Lưu Thanh Tùng ngăn lại.

  - Không thể quay lại.

  Lâm Vĩ Tường im lặng.

  Cậu biết mình không thể quay lại và cậu cũng không thể quay lại với bất cứ lí do gì.

  Trước khi rời đi, Lưu Thanh Tùng nhét một phong bì vào người Dụ Văn Ba, nói rằng cậu muốn đi cùng Vương Liễu Nghệ  và nhờ hắn đưa nó cho Lâm Vĩ Tường sau khi cậu rời đi.

  Lưu Thanh Tùng bắt taxi rời đi, xe chạy nhanh về phía trước, Lâm Vĩ Tường vẫn đứng dưới gốc cây cầu nguyện.

  - Khi nào thì Đại Mi (Lwx) quay lại?

  Lâm Vĩ Tường ngẩng đầu nhìn dải ruy băng màu đỏ đang rơi xuống.

  - Tôi muốn ở một mình một lát.

  - Nhân tiện, ở đây có một phong bì do anh Lưu đưa.

  Rất lâu sau khi Dụ Văn Ba và Vương Liễu Nghệ rời đi, Lâm Vĩ Tường do dự mở phong bì.

  Trong phong bì có một bức ảnh của Lâm Vĩ Tường dưới ánh đèn đường vào ban đêm sau trận đấu cùng với một tờ giấy nhắn.

"Đừng khóc nữa và nhìn về phía trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top