Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21+22

Chương 21 : Trò chuyện đêm khuya.
Đêm nay không khí lạnh tăng cường tràn về, mưa to đổ xuống phạm vi lớn trên toàn quốc____Chỗ của Hồ Bất Quy, nghiêm khắc mà nói chính là đã mưa còn thêm tuyết. Đã tiến vào mùa đông, nhiệt độ ban đêm giảm xuống rất thấp. Đối với những người đang ở bên ngoài, trận mưa này đúng là họa vô đơn chí.

Hồ Bất Quy trùm áo mưa, cảm thấy mặt mình lạnh ngắt. Bất cứ ai đi lại trong gió thảm mưa sầu, trên mũi còn đeo một cặp kính mắt thì càng thêm khó chịu, cho dù có đeo găng tay, ngón tay vẫn lạnh đến chết lặng. Anh đã đi suốt ba tiếng đồng hồ trong khu vực này, cho dù có mặc áo mưa, cũng vẫn ướt hết cả người.

Cái nơi được họ đặt tên là "Khu vực số 1" này đặc biệt hoang vu, cách rất xa thành phố, đã thế còn là một mảnh đất bằng. Nhân viên hậu cần lo lắng bị lộ, không dám đến gần, chỉ có thể để anh một mình cưỡi chiếc xe đạp đầy vết bùn lặn lội đường xa.

Đến khi nghe thấy một tiếng vang nhỏ, nhận được yêu cầu kết nối liên lạc của tổng bộ, Hồ Bất Quy mới dừng lại. Anh tháo găng tay, hà hơi vào hai tay mình, xát xát, lại tháo kính xuống lau lau một hồi, cảnh giác đứng tại chỗ, thấy không có dị động, lại cúi đầu nhìn đồng hồ chỉ thị năng lượng trên tay, xác nhận không có phản ứng năng lượng bất thường rồi mới xuống khỏi xe đạp. Hồ Bất Quy ấn ấn gọng kính, chuyển kênh đến tổng bộ, bên kia cẩn thận đánh tiếng, anh lại vẫn không phát ra âm thanh, chỉ vén mái tóc tán loạn trên trán một chút, sau đó dùng móng tay quệt ba lần trên gọng kính khác____Đây là ám hiệu bọn họ đã thống nhất từ trước.

Hứa Như Sùng lập tức báo cáo: "Đội trưởng Hồ, vị trí hiện tại của anh chính là trung tâm của khu vực khả nghi số 1, không cần đi nữa, trước mắt xem ra không có hiện tượng bất thường nào. Ở cách máy dò trên người anh năm trăm mét về hướng ba giờ có một thiết bị năng lượng tọa độ, bây giờ anh lập tức quay về theo đường cũ, chú ý đừng đánh động đến nó, thiết bị năng lượng tọa độ kia có khả năng có hệ thống cảnh báo____Tôi cơ bản có thể xác định, chính là thứ đó làm nhiễu tín hiệu truyền tới từ chỗ người bạn kia của anh."

Hồ Bất Quy gật đầu, quay đầu xe, Hứa Như Sùng tiếp tục báo cáo: "Trong lúc các anh điều tra, có thể loại trừ khu vực số 7 bằng kĩ thuật được rồi___ nhưng mà tôi vẫn cảm thấy các anh như vậy quá mạo hiểm..."

Hồ Bất Quy nghiêng người lên xe, tuy run lên cầm cập nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, anh nói: "Câm miệng."

Hứa Như Sùng dừng một chút, bỗng nhiên giọng nói nghiêm trọng hẳn: "Đội trưởng Hồ, chuyện này không thích hợp, anh có biết thiết bị năng lượng tọa độ kia là thứ gì không?"

Hồ Bất Quy không lên tiếng, chờ y nói tiếp, Hứa Như Sùng đẩy cặp kính to khoa trương, cau mày nói: "Đây là một loại thiết bị gây nhiễu tín hiệu phản truy tung kiểu mới. Khi tín hiệu của cậu bạn kia vừa truyền tới, vì thứ thiết bị gây nhiễu kia mà đầu thu của tôi hiển thị ít nhất bốn năm mươi địa điểm có khả năng, trải khắp toàn cầu, lăn qua lộn lại nguyên ba ngày mới còn lại bảy khúc xương khó nhằn nhất này đây. Nói cách khác, chúng nó tựa như một đại lý server mạng internet, nhưng mà phức tạp hơn nhiều, là một thứ rất khó lường đấy."

Hồ Bất Quy hơi chững lại___Hứa Như Sùng xưa nay không đáng tin cho lắm, luôn đánh giá mình rất cao, ý tưởng càng là trên trời dưới đất, rất ít khi có thể nghe thấy hai chữ "khó lường" trong miệng y: "Có chuyện gì?"

"Đây là thiết bị quân sự của nước ta, đội Quy Linh thực ra cũng có một cái, nửa tháng trước sếp Hùng mới kí tên phê duyệt đưa xuống_____Tôi biết vụ này, vì tôi cũng là một trong những người nghiên cứu chế tạo ra nó."

Chuyện còn lại không cần phải nói, Hồ Bất Quy nghe đến đó thì đã có phỏng đoán trong lòng____Lam ấn cũng được, Utopia hư vô mờ mịt kia cũng được, nói đơn giản ra thì chẳng qua là một tổ chức vũ trang phản chính phủ mục đích không rõ, thân phận không rõ mà thôi, vì sao lại có lực lượng khoa học lớn mạnh đến thế?

Là ai đứng đằng sau bọn chúng?

"Đội trưởng Hồ..."

Hồ Bất Quy ngắt lời y, hạ giọng nói với y giữa một cơn gió tuyết: "Trước mắt cậu đừng nói với người khác, báo cáo với Hùng tướng quân, nếu thật sự là phía trên làm loạn thì ông ta sẽ xử lý, đừng nghĩ nhiều, làm tốt chuyện của cậu là được."

"Rõ."

Hồ Bất Quy lại chuyển kênh sang đội đặc công, truyền đạt chuyện đã thanh lý xong một chút rồi lệnh cho bọn họ tùy thời đợi lệnh. Sau đó anh cưỡi xe đạp, lau lau mắt kính bên trái một chút rồi chuyển sang chỗ Tô Khinh. Lúc này anh phát hiện, cậu nhóc vừa mới nằm ngủ an ổn chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, người bạn lớn tuổi của cậu ta ngủ thật say, mà đồng hồ đã chỉ hơn hai rưỡi sáng.

Hồ Bất Quy sửng sốt, thấy trạng thái của Tô Khinh có chút bất thường. Đây đã không phải lần đầu tiên, sau khi Tô Khinh trở lại căn cứ Lam ấn, bất kể là ban ngày có hăng hái đến mức nào, trông giống ăn ngon ngủ tốt đến mức nào, thì đến đêm cũng sẽ thức dậy vào đúng giờ này. Hồ Bất Quy quan sát cậu vài ngày, lúc ở chỗ Trần Lâm thì còn hiểu được, bởi vì kinh hoảng hoặc căng thẳng sẽ dẫn đến mất ngủ thôi, cơ mà chẳng phải cậu đã ở nhà xám rất lâu sao? Sao vẫn còn như thế?

Tô Khinh ngồi thẳng tắp ở bên giường trong căn phòng tối om om, không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm tay mình.

Hồ Bất Quy vừa định nói chuyện, lại e đột nhiên lên tiếng sẽ làm cậu sợ, vì thế anh điều chỉnh âm lượng bên phía mình lên lớn một chút, khiến cho tiếng mưa rõ rệt hơn, để cậu có thể nghe rõ.

Quả nhiên, một lát sau, Tô Khinh hơi động đậy.

Hồ Bất Quy giảm nhỏ âm đi, mới hỏi: "Cậu sao thế?"

Tô Khinh dường như có chút chậm chạp, không biết là vì chưa tỉnh ngủ hay là do nguyên nhân nào khác, nghe anh hỏi, mãi đến bốn năm giây mới phản ứng lại. Cậu chậm rì quét mắt nhìn Trình Vị Chỉ một cái, rón rén đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, sau đó dựa vào tường ngồi xuống, lúc này mới thấp giọng nói: "Chỉ không ngủ được thôi."

Hồ Bất Quy nhíu mày, tận lực ép cho giọng mình mềm xuống___Cho dù nghe vào tai vẫn rất chi là cứng ngắc: "Là vẫn không ngủ được, hay là đột nhiên tỉnh dậy? Gặp ác mộng à?"

Tô Khinh lại mãi không trả lời, cứ như đang ngồi đó ngẩn người. Thiết bị liên lạc có thể đo lường được đại khái tình trạng tinh thần của cậu, cho dù Hồ Bất Quy không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp cũng nhìn ra được mọi chỉ tiêu của người kia đặc biệt thấp, liền nhịn không được mà gọi cậu một tiếng: "Tô Khinh?"

Tô Khinh mơ hồ đáp lời, đưa tay nhéo mũi mình mấy cái: "Ừm, muộn quá, tôi không tỉnh táo lắm, anh vừa nói cái gì ấy nhỉ?"

Hồ Bất Quy nghe ra tốc độ nói của cậu chậm hơn ban ngày rất nhiều, còn mang theo chút giọng mũi, vì thế lại lặp lại vấn đề ban nãy thêm lần nữa. Tô Khinh vô thức dùng ngón tay ướt nước vẽ lên gương, thanh niên trong tấm gương ấy như thể bị rút đi mất một nửa linh hồn, ánh mắt dao động, hai má tái nhợt, tóc mái tán loạn trên trán che kín cả lông mày, có vẻ càng thêm mệt mỏi uể oải.

"Chắc là...đều có." Cậu nói, "Tôi nghĩ đến vài chuyện, không biết là mình nghĩ hay là nằm mơ, có chút mơ hồ."

"Cậu nghĩ tới cái gì?" Hồ Bất Quy hỏi, hỏi xong lại tự thấy vẫn còn cứng ngắc quá, thế là bỏ thêm một câu rõ ngang vào đằng sau, "Có tiện nói với tôi không?"

Tô Khinh mới đầu thì gật đầu, nhưng sau đó cố sức suy nghĩ một chút rồi cười khổ: "Anh vừa nói tôi lại quên, vừa rồi có lẽ là ngủ quên phải không?"

Hồ Bất Quy quan sát Tô Khinh qua tấm gương, bỗng thấy người trước mắt như biến thành người khác. Từ một thằng nhóc vô tâm vô tư hăng hái tích cực, gan lớn đến nỗi khiến người ta đau đầu lúc ban ngày, biến thành một đứa trẻ cả nửa ngày mới phản ứng lại được một câu anh nói.

Ánh mắt của Tô Khinh mệt mỏi, lại mang theo cả mơ hồ và chán ghét không nói nên lời, không nói chuyện với cậu, cậu có thể nhìn chằm chằm vào một chỗ hồi lâu không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ cái gì, cũng không đi ngủ.

Hồ Bất Quy trong lòng trầm xuống___Anh biết đã xảy ra vấn đề. Lục Thanh Bách đã cảnh cáo anh, cho dù nhìn như thể Tô Khinh trải qua một lần "Thịnh yến" bình an vô sự, có vẻ trâu bò hiếm thấy. Thế nhưng bọn họ đều biết, đối với Khôi ấn, đặc biệt là Khôi ấn hình thái 2 thì điều đó là không có khả năng. Tinh thần của cậu vẫn phải chịu đựng thương tích, chẳng qua là không biểu hiện rõ rệt như những người khác mà thôi.

Hồ Bất Quy dừng xe lại, lau sạch nước trên kính mắt, lại chà xát hai tay lạnh cóng chết lặng, hít sâu một hơi rồi nói nhẹ như dỗ dành một đứa nhỏ: "Cậu lên giường đi, tôi kể chuyện cho nghe, chỉ một lát là ngủ được thôi, được không nào?"

Tô Khinh "Ừm" một tiếng, thế nhưng lại không động đậy mà vẫn ngẩn ngơ ngồi đó, mắt đối mắt với chính mình trong gương, cứ như bị thần ngốc nhập thân vậy.

Hồ Bất Quy lại kiên nhẫn nói thêm: "Cậu về giường nằm đi."

Tô Khinh ngáp một cái, hiện tại không một động tác nào của cậu không chậm chạp, ngay cả chớp mắt cũng giống như một màn quay chậm: "...Anh kể đi, tôi không muốn động đậy."

Hồ Bất Quy nghĩ nghĩ, cắt đứt liên hệ với những kênh khác tránh cho đội hữu nửa đêm gặp ác mộng, sau đó anh thả chậm tốc độ nói, kể câu chuyện [Rùa và thỏ] xưa như trái đất. Đó là một câu chuyện cực kì nhàm chán, bất luận là bản gốc hay bản suy diễn về sau, cho nên căn cứ vào kinh nghiệm của Hồ Bất Quy, lúc dỗ trẻ con ngủ cứ kể chuyện này, trên cơ bản là vừa xong bản gốc, dị bản 1 được một nửa thì chúng nó đều chán đến ngủ say hết.

Chỉ là Tô Khinh không nói là không nghe nhưng cũng không ngủ, nghe được hai câu, từ vẻ mặt của cậu có thể đoán được là không biết đã lại treo ngược tâm hồn ở đâu đâu rồi, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Hồ Bất Quy liền dừng lại, gọi cậu mấy câu: "Tô Khinh? Tô Khinh?"

Tô Khinh như một chiếc máy tính hỏng, động chạm nửa ngày vẫn chưa hoạt động, chọc chọc hoài cũng không thèm trả lời, hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, mờ mịt hỏi: "Anh nói gì cơ?"

Hồ Bất Quy thấy thế, khẳng định là không ổn rồi. Anh nghiêm giọng: "Cậu đứng lên, lập tức về giường, nhắm mắt lại, không được nói, nếu vẫn không được thì tôi tìm bác sĩ liên hệ với cậu, cậu cần trị liệu."

Không biết Tô Khinh có nghe hiểu hay không mà chẳng nói chẳng rằng, đến lúc Hồ Bất Quy định lặp lại thì đột nhiên cậu mơ màng hỏi: "Bên ngoài đang mưa phải không?"

Hồ Bất Quy sửng sốt, không biết vì sao cậu lại chuyển sang đề tài này, anh cũng chỉ biết chuyển theo: "Phải."

"Anh vẫn ở ngoài à?"

"Căn cứ Lam ấn sử dụng chút thủ đoạn che giấu, nhân viên của chúng tôi đang loại bỏ thiết bị gây nhiễu."

Tô Khinh "À" một tiếng, chậm rãi đứng lên, vừa đặt tay lên nắm cửa nhà vệ sinh thì bỗng khựng lại, quay lưng về phía cái gương, cúi đầu, vai hơi khom, ngay sau đó nhảy sang đề tài kế tiếp: "...Tôi nhớ ra lúc nãy mơ thấy cái gì rồi."

Hồ Bất Quy vừa không để ý một cái thì bánh trước đã phi xuống vũng bùn. Anh nhanh chóng phanh xe, chống một chân xuống, không ngờ ban đêm ở nơi hoang vu này rõ là tai hại, cái chân chống xuống cũng ngập luôn trong bùn. Nước bùn lạnh lẽo nhanh chóng tràn qua đôi ủng đi mưa mà chảy vào đến trong giày.

Hồ Bất Quy lắc đầu, một mặt rút cả người cả xe ra khỏi hố bùn, một mặt không thèm quan tâm cái chân phải ướt nhoẹt, sợ Tô Khinh lại quên mất, anh nhanh chóng hỏi: "Cậu mơ thấy gì?"

Tô Khinh cười khẽ, tiếng cười ngắn ngủi vừa vang lên đã tắt: "Mơ thấy...tôi của trước đây, bố tôi đưa tôi về tế bái phần mộ tổ tiên, ông ấy thắp nén hương trên mộ, vừa châm lên, mộ phần tỏa ra khói xanh____Tuy rằng là do người làm, nhưng ông ấy vẫn chỉ luồng khói xanh kia mà khoe khoang với mẹ tôi, phần một tổ tiên tỏa khói xanh, tương lai tôi nhất định có thể làm rạng rỡ tổ tông."

Hồ Bất Quy không lên tiếng gian nan đẩy xe trong đêm mưa lạnh, nghe giọng nói đứt quãng của Tô Khinh bên kia truyền lại, trong lòng anh bỗng nhiên đau đớn.

"Kết quả thì sao, ông ấy khẳng định là không ngờ, hai mươi năm sau, tôi mang đàn ông về nhà chọc giận ông ấy_____Cho nên mới nói, phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh ấy mà, là có thể gặp chứ không thể cầu, tự châm nhất định là không ứng nghiệm, là giả mạo kém chất lượng, các lộ thần tiên không dễ lừa như vậy đâu, không..."

"Tô Khinh."

"...Ơi?"

"Lúc nào ra khỏi căn cứ, bảo Lục Thanh Bách khám cho cậu, ở lại trong đội một thời gian, sau đó...đến chỗ tôi nhé?" Hồ Bất Quy dừng một chút, mới nói, "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, kẻ đứng đằng sau đối phương có thể có lai lịch rất lớn, chúng tôi nhất định phải bảo vệ cậu thật tốt, đến chỗ tôi tương đối an toàn, hơn nữa...cũng là tôi có lỗi với cậu."

Không biết Tô Khinh có nghe không, lại thất thần.

Hồ Bất Quy thở dài: "Về giường nằm đi."

Tô Khinh giống con rối gỗ giật dây thành thật ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ, nằm xuống. Hồ Bất Quy còn nói: "Nhắm mắt."___Y như chỉ đạo sinh hoạt cho nhi đồng thiểu năng. Một khi anh hành động thì gió giật sấm rền như mưa rào bão lốc, thực ra tính nhẫn nại lại tốt đến thần kì...trừ đối với tên lắm mồm Hứa Như Sùng kia ra.

Tô Khinh nhắm mắt lại, Hồ Bất Quy kể chuyện trên nền âm thanh mưa gió đùng đùng, kể từ [Ba con heo nhỏ] đến [Nòng nọc tìm mẹ], phát hiện người còn chưa ngủ, liền lôi hết truyện mẹ kể em nghe trước khi đi ngủ kinh điển xưa nay kể hết một lần. Khi anh thấy đội đặc công mai phục phía xa xa, trời đã tảng sáng, Tô Khinh mới hoàn toàn im lặng.

Trời đã tạnh hẳn, Hồ Bất Quy ướt như chuột lột về đến căn cứ. Anh qua loa lau sạch nước bùn, thay quần áo, nốc một bình nước khoáng rồi thở ra một hơi: "Báo cáo với tổng bộ, chuẩn bị máy bay trực thăng, đi tới điểm kế tiếp."

Chương 22 : Điền Phong

Đội Quy Linh ra ngoài tác nghiệp trong mưa gió tầm tã, Tô Khinh thì đã quay lại guồng quay hằng ngày vốn có.

Rạng sáng cậu mới ngủ, cũng chưa được bao lâu___Trình Vị Chỉ lớn tuổi không ngủ nhiều, sáng sớm đã trở dậy. Tô Khinh trước kia chỉ cần đã ngủ thì sét đánh cũng không tỉnh, bây giờ không hiểu vì sao mà dễ thức giấc một cách khác thường, chỉ cần một chút động tĩnh gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cậu đề phòng mở to hai mắt.

Bọn họ đúng giờ vào đại sảnh, Tô Khinh mới phát hiện ra ở đây có mấy gương mặt lạ hoắc, trong đó còn có một thằng nhóc mới sáu bảy tuổi.

Trình Vị Chỉ thở dài: "Làm bậy mà."

Tô Khinh không lên tiếng, đầu cậu vẫn còn choáng váng, cảm giác lười nói chuyện lúc đêm còn chưa qua đi, vì thế tự chẩn đoán chắc là do thiếu ngủ gây ra huyết áp thấp. Cậu đi theo Trình Vị Chỉ lướt qua một đám thủ vệ, vào đại sảnh, chờ ăn sáng.

Vào trong, lập tức có vài ánh mắt không mấy hữu hảo dừng lại trên người cậu. Vì chúng nó thực sự rất không thân thiện nên Tô Khinh cảm giác được ngay, cậu nhíu nhíu mày, phóng mắt nhìn, vừa lúc thấy đám hình thái 4 thiếu một tên đang co cụm ở góc tường lườm mình.

Một chút mơ màng chưa tỉnh ngủ của Tô Khinh biến thành lửa giận. Cậu nghĩ bụng mọi người cùng tồn tại ở đây, đều ăn bữa nay lo bữa mai, đều cố gắng để sống sót. Đã không kết đoàn thương lượng con đường về sau thì chớ, còn e thiên hạ bất loạn làm mấy cái gậy chọc phân khuấy loạn, tiên sư cha nó chứ, bao nhiêu người ở đây đều phải chịu tổn thương tinh thần, sao chỉ có chúng mày là đặc biệt? Phát tiết sao không đi tìm Lam ấn mà gây sự, dựa vào cái gì lại chuyên nắn hồng mềm, làm khó dễ mấy Tiểu Khôi khác chứ?

Vì thế cậu lạnh lùng lườm lại chúng, đồng thời thấp giọng hỏi giáo sư Trình: "Mấy ngày nay chúng nó có tìm chú gây phiền toái không?"

Trình Vị Chỉ trầm mặc không nói.

"Được rồi, cháu hiểu."

Khi Tô Khinh nói những lời này, cậu rũ mắt, một tay đút hờ trong túi áo khoác, trên cổ còn bọc băng vải, tóc che kín mắt rối bời, quả thực khác biệt một hoàn toàn với thanh niên xinh đẹp quần áo chỉnh tề lúc nào cũng nơm nớp lo sợ khi mới đến.

Trình Vị Chỉ nhạy cảm nghe ra trong lời cậu nói một tia ác độc. Ông nhanh chóng giữ chặt cậu, thấp giọng nói: "Cháu đừng gây chuyện."

Sau đó Trình Vị Chỉ dùng lực đẩy Tô Khinh về phía bàn ăn, nhét đồ ăn vào tay cậu. Ông phát hiện ra lực chú ý của cậu vẫn còn nằm trên mấy tên hình thái 4 kia thì cau mày: "Tô Khinh... Tô Khinh!"

Gọi hai tiếng, Tô Khinh mới có chút không yên lòng quay đầu sang: "Dạ?"

Trình Vị Chỉ gắp thức ăn vào bát cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cháu muốn làm gì?"

Tô Khinh cúi đầu, ăn một miếng rau xanh, lại theo thói quen cầm đũa bắt đầu gặm, vừa gặm vừa lúng búng nói: "Không muốn gì..."

Trình Vị Chỉ liền nói: "Cháu đừng có gạt ta! Ta lớn tuổi thế này, học sinh đều tầm tầm tuổi cháu, mấy đứa nghĩ gì ta lại không biết hay sao, cháu chính là..."

Tô Khinh nâng mắt, nghiêm trang hỏi Trình Vị Chỉ: "Thầy Trình, chú nói giết người ở đây có phạm pháp không?"

"..." Trình Vị Chỉ nghẹn họng nhìn cậu trân trối.

"Tô Khinh." Từ thiết bị liên lạc truyền đến giọng nói của Lục Thanh Bách. Tô Khinh lúc này mới nhớ ra còn có người của chính phủ đang nhìn mình chằm chằm, bèn cúi đầu nở nụ cười. Cậu vừa cười lên, Trình Vị Chỉ càng thấy sợ run trong lòng. Ông cảm thấy nụ cười của thanh niên này không chỉ lạnh lẽo không nói nên lời, mà còn mang theo chút gì đó như quỷ khí.

Giọng nói của Lục Thanh Bách rất nghiêm túc: "Tình huống của cậu, hôm qua đội trưởng Hồ đã nói qua với tôi rồi, cậu không phát hiện trạng thái tinh thần của mình bất thường sao?"

Trình Vị Chỉ cũng hỏi: "Con trai, làm sao vậy?"

Tô Khinh thu lại nụ cười, cúi đầu xuống húp một ngụm cháo: "Cháu rất ổn mà."

Lục Thanh Bách lạnh lùng ngắt lời cậu: "Tuyệt đối không ổn, tự cậu không phát hiện, lúc này cậu đã biểu hiện ra một chút bệnh trạng nóng giận trầm uất rồi. Nó không giống bệnh trạng trầm uất thông thường, nói đơn giản chính là trạng thái tinh thần của người bệnh bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đổi từ nóng nảy sang trầm uất. Cậu đừng có phản bác tôi, sau khi trở về cậu mất ngủ hằng đêm, thậm chí còn phát sinh đến mấy lần xung đột trực tiếp với Lam ấn dù biết rõ là hắn rất nguy hiểm. Cẩn thận ngẫm lại xem, trong thời gian này có phải cậu không giống với trước kia không?"

Tay cầm đũa của Tô Khinh dừng khựng lại.

Lục Thanh Bách nói tiếp: "Cậu phải trấn định, chính cậu nói muốn trở về cứu người, nếu trạng thái tinh thần của bản thân không ổn định, còn đòi cứu ai? Tôi nói cho cậu biết, bệnh trầm uất trở nên nghiêm trọng thì khi phát bệnh sẽ không nhận người thân, bệnh trạng hệt như những tên hình thái 4 mà cậu nhìn thấy ấy. Nếu cậu phát triển theo chiều hướng như vậy, tự nghĩ xem mình còn tiền đồ không hả?"

Tô Khinh kìm lòng không đậu mà hỏi lên thành tiếng: "Phải...làm sao bây giờ?"

Lục Thanh Bách nói: "Giờ cậu hít sâu một hơi, đừng nghĩ gì cả."

Tô Khinh nghe theo, sau đó lập tức thấy cả người như vừa có luồng điện chạy qua, chiếc đũa rời tay rơi xuống trên bàn, thân thể chỉ trong nháy mắt không còn cảm giác. Cậu không còn sức mà ăn nữa, lảo đảo đổ người sang bên cạnh. Trình Vị Chỉ sợ hãi đỡ lấy cậu, vội vàng liên tục hỏi cậu làm sao____May mà trong nhà xám này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người không bình thường, đám blouse trắng nhìn nhiều quen mắt, chỉ liếc thoáng qua rồi lại ai về việc nấy.

Một người khác cũng đưa tay đỡ lấy một bên, cùng Trình Vị Chỉ dựng Tô Khinh dậy. Cậu nghiêng mắt đảo qua, phát hiện người này chính là Điền Phong.

Thân thể chết lặng hơn mười giây mới chậm rãi tìm về cảm giác, cậu khoát tay với Trình Vị Chỉ, lảo đảo tự mình đứng lên.

Bấy giờ Lục Thanh Bách mới giải thích: "Đây là thiết bị che chắn mà đội trưởng Hồ tiêm vào cho cậu. Tôi nhờ sự trợ giúp của nó điều chỉnh kích thích tố của cậu một chút, hiện tại đã tỉnh táo hơn chút nào chưa?"

Một tay Tô Khinh run cầm cập chống trên mặt bàn, tay kia bỏ xuống khỏi vai Điền Phong ấn lên trán, cậu vừa thở dốc, vừa cảm thấy sức lực hồi phục trên từng thớ cơ.

Lục Thanh Bách chậm rãi hỏi: "Bình thường rồi chứ?"

Tô Khinh lắc lắc đầu, thấy mình như một thằng say vừa bị hắt cho một chậu nước lạnh. Cậu kinh ngạc phát hiện vừa rồi không hiểu tại sao trong lòng lại thực sự dâng lên ý tưởng giết sạch lũ hình thái 4 bên kia.

Cơ mà đây là lần đầu tiên cậu biết thì ra trị liệu tổn thương tinh thần cũng có thể bạo lực đến thế, người khác không phải đều ngồi trên sofa tán nhảm, uống thuốc, thôi miên gì gì đó sao? Đến lượt cậu lại thiếu chút nữa toi cái mạng quèn là cớ gì?

Tô Khinh rút ra kết luận, chắc chắn cha này là lang băm coi mạng người như cỏ rác.

Lục Thanh Bách dương dương tự đắc nói: "Hơi mạnh một tí, cơ mà hiệu quả nhanh, khụ...tuy còn chưa trải qua thí nghiệm lâm sàng___"

Tô Khinh tay chân mềm nhũn, tí nữa thì lại ngã sấp xuống.

Chỉ nghe Lục Thanh Bách hắng giọng, cuối cùng thì giọng điệu cũng đã đứng đắn hơn: "Nhớ kĩ, bệnh trạng của cậu là do ảnh hưởng từ cảm xúc ngoại lai trong 'thịnh yến', đừng để ý đến chúng nó. Chính cậu từ bỏ con đường trị liệu an toàn, lựa chọn trách nhiệm của cậu, thì phải kiên trì đến cùng, bộ dạng cậu trông yếu nhớt, nhưng làm người đừng nên tùy tiện nước chảy bèo trôi."

Tô Khinh làm như Lục Thanh Bách nói, hít vào một hơi thật sâu thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Cậu ngẩng đầu lên, thoáng cười với Trình Vị Chỉ rồi nói như thể không có chuyện gì: "Không có gì đâu, sáng sớm nay cháu ngủ dậy bị hạ đường huyết, hạ huyết áp, cái gì cũng hạ lại còn hội chứng rời giường nữa nên mới mơ màng thế, giờ không sao rồi."

Trình Vị Chỉ thở dài, Điền Phong đứng một bên yên lặng vỗ vai cậu, bấy giờ Tô Khinh mới nhớ đến việc ân cần thăm hỏi anh chàng: "Thế nào, anh cũng không sao chứ?"

Điền Phong nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Tô Khinh liền biết câu hỏi của mình rất là vô nghĩa. Đúng lúc này, cậu trông thấy Điền Phong còn dắt theo một đứa nhỏ, chính là thằng nhóc sáu bảy tuổi kia. Thằng nhỏ có quả đầu dưa hấu ngố tàu ngẩng cổ lên, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chăm vào cậu.

Tô Khinh cúi gập thắt lưng, cố gắng rặn ra một nụ cười có thể xưng là "hiền hậu": "Nè, nhóc con, cháu tên là gì?"

Điền Phong thuận tay đẩy thằng nhỏ đến trước mặt Tô Khinh, nó nhìn anh với ánh mắt thoáng chút kinh hoảng, thấy anh gật đầu, mới cất giọng trong trẻo giòn vang mà nói với Tô Khinh: "Cháu là Đồ Đồ Đồ!"

"Hử?" Tô Khinh nghĩ mình nghe nhầm, bèn hỏi lại, "Đột đột đột?"

Cha mẹ nhà thằng nhỏ nghĩ gì vậy, nuôi con hay nuôi súng máy mà đặt tên thế này?

Đứa nhỏ méo miệng nhìn Tô Khinh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa phút, sau đó thằng quỷ con bộc phát tiếng khóc kinh thiên động địa, chỉ vào Tô Khinh mà tố cáo với Điền Phong: "Oa ____Chú này là người xấu____Oa____Chú í đặt biệt danh cho con!"

Đứa nhỏ còn chưa biến giọng, tiếng khóc như xé vải đâm xuyên màng nhĩ làm lu mờ cả tiếng động của một lũ điên nhảy tưng tưng ầm ĩ khắp sảnh, Tô Khinh nhếch miệng cười khô khốc, xoa xoa lỗ tai, trong lòng kêu cha gọi mẹ thống khổ khôn cùng.

Trình Vị Chỉ lấy một chiếc kẹo trên bàn ăn đưa ra trước mặt cậu bạn nhỏ Đồ Đồ Đồ, làm mặt xấu với nó: "Đừng khóc đừng khóc, con xem ông cầm cái gì này, con xem."

Anh bạn nhỏ nín khóc, ngước đôi mắt to đỏ rực lên nhìn Trình Vị Chỉ, sau đó bị một cái kẹo lừa đi. Lúc này Điền Phong mới thấp giọng bảo Tô Khinh: "Nó giống tôi, là hình thái 3."

Tô Khinh sửng sốt: "Nó... Bố mẹ nó đâu?"

"Một nhà ba người bọn họ vừa lúc là 'con mồi' lần này, bố mẹ nó không phải Khôi ấn, đã..." Điền Phong dừng lời, quay đầu thoáng nhìn Đồ Đồ Đồ đang há miệng chờ Trình Vị Chỉ bón thức ăn, "Tô, Tô Khinh, tôi có thể...cầu xin cậu một chuyện không?"

Người đàn ông tên Điền Phong này có lá gan chỉ bằng hạt gạo, chỉ cần anh đứng yên một chỗ, người ta cũng thấy anh đang run rẩy cả người. Lúc này nói chuyện với Tô Khinh, âm thanh người ta thi thoảng làm đổ đồ ăn cũng làm cho anh giật mình hoảng hốt, Tô Khinh nhìn tạo hình lá bay trong gió của anh ta, có chút không đành lòng: "Anh muốn nói cái gì? Nếu tôi có thể thì nhất định sẽ làm cho."

"Đứa nhỏ này bé lắm, chiếm chỗ không nhiều, bình thường cũng rất ngoan, không làm phiền người khác, buổi tối cậu có thể cho nó sang phòng mình ngủ, chiếu cố nó một chút không?"

Tô Khinh sửng sốt: "Không phải anh dắt nó theo sao?"

Điền Phong cười khổ: "Đêm đến tôi toàn gặp ác mộng, nằm mộng sẽ nói mơ hết hơn nửa đêm, đứa nhỏ này luôn không ngủ được... Tôi...trước kia nghe người ta nói, trẻ con không ngủ được, sau này sẽ không cao..."

Tô Khinh do dự một chút, thầm nghĩ một đứa nhóc bé xíu như vậy, mình làm thế nào chăm sóc tốt được cho nó bây giờ?

Điền Phong nhỏ giọng năn nỉ cậu: "Xin cậu thương xót, đứa nhỏ này cần có người chăm sóc, không thì ở nơi này nó làm sao sống nổi? Tôi không còn biết cầu ai nữa. Ở... Ở nơi này, người tỉnh táo không còn mấy ai, còn có hình thái 4, còn có..."

Điền Phong thấy Tô Khinh vẫn không nói gì, liền đến gần cậu thêm một chút, đầu gối cong xuống, anh cúi đầu: "Cậu... Cậu...coi như tôi xin cậu mà..."

Tô Khinh vừa thấy dáng vẻ anh ta như muốn quỳ mọp xuống đến nơi thì vội vã ngăn lại: "Được rồi, anh em, tôi nói nè, được rồi, chúng ta đã cùng ở trong tình cảnh này, âu cũng là duyên phận... Tuy rằng là nghiệt duyên____Tôi thay anh...thay bố mẹ nó trông nó vài ngày, sau đó nói không chừng chúng ta có thể ra ngoài cũng nên!"

Điền Phong lau nước mắt khóc lên: "Có thể có một ngày như vậy sao?"

"Có thể, nhất định có thể." Tô Khinh vỗ nhẹ lên lưng anh ta, thở dài, bản thân mình vừa mới nhận trị liệu bạo lực của Lục Thanh Bách xong thì đã biến thành tri âm ca ca của người khác, đúng là đa năng mà.

"Thực sự có thể sao? Cậu đừng lừa tôi nhé." Mắt mũi Điền Phong nhăn nhíu hết cả, anh lấy tay áo gạt một cái, nước mắt nước mũi dính nhoe nhoét, "Ngàn vạn lần đừng lừa tôi đó!"

Tô Khinh cười rộ lên: "Tôi lừa anh làm gì, có ai cho tiền đâu."

Ngày đó sau khi Điền Phong khóc như hoa lê tắm mưa chia tay họ ở đại sảnh, Tô Khinh dắt theo em nhỏ của nợ Đồ Đồ Đồ về phòng mình. Đồ Đồ Đồ và thầy giáo Trình ở chung rất hòa hợp, chỉ là Tô Khinh lỡ một câu thành thiên cổ hận, bị bạn nhỏ liếc trắng mắt hết cả ngày.

Buổi tối Tô Khinh dọn giường cho tiểu quỷ, còn đưa tay búng trán nó một cái: "Sói con, ngủ đê."

Nhóc quỷ đầu dưa hấu ngước cổ nhìn cậu, bỗng nhiên hỏi: "Chú đáng ghét, bao giờ thì papa mama đến đón cháu?"

Tô Khinh á khẩu, không biết trả lời nó ra sao, nghĩ một hồi, đoạn nói: "Chú cũng không biết, chú có quen họ đâu. Không thì mai cháu hỏi chú Điền thử xem? Nói không chừng mấy ngày nữa là họ đến đấy."

Đồ Đồ Đồ gật đầu, ngáp một cái: "Đến sớm một chút mới được, cháu ghét chỗ này."

Tô Khinh cười khẽ, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, trong lòng thầm nói, chú cũng không thích chỗ này.

Hai rưỡi sáng, Tô Khinh lại đúng giờ bừng tỉnh. Lúc này cậu không ngồi dậy mà chỉ nằm ngửa trên giường, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cậu nghĩ đến những lời Lục Thanh Bách và Trình Vị Chỉ nói, sau đó lại nhắm mắt lại, trong đầu mô phỏng lại giọng kể chuyện cổ của Hồ Bất Quy hôm qua, muốn mình bình tĩnh lại, muốn dỗ mình ngủ đi____Những ý nghĩ kia, những cảm xúc kia không phải là của mình, không thể bị chúng nó ảnh hưởng, không thể mất kiểm soát...

Dần dần sau đó, có một tiếng nói vang lên ngay bên tai Tô Khinh, cậu phát hiện ra giờ đây nó không còn là tưởng tượng của mình, mà là Hồ Bất Quy phát hiện cậu tỉnh giấc, đã lại bắt đầu đại nghiệp "Ngàn lẻ một đêm" bên cánh nôi êm của anh rồi.

Tô Khinh trở mình, nghĩ bụng, họ Hồ tuy rằng xui xẻo, nhưng kì thực làm người cũng không tồi.

Ngày hôm sau, bạn nhỏ Đồ Đồ Đồ cuối cùng vẫn không có cơ hội để hỏi chú Điền về vấn đề vô cùng quan trọng đối với nó, bởi vì ngay trong đêm hôm đó, Điền Phong đã xé rách ga giường buộc thành dây thừng, treo cổ mình trên vòi nước trong phòng tắm.

Anh ta rốt cuộc đã sợ hãi đến mức không còn dám sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top