Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35+36

Chương 35: Tô Tắc Thành.

Con người là động vật xã hội, điểm này rốt cuộc cũng hiển hiện ra trong thời khắc khốn quẫn hiện tại.

Nếu chỉ là không có tiền, Tô Khinh là một thanh niên chân tay lành lặn, cho dù có vào hầm than làm thợ mỏ cũng kiếm được cơm ăn, thế nhưng cậu còn không có cả chứng minh thư nữa.

Sau khi Tô Khinh đơn phương ngắt liên lạc với Hồ Bất Quy thì lẳng lặng ngồi yên trên ghế cứng tàu hỏa, lại không hề muốn ngủ.

Đúng đợt sóng công nhân đổ về sau tết âm lịch, tàu hỏa quá tải nghiêm trọng, đến cả WC cũng đầy ních những người là người, không khí cực kì không tốt. Tô Khinh ngẩng đầu nhìn lên ngọn đèn mờ mờ sáng trên trần toa tàu, dõi đôi mắt đã tiến hóa thành kính viễn vọng lên nhìn về tương lai mịt mờ không sao thấy rõ của mình.

Trời vừa tảng sáng, Tô Khinh cùng Đồ Đồ Đồ đến thành phố C. Hai người lăn lóc trong nhà ga đến lúc mặt trời lên, Tô Khinh cầm theo chín mươi hai đồng lẻ năm xu dắt Đồ Đồ Đồ vào một tiệm cơm nhỏ, tiêu năm đồng mua một suất điểm tâm cho nó rồi dặn dò: "Ở đây chờ chú, ai gọi cũng không được đi theo, nghe chưa?"

Đồ Đồ Đồ thấy được ăn thì thành thật ngay, gật đầu rất chi là ngoan ngoãn.

Tô Khinh kéo nó ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ: "Ngồi đây đi, ăn từ từ, chú nhìn thấy cháu mà, đừng sợ. Chú đi giải quyết chút chuyện rồi về ngay, có ai hỏi bàn này còn ai nữa không thì bảo có người ngồi rồi, bố cháu đi WC, hiểu không?"

Đồ Đồ Đồ xuôi theo chiều gió, ai cho ăn nghe người đó, không nói hai lời tiếp tục gật như giã tỏi.

Bấy giờ Tô Khinh mới để nó lại, cầm hơn tám mươi đồng tiền đi ra ngoài, thi thoảng lại quay đầu nhìn nhóc con ngồi bên cửa sổ. Cậu tới một quán net nhỏ không mấy đàng hoàng bên kia đường, chuẩn bị làm chuyện trái pháp luật.

Ông chủ quán net béo lùn chắc nịch đang tán gái trên QQ, nghe thấy có người bước vào cũng chỉ nhấc mắt lên liếc Tô Khinh một cái lấy lệ: "Cho xem chứng minh thư, mấy tiếng?"

Tô Khinh không nói gì, thấy xung quanh không có người mới ghé sát vào ông chủ quán net, thuần thục nói: "Tôi hỏi chút, ông anh có 'cái đó' không?"

Cậu ra dấu tay vẽ một tấm thẻ, ông chủ ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn cậu chằm chằm: "Cái gì? Cậu hỏi cái gì cơ?"

Tô Khinh khẽ khụ một tiếng, nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: "Trương ca giới thiệu tôi tới đây." Theo kinh nghiệm của cậu, cứ nói ra mấy cái họ thông thường như "Trương Vương Lý Triệu Lưu" thì tám chín phần mười là lừa được người ta, trừ khi ông chủ quán net này quen biết quá ít.

Quả nhiên, ông chủ nheo mắt lại nghĩ ngợi: "Trương Tiểu Lục hả?"

Trúng mánh rồi, Tô Khinh lập tức gật đầu, ông chủ đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Cậu là vị thành niên? Có giống đâu nhở?"

Tô Khinh khổ đại cừu thâm thở dài: "Bất đắc dĩ lắm anh ạ, tôi có bà xã trong game, anh hiểu mà, chả hiểu thế nào mà vị kia trong nhà lại biết."

Ông chủ quán net không để tâm lắm ừ một tiếng, mười ngón tay vẫn đánh ầm ầm trên bàn phím.

Tô Khinh thấy vị chủ quán gần bốn mươi tuổi bụng đầy thịt mỡ mặt mũi bóng nhờn này gõ xuống khung chat "Người như bọn anh lưu lạc chân trời góc bể vì theo đuổi nghệ thuật, cái gì cũng không có, chỉ trừ một bụng tịch mịch tang thương" thì bị lôi giáng cho thông trên thoáng dưới, tim không đập mạnh cũng không thở gấp .

Cậu ho một tiếng điều chỉnh trạng thái rồi tiếp tục chém gió: "Ông anh tưởng tượng được không, mụ điên kia cư nhiên thuê thám tử điều tra tôi. Suốt ngày đi tới đâu cũng có người theo dõi cứ như tôi thuộc đảng ngầm Trùng Khánh không bằng, cuộc sống mấy ngày nay đúng là trở lại thời kì trước khi giải phóng."

Lúc này ông chủ quán net mới chia cho cậu chút chú ý: "Mới mẻ nhể."

"Chứ còn gì nữa." Tô Khinh lập tức kéo dài cái mặt như mướp đắng, "Bây giờ chẳng phải trò 'Phòng Trầm Mê Hệ Thống' gì đó bắt đăng kí bằng tên thật sao, anh coi mụ điên kia thu hết cả chứng minh thư thẻ ngân hàng của tôi mất tiêu rồi..."

Ông chủ quán net nhìn cậu đầy khinh bỉ: "Người anh em, cậu quá uất ức rồi, tôi thấy bộ dạng cậu cũng có màu có mè lắm, không được thì đổi người khác chẳng tốt sao, đấu đá với cô ta làm cái gì?"

Lúc ông chủ nói chuyện thì trong khung chat vừa nhảy ra một câu, Tô Khinh nheo mắt liếc một cái, phát hiện ra cô bé ngốc đầu kia nói: "Anh đừng như vậy, em đau lòng muốn rơi nước mắt tới nơi rồi nè."

Tô Khinh lặng lẽ xoa xoa cánh tay, tâm nói tôi cũng sắp ghê tởm đến rơi nước mắt rồi đây.

"Nhà nó có tiền có thế, không trêu vào con điên ấy được." Tô Khinh rồi chả biết cố ý hay vô tình sờ sờ khuyên tai, bịa chuyện càng ngày càng rành mạch, "Một ngày hai mươi bốn giờ lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc kiểm tra dò xét, mẹ nó chứ cứ như mang máy theo dõi trên lưng, đi tới đâu cũng phải gánh áp lực tâm lý nặng nề."

Ông chủ quán net gửi đi một câu "Chỉ có em mới hiểu lòng anh", sau nói với Tô Khinh nói: "Trăm rưỡi một tấm, không bao lâu là xử lý xong."

Tô Khinh nghĩ bụng ông anh lừa ai chứ? Thứ kia cùng lắm mười đồng chứ nhiêu. Song trên mặt cậu không để lộ chút nào, chỉ nặn ra một nụ cười chua xót: "Ông chủ... Có thể bớt đi một tí được không? Thật sự là... Nhà có vợ ghen, túi tiền cay đắng mà..."

Chủ quán cười nhạo: "Không được, Trương Tiểu Lục nói với cậu rồi chứ, quy củ trước nay chỗ tôi vẫn thế rồi____ Mua lẻ đều lấy một trăm rưỡi, muốn giảm chỉ trừ mua cả lố."

Còn chưa nói xong, cô bé trong khung chat đã gửi sang một câu "Em có thể nhìn anh được không?", ngón tay nhỏ của chủ quán tạm dừng một chút, Tô Khinh nhân cơ hội nói: "Tôi nói nè đại ca, hai ta đừng ai lừa ai làm gì, có phải là đám học sinh trẻ trâu ngu ngốc lắm tiền đâu. Thứ này có giá bao nhiêu, ông anh biết tôi cũng tính được, chẳng ngại nói với ông anh chứ, lần trước tôi tìm người làm một tấm có thể mang tới ngân hàng mở tài khoản được cũng chỉ sáu mươi đồng thôi."

Ông chủ đánh "Không hay đâu, anh không phải là người tùy tiện" gửi đi, cô bé bên kia bắt đầu bám riết không tha đòi webcam, ông chủ có vẻ thấy phiền, liền cười lạnh một tiếng: "Lần trước ai làm cho cậu thì cậu đi mà tìm người ta ấy."

Tô Khinh nghĩ bụng, mẹ ông chứ ...

Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Đồ Đồ Đồ vẫn ngồi đó ăn rất kiên trì thì quyết định dây dưa với đối phương đến cùng: "Đại ca à, thật chẳng thấy ai như anh, việc làm ăn đưa tới cửa, kiếm bao nhiêu mà chả là kiếm, sao có thể đẩy đi thế chứ ?"

Ông chủ quán net đang bị cô em nhất quyết muốn thấy mặt thật của gã dây dưa phát bực, không để ý đến Tô Khinh, mặc cậu ở đó lải nhải. Khi cô nàng đã bắt đầu hoài nghi, gã sắp phải chuyển chiến lược, Tô Khinh nhắm chuẩn cơ hội chen vào một câu: "Ha hả, anh cứ chat video với cô ấy chút đi, bảo cô ấy là không có mic chỉ đánh chữ được thôi, anh lôi bàn phím ra ngoài đánh, tôi thay anh ngồi trước màn hình."

Chủ quán rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên tặng cậu một ánh mắt.

Năm phút đồng hồ sau hai người đạt thành hiệp nghị, Tô Khinh bán sắc ngồi trấn thủ mười phút lừa cô em kia, sau đó chủ quán sẽ giảm giá 50% bán cho cậu một tấm chứng minh thư. Giảm nửa giá còn bảy mươi lăm đồng, hơn mười đồng còn lại đủ mua cho Đồ Đồ Đồ vài cái bánh bao ăn trưa và một bát mì ăn tối.

Khi Đồ Đồ Đồ ăn xong bắt đầu nhàm chán đung đưa chân tự chơi thì Tô Khinh cầm giấy chứng minh thư mới của mình trở lại. Cậu còn lấy cho mình một cái tên giả "may mắn", cái tên mà lúc còn ở căn cứ Lam ấn cậu thèm rõ dãi đã lâu___ Tô Tắc Thành.

Tắc Thành trong "Dư Tắc Thành".

Đó là khởi đầu kiếp sống giả danh lừa bịp của cậu.

Tô Khinh có chứng minh thư thì trong lòng càng kiên định hơn, cậu không dám trì hoãn, không dám dừng lại một khắc nào mà mang theo Đồ Đồ Đồ gia nhập đoàn công nhân trào ra từ nhà ga, dùng hai ba câu nói đã bắt chuyện được với một ông anh lớn tuổi mang theo cả gia quyến. Tô Khinh tiếp tục bịa ra một hoàn cảnh vô cùng cơ khổ (Cậu thấy mình cực kì có thiên phú trong trò này, mở miệng ra là chuyện tuôn dào dạt), bịa xong, chị vợ ông anh kia đã cảm thương đến bật khóc.

Đồ Đồ Đồ chơi cùng hai đứa con nhỏ của ông anh mới quen, chị dâu trông giữ, Tô Khinh bắt đầu cùng anh ta tiến lên con đường tìm việc làm. Ban ngày, chị dâu tốt bụng chiếu cố vấn đề ăn uống cho Đồ Đồ Đồ, Tô Khinh vẫn còn viên dinh dưỡng, ăn một viên có thể chống đỡ được hai hôm, buổi tối để tiết kiệm tiền thuê nhà, cậu mang theo thằng nhóc vào ga ngủ qua đêm.

Vào nhà ga thành phố C không mất vé, tuy rằng ban đêm phải đánh du kích với nhân viên tuần tra___ Cơ mà Tô khinh còn từng đánh du kích với nhân viên tuần tra trong cơ sở chữa trị của đội Quy Linh rồi, chút chuyện nhỏ này thì đã tính là gì.

Ban ngày ra khỏi nhà ga, tiếp tục bôn ba tìm việc.

Chuyện tìm việc nói đơn giản thì không đơn giản, nhưng nói khó cũng chẳng khó tới đâu. Thân thể Tô Khinh được hệ thống năng lượng tinh song hạch cải tạo đã thể hiện ra ưu thế tuyệt đối. Cậu bắt đầu từ những công việc ở tầng thấp nhất, hai tay nhanh chóng bị rách da xước sát, thế nhưng sau khi xước sát lại lành lặn cũng nhanh không kém. Chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy thì bao nhiêu những vệt bầm tím và vết thương nhỏ trên người cũng khỏi cả rồi.

Sau này ông anh lớn tuổi kia mời Tô Khinh và Đồ Đồ Đồ chuyển khỏi nhà ga vào ở trong căn nhà nhỏ bọn họ thuê được. Đó là một ngôi nhà cấp 4 nhỏ như cái chuồng bồ câu, vì hai bọn họ chuyển vào mà càng thêm chật chội.

Ông anh lớn tuổi họ Lưu, tên là Lưu Đại Khánh, vợ là Lưu tẩu, cả hai đều là người tốt. Tô Khinh nói mỗi tháng đưa một nửa tiền công cho họ làm tiền thuê nhà, Lưu Đại Khánh kiên quyết không chịu, nhường qua nhường lại nửa ngày mới chịu cầm hai trăm đồng tượng trưng, còn nhiệt tình giúp Đồ Đồ Đồ đăng kí một trường tiểu học dành cho con cái công nhân.

Con người duy nhất trên thế giới có được hệ thống năng lượng song hạch hoàn mỹ, tiền đại thiếu gia Tô Khinh mang theo thân phận giả của mình, ở trong một góc thành phố ồn ào náo động, chuyên tâm làm công việc khuân gạch khiêng ngói lấy công, ngày khổ không nói nổi, còn phải chăm sóc một nhóc quỷ vô tâm vô tính. Tô Khinh cảm thấy nếu không nhờ có song hạch cường đại trong cơ thể thì cậu không thể nào sống nổi.

Ở nhà xám trong căn cứ Lam ấn là một kiểu khổ, mà ở đây lại là một kiểu khổ khác. Loại trước kinh tâm động phách như gió lốc mưa rào, loại này lại như một con dao cùn gỉ sắt ngày ngày cắt da lóc thịt.

Người ta nói hai mươi mốt ngày dưỡng thành một thói quen, chưa tới một tháng, Tô Khinh đã quên mất mình được nuông chiều từ nhỏ. Cậu bắt đầu quen với cuộc sống mệt mỏi và bẩn thỉu, quen với chuyện không tắm rửa mỗi ngày, quen tiêu pha dè xẻn, thậm chí quen với việc mỗi khi áo khoác rách thì tìm Lưu tẩu nhờ vá lại.

Cậu cũng quen với thanh âm của Hồ Bất Quy vang lên sau bữa cơm chiều còn đúng giờ hơn đài phát thanh. Hồ Bất Quy sẽ nói với cậu, bọn họ đã thử qua bao nhiêu cách tìm bao nhiêu nơi mà vẫn không có manh mối, sau đó khuyên cậu trở về, sau khi Tô Khinh không thèm để ý tới, anh liền nói về hướng đi của thế lực đang tìm kiếm cậu kia, thậm chí căn cứ theo bảng đo lường chỉ tiêu cơ thể cậu mà Lục Thanh Bách trình lên mà chỉ dẫn cậu cách sử dụng năng lượng của mình.

Tô Khinh phát hiện năng lượng mà hệ thống song hạch lợi dụng dù sao cũng là của chính mình, tuy không có nhược điểm trí mạng nhưng đồng thời cũng kém hơn rất nhiều so với nguồn năng lượng cường đại lấy từ người khác của Lam ấn___ Tỷ như tốc độ lành vết thương của cậu chậm hơn hẳn Trần Lâm, tỷ như cậu trộm thí nghiệm bao nhiêu lần cũng không thể biến thành người của sao Gió Lốc như Tưởng Lam được.

Song Tô Khinh lại khám phá ra vài chuyện khác mà mình làm được, chính là khi tập trung tinh thần, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của người xung quanh.

Lại qua một thời gian, ông chủ phát hiện ra Tô Khinh biết viết lách biết tính toán (Cho dù chỉ tốt nghiệp đại học loại 2 nhưng tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên mà). Thế là ông ta thăng chức cho cậu lên làm kế toán phụ trách công tác liên quan đến sổ sách giấy tờ, không bắt làm lao động tay chân nữa, đồng thời cậu cũng được tăng lương.

Mà vào thời điểm này, viên dinh dưỡng Tô Khinh mang đi từ cơ sở chữa trị của đội Quy Linh đã sắp dùng hết. Cậu biết về lý luận mình phải dùng lượng dinh dưỡng cực lớn mới cung cấp được cho hệ thống song hạch của mình, bắt đầu lo lắng sau này tiền lương không nuôi nổi miệng.

Cơ mà trong lúc Tô Khinh đang xoắn quẩy vấn đề này, thì có chuyện xảy ra.



Chương 36: Virus.

Lưu Đại Khánh là một người nhiệt tình, cứ nhìn anh chỉ tình cờ gặp gỡ Tô Khinh mà cũng dám mời cậu vào nhà mình ở là thấy được ngay. Con người anh cũng thành thật, bản thân chưa bao giờ nói dối thì suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng người khác cũng không biết nói dối như mình. Người ta nói cái gì anh cũng tin, chày gỗ bảo là kim cũng cho là thật.

Anh không có nhiều tiền nhưng thực sự rất ngốc, thường xuyên bị bọn lừa đảo để mắt đến____ Hồi đầu có mấy tên tài xế taxi gần nhà tụ tập đánh bạc hay gọi anh sang chơi cùng cho vui rồi dùng chút thủ đoạn vụng về để lừa tiền, sau này Lưu tẩu phát hiện ra liền cầm chảo đuổi theo Lưu Đại Khánh khắp mấy con phố, suýt nữa tóm được đập cho vỡ đầu, bấy giờ mới thôi chơi.

Hôm ấy Đồ Đồ Đồ lại bị thầy giáo giữ lại trường sau giờ tan học vì bỏ sâu vào cốc nước của bạn học nữ. Khi Tô Khinh lôi được thằng nhỏ về đã là gần bảy giờ tối, vốn sợ cả nhà người ta phải chờ, ai ngờ về tới nhà mà còn chưa thấy Lưu Đại Khánh đâu.

Hai đứa con nhà Lưu Đại Khánh chơi ở bên ngoài, Lưu tẩu chờ trước bàn cơm, cơm canh đã sắp nguội, chị có chút nôn nóng nhưng vẫn khẽ cười chào Tô Khinh: "Cậu về rồi đấy à."

Tô Khinh không nhẹ không nặng tóm cổ Đồ Đồ Đồ quăng nó vào phòng quyết định tính sổ sau, đoạn quay đầu hỏi Lưu tẩu: "Anh cả em còn chưa về sao? Chị gọi cho anh ấy xem thế nào đi?"

Lưu tẩu nhíu mày: "Chị gọi rồi, không ai bắt máy, chẳng rõ là hết pin hay thế nào nữa."

Tô Khinh chỉ à một tiếng chứ không để ý nhiều, chung quy người như Lưu Đại Khánh không tài cũng không sắc, đi tới đâu cũng chẳng sợ bị người ta nhớ thương. Cậu yên tâm quay sang đối phó với nhãi con Đồ Đồ Đồ đầy mặt không phục, dùng lời lẽ chính nghĩa uy hiếp nó: "Ôn con kia, còn dám bắt ông đến trường mi chịu mất mặt lần nữa, ông treo mi lên đánh mi tin không?"

Đồ Đồ Đồ: "Hừ! Chú dám!"

Tô Khinh: "..."

Cậu đúng là không dám, thằng nhóc như cục thịt này sờ đâu cũng mẫm mụp mềm mại, cậu sợ rằng mình chỉ cần lỡ tay là đánh chết nó rồi.

Cậu hít sâu một hơi, chỉ vào chóp mũi Đồ Đồ Đồ mà mắng: "Ném sâu vào cốc nước của con gái, giỏi quá nhỉ? Bắt nạt con nhỏ bé tí nặng có hơn hai chục kí đó thì có ý nghĩa gì? Có giỏi thì dính mông ông chủ nhiệm lớp hơn trăm cân của mi lên ghế giáo viên ấy!"

Đồ Đồ Đồ đúng lý hợp tình đáp: "Ai bảo cháu chưa dính? Ổng còn không biết là cháu làm nữa kia."

Tô Khinh: "..."

Cậu tức thở nhảy dựng lên tóm Đồ Đồ Đồ: "Mẹ mi chứ thằng ranh con, hôm nay ông không dạy dỗ mi thì mi không biết thế nào là lễ độ..."

Đồ Đồ Đồ không muốn ngồi chờ chết, bắt đầu chạy, đáng tiếc chân nó ngắn quá, sân lại chật thành ra không có chỗ phát huy công lực, chưa chạy được hai bước đã bị  Tô Khinh tóm cổ. Tô Khinh nhấc cả người thằng nhóc lên treo lơ lửng giữa không trung mà đét vào cái mông thịt dày nhất trên người nó, "Bốp"!

Đồ Đồ Đồ: "Oa ____"

Lưu tẩu vội vàng đứng ra điều đình: "Thôi thôi chú ơi, có gì dạy bảo nó vài câu là được, đánh con nhỏ làm chi?"

Đồ Đồ Đồ vừa thấy có chỗ dựa thì xé cổ lên gào càng vui vẻ, hai đứa nhỏ của Lưu tẩu cũng chạy từ ngoài cửa vào vây xem màn đánh đập đơn phương.

Khi trong nhà đang náo loạn như nồi cháo hầm, bỗng có một người thở hổn hển chạy tới bám cửa hô to: "Chị dâu, lão Lưu nhà chị xảy ra chuyện rồi!"

Tô Khinh sửng sốt, cậu biết người này___ Cậu ta từng làm cùng công trường với cậu, tên là Tiểu Vu, có quan hệ rất tốt với Lưu Đại Khánh.

Tiểu Vu thấy bọn họ đều thất thần thì thở hồng hộc nói tiếp: "Chẳng biết thế nào mà lão Lưu đánh nhau với người ta. Đối phương có chỗ dựa, mang theo mấy người muốn đánh chết anh ấy kìa!"

Mặt Lưu tẩu lập tức trắng bệch.

Vì thế Tô Khinh cũng không còn tâm tư phân cao thấp với Đồ Đồ Đồ nữa, cậu ném nhóc con sang một bên, giữ chặt Lưu tẩu lại: "Chị dâu đừng sốt ruột, em đi xem thế nào."

Trên phương diện đánh đấm ẩu đả, Tô Khinh trước kia ở nhà xám đã tôi luyện thành dân chuyên nghiệp, hiện tại cậu còn thấy mình tiến bộ hơn một bước.

Lưu tẩu kéo tay áo cậu, trong đầu rối như tơ vò không thể nghĩ ngợi được gì, Tô Khinh đẩy thằng con lớn của Lưu Đại Khánh một cái: "Chờ ở nhà với mẹ cháu, trông chừng em gái." Sau đó cậu và Tiểu Vu cùng mau chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện, liền thấy sáu bảy tên côn đồ cầm gạch đá, ống tuýp và những thứ vũ khí thường gặp khác đang đấm đá túi bụi lên người Lưu Đại Khánh đang cuộn mình lại. Tên cầm đầu tóc dựng ngược như cái chổi lông gà vừa đạp Lưu Đại Khánh: "Cho mày điên, cho mày điên này!"

Cảm thấy có một bàn tay đáp lên vai mình, Chổi Lông Gà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt mũi xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn mình, gã không phản ứng kịp, mới vừa nói một chữ: "Mày..." thì trời đất đã đảo lộn nghiêng ngả, sau đó tuân theo Định luật Vạn Vật Hấp Dẫn thân thiết ôm chầm lấy đất mẹ. Gã mở miệng làm rơi một linh kiện nho nhỏ – Một cái răng còn dính máu.

Gã vừa đứng lên vừa kêu cha gọi mẹ, những tên côn đồ khác đánh mắt ra hiệu với nhau, bỏ Lưu Đại Khánh lại đó, từ từ vây quanh Tô Khinh.

Tô Khinh lần đầu tiên có cảm giác mình biến thành siêu nhân chính là do các vị này ban tặng____ Chỉ có khi đao thật thương thật đánh nhau thật thì tốc độ phản ứng, sức mạnh cùng độ nhạy bén được phóng đại không chỉ mấy lần của cậu mới được thể hiện ra một cách thoải mái, cực kì... đã ghiền.

Khi Tô Khinh phát hiện ra một cước của mình có thể đá bay một người, còn học theo Lý Tiểu Long hét 'Ha' một tiếng, Tiểu Vu và Đại Lưu ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đáng tiếc mấy vị diễn viên quần chúng đánh nhau với Tô Khinh lại không vừa ý với vai điễn của mình, nhanh chóng bỏ gánh mặc kệ, để lại một câu  "Mày chờ đấy" kinh điển rồi chạy biến như gió.

Cơn tức bị Đồ Đồ Đồ khơi lên vẫn nghẹn trong ngực Tô Khinh lúc này cũng xả hết ra, thân thể thoải mái, tinh thần sảng khoái.

Sau đó cậu hiểu rõ trận xung đột này bắt đầu thế nào thì lại bực hết cả mình____ Lưu Đại Khánh gặp một vị lão thần tiên biết tính mệnh số, hàn huyên hơn nửa ngày, đang lúc cảm thấy mình được chỉ bảo cho con đường tương lai tươi sáng, được lợi không ít thì thằng cha chổi lông gà kia tới, nói muốn đập sạp hàng của lão thần tiên, bảo ông là lão lừa đảo.

Lưu Đại Khánh còn chưa nguôi cơn sùng bái với lão thần tiên, máu xông lên đầu, thế là ra mặt thay lão.

Chuyện sau đó... Mọi người biết cả rồi đấy.

"Lão thần tiên kia đâu?" Tiểu Vu hỏi.

Lưu Đại Khánh lúc này mới kịp phản ứng mà quay đầu tìm kiếm xung quanh: "Ấy? Vừa nãy còn ở đây, giờ đi đâu mất rồi?"

Tiểu Vu và Tô Khinh liếc nhau, nghẹn họng trân trối chẳng biết phải nói sao. Cục tức của Tô Khinh vất vả lắm mới giải tỏa được lại lộn ngược về. Hai người bọn họ kẹp Lưu Đại Khánh vào giữa, mỗi người một câu tiến hành giáo dục với anh ta. Đúng lúc này, Tô Khinh đột nhiên nghe thấy một tiếng "Đinh" rất khẽ đằng sau, như là công tắc của dụng cụ gì đó vừa được kích phát.

Cậu dừng khựng lại, ý thức được phía sau có người, trong nháy mắt không hiểu tại sao một cảm giác khó nói dâng lên toàn thân, tóc gáy lập tức dựng đứng.

Lưu Đại Khánh và Tiểu Vu đều nghi hoặc dừng lại theo Tô Khinh, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười với họ: "Đột nhiên em nhớ ra đốc công nhờ em làm chút việc, hai người đi trước đi. Anh Đại Khánh, anh về bảo chị dâu cứ ăn cơm trước đi đừng chờ em, nói khéo đừng để chị ấy nóng ruột nhé."

Lưu Đại Khánh và Tiểu Vu không hề nghi ngờ gì mà xoay người đi ngay. Tô Khinh lấy tốc độ nhanh nhất của mình vội vã đuổi về hướng ngược lại, cậu tin tưởng, chỉ cần không phải là Lam ấn, con người bình thường rất khó thoát khỏi tốc độ này.

Quẹo qua một góc tường, cậu thấy một kẻ lang thang mặc bộ quần áo bẩn thỉu hôi hám, cầm trong tay một cây gậy nhỏ lục lọi thùng rác. Nghe thấy có người tiến đến, gã chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu quét mắt liếc cậu một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục tìm kiếm thức ăn của mình trong đống rác rưởi.

Tô Khinh dừng chân hồ nghi đánh giá người này, chỉ thấy kẻ lang thang lấy ra một miếng bánh mì trong thùng rác cầm trên tay, ngây ngốc nhìn cậu một cái, sau đó lê chân chậm chạp bỏ đi, như thể cậu chỉ là một người qua đường không chút liên quan.

Trong khoảnh khắc, Tô Khinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, từ khi cậu làm theo chỉ dẫn của Hồ Bất Quy, phát hiện ra mình cảm nhận được một chút thay đổi cảm xúc dù là mong manh của người xung quanh, thì cảm giác đối với sự tồn tại của con người với cậu lại càng thêm sâu sắc. Cho dù có người có thể làm việc yên lặng không tiếng động như Tưởng Lam, cậu cũng có thể thông qua biến hóa cảm xúc mà xác định được kẻ đó ở bên cạnh mình.

Thế nhưng tên lang thang lôi thôi này cơ hồ không hề có cảm giác tồn tại. Tô Khinh thầm giật mình, chặn gã ta lại: "Anh đợi đã."

Ngay lúc này, trên mặt kẻ lang thang chợt lóe lên thần sắc quỷ dị. Thân thể Tô Khinh phản ứng đầu tiên, đổ ra phía sau theo bản năng, cơ hồ liền sau đó, thính lực nhạy bén của cậu bắt được tiếng đạn bắn ra từ ống giảm thanh của súng lục.

"Kẻ lang thang" rút ra một khẩu súng từ chiếc áo khoác bẩn thỉu không nhìn ra màu sắc, nép sát vào tường ngõ nhỏ nã liền ba phát về phía Tô Khinh.

Tô Khinh là học sinh tốt, nhưng mà cậu vừa mới thích ứng với cơ thể mình, hơn nữa nơi này thực sự rất nhỏ hẹp, trên đùi truyền tới một cơn đau nhức nhối, cậu quỳ rạp xuống.

Thế mà "kẻ lang thang" cầm hung khí thoạt nhìn còn kích động hơn cả Tô Khinh. Gã không thèm quan tâm mình bắn có trúng hay không, bắn xong ba phát lập tức quay đầu bỏ chạy thục mạng. Máu chảy thấm đẫm ống quần trên đùi Tô Khinh, cậu liều mạng chống vách tường muốn đứng dậy____ Không thể để gã chạy, cậu thầm nghĩ trong lòng, không thể để gã...

Tô Khinh trợn mắt nhìn chằm chằm tên lang thang kia, trong đầu trừ ý nghĩ không để gã chạy thì hoàn toàn trống rỗng___ Cậu biết, người của đội Quy Linh cho dù có ngầm điều tra nghe ngóng nhưng tuyệt đối không nổ súng bắn mình, những người này là...

Đột nhiên, tên lang thang đang cắm đầu chạy chẳng hiểu thế nào lại ngã nhào xuống đất, sau đó cả người bắt đầu co giật, trước ánh mắt kinh ngạc Tô Khinh, gã giật một hồi rồi bất động. Tô Khinh cố sức nhấc người dậy nhảy lò cò qua xem, không ngờ người này đã chết.

Cậu sững người hồi lâu rồi thò tay lật cái xác lại, vạch áo khoác của gã ra. Bên trong áo khoác là một chiếc áo sơ mi bình thường, ở vị trí không bắt mắt trên cổ áo thêu dòng chữ "Utopia".

Tô Khinh lục soát khắp người gã, phát hiện một thứ dụng cụ nhỏ bằng bàn tay. Cậu mân mê một hồi mới khám phá ra nó là một cái máy theo dõi, bên trong còn có đoạn video quay lúc cậu đánh nhau với đám côn đồ.

Lòng bàn tay Tô Khinh ướt đẫm lạnh lẽo. Cậu không lấn cấn với kiểu chết cổ quái của kẻ này nữa, mà chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất____ Vì một nguyên nhân nào đó, tổ chức này đang truy lùng mình, mà bọn họ như một loại virus không đâu không có, không đâu không mò được tới.

Phải mang thằng nhóc rời khỏi đây, Tô Khinh thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top