Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13: Trùng hợp?

Cảnh tượng năm nam nhân, à không, bốn tên côn đồ kia không thể gọi là nam nhân được, phải là cầm thú mới đúng, tranh giành một giai nhân trông thật bắt mắt. Nhưng mà sao nhân vật trung tâm lại im hơi lặng tiếng như vậy?

Tố Cầm từ nãy tới giờ thật sự sốc đến không nói nên lời. Hai chữ "bạn gái" cứ như một tiếng sét đánh tê liệt đại não cô vậy. Bạn gái? Từ khi nào một người luôn đặt việc học lên hàng đầu, một học sinh chăm ngoan, một nữ thần sách vở lẫy lừng như cô lại có bạn trai? Anh hùng cứu mỹ nhân thì cô rất cảm kích, nhưng không cần thiết phải nói cô là bạn gái anh ta như vậy chứ. Phải là bạn gái mới cứu người à?

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ về lời nói ban nãy của chàng trai kia, Tố Cầm đột nhiên phát hiện ra, giọng nói này có phần quen tai. Âm thanh trầm thấp nam tính đầy mê lực như vậy, hình như theo cô biết chỉ có hai người. Một là Phong Thần, anh trai nuôi của cô, người còn lại... chính là bạn cùng bàn mới, Hứa Nguyệt. Nhưng Phong Thần tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy. Vậy thì khả năng còn lại, chỉ có một...

Tố Cầm lúc này nhanh như tên bắn ngẩng đầu lên để nhìn rõ chủ nhân của giọng nói cứu mình khỏi tình huống vừa rồi. Đúng như những gì cô suy đoán, Hứa Nguyệt ung dung đứng khoanh tay, nhếch miệng một góc 30 độ. Ánh mắt anh nhìn cô, vẫn y chang như hồi sáng, một tí cũng không đổi, thật khiến người ta khó chịu. Tuy vậy Tố Cầm cũng không phải kẻ ngốc không biết thức thời, tình cảnh trước mắt không phải cô không rõ, thế nên đành chịu khó kìm nén không thèm cãi nhau với anh ta.

Bốn tên côn đồ sau khi thấy kẻ phá đám kia cứ nhúng mũi vào chuyện của họ không đi liền bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn ta nói cô là bạn gái hắn, vậy thì họ càng không thể tha cho cô gái này. Dù gì cũng chỉ là một tên nhóc cỏn con, có thể làm gì được họ?

Nghĩ vậy, một tên ngay lập tức dùng tay định xé áo Tố Cầm. Nhưng bàn tay ấy còn chưa chạm vào người cô thì đã không thể nữa rồi vì hắn đã bị Hứa Nguyệt đạp cho một cái bất tỉnh nhân sự. Ba tên còn lại giận tím mặt, hung dữ lao vào người anh như con hổ khát máu, nhưng đều chỉ trong 30 giây đã bị anh hạ gục, nằm lăn lóc dưới đất.

Hứa Nguyệt khinh bỉ nhìn đám phế nhân kia một cái, rồi thong thả đi đến trước mặt Tố Cầm, khoanh tay nhìn cô năm giây sau đó đi lướt qua người cô, hoàn toàn không có ý định đỡ cô dậy.

- Không cần cảm ơn.

Hả? Không cần cảm ơn? Người gì thế? Anh hùng cứu mỹ nhân là giỏi lắm sao? Một chút đàn ông cũng không có, chỉ có ngạo mạn là thừa! Tố Cầm tự mình đứng dậy, phủi phủi tay mấy cái, rồi ôm ba lô chạy theo Hứa Nguyệt. Mặc dù không thích nhau là thế, nhưng nói sao đi nữa anh cũng là ân nhân của cô, Tố Cầm không phải người vong ơn bạc nghĩa.

- Cậu.... đợi đã!

Hứa Nguyệt nghe thấy tiếng kêu của Tố Cầm liền khựng lại. Lúc này cô đã đuổi kịp anh, thở dốc vài cái, cuối cùng khó nhặng nhả ra ba chữ.

- Cảm ơn cậu.

- Đã nói không cần cảm ơn. - Hứa Nguyệt tuy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng anh có chút vui sướng. Nữ nhân này, xem ra cũng biết điều phết.

Tố Cầm không nói gì nữa, im lặng đi tiếp. Xem như cô đã cảm ơn anh ta rồi, từ nay không ai nợ ai nữa. Nhưng mà hình như có gì đó sai sai thì phải. Nếu như nhìn từ xa, Tố Cầm giống như là đang đi theo Hứa Nguyệt vậy. Nhưng mà cô đâu có đi theo anh ta, tránh xa còn không kịp nữa là. Vậy cảnh tượng này rốt cuộc là gì? Rõ ràng cô đang đi về phía nhà mình, lẽ nào nhà của anh ta cũng ở hướng đó? Thế thì cũng lạ thật? Hàng xóm của cô ai cô cũng đều nhớ mặt, nhưng mặt mũi anh ta, cô chỉ mới gặp sáng nay thôi, hoàn toàn không quen biết.

Tuy rất tò mò không biết sao Hứa Nguyệt lại đi cùng đường với mình, Tố Cầm không dám lên tiếng hỏi anh vì cô biết dù cô có thắc mắc gì thì câu trả lời cũng đều là một cái liếc nhạt nhẽo đến bực mình. Nghĩ vậy, Tố Cầm không quan tâm nữa, rảo bước nhanh hơn, trời tối rồi, chắc hẳn cha mẹ nuôi đang lo lắng cho cô lắm.
Với lại chắc tên kia cũng sớm rẽ sang hướng khác thôi. Đi cùng với nhau một đoạn đường ngắn, không chết được.

Nhưng mà đã 10' trôi qua, toà biệt thự nguy nga nơi Tố Cầm ở cũng hiện lên trước mặt, vậy mà Hứa Nguyệt dường như không có ý định sẽ rẽ sang hướng khác. Tố Cầm khẽ rùng mình. Không phải cậu ta biến thái đi theo mình đó chứ? Lần này cô biết mình không thể im lặng được nữa, bèn quay người lại mặt đối mặt với anh, chất vấn:

- Cậu có thể đừng đi theo tôi không?

Hứa Nguyệt không lường trước được cô gái này lại hỏi anh một câu oái ăm như thế, khựng lại vài giây.

- Tôi đi theo cô?

- Phải, tôi biết người thích tôi rất nhiều, tôi không có ý kiêu căng đâu, nhưng mà đi theo tận về nhà thì cậu là người đầu tiên đấy. Cậu nghĩ cậu làm vậy tôi sẽ để ý đến cậu à? Xin lỗi, mời cậu hãy đi về hướng cậu nên đi giúp cho. Tôi với cậu, là không thể nào đâu.

Hứa Nguyệt trợn tròn mắt. Cô ta nghĩ mình thích cô ta, là fan của cô ta à? Trời ạ cô gái này đúng là có trí tưởng tượng phong phú, sao không đi làm nhà văn luôn đi! Tội danh kẻ biến thái theo đuôi người mình thích này anh nhận không nổi!

- Cô bị bệnh à? Tôi thích cô?

- Vậy cậu đi theo tôi làm gì?

- Cô nói cho đàng hoàng, rõ ràng là tôi đi trước, cô mới chạy theo sau nhé.

- Nhưng lúc sau đã đổi thành tôi đi trước, cậu theo đuôi rồi.

- Tự mình thích đi nhanh hơn, còn đổ cho tôi đi theo cô?

- Vậy rốt cuộc sao cậu lại đi hướng này, bộ nhà cậu ở đây à?

Hứa Nguyệt nhếch miệng, không phải chỉ ở đây không đâu.

- Đi rồi biết.

- Này cậu nói rõ cho tôi biết đi! Nhà tôi ở đấy, nhưng mà tôi hình như chưa từng gặp qua cậu. Này, này,...

Mải cãi nhau mà Tố Cầm không hề hay biết mình đã về tới biệt thự. Đến lúc cô nhận ra, bèn đứng khoanh tay nhìn Hứa Nguyệt.

- Được rồi, cuối cùng cũng đến nhà tôi rồi, giờ cậu có thể nói tôi biết lí do cậu đi theo tôi được không?

Hứa Nguyệt khẽ nhếch miệng, ánh mắt hất sang ngôi biệt thự sang trọng lộng lẫy không kém kế bên nhà Tố Cầm, ung dung.

- Nhà tôi.

Tố Cầm như không tin vào tai mình. Cậu ta đùa gì vậy? Nhà cậu ta? Đó không phải nhà của vợ chồng bác Vương sao? Tối hôm qua cô còn mang ít trái cây sang biếu hai bác, sao có thể là nhà của cậu ta được? Bộ chữ Vương và chữ Hứa viết giống nhau lắm à?

- Đùa gì thế? Đấy là nhà của bác Vương cơ mà?

- Mới chuyển đến sáng nay.

Hứa Nguyệt cười mỉm trong lòng khi thấy ai đó vẻ mặt ngơ ngác trông ngố không thể tả được. Sáng nay khi anh vừa chuyển đến, anh có thấy cô bước lên xe cùng một chàng trai, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, cho đến khi anh gặp lại cô ở trường, không những thế còn học chung lớp, là bạn chung bàn. Chính vì sự trùng hợp này quá thú vị, nên anh đã đi theo cô trên đường về, cũng là đi về nhà mình, ai ngờ lại ra tay tương trợ cứu cô một phen. Bây giờ trông thấy bộ dạng mắt mở to, miệng chữ O của cô, đột nhiên anh lại muốn trêu trọc cô gái này thêm nữa. Nhưng mà vì thời gian không cho phép nên Hứa Nguyệt đành kiềm chế lại, tạm thời tha cho Tố Cầm.

- Tôi về đây.

Tố Cầm vẫn chưa thoát ra được khỏi mớ bòng bong đang giăng kín trong đầu, vô thức vẫy vẫy tay, ánh mắt vô định treo lơ lửng trong không trung. Rốt cuộc cô nên nói thế nào đây? Đầu tiên là bạn cùng bàn, sau đó lại cứu cô khỏi nguy hiểm, bây giờ thì thành hàng xóm luôn rồi. Người con trai tên Hứa Nguyệt này, rốt cuộc là trùng hợp hay là duyên phận đã an bài sẵn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top