Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17: Tội nhân thiên cổ.

Đầu tiên Tố Cầm và hai tên nam nhân mặt lạnh oẳn tù xì để quyết định xem ai thi đấu trước. Kết quả Hứa Nguyệt và Phong Thần thua, đành phải xị mặt ngồi đối diện với nhau. Xung quanh ba người giờ đây học sinh đã bu đông như kiến, tranh nhau đoán xem ai sẽ là người chiến thắng.

- Chắc chắn là Thần ca của tớ sẽ thắng rồi. Anh ấy trước giờ lúc nào cũng đứng nhất hết, làm sao có thể thua được.

- Chưa chắc. Tớ thấy tuy Hứa Nguyệt mới vào nhưng cậu ấy cũng đâu kém gì Phong Thần oppa. Hứa Nguyệt đẹp trai quá huhu.

- Em ủng hộ cả hai người. Cố lênnn!!

- Phong Thần ca anh mau nhìn em một cái!!

Tố Cầm thật sự muốn thoát ra khỏi cái chợ náo nhiệt này. Nhóm của cô thi đấu thì liên quan gì tới bọn họ mà ở đây hò hét. Tất cả cũng tại hai tên kia, ngoại hình ưa nhìn quá làm gì không biết, giờ thì hay rồi, điếc hết cả lỗ tai.

Trận thi đấu giữa Phong Thần và Hứa Nguyệt cuối cùng cũng bắt đầu trong tiếng la lối nhức tai của fan hâm mộ. Phong Thần khẽ nhếch miệng. Tên này muốn đấu mắt với anh, còn non lắm. Đúng lúc anh đang muốn tính sổ chuyện hắn hẫng tay trên của anh lúc nãy, xem ra có thể dùng cuộc thi này để phân cao thấp rồi.

Mười phút đã trôi qua nhưng cuộc đọ mắt giữa hai nam thần khí chất ngời ngời dường như vẫn chưa đến hồi kết, vì chẳng ai thèm chớp mắt lấy một cái. Khán giả nữ vẫn không ngừng reo la, vì thật sự cuộc thi này quá kịch tính, ngay đến Tố Cầm cũng phải chăm chú quan sát. Quả thật anh trai của cô trước nay rất phi phàm, vượt xa người khác về mọi mặt, nhưng mà cô lại không ngờ về mặt không chớp mắt này anh ta cũng có thể xuất chúng như thế, thật khiến cô được một phen sáng mắt. Mà Hứa Nguyệt cũng không phải tầm thường, có thể giữ thế cân bằng với anh trai cô, thật là một người đặc biệt hiếm thấy.

Đang chăm chú theo dõi trận đấu thì bỗng nhiên chân Tố Cầm bị tê, khiến cô cảm thấy hơi nhột. Cô liền đứng dậy, định đi dạo một chút, ai dè bất cẩn vấp phải một cành cây dưới đất, suýt chút nữa ngã nhào, cũng may Hứa Nguyệt và Phong Thần kịp thời lao ra, mỗi người một bên, đỡ lấy lưng cô.

Cũng chính vì tình huống đặc biệt vừa rồi mà trận đấu của hai nam thần bị cắt ngang, kết quả bất phân thắng bại, khiến khán giả không khỏi hụt hẫng. Có nhiều bạn nữ còn quay ra oán trách Tố Cầm vì cô đã làm hỏng trận đấu.

- Trận đấu cứ như thế mà kết thúc sao? Chán quá! Tớ muốn xem thử là ai thắng cơ!

- Phải đấy! Đấu lại đi!!!! Thần ca anh nhất định sẽ chiến thắng!!

- Hứa Nguyệt oppa thi lại điiii aaa!!!

- Tố Cầm, tất cả là tại cô, phá đám trận thi đấu của hai oppa. Cô đừng tưởng là nữ thần thì có thể ngang nhiên phá hỏng chuyện tốt. Đúng là mặt dày!!

- Tố Cầm cô đúng là loại con gái lẳng lơ, lại dám giả vờ ngã để hai oppa đỡ lấy. Thật là vô liêm sỉ!

Tố Cầm trố mắt nhìn bọn fan nữ sỉ nhục mình, tức giận. Cô cố ý gì chứ? Họ tưởng cô muốn vấp ngã lắm sao? Nếu không phải chân cô bị tê thì cô cũng chẳng đứng dậy làm gì? Đúng là bọn nữ nhân hai mặt một lời, bình thường thì ca tụng cô là đệ nhất nữ thần, giờ lại quay ra buông lời khinh bỉ.

Phong Thần thấy tình hình có vẻ không được ổn, bèn trừng mắt với các bạn nữ mặt đầy nộ khí đang xấn xổ như định ăn tươi nuốt sống Tố Cầm

- Im lặng hết đi. Nếu như ai còn lên tiếng nói những lời không hay về Tố Cầm thì đừng trách ngày mai phải ra đường ở. Biết điều thì mau giải tán, đừng để tôi phải ra tay.

Fan nữ nghe thấy thế im thin thít không dám động đậy. Lời của Phong Thần tiền bối trước nay đều rất nghiêm túc. Họ cũng hiểu thế lực và chỗ đứng của tập đoàn FG trong thị trường thương mại, sức ảnh hưởng quả thật có thể khiến bất cứ công ty nào phá sản, cho nên tuyệt đối không dám làm bừa. Họ không thể đem tương lai của gia đình ra đánh đổi với một câu nói được, hoàn toàn không đáng.

Sau khi các bạn nữ đã giải tán, Phong Thần liền đi đến kế bên Tố Cầm, thấy cô không được vui, bèn an ủi:

- Cô đừng để ý. Không phải tại cô.

Tố Cầm hất mặt, lên giọng.

- Đương nhiên không phải tại tôi rồi, chuyện hai người ngừng đấu thì liên quan gì tới tôi. Tự dưng lại bị biến thành tội nhân thiên cổ, thật là oan ức. Tất cả cũng do anh. Anh theo đến đây làm gì, chỉ được cái 'gây nhiễu loạn lòng dân'.

Gây nhiễu loạn lòng dân? Phong Thần khẽ mỉm cười. Không ngờ kiểu so sánh này cô ấy cũng nghĩ ra, thật đúng là khác người.

Hứa Nguyệt nãy giờ đứng nhìn hai anh em họ Phong đối chất, lòng hơi nặng trĩu. Họ thật sự chỉ là quan hệ anh em thôi sao? Tại sao anh lại cảm thấy hình như giữa họ còn có một thứ tình cảm khác? Cả cách Phong Thần nhìn Tố Cầm ban nãy nữa, ánh mắt anh ta hình như rất trìu mến? Thật sự chỉ là anh trai em gái?

Hứa Nguyệt thôi không nghĩ ngợi nữa, bước đến chỗ Tố Cầm, khẽ liếc nhìn cô bằng ánh mắt quen thuộc.

- Cô vừa làm fan của tôi không vui đó, không phải tội nhân thiên cổ thì là gì.

- Cậu... rõ ràng là do hai người tự chạy lại đỡ tôi, liên quan gì đến tôi. Bộ tôi yêu cầu hai người phải đỡ tôi hả? Hứ. Thật là. Không những không biết thông cảm còn chỉ trích người khác, đúng là xấu xa.

Hứa Nguyệt dường như quên mất rằng Phong Thần còn đang đứng đó, từ từ tiến về phía Tố Cầm, khiến cô lùi về sau mấy bước.

- Cô nói gì? Xấu xa? Tôi vừa giúp cô đấy?

- Ai cần cậu giúp. Cậu làm gì vậy? Tiến tới sát như vậy làm gì?

Hứa Nguyệt vẫn không có ý dừng bước. Phong Thần thấy vậy bèn đi đến, đưa một tay lên trước ngực Hứa Nguyệt, trừng mắt nhìn anh. Trước mặt anh còn định giở trò với Tố Cầm?

- Cậu làm gì đó? Đứng cạnh con gái nên giữ khoảng cách một chút.

Hứa Nguyệt mỉm cười, thôi không trêu trọc Tố Cầm nữa.

- Được rồi. Tôi quay về lều ngủ đây. Cô cẩn thận biết đâu tối nay lại có người đến tìm cô đấy.

Tố Cầm khẽ rùng mình. Tên này bị thần kinh à? Tự dưng lại nói mấy lời mờ ám xui xẻo. Cũng may trước giờ cô không tin ba chuyện ma quỷ, cho nên lời nói này hoàn toàn không ảnh hưởng tới cô. Thấy Phong Thần vẫn còn đứng tại chỗ, không có ý định về lều ngủ, cô liền giục anh, sau đó cũng trở về lều của mình.

Màn đêm tĩnh mịch. Bầu trời đầy sao. Trong khi các học sinh nữ khác đều chìm vào giấc ngủ ngon lành thì chẳng hiểu sao Tố Cầm lại không thể chợp mắt. Cô cứ nằm loay hoay qua lại, toàn thân không yên, hết trở mình bên này lại sang bên khác, cứ chốc chốc lại xoay người. Cọ quậy mãi cũng không phải cách, đã vậy còn ảnh hưởng đến các bạn khác ngủ, cuối cùng Tố Cầm đành quyết định ra ngoài lều hóng gió một tí, biết đâu còn có thể khiến cơn buồn ngủ của cô đến nhanh hơn.

Tố Cầm đứng dậy, choàng thêm một lớp áo quanh người, rồi nhẹ nhàng nhón chân đi ra ngoài. Trước khi bước ra khỏi lều, cô cũng không quên ngó ngang ngó dọc để đảm bảo rằng thầy cô đều đã đi ngủ hết. Cô tuyệt đối không thể để bị phát hiện được, nếu không chắc chắn sẽ bị trách tội rất nặng.

Vừa bước ra ngoài, một cơn gió ập đến khiến Tố Cầm khẽ run lên. Cô từ tốn đi về phía trước, bỗng nhiên cô thấy từ xa có một bóng người, mờ mờ ảo ảo, khiến cô không khỏi tò mò. Người nào ban đêm lại không ngủ ra đây đứng thế kia? Chẳng lẽ cũng có người không ngủ được giống như cô? Tố Cầm đưa hai tay lên dụi mắt để khẳng định lại bản thân không nhìn nhầm, ai dè chớp mắt một cái bóng hình đó đã biến mất trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top