Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18: Cánh đồng hoa oải hương.

Tố Cầm bước vài bước về phía trước, cái bóng kì lạ đó là do cô nhìn nhầm sao? Hay là... không thể nào. Chuyện ma quỷ hoàn toàn không có căn cứ khoa học, cho nên không thể là sự thật được. Có lẽ vừa rồi trời tối quá nên cô hoa mắt. Thôi kệ vậy, tiếp tục đi dạo một lát cái đã.

Đột nhiên một cái bóng màu trắng lại xẹt ngang qua, lần này thì Tố Cầm nhìn rõ mồn một, không thể là nhầm lẫn được. Chắc chắn có người đang giả thần giả quỷ để doạ cô, tiếc là Tố Cầm vốn không phải người tin vào mấy thứ này. Cô định gọi hỏi lớn xem người nào dám to gan như vậy, nhưng vì sợ đánh thức thầy cô dậy thì lại không hay, cho nên đành lặng lẽ bước về phía trước.

Cái bóng màu trắng vẫn tiếp tục xuất hiện, lướt ngang qua phía sau lưng Tố Cầm, khiến cô thấy hơi lạnh gáy. Mặc dù không sợ là vậy nhưng cảm giác có người lén lút giả ma cũng khiến Tố Cầm lòng hoảng loạn. Thôi thì có lẽ cô nên trở về lều vẫn tốt hơn là đi lang thang ngoài rừng thế này vào ban đêm. Dù cho khu rừng này có an toàn thế nào thì cô vẫn nên đề phòng một chút, tự bảo vệ bản thân.

Đang định xoay người trở về lại lều, bỗng dưng Tố Cầm cảm thấy sau lưng hình như có ai đó. Cô nhìn xuống đất thì trông thấy một cái bóng đen dài từ từ tiến về phía cô. Rồi bất thình lình một bàn tay đặt lên vai cô, khiến cô giật bắn cả người. Ai vậy? Thầy cô phát hiện ra cô rồi sao? Hay không lẽ...

Tố Cầm từ từ xoay mặt lại, trước mắt cô là một thân hình cao lớn, nhưng vì đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ được khuôn mặt của người này. Cô khẽ đưa tay dụi mắt, mấy giây sau mới nhận ra thì ra là Hứa Nguyệt. Tố Cầm định lên tiếng hỏi chuyện thì anh đã kéo cô đến dưới một thân cây cổ thụ gần đó.

- Được rồi. Thả tôi ra. Rốt cuộc cậu định làm gì? Kéo tôi đến đây chi vậy?

- Bộ cô muốn để cả đoàn biết chúng ta không ngủ lén ra ngoài đi dạo à?

- Cậu cũng đi dạo? Tôi thấy cậu giả thần giả quỷ nhát ma người khác thì có. Đừng tưởng tôi không biết ban nãy cậu tính chơi tôi. Cũng may tôi không tin ba cái điều nhảm nhí này. Cậu nghĩ cậu làm thế tôi sẽ sợ chắc.

Giả thần giả quỷ? Hứa Nguyệt không biết Tố Cầm đang nói gì. Rõ ràng anh không ngủ được nên muốn ra ngoài hóng gió một tí, ai ngờ gặp cô. Sao cô ấy lại nói anh giả ma, không lẽ cô ấy đã nhìn thấy gì kì lạ sao?

- Tôi giả thần giả quỷ? Không có.

- Cậu còn chối. Không phải cậu thì còn ai vào đây. Rõ ràng ban nãy tôi thấy có một cái bóng trắng cứ lượn lờ. Ở đây ngoài tôi với cậu chẳng lẽ còn có người khác?

Tố Cầm vừa nói dứt câu đã bắt đầu hơi hoảng sợ. Hứa Nguyệt hình như không nói dối. Nếu không phải cô và cậu ta thì chắc chắn là có người khác. Nhưng mà cũng có thể không phải là người...

Vừa nghĩ đến đây Tố Cầm đã run sợ, chân không đứng vững. Cô không tin đâu. Chắc chắn có kẻ giả ma lộng hành. Hứa Nguyệt nghe Tố Cầm nói xong cũng thấy khả nghi. Có lẽ đúng như cô nói, ngoài anh với cô nơi đây còn có người khác. Học sinh chăng? Không thể nào. Nếu là học sinh thì cứ ra nói chuyện trực tiếp cần gì phải đóng giả ma quỷ hù doạ người khác. Thầy cô chăng? Cũng không có khả năng. Các thầy cô tuổi tác cũng lớn, sao có thể làm mấy trò con nít như thế được. Không phải học sinh, cũng không phải thầy cô. Rốt cuộc là ai đang bày trò hù doạ người khác?

Cái bóng trắng vẫn tiếp tục xuất hiện, Tố Cầm sợ quá liền đưa hai tay lên bịt chặt mắt. Hứa Nguyệt trông thấy thế khẽ đưa tay ôm lấy cô.

- Đừng sợ. Không sao đâu. Có tôi ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cái bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện thêm vài ba lần nữa rồi đột nhiên chẳng thấy đâu. Tố Cầm cũng dần bình tĩnh lại, sau một hồi định thần quyết định trở về lại lều, nhất quyết không phí thời gian đứng ngoài này nữa. Hứa Nguyệt cũng đồng ý, hai người liền nhanh chóng quay người, nhưng đang đi thì đột nhiên lại có một bàn tay đặt lên vai cô. Cả người Tố Cầm run lên, lần này lại là người nào nữa. Không phải cái bóng trắng đó chứ?

Tố Cầm từ từ xoay người lại, khuôn mặt trắng muốt ngay đối diện khiến cô gần như hét toáng lên. Cũng may có một bàn tay nhanh chóng giữ chặt miệng cô lại. Lúc này Hứa Nguyệt cũng nhận ra phía sau có chuyện không ổn bèn quay lại kiểm tra, vô tình chứng kiến cảnh tượng đó.

- Kẻ nào? Mau thả cô ấy ra.

- Được rồi. Là tôi, Tố Cầm.

Giọng nói này hình như có phần quen thuộc.

- Phong Thần?

Phong Thần cởi bỏ lớp vải trắng đang trùm lên người, toàn thân lại trở về chàng trai anh tuấn như thường ngày.

- Là tôi. Không ngờ cô lại nhát ma đến như thế. Vậy mà cứ tự nhận rằng bản thân không tin mấy chuyện ma quỷ này.

- Anh... thật là quá đáng. Nhưng mà không ngờ anh lại trẻ con như vậy. Chuyện này mà đồn ra ngoài không biết các bạn nữ sẽ nghĩ về anh như thế nào nhỉ. Nam thần trong lòng họ hoá ra lại là một tên thích lén lút giả ma hù doạ người khác.

- Cô thử nói chuyện này ra ngoài xem?

Hứa Nguyệt thấy hai anh em họ Phong kia cứ đấu khẩu, hoàn toàn xem anh là không khí, có chút không hài lòng.

- Hai người không thấy tôi vẫn còn ở đây à?

- Hứa Nguyệt, xin lỗi cậu. Không hiểu anh tôi dạo này bị cái gì mà cứ làm mấy chuyện tào lao.

Phong Thần thấy Tố Cầm quan tâm đến cảm nhận của tên kia rất không vui, bèn tìm cách đổi chủ đề.

- Ban nãy tôi phát hiện ở gần nơi này có một địa điểm rất hay ho. Hai người muốn qua đó xem thử không?

Tố Cầm gật đầu không cần suy nghĩ. Phong Thần liền dẫn đường, trong tíc tắc họ đã đến một cánh đồng hoa oải hương tím ngát. Không những thế, xung quanh cánh đồng này còn có rất nhiều đom đóm không ngừng bay qua bay lại, hoà quyện cùng ánh trăng, thắp sáng cả một vùng trời đêm tăm tối.

Tố Cầm vừa trông thấy cảnh tượng đẹp mắt đã không cầm lòng được chạy tung tăng ra giữa đồng, xoay vài vòng trong không trung, đưa tay lên chờ đợi đom đóm.

- Không ngờ trong rừng lại có nơi thú vị như thế này. Thế mà thầy cô lại chẳng nói gì cho chúng ta biết. Thật là. Phong Thần, anh giỏi quá! Sao anh tìm được nơi này vậy?

- Lúc nãy tình cờ đi ngang qua.

Thấy Tố Cầm vui vẻ, Phong Thần cũng cảm thấy ấm lòng. Nhìn người con gái trước mắt tung tăng bay nhảy thật sự khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp. Xem ra công sức anh bỏ ra rất đáng. Trước đây khi ở lớp, anh từng nghe bạn nói rằng trên rừng Thạch Xuyến có một cánh đồng hoa oải ương rất đẹp. Vốn dĩ anh không để tâm mấy, nhưng khi nghe tin trường sắp tổ chức cho học sinh khối 10 đi cắm trại, anh liền quyết định phải tìm cho ra nơi này và đưa cô đến. Tối hôm nay, anh cố tình đợi cho mọi người đi ngủ hết để bắt đầu công cuộc tìm kiếm, dự định mai mới nói cho cô biết, không ngờ lại vô tình thấy cô lén ra khỏi trại, liền đưa cô tới ngay chỗ này.

Chỉ có điều, vốn dĩ trong dự định của Phong Thần, nơi đây chỉ dành riêng cho anh và cô, ai ngờ được bây giờ lại xuất hiện đâu ra tên Hứa Nguyệt phá đám, thật là làm anh mất hứng. Nhân lúc Tố Cầm còn đang loay hoay với đám đom đóm, Phong Thần liền bước về phía Hứa Nguyệt, nói khẽ.

- Hứa Nguyệt. Tôi thấy cậu hình như cũng mệt rồi. Sao không về nghỉ ngơi đi. Tố Cầm ở đây tôi lo được rồi.

Hứa Nguyệt mỉm cười, chưa gì đã đuổi khéo anh. Xem ra hình như quan hệ của hai người này thật sự rất không đơn giản chỉ là anh em.

- Không cần. Tôi vẫn chưa buồn ngủ. Anh đừng bận tâm. Khi nào tôi mệt tự khắc sẽ trở về.

Phong Thần hận không thể đá đít tên này về lại lều. Thôi mặc kệ hắn vậy, dù sao đuổi hắn cũng không đi, chi bằng cứ để hắn ta ở lại tra khảo vài chuyện vậy. Hai nam thần liền ngồi xuống kế một thân cây ô liu gần đó, mắt chăm chú nhìn Tố Cầm.

- Hứa Nguyệt, có phải cậu có ý với... em gái tôi?

Hứa Nguyệt hơi bất ngờ với câu hỏi của Phong Thần. Anh ta cũng thẳng thắn thật, hỏi mà không cần vòng vo.

- Nếu tôi nói đúng thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top