Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Hành trình tìm kiếm Đại Phong

Tuy nghĩ như vậy nhưng Phong Thần cảm thấy có chút buồn. Anh cũng chẳng đành lòng nhìn Tố Cầm mang vẻ mặt như đưa đám đó ngày qua ngày lượn lờ trước mắt anh.

Sáng hôm sau, Phong Thần đã thuê hẳn một đám người chuyên nghiệp chia nhau ra tìm mèo nhỏ. Ban đầu Tố Cầm cũng tính đi theo nhưng bị Phong Thần cản lại, với lí do sợ cô làm cản trở quá trình tìm kiếm.

Ngày thứ nhất của buổi truy tìm hoàn toàn thất bại, đội ngũ chuyên nghiệp kia quay về nhìn nhau rồi lắc đầu. Sự thất vọng và buồn bã bao trùm cả căn nhà.

Ngày thứ hai cũng chẳng khác mấy ngày đầu tiên, câu trả lời vẫn là tiếng thở dài cùng những cái lắc đầu đầy ủ rũ.

Ngày thứ ba, rồi ngày thứ tư cứ thế trôi đi, tung tích của Đại Phong vẫn chưa được xác định, càng khiến cho Tố Cầm thêm lo lắng, đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy mình cần làm một thứ gì đó. Cản trở cũng được, cô chẳng quan tâm, vì chí ít cô sẽ không phải ngồi yên khoanh tay bất lực như thế này.

Sáng ngày thứ năm, Tố Cầm đứng dậy, quyết tâm đòi đi theo mọi người tìm Đại Phong, mặc cho Phong Thần có ngăn cản thế nào. Nhưng cô cũng lấy làm lạ, tại sao Phong Thần cứ nhất mực muốn cô phải ở nhà cùng anh ta? Chẳng lẽ cô xui xẻo hậu đậu đến mức làm trì trệ công cuộc tìm kiếm của mọi người? Hình như có phần không thoả đáng. Nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, chủ yếu vẫn phải tập trung tìm Đại Phong trước đã, những chuyện còn lại tạm gác ra đằng sau.

Vì tránh ảnh hưởng đến người khác, Tố Cầm tự đi tìm ở những nơi những người khác chưa ghé qua. Cô cũng thử xem xét các lò giết mổ động vật, nhưng quả thật chẳng hề có dấu vết của Đại Phong. Đi mãi cũng mỏi chân, Tố Cầm ngồi đại xuống một chiếc ghế đá trên bãi cỏ gần đó, đưa tay lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Khi cô cúi xuống thắt lại dây giày trắng tinh bị tuột ra, bỗng cô phát hiện có thứ gì đó lấp lánh lẫn trong đám cỏ dại mọc dài. Tố Cầm bắt đầu cảm thấy tò mò, đưa tay gạt đám cỏ ấy ra hai bên thì vô cùng mừng rỡ. Là một chiếc vòng cổ nhỏ, ở chính giữa có gắn hai viên lục lạc và một miếng bạc hình chữ nhật nhỏ với dòng chữ in nghiêng đẹp đẽ "Đại Phong".

Đây chính là chiếc vòng cổ mà Tố Cầm tặng cho mèo nhỏ vào 10 ngày trước, khi cô tình cờ đi ngang qua tiệm vật dụng cho thú cưng. Cô còn đặc biệt đặt làm một miếng bạc bên trên có khắc tên Đại Phong rồi đính vào vòng cổ. Thật sự không thể nhầm lẫn được, mèo nhỏ từng đi ngang qua đây. Nhưng nơi đây cách xa nhà cô như vậy, rốt cuộc sao mèo nhỏ lại có thể đi đến được đây?

Tố Cầm quay đầu lại nhìn lò giết mổ động vật cách đó vài bước chân, tâm trí rối loạn. Tự trấn an bản thân, uống vài ngụm nước nhỏ, cô đánh liều đi hẳn vào trong trung tâm giết mổ động vật đó. Cánh cửa không khoá. Bên trong khu xưởng xập xệ đó là những cỗ máy cũ kĩ rỉ sét, tạo ra những âm thanh chói tai nghe rợn cả người. Cô ngó ngang dọc, bỗng phát hiện gần đó có một tấm vải lớn bao trùm lên một thứ gì đó khổng lồ. Cô bước từng bước nghi hoặc tiến lại gần nó, đột nhiên có tiếng người vang lên:

- Hôm qua bán được bao nhiêu rồi?

- Dạ đại ca, cũng chẳng khấm khá gì. Chỉ có mỗi 5 con chó và 2 con mèo thôi ạ.

- Hừ dạo này sao ế ẩm thế không biết.

Tố Cầm sợ hãi, rón rén bước vòng ra đằng sau tấm vải khổng lồ núp, hai tay bịt chặt miệng, không dám thở mạnh. Hai người đàn ông kia vẫn trò chuyện với nhau về kế hoạch bắt trộm thêm nhiều loại vật nuôi khác, cười ha há khoái chí.

Thật sự quá kinh tởm, dã man. Tại sao trên đời lại tồn tại những loại người còn không bằng súc vật như thế này. Đột nhiên có một tiếng rên nhỏ phát ra từ trong tấm vải, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tố Cầm. Hình như là tiếng của một con mèo.

Tố Cầm nhích sát lại gần thứ khổng lồ kia, nhẹ nhàng cẩn thận kéo tấm vải lên, cố gắng không phát ra tiếng động. Đúng như những gì cô nghĩ. Bên trong tấm vải ấy là đầy rẫy những chiếc lồng sắt xếp chồng lên nhau, mỗi khung chứa một con mèo hoặc chó. Nhưng hầu hết các con vật này đều bị tiêm thuốc mê, nằm yên bất động, vùi vào trong giấc ngủ say. Chẳng lẽ âm thanh ban nãy chỉ là ảo giác? Hay là sự nhớ nhung cô dành cho Đại Phong?

Nhưng hình như không phải là ảo giác vì âm thanh meo meo nho nhỏ yếu ớt vẫn tiếp tục vang lên trong không khí. Tố Cầm kiểm tra từng chiếc lồng một, cuối cùng cũng phát hiện nguồn âm đó. Là một chiếc lồng ở giữa phía tay phải, bên trong chứa một chú mèo nhỏ lông vàng đốm đen.

Tố Cầm dụi dụi mắt, vội vàng đưa tay lên bịt miệng, vì nếu không cô sẽ không cầm được lòng mà hét lên. Giống mèo cô đang tận mắt chiêm ngưỡng chính là giống Savannah, một trong mười giống siêu mèo đắt nhất thế giới, có giá lên đến 50 ngàn USD. Chủ của nó chắc hẳn phải là một gia đình lắm tiền dư của hay một đại gia nào đó có sở thích sưu tập mèo.

Mèo nhỏ chớp chớp đôi mắt có phần mệt mỏi nhìn Tố Cầm, lại khẽ kêu meo meo, khiến cho cô cảm thấy thật xót xa. Nhưng hình như hai người đàn ông ban nãy đã đi rồi, vì cô không còn nghe thấy tiếng trò chuyện của họ nữa, tiếng bước chân cũng tan vào không khí, chỉ còn tiếng gió rít mạnh qua khe cửa.

Tố Cầm đứng dậy, vẫn cẩn trọng hết sức, từ từ đưa đầu ra kiểm tra tình hình. Căn phòng đúng thật chẳng còn bóng người ngoài cô. Cô phải nhanh chóng tìm được Đại Phong trước khi bọn họ trở lại mới được, mặc dù cô cũng không chắc chắn kết quả mình mong muốn có ở trong căn xưởng này hay không.

Tố Cầm bước xung quanh căn phòng, không bỏ sót bất cứ chiếc lồng nào. Trong xưởng cũng phải có đến hàng trăm chiếc lồng khác nhau, thật sự làm cho mắt cô như muốn mù loà. Không những thế, khắp nơi còn lấm tấm vài vết máu đỏ thẫm, ghê tởm đến buồn nôn.

Nhưng xem ra vận may cô hôm nay không tốt mấy, vì sau khi kiểm tra hết toàn bộ lồng sắt, cô cũng không tìm thấy Đại Phong. Cô buồn bã nhìn chiếc vòng cổ nhỏ trên tay mình, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có tiếng người từ ngoài cửa vang vào:

- Thưa đại ca, vừa nãy có người gọi điện báo tin dạo gần đây cảnh sát đang rất gắt gao điều tra các xưởng giết mổ động vật, có lẽ sắp tới lượt chúng ta rồi.

- Sợ gì chứ, chúng ta có hầm chứa bí mật cơ mà mày không nhớ hả. Cứ đem mấy đám mèo, chó này vào đó hết đi, còn gà, vịt, heo cứ để đây họ chẳng nói gì đâu.

- Dạ đại ca.

Tố Cầm sau khi quay lại chỗ núp cũ vẫn yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai tên cầm thú này. Hắn sắp di chuyển mấy chiếc lồng này đi? Vậy chẳng phải cô không còn chỗ ẩn náu nữa sao? Cô khẽ rùng mình, sự sợ hãi đã bắt đầu len lỏi khắp toàn cơ thể.

Tiếng bước chân ngày một gần cô hơn. Tố Cầm nhắm chặt mắt, chẳng biết phải làm gì ngoài cầu nguyện cho bản thân có thể vượt qua lần này. Tiếng bước chân vẫn không hề dừng lại, to dần, to dần, mạnh bạo xuyên vào trái tim mỏng manh của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top