Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Bảo vệ não bộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên còn chưa kịp ngủ ở phòng mình, mà lúc Pete ôm day hai bên thái dương nặng tựa đá thức giấc đã phát hiện đầu mình đang gối lên cái gì đó.

Nheo mắt bò qua ngó, Pete muốn chửi thể nhưng rồi lại bụm miệng lại ngăn không cho Vegas bị động tới.

"Chó đẻ...anh ta còn dám thay đồ cho mình".

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng trấn an bản thân.

"Đều là đàn ông cả, anh ta có mình cũng có sợ cái gì chứ?...Nhưng mà hắn là Gas Silicon, nam nữ đều xơi được....chết tiệt".

Ký ức đêm qua đã dần trở lại quấy nhiễu em. Nhận ra lúc cơ thể nửa thân trên trần trụi, em ý thức được như vậy rất nguy hiểm, nên đã nắm đầu Vegas.

Sau đó...sau đó là ọe lên đầu anh ta. Nghĩ tới đây thôi Pete đã khiếp sợ. Vegas không phải là kiểu người dễ để cho người khác phổ lên đầu lên cổ.

Nuốt khang ực ực, Pete kinh hãi rồi mếu máo nhận tội trong miệng.

"Là do tôi say, ngàn vạn lần anh đừng có chấp nhặt tôi được không?"

Tự hỏi tự trả lời, Pete trề môi nhập vai, hai tay khoanh lại, lưng tựa vào đầu giường, chân vắt chéo ngồi trên giường.

"Được, chuyện nhỏ, tôi không trả đũa em, em có thể đi được rồi".

Thoát vai trong một giây, Pete ngửa mặt lên trời cười khoái chí. Rồi lại ghé sát tai Vegas vẫn đang nhắm mắt ngủ nói.

"Tôi thay mặt anh đồng ý tha lỗi cho tôi rồi nhé...hihi".

Thời điểm Pete nhanh tay nhanh chân có ý định nhảy tọt ra khỏi phòng. Thì ngay cả cái giường em cũng chẳng có khả năng chạy thoát khỏi nó.

Cổ chân vừa nhỏ vừa nuột bị Vegas chỉ cần dùng một nắm cái nắm tay đã có thể chộp lấy gọn tơn. Vegas cười nhạt rồi mạnh bạo giật ngược trở lại .

Pete sửng sốt.

"Thả ra, làm cái gì?"

Thấy Pete vẫn ngoan cố đạp lung tung. Vegas không kiên nhẫn với mấy loại làm loạn này. Anh dứt khoát cầm luôn chân còn lại.

Không biết có phải ảo giác hay không mà Pete lại thấy Vegas cười gian manh vừa có sức hút lại...Lại cái con mẹ nó, Pete muốn đánh cho mình tỉnh ra, bị người ta bắt nạt còn nghĩ người ta có sức hút.

"Vegas, có gì từ từ nói đừng động thủ".

Ánh mắt Vegas dán chặt người bên dưới không có ý muốn thương lượng. Sau đó lại chơi xấu đem đầu gối mình đè hai bên bắp chân Pete lún xuống nệm êm.

Một tay chống qua mang tai, tay còn lại giữ lấy cằm Pete, bắt đầu mở miệng xài xể.

"Từ từ nói? Cậu thậm chí còn muốn chạy. Thêm chuyện tự ý diễn tuồng rồi thay mặt tôi tha thứ?"

Pete buông xuôi, em hỏi.

"Thì hôm qua tôi say...lỡ ói lên đầu anh có chút xíu làm gì mà hung dữ".

Em nói xong liền tỏ vẻ giận dỗi quay mặt sang một bên. Vegas công nhận mình chưa từng vui khi bị người khác dỗi như thế.

Vegas mím môi nhéo má Pete ép em quay sang hướng đối diện với mình.

"Bồi thường đi. Áo hôi rồi, rất mắc đó".

Pete như cá gặp nước, không hiểu sức lực ở đâu mà em đẩy cả người Vegas ngã xuống giường. Còn bản thân thì ngang nhiên ngồi dưới bụng anh luyên thuyên.

"Chậc chậc tưởng gì. Nói cho anh nghe, hôm qua tôi mới nhập về lô nước giặt hương xả vải, thành phần có chứa tinh chất hoa nhài, mùi hương phải nói là ngọt nhứt nách, vừa nồng nàn lại thanh khiết, khử mùi đảm bảo hiệu quả luôn. Rẻ lắm, anh mua một thùng tôi tặng anh một thùng....còn nữa..."

Quả nhiên hận không thể khâu cái miệng đa cấp của em ấy lại. Vegas là đang có ý trêu ghẹo, thế mà lại chuyển sang dụ dỗ anh mua hàng.

Từ ngày gặp Pete, anh cảm thấy tiền của mình chỉ để đầu tư cho mấy món hàng không rõ nguồn gốc của em ta mà thôi.

Vegas cau mày, đưa hai ngón tay lên kẹp mỏ Pete lại.

"Nín liền, cái miệng của cậu để lâu bị kéo da non à?"

Pete vì bị anh kẹp miệng lại nên không thể lên tiếng.

Chỉ thấy em ấy nằm dưới tức đến hai khóe mắt đổ ửng, nước đọng lại như muốn khóc, khẽ rũ lông mi xuống ú ớ mấy tiếng.

Vegas nhìn không chớp mắt, tại sao Pete lớn lên có thể dễ thương đến như thế. Trước đây, Pete trong tưởng tượng của anh chính là một thiếu gia con người giáo dưỡng lả lướt ngọt ngào như chiếc lá.

Nào ngờ trái ngược hoàn toàn, Pete không chỉ chật vật với cuộc sống tiền bạc mà lại mở miệng ra chỉ có thể là mắng người. Nhưng có lẽ chính điều này lại làm em ấy trở nên đáng yêu trong mắt của Vegas hơn.

"Nghe danh tôi rồi đúng chứ, một khi tức giận sẽ rất đáng sợ, bây giờ tôi đang rất là tức cậu. Muốn bồi thường thì thơm má tôi một cái rồi tôi thả cho về phòng".

Ức hiếp người quá đáng, Pete cắn răng, em căn bản không thể đánh lộn hay so kè phẩm chất nào với hắn.

Hết cách cứu bản thân, em chần chừ. Ngay khoảnh khắc Vegas từ tự hạ má xuống gần hơn cho mình thơm thì Pete lại đổi ý.

Em vùng vẫy thoát được hai cánh tay, ôm lấy má Vegas kéo xuống cạp một cái in hẳn hai hàm răng chói mắt đổ âu lên đó.

"Á...cậu là chó à?"

Lợi dụng Vegas bất chợt đau đớn buông ra, Pete chạy tọt ra ngoài. Lúc đứng ở cửa thò đầu ra vẫn không quên nói thêm vài câu.

"Ôi cái mochi của anh có vẻ rướm máu rồi đó. Nếu cần băng gạc băng bó thì gọi tôi nhé, tôi sẵn sàng vừa mua thuận bán với anh".





Tắm rửa xong thì cũng là lúc địa phủ fake phát thông báo cho mọi người tập trung ở phòng họp rộng như sân bay.

Pete bị dọa cho sợ chết khiếp khi thấy cảnh tượng người ma lẫn lộn đứng chen nhau chụp hình check in nấc thang bằng kim cương nghe nói được Diêm Vương cho xây nên ít đây không lâu.

Cái chát vang lên dữ dội, đánh được mùi drama nồng nặc. Pete lập tức chạy đến xem xét tình hình.

Nop không có ý nhượng bộ Tankul.

"Anh ở đây quanh năm suốt tháng rồi mà có cần dành tôi vị trí chụp hình đắc địa này không?"

Tankul trề môi.

"Sao mày không giỏi ở đây luôn giống tao đi rồi ưng chụp hồi nào đó mà chụp...xí...đừng nghĩ lúc ở trên trần gian làm trợ lý cho phú nhị đại rồi lại đứng đây ra vẻ ta đây".

Thây Nop xắn tay áo Tankul giật mình theo phản xạ đưa tay lên đỡ.

"Ê không có chơi vậy nha".

Nop cười trừ.

"Mẹ nó, tôi là đang muốn oẳn tù tì, như thế có công bằng".

Chơi thì chơi, sau 7749 lần oẳn đi oẳn lại mà Nop liên tục ra sau làm Tankul tức đến mức tung móng vuốt ra muốn cào nát mặt đối phương.

"Cái tay bị tàn phế à? Chặt mẹ nó đi, ăn rồi ra sau hoài, tao nhịn mày nãy giờ rồi nha".

Pete vội vã móc hai viên kẹo bạc hà ra rồi nhét vào miệng hai người bọn họ.

"Xin đừng cãi nhau xin đừng đánh nhau đừng đừng xé áo nhau...Sao nào kẹo ăn mát não rồi chứ? Vậy cho em Pete xin mỗi người 100 đô".

Tay vừa chĩa ra đã bị Vegas từ đâu lù lù xuất hiện nắm cổ áo giật ngược lại. Lưng em áp vào lồng ngực của anh.

"Ai?"

Vegas kẹo cổ Pete, không đáp, mà lại nói với Nop.

"Đưa tiền cho Pete đi".

Nop trợn mắt chỉ vào mặt Pete.

"Ủa cậu chủ? Là cậu ta nhét vào mồm tôi".

Vegas liếc một cái.

"Rồi cái mồm bị ép đó của mày có nhai không?"

Không có đường chối cãi, con mẹ nó, hai người này rõ ràng là hiếp người quá đáng.

Pete mắt chữ A mồm chữ O. Hóa ra tên thanh niên mặt mũi ngon trai này lại là trợ lý của Vegas.

Cái nhà của anh ta chọn nhân viên chỉ dựa vào cái mặt thôi sao? Phải để ý xem người đó có não nữa không chứ?

Sau khi nhận được tiền của Nop rồi, Pete lật mặt rộng lượng vỗ vai Tankul.

"Anh không cần đưa tiền em đâu, anh ta đưa vầy là em lời rồi".

Ví còn chưa cất vào đã liền muốn quăng nó đi luôn. Nop thề nếu Pete không phải là vị hôn thê ép buộc của cậu chủ thì cậu đã đá văng Pete ra chuồng chó rồi.

Tankul bỗng nhìn chằm chằm vào Nop rồi lên giọng chế giễu một câu khiến Nop chết điếng.

"Ồ hổ...Pete ơi Nop nó muốn đá em ra chuồng chó kìa, này Nop cậu có biết lợi ích của việc làm một nhân viên ma chuyên nghiệp ở đây là gì không? Là có thể đọc được suy nghĩ của người khác".

Vegas đứng sau lưng Pete trừng mắt nhìn Nop. Bên cạnh lại là cặp mắt khinh bỉ của Pete và Tankul.

Cuộc họp khẩn này cũng chẳng có gì đặc biệt. Chẳng qua chỉ là thông báo tình trạng hôn mê của các thành viên trong địa phủ fake.

Pete lúc nãy có mạnh dạn hỏi Tankul.

"Anh trai ơi...ở nhà em còn có nhiều thứ hay ho muốn mang xuống đây bán trong lúc chờ bản thân tỉnh lại có được không ạ?"

Tankul dứt khoát bác bỏ lời đề nghị này nhưng sau khi được Vegas nãy giờ cứ kè kè bên cạnh Pete dúi cho chút đỉnh thì cũng hắng giọng nói.

"Ừm thì cũng được...tôi sẽ phát cho hai người một chiếc xe điện để di chuyển, nhớ là đừng để lạc mất nhau đó. Bằng không sẽ hồn siêu phách tán là không cứu được đâu".

Pete chẳng hiểu tại sao khi nghe tới ba chữ "lạc mất nhau" lại sinh ra cảm giác lạ lùng. Gì là lạc mất nhau chứ? Nghe cứ như mấy đứa đang yêu đương.

Vegas thế mà lại nắm lấy tay Pete.

"Yên tâm, tôi sẽ xích cái tay cậu ta lại, không thể rời nửa bước đâu".

Pete tung nắm đấm.

"Câm miệng".

Tankul mở ipad lên, thao tác nhanh gọn dứt khoát đã order được cho hai người một chiếc xe để di chuyển lên trần gian.

Vegas nhìn không nổi cái vật quái đản trước mắt, luôn miệng chỉa tay về hướng Tankul hét.

"Đùa à? Bảo Vegas đây đi xe máy? Ô tô đâu?"

Tankul búng bộ móng limited của mình sượt qua mặt hắn nói.

"Cuối tuần nên là phương tiện bị giới hạn, hết ô tô rồi. Nếu muốn đi ô tô thì chết thiệt đi rồi bảo người nhà  xuống cho mà đi".

Không hề tình nguyện, Vegas bất mãn ngồi lên xe cho Pete cầm lái. Thấy gì đó thiếu thiếu.

"Ủa Pete mũ tôi đâu?"

Lúc nhận xe chỉ có một cái, em là người lái không đội cho công an bắt à? Pete phát mệt gài quai lại rồi nói.

"Người ta cần mũ để bảo vệ não. Nên anh không cần đội đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top