Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vỡ

Với đồ vật nếu chẳng may có vỡ vụn thì chỉ thể đem vứt bỏ vì vốn đã chẳng giữ lại được hình hài vốn có lúc ban đầu.

Thế nhưng còn tình cảm, vỡ rồi, tan thật đấy, nhưng sao có người đem tâm dẫm lên, người khom lưng gom góp từng mảnh vụn. Kẻ đạp lên những mảnh vỡ khiến đôi chân trần gỉ máu, kẻ kiên trì chắp vá những vụn vỡ thương đau. Kẻ trốn chạy mong thoát khỏi hiện thực, kẻ thì ở lại gặm nhấm những hồi ức.

Thế rồi từ dạo ấy chúng ta chọn cho mình con đường riêng chỉ vì một lần nắm trượt. Chúng ta người chọn cô đơn lặng lẽ, kẻ vội vã sánh vai bên ai giữa phố đông người .

Trên lối đi về chẳng còn nghe em luyên thuyên đủ thứ chuyện vụn vặt đời thường. Căn phòng xưa cũng chẳng còn vương lại mùi thuốc lá mỗi đêm xuống.

Mọi thứ trở lên lặng thinh, còn chúng ta thinh lặng.

Chúng ta rồi sẽ thôi không hỏi nhau về hành trình dài phía trước. Chẳng còn ngồi cạnh nhau cùng dệt lên mộng ước của ''sau này''. Bởi sau này của chúng ta chẳng hề có hình hài, nước mắt, nụ cười của nhau như đã hứa.

Nhiều năm sâu đậm từng có mà cứ ngỡ mới chớp mắt một cái thôi mọi thứ đã biến thành quá khứ hư ảo khi nhớ về nhau.

Có trách thì trách những kẻ đang yêu ngốc nghếch, nghĩ rằng người đến rồi sẽ ở lại. Có duyên gặp ắt có đợi chờ. Cứ đưa tay cho người ta nắm thì hạnh phúc sẽ dài lâu, con đường tương lai vốn có thể nhập thành một. 

Ai mà biết được, ngoảnh đi ngoảnh lại duyên tựa như gió, phút chốc đã xa đến ngút ngàn. Bàn tay người này còn chưa kịp nắm thì người kia đã buông. Con đường trước đây cứ ngỡ có thể đi chung nay người bước đi, kẻ ở lại.

Có đôi lần ta dừng chân nghỉ lại, kịp nghe chuyện kể về nhau qua một người bạn nào đó rồi lại  đứng dậy, dứt khoát đi về phía trước giống như cái cách ta đã rũ bỏ đoạn tình cảm của nhau nhiều năm về trước. Thế nhưng chỉ chúng ta mới hiểu,  sau lớp mặt nạ ngụy trang cho người khác thấy là những nốt trầm của cảm xúc.

Thời gian vốn chẳng có tác dụng làm lành vết thương, bởi tận sâu bên trong trái tim đó vẫn là một khoảng trống toang hoác của những khắc khoải, nuối tiếc chẳng cách nào lấp đầy, cũng chẳng cách nào xóa bỏ.

Vậy nên ngoài cách đem tất cả những gì thuộc về ''quá khứ'' gói ghém lại, bao bọc nó một cách cẩn trọng nhất rồi đem cất vào ngăn kín của trái tim. Sau đó sẽ lại tiếp tục bước về phía trước thì chúng ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Bởi thời hạn của quá khứ đã đến lúc kết thúc.

Một lần buông tay xác định lạc nhau cả một đời.

Đi đâu để tìm thấy nhau.

Có lẽ... là kiếp sau...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top