Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25: Mật Lệnh Số 1

Danh Quốc nhận được lời xin lỗi nhưng trong lòng lại chẳng dịu đi là mấy vì cậu rất muốn biết rốt cuộc Phạm Quang Thiệu phải làm nhiệm vụ gì. Thái Hưởng chưa từng cho cậu biết nhiệm vụ thực sự mà cấp trên bí mật giao cho anh. Ngày trước lúc còn ở bên nhau, mỗi lần cậu hỏi anh đều tìm cách lảng sang chuyện khác. Hoặc là anh sợ cậu liên lụy, hoặc là anh đã muốn thay lòng từ khi đó. Lý do nào cũng khiến cậu phải nghĩ nhiều, bởi vì cậu đã vì anh mà gắng gượng nhiều như vậy. Nếu đến cuối cùng một lý do cũng không thể nghe được từ chính miệng anh nói có khi đến chết cũng không đành lòng nhắm mắt.

"Bình lại ngồi thẩn thờ cái gì vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ đang cảm thấy có một chút khó hiểu thôi."

"Chuyện gì?"

Danh Quốc cầm sấp văn kiện trên tay mình nhìn qua một chút rồi rất thành thật hướng Luận mà hỏi.

"Trong văn bản này tôi thấy chính phủ Pháp muốn vận chuyển một lượng lớn Amphetamine vào Việt Nam để cung cấp cho các bệnh viện và đồn bốt chiến đấu. Nhưng mà họ không chú thích công dụng của nó là gì thì làm sao chúng ta có thể thương lượng với các nhà thương sử dụng nó được. Tôi nghĩ các thầy thuốc họ muốn nhập dược liệu vào thì cũng phải biết thành phần của nó có công dụng gì mới phải. Với cả Amphetamine hình như là..."

Luận ngồi ở bàn làm việc của mình chăm chú nghe Danh Quốc nói. Hắn cũng không mấy để ý tới việc vận chuyển thuốc vào các nhà thương và đồn bốt. Trước tới nay việc vận chuyển này đều do những sĩ quan quân y đảm nhiệm, hắn căn bản cũng không mấy am hiểu. Hiện tại nghe cậu nói như vậy hắn lại như ngộ ra điều gì mà chủ động tiến về phía cậu xem xét.

"Thực ra những thứ này cũng không liên quan tới chúng ta lắm. Việc vận chuyển dược liệu về chiến trường Việt Nam đều nhằm phục vụ cho chiến tranh thôi. Tôi cũng là tiếp nhận văn bản báo cáo từ những sĩ quan cấp dưới để tổng quát lại. Tự nhiên hôm nay Bình lại thắc mắc cái này để làm gì? Nếu mà thích thì tôi có thể gọi một sĩ quan lên nói rõ về công dụng của nó cho Bình nghe được không?"

Luận vừa nói vừa đứng ở phía sau lưng Danh Quốc chồm ra phía trước vân vê mu bàn tay cậu. Hắn lại muốn tán tỉnh, nếu cậu không sớm né tránh rất có thể giây tiếp theo hắn sẽ không nể nang gì mà hôn một cái ở bên mặt cậu mới chịu yên lòng mà nói chuyện.

"Đại tá, anh có thể đừng dựa vào tôi lúc nói chuyện được không? Anh to lớn như vậy, dựa một lúc nữa là tôi đổ xuống bàn làm việc luôn bây giờ."

"Đanh đá lắm, dựa một tí cũng cằn nhằn. Bình mà đổ xuống bàn được thì tôi cũng có cách kéo Bình dậy thôi. Nhưng mà nói tôi nghe xem, vì sao Bình lại quan tâm tới mấy vấn đề thuốc thang này vậy? Có phải muốn moi móc thông tin gì để thông đồng với cộng sản phải không?"

Danh Quốc thực sự không nghĩ được nhiều như Luận nói. Câu hỏi ban nãy của cậu hoàn toàn xuất phát từ sự tò mò mà không hề mang chủ đích khai thác thông tin nào. Nhiệm vụ của cậu là viết, chỉ có thể dùng ngòi bút của mình để tạo sức mạnh. Cậu không thông thái như người khác, không có khả năng am hiểu tất cả mọi thứ, sự nhạy bén cũng rất kém cho nên khi nghe hắn hỏi như vậy thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Tôi không có, tôi chỉ muốn biết một chút hoàn toàn không có thông đồng với ai cả."

Luận nhìn chằm chằm vào Danh Quốc như đang tìm ra sơ hở nhưng thứ mà hắn nhìn thấy lại hoàn toàn khác. Danh Quốc đúng là không thể nói dối, mỗi lần bị người ta nói oan thì hai mắt lại rưng rưng. Trông vẻ mặt chỉ muốn thương thêm một chút chứ không cách nào nghi ngờ được.

"Nhìn Bình thế này tự nhiên tôi muốn làm kẻ xấu thế không biết."

"Anh nói gì? Không phải anh vẫn là một kẻ xấu sao?"

Luận tiến sát mặt mình về phía Danh Quốc, gương mặt phóng đại của hắn ở ngay tầm nhìn khiến cậu có chút bối rối cùng hoảng hốt.

"Anh...anh..."

"Tôi chính là một kẻ xấu, xấu lắm, cực kì xấu luôn cho nên Bình Phải ngoan thì mới được. Gương mặt này tuyệt đối không thể làm kẻ hai mang được đâu, rồi sẽ có ngày nó phản chủ, chết không toàn thây."

Nói xong Luận bất thình lình ôm Danh Quốc chặt cứng mặc cho cậu vùng vẫy hắn cũng không chịu buông.

"Buông ra, anh làm cái gì?"

"Im cái coi, ai làm gì Bình mà gào to thế. Ở đây làm gì có ai đâu mà Bình cứ giả vờ, ôm tôi một cái thì chết à? Trước cũng ôm được mà bây giờ lại ghét là thế nào đây?"

Danh Quốc bất lực ở trong vòng tay của Luận thở hắt. Hắn mỗi ngày đều mặt dày cọ tới cọ lui như vậy chỉ e là lớp phòng bị cuối cùng của cậu cũng bị bào mòn cho bằng hết. Thực ra cậu vẫn luôn cảm thấy hắn không hoàn toàn là yêu thích cậu như những gì mà hắn thể hiện. Có chăng là vì hắn biết cậu là một kẻ đoạn tụ cho nên hắn mới muốn thử cảm giác của chính mình khi ở cạnh nam nhân. Cậu dám cá là hắn chưa từng đối với một nam nhân nào tỏ ra bạo dạn như đối với cậu. Tất cả là vì hắn biết cậu là đoạn tụ mà thôi.

"Anh đừng có ngang ngược như vậy, chúng ta không thể nào sinh ra cái quan hệ đó được đâu."

"Quan hệ gì? Như thế này thì có quan hệ gì? Bình cũng chưa có mất miếng thịt nào, cũng chưa từng tự nguyện nằm trên giường của tôi mà có quan hệ gì được? À, hay là chúng ta thử một chút xem quan hệ như Bình nói nó là cái gì đi."

"Đừng, tôi xin anh, chúng ta làm việc nghiêm túc một chút được không?"

Luận không những không nghe thỉnh cầu của Danh Quốc, ngược lại còn trở nên hung tàn hơn. Hắn đè ngửa cậu lên bàn, hành động bộc phát này khiến cậu sợ hãi mà mở lớn hai mắt nhìn.

"Đại...đại tá."

"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tại sao lúc tôi tin Bình rồi thì Bình lại làm tôi nghi ngờ? Rốt cuộc thì Bình là người như thế nào mà làm tôi khó nghĩ như vậy?"

"Đại tá, nơi này là tổng cục tham mưu, anh không thể làm những chuyện tổn hại đến danh dự của mình được. Anh buông tôi ra đi, tôi thực sự không được khỏe trong người."

Luận dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Danh Quốc chằm chằm, hắn dường như đang không được hài lòng vì những tò mò của cậu ban nãy. Ngoài mặt hắn tỏ ra không mấy hề hấn nhưng sự thật thì không như vậy. Những lúc hắn thế này cậu thực sự rất sợ, sợ giây tiếp theo hắn sẽ không cần nghe cậu nói mà làm theo ý của mình.

"Ăn no rửng mỡ, sau này ở trước mặt tôi đừng có tò mò mấy thứ đó. Ở trước mặt kẻ khác càng không được, họ sẽ ngay lập tức cho Bình ăn đạn chứ chẳng được như tôi đâu. Biết ít thôi, nếu như muốn sống lâu ở đất Sài Gòn này."

"Anh nghi ngờ tôi sao? Anh cảm thấy tôi đủ khả năng để làm gián điệp cho cộng sản à? Nếu anh nghi ngờ tôi như thế thì chi bằng cứ giết tôi đi là xong mà."

Danh Quốc vã mồ hôi nhưng vẫn ngoan cố tới cùng. Cậu đưa tay nắm lấy họng súng của Luận đang để trên bụng mình kéo lên ngực trái hướng hắn nói.

"Anh bắn thẳng vào đây cho tôi nhanh chết, tim tôi cũng đang đau lắm."

Luận nhìn họng súng đang đặt nơi trái tim Danh Quốc thì cảm xúc cũng dần rơi vào lẫn lộn. Hắn đưa bàn tay ra phía sau đỡ lấy đầu cậu rồi cúi đầu xuống hôn. Cậu không kịp phản kháng, chỉ có thể ngây ngốc ngưng trệ hết thảy mọi thứ. Hắn không làm gì thêm nữa, chỉ là dùng một nụ hôn này kiểm chứng cảm xúc của mình một chút. Sau khi hôn xong hắn cảm thấy tốt hơn cho nên mạnh tay kéo cậu dậy một lần nữa ôm lấy lòng.

"Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn tốt cho Bình mà cũng không thể hiền lành nổi. Ở bên tôi ngoan ngoãn thế này thì có gì khó khăn à? Cứ phải chọc vào những thứ tối mật để tìm cái chết là sao đây?"

"Anh rốt cuộc đối với tôi là thế nào?"

Danh Quốc phát hiện ra Luận thích ôm cậu ở phía sau, ôm được rồi thì muốn dính luôn vào cậu không rời. Có lẽ đây chính là loại hành động mà hắn thích chứ không hẳn là đối với cậu hắn mới làm như thế. Cậu vẫn có thể nghe ra hơi thở dằn vặt ở phía sau gáy mình, là hắn đang cố gắng chứng minh cho hắn thấy điều gì đó mà cậu cũng không rõ. Ở phía sau hắn không ngừng hít lấy hít để mùi hương trên cổ của cậu. Từng ngón tay vẫn không ngừng ở trên người cậu sờ soạng như không thể chịu nổi những xúc cảm đang dần lớn trong lòng.

"Đừng, xin anh."

"Tôi muốn một chút, Bình chiều ý tôi đi."

"Không được đâu, anh đừng làm như vậy. Anh vốn dĩ không phải thế này mà."

"Tôi là người thế nào? Bình nghĩ là Bình hiểu được tôi sao? Người có thể hiểu được tôi không bao giờ là Bình đâu."

Luận không chấp thuận lời đề nghị của Danh Quốc mà ngày càng ngang ngược. Thấy cậu có ý định phản kháng mình thì hắn không giấu diếm nữa mà cắn lên vành tai cậu nói nhỏ.

"Phạm Quang Thiệu rốt cuộc là ai? Giữa Bình và nó có mối liên hệ gì? Tôi đang tò mò lắm, rất muốn biết nó có phải là nội gián của cộng sản hay không?"

Danh Quốc nghe hắn nhắc về Phạm Quang Thiệu thì cả người trở nên cứng ngắc. Luận rốt cuộc đã nhìn ra được điều gì mà có thể tự tin đem hai người nói chung một vấn đề như vậy. Cậu rất sợ Thái Hưởng xảy ra chuyện, càng không muốn anh trở thành tâm điểm cho một kẻ như hắn nhắm vào. Nếu như hắn nghi ngờ anh là cộng sản thì chắc chắn sẽ chỉ tập trung vào vạch trần anh cho hả lòng hả dạ. Nếu là như vậy thì ngày tháng sau này Thái Hưởng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm vì xung quanh đều là tai mắt của địch dòm ngó.

"Phạm Quang Thiệu là ai thì làm sao tôi biết. Anh hỏi tôi như vậy làm sao tôi trả lời được."

Luận tỏ ra không mấy quan tâm tới câu trả lời của Danh Quốc mà vu vơ ra điều kiện.

"Không cần biết Bình có biết nó là ai hay không. Tôi chỉ muốn Bình hiểu cách duy nhất để Bình bảo vệ được những người bên cạnh mình đó là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi. Mặc kệ bọn họ có làm gián điệp cho cộng sản hay là không, tôi chỉ cần Bình trong sạch là được. Chỉ cần Bình trong sạch và không lừa gạt tôi thì bất cứ ai Bình coi trọng tôi cũng đều tận tâm bảo vệ. Cho dù kẻ đó có là cộng sản đi chăng nữa tôi cũng sẽ thiết tha cho nó một cái chết nhẹ nhàng nhất có thể."

"Tôi ở bên cạnh anh như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Tôi chẳng có thứ gì cả thì anh muốn gì ở tôi?"

Luận ra sức hít rồi lại cắn lên vành tai Danh Quốc buông ra những lời dụ dỗ. Nếu là kẻ khác nhất định sẽ chẳng thể nào thoát được bẫy tình mà hắn giăng ra cho mình. Danh Quốc vẫn còn may mắn vì toàn bộ tâm trí của cậu cho đến hiện tại đều đặt ở trên người Thái Hưởng.

"Tôi muốn Bình, ngày trước Bình đã từng yêu gã đàn ông nào thì tôi cũng muốn Bình làm thế với tôi. Tôi bây giờ muốn khác biệt một chút, cảm thấy mối quan hệ nam nữ thường tình quá nhàm chán. Tôi biết Bình đoạn tụ, lấy vợ sinh con chắc chắn là vì gia đình nhưng mà Bình vẫn yêu đàn ông phải không? Nếu kẻ đó đã làm Bình đau khổ thì chi bằng cứ đến với tôi đi, cả con ả vợ cũ cũng đừng nghĩ tới nữa. Nếu Bình chấp thuận, tôi nhất định sẽ bảo vệ tất cả mọi thứ mà Bình xem trọng, tôi nói thật lòng đấy."

Danh Quốc nhắm mắt lại không nói bất cứ lời nào, vẻ mặt cam chịu của cậu lúc này càng khiến Luận muốn chiếm lấy cho bằng được người.

"Tôi sẽ đối xử thật tốt với Bình."

"Tôi không muốn trở thành công cụ để trao đổi điều kiện. Nếu anh thực sự có cảm tình với tôi như những gì mà anh nói thì anh đừng ép tôi phải làm theo những gì mà anh muốn. Tình cảm sẽ không thể sinh ra nếu như phải chịu quá nhiều ép uổng. Còn nếu anh muốn có tôi thì tôi cũng chiều theo ý anh được, nhưng yêu thì không thể. Tôi không yêu những người đem người thân của tôi ra làm điều kiện. Nếu anh muốn thì chúng ta có thể đến nhà riêng của anh, tuyệt đối không phải là nơi này."

Vì câu nói này của Danh Quốc mà Luận như tỉnh ra được một chút. Hắn không cưỡng ép cậu nữa mà buông lỏng tay để cậu được thoải mái một chút. Mỗi lần hắn nghi ngờ cậu thì sẽ luôn sinh ra tính xấu cùng cực như vậy.

Danh Quốc thoát khỏi kìm kẹp của Luận thì tỏ ra bình tĩnh mà tiếp tục làm công việc của mình. Cái hôn ban nãy cậu không thể nào bỏ ra khỏi đầu mình được, dự là tối nay cậu sẽ suy nghĩ về nó đến bệnh mới thôi.

"Đưa sấp văn kiện đó cho tôi, sau này bất cứ văn kiện nào đóng niêm phong bên ngoài đều không được mở ra. Tôi không muốn tin tưởng bất cứ ai quá nhiều, kể cả Bình cho nên đừng làm trái ý tôi."

Danh Quốc không nói gì mà lạnh nhạt đưa sấp văn kiện trên bàn cho Luận, một tờ cũng không thiếu. Luận biết ban nãy làm hơi quá với cậu vì có thể cậu không hề biết đó mật lệnh mà tư lệnh Peirre gửi tới riêng cho hắn. Nhưng mà bản năng không cho phép hắn quá dễ dãi với cậu vì nếu không phòng bị nhất định sẽ có ngày hắn phải trả giá bằng mạng sống của mình.

"Tiếp tục làm việc của mình đi."

Ra lệnh xong Luận cũng bỏ ra ngoài, Danh Quốc ở trong phòng làm việc một mình lúc này mới dám khóc. Ban nãy cậu suýt một chút nữa là không giữ được trong sạch của mình. Nghĩ tới việc để một người đàn ông khác không phải Thái Hưởng đè mình trên giường cậu dường như muốn phát bệnh. Hai tay đến bây giờ vẫn còn run vì những điều vừa mới trải qua. Ở cạnh Luận cậu được an toàn nhưng phải đánh đổi quá nhiều thứ mà chính bản thân cậu không hề mong muốn.

"Thái Hưởng, em phải làm sao mới toàn vẹn cả đôi đường bây giờ? Nếu bây giờ em muốn anh từ bỏ mọi thứ để chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau thì liệu anh có chấp thuận cho em không?"

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của mình, Luận cầm sấp văn kiện kia trên tay sau đó đến thẳng phòng nội vụ của tổng cục tham mưu tra cứu một số thứ.

"Tôi muốn biết trung tá Phạm Quang Thiệu trước khi tới đây có từng dừng chân ở nơi nào không?"

"Thưa đại tá, trung tá Thiệu sáng ngày hôm nay đi thẳng từ phủ tư lệnh tới tổng cục tham mưu và không ghé bất cứ nơi nào."

"Vậy đi cùng trung tá Thiệu bao gồm những ai?"

Một hạ sĩ quan chuyên kiểm soát hoạt động nội bộ nhanh chóng lật lại ghi rồi báo cáo toàn bộ.

"Thưa đại tá, trung tá Thiệu sáng nay đi cùng với hai sĩ quan của phủ tư lệnh. Chúng tôi không nhận thấy bất cứ dấu hiệu gì khả nghi thưa đại tá."

"Được rồi, tôi chỉ hỏi thế thôi các cậu tiếp tục làm việc đi."

"Vâng, thưa đại tá."

Luận không dựa vào những gì mình nghe được mà xử lý tình huống. Ban sáng khi hắn nhìn ra được ánh mắt của Thái Hưởng dành cho Danh Quốc thì sớm đã sinh lòng ngờ vực. Có rất nhiều giả thiết nảy ra trong đầu hắn, bao gồm cả giả thiết cả hai đều là cộng sản nằm vùng. Ghê gớm hơn nữa chính là hai người có quan hệ tình cảm với nhau. Ánh mắt đó không thể nào là dành cho người xa lạ được.

"Phạm Quang Thiệu, mày đừng để tao phải sử dụng tới tên dịch giả cứng đầu đó chứ. Mẹ kiếp, nếu như là thật thì ngài tư lệnh quả nhiên có phúc."

"Thưa đại tá."

Thân tín của hắn vừa hoàn thành công vụ, vừa hay trông thấy hắn liền nhanh chóng tiến đến.

"Có chuyện gì nói đi."

"Ngài tư lệnh muốn đại tá tới phủ tư lệnh bàn công vụ ngay trong buổi chiều hôm nay. Ngài ấy đặc biệt dặn dò ngài cất kỹ văn kiện kia để đảm bảo kế hoạch sắp tới diễn ra thuận lợi."

Luận liếc mắt nhìn vào thân tín của mình như ngầm ra hiệu. Sau đó hắn lại lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh như chẳng có gì cần phải bận tâm.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp tới đó ngay. Cậu chuẩn bị cùng tôi đến phủ tư lệnh đi."

"Vâng."

Luận siết chặt văn kiện trên tay mình mà quay trở về phòng làm việc. Lúc hắn về tới thấy Danh Quốc đang nằm gác đầu lên sấp tài liệu nhắm chặt mắt. Hắn vẫn còn nóng giận nhưng có vẻ như cảm thấy lo lắng cho nên nhẹ nhàng tới xem thử.

Danh Quốc người nóng như thiêu, mồ hôi cũng vã ra như tắm. Hắn biết sức khỏe cậu vốn không tốt, ban nãy hắn lại quá trớn chắc chắn đã khiến cậu sợ hãi đến phát sốt. Hắn nhẹ nhàng bế cậu đến chiếc ghế dài ở góc phòng làm việc của hắn để cậu nằm đó nghỉ ngơi. Trước khi đi còn nhét vào miệng cậu một viên hạ sốt chuyên dụng cho binh lính ở chiến trường. Nán lại một chút đợi cậu nuốt hoàn toàn thuốc xuống mới kéo áo khoác của mình đắp cho cậu. Xong xuôi đâu vào đấy còn dặn dò cấp dưới không cho phép bất cứ ai ra vào phòng của hắn để không làm phiền cậu nghỉ ngơi.

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Danh Quốc cũng mệt mỏi mở mắt ra. Cậu rất sợ bản thân mình sẽ không thể thắng được sự gần gũi và quan tâm thầm lặng như thế này của Luận. Mỗi lúc hắn yên lặng và âm thầm làm vậy cậu luôn cảm thấy trong lòng mình dường như đổi khác. Chính là cảm giác phải san sẻ tình yêu vốn dĩ thuộc về một mình Thái Hưởng cho một người nào đó khác nữa.

Luận cùng thân tín của minh đến phủ tư lệnh, theo sau còn có hơn chục sĩ quan bảo vệ hắn khỏi những cuộc tập kích bất ngờ của cộng sản. Hắn là một kẻ nhạy bén nhưng cũng không hề lơ là trong việc bảo toàn an nguy cho chính mình.

"Có cần tôi theo đại tá vào không?"

"Không cần, ở đây đợi."

Lúc hắn vào phủ tư lệnh đã nhìn thấy Thái Hưởng cùng Maria đang bàn công chuyện gì đó. Trông hai người bọn họ thân thiết như vậy khiến những hận thù của hắn tưởng như đã chìm xuống lại một lần nữa trỗi dậy.

"Maria, em đang làm gì thế?"

"Anh Luận, anh có chuyện gì ghé qua phủ tư lệnh tìm cha em sao?"

"Chào đại tá."

Luận gần như phớt lờ lời chào hỏi của Thái Hưởng mà chỉ chuyên chú nhìn Maria đáp lời.

"Cha của em muốn anh qua đây bàn công chuyện, là mật vụ cho nên không thể để kẻ khác tham gia được."

"Là mật vụ sao? Nếu vậy thì anh phải nhanh chóng tìm cha em thôi, ông ấy chắc chắn đang đợi anh."

Luận đưa mắt sang nhìn Thái Hưởng rồi cười khẩy nói.

"Nhìn hai người trông thật đẹp đôi, cha em rất có mắt chọn người. Nhìn ánh mắt của trung tá Thiệu nhìn ai kia khiến anh cũng muốn thử yêu người ta một lần xem thế nào."

"Anh thật biết nói đùa, anh Thiệu làm gì mà nhìn em như anh nói chứ? Anh đừng có chọc ghẹo em, ngại lắm."

Luận nhìn Maria rồi lại nhìn Thái Hưởng xem phản ứng của anh. Quả nhiên là có một chút gì đó xao động nhưng không mấy rõ ràng, hắn cũng không thể dựa vào phán đoán của mình mà đánh động được.

"Em hiểu lầm ý anh rồi, ý là anh cũng muốn nhìn ai đó bằng ánh mắt như của trung tá đây. Người mà anh thích là một dịch giả, là một thằng rất cứng đầu nhưng đặc biệt rất biết cách để người ta yêu thương. Trung tá Thiệu đây chắc cũng đã gặp qua rồi phải không? Tôi nhận xét như vậy không quá lời chứ?"

Thái Hưởng tỏ ra cực kì bình tĩnh đáp lời lại Luận. Anh không những không tỏ ra bất ngờ ngược lại còn rất vui vẻ.

"Đại tá thật biết đùa, ngài nói như vậy chẳng lẽ ngài tự nhận mình là đoạn tụ sao? Đàn ông thì không thể rung động bởi một người đồng giới đâu đại tá. Phải là nữ nhân thì mới có thể duy trì nòi giống được."

"Nhạy bén đó, nhưng mà tôi chỉ nói đùa thôi. Không thể trách tôi được vì Nguyễn Hòa Bình trông thật dễ nhìn, tôi luôn bị hấp dẫn bởi những điều mới mẻ như vậy đấy."

Nghe chính miệng Luận nói ra cái tên quen thuộc kia thì Thái Hưởng không khỏi muốn nổi nóng. Anh không muốn bất cứ ai đụng chạm tới Danh Quốc, làm tổn thương cậu thì càng không được phép.

"Nguyễn Hòa Bình, cái tên này nghe quen thật."

"Đương nhiên là quen rồi, là dịch giả có tiếng ở Sài Gòn này mà."

Luận nói xong cũng không cần Thái Hưởng đáp lời mà quay lưng đi mất. Mục đích của hắn là muốn xem thử thái độ của anh như thế nào khi hắn nhắc tới tên Nguyễn Hòa Bình. Hắn không muốn tốn thời gian đôi co với anh nhưng lại muốn anh ít nhiều khó chịu. Nếu như những gì hắn nghĩ tới là thật thì sau này hắn đã nghĩ ra rất nhiều trò hay để dằn vặt.

Tư lệnh Peirre sớm đã đợi Luận ở phòng làm việc riêng của mình. Vừa thấy hắn bước vào ông liền ra dấu để thuộc cấp của mình lui xuống dưới canh gác.

"Thưa ngài tư lệnh tôi mới tới."

"Ngồi đi, đã đọc hết văn kiện mà tôi gửi cho cậu chưa?"

"Ngài tư lệnh đặc biệt nhờ trung tá Thiệu mang tới đương nhiên tôi biết nó quan trọng tới mức nào."

Peirre nhìn Luận sau đó cười một nụ cười mang đầy hàm ý. Ông ta gõ gõ điếu xì gà trên bàn rồi rất thong thả mà đáp lời.

"Biết vì sao tôi lại nhờ trung tá Thiệu mang tới không?"

"Tôi kém cỏi nên không nhận ra được ý đồ của ngài tư lệnh."

"Tôi nghe nói Việt Minh có một tên đặc vụ tình báo, danh tính chưa thể nào xác thực được. Hắn ta là người đã tiết lộ bí mật của chuyến tàu vận chuyển vũ khí và đặc vụ Pháp đến Việt Nam vào đầu năm 1948. Được đào tạo từ chính trường quân sự École Militaire tại Paris cho nên tôi không thể không nghĩ nhiều. Hắn ta rất giỏi trong việc viết mật mã và mã hóa mật mã, am hiểu rất nhiều thứ đấy."

Luận hiểu ra được ý tứ trong lời của Peirre cho nên cũng rất cung kính mà đáp lời.

"Ngài tư lệnh, thật không ngờ là ngài lại không tin tưởng cả người mà Maria chọn."

"Phạm Quang Thiệu thực sự chưa sử dụng hết ba phần khả năng. Tôi không dùng những kế hoạch này để dụ nhân tài lộ diện thì tôi không phải là Peirre rồi. Đại tá Luận, sau này phiền cậu làm tốt nhiệm vụ của mình, tôi rất mong chờ được nhìn thấy cậu tỏ rõ khả năng trước con rể tương lai của tôi."

"Chuyến tàu vận chuyển đó vẫn sẽ cập cảng đúng ngày phải không thưa ngài?"

Peirre đưa điếu xì gà lên miệng rít một hơi rồi nhún vai cười đầy thống khoái.

"Tất nhiên rồi, sức mạnh của Việt Minh làm sao có thể so sánh với Pháp quốc. Chỉ bằng một tên tình báo hoàn toàn không thể thay đổi, là trung tá Thiệu thì càng không có khả năng xoay chuyển trong thời gian ngắn. Thời gian này chắc là phải cần người để mắt tới Thiệu rồi, tôi muốn hoàn toàn tin tưởng cậu ta cho nên bắt buộc phải thử."

Hai người ở trong phòng làm việc của Peirre bàn bạc kế hoạch, Thái Hưởng không được tham gia cũng xem như dấu hiệu chưa nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ ông ta. Nhưng anh không quá vội vàng vì nếu suy nghĩ không kĩ càng thì nhất định sẽ bị bại lộ. Kế hoạch nằm vùng chắc chắn bị chết non khi chưa thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào.

Thái Hưởng trở về phòng làm việc của mình bắt đầu suy nghĩ tới mật mã tiếp theo mà anh sẽ sử dụng để thông tin cho phía cộng sản. Một loại mật mã đơn giản nhưng rất ít người để ý tới.

"Mật lệnh thứ nhất: Bất khả xâm phạm D11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top