Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13

Con dâu nuôi từ bé 13

24.

Vương Chính Hùng để lại ba bức thư, trong đó còn có một bức được gửi đến nhà họ Châu.

Châu Kha Vũ nhìn trên thư viết "Làm phiền cậu an ủi mẹ tôi đôi chút" mà nhíu chặt lông mày. Gần đây hắn bận rộn túi bụi, ngay cả vụ án nổ tàu Tế Ninh chấn động cả nước kia cũng là mãi mới hay tin, sau khi nhận được thư của Vương Chính Hùng mới giật mình nhận ra mình còn chưa gặp hắn để chia tay lần cuối.

Sự tình dĩ nhiên là có nguyên nhân, mẹ Châu đột ngột đổ bệnh, kể từ ba ngày trước, mỗi ngày đều có một bức điện khẩn gửi đến, thúc giục hắn lập tức lên đường về Thượng Hải. Từ hôm qua đã hạn chế hắn ra ngoài gặp khách, ngày hôm nay hắn vừa mới rời giường đã nhìn thấy anh hai đã lâu không gặp đang vắt chéo chân ngồi uống trà trong phòng khách, xem ra là trong nhà muốn cưỡng chế bắt hắn về Thượng Hải.

Tuy nói hiếu thảo đứng đầu, thế nhưng hắn đã sớm quen với việc mẹ Châu giả ốm. Hiện giờ Bắc Nam xung đột, sóng ngầm dữ dội, Châu Kha Vũ trong lòng cũng tự hiểu nếu thật sự xảy ra chiến tranh, vậy thì chỉ sợ chuyến đi về tô giới này sợ sẽ khó mà quay trở lại lần nữa.

Anh hai hắn nhẹ nhàng đóng nắp chén trà, ung dung nói: "Chiều tối nay tàu sẽ chạy, nếu chú còn việc gì chưa hoàn thành vậy thì mau chóng làm cho xong đi, ngày mai anh còn phải tham gia hội nghị Thượng Hải, không có thời gian rảnh để vật lộn với chú."

"Em không đi đâu hết, mọi thứ ở đây đều ổn, mọi người không cần quá lo lắng."

"Đừng có hành động theo cảm tính nữa, hai năm nay chú ở chỗ này ngông cuồng đủ rồi, về nhà sẽ có người dạy bảo lại chú." Anh trai hắn vẫn còn đương bận thay đồ, ánh mắt vẫn không hề rời ra khỏi bản báo cáo, "Không giúp đỡ công việc trong nhà, cũng không làm ăn đàng hoàng, chú còn muốn làm sâu gạo đến bao giờ? Nhà họ Châu vẻ vang như thế cũng chỉ nuôi được sâu gạo thật chứ không nuôi nổi một kẻ vô dụng đâu."

Anh nhìn thấy vẻ mặt Châu Kha Vũ lạnh xuống, liền trầm giọng nói, "Mẹ cũng chỉ là muốn sớm gặp được chú, năm nay tuyết lớn, đợi đến qua tết không chừng còn khó đi hơn. Anh dĩ nhiên đứng bên phe chú, chờ đến đầu mùa xuân anh xin mẹ thả chú về là được chứ gì."

Phòng khách lớn như vậy không có tiếng ai trả lời, anh hai lại tiếp tục nói: "Chú tưởng hai thằng nhóc nhà họ Lưu họ Vương kia sẽ ở đây chơi với chú mãi chắc? Người ta cũng chẳng phải vật trong ao, sao mà cam lòng ở đây mãi, không biết chừng sang năm sau chúng nó còn đến Thượng Hải làm hàng xóm với chú ấy chứ."

Anh hai xoay người đứng lên, dặn dò quản gia thu dọn hành lý rồi đi lên lầu.

Lưu Chương hai ngày nay bị hai người bạn thân đánh cho không kịp trở tay, hôm qua là Vương Chính Hùng không từ mà biệt, hôm nay lại đến Châu Kha Vũ vội vàng rời đi. Anh đưa tay vỗ vai Châu Kha Vũ, gượng cười nói: "May mà vẫn còn nói tạm biệt được với cậu, tên khốn Vương Chính Hùng kia cứ như thể chạy nạn mà trốn đi ngay trong đêm."

Châu Kha Vũ gật đầu, nhìn thấy bé câm đứng từ xa lẳng lặng nhìn mình. Hắn mím môi, đút tay vào túi áo khoác: "Sau này gặp lại."

Câu nói này như cọng rơm cuối cùng, ba người bị ép đến cong lưng ở đây đều đỏ hoe mắt.

Đảng bảo thủ Đông Bắc đã hành động rất nhanh, sau khi chất vấn chính phủ miền Nam về vụ việc ở Sơn Đông vào buổi sáng liền nhanh chóng phản kích, lấy lí do duy trì trật tự để phái binh lính xuôi nam, quyền sử dụng đường sắt ở trong tay chính phủ miền Nam, vậy nên tất cả những chuyến tàu từ Hà Trạch đến phía Bắc đều bị đình chỉ. Trong tích tắc mây đen kéo đến.Tin đồn nổi lên khắp mọi nơi, khiến lòng người hoảng loạn.

Không khí trong nhà ga ở thị trấn nhỏ này cũng trở nên căng thẳng hơn nhiều.

Anh hai Châu Kha Vũ ngại tuyết quá lớn nên đã dẫn người làm lên tàu trước. Châu Kha Vũ đứng bên ngoài chào tạm biệt hai người Lưu Lực.

Vẫn còn một ít thời gian trước khi tàu khởi hành, những hồi ức đã qua nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, chỉ có thể buồn buồn nhìn nhau không nói lên lời.

Lúc chiều Lực Hoàn vội ra đây nên không mang khăn quàng cổ, lúc này vì lạnh quá đã hắt hơi mấy cái liền. Lưu Chương bảo anh đi vào phía trong tranh gió tuyết thế nhưng người kia chỉ lắc đầu, y rũ mắt im lặng tỏ vẻ không đồng ý, đầu cúi thấp đến mức chỉ lộ ra xoáy tóc mềm mại.

Lưu Chương cũng không có cách nào, nhìn xung quanh thì thấy trong phòng chờ có nước nóng miễn phí, dặn dò bé câm không được đi lung tung rồi tự mình đi ra lấy hai cốc để làm ấm cơ thể.

Sau khi Lưu Chương đi, thế giới này như chỉ còn lại hai người. Bé câm ngẩng đầu nhìn lên Châu Kha Vũ, vươn bàn tay lạnh buốt của mình ra, nhẹ nhàng nắm chặt hai ngón tay của hắn.

Lực Hoàn đang nói lời tạm biệt một cách lặng lẽ.

Châu Kha Vũ nghĩ, một người hiền lành như vậy, vậy mà miệng không thể nói, tai không thể nghe, sao có thể mặc kệ y đây? Hắn sợ Lưu Chương có thể tự bảo vệ mình nhưng lại không thể bảo vệ được Lực Hoàn, sợ rằng những thứ đao kiếm kia sẽ vô tình làm tổn thương bé câm.

Hắn muốn mang Lực Hoàn đi, thế nhưng dựa vào cái gì đây? Trong lòng Châu Kha Vũ cảm thấy mờ mịt, hắn cũng chỉ là kẻ được cha mẹ mình che chở, bị anh trai cưỡng chế ra lệnh bắt về tô giới Thượng Hải để lánh nạn. Làm thế nào có thể mang theo chiếc đuôi nhỏ mềm mại này, chẳng lẽ lại ngốc ngếch trốn ở đó mãi? Hắn giống như một con sóc ham chơi muốn trải qua mùa đông nhưng lại không có thức ăn dự trữ, chỉ có thể trốn vào trong một hốc cây nhỏ.

Liệu mùa xuân có đến không? Hắn sẽ lại đi đâu đây? Châu Kha Vũ lần đầu tiên căm giận bản tính mơ màng sống qua ngày của mình, rồi hắn lại nghĩ đến tính cách dịu dàng trượng nghĩa của Lưu Chương, anh là người đã nói là làm, có lẽ để Lực Hoàn ở lại đây vẫn tốt hơn một chút.

Trong lòng hắn nóng nảy như thể có một ngọn núi lửa đang trực chờ phun trào, lại lo lắng thứ yêu thương nóng bỏng ấy sẽ quấy rầy chú cá bé nhỏ này.

Hắn có ngàn vạn lời muốn nói ra, hắn muốn nói hãy cùng đi Thượng Hải với hắn, muốn nói Tôi yêu em, nhưng chỉ sợ người này nhìn không hiểu, càng sợ rằng anh hiểu mà giả vờ như không.

Châu Kha Vũ mấp máy môi, nhưng không nói được gì. Hắn đưa tay phủi đi tuyết rơi trên đầu vai Lực Hoàn, rồi cứ thế bước lên tàu hỏa.

Lưu Chương cầm trà nóng về, nhận ra Châu Kha Vũ đã lên xe mất rồi. Hắn nhìn họ với nụ cười qua khung cửa, dùng ngón tay viết lên mặt kính mờ sương.

Chỉ có hai chữ: Bảo trọng.

Trong lòng anh trống rỗng, anh không nhìn rõ vẻ mặt của Châu Kha Vũ, chỉ cảm thấy giọt nước tan từ bông tuyết trượt trên ô cửa sổ sao mà giống nước mắt của Châu Kha Vũ đang rơi quá.

Đầu tàu phát ra tiếng máy móc ầm ầm, Lưu Chương nghe thấy tiếng những người đến đưa tiễn khóc, cũng có người trên tàu thò đầu ra trả lời.

Tại thời đại loạn lạc này, mỗi ngày đều có vô số cuộc chia ly, chỉ là trong vô số cuộc chia ly đó, khoảnh khắc này có một phần thuộc về bọn họ.

Chiếc ô của Lưu Chương bị va vào một cái, anh vừa lấy lại tinh thần thì đã thấy bé câm đã chạy thật xa.

Lực Hoàn vừa khóc vừa đuổi theo đoàn tàu, chiếc áo khoác dày và nặng màu xám rất nổi bật trong tuyết, giống như một con chim nhạn lạc đàn bay một mình giữa bầu trời một ngày đông khô hanh.

Lỗ tai y đỏ bừng, không biết là vì bị lạnh cóng hay vì khóc.

Lưu Chương vội vàng đuổi theo, thế nhưng lần đầu tiên anh biết Lực Hoàn hóa ra lại có thể chạy nhanh đến vậy, nhanh đến mức anh chỉ có thể lần theo dấu chân nho nhỏ của y để đuổi theo, nhưng mà có lẽ cũng không hề quá nhanh, bởi vì có làm sao y cũng không thể đuổi kịp đoàn tàu đang tăng tốc.

Hai người họ một trước một sau không biết đã chạy bao lâu, ngay cả gió tuyết dường như cũng không thể cảm nhận nữa. Bé câm rốt cuộc cũng không thể chạy nữa, rồi đến khóc cũng không thể khóc nữa, y quay lại.

Khuôn mặt của bé câm đỏ bừng, với đôi lông mày nhíu lại, những giọt nước mắt vẫn còn đương giàn giụa trên má -- đây là lần đầu tiên Lưu Chương nghe thấy tiếng khóc của bé câm, giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh vậy, không thể nói lên lời, chỉ có thể a a a để biểu đạt sự không nỡ cũng bi thương của mình.

Chỉ trong hai ngày nay họ đã trải qua quá nhiều chia ly và nuối tiếc, giống một ngọn núi tuyết lớn không thể gánh chịu thêm bất cứ một bông tuyết nào nữa mà sụp đổ.

Anh đi qua ôm lấy Lực Hoàn lúc này đã như thể mất hồn, ôm chú mèo nhỏ đã nhiều lần bị số phận ruồng bỏ này vào lòng.

"Về thôi, chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top