Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

[Châu Kha Vũ phát hiện, đôi mắt của bé câm biết nói chuyện]

Con dâu nuôi từ bé 03

05.

Ngày hôm sau, Lưu Chương mang theo cơm đi học. Lực Hoàn đi phía sau ôm túi sách thay anh, y cực kì nâng niu ôm lấy nó, giống hệt một người áp tiêu bất lực hài hước.

Hộp cơm nhỏ tinh xảo làm bằng tre sơn mài vừa đặt xuống mắt bàn đã có mùi thơm của thức ăn bay ra, Châu Kha Vũ trong lòng nổi lên một suy nghĩ, thế nhưng vẫn mở miệng trêu đùa bé câm kia: "Giỏi lắm, hai người các ngươi đây là định ăn mảnh chứ gì?"

Lực Hoàn tưởng là thật liền vội vàng lắc đầu, y nhanh chóng mở cái nắp khắc hoa của hộp cơm ra cho hắn nhìn, bên trong xếp chỉnh tề một đống thức ăn đủ cho ba người.

"Vậy phải cảm ơn Lực Hoàn rồi, để tôi xem có gì đáng giá để đáp lễ không nào. . ." Châu Kha Vũ sờ soạng trong túi sách rồi lấy ra một "ống pháo" nhỏ.

"Đây là kính vạn hoa, từng nghe qua bao giờ chưa?" Hắn đưa ra một cái ống đồng nhỏ không to hơn cây bút lông là bao đến trước mặt Lực Hoàn, ra hiệu anh nhìn thử.

Một bàn tay dịu dàng che lên mắt phải của Lực Hoàn, anh chớp mắt một cái, bên mắt trái nhìn thấy một thế giới diệu kỳ.

Những màu sắc lộng lẫy nhất, những hoa văn mới lạ nhất. Lực Hoàn nhớ đến Lưu Chương rất thích môn hình học, thậm chí còn nhớ đến Dương Nhị Lang lúc nói đến những câu ca dao thì từng nói một câu "Ếch ngồi đáy giếng"

Y giống như một con ếch nhỏ màu xanh, nghèo hèn ngồi xổm trong một cái giếng sâu suốt hơn hai mươi năm trời. Bên vách cái giếng cạn là một bức tường đá phủ đầy rêu xanh, ngẩng đầu lên chỉ thấy một khoảng trời mây nhỏ bé.

Thế nhưng chỉ trong vài ngày qua, y được một đôi tay nhấc ra bên ngoài, thấy được rất nhiều thứ mà trước đây y chưa từng nghe nói.

Giống như một đầu của chiếc kính vạn hoa này, nín một hơi nhìn ra bên ngoài một cái mà không dám tham lam. Khi ngón tay Châu Kha Vũ khẽ động, mảnh trời nho nhỏ ấy lại thay đổi một lần nữa.

Lực Hoàn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu chạm mắt với Châu Kha Vũ .

[Châu Kha Vũ phát hiện, đôi mắt của bé câm biết nói chuyện]

Trong mắt Lực Hoàn tràn đầy sự biết ơn, vui vẻ và sùng bái, vì không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả thành lời vậy nên y liền trực tiếp mở rộng ra cho mọi người đến xem, giống một con mèo ngốc nghếch không có chút tâm đề phòng nào.

Lực Hoàn cẩn thận ngắm nhìn suốt một khắc đồng hồ, thừa dịp thầy giáo chưa đến thì trả lại kính vạn hoa cho Châu Kha Vũ.

"Không cần trả lại, đây là quà đáp lễ tôi muốn tặng cho anh." Hai người giằng co một hồi, Châu Kha Vũ dùng sức nhét cái ống đồng nhỏ vào tay Lực Hoàn, sợ y không chịu nhận còn giải thích một trận: "Đây là đồ chơi tôi mang từ Mỹ về, vốn chính là dùng để làm quà tặng cho người khác. Nếu anh thích thì tốt rồi."

Kỳ thực kính vạn hoa là món quà do nhị ca nhà họ Chu mang về cho hắn, phía trên còn khảm thêm hồng ngọc. Lực Hoàn không biết những điều này, y nhận ống đồng rồi đặt vào bên trong chiếc túi nhỏ của mình.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy kính vạn hoa, cũng là lần đầu tiên nhận được một món quà suốt 20 năm qua.

06.

Lúc nghỉ trưa, Lực Hoàn học theo nhóm nữ sinh trong lớp kê hai cái bàn chụm lại, sau đó trải lên một cái khăn vuông màu trắng, lần lượt xếp từng món trong hộp cơm ra.

Tào phớ Hồ tiên sinh đã sớm bị Lưu Chương coi như đồ ăn vặt mà ăn hết, hôm nay có món cá kho sốt tương đỏ, một chén móng giò hầm đậu tương chín mềm, còn có một đĩa rau cải xào ăn kèm với củ cải ngâm đường.

Lực Hoàn vừa chia xong bát đũa đã thấy có người nghênh ngang đi vào từ cổng trường. Mặc dù chưa từng gặp người đó, thế nhưng không hiểu sao trong đầu Lực Hoàn chỉ hiện lên một cái tên: Vương Chính Hùng

Vương Chính Hùng cao xấp xỉ Lưu Chương, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt là mắt phượng thế nhưng không hề hiện lên vẻ nữ tính, đồng phục học sinh mở tung ba cúc trên cùng, oai phong khí thế đi trên đường.

Đúng thật là anh ta.

Nửa tháng qua đi, Vương Chính Hùng khải hoàn trở về, trên mặt còn mang theo "huân chương".

Hắn vốn chỉ định bỏ lại cặp sách rồi chuồn đi, thế nhưng không ngờ lại gặp phải hai tên huynh đệ tốt của mình đang tụ tập ăn cơm trưa với nhau.

Bên cạnh Lưu Chương còn có thêm một người nho nhỏ, lúc này đang hì hà hì hục miệt mài ăn, đầu của y gần như sắp vùi luôn vào bát cơm. Vương Chính Hùng không hiểu gì, thế nhưng Lưu Chương thì nhận ra bé câm là xấu hổ khi gặp mặt người lạ, thế là anh dứt khoát hắng giọng giới thiệu ngay: "Đây là Lực Hoàn, em họ của tôi, từ nay sẽ cùng tôi đi học. Người ta không nói được, cấm cậu bắt nạt Lực Hoàn đấy."

Bên nhà nội của Vương Chính Hùng phục vụ trong quân đội, nhà ngoại thì làm kinh doanh, tuy nói hắn là ông vua nhỏ ở cái xứ này thế nhưng hắn cũng là một người cực kì lịch sự, không cho phép bắt nạt kẻ yếu bao giờ. Lúc này hắn bị lời của Lưu Chương đánh cho liền lập tức mở miệng đáp trả.

Cả hai đều là những kẻ lắm lời, mỗi người một câu liên tục trêu chọc nhau, thậm chí còn biên được thành câu vè. Lực Hoàn bị kẹp ở giữa hai, lo lắng nhìn cả hai.

Châu Kha Vũ lặng lẽ vỗ lưng y, nháy mắt một cái: "Kệ hai tên đó đi, chúng ta ăn cơm thôi."

Quả là vậy, đến tận khi Dương Nhị Lang vào lớp bắt đầu dạy tiết chiều Lưu Chương mới vội vàng ăn xong, không khỏi lại bị thầy giáo mắng cho một trận.

Vương Chính Hùng không thích học lịch sử nhưng lại thích binh pháp, bài giảng ngày hôm nay chính là về Mạnh Đức đốt sạch Ô Sào, khiến cho hắn thỉnh thoảng cũng đáp lại một hai câu.

Ngày xuân dễ buồn ngủ, cộng thêm Dương Nhị Lang giảng bài cứ chầm chậm chầm chậm, khiến cho Lực Hoàn dần dần gà gật theo. Chờ đến khi Lưu Chương phản ứng lại thì y đã vùi đầu ngủ say sưa, gương mặt được nuôi đã có da có thịt bị cánh tay đè lên tạo thành một vết hồng hồng.

Lưu Chương cảm thấy thật buồn cười, anh ngồi thẳng lưng lại, cố gắng chắn tia nắng lọt qua cửa sổ.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top