Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Con dâu nuôi từ bé 04

[Thế nhưng y không có cách nào nói lên lời, chỉ có thể kìm nén những cảm xúc đó lại, trong lòng càng quyết tâm sẽ đối xử tốt với anh hơn.]

07.

Lực Hoàn bưng theo hộp cơm đã rỗng không đi theo Lưu Chương cả một đường về nhà, người kia vừa bước vào đại sảnh liền dừng lại, khiến cho y suýt chút nữa đã đụng phải, ngẩng đầu nhìn một cái thì ra là lão gia đã về.

Lực Hoàn đến nhà họ Lưu đã bốn ngày, đây là lần đầu tiên gặp chủ nhà. Nhìn ông có vẻ nghiêm túc giống như trong tưởng tượng, nhìn kĩ thì có thể thấy ông còn rất trẻ, thế nhưng giữa lông mày lại có nếp nhăn rất sâu. Các đường nét trên gương mặt ông rất giống với người con trai độc nhất của mình, chỉ là đôi môi đa tình có hơi dày của Lưu Chương thì có vẻ là giống mẹ.

Lực Hoàn không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ nói chuyện, y chỉ cúi đầu nhìn đôi giày vải mới mua mấy ngày trước của mình -- trên người y mọi thứ đều là Lưu gia mua cho, mặc dù chỉ là loại vải thô cứng ráp thế nhưng y rất thích, mỗi ngày trên người đều có mùi thơm của xà phòng.

Phía bên kia cha Lưu đã kiểm tra xong bài tập gần đây của Lưu Chương, lông mày ông cũng thoáng giãn ra một chút.

Mẹ Lưu oán trách nói: "Cần gì phải làm đến thế này? Gần đây công việc bên bến tàu đã chuyển biến tốt hơn rồi, bảo bối cũng không chịu thua kém ai, mấy ngày nay mới được nghỉ ngơi một chút."

Việc kinh doanh của cha Lưu không yên ổn, đống hàng Tây xuyên qua đại dương đến đây bị đô đốc không phân tốt xấu giam lại mất bảy phần, nửa tháng nay ông đều chạy tới chạy lui vì việc này, hôm nay cuối cùng cũng yên ổn. Mà trùng hợp kết quả thi của Lưu Chương mấy hôm trước cũng được công bố, thành tích khiến mọi người đều hài lòng, cả nhà họ Lưu đều vui mừng hân hoan.

Mẹ Lưu thấy hai cha con chẳng có biểu hiện gì rõ ràng thì cố ý dùng giọng điệu khoa trương nói: "Còn đần mặt ra làm gì! Tôi chỉ thắng bài lúc sáng thôi mà nhìn còn vui hơn hai cha con ông."

Sau đó lại dông dài thêm mấy câu, Lưu Chương thấy Lực Hoàn vẫn luôn cúi đầu xuống như một con chim cút nhỏ trên giá nướng thì liền vươn tay vỗ cái cổ nhỏ của chú chim cút kia: "Đây quả là tiểu phúc tinh của nhà ta, vừa mới đến đã khiến cho mọi việc trôi chảy, vẫn là mẫu thân biết nhìn xa trông rộng nhất."

Nhất thời ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều hội tụ về một chỗ, Lực Hoàn bị nhìn mà nổi cả da gà, vô thức lại gần Lưu Chương thêm một chút.

Ánh mắt mẹ Lưu lướt qua khuôn mặt của Lực Hoàn, tâm tư cũng khỏi ngả theo lời Lưu Chương vừa nói. Quả thật là như thế, tuy nói ngày đó vì chuyện của Lực Hoàn mà cãi nhau với ả buôn người kia khiến bà không thoải mái lắm, thế nhưng mẹ Lưu vốn là người hiền lành lương thiện lại còn ngây thơ nữa, cả đời bà được trượng phu và nhà mẹ đẻ nâng niu trong vòng tay, đến giờ lại có thêm một đứa con trai giỏi giang có thể thay bà chống lên một nửa mảnh đất trời. Lúc đầu đồng ý mua Lực Hoàn cũng vì y có duyên với mình, bây giờ nghe Lưu Chương nói như vậy càng cảm thấy có chút cảm giác phúc đến thì lòng cũng sáng ra.

Bà hài lòng gật gật đầu, sâu trong lòng cảm thấy càng nhìn càng thấy Lực Hoàn lương thiện, tuy rằng y không nói không nghe được thế nhưng chuyện gì cũng có thể phụ một tay, không chừng cũng có chút duyên phận với Lưu gia. Lui một vạn bước mà nói, giúp đỡ được đứa nhỏ câm điếc này cũng coi như là làm việc thiện tích phúc cho nhà họ Lưu.

Lưu Chương đột nhiên nhớ đến Lực Hoàn cùng với một tiểu nha đầu trong nhà cùng nhau làm củ cải ướp đường, không keo kiệt chút nào tâng bốc hai người lên tận mây xanh. Tiểu nha đầu kia không nghĩ đến tiện tay làm chút thức ăn lại lọt vào mắt xanh của cậu chủ, cũng vì vậy mà có hảo cảm hơn với Lực Hoàn.

Trong mắt của cha Lưu, ông càng là hài lòng với cách làm của Lưu Chương, đứa con này biết tiến biết lùi, nói năng vừa phải, suy nghĩ chu toàn cho người khác, có thể thấy tương lai sẽ làm nên sự nghiệp, nghĩ đến đấy lại vui thêm vài phần.

Sau cuộc trò chuyện cả nhà đều vui vẻ hòa thuận, ngay cả khi ăn cơm tối cũng cười nhiều hơn ngày thường.

Lực Hoàn sắp xếp lại một lượt những câu khen ngợi của Lưu Chương trong lòng, càng cảm thấy biết ơn anh hơn.Từ khi sinh ra đến giờ y chưa từng được gọi là tiểu phúc tinh, khó mà tin được Lưu Chương lại khen ngợi y như vậy, đối với Lực Hoàn, nhà họ Lưu mới chính là phúc tinh. Thế nhưng y không có cách nào nói lên lời, chỉ có thể kìm nén những cảm xúc đó lại, trong lòng càng quyết tâm sẽ đối xử tốt với anh hơn.

08.

Đêm đó, Lực Hoàn mơ đến ông nội mình.

Y bẩm sinh không hề bị khuyết tật, đến năm hai tuổi vì bị cảm lạnh cộng thêm sốt cao, trong nhà không chú ý chữa trị mới khiến cho Lực Hoàn bị điếc. Cha mẹ y đổ lỗi cho nhau, bởi vậy mà dẫn đến bất hòa.

Sau khi mất đi thính giác, y bị đám trẻ con trong thôn chế giễu, từng bị ném đầy người bùn đất, cũng từng bị ném cá tôm thối đến sưng cả trán, vốn mới học nói được mấy từ đơn giản theo thời gian trôi qua cũng không mở miệng nữa, y tình nguyện im lặng giống như một tên ngốc.

Năm bốn tuổi trong nhà sinh thêm một em trai, mắt to giống Lực Hoàn như đúc, nhìn cực kỳ lanh lợi. Đứa bé kia thích cười, vừa lắc khẽ cái trống bỏi đã thấy tiếng cười vang lên khắp nhà, Lực Hoàn không nghe thấy, chỉ đứng bên cạnh học cười. Y chưa từng được đi học, chỉ được phép đi theo mẫu thân nhặt nhạnh chút rau dại, ở nhà tám chín năm trời cũng chỉ học cách cười sao cho vui vẻ.

Phía trên Lực Hoàn có ba người chị gái, tất cả đều đã hơn mười tuổi, một người sớm đã rời nhà lên thành phố làm việc, định kỳ sẽ gửi chút tiền về, hai người còn lại chưa gả đi, ở nhà bươn trải phụ việc.

Người một nhà giống hệt mạng nhện bên vách mái hiên sau cơn mưa, lên núi kiếm ăn, cay đắng chờ đợi ông trời rủ lòng thương ban cho chút gì đó. Thế nhưng luôn bị mưa gió đánh tơi tả, lung lay đổ vỡ, tơ nhện đứt hết năm này đến năm khác.

Năm Lực Hoàn mười tuổi ở quê nhà xảy ra nạn đói, nhà Lực Hoàn thắp đèn sáng suốt một đêm. Ngày hôm sau Lực Hoàn được mặc một bộ quần áo mới, mẫu thân dắt tay y, ngồi xe bò đi đến một khu chợ rất xa. Tại cửa nhà hàng nhộn nhịp nhất, mẫu thân giúp y vén tóc mái lên, dặn Lực Hoàn đứng yên tại đó đợi.

"Mẹ đi mua một ít bánh hồ điệp, Tiểu Hoàn chưa từng ăn qua đâu, trên mặt nó được phết một lớp si rô rất dày, ăn ngon vô cùng." Vốn định nói thêm vài lời, thế nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lực Hoàn liền dừng lại, "Mẹ đi một chút rồi về ngay, ngoan ngoãn đứng đây chờ biết không."

Lực Hoàn chạy theo sau rất lâu rất lâu, sốt ruột kêu "a a" cũng không thấy mẹ mình quay đầu lại. Lực Hoàn cảm thấy mẹ mình đang khóc, nhưng vì không nhìn thấy mặt của bà nên cũng không biết bà đang nói cái gì, càng về sau hai người càng trở nên nực cười, một người chạy một người đuổi vào tận nội thành.

Cuối cùng có một chuyến tàu điện đi qua, Lực Hoàn cuối cùng đã không đuổi kịp, cuối cùng đã làm lạc mất mẹ mình, cũng chẳng tìm thấy nhà hàng kia nữa.

Lực Hoàn làm ăn xin non nửa năm ngay ở khu chợ nhỏ đó. Có một lần nọ, khi một người tốt bụng nào đó phát cháo, y bị người chen đến cướp đồ ăn ném cục đá vào đầu, máu nhuộm đỏ cả chiếc chiếu rơm. Lực Hoàn hoảng sợ nghĩ mình chết chắc rồi, ngơ ngơ ngác ngác qua một thời gian, mười năm qua đi, vẫn không bằng một con châu chấu nhỏ sau mùa thu.

Lực Hoàn chưa từng nghĩ chết đi sẽ thế nào, chỉ cảm thấy có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, khi xui xẻo cũng không cần phải uống nước mưa cho đỡ đói, xem ra "khổ tận cam lai" là có thật.

Y có chút nhớ đến cha mẹ mình, sớm biết phải chết như vậy thì không bằng chết ở nhà còn hơn. Nghĩ đến lại có chút không nỡ thấy cha mẹ mình đau buồn, chắc họ sẽ đau buồn chứ, dù sao thì ngày đó mẹ mình cũng đã khóc thật mà.

Sau khi chết, Lực Hoàn muốn về nhà nhìn một chút, còn muốn đi đến nhà hàng kia ăn vụng một miếng bánh hồ điệp giòn xốp phủ đầy si rô.

Ngày hôm đó, một ngày đầu tháng 11 -- Lực Hoàn mặc một cái áo mỏng tang còn bị đánh bể đầu cảm thấy có chút lạnh, nhưng đó là ngày y gặp được ông nội.

Ông nội là một người thọt chân, từ khi sinh ra chân trái đã ngắn hơn một đoạn, khi đi cày dấu chân in trên ruộng cũng là một sâu một nông, cũng có người nói ông làm chuyện xấu bị người ta đánh què, nhưng Lực Hoàn không tin. Ông không vợ không con, trừ con lừa già ra thì trong nhà chẳng còn gì cả, mỗi lần uống rượu mình tự ủ còn thường xuyên nhắc đến việc mình tự dưng nhặt được một đứa cháu trai, cũng coi như đời này sống không lỗ.

Ông nội chẳng có mấy đồng tiền, con lừa già cũng chẳng có mấy sức lực, hai mẫu ruộng cằn cũng chỉ đủ cho họ miễn cưỡng sống qua ngày. Mặc dù ông nội luôn tỏ ra khó tính, bị đám nhóc trộm gọi sau lưng là lão già khó ưa, thế nhưng ông là người mà Lực Hoàn yêu nhất trên đời này. Y không thèm chơi với đám nhóc con kia nữa, mỗi ngày chỉ chạy quanh người ông nội như một con chó nhỏ, chỉ thiếu mỗi nước vẫy đuôi.

Ông nội dẫn Lực Hoàn ra đồng, lúc nghỉ ngơi sẽ ngồi trên bờ ruộng cầm cọng rơm dạy Lực Hoàn viết chữ. Những con chữ mà Lực Hoàn không hiểu loằng ngoằng hệt như cỏ dại mọc bên nhà xí, cũng giống với số mệnh của y, chỉ cần mấy miếng cơm đã có thể phá đất phá cát mà vươn lên.

Nhưng là nhân sinh gian khổ, tiệc vui chóng tàn, người không có gốc gác đã định sẵn phải long đong một đời. Vào một ngày mưa nọ, bệnh cũ của ông nội trở nên nghiêm trọng, đại phu trong thôn đến xem qua, nói đó là bệnh lao, có tốn tiền cũng chẳng ích gì.

Lực Hoàn từng nghĩ đến cái chết của mình chứ chưa từng nghĩ đến việc ông nội sẽ chết, y lật tung căn nhà sập xệ đó mấy lần, cuối cùng vừa khóc vừa bán con lừa già kia để đổi lấy tiền mua thuốc. Ông nội uống thuốc được ba ngày, đã có thể xuống giường đi lại trong nhà, chờ đến khi Lực Hoàn vừa mới chạy đi sắc thuốc thì đã ho đến chết, ông nằm trên cái giường được chất bằng cỏ khô, cả người như một bộ xương khô.

Ông nội sẽ không nói chuyện nữa, Lực Hoàn biết người chết sẽ trở về cát bụi, thế nhưng lại không biết phải làm gì với thi hài của ông. Y gấp đến độ miệng nổi bong bóng, đôi chân trần chạy hoài chạy mãi cũng rộp đầy mụn nước.

Lực Hoàn tự bán mình như bán con lừa già, đổi được một ít tiền, góp thêm chút thương xót của dân làng cũng đủ để mua lấy một tấm ván quan tài mỏng đến không thể tưởng tượng nổi.

Ông nội bị đặt vào trong quan tài, Lực Hoàn thì bị đám buôn người đặt lên thùng xe bò.

Y nghĩ, ông nội nói sai rồi, y không phải cỏ dại bên nhà xí mà là hoa bồ công anh mùa xuân, đời này đã định phải phiêu dạt khắp nơi.

- tbc -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top