Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 3🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có vẻ thích đi làm hơn trước.

Ví dụ như hôm nay tôi đến sớm hơn thường lệ một chút.

Chương trình phát thanh của tôi bắt đầu lúc 10 giờ tối và thường kéo dài đến 1 giờ sáng. Hôm nay tôi đến rất sớm và tôi có thể nghe thấy đồng nghiệp của tôi, người phát bản tin buổi tối đang đọc chuyên mục tin tức "Know This Tonight" của đài phát thanh vào buổi tối.

"... Lý Đức Toàn, một thẩm phán đã nghỉ hưu ở thành phố C, bị tình nghi vi phạm nghiêm trọng pháp luật và kỷ luật, gần đây đang bị xem xét và điều tra..."

Có ai đó đứng đằng sau tôi.

Một cốc sữa bốc khói được nhét vào tay tôi, hương trái cây tươi mát ngọt ngào bay trong không khí.

Tôi chợt cảm thấy môi mình lạnh buốt - Tiểu Ngôn dùng nĩa xiên cho tôi một miếng trái cây - trái cây khi chạm vào môi tôi có cảm giác lạnh buốt và ngọt ngào.

Tôi ngoan ngoãn ăn, nước trái cây tươi trào ra giữa môi và răng. Đó là một hương vị mà tôi chưa bao giờ thử trước đây.

"Đây là dâu tây, cô có thích nó không?" Anh viết lên lòng bàn tay tôi.

Tôi lắc đầu và dừng lại--

"Tôi chưa bao giờ ăn dâu tây, tôi rất thích chúng" --  vì tôi bị dị ứng với hạt dâu tây.

Tôi đã không nói nửa câu sau.

Tiêu Ngôn dường như mỉm cười và đút cho tôi hết miếng này đến miếng khác. Những miếng dâu tây đưa vào miệng tôi một cách êm ái mà không hề bị đọng lại hay khó chịu.

Tôi không biết dâu tây trông như thế nào. Khi mẹ đọc cho tôi nghe, những câu chuyện mẹ đọc đều nói đó là những quả dâu màu đỏ. Mặc dù tôi không biết màu đỏ là như thế nào.

Có lẽ vì tôi đang có tâm trạng rất tốt nên ba tiếng thu âm kéo dài cả đêm cùng thời gian cũng trôi qua.

Tiểu Ngôn dẫn tôi ra ngoài, nhưng trên đường vẫn không chịu ngừng ấn và viết lên lòng bàn tay tôi, chẳng hạn như anh ấy nói bây giờ có ánh trăng và ánh trăng rất đẹp.

Rồi anh ấy đột nhiên dừng lại và tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.

Tôi nghe thấy giọng nói của ai đó trước mặt, gió đêm mang theo mùi nước hoa của cô ấy.

Giọng nói của cô ấy rất hay, và cô ấy sẽ rất nổi tiếng nếu là người dẫn chương trình radio.

"Úc Ngôn , tìm chỗ làm việc của cậu khó quá. Tại sao cậu lại muốn thực tập ở đài phát thanh sau khi học thạc sĩ luật ở London?"

Tôi nghe thấy tiếng kêu nhỏ của Hứa Trà.

"Úc Ngôn, đây là Sầm Vãn An sao? Vãn An, cô đây rồi!"

Thực sự tôi không ngạc nhiên chút nào.

Nhưng hình như cơ thể Tiểu Ngôn - à cũng là Úc Ngôn - cứng ngắc, tay anh vô thức nắm chặt lấy tay tôi, anh rất sợ tôi sẽ buông tay anh mà rời đi ngay lập tức.

Nhưng thực ra tôi sẽ không làm vậy.

Những lời tôi lấy hết can đảm để nói ra đến môi, nhưng trước khi tôi kịp nói ra, giọng nói giận dữ của bố tôi đã vang lên--

"Úc Ngôn, cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi!"

"Cậu làm hại Vãn An và gia đình chúng tôi còn chưa đủ sao?!"

"Chúng tôi đã bỏ nhà ra đi vì cậu, cậu còn muốn làm gì nữa?! Tại sao cậu luôn ám ảnh chúng tôi!"

Bố tôi nhanh chóng kéo tôi ra phía sau và đẩy Úc Ngôn loạng choạng lùi lại vài bước, bước đi lảo đảo.

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc hoảng hốt nói: "Vãn An, anh xin lỗi, anh không có ý nói dối em. Chú Sầm, cháu xin lỗi, cháu..."

Giọng của Úc Ngôn nghe vẫn rất hay. Anh ấy thực ra có thể nói được, nhưng lại sợ tôi phát hiện nên giả vờ câm.

Hứa Trà lo lắng đến mức suýt khóc--

"Chú, Úc Ngôn không hề có ác ý!"

Hình như tôi đã nhìn thấy cảnh này ở đâu rồi.

Một mảnh ký ức sâu thẳm trong tâm trí tôi bỗng bừng sáng lên, những câu chuyện từ quá khứ tràn vào tâm trí tôi. Tôi nhớ câu này, Hứa Trà, đúng là đã nhiều năm rồi cô ấy không hề thay đổi lời thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top