Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🍁Chương 7🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nắng gắt mùa thu đến với sức mạnh to lớn. Thời tiết oi bức dường như xôn xao khắp nơi với những âm thanh như thể hiện sự rạo rực cùng trầm lặng. Vào ngày có kết quả, tôi đi từ phòng piano đến phòng giáo viên dạy nhạc và nhờ mẹ cứ mỗi nửa giờ lại tải lại trang web một lần.

“… Mẹ ơi, đã có kết quả chưa vậy?”

"Chưa, còn chưa có động tĩnh gì. Sao con lại quan tâm đến kết quả của cuộc thi này như vậy? Bạn của con cũng tham gia à?"

Bà ấy liếc nhìn tôi và tôi chỉ mỉm cười. Thực ra tôi không hề lo lắng chút nào. Rốt cuộc thì tôi có thể đi đến đâu trong cuộc sống như thế này?

Tôi là người hưởng lợi từ các hoạt động từ thiện của trường từ khi còn nhỏ - ai cũng biết con của cô giáo dạy nhạc là một bé gái mù, việc đưa cháu về nhà cũng được tính vào thời gian tình nguyện. Úc Ngôn chỉ là một tình nguyện viên rất nhiệt tình, khuôn mặt anh ấy có chút đẹp trai.

Kết quả đã được công bố.

Bà ấy đọc to từng cái tên cho tôi——
“Mẹ sẽ sắp xếp danh sách theo thứ tự, theo thứ tự…”

“Hết rồi ạ?” tôi cau mày hỏi.

"Đã hết!"

Giọng tôi run run: “Đọc lại lần nữa đi ạ”

"Con không nghe rõ à? Đó là..."

"Không có người tên là 'Úc Ngôn' sao ạ?" Tôi lúng túng hỏi.

Mẹ nhận thấy có điều gì đó không ổn: "Sao vậy, cậu ấy là ai? Cậu ấy không có tên trên đó!"

Tôi đứng dậy và loạng choạng chạy ra ngoài.

Tôi đi qua hành lang dài, nghe thấy những cái tên quen thuộc giữa những giọng nói chế nhạo, rồi đột ngột dừng lại.

"Này, bình thường cậu ta không phải rất oai sao, bây giờ có kết quả thật đáng xấu hổ, Hứa Trà thật sự là mù quáng."

"Cậu ta giống như bố của mình, vào thời điểm quan trọng thì đúng là vô dụng."

"Đừng nói thế, bố cậu ta còn hữu dụng hơn nhiều so với cậu ta. Không phải bố cậu ta gả cho một đại phú bà, trở thành tiểu bạch kiểm sao? Chậc chậc, Úc Ngôn sau này nên đi theo con đường này, sẽ có ít đi sự cạnh tranh. Ồ, có lẽ cậu ta sẽ làm như vậy, mỗi lần ra khỏi lớp sau giờ học, cậu ta chỉ việc đến tìm phú bà của mình——"

Tôi đột ngột ngắt lời, giọng sắc bén và không giống chính mình: "Im đi!"

“Nâng việc thi trượt lên thành công kích cá nhân, đây là tính cách của các bạn cùng lớp sao? Vì ghen tị mà dụng tâm với những suy nghĩ khó đoán, dám cắn lưỡi mà bịa đặt tin đồn khi nói về bạn bè, các cậu hẹp hòi như vậy sao? Úc Ngôn có bạn bè như cậu như thế này, đó là điều đáng xấu hổ nhất của cậu ấy!” Mặt tôi tái nhợt và toàn thân run rẩy.

“Cậu là ai…” “Ồ, thì ra là nữ sinh mù trong phòng piano! Cậu thật nhiều chuyện, có phải cậu thích Úc Ngôn đúng không? Nếu cậu thích cậu ta cũng chẳng có gì lạ khi cậu bị mù ------"

Chưa kịp nói xong, một cú đấm dữ dội đã giáng xuống người nam sinh đang nói chuyện đó, khiến cậu ta ngã xuống đất và che miệng không thể tin được.

“Cậu dám đánh tôi!”

Cậu ta hét toáng lên nhưng không dám chống trả, run rẩy đứng dậy, như muốn bỏ chạy: “Tôi sẽ đi báo cáo với thầy!”

Anh bình tĩnh nói: “Tôi thua, nhưng tôi sẽ không thua mãi mãi. Còn cậu một khi là kẻ thua cuộc dưới tay tôi thì cậu sẽ luôn như vậy”.

Úc Ngôn nắm lấy tay tôi.

"Tốt nhất là cô ấy không thể nhìn thấy cậu, nếu không sẽ làm bẩn mắt cô ấy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top