Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

iv.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không rõ từ "thích" của Kim Thế Hưng ở đây là ý gì. Trần Chính Quốc không phải người kì thị đồng tính, thậm chí cậu còn từng được nhiều học sinh nam tỏ tình qua. Thời đại nào rồi, xu hướng tính dục đã trở thành một phần hiển nhiên của cuộc sống và được hơn nửa thế giới công nhận, kể cả chính phủ Việt Nam đây.

Quốc không bài xích với chuyện này, cậu bài xích với Kim Thế Hưng.

Anh ta tiếng lành tiếng xấu đều đồn xa cả. Danh sách người yêu và những mối quan hệ mập mờ của anh ta chắc phải gấp đôi số tuổi của cậu. Nhưng mà cho dù có vậy thì Thế Hưng vẫn được yêu thích lắm. Chắc là bởi gia thế khủng và cái gương mặt đẹp zai lai láng này gánh còng lưng đây mà.

- Ha ha anh cứ khéo đùa.

Quốc cười sượng, cố tình kéo rộng khoảng cách giữa cả hai. Thằng cha này có ý gì, tốt nhất là nên tránh xa.

- Đâu có. Anh nói thật mà. Mày là đứa con trai đầu tiên anh khen đẹp đấy.

Thế Hưng rất biết tận dụng vốn trời cho của mình, cứ dùng cái vẻ mặt tốt mã ấy mà tấn công bôm bốp vào hàng phòng vệ của Trần Chính Quốc.

- Thế à ? Em cảm ơn ?

Cậu rướn mày.

- Gì mà trả lời miễn cưỡng vậy. Anh muốn làm bạn chứ có phải muốn ăn thịt mày đâu.

Ực. Chính Quốc đảo mắt trong lòng. Có chó mới tin được lời của mấy thằng cờ đỏ như anh.

- Sao ? Không thích à ?

Ừ. Tất nhiên rồi đinh công mệnh.

Đấy là lời mà Chính Quốc ngậm trong họng. Đâu thể nào mà nói thẳng toẹt ra như vậy với đàn anh được. Tốt xấu gì anh ta cũng có tiếng nói trong trường, bản thân cậu thì chỉ muốn trải qua những năm cấp ba bình yên thôi. Quốc không ngán drama, chỉ là cậu quá lười để giải quyết nó. Học hành với sinh hoạt câu lạc bộ đã đủ bận rồi, tối về còn ngồi đánh LOL, thời gian đâu mà vướng vào mấy cái rắc rối trường học này.

- Không. Em thấy nó hơi kì cục kẹo sao ấy...

Thế Hưng mím môi nhịn cười khi nghe thấy ba chữ "kì cục kẹo" của Chính Quốc. Thằng nhóc này nói chuyện nom thú vị thế.

Những điều vừa nãy là Thế Hưng thực lòng khen cậu. Quả thật là từ trước tới giờ, anh ta chưa khen một thằng con trai nào bao giờ, nếu có chẳng qua chỉ là khen lịch sự. Chính Quốc có vẻ không mấy ý thức về sự nổi tiếng của mình trong trường. Điều đó càng khiến cậu trở nên đặc biệt.

- Có đếch gì mà kì ? Mày sợ điều gì à ?

Hưng khịt mũi.

- Ờm thì.... Em không hợp với đám bạn của anh cho lắm nên....

Cậu không tìm ra được lí do nào vừa hợp lí vừa không làm chạnh lòng anh ta hơn.

- Ngốc vừa ! Là anh làm bạn với mày chứ có phải chúng nó đâu. Mày không thích chúng nó thì cứ việc tránh xa ra càng tốt.

Hưng gõ nhẹ vào trán cậu. Quốc lừ mắt, càng lúc càng khúm núm thấy mẹ. Các bạn có hiểu cái cảm giác khi mà bạn cố viện ra đủ lí do để tránh kèo đi chơi và đứa bạn bắt đầu đưa ra giải pháp xử lý chưa ? Quốc bây giờ thấu nó lắm.

- Được rồi. Anh không muốn mày phải khó xử. Mọi chuyện tùy theo mày. Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ alo anh, đừng ngại nhá.

Anh ta xoa xoa đầu cậu, mỉm cười cái rồi quay lưng rời đi. Quốc vẫn đứng trơ ra như trời trồng. Cốc dâu tằm đã tan hết đá từ thuở nào, lạt nhách, rỏ từng giọt xuống sân lát gạch.

.

.

.

- Ông Hưng nói thế á ?! Nghe rén vãi l*n cu con ơi...

Thằng Khiêm trố mắt quay sang nhìn Quốc. Quốc ừ hử, mắt vẫn tập trung vào màn hình máy tính.

- Chỗ gốc cây kìa thằng ngu !

- Biết rồi, tới đây.

Chính Quốc ngồi bắn PUBG ở nhà Đỗ Khiêm cũng được gần tiếng. Vừa chơi vừa kể lại cho nó nghe chuyện hôm qua khi mà thằng Khiêm thắc mắc. Đúng như dự đoán, nó bất ngờ đến độ thiếu điều muốn văng cả nước bọt vào mặt cậu.

- Thế mày tính sao giờ ?

Cậu ta vỗ bốp đùi, tỏ ra chán nản khi vừa bị ăn ngay quả headshot của một thằng núp lùm.

- Tính sao là tính sao ?

- Còn tính sao nữa ? Hay là mày muốn bú fame ông Hưng ?

- Lạy hồn... Bố mày tránh ông Hưng như tránh tà, muốn cạch mặt còn không được nữa là đòi bú fame.

Cậu quay sang lườm nó.

- Với cương vị là một người bạn tốt, lẽ ra tao sẽ khuyên mày bỏ đi cu em ạ. - Nó ngả người ra ghế, khoanh tay đăm chiêu như một vị quân sư - Nhưng mà....

- Nhưng mà sao ?

Thề luôn cái bản mặt của thằng Khiêm lúc này đểu không tả nổi.

- Hưng Kim vừa có tiền vừa có quyền, quen với anh ta không hẳn là không có lợi.

- ?

Quốc nhướn mày, nghi hoặc nhìn Khiêm.

- Không phải Hưng Kim đã nói rồi sao ? Mày cần gì thì chỉ alo một cái là lập tứ----

- Nín !

Quốc chặn ngang họng Khiêm, cau mày nhìn thằng bạn:

- Đéo ngờ anh em với nhau bao lâu nay mà mày thốt ra được những lời như vậy luôn ấy.

- Ô ??? Tao nói sai đâu ? - Nó tròn mắt ú ớ, tỏ vẻ vô tội - Tao có bảo mày phải chơi với ông Hưng như chơi với tao đâu. Ý tao là mày có thể bòn rút ví tiền Hưng Kim ấy. Tưởng dạo này mày đang mê cái Macbook Pro cơ mà.

- Ăn nói thấy có miếng lương tâm nào không ? Xui tao thế khác gì bảo tao đi làm thằng đĩ đào mỏ ?

Quốc resume game, xoay ghế lại nói chuyện đàng hoàng với Đỗ Khiêm.

- Ơ hay cái thằng này--- Sao mày lại nghĩ theo hướng tiêu cực như thế ? Ý là, chơi kiểu chơi giả vờ ý.

Nó gãi gãi tai.

- Ôi vãi cả l*n chơi giả vờ...

Cái trò mà mấy đứa con gái tiểu học hay bảo với nhau, "Tao với mày chỉ chơi giả vờ với con kia thôi", nghe muốn ẻar.

Thằng Khiêm cũng biết cách dùng từ của nó hơi có vấn đề nên rủ đầu xuống, nghĩ nghĩ ngợi ngợi gì đó rồi mới nói tiếp:

- Đấy là ý kiến của tao thôi. Còn đâu là phụ thuộc ở mày. Nói vậy chứ tao thấy tốt nhất mày đừng dây vào Hưng Kim. Hội của anh ta dư lào mày chắc biết rõ.

- Ờ. Điều duy nhất tao lo là ông Hưng chưa buông tha cho tao thôi mày.

.

.

Đúng là cậu lo cấm có thừa. Tần suất Thế Hưng dạo này hay lượn lờ xuống khối 11 tăng lên hẳn, cụ thể là lớp 11A của Chính Quốc.

-......

Cậu nhăn mặt, nhìn cốc trà xoài nhiệt đới mua ở Highland đặt trên bàn. Như đã quen với việc này, Quốc chỉ thở dài rồi gạt nó sang một bên để đặt balo lên. Ai không biết khéo lại tưởng hotboy Kim Thế Hưng ở 12C đang cưa cẩm một thằng con trai lớp dưới mất.

- Mày không thích trà xoài à ?

Khiêm từ đằng sau chồm đầu lên, khoác vai Chính Quốc. Thằng này lại liếc mắt ẩn ý nhìn cậu, Quốc hiểu được ngay, tặc lưỡi đẩy đầu nó ra.

- Thích thì hốc đi, nói nhiều.

Khiêm cười khúc khích khoái chí, toan cầm cốc Highland lên thì đột nhiên ngưng lại, đẩy đẩy mày.

- Ấy ! Lỡ ông Hưng biết thì chết tao à ?

- Gớm. Cứ bảo là tao dị ứng xoài.

- Ò.

Gật đầu rồi không nghĩ gì nhiều, Khiêm hốt cốc trà luôn, vừa hút rồn rột vừa bỏ ra ngoài chơi.

- Này Quốc.

Đang bỏ sách vở ra bàn, một đứa con gái trong lớp đi tới bắt chuyện. Nhỏ này tên Phương Linh, cũng thuộc dạng xinh xắn hot face, nhưng khuôn mặt xinh kiểu đại trà, với cả tính cách cũng không có gì thú vị lắm nên Quốc không có nhiều ấn tượng.

- Gọi tao à ?

Cậu dừng chơi điện thoại để nói chuyện với nhỏ.

- Mày có vẻ thân thiết với anh Hưng 12C nhỉ ? Tao nhờ mày chút việc được không ?

- Ai bảo tao thân với ông Hưng ? - Quốc nhíu mày.

- Chả phải anh Hưng mua trà sữa cho mày suốt à ? Hôm giao lưu CLB ông ấy còn xin nghỉ sớm rồi sang bên chỗ mày nữa. Mày không phải giả vờ để chối tao đâu.

Giọng nhỏ hơi cao lên. Phương Linh ở trong CLB Diễn xuất, chiều thứ Năm vừa rồi được giao lưu với CLB Nhiếp ảnh của Thế Hưng nên biết. Chính Quốc cắn môi. Liệu Phương Linh có phải đến để dằn mặt cậu không ?

- Được rồi. Thế mày có chuyện gì ?

- À. Thì là... - Linh bỗng dưng bẽn lẽn ra hẳn - Mày tìm hiểu hộ tao xem anh Hưng hiện có đang trong mối quan hệ với ai không, nhé ?

- Hả ?

Quốc đen mặt. Dù đã lơ mơ đoán được nhưng khi nghe thấy vẫn không khỏi bàng hoàng.

- Thì đó. Mày biết thừa ý tao rồi mà, đúng không ?

- Không. Tao không muốn biết và cũng không muốn giúp mày.

Cậu thẳng thừng gạt tay. Linh giãy nảy lên, cầm tay Quốc lắc lắc.

- Ơ kìa ! Xin mày đấy, giúp tao đi rồi tao sẽ trả công mà.

- Trả gì ?

Nghe thấy được trả công, Quốc bị lung lay nhẹ.

- Tao trả mày 1 loét rưỡi ?

Linh cân nhắc đưa ra một con số. Quốc lắc nhẹ đầu, giơ ba ngón tay lên.

- 3 loét á ?!!

Nó trợn trừng. Quốc giơ thêm 5 ngón tay nữa.

- 3 loét rưỡi ?!

Cậu gật đầu. Linh đưa tay lên cắn cắn đầu móng, trong lòng đắn đo. Cuối cùng, nó đồng ý cái rụp.

- Chốt 350k.

- Oke. Chốt.

Chính Quốc kéo miệng cười, chìa tay ra ý hiệu "Tiền where ?". Phương Linh chống nạnh, quắc mắt:

- Chừng nào xong việc thì tao trả. Không lo bị ăn quỵt đâu.

- Ờ ờ.

Cậu không muốn đôi co với con gái. Hơn nữa cả hai cũng học chung lớp, dễ gì mà Linh nó trốn được cậu.

Xong thỏa thuận, Linh hí hửng về chỗ ngồi. Còn Quốc thì bây giờ phải đăm chiêu suy nghĩ, xem nên làm thế nào để dò hỏi Kim Thế Hưng.

.

Chuông tan học vừa reo, các lớp học đã như đàn ong vỡ tổ.

Trần Chính Quốc mới khoác balo lên, nhìn ra cửa đã thấy Kim Thế Hưng đang đứng dựa vào tường. Anh ta cũng vừa nhìn thấy cậu, lập tức nở nụ cười. Quốc sượng trân đáp lại. Ngay lúc đó, con nhỏ Phương Linh cũng cố tình đi lướt qua chỗ cậu, huých nhẹ ra hiệu. Quốc đành thở dài rồi bước ra phía cửa.

- Quốc ! Đi ăn xiên bẩn không ?

Thằng Khiêm bổ nhào ra bá lấy cổ cậu, cười toe toét. Song nó liếc thấy Kim Thế Hưng, nhanh chóng thu lại nét cười, gật đầu chào anh ta cái cho có lệ.

- Về mình đi. Hôm nay.... tao có việc rồi.

Mắt cậu đảo về phía Thế Hưng, tay hích vào sườn thằng Khiêm. Nó hiểu ý, không nói nhiều mà gật đầu cười giả lả:

- Oke. Mai gặp nhé bro.

Thằng Khiêm xách balo chạy mất hút.

- À... Mình về thôi..... nhỉ ?

Bầu không khí gượng gạo +10000.

- Ừ.

Kim Thế Hưng thì phong thái vẫn rất tự nhiên, chờ cậu bước đi rồi mới di chuyển.

Cậu tự rủa trong đầu. Khi không lại tự kéo mình xuống. Cũng phải trách do cậu mê tiền quá đi, vì 350 cành mà dám bắt bản thân phải chịu đựng cái cảm giác khó xử thế này. Tao phục mày luôn đó Trần Chính Quốc.

- Mày có chuyện gì hả ?

- Huh-- ?!

Chính Quốc giật nảy. Thế Hưng lại ghé sát cậu nữa rồi.

- Không. À có.

Quốc tự bấm thịt ngón tay mình. Hưng mỉm cười, trông vừa đẹp trai vừa đểu đểu, nhưng nói chung vẫn rất thu hút, vẻ mặt trông chờ Chính Quốc nói tiếp.

- Anh không về cùng người yêu à ?

Thay vì hỏi trực tiếp, Quốc khôn khéo dùng kiểu câu hỏi đường vòng thế này, vừa tự nhiên lại vừa tỏ ra bản thân không biết gì. Thế Hưng sẽ tránh nghi ngờ hơn.

- Người yêu á ? Mày đoán xem.

Địc cụ !!! Quốc siết tay. Thằng cha này khôn hơn cậu tưởng. Trả lời thế kia thì thành ra 50 - 50 rồi.

- Sao mà đoán được ? Em không muốn ngày mai chị người yêu của anh ra rạch mặt em đâu ha ha

Quốc cố tỏ ra bình thường để khơi chuyện với anh ta. Sao hôm nay đoạn đường xuống nhà để xe dài vãi cả lòn thế ?

- He he mày lo à ? Lo là anh có người yêu ?

Kim Thế Hưng bỗng quàng tay qua vai cậu, kéo cậu xích lại. Quốc dè chừng liếc cái tay đang đặt bên vai mình, sau đó lại chớp chớp mắt, cười trừ nhìn anh ta, không khẳng định là có hay không. Ý cười trên mặt Thế Hưng càng đậm, là vui vẻ xen lẫn thích thú. Anh ta khúc khích, đột nhiên ngọt ngào gọi:

- Quốc ơi~~

- D--dạ ??

Trần Chính Quốc dựng hết cả lông tơ.

- Mày rõ là đáng yêu luôn ý !

- Ha-- hả ???

Ê ê cậu bắt đầu thấy rén nha... Tự dưng một thằng con trai khác khen mình "đáng yêu", thấy có lạ vãi òn không !

- Mày cứ đáng yêu thế này thì anh làm sao mà có người yêu được.

- ???? :D ????

Não cậu tạm thời đang chạy chương trình một lúc. Anh ta nói vậy nghĩa là chưa có người yêu, đúng không ?

- Gì cơ ?

Phải hỏi lại cho chắc chắn. Nếu thông tin mà sai lệch khéo con Phương Linh nó gọi hội chị em bạn dì đến bóc phốt cậu vì tội phá hoại chuyện tình cảm của nó mất.

- Mày đang giả ngu đấy à ? Thì là anh vẫn đang độc thân đó.

Nói rồi, anh ta dùng ngón út khẩy nhẹ chóp mũi của Chính Quốc. Cậu chớp mắt, nuốt nước bọt.

Phương Linh à, hãy chắc rằng 350k của mày xứng đáng với sự hi sinh của tao đi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top