Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Tín vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc viết chương này tôi cứ thắc mắc là sao mãi chưa xong, hoá ra paste vào wattpad mới thấy 5k chữ 😂 Chương này viết xong đăng luôn, tôi sẽ beta lại sau. Ở cuối chương sẽ có chú thích hình ảnh nha.


-

Rời khỏi Viện Trưởng Lão, Tuyết Trùng Tử liền được đưa tới thẳng Chuỷ Cung. Cung Viễn Chuỷ nói Chuỷ Cung không thiếu thứ gì, không cần trở lại Tuyết Cung thu dọn, nếu thực sự cần, cứ sai hạ nhân là được.

Cung Viễn Chuỷ nhận thấy những lần trước, y cứ hễ rời đi là Tuyết Trùng Tử lại có vấn đề. Nếu không phải lần đó Tuyết Trùng Tử nôn khan đúng lúc Cung Viễn Chuỷ đang ở bên cạnh thì không biết tới bao giờ mới phát hiện được cái thai nữa.

Do vậy, lần này Cung Viễn Chuỷ quyết định mọi thứ đều phải thông qua bản thân. Nhưng y là Chuỷ Cung cung chủ, chín tháng tiếp theo không thể cả ngày kè cặp trông chừng Tuyết Trùng Tử được, vì vậy đành tìm một hạ nhân đáng tin cho đi theo hầu Tuyết Trùng Tử.

Nữ tỳ được chọn là Linh Chi. Nàng gần ba mươi, đã có kinh nghiệm sinh nở. Trước kia mẫu thân nàng chính là nhũ mẫu của Cung Viễn Chuỷ. Tuy Cung Viễn Chuỷ không có tỳ nữ thiếp thân, nhưng nàng đã theo hầu ở Chuỷ Cung từ khi y còn bé, vô cùng quen thuộc với nơi này. Kiến thức y thuật cơ bản cũng được dạy qua, rất phù hợp để ở cạnh chăm sóc Tuyết Trùng Tử.

Vài ngày sau đó, Tuyết Trùng Tử dành phần lớn thời gian trong ngày đọc các loại ghi chép về việc dưỡng thai mà Linh Chi đem tới.

Sách viết: Nữ tử khi mang thai, ngủ không nằm nghiêng, đứng không nghiêng lệch, ngồi không xiên vẹo, không ăn thức ăn có vị khác lạ, đồ bất chính thì không ăn, nơi bất chính thì không ngồi, mắt không nhìn chỗ tà sắc, tai không nghe lời dâm dục, đêm ngâm thơ đọc sách.

Những quy tắc này, còn nhiều hơn cả luyện võ công đao pháp. Tuyết Trùng Tử sống trên đời bao nhiêu năm như vậy, vẫn là lần đầu y thực sự sâu sắc cảm nhận nỗi khổ của nữ tử. Không chỉ phải chú ý đến từng cử chỉ hành vi bên ngoài, mà từng suy nghĩ bên trong nội tâm cũng phải coi trọng.

Linh Chi thấy Tuyết Trùng Tử cả ngày chỉ ở trong phòng đọc sách không tốt cho cơ thể. Dựng phụ bình thường ngày nào cũng phải đi dạo tắm nắng, hẳn dựng phu cũng không khác gì. Nàng thấy sắc trời hôm nay quang đãng, lại không có tuyết rơi, liền dẫn Tuyết Trùng Tử dạo xung quanh Chuỷ Cung tham quan.

Toà các của Cung Môn dựa theo núi mà xây lên nhiều tầng cao, tận dụng độ dốc của sườn núi để đón ánh sáng cũng như tối ưu hoá diện tích, chỉ riêng ở Chuỷ Cung là một cấu trúc riêng. Các gian bao quanh thành một vòng cung rộng rãi, nối với nhau bởi một hành lang dài. Y quán và kho dược liệu ở một đầu chiếm khoảng lớn, đất trống ở giữa dùng để trồng thảo dược, phần nhỏ còn lại chính là các gian phòng riêng. Còn có một hệ thống các kênh nước nhỏ chạy xung quanh mọi ngóc ngách.

Cung Viễn Chuỷ trước nay khí tức áp người, hạ nhân đều vô cùng nể sợ, y cũng chỉ giữ lại bên mình vài người hữu dụng. Vì vậy Chuỷ Cung vốn đã ít hạ nhân, khi không có công chuyện thì lại càng là một vẻ hiu quạnh không một bóng người.

Tuy không có người nhưng lại không hề yên ắng, dọc theo hành lang dài, cách vài thước lại có một chiếc chuông gió. Kiểu dáng màu sắc khác nhau, dường như được tích góp từ rất lâu rồi. Chuông thả trong gió, thi nhau vang lên thanh âm leng keng, hoà cùng tiếng nước chảy róc rách. Bước chân tới đâu, âm thanh chan hoà quấn quít tới đó.

Cả hai dừng chân trước một căn phòng nằm ở cuối dãy. Qua khung cửa sổ hơi hé mở có thể thấy được bên trong. Gian phòng trông vừa ngăn nắp gọn gàng, lại tràn ngập ánh sáng, tách khỏi mùi đất ẩm và hoa cỏ của Chuỷ Cung. Hình như đã lâu ngày không có người ở, nhưng thường xuyên được dọn dẹp.

"Ở đây không có chuông gió sao?"

Cả Chuỷ Cung cũng không có bao nhiêu người ở, phòng trống rất nhiều, nên thứ Tuyết Trùng Tử quan tâm là sự thiếu vắng của thanh âm quen thuộc.

Linh Chi nắm rõ Chuỷ Cung trong lòng bàn tay, liền rất nhanh đáp lại.

"Tuyết công tử thật tinh ý. Thực ra trước kia có một chiếc chuông gió vẫn luôn được treo ở đây. Nó rất đặc biệt nên nô tỳ nhớ rõ. Là một chiếc chuông sứ được phối màu trắng xanh, âm thanh vô cùng êm tai. Nghe nói là chiếc chuông mà cố phu nhân mang tới từ quê nhà. Suốt mười năm nay nó vẫn luôn ở đây chờ một chủ nhân mới. Chả là cách đây không lâu chính cung chủ đã gỡ nó xuống."

Mô tả quen thuộc vô cùng, Tuyết Trùng Tử ngạc nhiên tiếp nhận thông tin, xong liền ngờ ngợ xác nhận. "Thế căn phòng này..."

"Từng là phòng của cố phu nhân ạ."

"Vậy sao..." Tuyết Trùng Tử mãi không nói gì thêm, chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn gian phòng qua khung cửa sổ.

Linh Chi thấy Tuyết Trùng Tử trầm mặc, tưởng y đã mệt, liền nói. "Chúng ta đi dạo lâu như vậy, chắc hẳn ngài mệt rồi. Giờ quay lại vừa kịp lúc dùng điểm tâm chiều."

"Cung Viễn Chuỷ giờ này thường ở đâu?" Tuyết Trùng Tử bỗng hỏi.

"Cung chủ hẳn đã xong việc ở y quán, chắc là đang ở trong phòng riêng tiếp tục nghiên cứu độc dược đi."

"Ta trở về phòng lấy đồ xong sẽ qua đó, báo với Cung Viễn Chuỷ ta muốn dùng điểm tâm ở chỗ y." Tuyết Trùng Tử nói xong liền rời đi.

Linh Chi ở phía sau không khỏi thắc mắc. Nàng đã nói gì sai sao? Ban nãy Tuyết công tử trông có vẻ phiền não.

Phòng của Tuyết Trùng Tử được xếp ở rất gần phòng của Cung Viễn Chuỷ. Sau khi lấy đồ, Tuyết Trùng Tử cũng không tốn bao nhiêu thời gian để qua chỗ Cung Viễn Chuỷ.

"Ngươi tới rồi. Lại đây thử cái này." Cung Viễn Chuỷ hiếm khi hào hứng như vậy. Y ra hiệu vào chiếc ấm vừa được đun nóng trên bàn.

Tuyết Trùng Tử theo đó ngồi xuống chiếc phản thấp. Y rất thích thiết kế của căn phòng này. Trần nhà cao thoáng đãng treo đầy hoa đăng. Cửa sổ lớn giữa phòng luôn được mở rộng. Ngồi ở phản nhìn ra ngoài là gốc sồi già với những tán cây thấp, hẳn là khi gieo trồng đã tốn không ít công uốn nắn để những cành cây mọc thấp, đan vào nhau thành chỗ ngồi rộng rãi như vậy.

Đồ đạc phòng thể hiện rõ chủ nhân của nó là người bận rộn tới chừng nào. Những cuộn giấy dày, xếp thành từng chồng trên chiếc kệ đặt ngay bên phải của phản ngồi. Cánh trái là một bàn dài với vô số đồ nghề, từ nồi đun tới một loạt hũ đựng to nhỏ, đều có.

Nhìn ấm nước nghi ngút khói, còn có mùi trà xanh thanh mát. Tuyết Trùng Tử bối rối nói. "Y sư đã dặn, những thứ này ta không được uống."

Ngay ngày đầu tiên khi quay về Chuỷ Cung, hai người đã được y sư lưu ý về những loại thực phẩm không nên dùng trong thời kỳ thai nghén. Trong số đó bao gồm các loại trà lá, đều phải kiêng hết. Từng có rất nhiều trường hợp sản phụ bị sảy thai, nguyên do đều từ loại chất có trong lá trà.

Tuyết Trùng Tử biết được điều này thì phiền não không thôi. Dù gì thì ở Tuyết Cung, đa số thời gian rảnh Tuyết Trùng Tử đều sẽ nấu tuyết châm trà, thử qua vô số hương vị của các loại trà khác nhau, đã sớm trở thành thói quen thường nhật, giờ phải tạm bỏ trong lòng cũng có chút lưu luyến.

"Ta nhớ. Vì vậy đã đặc biệt dành buổi sáng hôm nay chưng cất, tách ra chất có hại, giữ lại hương vị." Cung Viễn Chuỷ tự hào trả lời.

"Vậy sao, thật đáng mong chờ nha." Tuyết Trùng Tử cười nhẹ, đưa tay đón lấy chén sứ trắng, vui vẻ quan sát nước trà màu xanh nhạt sóng sánh trong chén.

Vốn dĩ không cần tốn công như vậy, mấy loại trà thảo mộc như trà gừng, trà bạc hà,... vẫn có thể dùng được. Tuy vậy, trong sách cũng ghi rõ, chỉ nên dùng sau ba tháng đầu, khi bào thai đã ổn định. Ba tháng đối với Tuyết Trùng Tử không nhiều, nhưng Cung Viễn Chuỷ vẫn muốn y thật thoải mái. Vì phải chuyển nơi ở, nên cố gắng không làm đảo lộn cuộc sống của Tuyết Trùng Tử quá nhiều.

Hai người vừa dùng điểm tâm vừa trò chuyện. Tưởng buổi chiều ở Chuỷ Cung sẽ trôi qua yên tĩnh. Ai dè, Chuỷ Cung bình thường vắng lặng, nay lại tiếp đón nhiều khách tới lạ.

Cung Tử Thương là người đầu tiên qua thăm. Phía sau nàng còn có Kim Phồn một bộ dạng không muốn, nhưng không an tâm với nương tử của mình nên đành đi theo. Hai người còn cầm theo là một hộp gỗ to. Lần trước nàng tới gặp Cung Viễn Chuỷ cũng mang một hộp to như vậy.

"Thật đúng lúc, ta cũng muốn dùng điểm tâm với hai người."

Cung Tử Thương vừa tới nơi liền không kiêng dè ngồi xuống bên cạnh Tuyết Trùng Tử. Kim Phồn vốn định như trước, dựa cột chờ nương tử, nên khi nghe nàng nói câu này đành miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Cung Viễn Chuỷ. Tấm phản rộng rãi mà nàng ta cứ phải dính lấy bạch y thiếu niên, khiến không chỉ một, mà hẳn hai người khó chịu ra mặt, còn không quên ném cho nhau một ánh nhìn không mấy thiện cảm.

"Đại tiểu thư, không phải muốn dùng điểm tâm sao. Để ta rót cô một chén trà." Tuyết Trùng Tử đối diện với sự nhiệt tình của hồng y thiếu nữ, không thể tránh khỏi, đành lấy tay đẩy đẩy vai nàng ra, rồi cầm lên ấm trà nóng.

Cung Viễn Chuỷ ngồi đối diện nhăn trán hỏi. "Tỷ tới đây làm gì?"

"Tới thăm bảo bối của ta a. Tất nhiên không tới tay không đâu nha." Cung Tử Thương thản nhiên đáp, nói rồi vươn tay lấy hộp gỗ.

Biết nàng ta muốn đặt hộp lên bàn, Kim Phồn nhanh tay dẹp gọn điểm tâm sang một bên. Hộp gỗ khá to, đặt xuống đã chiếm phần lớn mặt bàn mà vẫn còn một góc bị thòi ra ngoài không trung.

Cung Tử Thương vô cùng tự hào nói. "Cái này là ta tự làm đó nha."

Tuyết Trùng Tử nhận lấy hộp mở ra, bên trong là một đôi giày trắng, đế giày hình răng cưa trông đặc biệt khác lạ.

"Nghe nói ngươi suýt bị trơn ngã. Lại có hài tử giữa trời đông băng giá như này. Nên ta đặc biệt chế tạo đế giày chống trượt cho ngươi." Cung Tử Thương hào hứng nói.

Tuyết Trùng Tử lớn lên trong môi trường băng tuyết quanh năm suốt tháng, đã sớm quen đi lại trên mặt băng trơn trượt. Hôm đó trượt chân chẳng qua do nhất thời không để ý, cũng không biết nàng nghe ai kể lại nữa. Tuy là vậy, nhưng nhìn từng đường may tinh tế trên đôi giày, đủ thấy người làm nó đã dụng tâm như nào.

"Đại tiểu thư có lòng rồi." Trước ánh mắt mong chờ của Cung Tử Thương, Tuyết Trùng Tử không hề keo kiệt tặng nàng một nụ cười tươi. "Cảm tạ cô. Không có rượu, ta đành dùng trà kính đại tiểu thư một chén."

Cung Tử Thương nghe vậy liền vui vẻ cầm lên chén trà ban nãy được Tuyết Trùng Tử rót cho. Sau khi nhấp một ngụm liền cảm giác không đúng lắm.

"Sao trà này vị nhạt quá vậy. Thật khó có thể thấy mùi trà." Nàng đưa chén lên mũi ngửi rồi nhận xét.

Cung Viễn Chuỷ ở đối diện nhướng mày, học tập từ những đoạn hội thoại trước kia của mình mà thả một câu. "Trà này Tuyết Trùng Tử chọn đó."

Tuyết Trùng Tử ngồi không bị ụp nồi liền liếc Cung Viễn Chuỷ đang vui vẻ xem kịch. Cung Tử Thương sau khi nghe vậy liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

"Ây da, ngửi kỹ lại thấy mùi trà thực tinh tế nha. Tuyết Trùng Tử thật biết cách chọn trà." Nói rồi còn đẩy chén của Kim Phồn ý bảo chàng cũng uống rồi nói đỡ cho ta đi.

Kim Phồn mặt không đổi sắc ngấp một ngụm lấy lệ, cứng nhắc nói. "Đúng thật là trà ngon."

"Nếu đã thích như vậy, uống thêm một chút." Cung Viễn Chuỷ bẫy được hai người liền vui vẻ nén cười, tay đổ trà nóng tới đầy chén sứ của Cung Tử Thương.

Cổ nhân lưu truyền: châm trà chỉ đầy bảy phần, lưu lại ba phần cho nhân nghĩa. Cung Viễn Chuỷ chính là đang không hề kiêng dè rót trà tiễn khách.

Cung Tử Thương với Kim Phồn nhìn chén trà tràn đầy liền biết ý. Cung Viễn Chuỷ trước giờ chán ghét đều nói thẳng, hôm nay còn giả nhân giả nghĩa rót trà đuổi khéo, quả thực có hài tử liền tinh tế tới phát ghét. Vì vậy đôi phu thê cũng không ở lại quấy rầy hai con người kia nữa.

"Quà cũng tặng, người cũng đã thấy rồi, ta trở về đây. Nếu Tuyết bảo bối chán thì qua Thương Cung ngắm đom đóm nha." Trước khi đi còn không quên ném cho Tuyết Trùng Tử một cái hôn gió.

Cung Tử Thương và Kim Phồn vừa rời đi không bao lâu, Cung Tử Vũ liền tới. Theo lệ, Cung Viễn Chuỷ cùng Tuyết Trùng Tử đều đứng lên đón tiếp.

"Chấp Nhẫn đại nhân." Tuyết Trùng Tử gật đầu chào.

"Không biết hôm nay Chấp Nhẫn đại nhân hạ cố qua Chuỷ Cung có chuyện gì?" Cung Viễn Chuỷ thì thẳng thắn hơn, mặt không thèm giấu biểu cảm bất mãn mà hỏi.

Trong phòng không có người ngoài, vốn dĩ không cần làm mấy lễ nghi rườm rà như hành lễ. Cung Tử Vũ cũng không câu nệ, vừa cởi bỏ áo choàng vừa nói. "Hôm nay xử lý xong công vụ từ sớm nên đặc biệt muốn qua hỏi thăm."

Áo khoác cũng đã cởi, Cung Viễn Chuỷ đành miễn cưỡng không đuổi khách, quay ra kéo nhẹ vạt áo Tuyết Trùng Tử qua chỗ mình, để Cung Tử Vũ ngồi tại chỗ Tuyết Trùng Tử vừa ngồi ở đối diện.

"Không biết ngươi đã quen ở đây chưa?" Cung Tử Vũ an toạ liền hướng Tuyết Trùng Tử dò hỏi.

"Đa tạ Chấp Nhẫn quan tâm. Ta ở đây vô cùng tốt." Tuyết Trùng Tử điềm đạm đáp lại.

"Không cần gọi ta Chấp Nhẫn, cứ gọi Cung Tử Vũ đi." Cung Tử Vũ vẫn là một bộ dáng thư thái, thoải mái nói. Tuy đã chứng minh thực lực, làm mọi người kính nể, nhưng bản thân Cung Tử Vũ vẫn chưa quen với xưng hô xa cách này.

Một bàn điểm tâm nhỏ vốn chuẩn bị cho hai người, tất nhiên dùng để tiếp khách liền có chút tiêu điều. Cung Viễn Chuỷ giọng nói mang theo tia đùa cợt cố tình nhấn nhá. "Nếu biết hôm nay Chấp Nhẫn đại nhân ghé thăm, ta đã đặc biệt dặn hạ nhân chuẩn bị điểm tâm phong phú một chút. Để Chấp Nhẫn chê cười rồi."

Cung Tử Vũ không thèm để ý tới lời trêu ghẹo của Cung Viễn Chuỷ. Cầm một vật từ trong áo choàng bên cạnh đưa qua cho Tuyết Trùng Tử.

"Cái này là bao tay. Mùa đông năm nay kéo dài. Nhưng lò than nhỏ sẽ không tiện cầm đi xung quanh, nên đặc biệt cho người xuống trấn tìm mua thứ này. Coi như là quà đáp lễ cho sự giúp đỡ của huynh lúc ta tham gia Thử Thách Tam Vực."

Bao tay không quá to, bên ngoài màu vàng nhạt, bên trong là vải nỉ giữ nhiệt. Để hai tay vào trong một lúc liền ấm.

Tuyết Trùng Tử thích thú sờ tay lên lớp lông mềm mại ở bên ngoài bao tay mà nói. "Đa tạ huynh."

Cung Viễn Chuỷ nhìn nắm lông vàng không hài lòng mà tặc lưỡi, thẩm mỹ cũng quá kém rồi đi. "Màu vàng này, thực là nổi bật nha."

"Vậy sao, ta thấy rất giống màu nắng, cảm giác thật ấm áp." Cung Tử Vũ ngây thơ hỏi lại. "Đặc biệt óng ánh giống màu lông của gà con nha."

Cung Viễn Chuỷ chưa từng thấy gà con, nên từ chối cho ý kiến. Chỉ là ánh mắt vẫn đầy phán xét nhìn cục lông trong tay Tuyết Trùng Tử.

Tuyết Trùng Tử cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh thì trong lòng cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm. "Màu vàng tượng trưng cho sự tốt lành, coi như giúp hài tử hút may mắn. Ta sẽ chăm chỉ mang nó mỗi khi ra ngoài."

Cung Viễn Chuỷ nghe vậy đương nhiên càng không vừa mắt cái thứ xù lông kia. Mặc kệ sự vui mừng của Cung Tử Vũ, thẳng thắn cất giọng đuổi khách.

"Quà cũng đã tặng, kiểm tra cũng đã kiểm tra, chắc Chấp Nhẫn đại nhân còn bận nhiều việc, không cần tốn thời gian ở đây. Chuỷ Cung không thiếu thứ gì, sẽ không để Tuyết Trùng Tử thiệt thòi."

Cung Tử Vũ không so đo với đệ đệ nhỏ tuổi, bèn nhấp một ngụm trà rồi cầm đồ rời đi. Trước khi đi cũng không quên ngoái lại nói thêm một câu. "Trà lạnh rồi. Nhớ đổi ấm mới."

Đương sự tất nhiên biết trà đã nguội, chỉ là Cung Viễn Chuỷ không muốn tiếp khách nên mới không thèm đun nóng. Tuyết Trùng Tử giờ mới bật cười, mặc kệ ánh mắt cáu kỉnh mà ném bao tay vào tay Cung Viễn Chuỷ, bản thân thì đứng dậy làm một ấm trà mới.

Cung Viễn Chuỷ đang trút giận mà vò chặt cái bao tay tới méo mó, thì có tiếng thị vệ bên ngoài xin vào. Sau khi được cho phép liền bưng vào một túi gấm to.

"Lại gì nữa vậy?" Cung Viễn Chuỷ cáu kỉnh nói.

"Là của Giác công tử gửi cho Tuyết công tử ạ." Thị vệ cung kính đặt cái túi lên bàn, xong việc liền cáo lui.

Cung Viễn Chuỷ nghe nhắc ca ca mặt mày cũng giãn ra, không còn cáu gắt nữa. Chỉ tò mò nhìn túi gấm to trên bàn.

Tuyết Trùng Tử cũng đi tới, rút dây buộc miệng túi. Bên trong rơi ra một mảnh giấy, bên trên chỉ có vài chữ, nét chữ thẳng tắp mạnh mẽ: "Thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị nhiều, mong Tuyết tiền bối thích nó" và ký tên Cung Thượng Giác.

Mở túi ra, bên trong là một chiếc áo choàng trắng tinh, làm bằng lông dày vô cùng ấm áp. Đặc biệt áo choàng có mũ trùm gắn liền. Còn có lông dày chạy dọc hai vạt áo và mũ trùm, thiết kế đặc biệt ấm áp điệu đà. Nhìn kiểu gì cũng giống áo choàng của nữ tử.

Cung Viễn Chuỷ nhìn áo choàng mà thở dài. Trong lòng quyết định phải ở Chuỷ Cung nhiều một chút, còn có cho thêm hạ nhân đi qua đi lại, cho Chuỷ Cung có chút hơi người. Chứ y cảm giác trong mắt mọi người, kể cả ca ca, cung của y giống như chốn lạnh lẽo hiu quạnh vậy. Chứ không thì tại sao ai cũng tặng đồ giữ ấm cho Tuyết Trùng Tử cơ chứ?

"Hôm nay thật nhộn nhịp nha. Ngươi còn chờ gì mà không mặc thử?" Cung Viễn Chuỷ nghĩ nghĩ mà chán nản, bèn quay qua thúc giục Tuyết Trùng Tử.

Tuyết Trùng Tử cũng không có ý kiến, cầm từng thứ một mặc lên người. Dáng người nhỏ bé bỗng chốc được cuốn thành một cục bông. Giày nhỏ vừa in, mũ trùm che gần hết khuôn mặt, hai tay được bọc trong bao tay vàng. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy vô cùng ấm áp.

Một thân trắng muốt lại điểm một chút vàng, trông Tuyết Trùng Tử như một đoá tuyết mai xinh đẹp. Trước kia, Tuyết Trùng Tử giống như bông tuyết đầu mùa, trong trẻo tinh khôi nhưng lạnh lẽo xa cách. Giờ đây, y lại là đoá tuyết mai nở rộ giữa trời đông, bớt đi sự lạnh lẽo, lại tăng vài phần thanh tao nhã nhặn.

Cung Viễn Chuỷ ngẩn người nhìn Tuyết Trùng Tử, không biết vì sao mặt ngày càng lộ rõ vẻ không hài lòng.

Tuyết Trùng Tử nghiêng đầu nhìn y thắc mắc. "Không hợp sao?"

"Hợp lắm." Cung Viễn Chuỷ lập tức đáp, rồi lại ngập ngừng. "Chỉ có điều, trên dưới đều là đồ của người khác, ý là đang chê cười Chuỷ Cung không có gì sao?"

Cung Viễn Chuỷ cũng không biết bản thân khó chịu ở điểm gì. Chỉ đơn giản là thấy Tuyết Trùng Tử một thân xinh đẹp nhưng đều không phải đồ của y, liền có chút không vừa mắt.

"Không phải ta cũng mang thứ thuộc về Chuỷ Cung trên người hay sao?" Tuyết Trùng Tử buồn cười trước sự trẻ con của Cung Viễn Chuỷ, người kia thực sự đang nghĩ tới việc đánh dấu chủ quyền đó sao?

Sau câu nói đó, cả hai đều đưa mắt nhìn vòng eo đang được bọc trong lớp y phục dày.

Cung Viễn Chuỷ tự biết bản thân đang giận dỗi vô lý, nhưng vẫn là không vừa mắt bộ dáng hiện tại của Tuyết Trùng Tử. Y hừ lạnh, tự mình rót một chén trà, vừa uống vừa suy nghĩ.

Khi Tuyết Trùng Tử cởi bỏ đồ xong, vừa ngồi lại xuống thì Cung Viễn Chuỷ bất ngờ đứng lên. Y không nói gì mà quay lưng đi nhanh ra sau tấm bình phong ngăn giữa gian chính và giường ngủ trong phòng. Tuyết Trùng Tử nhìn theo bóng lưng y mà thắc mắc, không biết người kia lại nghĩ ra gì rồi.

Không mất bao lâu, Cung Viễn Chuỷ quay lại bàn trà, trên tay còn cầm theo một hộp thon dài. Đặt hộp ở trước mặt Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chuỷ không cần đợi hỏi, liền nói. "Mọi người tặng đồ hết rồi, hẳn là cũng tới lượt ta."

Bên trong hộp là một cây trâm cài tóc làm bằng chất liệu kim loại cứng cáp, được phủ một màu đen tuyền. Đuôi trâm được khắc khéo léo thành hình một nhánh hoa cầu kỳ. Cánh hoa dẹt hình bán nguyệt, năm cánh nở rộ, quả sóc hình cầu, trong nhuỵ có nhiều hạt nhỏ được chạm khắc tỉ mỉ.

"Loài hoa này trông thật lạ?" Tuyết Trùng Tử đưa tay dọc theo cây trâm, ấn tượng bởi độ tinh vi của hoạ tiết.

Cung Viễn Chuỷ từ tốn giải thích, mắt không rời cây trâm, như thể nhớ tới ký ức gắn liền với nó.

"Nó là biểu tượng của ta, hoa anh túc. Năm đó khi nhậm chức cung chủ, ta theo lệnh dâng lên đoá Xuất Vân Trùng Liên duy nhất ở Cung Môn để cứu mạng Cung Hoán Vũ. Cố Chấp Nhẫn vì cảm kích đã tới Hoa Cung tự tay rèn cho ta cây trâm này. Ngài ấy nói anh túc có thể giết người, cũng có thể cứu người, rất hợp với Chuỷ Cung cung chủ. Thiếu niên mười lăm tuổi khi đó thực sự vô cùng để tâm tới sự công nhận này, nên không nỡ dùng. Vì vậy nó vẫn luôn nằm trong hộp mấy năm qua."

Trâm cài làm bằng kim loại nên cầm lên có chút lành lạnh, lại mang một màu đen hun hút, còn được chạm khắc tinh vi. Vừa đẹp đẽ vừa sắc bén. Thật sự người làm nó đã rất dụng tâm.

"Sau này ta không tiện mang theo đoản đao bên người. Có thể dùng thứ này tự vệ đi?" Tuyết Trùng Tử nghịch đầu nhọn của cây trâm mà nhận xét.

"Chính là ý này. Hơn nữa, hạ nhân thấy hoa anh túc sẽ không tới làm phiền ngươi. Dù gì trước giờ ngươi ở núi sau, không phải tất cả hạ nhân núi trước đều biết dáng vẻ của ngươi." Cung Viễn Chuỷ hài lòng, Tuyết Trùng Tử quả thật tinh ý, không cần nói hết y cũng có thể tự suy luận ra.

Một buổi chiểu nhiều thứ như vậy, cuối cùng cũng xong. Nhưng Tuyết Trùng Tử chợt nhớ ra, bản thân có thứ muốn đưa cho Cung Viễn Chuỷ. Vốn dĩ vì nguyên nhân này nên mới tới đây, không ngờ lại bận rộn tiếp khách cả buổi. Vì thế Tuyết Trùng Tử để cây trâm lại trong hộp. Rồi từ trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội.

"Có thứ này muốn tặng lại ngươi." Tuyết Trùng Tử nói. "Tuy không phải thứ gì hữu dụng, nhưng là vật ta luôn mang theo bên mình."

Cung Viễn Chuỷ ngạc nhiên đưa tay đón lấy miếng ngọc. Chất liệu trong suốt lạ lẫm, chạm vào vô cùng lạnh lẽo. Được khắc thành một hình bạch liên với tầng tầng lớp lớp cánh hoa.

Cung Viễn Chuỷ trước nay không có thói quen đeo ngọc bội, bởi ngân linh trên tóc y đã đủ để người khác nhận ra tại mỗi nơi y tới. Dù vậy, không hiểu vì sao Cung Viễn Chuỷ lại vô cùng thích miếng ngọc trong tay. Sự lạnh lẽo tinh khiết như gội rửa đi phiền muộn trong lòng, mang lại cảm giác thư thái kỳ lạ.

Tuyết Trùng Tử nhìn y mân mê miếng ngọc thì tiếp tục giải thích.

"Miếng ngọc này vốn là một mảnh băng ở nơi sâu nhất dưới đáy của Hồ Hàn Băng. Hấp thụ hàn khí cùng sinh khí trong hồ hơn trăm năm. Ta nhớ khi đó ta vừa thành công luyện thức đầu tiên của Táng Tuyết Tâm Kinh, cơ thể teo nhỏ không kịp thích ứng liền rơi vào một cơn sốt ly bì. Thư đồng của ta khi ấy mới mười mấy tuổi, một mình lặn xuống hồ lấy băng. Nhờ miếng băng này đã giúp ta hồi phục. Sau đó ta đã khắc nó thành ngọc bội, luôn mang theo bên mình làm vật may mắn. Nó là thứ duy nhất còn lại của Tuyết thư đồng."

Tuyết Trùng Tử vừa kể chuyện, vừa hồi tưởng lại. Kể xong, y nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cung Viễn Chuỷ, liền nở một nụ cười nhẹ. "Nay tặng nó cho ngươi, đáp lễ lại tiếng chuông gió phá tan sự tĩnh mịch ở Tuyết Cung."

"Ta sẽ thay người bảo quản nó thật tốt." Cung Viễn Chuỷ cũng mỉm cười nói.

Ta tặng ngươi chuông gió và trâm cài của cố nhân. Ngươi tặng ta kỷ vật duy nhất của tri kỷ. Chúng ta thay nhau bảo quản ký ức của đối phương với những người xưa cũ, cũng coi như tín vật khởi đầu cho một mối quan hệ mới.



-

1. Phòng của Chuỷ. Ảnh chất lượng thấp. Mọi người kiếm video xem cho đủ các góc nha.


2. Bao tay. Lúc kiếm ảnh còn không biết gõ tên như nào nên kiếm mãi không ra, cuối cùng phải ngồi lướt ảnh của Cao Hy Nguyệt vì tôi nhớ nhân vật này có dùng bao tay.

3. Áo choàng

4. Hoa tuyết mai (hoa mai trắng)


5. Hoa anh túc


6. Ngọc bội

7. Trâm cài. Vibe từa tựa như này. Tuy chưa viết xong chương mới nhưng kiếm được cái ảnh minh hoạ ổn quá nên nhét vào luôn 😹



Các bác thấy Tuyết Trùng Tử được cưng quá đúng không. Vì mang thai cực vãi ý nên phải cưng chiều đó. Ngoài ra, bác nào hóng sự trở lại của Cung Thượng Giác thì chờ chap sau nha. Tôi cũng chưa biết triển như nào cho nó thú vị đây 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top