Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 - Ồn ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ tháng giêng trời đã ấm lên từng ngày, đối với người mang thai mà nói, mùa đông gian nan nhất đã qua. Băng tuyết dần tan thành từng làn nước trong vắt, dung hòa với một mảnh xanh xanh của cỏ non mới nhú.

Đầu năm mới, Cung Thượng Giác lại xuống trấn một chuyến, lúc trở về còn mang theo một đôi chim hoàng yến vàng óng. Y nói đó là lễ vật của Tô gia.

Tô gia ở Cựu Trần trấn sở hữu một tiệm y phục chuyên cung cấp cho Cung Môn. Chưa kể việc làm ăn chính của Tô gia là buôn bán vải vóc, nhà họ là tay buôn duy nhất ở nơi đây, hàng hoá đều được nhập từ Giang Nam, chất liệu vô cùng tốt. Trước nay đều buôn bán dưới sự bảo hộ của Cung Môn, nên năm nào cũng chuẩn bị lễ vật cảm tạ. Đặc biệt là năm nay, nhờ thơm lây danh tiếng của Cung Môn diệt trừ Vô Phong, nên đặc biệt buôn may bán đắt. Vì vậy, Tô gia chủ cất công mua về đôi chim hoàng yến trân quý để dâng lên cho Chấp Nhẫn.

Cung Tử Vũ thấy đôi chim màu sắc bắt mắt, lại có tiếng hót ngọt ngào. Vì vậy liền gửi qua cho Tuyết Trùng Tử. Chuỷ Cung từ khi có thêm đôi chim vàng óng thì một góc cung lúc nào cũng tràn ngập tiếng ca.

Cung Tử Thương đặc biệt thích chúng, mấy nay ngày nào cũng chạy qua chơi. Tuyết Trùng Tử thấy nàng thích như vậy, vốn định nhường cho nàng ta. Nhưng Cung Tử Thương một mực không nhận, nàng nói coi như có cớ để qua đây.

Nghe nói loài chim này được coi là "bậc thầy" trong việc bắt chước âm thanh xung quanh. Chúng có thể tập hót theo những tiếng động quen thuộc trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Vì vậy Cung Tử Thương đang xem có thể huấn luyện chúng hót theo các giai điệu hay không.

Khi trời nắng ấm, thai kỳ cũng qua ba tháng đầu tiên, đã tương đối ổn định, thân thể Tuyết Trùng Tử hiển nhiên cũng tốt hơn, ra vào cũng không cần phải quá kiêng dè nữa. Tinh thần sảng khoái nên Tuyết Trùng Tử không chê phiền, vô cùng có nhã hứng bồi Cung Tử Thương chơi đùa.

Ngày hôm nay, Cung Viễn Chuỷ đang nghiên cứu độc dược trong phòng riêng. Đây là một loại độc dược mới xuất hiện, tên là Hoại Bì, được Cung Thượng Giác mang về từ lần đi thị sát trước.

Đúng như tên gọi, Hoại Bì là loại độc dược đi vào trong máu rồi dần gây lở loét dẫn tới hoại tử từng vùng da thịt, hơn nữa không chữa trị nhanh còn có thể gây thêm vài tác dụng khác tới cơ thể. Loại độc này không tính là quái ác, nhưng tác dụng cực kỳ nhanh. Cung Viễn Chuỷ đã tìm được huyền cơ trong đó, rồi cải tiến một chút, thành công liền có thể tẩm vào một trong những ám khí của bản thân. Loại độc này không thẩm thấu qua da, mà phải thông qua miệng hở của vết thương mà chui vào mạch máu, vì vậy sau này có thể mang theo dùng lúc không đeo găng tay.

Bỗng một tiếng hót vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Tiếng này nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng qua tai Cung Viễn Chuỷ đúng lúc y đang tập trung thì chỉ thấy phiền người. Cung Viễn Chuỷ vốn đã không thích hai con gà con vàng óng này từ lúc tên Cung Tử Vũ gửi tới rồi. Vì sao lại gọi là gà ư? Không phải Cung Tử Vũ bảo gà con có lông màu vàng sao, hai con quỷ này cũng thế.

Cung Viễn Chuỷ vốn không muốn để ý, y nhắm mắt, cố gắng tập trung. Nhưng tiếng hót vang bên tai không dứt, còn kèm theo tiếng đùa giỡn, Cung Viễn Chuỷ không nhịn được nữa đứng dậy tiến tới khung cửa sổ đang mở, lạnh lùng nói với đám người bên ngoài sân. "Cung Tử Vũ, còn không quản chim của ngươi. Có tin ta cho đi hầm canh không hả?"

Vì sao lại gọi Cung Tử Vũ ư? Vì Chấp Nhẫn đại nhân đầu năm rảnh rỗi cũng theo chân Đại tiểu thư chạy qua Chuỷ Cung. Nhàn nhã chơi đùa với chim chóc.

Cung Tử Vũ nghe tiếng thì ngoái nhìn, tay còn đang cầm lồng chim vàng. Bên cạnh còn có Cung Tử Thương đang cầm nhạc cụ trong tay, hẳn là đang dạy chúng bắt chước âm thanh đó. Tuyết Trùng Tử thì đang ngồi ở bàn nhỏ được đặt dưới bóng cây sồi ngay gần đó, trông biểu cảm thì có vẻ đang vô cùng vui vẻ thưởng thức tiếng chim hót.

"Viễn Chuỷ đệ đệ." Cung Tử Vũ cách cửa sổ nói chuyện với y, trong âm cuối còn mang ý cười hệt như lúc hắn vẫn còn là Cung Tứ công tử vô lo vô nghĩ. "Ra đây xem chúng ta dạy chúng nói nè."

"Ta đang bận." Cung Viễn Chuỷ cáu kỉnh nói, tuy muốn lên tiếng đuổi người, nhưng lại liếc qua chỗ Tuyết Trùng Tử một cái, liền nén tiếng thở dài, mím môi nói. "Các ngươi có thể nhỏ tiếng chút được không." Nói xong thì đóng sầm cửa sổ lại.

Khi quay vào còn không quên lẩm bẩm than phiền. "Từ bao giờ Chuỷ Cung có nhiều người tới vậy chứ."

Nói rồi Cung Viễn Chuỷ lại một lần nữa tập trung cải tiến độc dược đang bày đầy trên bàn.

Ở ngoài sân, Cung Tử Thương chơi chán liền để Cung Tử Vũ tự huấn luyện đôi chim hoàng yến, bản thân đi ra ngồi nói chuyện với Tuyết Trùng Tử.

"Ai da, hôm nay đẹp trời quá nè. Vậy mà lại có kẻ không biết hưởng thụ, không chịu ra nghe chim hót với chúng ta." Nàng vừa ngồi xuống đã cảm thán.

"Cung Viễn Chuỷ đã ở trong phòng cả ngày rồi, hẳn cũng nên nghỉ ngơi một chút." Tuyết Trùng Tử nghe nàng nói liền phóng tầm mắt về phía ô cửa sổ đang đóng chặt.

"Tiểu tử đó làm gì biết chơi đùa. Ta thấy Cung Viễn Chuỷ vui nhất chắc là lúc độc chết người khác." Cung Tử Thương bĩu môi. "Không nhắc tới đệ ấy nữa. Tuyết Trùng Tử, ngươi có biết sắp tới tiết Xuân Long* rồi không?"

"Ta trước nay ở núi sau, làm sao biết được mấy lễ hội dưới dân gian chứ." Tuyết Trùng Tử nở nụ cười nhàn nhạt đáp lại.

Cung Tử Thương chỉ chờ có thế, học theo cách Vân Vi Sam từng dụ nàng đi chơi vào đêm Nguyên Tiêu, làm điệu bộ thần bí mà nói. "Vậy thật đáng tiếc. Ngày trước ta có cơ hội xuống trấn, được chiêm ngưỡng đèn lồng đẹp đẽ xếp thành từng dãy từng dãy, mọi người ăn vận đẹp đẽ tươi vui, say sưa ngắm đèn, ngắm trăng, ca múa, chơi đùa. Náo nhiệt vô cùng. Trải nghiệm một lần liền khắc ghi trong lòng không thể quên."

"Không phải hôm đó là Đại tiểu thư trốn đi sao?" Tuyết Trùng Tử nghe nàng kể chuyện không những tâm không động, mà còn vô cảm hỏi lại một câu.

Đêm đó nhìn thấy vết sẹo nơi ngực trái của Cung Viễn Chuỷ, về sau Tuyết Trùng Tử có hiếu kỳ dò hỏi, thì được y kể lại cho sự tình vào đêm Nguyên Tiêu. Tuy là tai nạn, nhưng có thể gỡ rối được tâm tư hai huynh đệ bọn họ, kỳ thực là trong hoạ có phúc.

"Nói nhiều như vậy, ngươi lại chỉ để ý tới thứ này!" Cung Tử Thương khoanh tay cáu kỉnh nói.

Tuyết Trùng Tử thấy nàng không vui đành hạ mình dỗ dành. "Đại tiểu thư muốn xuống trấn chơi, quả thực cứ báo lại để Chấp Nhẫn cho người an bài là được."

"Ngươi không tò mò sao?" Cung Tử Thương được nước lấn tới, quả nhiên mục đích là kéo Tuyết Trùng Tử đi cùng.

Tuyết Trùng Tử trầm mặc chưa trả lời vội. Từ khi thư đồng của y hy sinh, bản thân Tuyết Trùng Tử đã không còn thiết tha thế giới bên ngoài. Vốn định sau khi tự phế tâm pháp, sẽ tạm bợ chống đỡ qua ngày, ở bên cạnh bầu bạn với cây tuyết tùng trước hiên, chờ đợi một kết thúc cô độc.

Lạc trong suy nghĩ, bàn tay Tuyết Trùng Tử vô thức chạm vào bụng. Dường như chuỗi sự việc xảy tới đang dần giúp y có lại ý chí sống. Y không muốn bản thân chỉ tồn tại, mà y muốn sống, tận hưởng và trân quý từng khoảnh khắc, cũng muốn khám phá những thứ trước kia chưa có cơ hội. Nhưng chỉ muốn thôi là chưa đủ, Tuyết Trùng Tử cảm thấy bản thân chưa đủ can đảm để thực hiện mong muốn của chính mình.

Ngay lúc đó, tiếng Cung Tử Vũ vọng tới.

"Nếu ngươi muốn, chi bằng rủ Cung Viễn Chuỷ cùng đi. Đệ ấy cũng chưa từng rời Cung Môn, hẳn cũng rất hiếu kỳ. Còn có, coi như nhờ đệ ấy hoàn thành lời hứa của ta, dẫn ngươi đi thả đèn lồng, ngắm xe hoa."

"Việc này, vẫn nên hỏi ý kiến Giác công tử đi." Tuyết Trùng Tử chưa quyết định vội.

Nói rồi y liền cho người đi báo tin, mời Cung Thượng Giác qua Chuỷ Cung một chuyến. Còn đặc biệt căn dặn mang theo bánh quế hoa của Giác Cung. Vì Tuyết Trùng Tử biết chắc, nếu Cung Thượng Giác ghé qua thì Cung Viễn Chuỷ sẽ chịu ra ngoài, không cố chấp ngồi trong phòng mà chế độc nữa.

Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương nhìn một màn như này, biểu cảm liền có chút vi diệu. Không ngờ Tuyết Trùng Tử chỉ cần một thời gian ngắn cũng có thể hiểu rõ sở thích cùng sinh hoạt của Cung Viễn Chuỷ như thế.

Tuyết Trùng Tử mặc kệ ánh mắt của hai người họ. Y đứng dậy bước tới gần khung cửa sổ đang đóng mà gõ nhẹ hai cái.

Cung Viễn Chuỷ rất nhanh mở cửa ra, mặt mày nghiêm trọng y hệt ban nãy. Thấy người gõ là Tuyết Trùng Tử thì có giãn cơ mặt đi một chút, nhưng vẫn nhăn trán hỏi. "Có chuyện gì?"

"Chấp Nhẫn đại nhân vừa huấn luyện xong đôi chim kia. Trời đẹp như này, chi bằng bớt chút thời gian ra ngoài vừa tắm nắng vừa nghe chim hót." Tuyết Trùng Tử điềm đạm nói.

Cung Viễn Chuỷ liếc hai con người nhàn hạ đang ngồi ở bàn trà kia, bĩu môi dè bỉu. "Không hay lắm, ồn ào nãy giờ."

"Giác công tử chốc lát cũng sẽ ghé qua. Dù gì cũng là chim y mang về, chắc hẳn cũng muốn chiêm ngưỡng giọng hát của chúng." Tuyết Trùng Tử đành hạ chiêu cuối. "Sẽ mang theo bánh quế hoa nữa."

Cung Viễn Chuỷ nghe nhắc ca ca tất nhiên là xuôi ngay, nhưng vẫn mạnh miệng thêm một câu. "Dù gì ta cũng xong việc rồi. Vốn cũng định nghỉ ngơi chút."

Tuyết Trùng Tử dỗ được người kia chịu chui ra khỏi phòng liền vui vẻ mà bỏ qua tính khí cứng đầu của Cung Viễn Chuỷ, đáp. "Hảo. Ta quay lại bàn chờ. Ra nhanh chút kẻo hai người kia ăn hết bánh quế hoa của ngươi."





-
1. Chim hoàng yến

2. Tiết Xuân Long (hay lễ hội Rồng ngẩng đầu): một lễ hội truyền thống Trung Quốc được tổ chức vào ngày 2/2 âm lịch hàng năm.

Timeline hơi ảo so với phim vì Nguyên Tiêu tầm 15/1 âm lịch, kết phim chắc đang mùa xuân rồi, mà fic bắt đầu từ đầu đông, khoảng tháng 11. Nhưng mà kệ đi, fic mà, không tính toán chi li quá làm gì mệt não. Lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu với Trung Thu nhiều fic có rồi chọn tiết Xuân Long cho đổi mới một chút nè.

Một chương ngắn chuẩn bị cho màn xuất môn đi quậy của hai bé. Mà xuất môn thì điều gì tới cũng sẽ tới thôi. Các bác mong chờ gì nào? 🤭

Trứng màu của chương này là Tô gia, hãy nhớ họ, vì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top