Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 - Náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía Tuyết Trùng Tử. Khi thấy bản thân bị lạc nhóm, tuy có chút khẩn trương nhưng Tuyết Trùng Tử cũng tự biết mà đứng yên một chỗ. Có bị dòng người xô thì cũng không thể lạc đi quá xa được. Vì vậy đành đứng gọn ở một bên đường mà ngắm cảnh vật giết thời gian.

Hoa đăng vẫn còn đó, ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi giống như cảnh tượng vừa rồi, nhưng Tuyết Trùng Tử lại thấy tẻ nhạt vô vị. Không bao lâu sau, y không ngắm đèn nữa mà nhìn quay tìm người. Nhưng dòng người thật sự quá đông, rộn ràng nhộn nhịp, từng khuôn mặt lướt qua trước mắt y nhưng đều không phải là người y muốn tìm.

Định cất bước, Tuyết Trùng Tử chợt cảm giác mình bị vật gì đó đụng phải, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cô bé mặc bố y hồng phấn. Dáng người Tuyết Trùng Tử không lực lưỡng nhưng vẫn là người học võ, đi đứng rất vững vàng, cô bé đụng một cái suýt bật ngửa ra sau, may mắn được Tuyết Trùng Tử nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

"Có sao không?" Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng hỏi.

Cô bé lập tức mếu máo khóc. "Tiểu ca ca. Ta bị lạc phụ mẫu rồi."

Tiếng khóc ô ô bị chìm trong tiếng huyên náo xung quanh. Tuyết Trùng Tử không biết dỗ trẻ con, chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi nước mắt, đỡ cô bé đứng thẳng dậy. "Muội nín đi. Ta giúp muội đi tìm phụ mẫu, được không?"

Gia hoả kia nghe vậy lập tức kéo tay Tuyết Trùng Tử, vội vã nói. "Lúc nãy ta thấy có một người dáng rất giống mẫu thân."

Nói rồi không để Tuyết Trùng Tử kịp trả lời, liền nửa kéo nửa ghì chặt tay y mà đi. Tuyết Trùng Tử bị ghì tới đau nhưng không dám hất tay cô bé ra, sợ không kiểm soát được lực làm bị thương cô nhóc, nên chỉ còn cách chạy theo. Rất nhanh, phía trước mắt hai người hiện ra một tòa lâu trang hoàng cầu kỳ.

Tuyết Trùng Tử nhìn cảnh tượng bên trong liền biết cô bé kia nhìn nhầm rồi, nhưng hài tử này một mực cố chấp, buông tay y mà chạy vào bên trong. Tuyết Trùng Tử không thể bỏ mặc cô bé đi vào chốn không đứng đắn, vì vậy cũng bước vào.

"Tiểu công tử, lại đây chơi với bọn ta."

"Tiểu công tử xinh đẹp. Ta rất thích ngươi."

Các cô nương ở đây mỗi người một vẻ, tài mạo song tuyệt. Bích thủy đào hoa tung bay trong gió. Tuyết Trùng Tử đã lỡ đặt chân vào đệ nhất thanh lâu – Vạn Hoa Lâu.

Đại lâu chạm trổ tinh xảo, kẻ đến người đi không ngớt, thanh âm tiếp đón nhiệt tình, tiếng nghị luận ồn ào quanh quẩn bên tai. Hết thảy ba tầng lâu đều đông nghịt, công tử ca cẩm xiêm y hoa, giang hồ nhân sĩ bên hông giắt đao, quý tộc thương nhân kim quan hoa diện.

Tuyết Trùng Tử không thể tránh khỏi móng vuốt của mấy nữ tử yêu kiều, đành miễn cưỡng hỏi thăm. "Cho hỏi có ai thấy một cô bé mặc y phục hồng phấn chạy vào đây hay không? Cô bé đó bị lạc, một mực muốn vào tìm mẫu thân ở trong đây."

"Tiểu công tử nói chuyện buồn cười quá đi. Người nhìn bọn ta toàn cô nương trẻ thế này, trông giống đã có ai làm mẫu thân chưa." Các nàng léo nhéo trả lời.

Tuyết Trùng Tử thở dài, định tự mình đi tìm người. Thì một giọng đanh đá vang lên.

"Ồn ào gì vậy? Túm tụm một chỗ còn ra thể thống gì." Tú bà từ bên trong đi ra nạt, những cô nương kia nghe thấy giọng bà liền lập tức giải tán.

Tú bà nhìn Tuyết Trùng Tử một lượt, vừa nhìn liền biết là người có tiền, liền niềm nở cười nói. "Tiểu thiếu gia, ngươi trông hơi nhỏ tuổi để vào nơi này đó. Nhưng không sao, ở đây chúng ta đặc biệt kín kẽ, sẽ không ai biết ngươi tới đây đâu."

"Ta không có..." Tuyết Trùng Tử phân bua, rồi một lần nữa hỏi về cô bé kia.

Phú bà đương nhiên biết. "Cô bé đó là nha hoàn của một trong những đầu bảng của chúng ta. Quả thực nơi đây là nhà của cô bé. Tiểu công tử đừng lo."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy liền an tâm, gật đầu nói. "Vậy thật tốt. Ta cũng không còn việc gì, không làm phiền lão nương nữa, cáo từ."

Nhưng một giọng khác ngăn y lại. "Tiểu công tử xin dừng bước."

Nam tử thân vận tử y bằng lụa xuất hiện từ sau lưng tú bà. "Đại nương, để con tiếp vị công tử này."

Tú bà nghe vậy cũng nhún vai rời đi. Chờ bà đi khỏi, nam tử kia hướng Tuyết Trùng Tử đang bối rối mà giải thích.

"Ta là Hồ Điệp. Cô bé công tử giúp đỡ là nha hoàn của ta. Vì vậy muốn mời rượu người coi như cảm tạ."

"Thứ lỗi, ta không uống rượu." Tuyết Trùng Tử mím môi nhìn khung cảnh xung quanh rồi cự tuyệt.

"Vậy ta sẽ cho người chuẩn bị trà thượng hạng đáp lễ." Hồ Điệp vẫn không từ bỏ ý định. "Công tử, mời theo ta."

Thấy người kia có nhã ý, Tuyết Trùng Tử cũng không bất lịch sự mà từ chối. Vì vậy liền đi theo người kia. Chỗ Hồ Điệp tới là tầng lầu cao nhất của Vạn Hoa Lâu, tách biệt hoàn toàn với ba tầng lầu náo nhiệt phía dưới. Dừng trước một gian phòng đẹp đẽ, Hồ Điệp mở cửa để Tuyết Trùng Tử đi vào.

"Đây là nhất phẩm gian, sẽ không bị những khách quan khác làm phiền. Công tử ở đây chờ chút. Ta sẽ quay lại ngay." Nói rồi Hồ Điệp đóng cửa lại.

Tuyết Trùng Tử nhàn rỗi nên nhìn quanh gian phòng. Tay trái có một cửa sổ lớn, qua nó ngắm nhìn được toàn cảnh đường phố tấp nập cùng trời đêm trăng tròn tỏa sáng. Căn phòng không có bao nhiêu đồ, giữa phòng là bàn ghế gỗ, đối diện với cửa sổ là một giường lớn được đặt bên phải.

Không qua bao lâu, nha hoàn mang lên trà bánh trang trí đẹp đẽ bày ra trước bàn. Tuyết Trùng Tử không muốn nán lại quá lâu nhưng chờ mãi không thấy Hồ Điệp quay lại, đang suy nghĩ muốn đi ra tìm một hạ nhân báo cho người kia một tiếng trước khi rời khỏi.

Nhưng chưa kịp nghĩ xong, cánh cửa một lần nữa bật mở. Ngay sau đó là một giọng nói lè nhè.

"Đây không phải là thần tiên mỹ nhân ở Cẩm Tú hiên đó sao?"

-

Hồ Điệp vì phải quay lại tiếp Tô thiếu gia, nhưng lòng đầu đều là cảnh hai người kia nắm chặt tay đi lại giữa Cẩm Tú hiên đông người như này. Lại nhớ tới lần đó vào Cung Môn phục vụ, Hồ Điệp một phần phỏng đoán quan hệ giữa ngân linh công tử cùng thiếu niên lam y kia. Nhưng tất nhiên y sẽ không dễ dàng mà buông bỏ.

Lần đó trở về từ Cung Môn, y đã lập tức đi nghe ngóng, biết được vị kia là cung chủ Chuỷ Cung, lại nghe rất nhiều lời đồn, ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy, đây là cơ hội ngàn năm có một để gặp gỡ người kia, Hồ Điệp liền sai người hầu của mình đi theo dõi nhóm người của thiếu niên ngân linh kia.

Về phần Tô Lãnh Phong, vì không làm quen được hai vị mỹ nhân lạ mặt, hắn liền buồn bực cả ngày.

Hắn ta là đích tử Tô gia giàu có, chiếu theo gia quy, hắn nghiễm nhiên sẽ là gia chủ tương lai, tất cả cửa tiệm của Tô gia cũng vì thế sẽ sớm dưới một tay Tô Lãnh Phong. Có điều, tài thì chưa thấy nhưng tật xấu vô cùng nhiều. Đặc biệt là thói trăng hoa, nam nữ đều ngoạm qua. Có gia thế lại thêm ngoại hình ưa nhìn, vì vậy, bất kể nam hay nữ, trước giờ chưa kẻ nào dám từ chối hắn.

Hồ Điệp tất nhiên vô cùng nắm rõ tâm tư vị khách quý này, sau bữa trưa liền lôi kéo Tô Lãnh Phong trở về Vạn Hoa Các thưởng ca múa giải khuây.

Sau khi đưa người trở về, Hồ Điệp liền để lại hắn cho Tử Lan tiếp đón. Còn bản thân lấy cớ thăm thú hội xuân, đi tới nơi theo chỉ dẫn của hạ nhân.

Y từ xa chứng kiến hết từ đầu tới cuối một màn cùng nhau thả đèn, nhưng lại chả thể nghe hai người đó nói gì.

Nhìn ngân linh lấp lánh dưới ánh lửa, nhìn dáng người cao lớn thẳng tắp, nhìn dung mạo muôn phần xuất chúng. Nhưng tất cả đều không bì lại được với biểu cảm dịu dàng, ôn nhu như ngọc, ánh mắt chăm chú chỉ một mực nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện của vị ngân linh công tử. Đó là thứ những người như Hồ Điệp sẽ không bao giờ có được.

Rồi từ một sự ngưỡng mộ cùng tính toán đơn giản, người kia bỗng chốc trở thành nỗi khao khát, ám ảnh mà chính bản thân Hồ Điệp không nhận thức được.

Càng nhìn khung cảnh hai người phía xa, Hồ Điệp càng không nhịn được nỗi lòng ghen tị với thiếu niên lam y nhỏ nhắn kia. Trông tiểu thiếu niên đó chỉ tầm tuổi Hồ Điệp khi bị cha mẹ bán đi. Y như có tất cả mọi thứ mà Hồ Điệp không có. Một cuộc sống cao quý, nhàn hạ trong sự bảo hộ của Cung Môn, lại có một người xuất sắc như ngân linh công tử bầu bên cạnh. Sự căm ghét, đố kỵ với người thiếu niên chưa từng gặp mặt bùng cháy trong lòng.

Đứng từ xa, Hồ Điệp còn thấy rõ cảnh nhóm người bọn họ lạc nhau giữa đám đông diễu hành. Chớp lấy thời cơ, Hồ Điệp lập tức đẩy nha hoàn đi cạnh bên mình ra. "Làm mọi cách phải mang được thiếu niên tóc lam kia về Vạn Hoa Các."

Ngân linh công tử lợi hại như vậy, nếu thực sự quan tâm lam y thiếu niên kia, chắc chắn sẽ tìm được tới Vạn Hoa Các, Hồ Điệp không phải cất công tìm lý do đưa y tới.

Hồ Điệp chợt nhớ tới vị khách quý mà mình bỏ ở Vạn Hoa Các từ chiều.

Tiểu thiếu niên thanh khiết như tuyết, chắc chắn đó là lý do ngân linh công tử thích y, nếu y bị vấy bẩn, ngân linh công tử sẽ không còn thích y nữa.

Trở về tới nơi, cư nhiên nha hoàn của y cũng thành công lôi khéo người kia vào trong Vạn Hoa Các. Hồ Điệp lẳng lặng đứng đợi ở một góc, chờ tới khi người kia có ý định rời đi mới tiến tới. Sau khi đưa người tới một trong những nhất phẩm gian, Hồ Điệp lập tức bước tới nhã gian nơi Tô Lãnh Phong luôn ở mỗi khi hắn tới đây hưởng lạc.

Chuyện Tô Lãnh Phong ra vào chốn không đứng đắn đều như cơm bữa, đã trở thành khách sộp nơi đây luôn rồi. Không cần báo trước, nhã gian dành cho hắn luôn là nhất phẩm. Xung quanh hắn hiện tại không chỉ có Tử Lan mà còn thêm vài người hầu rượu hầu đàn, oanh oanh yến yến, cảnh sắc phải nói là vô cùng khoái lạc.

"Tô thiếu gia thứ lỗi, là ta tới trễ." Hồ Điệp vừa bước vào phòng liền nói.

Vốn dĩ Hồ Điệp cùng Tử Lan luôn phải hầu hạ Tô Lãnh Phong mỗi khi hắn tới Vạn Hoa Các, nhưng từ lúc đưa người về đây, Hồ Điệp đi đâu mất tăm, hiển nhiên khiến Tử Lan khốn đốn, phải gọi thêm không ít tỷ muội tới chiều lòng vị thiếu gia này.

Tô Lãnh Phong đã chếnh choáng hơi men, thấy người đến liền ồn ào đòi phạt rượu.

Hồ Điệp tất nhiên đã quen với tính nết vị thiếu gia này, rất tự giác tự phạt ba ly. Sau đó còn che miệng ghé tai Tô Lãnh Phong, ẩn ý nói. "Để tạ lỗi, ta đã đặc biệt chuẩn bị một món quà ở nhã gian phía Đông cho thiếu gia."

Tô Lãnh Phong nghe vậy không tốn một giây nào mà hào hứng xuất phát. Hồ Điệp quay ra nói với mọi người. "Tô thiếu gia có ta lo, mọi người hầu cả buổi cũng nên nghỉ ngơi một lát."

Hồ Điệp định đi theo Tô Lãnh Phong rồi đứng ngoài cửa hóng chuyện. Nhưng chưa kịp đi, hạ nhân đã hớt hải chạy tới bẩm báo có người đang làm loạn ở sảnh.

"Công tử tới thật nhanh." Hồ Điệp thầm cảm thán, nhanh chóng xuống lầu.

-

Xung quanh đông người, Cung Viễn Chuỷ tốn kha khá thời gian mới làm cho con trùng trong lọ cảm ứng lại một cách bình thường.

Loại trùng này luôn đi theo đôi. Trong bán kính nhất định có thể cảm ứng lẫn nhau. Dù có một con chết đi, con còn lại sẽ càng điên cuồng lần tìm cho bằng được vị trí của con đã chết.

Không hiểu sao, ban sáng khi nghe lời người bán hàng nói cẩn thận không để người kia bị bắt mất, y lại thực sự mua chiếc chuông đồng mà thả một con vào. Nghĩ lại, quả thực là quyết định đúng đắn.

Cung Viễn Chuỷ tin Tuyết Trùng Tử không có gì nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt mà gấp rút người. Tới khi Cung Viễn Chuỷ dừng lại trước cửa toà lâu nguy nga này, trong lòng lập tức lạnh buốt. Thị vệ đi cùng rất nhanh liền theo tới.

"Đem nơi này soát kỹ..."

Vốn muốn lập tức cho người đi lục soát. Nhưng một giọng nói cắt ngang.

"Chuỷ công tử. Mong công tử đừng kinh động tới những khách quan khác." Hồ Điệp một thân tử y thướt tha chậm rãi tiến tới.

Cung Viễn Chuỷ tức giận trừng mắt với nam tử một thân y phục lộng lẫy trước mặt. "Ngươi là ai? Sao biết thân phận của ta?"

"Ta từng vào Cung Môn phục vụ công tử. Tuy lúc đó không thấy rõ dung nhan, nhưng đặc biệt ấn tượng bởi tiếng chuông trên người công tử. Lúc trở về có hiếu kỳ đi nghe ngóng, liền biết được thân phận của người."

Cung Viễn Chuỷ nhăn trán, quả thực có chuyện đó. Nhưng đều là vô danh tiểu tốt, y sẽ không để trong đầu.

Hồ Điệp thấy người kia không nhớ mình, trong lòng thầm cười lạnh. Công tử cao quý như y tất nhiên sẽ không nhớ tới ngươi, lọ kem bôi kia chả qua chỉ là chút bố thí. Nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần.

"Vạn Hoa Các có mấy tầng lầu. Hôm nay lại là ngày lễ hội. Khách khứa rất đông. Tìm hết các phòng hẳn sẽ rất tốn thời gian. Chi bằng công tử miêu tả lại ngoại hình người mà công tử muốn tìm, ta sẽ sai hạ nhân đi tìm giúp công tử."

"Vì sao lại giúp ta?" Cung Viễn Chuỷ nghi hoặc hỏi.

Đứng trước ánh mắt lạnh lùng của người kia, Hồ Điệp rùng mình, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. "Hẳn công tử không nhớ, nhưng ngày đó, trước kia ta rời khỏi Cung Môn, người đã ban cho ta một lọ dược trị bầm. Ta vô cùng biết ơn. Hơn nữa, khi ra về, phát hiện ngân linh của công tử vướng ở trong y phục. Vốn muốn trả lại nhưng không có cách nào. Lần này đúng là có duyên tương ngộ."

Cung Viễn Chuỷ trong mắt ánh lên một tia thâm sâu, nhưng cũng chấp nhận lời đề nghị của Hồ Điệp. "Ngươi đã biết chúng ta là người của Cung Môn. Vậy ta nói thẳng, người ta tìm là một thiếu niên tóc lam, y phục cũng màu lam. Y là quý nhân của Cung Môn. Vì sao y lạc tới đây ta sẽ không truy cứu, nhưng nếu tới bình minh mà vẫn chưa tìm được y, Vạn Hoa Các liền không có một viên gạch nào còn nguyên vẹn."

Hồ Điệp nghe lời đe doạ, lòng tuy chột dạ nhưng không dám nghĩ nhiều, quay người sai hạ nhân tìm theo miêu tả kia. Xong xuôi quay ra nói với Cung Viễn Chuỷ. "Trong lúc chờ, ta đưa công tử đi lấy ngân linh."

Ngân linh được cất ở phòng riêng của Hồ Điệp, cách không xa những gian nhất phẩm, chỉ cần kế hoạch của y thành công. Ngân linh công tử rất nhanh có thể bắt tại trận dáng vẻ không sạch sẽ của người kia.

Đi tới phòng, Hồ Điệp mở cửa vào lấy ra một chiếc khăn tay, bên trong là một chuông bạc nhỏ được bọc cẩn thận. "Ta vẫn luôn bảo quản nó cẩn thận. Đảm bảo nguyên vẹn trả lại cho công tử."

Cung Viễn Chuỷ cầm lấy khăn tay, cẩn thận xem xét chuông bạc bên trong. Rồi hài lòng cất nó đi. Còn chiếc khăn tay liền trả lại cho Hồ Điệp. Bâng khua hỏi. "Khăn tay này ngươi luôn mang theo bên người sao?"

"Đúng vậy. Có chuyện gì sao thưa công tử?" Hồ Điệp đón lấy khăn tay rồi cất vào ngực áo.

"Nó thấm mùi dược bôi chuyên dụng của Cung Môn. Hẳn là ngươi dùng nó rất thường xuyên?" Cung Viễn Chuỷ ngắn gọn giải thích.

"Đúng là như vậy. Dược liệu của công tử quả thật là thần dược, tác dụng vô cùng tốt. Ta ngày nào cũng bôi." Hồ Điệp vui mừng đáp.

Cung Viễn Chuỷ nghe vậy chỉ nhếch miệng cười. Hồ Điệp say mê nhìn nụ cười của người kia, nhưng lại không nhận ra nụ cười ấy không hề chạm tới đuôi mắt.

Cung Viễn Chuỷ đã lấy được ngân linh, định xuống sảnh đợi thị vệ tìm người, nhưng bất chợt ngực áo có rung động lớn. Y lập tức lấy ra lọ đựng con bọ kia, nó đang giãy giũa điên cuồng. Chưa hiểu rõ được chuyện gì, từ đằng xa truyền tới tiếng đổ vỡ cùng tiếng hét thất thanh.

-

"Đây không phải là thần tiên mỹ nhân ở Cẩm Tú hiên đó sao?"

Tuyết Trùng Tử lạnh lùng nhìn tên say khướt ở cửa. Dựa vào y phục liền tinh ý nhận ra, đây là vị Tô thiếu gia muốn làm quen bọn họ lúc trưa.

Vốn không tiện dây dưa, Tuyết Trùng Tử muốn gọi hạ nhân mang hắn đi. Nhưng Tô Lãnh Phong bỗng loạng choạng tiến tới, miệng lẩm bẩm những lời khó nghe.

"Mỹ nhân ngươi nhìn gần vẫn còn nhỏ như vậy. Tại sao lại xuất hiện ở nơi này đây... Bị lạc sao, đừng sợ...."

Tuyết Trùng Tử khó chịu lùi vài bước. "Tô thiếu gia, thỉnh ngươi tự trọng."

"Mỹ nhân ngoan, có gia ở đây thương ngươi." Tô Lãnh Phong nói rồi vươn tay túm lấy vạt áo màu lam.

Hai người giằng co, chuông đồng trên người Tuyết Trùng Tử cũng vì thế mà rơi xuống đất, quả chuông vỡ ra khiến một con trùng lạ bay ra khỏi chuông. Tô Lãnh Phong thấy con trùng hình dạng kỳ quái liền khiếp sợ giằng ra, đưa chân dẫm chết nó.

"Mỹ nhân nhìn vẻ ngoài ngây thơ như vậy mà lại mang cổ trùng bên người. Hẳn là dùng cổ trùng này quyến rũ nam nhân đúng không?" Tô Lãnh Phong giết chết con trùng liền quay ra lảm nhảm. "Để gia trừng trị ngươi."

Nói rồi như hoá điên lao Tuyết Trùng Tử. Tuy kịp thời né đi nhưng vạt áo Tuyết Trùng Tử bị giữ lại.

*Roẹt*

Dưới sự ghì chặt của Tô Lãnh Phong, vạt áo choàng màu lam của Tuyết Trùng Tử bị rách một mảng lớn. Tô Lãnh Phong thấy vậy càng hăng máu, tiếp tục sát tới gần.

"Tô thiếu gia. Nếu ngươi không dừng, đừng trách ta động thủ." Tuyết Trùng Tử cảnh cáo một lần nữa.

Nhưng không thể nói lý với người say. Tô Lãnh Phong một mực lao về phía trước, trong miệng vẫn là những lời nói khó nghe. "Mỹ nhân, đừng chống cự nữa, chúng ta cùng hưởng khoái lạc."

Tuyết Trùng Tử nhìn kẻ say lao tới mình, liền rút trâm cài trên tóc ra, dứt khoát hướng tới cánh tay phải của tên trước mặt.

Đầu kim loại nhọn hoắt theo lực tay không kiêng nể của Tuyết Trùng Tử lạnh lẽo xuyên qua da thịt, khiến Tô Lãnh Phong đau đớn mà rụt tay lại. Nhưng trâm cài đâm sâu, rụt tay lại càng khiến cho đường xẻ kéo dài.

Tuyết Trùng Tử lạnh lùng rút mạnh cây trâm ra khỏi cánh tay người kia, máu tươi theo chuyển động bắn lên tay áo lam nhạt bên trong. Còn Tô Lãnh Phong đã đau đớn tới mức ngã sõng soài về phía sau, trên tay phải là một vết thương hở miệng, chạy từ bắp tay tới giữa khuỷu tay, máu tươi ồ ạt chảy ra.

"Ngươi, ngươi có biết ta là ai không hả..."

Tiếng mắng chửi lẫn trong tiếng hét của Tô Lãnh Phong bị cắt ngang bởi tiếng đạp cửa.

Cung Viễn Chuỷ một tay vẫn đang cầm lọ nhỏ chứa con trùng đang điên cuồng. Nhìn một màn hỗn độn trong phòng liền lạnh mặt.

Tuyết Trùng Tử tóc dài bung xoã, y phục vừa rách vừa dính máu, trên tay vẫn còn cây trâm nhuốm máu. Trông vô cùng chật vật.

Hồ Điệp cùng các thị vệ và tú bà nghe tiếng động lớn, rất nhanh xuất hiện ở ngoài. Cảnh tượng hỗn loạn bên trong khiến ai nấy đều sững sờ.

Cung Viễn Chuỷ mặc kệ tên đang lăn trên sàn, phi tới ôm Tuyết Trùng Tử vào lòng. "Ta lo chết mất."

"Ta không sao." Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng an ủi.

Cung Viễn Chuỷ nới lỏng cái ôm, kiểm tra một lượt Tuyết Trùng Tử từ trên xuống dưới, chắc chắn y không có thương tích gì thì mới thở phào. Xong lại nhìn tới bàn tay vẫn nắm chặt trâm đen của Tuyết Trùng Tử, liền nhẹ nhàng gỡ tay người kia ra, bàn tay vì nắm chặt đã có vết hằn lên làn da trắng nõn. Cung Viễn Chuỷ lấy khăn tay trong ngực áo cẩn thận lau đi vết máu trên tay Tuyết Trùng Tử, rồi cuộn lại trâm cài.

"Trâm này trước khi xuất sơn được ta tẩm qua Hoại Bì. Đừng cầm nữa, ta thay ngươi lau sạch."

"Các ngươi!" Tô Lãnh Phong ở dưới đất hét lên giận dữ.

Cung Viễn Chuỷ biểu cảm lập tức tràn ngập lửa giận, che Tuyết Trùng Tử ở phía sau, hùng hồn bước tới túm lấy tóc người kia. "Nếu còn muốn giữ cái mạng chó nhà ngươi thì nên biết đường câm mồm vào."

Nói rồi Cung Viễn Chuỷ tức giận dúi đầu của hắn xuống đất. Một chân chặn lên cánh tay đang đầm đìa máu kia. Nhìn thấy máu đen ứa ra từ vết thương, vùng da xung quanh bắt đầu lẻ loét, Cung Viễn Chuỷ liền cười lạnh. Y nhoái lại nói với Tuyết Trùng Tử.

"Y phục là cánh tay này xé?"

Nhận được cái gật đầu của Tuyết Trùng Tử. Cung Viễn Chuỷ vẻ mặt tà ác nhìn thẳng vào mắt kẻ dưới chân. Giọng nói lạnh lẽo như tuyên án tử. "Vậy cánh tay này không cần nữa."

Trước khi Tô Lãnh Phong kịp hiểu. Cung Viễn Chuỷ dứt khoát dùng chân giẫm nát cánh tay đang có dấu hiệu thối rữa kia.

Tô Lãnh Phong đau đớn gào thét. Nhưng Cung Viễn Chuỷ chỉ cười lạnh. "Ngươi giẫm trùng của ta, ta liền giẫm nát tay ngươi. Chúng ta không ai nợ ai."

Cánh tay của Tô Lãnh Phong không đứt hẳn, nhưng đã nát tươm. Quả thực không cần độc cũng đủ đau đớn, ai bảo hắn chọc sai người. 

Cung Viễn Chuỷ sau khi hả dạ thì quay đầu lại. Thấy Tuyết Trùng Tử đang ôm bụng nhăn mặt. Liền lập tức chạy tới đỡ người vào trong ngực.

"Sao vậy?" Cung Viễn Chuỷ khẩn trương hỏi.

"Có hơi đau." Tuyết Trùng Tử thở hắt trả lời.

Mấy tháng nay đều kiêng dè, hôm nay hoạt động cả ngày, lại thêm việc kinh hãi này, khiến cho cơ thể dựng phu nhạy cảm lập tức xảy ra phản ứng.

Cung Viễn Chuỷ nghe vậy, không tốn chút thêm một khắc, bế bổng Tuyết Trùng Tử trong tay. Đi qua kẻ vẫn đang nằm trên sàn kia không quên lườm một cái. "Y mà có mệnh hệ gì, ta dùng mạng ngươi thế chỗ, tới lúc đó đừng nói một Tô gia cỏn con, ông trời cũng không cứu được ngươi."

Cảnh cáo xong thì lạnh lùng giẫm lên người hắn mà đi ra. Tới cửa, Cung Viễn Chuỷ ném cho tú bà vẫn còn đang kinh sợ một túi bạc. "Đưa chúng ta tới gian sạch nhất nơi này."

Tú bà sợ hãi, vội vàng dẫn đường, trước khi đi còn quay ra Hồ Điệp nói. "Con chăm sóc Tô thiếu gia."

Tú bà đương nhiên hiểu chữ sạch của Cung Viễn Chuỷ. Vì vậy liền đưa hai người tới một phòng rất xa khu vực chính. Là dãy phòng cho các nữ tử nghỉ ngơi khi không phải tiếp khách. Vô cùng sạch sẽ, khách khứa không bao giờ được bước tới, lại đặc biệt yên tĩnh. Tú bà để họ vào một căn phòng trống xong liền đóng cửa rời đi, thị vệ đứng canh ngoài cửa nghiêm ngặt.

Trong phòng, Cung Viễn Chuỷ nhẹ nhàng đặt Tuyết Trùng Tử lên giường, cẩn thận cởi bỏ ngoại bào dính bẩn của y. Rất may lần này xuất sơn, vì để đảm bảo không ai chú ý tới khác thường nên Tuyết Trùng Tử mặc tận mấy lớp y phục. Cởi bỏ hai lớp ngoài cùng vẫn không quá lạnh. Cung Viễn Chuỷ dùng khăn ấm cẩn thận lau lại tay của Tuyết Trùng Tử một lần nữa. Xong xuôi mới dém người vào chăn.

"Thoải mái hơn chưa." Cung Viễn Chuỷ ngồi bên giường cẩn thận hỏi.

Tuyết Trùng Tử gật đầu. "Chỉ là động nhẹ. Đã không còn đau nữa rồi."

Cung Viễn Chuỷ nghe vậy thì yên tâm, định ra ngoài tìm thị vệ. Nhưng Tuyết Trùng Tử nằm trong chăn liền kéo tay y. "Ngươi ở lại được không?"

Lần đầu ra ngoài, vừa bị lạc, lại còn bị người khác xúc phạm dẫn tới động thai. Dù bình tĩnh tới đâu cũng không khỏi e sợ.

Cung Viễn Chuỷ hiểu được tâm tư của Tuyết Trùng Tử, liền nhẹ nhàng an ủi. "Ta chỉ ra cửa căn dặn thị vệ ít chuyện, rất nhanh liền quay lại."

Cung Viễn Chuỷ sai thị vệ đi báo lại với Cung Tử Thương và Kim Phồn để họ trở về trước, còn y và Tuyết Trùng Tử sẽ ở một đêm ở đây. Thân thể Tuyết Trùng Tử không khoẻ, không thể đi đường lên núi giữa trời đêm như này được. Cũng là để báo bình an, không để mọi người lo lắng.

Xong xuôi, Cung Viễn Chuỷ lập tức quay trở lại. Tuyết Trùng Tử đã nằm gọn vào bên trong, chừa chỗ trống cho y. Cởi bỏ ngoại bào, Cung Viễn Chuỷ nhanh chóng nằm lên giường.

"Muốn ôm ngủ không?" Cung Viễn Chuỷ tinh nghịch hỏi.

Dù gì cũng không phải lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ. Có điều, lần trước Tuyết Trùng Tử đã mất ý thức mà ngất đi rồi.

"Không cần." Tuyết Trùng Tử ngại ngùng đáp, nhưng một tay vẫn nắm chặt lấy tay áo người bên cạnh.

Cung Viễn Chuỷ cảm nhận được cái níu của người kia, nhưng cũng không trêu chọc, mà chủ động nằm gần vào một chút, để Tuyết Trùng Tử không phải vươn tay quá xa.

"Hôm nay mệt rồi. Ngủ đi." Cung Viễn Chuỷ nhẹ giọng nói. Đáp lại là tiếng ngủ ngon nhè nhẹ của Tuyết Trùng Tử.

Lần đầu xuất sơn, coi bộ là một màn náo loạn.






-
Hồ Điệp, Tô Lãnh Phong, lẫn Tô gia đều chưa xong đâu 🤭 Lại tiếp tục chuyên mục đoán đề trong lúc chờ chương mới nè.

Tháng 11 & 12 nghe chừng tôi bận sấp mặt nên là lên chương chậm nha các bác yêu dấu. Sẽ phấn đấu 1 tuần 1 chương 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top