Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 - Túy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

醉 (túy): say đắm, mê luyến. Như: "đào túy" 陶醉 mê đắm, "trầm túy" 沉醉 mê mệt.

-

"Tuyết Trùng Tử!"

Lại trở về sáng sớm hôm nay. Cung Viễn Chủy đem theo cái miệng đắng chát từ dư vị của bát canh giải rượu mà tất bật chỉ đạo gia nhân hoàn thành các công tác chuẩn bị cho yến tiệc hạ chí.

Quay đi quay lại đã thấy mặt trời lên cao. Cung Viễn Chủy lúc này đang ở tại Sảnh Chấp Nhẫn cùng Cung Tử Vũ, chờ đoàn khác sắp tới vào đầu buổi chiều.

Trừ Cung Thượng Giác đang ở dưới núi, các cung chủ đều phải có mặt chờ sẵn, nhưng mãi vẫn chưa thấy Cung Tử Thương xuất hiện, vì vậy hiện tại chỉ có hai người huynh đệ không thân bọn họ ngồi uống trà với nhau.

"Cung Tử Thương không biết chỉnh trang gì mà lâu la tới vậy. Còn khéo cả Kim Phồn cùng tới muộn." Cung Tử Vũ cảm thán một câu, nhưng lại chả nhận được tý phản ứng gì từ Cung Viễn Chủy.

Vị Chấp Nhẫn liếc tiểu tử ngồi đối diện đang đăm chiêu nghịch ngọc bội nhỏ trong tay, không hề giống dáng vẻ diễu võ dương oai thường ngày thì lấy làm tò mò, vì vậy hắng giọng để Cung Viễn Chủy chú ý tới mình.

"Cung Viễn Chủy, ngươi có nghe không vậy?"

"Không." Cung Viễn Chủy cậy không có ai trong điện ngoài bọn họ, trẻ con mà trống không đáp lại.

Cung Tử Vũ phì cười, bơ đẹp ánh mắt cảnh cáo sắc như dao của Cung Viễn Chủy. Quan hệ của bọn họ tuy không còn gay gắt như trước kia, nhưng cũng không tính là quá thân thiết. Cung Tử Vũ phải làm quen với trọng trách mới, mà Cung Viễn Chủy cũng bận bịu với Tuyết Trùng Tử. Hiếm lắm mới có dịp ngồi nói chuyện riêng như vậy. Thấy Cung Viễn Chủy cứ lơ đãng, Cung Tử Vũ phỏng đoán trong lòng y có tâm sự.

"Đừng có bày dáng vẻ ủ dột đó ra."

Cung Viễn Chủy khó hiểu nhìn Cung Tử Vũ. "Gì chứ?"

Vị Chấp Nhẫn khoanh tay, ra dáng trưởng bối mà hỏi. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu là chuyện tình cảm thì ta chắc chắn không kém Cung Thượng Giác đâu."

"Huynh nói hàm hồ gì vậy..." Cung Viễn Chủy nhăn nhó lầm bầm, nhưng cũng nghiêm túc suy xét.

Y suy nghĩ lâu tới độ Cung Tử Vũ còn tưởng y lại tiếp tục bơ mình. Định bỏ qua thì nghe được giọng người kia nhỏ xíu.

"Liệu có quá ích kỷ khi muốn giữ một người bên mình?"

Cung Tử Vũ tinh ý hiểu ngay Cung Viễn Chủy đang phiền muội về chuyện gì. Dù gì cũng chỉ là một tiểu tử lớn lên trong bức tường kiên cố của Cung Môn, lần đầu trải nghiệm những thứ rung động trong tâm, tránh không khỏi bối rối.

"Có lòng chiếm hữu không hẳn là ích kỷ. Ích kỷ là khi thuận theo lòng chiếm hữu đó, làm trái đi nguyện vọng của người khác. Tước đi sự tự do của người mình yêu thương, đó mới là ích kỷ." Cung Tử Vũ chậm rãi trả lời, tay vuốt ve đuôi cáo luôn đeo bên người.

Cung Viễn Chủy đáp lại. "Không có gì chắc chắn người ta sẽ quay lại."

"Cũng không có gì khẳng định họ sẽ không quay lại." Cung Tử Vũ nghiêm túc lý luận. Cái tên của người thiếu nữ không cần nhắc tới, nhưng cả hai đều biết rõ.

Cung Viễn Chủy không phản bác, nhưng chắc hẳn trong lòng vẫn có vài phần không phục. Cung Tử Vũ nén tiếng thở dài mệt mỏi, gạt đi nỗi niềm mong nhớ trong lòng mà dùng chính trải nghiệm của bản thân để khuyên nhủ đứa em nhỏ.

"Tất nhiên thật không công bằng khi để chính bản thân phải thống khổ. Nhưng nếu đủ yêu, một chút hy sinh nào có đáng gì. Nếu có vấn đề gì, vẫn nên nói chuyện rõ ràng với nhau. Tuyết Trùng Tử là người thấu tình đạt lý."

"Ai nói gì tới y cơ chứ!" Nghe tên người kia, Cung Viễn Chủy như mèo bị giẫm vào đuôi mà xù lông.

Cung Tử Vũ lần nữa bật cười, trong mắt là sự tinh nghịch. "Ta nói sai chỗ nào sao."

Câu nói thành công ghẹo Cung Viễn Chủy tức giận. Thiếu niên hầm hực đứng dậy, bỏ lại một câu "Ta ra cổng chờ ca ca" xong liền đi thẳng.

Cung Tử Vũ vui vẻ nhìn theo bóng dáng đang chạy trốn kia. Tay vuốt đuôi cáo vô tình chạm vào túi thơm giấu đằng sau vạt áo. Cung Tử Vũ lần này không nén tiếng thở dài nữa, nâng niu túi thơm trên tay.

Chưa kịp ủ dột, bên ngoài truyền tới tiếng chân gấp gáp.

"Ai vậy?"

"Bẩm Chấp Nhẫn, nô tỳ là Linh Chi. Không biết Chủy cung chủ có ở đây không ạ?"

Nhiều lần cùng Cung Tử Thương qua Chủy Cung thăm Tuyết Trùng Tử, Cung Tử Vũ nghiễm nhiên biết người này. Nhìn dáng vẻ hớt hải kia, hẳn là có chuyện gì rồi.

"Tuyết Trùng Tử có chuyện gì?" Cung Tử Vũ lo lắng hỏi.

"Bẩm Chấp Nhẫn, Tuyết công tử đã mất tích, đa số đồ đạc đều bị bỏ lại." Linh Chi thấp thỏm bẩm báo.

Cung Tử Vũ tuy lo lắng, nhưng nghe lời bẩm báo, nghĩ lại một lượt những nơi Tuyết Trùng Tử sẽ tới. Nếu núi trước không tìm được người, hẳn là y đã trở về Tuyết Cung. Nhanh chóng đoán được vị trí của Tuyết Trùng Tử, vì vậy Cung Tử Vũ bình tĩnh suy nghĩ, sau đó gặng hỏi về nguyên do Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên bỏ đi.

"Ngày hôm qua cung chủ cùng Tuyết công tử có tranh luận, sau đó Tuyết công tử về phòng sớm..."

Nghe xong sự tình, lại nhớ tới cuộc trò chuyện vừa nãy với Cung Viễn Chủy, Cung Tử Vũ dường như đã hiểu rõ. Y bảo Linh Chi không cần lo lắng, cũng đừng báo lại với Cung Viễn Chủy.

"Nếu đúng theo phán đoán của ta, Tuyết Trùng Tử hẳn là đang ở Tuyết Cung. Ta sẽ phái thị vệ tới Tuyết Cung xem xét để đảm bảo không có gì xảy ra."

"Xin Chấp Nhẫn cho phép nô tỳ cùng đi." Linh Chi được Cung Viễn Chủy tin tưởng, vì vậy phải đảm bảo luôn ở bên cạnh Tuyết Trùng Tử.

"Nếu y rời đi mà không báo trước, thì hẳn là có tâm tư riêng, tốt nhất đừng làm phiền y. Còn Cung Viễn Chủy hôm nay phải tiếp đón khách khứa, vì vậy nếu đệ ấy hỏi tới hẵng nói, còn không thì không cần bẩm báo, đừng để đệ ấy lo lắng. Nếu có chê trách, cứ nói là chỉ thị của ta."

Linh Chi sau khi được Chấp Nhẫn đảm bảo, tuy vẫn muốn tới Tuyết Cung để khẳng định Tuyết Trùng Tử vẫn an toàn, nhưng nàng cũng hiểu lý luận trong lời của Chấp Nhẫn, vì vậy đành cáo lui trở về Giác Cung.

-

Cung Viễn Chủy ra tới cổng chính, cùng lúc thấy đoàn người dẫn đầu là Cung Thượng Giác đang tiến vào.

Chờ ngựa được hạ nhân mang đi, Cung Viễn Chủy bắt đầu chắp tay chào hỏi từng vị khách quý. Mỗi đoàn của từng bang không ít người, từng tốp từng tốp lần lượt đứng lại trò chuyện.

Cung Viễn Chủy hơi nheo mắt khi ngửi thấy hương phấn son nhàn nhạt trong không khí. Chủy cung chủ nhạy cảm với mùi hương hơn người thường, trên dưới Cung Môn đều biết; không chỉ đồ ăn, hương liệu mà ngay cả phấn son của nữ tử cũng đều được tự làm trong Cung Môn để tránh gây khó chịu cho y. Tất nhiên hiện tại không thể kén chọn như vậy.

Mùi hương này chắc chắn đều từ những thiếu nữ đi phía sau, mặt xinh như hoa được che bởi quạt tròn, chỉ để lộ mắt hạnh long lanh tinh tế, giống như nụ đào đang chờ ngày nở, ngượng ngùng thả vài tiếng cười đon đả sau những lời xã giao của bang chủ của họ.

Kiềm lại ý nghĩ muốn đảo mắt, Cung Viễn Chủy không để lộ bất cứ sự khó chịu gì trên mặt, hoàn hảo đóng vai một tiểu cung chủ hiếu khách ở bên cạnh Cung Thượng Giác.

Trong lúc để khách khứa di chuyển tới gặp Chấp Nhẫn, Cung Viễn Chủy coi như có chút không gian, liền nhanh chân lẻn đi mà chạy tới Giác Cung, muốn gặp thiếu niên có mùi hương lành lạnh như tuyết kia để làm dịu đi cánh mũi đau nhức.

Cung Viễn Chủy tìm khắp các viện trong Giác Cung một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tuyết Trùng Tử đâu. Trong lòng khẩn trương như lửa đốt nhưng Cung Viễn Chủy tự nhủ, hẳn Tuyết Trùng Tử cùng Linh Chi đang đi dạo đâu đó. Vì vậy liền để thị vệ cho tìm Linh Chi, còn bản thân đi tới mái đình hôm qua, những chậu hoa sen vẫn ở đó, hương sen thơm ngát quẩn quanh. Y đứng trong đình ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng gay gắt khi tiếp xúc lâu trên da thịt để lại cảm giác tê tê.

Nghĩ tới khung cảnh náo nhiệt ở chính viện, y càng cảm thấy phiền loạn, chỉ muốn tìm người kia nhanh nhanh rồi cùng trở về Chủy Cung nghe tiếng chuông gió và nước chảy.

Chợt nghe phía sau có tiếng bước chân đạp trên cỏ, loáng thoáng thấy một thân ảnh bạch y. Cung Viễn Chủy háo hức quay người lại, thì thấy Nguyệt Trưởng Lão đi vòng ra từ một tảng đá lớn. Trong lòng chợt lạnh đi vài phần, y nhăn mặt thắc mắc.

"Sao ngươi lại ở đây? Không phải các trưởng lão đang ở viện chính cùng Chấp Nhẫn sao?"

"Liên đẹp."

Chưa vội trả lời câu hỏi từ vị Chủy cung chủ, Nguyệt Trưởng Lão nhìn quanh, rồi gật gù khen ngợi.

Cung Viễn Chủy thì không có nhiều kiên nhẫn tới vậy, khoanh tay đi tới trước mặt Nguyệt Trưởng Lão, hất cằm đòi một câu trả lời.

"Ta thay Tuyết Trùng Tử tới giao cái này." Nguyệt Trưởng Lão giơ ra để lộ một cuộn giấy nhỏ trong lòng bàn tay. "Vốn định để trong phòng của y cho ngươi dễ tìm, nhưng nếu đã gặp thì đỡ phải lòng vòng."

Cung Viễn Chủy giật lấy cuộn giấy, nhanh chóng mở ra, bên trong không nhiều chữ, nội dung đại khái là Tuyết Trùng Tử sẽ ở lại Tuyết Cung vài ngày. Cung Viễn Chủy giận giữ lần khó hiểu ngước nhìn Nguyệt Trưởng Lão, chưa kịp hỏi thì ở góc mắt thấy Linh Chi chạy tới, lửa giận càng bùng cháy.

"Tuyết Trùng Tử muốn chơi trò gì đây? Trở về nơi lạnh giá đó thì thôi đi, tới Linh Chi cũng không mang theo."

"Tuyết Trùng Tử có thể tự lo cho bản thân, không cần ngươi bảo hộ." Nguyệt Trưởng Lão nhướng mày.

Cung Viễn Chủy nhìn Nguyệt Trưởng Lão càng không thuận mắt, dáng vẻ gấp gáp như muốn rời đi. "Ngươi thì biết gì chứ..."

"Ngươi đối với y, là chân tình sao?" Vươn tay giữ lấy không cho người kia rời, Nguyệt Trưởng Lão bất ngờ hỏi.

"Hỏi thừa. Thế gian có bao nhiêu loại chân tình, bảo hộ người trong lòng thì đã làm sao?" Cung Viễn Chủy nói rồi gạt tay Nguyệt Trưởng Lão ra.

Nguyệt Trưởng Lão hơi bất ngờ, y đã nghĩ rằng Cung Viễn Chủy chí ít sẽ khựng lại vài giây, chứ không trả lời liền ngay sau khi y dứt câu hỏi như vậy. Nguyệt Trưởng Lão đã đánh giá thấp tình yêu Cung Viễn Chủy dành cho Tuyết Trùng Tử. Y thầm kín tiếng thở dài một hơi, hai con này thật sự rất giống nhau, trong tâm đã in đậm hình phóng đối phương từ lâu, nhưng lại rất thích đóng vở kịch ngược tâm đầy nước mắt.

"Nhưng Tuyết Trùng Tử lại không muốn gặp ngươi. Ít nhất là không phải tối nay." Không để Cung Viễn Chủy phản bác, Nguyệt Trưởng Lão nói tiếp. "Nếu y biết ngươi bỏ bê yến tiệc làm mất mặt Cung Môn hẳn sẽ tức giận lắm."

Câu nói thành công làm Cung Viễn Chủy đứng lại. Y thỏa hiệp. "Ngay sau buổi tiệc ta sẽ đi tới núi sau."

"Không cần xin phép, ta không quản ngươi." Tuy tới núi sau cần sự cho phép của trưởng lão, nhưng luật lệ đã sớm nới lỏng, Nguyệt Trưởng Lão nhún vai.

"Ta là đang thông báo, không phải xin phép."

-

Trong bữa tiệc, các vị bang chủ đều lần lượt tới bàn của Cung Viễn Chủy mời rượu, sau khi hỏi han ân cần một phen còn rất tự nhiên chuyển đề tài đến chuyện hôn sự.

Họ nói, Cung Môn cùng họ giao tình đã nhiều năm, tới đời của cố Chấp Nhẫn lại càng thân thiết hơn. Năm đó cố Chấp Nhẫn vẫn còn là Vũ cung chủ, xuất môn đi thăm thú, gặp gỡ nhiều người, hứa hẹn cũng nhiều. Nháy mắt đã trôi qua hơn hai mươi năm.

Ai cũng khen ngợi lần đầu tiên thấy Chủy cung chủ đã không hổ uy danh lẫy lừng, tài mạo vô song. Vì thế ai cũng muốn làm chủ thay con gái, không biết Chủy cung chủ có hứng thú tạo một mối hôn sự hay không?

Cung Tử Thương nghe vụ này thì cáo lui, dù gì nàng cũng đã yên bề gia thất rồi, không liên quan tới nàng. Cung Tử Vũ cùng Cung Thượng Giác ở một bên thấy nhóm người thứ mấy chục chuẩn bị tiến tới, cùng khuôn mặt ngày càng đen của Cung Viễn Chủy, miễn cưỡng chặn đường ngăn đón.

Cung Viễn Chủy vốn đã tức giận chuyện Tuyết Trùng Tử bỏ đi, nay còn bị phiền nhiễu bám thân, thành ra càng khó chịu. Hầm hực nuốt thêm một ngụm rượu. Vị rượu đắng chát chảy xuống cổ họng, rồi giống như nước thấm vào đất, chất cồn phủ lấy thành dạ dày, đi theo máu, chảy khắp ruột gan.

Y vốn không hảo uống rượu, chỉ khi tâm trạng tệ quá hay thực sự có chuyện mừng mới uống một chút. Tửu lượng tuy không yếu nhưng máu lưu thông cũng thật nhanh, chả mấy chốc y đã cảm nhận được tim đập hơi nhanh, bơm máu tới tứ chi, cả cơ thể như nóng lên. Vì vậy Cung Viễn Chủy đặt chén xuống, bắt đầu chuyển sang ăn trái cây ngọt cho tiêu men. Ngón tay mất kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn, phồng mang trợn má nhìn Nguyệt Trưởng Lão đang ngồi đối diện.

Kiên nhẫn tới lúc trăng lên cao, Cung Viễn Chủy mới vươn vai, ồn ào nói mình mệt mỏi muốn về phòng nghỉ trước. Khách khứa đều cười nói y quản lí sinh hoạt thật quy củ, còn nghiêm khắc hơn mấy lão già bọn họ, rồi mới luyến tiếc thả chàng rể hụt này đi.

-

"Tuyết Trùng Tử!"

Giọng nói quen thuộc mạnh mẽ xuyên qua không gian yên tĩnh, phá vỡ dòng suy nghĩ của vị thiếu niên tóc lam.

Tuyết Trùng Tử giật mình, thầm thở dài một cái. Tới cũng quá nhanh đi, rồi chậm chạp ôm bụng bầu mà lắc lư bước ra mở cửa.

Cái người có gan gọi ầm ĩ vừa mới đây, thấy Tuyết Trùng Tử rồi lại chả chịu nói gì, biểu cảm căng thẳng ẩn chứa sự tức giận. Đêm ngày hạ chí, trăng tròn vành sáng rõ trên bầu trời, soi sáng xuống gương mặt nghiêm nghị của vị cung chủ trẻ tuổi. Tuy là giữa hạ nhưng ban đêm ở Tuyết Cung có hơi lạnh, Cung Viễn Chủy không biết đã đứng ngoài bao lâu trước khi cất tiếng gọi, tới y phục cũng thấm ẩm sương.

Tuyết Trùng Tử đứng tựa vào cửa, có thể ngửi thấy rõ mùi rượu tỏa ra từ người đang đứng dưới bậc thềm, cuốn theo gió thoảng trong không khí. Y cũng không có ý định cho người kia tiến vào, vì vậy hai người cứ ấu trĩ mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu.

"Tại sao lại tự ý rời đi?"

Không biết đã qua bao lâu, Cung Viễn Chủy mới trầm giọng đặt câu hỏi.

"Không phải ngươi không muốn tiếp chuyện với kẻ cứng đầu sao?" Tuyết Trùng Tử lạnh lùng vặn lại.

Bầu không khí lại một lần nữa đông cứng, hệt như băng tuyết không bao giờ tan xung quanh.

Lời nói như một tảng đá đè nặng lòng Cung Viễn Chuỷ. Y đứng trong cơn gió lạnh buốt giá, trên người chỉ mạc bộ y sam của mùa hè hơi mỏng. Sắc mặt ửng hồng do uống rượu nhưng môi lại tái đi, thân thể tỏa ra hơi rượu nóng, gió vuốt qua da lạnh tới rùng mình, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, khi ngẩng đầu nhìn Tuyết Trùng Tử, ánh mắt vẫn kiên định mà thổ lộ.

"Ta biết trong lòng ngươi chứa nhiều tâm sự, nhưng ta hy vọng có một ngày, khi ngươi đã gỡ bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng để đi tìm hạnh phúc của mình. Từ giờ tới lúc đó, ta sẽ luôn mong đợi. Chờ tấm lòng của ngươi hoàn toàn hướng về ta mới thôi."

Tuyết Trùng Tử không trả lời, ánh mắt trong vắt phản chiếu ánh trăng, từ trên cao nhìn xuống Cung Viễn Chủy, như thần linh đang phán quyết tín đồ của mình, xem kẻ đó có xứng đáng có được sự công nhận.

Cung Viễn Chủy nhắm lại hai mắt, cảm nhận nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực, không biết vì rượu hay vì hồi hộp. Nghe tiếng vải lụa sột soạt trên nền gỗ. Cảm nhận hai bàn tay ôm lấy hai bên má bỏng rát, theo sau là một xúc cảm mềm mại đặt lên vầng trán.

Những cái đụng chạm mà kẻ đơn phương nào cũng mong mỏi.

"Này Tuyết Trùng Tử, mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Cuối cùng Cung Viễn Chủy cũng đã thốt lên lời, bất chấp vực thẳm phía trước mà lao đầu, bất chấp việc bản thân có thể sẽ tan xương nát thịt khi rơi xuống. Nhưng y đã hỏi rồi, không thể quay đầu được nữa.

"Là tri kỷ, hay là... tình nhân?" Tuyết Trùng Tử thì thầm, giống như tự hỏi chính bản thân hơn là tìm kiếm sự xác nhận từ người trước mặt.

Đều có thể, nếu người cho ta cơ hội.

Đều có thể, nếu người cho ta thời gian.

Lời không nói ra nhưng vẫn to và rõ trong không khí cô đọng.

Ánh trăng sáng vằng vặc, gió mang theo cái lạnh đêm hè phả vào không khỏi khiến con người run rẩy.

Cung Viễn Chủy vội vàng mở mắt khi Tuyết Trùng Tử rời tay khỏi mặt mình, muốn đuổi theo hơi ấm trong lòng bàn tay kia. Thay vào đó, Tuyết Trùng Tử khéo lấy cổ tay người cao hơn, xoay người tiến vào bên trong gian phòng ấm áp.

"Bên ngoài giá lạnh. Vẫn là vào trong trước đi."

-

Cung Viễn Chủy hai ngày nay đều uống rượu tới mềm nhũn, chưa kể mệt mỏi tích tụ từ việc chuẩn bị yến tiệc, lại thêm y phục đẫm sương, dù thân thể có cường tráng thì vẫn bị nhiễm phong hàn.

Tuyết Trùng Tử nghe Cung Viễn Chủy ho khan là biết tình hình không ổn. Quả nhiên tới sau nửa đêm, Cung Viễn Chủy bắt đầu sốt cao.

Cung Viễn Chủy mê man trong cơn sốt, cảm nhận được khăn bông nóng áp lên trán và cổ, tuy nóng tới độ muốn làm bỏng da thịt, nhưng khi rời đi lại mang theo cả hơi nóng hâm hấp trên trán. Tới khi Cung Viễn Chủy dần thanh tỉnh, liền thấy khuôn mặt dịu dàng đang kiên nhẫn chầm chậm hạ khăn trên trán y, tránh để hơi nóng làm bỏng Cung Viễn Chủy.

"Nước nóng làm giãn các mạch máu, làm cho cơ thể của mát từ bên trong, hạ nhiệt nhanh, nhưng lại ít người biết. Xem ra ngươi cũng am hiểu y thuật đi?"

Không nói thì thôi, nói mới thấy giọng mình khản đặc.

"Đủ dùng thôi."

Tuyết Trùng Tử nói trong lúc bỏ khăn xuống, xoay người lấy chén nước đã chuẩn bị sẵn, từng thìa một đút cho Cung Viễn Chủy.

Y không nói gì, còn Cung Viễn Chủy quá mệt để nói thêm. Không gian tĩnh lặng và êm dịu, mãi đến khi Tuyết Trùng Tử nói lời ngủ ngon và đoạn bước, Cung Viễn Chuỷ mới khẽ khàng nắm lấy tay y.

Miết ngón tay cái lên ngón trỏ đầy dịu dàng. "Ngươi sẽ rời đi à?"

Tiếng Cung Viễn Chuỷ nhỏ như muỗi. Muốn người kia ở lại nhưng sợ ngỏ lời lại bị từ chối một lần nữa. Con người bị từng bị từ chối, liền sinh ra phản ứng dè chừng, sợ bị bỏ lại.

Khi đứng bên ngoài, nhìn ánh lửa bập bùng trong phòng, cách một lớp cửa là người thương, nhưng lại chả có gan để gọi, Cung Viễn Chuỷ đã suy nghĩ thấu đáo, đã hiểu lời khuyên của Cung Tử Vũ.

Y mong Tuyết Trùng Tử cũng sẽ hiểu mình, ngay cả khi y không nói rõ, rằng Cung Viễn Chuỷ yêu thích Tuyết Trùng Tử tới nhường nào. Thích Tuyết Trùng Tử rất nhiều, nhiều tới mức ngay cả khi Tuyết Trùng Tử bỏ đi, Cung Viễn Chuỷ sẽ không bám víu, cũng không đuổi theo, y sẵn sàng chờ đợi, sẵn sàng tha thứ, miễn đó là điều Tuyết Trùng Tử muốn.

"Xin lỗi." Tuyết Trùng Tử rũ mắt nhìn bàn tay e dè đang níu lấy ngón tay mình, trên môi nở một nụ cười trấn an. "Dĩ nhiên là không rồi. Ngủ đi."

Thực ra nếu ngươi rời đi ta cũng không giận đâu, ta không muốn lây bệnh cho ngươi.

Cung Viễn Chủy nghĩ thầm trước khi mệt mỏi thiếp đi.



-

Hello cả nhà. Tới hiện tại thì fic cũng hòm hòm rồi, không biết còn ai vẫn hóng chiếc fic nì không nữa, chứ tự mình thấy khai thác cũng cạn chất xám rồi đó 😅

Ban đầu mình định viết tầm 10 chương thôi mà càng viết càng dài, note ra rất nhiều tình tiết ngày thường để khai thác, nhưng sợ ngâm lâu quá thì không được, nên mình quyết định cắt bớt để kết bộ này sớm nha. Không có cắt gì quan trọng đâu, mấy tình tiết kiểu cùng nhau nấu ăn trồng rau nuôi cá thôi.

Nói cho dông dài, tóm lại là chắc còn 1 chương nữa là hoàn chính văn nha 😗😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top