Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

SƯ TỬ - MA KẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SƯ TỬ – MA KẾT – Part 1

SƯ TỬ – MA KẾT

Suốt cuộc đời này Sư Tử và Ma Kết tuyệt đối không quên ấn tượng về lần gặp nhau đầu tiên. Nó là khởi đầu của một câu chuyện tình, cũng là nút thắt gắn kết số phận hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, bắt hai người luôn song hành cùng nhau, đại sự của người này luôn có người kia can dự vào. Trước đây là địch thủ, sau này là bạn đời, nhưng hễ hỏi về ấn tượng lần đầu gặp mặt đều chỉ có một câu trả lời : trước nay chưa từng gặp ai đặc biệt như thế.

Câu chuyện diễn ra vào mùa đông năm thứ sáu Sư Tử, Ma Kết hiện diện trên cuộc đời, tại một khu rừng ở nước Ba Lan, nơi cả hai tham gia thử thách đầu tiên trong hội trại liên kết Nga – Đức.

(Chú thích : Vì đây là hội trại quốc tế nên đa số các nhân vật không sử dụng tiếng Việt mà dùng tiếng Nga, tiếng Đức và tiếng Anh là chính nên mình sẽ tạo dấu hiệu riêng với từng ngôn ngữ, tiếng Nga được in nghiêng, tiếng Đức gạch chân, tiếng Anh thì được gạch chân và làm nghiêng)

Part 1 :

Sâu trong khu rừng đen tại một vùng địa phận của đất nước Ba Lan có một cây cờ được cắm vào cái lỗ trên tảng đá ngàn năm phủ đầy rêu nằm tại bìa rừng. Nhổ được cây cờ ấy đầu tiên là mục tiêu của các nhóm thiếu niên tham gia hội trại liên kết hai nước Nga – Đức. Con đường tìm đến cây cờ ấy được phiên thành mật mã, giao cho các trại trưởng, trại trưởng và các thành viên của trại sẽ dịch mã, sử dụng bản đồ tìm cho ra.

Ai nhổ được cây cờ đầu tiên sẽ là người chiến thắng, ngủ trong trại đặc biệt ở gần trại giáo viên, ai đến chậm nhất thì ngủ trong trại gần bìa rừng, địa danh nổi tiếng với những vụ thảm sát, tự tử. Phần thưởng cùng hình phạt đã khích cho các thiếu niên tham gia hội trại dùng hết sức mạnh cùng trí thông minh giành lấy chiến thắng. Nhưng phần thưởng càng cao, trừng phạt càng nặng thì càng chứng tỏ thử thách này không dễ dàng chút nào. Giải được mật thư đã khó, tìm cách đến chỗ cây cờ càng khó hơn, đường đi trong rừng đầy chông gai, hiểm trở, phải đương đầu với đám dây leo, với vô số ổ gà, ổ voi, chưa kể đến bọn mèo rừng lâu lâu lại nhảy xổ ra phá đám.

Các thầy cô giám khảo đứng xung quanh cây cờ đi đi lại lại, nhìn đồng hồ. Đã ba giờ kể từ khi loạt súng hơi báo hiệu bắt đầu cuộc đua nổ, chưa đội nào tìm được đến đây. Các thầy tự hỏi có phải mình đã làm gắt với các trại viên không, dù sao bọn nhóc cũng chỉ mới chạm ngưỡng tiểu học, đứa lớn nhất cũng chỉ mười tuổi. Một vài người đề nghị nên kết thúc tại đây, phân chỗ ngủ bằng trò kéo co thông thường thôi.

Nhưng, tiếng thở dốc non nớt đã vọng lại. Nghĩa là có nhóm nào đang tiến về phía lá cờ. Sẽ chọn được người thắng cuộc. Đúng vậy, đằng xa, có mấy đứa nhóc đang vượt chiếc rễ dài ngoằn, hướng về lá cờ, trại trưởng dẫn đầu lùn tịt so với các trại viên khác.

-Ồ là trại 010, ở bên Đức chúng ta ! – Một hướng đạo sinh phụ trách bên Đức tự hào kêu.

-Lá cờ trước mặt ! – Cậu bé trưởng trại lùn hô to. – Tiến lên !

Một mình cậu bé ấy hô, một mình cậu bé ấy tiến đến lá cờ, cả bọn ở đằng sau đuối sức cả rồi. Cậu bé ấy cũng mệt, nhưng cố chạy từng bước vững vàng, vươn tay ra chụp lấy lá cờ.

-Tôi tuyên bố trại thắng cuộc là 0...

Lời tuyên bố không rõ ràng vì có một người vạch bụi rậm chạy ra chụp lấy lá cờ cùng một lúc với trại trưởng trại 010.

-Trại 005 báo cáo, đã đến đích !

Toàn bộ những người đứng tại đây há hốc miệng. Trước mắt họ là một đứa trẻ mặc quần áo xốc xếch, rách rưới, có thấm máu, tay cầm chặt cán cờ, mắt hiện rõ quyết tâm dù ai làm gì cũng nhất quyết không buông. Đứa bé ấy là nữ, cũng lùn tịt như trại trưởng 010, mang huy hiệu trại trưởng trên vai.

-Em là trại trưởng 005, đúng không ? – Hướng đạo sinh bên Nga hỏi cô bé.

Cô bé gật đầu.

-Bạn em còn ở đằng sau – Cô bé hất hất đầu ra đằng sau. – nhưng một người chụp được cờ là được rồi, đúng không ạ ?

Các thầy cô làm giám khảo gật đầu. Rồi họ nhìn nhau, bối rối :

-Vậy là có hai người thắng hả ?

Lá cờ do hai trại trưởng cùng cầm, chụp lấy cùng một lúc, vậy là có hai trại cùng thắng rồi. Các thầy cô thấy mừng, đây là sự kiện lịch sử, lần đầu tiên có một trận hòa, đã vậy hai bên lại đến từ hai chiến tuyến nữa chứ. Nhưng nỗi lo lại ập đến :

-Trại thưởng chỉ có một, diện tích và thức ăn cũng chỉ đủ cho một trại.

-Có thể nới rộng hay dựng thêm một lều không ? – Một giám khảo đề nghị.

-Có thể dựng lều nhưng không kịp đưa cơ sở vật chất đến.

-Không cần nới rộng trại hay dựng thêm đâu ạ. Trại 010 đến trước, các thầy cô thấy trước, vậy trại 010 toàn thắng rồi. – Trại trưởng 010 nói.

Trại trưởng 005 lập tức phản đối :

-Trại 005 thắng mới đúng. Trại 010 đến, các thầy cô thấy nhưng khi chụp cờ không hô to câu báo cáo, xem như không tính.

-Không cần nói thẳng ra, nhìn huy hiệu của trại là biết rồi.

-Không nói làm sao biết được ? Tôi có thể nói cậu là thành viên trại tôi đấy !

-Một trại hai trại trưởng ? – Trại trưởng 010 lấy huy hiệu trại trưởng trong túi ra.

-Trại trưởng mà không mang huy hiệu trên vai, giống giả mạo lắm.

-Không mang huy hiệu vì cẩn thận, không muốn rách áo quần như cô.

-Hóa ra là kẻ nhát gan.

Từ đấu Tiếng Anh với nhau, hai đứa trẻ này chuyển sang nói tiếng bản địa, 005 nói tiếng Nga, 010 nói tiếng Đức, vậy mà vẫn cãi được. Chỉ có những thầy cô đều thông thạo ba thứ tiếng này mới hiểu được hai đứa trẻ này đang cãi nhau, cười trừ.

-Cái này là nên mừng hay nên bực mình đây.

Mấy thầy cô chỉ rành về hai ngôn ngữ nghe qua đau hết cả đầu, thét lên :

-Không bên nào thắng cả ! À không, hai bên đều thắng, sử dụng một lều, riêng hai em này thì dọn ra bìa rừng ngủ cho tôi !

-Dạ ?

Mấy thầy cô sợ hai đứa cãi nhau tiếp nên nạt ngay :

-Trọng tài là cha mẹ ! Không cự cãi gì cả ! Còn cãi là tôi đuổi cả trại hai đứa ra bìa rừng luôn ! Giờ thì trở về trại trung tâm.

Hai đứa rất bất mãn, nhưng không cự cãi. Dù sao cũng đã thành công để các trại viên được ngụ ở trại trung tâm, không phải dãi dầu sương gió ở ngoài trại. Hai đứa trẻ nhìn nhau rồi cùng buông lá cờ ra, trại trưởng nào quay về trại nấy.

-Trại trưởng, sao rồi ? – Phó trại 010 hỏi thăm

-Về trại chính quy rồi tính.

-Ôi trời ơi, trại trưởng ! – Trại viên 005 vừa tới nơi. – Được không ?

-Tạm ổn. Chúng ta về trại trước đã.

Hai trại trưởng dẫn các thành viên về trại trung ương theo hai hướng ngược nhau, cũng là con đường dẫn đến lá cờ. Trại 010 đi đường vòng, đường này bằng phẳng nhất nhưng cũng xa nhất. Trại 005 đi đường tắt, đường này gần nhất nhưng gập ghềnh nhất.

Khi các trại đều tìm được đến lá cờ, các giám khảo về trại trung ương bằng con đường chất lượng trung bình, rồi bắt báo cáo với ban tổ chức cả hai trại đều thắng cuộc, xin cấp thêm một căn lều VIP, đồng thời xin lệnh chỉ thị rút các học sinh về đích sau cùng hoặc không tìm thấy đích vẫn cứ về trại, nhường căn lều cạnh bìa rừng cho hai đứa trẻ "sáng giá" của hội trại hòng rèn giũa chúng nên người. Quyết định ấy được phê duyệt, ban tổ chức cho bắt loa thông báo.

-Hả ? Sao kỳ vậy ? – Trại phó trại 010 bất bình.

-Chả gì kỳ cả. Chị ở lại coi trại, em đi, sáng mai em về. – Trại trưởng 010 xếp ba lô, đi sang căn lều gần rừng như trại trung ương đã phân phó.

Bên trại 005 cũng chẳng kém gì.

-Em cố gắng thế này ! Tay chân trầy trụa hết cả, vậy mà đuổi em ra khỏi rừng sao ? – Trại phó 005 xắn tay áo lên. – Anh đi gặp ban tổ chức nói chuyện.

-Thôi đi anh, đủ rồi. Chúng ta ai cũng mệt, em cũng mệt rồi. Thay em săn sóc mấy trại viên bị thương, mai em lại về. – Trại trưởng 005 mang ba lô trên vai, đi về căn lều ở bìa rừng.

Trại trung ương chỉ có sẵn một căn lều VIP nhưng có đến hai căn lều phạt ở gần bìa rừng. Hai trại trưởng không ưa nhau nên mỗi người xí một căn. Hai người về lều, quăng ba lô vào góc, gỡ mũ, khăn trùm và kính ra (vâng, do có mấy cái đó nên hai bạn vẫn chưa biết mặt nhau). Nằm phịch xuống nệm không khí, hai bạn chợt nhớ ra điều gì, lục lọi túi.

Một người lục lọi hộp cứu thương, tự sơ cứu mấy vết trầy trên người. Chiếc điện thoại hạt ngô trong tai vang lên inh ỏi.

-Sư Tử của bố ! Thành công tốt đẹp chứ hả ?

-Dạ, nếu con không đồng hạng với một đứa.

-Ồ, ai vậy con ?

-Một ông già trong lốt con nít lần đầu tiên con tận mắt chứng kiến.

Một người lục lọi điện thoại di động.

-Thưa mẹ, là con đây.

-Ma Kết đó hả ? Thế nào rồi ?

-Dạ, con ổn ạ. Con gọi về hỏi thử bố mẹ thế nào ấy mà.

-Vẫn bình thường thôi. Con chỉ muốn hỏi vậy thì đã xong rồi đó, mẹ cúp máy đây.

Ma Kết thở dài, tắt điện thoại, cất vào sâu trong túi. Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi rồi. Dù từng chịu những bài huấn luyện khắc nghiệt của gia tộc để sớm trưởng thành, nhưng đây là lần đầu tiên Ma Kết ngủ xa nhà.

Ban đêm trên đất khách vốn lạnh lẽo, giờ phải trải qua đêm một mình, thấy còn lạnh lẽo hơn.

Part 2 :

Ma Kết đóng cửa lều lại, tắt đèn, nằm xuống nệm, đắp chăn, nhắm mắt, chuẩn bị ngủ. Nhưng ngủ không được. Cái lều sát bên mở đèn sáng trưng, hình như không chỉ một ngọn trại trung ương cấp cho mà còn có đến mười ngọn (các bạn biết cô mèo của chúng ta sợ ma mà khu rừng kia thì nổi tiếng với mấy câu chuyện về "những người bạn vô hình").

-Về khuya rồi, mau tắt đèn đi !

Bên kia vẫn cứ trơ trơ mà hình như độ sáng còn tăng gấp đôi.

-Tắt đèn đi ! Ảnh hưởng hàng xóm !

-Cứ trùm chăn lên mà ngủ.

-Con nhỏ này...

Ma Kết muốn qua đó tắt hết đèn, dạy cho con bé ấy một bài học. Nhưng rồi lại thôi, tự nhủ mình không nên gây sự với một người không liên quan gì đến mình. Ma Kết trùm chiếc chăn dày qua đầu, nhắm mắt, tự vỗ giấc.

Mà lăn qua lăn lại mãi chẳng thành. Ma Kết không thể ngủ được khi mí mắt phải tiếp xúc với ánh sáng có cường độ mạnh, mà bên kia lều mở đèn sáng đến mức trùm chăn kín rồi vẫn cảm nhận được hơi nóng ở mí mắt. Đã vậy còn thêm cái tiếng sột soạt ở ngoài lều nữa.

-Hết chịu nổi rồi.

Ma Kết hất chăn ra, lục túi lấy áo khoác, khăn trùm, khăn quàng cổ, mũ, kính khoác hết lên người rồi mở cửa lều, qua nói chuyện phải trái với con bé kia. Ra ngoài đó, chủ nhân căn lều lại tắt đèn. Ma Kết lủi thủi định về.

Chợt, Ma Kết thấy có hai cái bóng mờ ám đang tiến về phía trại trung ương. Ma Kết được bố mẹ huấn luyện để trở thành cảnh sát từ nhỏ nên nhận ra sự mờ ám trong cách đi đứng của hai người kia. Cậu bé lầm bầm.

-Bám theo xem thử thế nào.

Ma Kết kiểm tra trên người, cái kềm chích điện đang ở trong túi áo. Thế là yên tâm ! Cậu bé bí mật bám theo hai con người kia.

Hai người ấy chưa vào sâu trong trại mà còn ở bên ngoài bàn luận cái gì đó. Ma Kết nấp ở sau bụi rậm, nín thở, nghe hai người ấy bàn luận. Cậu bé không biết ở bụi rậm đối diện, chủ nhân căn lều hàng xóm của Ma Kết, trưởng trại 005, Sư Tử cũng đang nín thở, lắng nghe từng câu, từng chữ mà hai người kia bàn luận với nhau.

-Chết tiệt, là tiếng Ba Lan. – Sư Tử nghiến răng.

Sư Tử luôn tự hào về khả năng ngôn ngữ học của mình, nhờ vào hoàn cảnh đặc biệt, cô bé nói thông thạo các ngôn ngữ Anh, Nga, Pháp, Đức, dĩ nhiên là có cả Tiếng Việt. Nhưng vào hoàn cảnh này thì chịu thua, chỉ biết được những từ liên quan đến giới tội phạm từ những lần bị bắt cóc, nghe bọn hung thủ trao đổi rồi về hỏi mẹ và ông, được nghe giải nghĩa qua màn nước mắt của gia đình.

-Ăn trộm. – Cả Sư Tử và Ma Kết cùng nói nhưng không ai nghe ai.

Ma Kết cũng rất rành về các từ về tội phạm do bố mẹ Ma Kết là cựu cảnh sát nên hướng cậu bé nối nghiệp từ nhỏ, dạy cho con tất cả những từ thuộc giới cảnh sát và tội phạm trên toàn thế giới, trong đó có Ba Lan. Ma Kết đi cắm trại ở Ba Lan, cũng thủ sẵn một số từ xã giao và các vật dụng dành cho hoạt động cắm trại.

-Xem ra hai người này định vào lều VIP ăn trộm. Họ có mang đồ nghề theo. – Ma Kết lắng tai nghe, tự nói lại bằng tiếng Việt. – Có thuốc mê, kềm điện, dao rọc giấy, bao tải, xẻng nữa.

Hai tên trộm đã bàn bạc xong, đứng dậy đi về phía hai căn lều VIP, bắt đầu hành động. Sư Tử, Ma Kết bí mật bám theo từ hai hướng khác nhau.

-Các thầy đã vào lều ngủ hết rồi. Mình phải tự tìm cách bắt họ lại. – Sư Tử tự nhủ với bản thân mình.

-Nếu bàn bạc với các thầy sẽ không kịp mất, phải tự nghĩ cách thôi. – Ma Kết thì thầm với bản thân mình.

Sư Tử lấy bình xịt hơi cay loại nửa lít trước khi đi bố mẹ cô bé chuẩn bị cho con để phòng thân, Sư Tử luôn mang theo bên mình. Một lần xịt là đủ để bọn tội phạm lì lợm nhất phải lăn lê trên mặt đất. Sư Tử muốn dùng cái này để tấn công hai tên trộm cho họ biết mặt. Nhưng chợt nghĩ lại, cái này chỉ có thể dùng để phòng thủ khi người ta đến gần mình, không thể tấn công, nhất là với hai tên cao to lực lưỡng này, chỉ một hất tay là bình xịt văng xa ra.

Sư Tử bèn nghĩ cách khác. Không thể tri hô lên khi chỉ có một mình mình, hai người ấy to lớn như thế, Sư Tử lại quá nhỏ bé, rất dễ gặp nguy hiểm. Tìm người cùng hợp sức bắt trộm là hay nhất. Trong trại có hai đối tượng có thể hợp tác được là các trại viên và các thầy cô.

-Nhờ các thầy cô sẽ vô dụng, người lớn không bao giờ tin lời trẻ con nói. – Sư Tử tin tưởng vào những gì mình đã trải qua trong thực tế. – Nhờ các bạn.

Đằng kia, Ma Kết cũng đang nghĩ cách. Ban đầu, cậu bé lấy cái kềm chích điện ra, định lén chích cho hai người kia một phát. Nhưng chợt nghĩ lại, cái này chỉ có thể dùng để phòng thủ khi người ta đến gần mình để lộ da thịt ra, không thể tấn công, nhất là với hai tên cao to lực lưỡng này, có thể giật cái kềm chích điện bất cứ lúc nào.

Ma Kết bèn nghĩ cách khác. Không thể tri hô lên khi chỉ có một mình mình, hai người ấy quá lớn, Ma Kết lại quá nhỏ bé, rất dễ gặp nguy hiểm. Tìm người cùng hợp sức bắt trộm là hay nhất. Trong trại có hai đối tượng có thể hợp tác được là các trại viên và các thầy cô.

-Nhờ các bạn e là không hợp, họ rất dễ liều mạng. – Ma Kết tin tưởng vào những gì bố mẹ đã truyền đạt cho mình. – Nhờ các thầy cô.

Hai bạn trẻ tự vừa lòng với kế sách mình nghĩ ra, liền lập tức hành động. Sư Tử chạy thẳng vào các trại, đánh thức các trại viên dậy, báo tin có trộm cho các bạn. Ma Kết thì chạy đường vòng về trại giáo viên.

Sư Tử đánh thức những trại ở xa trước, bất kể trại ấy từ Nga hay Đức. Ở trại nào cô bé cũng dùng đủ ba thứ tiếng Anh, Nga, Đức, bằng mọi giá lay các bạn dậy, bảo họ cử một vài người ở lại coi trại còn tất cả thì theo Sư Tử đi bắt trộm. Các trại trưởng ở đây đều là các học sinh lớp năm, lớn tuổi hơn Sư Tử rất nhiều nên tỏ vẻ khinh thường.

-Cô bé lấy tư cách gì mà ra lệnh cho các anh chị ?

-Tư cách là trại trưởng trại 005, một trong hai trại đã đánh bại các anh chị trong phần thi tìm cờ giành chỗ ngủ.

Sư Tử cởi mũ trùm ra. Các anh chị đến từ Nga lập tức nhận ra gương mặt này. Đây chính là cô bé đã vượt mặt các thiếu niên xuất sắc bên Nga để làm trại trưởng trại 005, trại tập hợp những thành viên xuất sắc nhất bên Nga.

-Giờ thì đi được rồi chứ ? – Sư Tử hỏi lần cuối.

Các anh chị lập tức gật đầu. Ai chứ gương mặt này rất bảo đảm.

-Được, chúng ta đi nhanh lên.

Ma Kết đã tìm được đến trại trung ương, hiện đã đóng cửa. Có giáo viên nằm canh gần cửa lều. Cậu bé cào cấu cửa lều, tạo âm thanh lớn đánh thức các thầy dậy.

-Thầy ơi, dậy đi ! Thầy ơi, dậy đi ! Thầy ơi, dậy đi !

Chưa thấy động tĩnh gì. Ma Kết dậm chân, trong lòng lo lắng . Chợt, nhớ về một người nọ, Ma Kết lại nghĩ ra cách đánh thức người. Ma Kết lục túi áo, lấy ra một cây đèn pin có cường độ sáng cực lớn, mang chiếu thẳng vào lều. Các thầy thấy nóng ở mí mắt, lập tức choàng dậy, mở lều xem đứa nào cả gan nghịch ngợm như thế.

-Đứa nào không có quy củ vậy ?

-Thầy ơi, thầy ơi. – Ma Kết bấu tay thầy. – Trại mình có trộm, đang ở chỗ lều VIP đấy ! Mau đi bắt trộm đi thầy !

-Cái gì ? – Thầy dụi mắt.

-Có trộm ! Có trộm ! Có trộm ! – Ma Kết la bằng cả ba thứ tiếng.

-Em mớ ngủ rồi. Em là con cảnh sát nên cứ tưởng tượng. Thôi đi ngủ đi, thầy cho em với bé Sư Tử vào trong ngủ đấy. – Thầy ngáp, đi vào trong.

Ma Kết nghiến răng. Kiểu này dù năn nỉ thế nào, các thầy cũng sẽ không tin những gì Ma Kết nói. Ma Kết nhớ lại những lúc ở nhà, bố mẹ và bà Ma Kết cũng không bao giờ chịu lắng nghe ý kiến của Ma Kết. Người lớn rất khó nghe theo trẻ con, Ma Kết tự rút kinh nghiệm cho mình.

Thời điểm này Ma Kết không thể làm như ở nhà nữa, tài sản của các trại viên có nguy cơ bị mất sạch, tính mạng các bạn cũng có thể gặp nguy hiểm. Ma Kết chạy vụt qua thầy, đến thẳng phòng chỉ huy âm thanh ánh sáng của trại.

-Thằng bé này ! – Thầy vươn tay ra, tóm lấy cổ Ma Kết.

-Xin lỗi thầy.

Ma Kết lấy kềm chích điện ra, chích thầy một cái. Thầy bị sốc điện, nằm lăn quay ra. Ma Kết bước qua người thầy, đến giàn máy điều chỉnh âm thanh, ánh sáng. Loại máy này Ma Kết gặp ở những bài tập thực hành bố mẹ giao cho, mở và điều chỉnh đối với Ma Kết là trò trẻ con.

-Mau lên chứ không kịp !

Part 3 :

Các trại thực ra dựng lều thông với nhau, nên có thể che mắt được hai tên trộm, chỉ có hai trại VIP và hai trại phạt là dựng tách biệt nhưng đi bằng cách băng qua các trại sẽ nhanh hơn đi thẳng từ cổng vào hay đi cắt ngang vì trên sân và ngoài các trại có rất nhiều chướng ngại vật để mai tổ chức trò chơi. Tuy vậy, Sư Tử vẫn thấy lo, dù sao các trại viên cũng chỉ là trẻ con, sức chạy không thể sánh được với người lớn ở xứ lạnh này, người nào cũng cao to lực lưỡng.

Sư Tử lo không sai, khi Sư Tử cùng các bạn đến cuối con đường, hai tên trộm đã tìm đến lều VIP, một tên lấy dao rọc giấy mở cửa lều, một tên dùng xẻng nhẹ nhàng gỡ các cọc lên. Các trại trưởng muốn xông vào ngay nhưng Sư Tử can lại.

-Không được, giờ họ đang ở gần các trại viên, nếu sơ sẩy, họ sẽ làm chuyện không hay, các trại viên đang ngủ say, không kịp phòng bị đâu.

-Chứ chúng ta để yên cho họ lấy đồ hay sao ?

Sư Tử gật đầu.

-Để họ lấy đồ, rời khu vực các bạn trước rồi chúng ta sẽ ra vây bắt. Các anh chị hãy chuẩn bị dây thừng và gậy đi.

Một tên trộm đã mở được cửa lều bằng dao rọc giấy, hắn kêu đồng bọn đến đứng trước cửa lều, nhận đồ hắn vận chuyển ra. Các trại viên đứng chờ bên ngoài rất tức, tất cả đều đã sẵn sàng cho công cuộc bắt trói hai gã trộm kia nóng ruột chờ Sư Tử phát hiệu lệnh. Họ đâu biết Sư Tử còn nóng ruột hơn, cô bé vừa thấy tên trộm chuyển con búp bê sứ của Nga cho đồng bọn, đấy là quà Sư Tử tặng cho trại phó để làm quen, tức là bọn trộm ấy đột nhập trại của Sư Tử. Nếu hành động theo bản năng, Sư Tử đã lấy đá chọi hai người kia rồi, nhưng do đã được trui rèn từ nhỏ nên biết cách kiên nhẫn chờ đợi.

Loài sư tử khi đã được cuộc sống hoang dã rèn luyện, biết cách kiềm cho bản năng khát máu thì sẽ trở nên nguy hiểm hơn gấp nghìn lần. Nó biết bản thân không trực tiếp đánh nổi với trâu rừng nên sẽ yên lặng rình mồi, chờ cho con trâu rừng to xác kia tự tìm đến nơi mình mai phục, sau đó đột ngột nhảy xổ ra, cho con mồi một nhát cắn trí mạng. Cô bé Sư Tử cũng đang chờ hai kẻ kia bước ra trảng cỏ rồi tính gọn. Cô bé đã tìm được cách hạ gục hai tên này.

-Đợi ra đây, ta sẽ cho hai người biết mặt.

Tuy nhiên, có bao nhiêu con sư tử lĩnh ngộ được điều này ? Các trại viên đã không thể kiên nhẫn thêm được khi hai tên trộm này quá tham lam, bao tải đã đầy những vật dụng quý giá của trại 005 còn muốn mò sang trại 010. Một trại trưởng đã tri hô lên :

-Mau bắt ăn trộm ! Mau bắt ăn trộm !

-Đồ ngốc ! – Sư Tử gắt.

Hai tên trộm nghe động, liền giữ chặt túi hàng. Họ cởi áo ra, để lộ một loạt thuốc pháo đang buộc quanh người. Một tên biết tiếng Nga đã lên giọng đe dọa :

-Muốn bạn tụi bây yên thân thì không được la lên, nếu không tụi tao cho nổ số pháo này, bạn tụi bây sẽ xong đời.

Các cô cậu bé luýnh quýnh, không biết làm sao. Lần đầu tiên các bạn thấy số pháo khổng lồ như thế, trên tay hai tên trộm lại lăm le bật lửa, mồi pháo lại ngắn nữa. Nếu lửa bắt, hai tên trộm ấy tiêu thì không nói gì, các bạn bên trại Đức cũng sẽ gặp nguy hiểm

-Thế nào ?

-Làm sao đây ? – Các trại trưởng, trại phó cầu cứu Sư Tử.

Sư Tử cố giữ bình tĩnh, nói :

-Được, tôi không nói, các người đi đi.

-Có thế chứ !

Tên trộm cười đắc chí. Tên đồng bọn kia tiếp tục mở trại bên Đức lấy đồ, còn tên trộm ấy thì kêu các trại viên giao nộp vật tư trang cho gã. Các bạn đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Sư Tử.

-Đưa cho ông ta đi. – Sư Tử nói. – Còn hơn là mất mạng.

Các trại viên rất ức nhưng thấy Sư Tử nói rất có lý nên chấp nhận đưa đồ.

-Tưởng em biết cách gì hay lắm chứ. – Các trại trưởng lầm bầm.

Sư Tử có cách chứ, đang chờ thời cơ thôi. Lều VIP mà bên 010 đang ngủ là lều đặc cách, được chuẩn bị sẵn, các tay mơ không thể mở bằng dao rọc hay xẻng đào đất thông thường được, chỉ có trại trưởng, trại phó hoặc các trại viên xuất sắc biết cách mở.

-Trong mấy đứa bây, ai biết cách mở cái lều này ? – Gã trộm biết tiếng Nga hỏi.

Sư Tử giơ tay lên.

-Tới giúp tao mở cửa, nhanh lên !

Sư Tử gật đầu, đến đó. Các trại trưởng giữ tay Sư Tử lại :

-Em điên à ?

-Chỉ có trại này là chưa mất đồ. – Sư Tử giật tay ra, đi đến trại 010.

-Thật ích kỷ. – Các trại viên đến từ Đức nghiến răng.

Sư Tử chỉ cười nhạt, đi đến chỗ lều VIP trại 010. Nhưng cô bé không làm như lời đã hứa với mấy tên trộm là mở cửa trại mà lần mò ở chỗ cổng trại. Tên trộm thấy lạ, hỏi :

-Mày làm trò gì thế ?

Sư Tử giả bộ sợ sệt :

-Trại này đặc biệt, có hai cái chốt mở ở chỗ cổng trại. Hồi nãy giáo viên đóng cửa trại chứ tụi nó có đóng đâu.

Sư Tử diễn như thật, hai tên trộm tin ngay, còn xúm xít chỗ chân cột để tìm cho ra cái chốt mở nữa chứ. Sư Tử bới dưới đám cỏ, tìm thấy cái chốt thứ nhất. Bên kia, tên trộm kia thông báo cũng đã tìm thấy và đã rút ra.

-Tìm thấy rồi hả ? – Sư Tử nhếch mép cười.

Sư Tử giật chốt chốt rồi nhanh chóng chạy ù đi. Phải nhanh chóng thoát mới mong giữ thân toàn vẹn vì hai cái chốt ấy không phải để mở lều VIP mà là hai chốt cố định cổng trại, chỉ cần rút ra cổng trại khổng lồ kia sẽ đổ sập xuống, đương nhiên là đổ về phía trước, không ảnh hưởng đến lều VIP. Sư Tử canh cơ hội này lâu lắm rồi.

Cổng trại làm bằng sắt, có gắn vô số phụ kiện nặng nề, ngã rạp xuống, đè hai tên trộm. Giờ hai gã cao to lực lưỡng kia chỉ là hai con chuột đang giãy giụa dưới đống sắt nặng gần trăm cân kia. Một tên thò được cái đầu ra, bị Sư Tử túm tóc, giật ngửa đầu lên.

-"Chuẩn bị chết đi." – Sư Tử nói bằng tiếng Ba Lan rất chuẩn.

Đúng lúc ấy, toàn bộ đèn điện bật sáng, loa phóng thanh vang lên.

-Các trại viên chú ý ! Hiện đang có hai tên trộm đột nhập vào trại VIP của chúng ta !

-Tiếng của trại trưởng 010.

Ngay lập tức, hệ thống phòng vệ của trại được dựng lên. Các nhân viên bảo vệ của trại võ trang sẵn sàng, ập đến đòi bắt trộm. Đây là những người chuyên nghiệp, dù bọn trộm có sử dụng bọn trẻ làm con tin, họ vẫn đủ bình tĩnh để giải quyết vấn đề.

-Bọn trộm đâu rồi ?

-Mấy chú hỏi mấy người này hả ? – Sư Tử lấy chân đá đầu tên trộm. (thấy hồi nhỏ cô mèo này hổ báo thế nào chưa ? May mà cô nàng quen Ma Kết đấy)

Ma Kết đã yên trong dạ, rời chỗ điều khiển, đến trại xem xét tình hình. Các bạn trại 010 đã dậy, ra khỏi lều hết rồi. Ai nấy đều trợn mắt khi thấy chiếc cổng trại mình với các thầy khổ cực dựng nên hiện đã tọa lạc bình địa, được các nhân viên bảo vệ tháo rời từng bộ phận để giải thoát cho hai tên trộm.

-Ai làm ra chuyện này vậy ? – Ma Kết hỏi trại phó.

Trại phó run run, chỉ về phía trại 005. Trại trưởng trại ấy đã trở về, Ma Kết nhận ra nhờ cái mũ cam sáng chói gặp ở rừng. Cô bé ấy đang cùng trại phó trả đồ lại cho các trại viên.

Chưa bao giờ Ma Kết thấy nổi nóng như thế, con người này chọc cho Ma Kết phừng phừng lửa giận lên rồi. Cậu chàng giật phăng mũ trùm, mắt kính, khăn mặt trên người, chạy đến chụp lấy vai trại trưởng 005.

-Này, cái cậu kia !

Sư Tử nghe ra giọng của tên khó ưa hồi sáng, quay lại, chụp lấy cổ áo đối thủ.

-Muốn gì ? – Do phản xạ, Sư Tử bật ra tiếng Việt.

-Người Việt Nam ? – Ma Kết ngạc nhiên.

-Người Việt Nam ? – Sư Tử sửng sốt.

Đó là lần giáp mặt thực sự của Sư Tử và Ma Kết, lần giáp mặt mà đôi bên đều lộ rõ mặt với nhau. Mãi tận về sau, khi đã trở thành bạn đời, hễ nhắc đến lần đầu gặp nhau, Ma Kết và Sư Tử đều phì cười. Lúc ấy hai người không ưa nhau dù chỉ một chút, vậy mà duyên nợ xui khiến làm cả hai dính chặt với nhau cả đời, hai con người tưởng sẽ đi trên hai con đường riêng biệt, tách xa nhau, cuối cùng lại ở chung một chỗ, vĩnh viễn không rời.

1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top