Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: LƯỜI CŨNG PHẢI 'THANH CAO'




Dĩ An mặt mày rạng rỡ như hoa, vẫy vẫy tay với Sú-ương-bướng mặt mũi lầm lì đang tiến đến từ đằng xa tít tắp. Cô còn chưa kịp thanh minh gì, cậu đã quạt một trận vào mặt cô: "Tại sao cô cứ phải hành hạ chúng tôi thế cô Dĩ An? Tôi đang ngủ vật vờ sau một đêm mất ngủ đó biết không?"

Dĩ An ngạc nhiên: "Mất ngủ á?" Dường như một kẻ chỉ ăn chơi ngủ như Sú mà mất ngủ thì lí do chỉ có một. Mất ngủ vì mải ăn, hoặc chơi. Vậy nên cô chẳng thèm bận tâm: "Tại tôi không còn ai để gọi ra chứ bộ!"

Giờ mới để ý mắt Sú sưng húp, thậm chí còn không thấy nét cong cong duyên dáng thường ngày. Cô phải nín lắm mới không buông lời chế giễu vì cái mục đích cao cả phía sau của mình. Dĩ An chỉ vào trong cái hộp nhỏ dưới đất, một con mèo xinh xắn hiện ra sau cái nắp hộp, nó ngước lên nhìn cô và kêu 'meo meo' đầy nũng nịu. Cô vuốt ve bộ lông trắng của mèo con, nói với Sú: "Nó bị bỏ rơi rồi. Cậu Sú mang về nhà cậu nuôi đi!"

"Gì cơ?" Sú hét vào tai cô, mắt mở to, miệng há hốc: "Tại sao lại là tôi."

Dĩ An mỉm cười đáp: "Dĩ nhiên là nhà cậu rồi. Nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi!"

"Cho đến khi mẹ tôi về!"Sú nghiến răng nghiến lợi đính chính.

Cô nhìn Sú buồn rầu, ôm con mèo lên, vỗ về: "Xin lỗi mèo con, nhưng mà mẹ chị không cho chị nuôi mèo. Người duy nhất có thể cứu rỗi em thì không làm thế!"

Sú cười trừ, sau đó tìm kế lỉnh đi: "Vậy cô Dĩ An cứ ở đây mà tán dóc với mèo con nhá. Tôi phải về đây!"

Sú bước đi, nhưng không tiến được bước nào. Cậu quay lại, hoá ra là Dĩ An một tay ôm mèo, một tay nắm gấu quần cậu. Nhìn mặt cô như vậy, cậu biết mình không từ chối được.

Cậu thở dài một hơi đầy bực bội và bất lực: "Được rồi, nhưng tôi chỉ cho nó ở nhà tôi thôi nhé. Tôi sẽ không chăm sóc nó hay bất cứ thứ gì như tắm cho nó đâu!"

Cô bật cười khúc khích: "Mèo không tắm!"

"Thế nó ở bẩn thế á?"

Dĩ An không đáp, ánh mắt cô nhìn Sú rồi lại nhìn cái hộp, mấy lần liền cậu mới hiểu: "Tôi còn phải khuân đồ cho nó?"

Cô đáp: "Nếu không tôi gọi cậu Sú ra đây làm gì, chỉ việc đưa nó về nhà cậu là được rồi!"

Vậy là, Sú phải ôm một đống lỉnh khỉnh về nhà Sú, trong căn phòng sạch sẽ của cậu.

Dĩ An lục được sữa trong tủ lạnh, đổ vào một cái bát và cho vào trong chiếc hộp. Mèo con kêu vài tiếng như biết ơn lắm, nó thè cái lưỡi nhỏ nhắn của mình ra liếm sữa, trong lúc ấy, đôi mắt nhắm lại đầy thoả mãn. Trông nó như một cục bông xinh đẹp. Vì vậy Dĩ An đặt tên cho nó là Bông: "Cậu Sú à, cậu phải gọi nó là cô Bông nhé!"

Sú đang nằm dài trên giường đọc truyện tranh, nghe vậy bật cười, đôi mắt bớt sưng đã cong lại như thường: "Cứ gọi nó là mèo là được rồi!"

Cô bất mãn lườm cậu ta một cái. Trong khi Sú vừa nghĩ ra điều gì đó, bật dậy: "Nó giống cái hay đực vậy?"

Dĩ An đùa với những chiếc vuốt của cô Bông, nó vẫn còn quá nhỏ để tạo ra những vết xước, thản nhiên nói với Sú: "Cái đấy. Mặt nó xinh đẹp như thế này cơ mà!"

Sú chạy đến bên chiếc hộp, nhìn con mèo một cách ý nhị: "Nhưng tôi là con trai mà, làm sao tôi có thể ở chung với giống cái được!"

*

Đêm cũng đã muộn.

Tiết trời giao mùa, gió mùa đông se se lạnh cũng đến được vài ngày, những cái cây trên phố đã bắt đầu rụng lá. Dĩ An chạy trên đống lá khiến chúng kêu loạt xoạt, vội vã đến nhà Sú. Cậu mới gọi điện nói rằng cô Bông đang vô cùng khẩn cấp.

Cô mở cánh cửa phòng hắn, hét toáng lên: "Cô Bông làm sao cơ?"

Trên giường, Sú đang giữ chặt cái chăn trên người mình, đẩy mặt cô Bông ra khi răng nó đang cắn vào chiếc chăn. Vừa thấy cô, cô Bông buông chiếc chăn và kêu meo meo, trong khi Sú tranh thủ tình hình mà đạp cô Bông ngã dúi dụi xuống đất.

Dĩ An không thể tưởng tượng nổi tình hình mà chạy đến ôm cô Bông vào lòng. Ghét bỏ nói: "Tại sao lại làm thế chứ?"

Sú khó chịu ra mặt: "Cô nên hỏi nó thì đúng hơn. Nam nữ thọ thọ bất tương thân. Đang ngủ yên lành, nó nhảy lên giường kêu meo meo rồi vùi vào lòng tôi ngủ. Tôi mang nó về cái hộp của nó, nó lại nhảy lên lần nữa. Lần này tôi biết nó xấu tính như cô Dĩ An rồi, đòi cái gì cũng đều đòi bằng được, đành cho nó ngủ dưới chân tôi, ai dè nó còn kéo cả chăn của tôi để che lên người nó!" Sú vừa kể, vừa bĩu môi, khoa tay múa chân loạn xạ, hẳn là Sú cũng đang ấm ức và khổ sở lắm. Dĩ An bật cười, đặt cô Bông vào giường của mình, thực ra trong đó không hề lạnh, nhưng cô Bông lại kêu meo meo, nhảy vào lòng cô.

Cô bất đắc dĩ cười khổ, người ta nói mèo là loài động vật thống trị trái đất cũng đúng. Nó xinh như vậy, ai lỡ chống đối nó cơ chứ. Dĩ An đặt nó lên giường, cô Bông liền thoả mãn vùi vào lớp chăn. Mà Sú thậy vậy, hai hàm răng nghiến lại, chun mũi đưa tay ra định đẩy nó, cô vội vã nắm chặt, giải thích: "Tôi lấy chăn khác cho cậu Sú, cậu Sú nằm ở góc kia là được mà!"

Sú bĩu môi ngồi khoanh tay trên giường, còn cô thì vội vã mở tủ lôi chăn ra đưa cho cậu, lúc đó cậu ta mới chịu nằm vào góc giường, đắp chăn kín đầu, đầy vẻ khó chịu.

Nhìn cô Bông ngủ ngon lành giữa giường, trong khi Sú thì nằm lích nhích trong góc giường nhỏ hẹp. Dĩ An bỗng dưng cũng cảm thấy Sú đã bị bắt nạt rồi.

Và mặc dù có hơi xấu xa, nhưng cô có chút hả dạ vì điều đó. Vui vẻ khép cửa lại, về nhà mình.

Ngay khi nghe thấy tiếng cửa nhà mình đóng lại, Sú quay ra lườm con mèo, nếu mắt cậu có thể bắn ra tia lửa, có lẽ lông con mèo đã trụi lủi từ bao giờ. Sú đưa chân đến gần cô Bông vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, một cước đạp nó xuống đất. Cô Bông gào lên, rồi lại trèo lên giường, liên tục bị đá xuống. Nó cụp đuôi, cun cút về cái hộp bé nhỏ của mình.

Sú đắc thắng, cười ác ma, môi vẫn tươi như hoa nở và mắt vẫn cong lại trìu mến: "Đừng mơ tưởng tao chia sẻ chỗ ngủ của tao cho mày nhé, cô Bông à!"

*

Mấy ngày sau đó, nếu những ai còn lơ mơ trong việc mùa đông rốt cuộc đã đến chưa, thì họ sẽ đều biết rằng, mùa đông chính thức đánh bại những cơn nắng nhẹ nhàng của mùa thu rồi.

Những đám mây ôm trong lòng bao u buồn, khiến khuôn mặt mình đen xì xám xịt. Những cơn gió lạnh buốt tràn đến con ngõ nhỏ bé, những cái cây trụi lủi ngập trong nỗi buồn cơ đơn. Và những đứa khoẻ nhất ngày hôm qua vẫn mặc chiếc áo cộc, nay đã phải khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, ví dụ như Sú.

Dĩ An thích mùa đông, mùa của những món đồ nướng cay được bày bán ở vỉa hè mọi con phố. Những tháng ngày được lười nhác vùi mình trong chăn mà cày phim, đọc truyện. Hay thậm chí đứng trong căn bếp trổ tài nấu nướng cũng ấm áp, dễ chịu hơn là mùa hè oi bức.

Cô mỉm cười, trong khi bốn thằng con kia đều đóng băng vì ngạc nhiên, hoặc lạnh. Huân hỏi lại: "Cô Dĩ An mới nói cái gì?"

Cô nhắc lại: "Tôi nói là mấy tuần nay mẹ tôi luôn bắt tôi học nấu ăn, vì bà cho rằng con gái phải giỏi bếp núc. Sau ba tuần tầm sư học đạo, tôi đã được mẹ truyền cho mọi bí quyết và công thức rồi, nên tôi sẽ nấu cho bốn người một bữa, kỉ niệm tình bạn của chúng ta!" Dĩ An còn vỗ tay hoan hô, và chưng hửng khi không một gã nào hưởng ứng.

Minh có vẻ mờ mịt lắm: "Có tin được không đây?"

Lâm học giả buông quyển sách xuống, cũng tham gia bàn tán: "Cái đó ăn vào không đau bụng chứ? Ngày mai tôi có một cuộc thi giải toán!"

Cô còn định mắng bọn họ vài câu, ai ngờ Sú xen vào: "Không sao, chúng ta chỉ việc ngồi trong này xem phim, còn cô Dĩ An nấu gì thì nấu, dẫu sao chúng ta cũng được ăn chùa."

Điều này dĩ nhiên được sự hưởng ứng của mọi người.

Dĩ An mỉm cười nhìn họ. Đương nhiên đã dự trù được sự biếng nhác của họ, cô đưa cho họ một tờ giấy. Minh mở ra, đọc lên một lô một lốc nguyên liệu. Lâm nhìn tôi hỏi: "Cái này là gì thế?"

Cô thản nhiên: "Rõ ràng quá rồi còn gì nữa, nguyên liệu."

"Tại sao lại đưa cho chúng tôi?" Huân ú nói.

"Mẹ tôi nói một bữa ăn ngon dành cho một người lao động tốt. Tôi vì muốn mọi người ăn ngon thôi!"

Sú ném tờ giấy cho tôi: "Không cần đâu!"

Dĩ An ném trả lại: "Hay mấy người muốn làm cái này hơn?" Rồi chỉ vào mấy con cút đã thịt sẵn, mà tôi lấy trong tủ lạnh của mẹ.

*

Nấu ăn thật đơn giản, Dĩ An rửa sạch mấy con cút, rồi bỏ vào nồi luộc, sau đó ôm cô Bông ngồi trên sofa xem phim, đợi chờ mấy bạn trai đi mua sắm về.

Khoảng ba mươi phút sau, lũ con trai trở về với một giỏ nguyên liệu. Cô xem xét và phải trầm trồ khen họ: "Mua tốt đấy, nguyên liệu rất tươi!"

Sú kể công: "Tất cả đều nhờ học giả Lâm đấy. Cậu ta còn biết đâu là rau tươi và đâu là rau ngày hôm qua mà tôi không hề thấy sự khác biệt."

Dĩ An bày nguyên liệu ra bàn, sau đó mở điện thoại, tìm công thức đã chụp được trong quyển sổ của mẹ. Huân ú nhìn cô ngạc nhiên: "Cô không nấu ăn đi mà đọc cái gì thế?"

"Công thức vàng của mẹ tôi đấy!" Nói xong, ném cho Huân mấy củ tỏi, nói: "Bóc đi!" Hắn ta còn cau có đôi co một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nghe lời đi bóc. Còn Minh thì phải đi ngặt ngải cứu, anh dễ đối phó hơn, không nhiều lời mà đi làm ngay. Học giả Lâm cũng vậy, ngoan ngoãn đi cho bơ vào chảo. Món cô muốn làm hôm nay là Cút chiên bơ.

Dĩ An đưa mắt tìm kiếm, lạ lùng hỏi: "Cậu Sú đâu?"

Học giả Lâm liếc xung quanh thản nhiên trả lời: "Chuồn rồi!"

"Tại sao lại để hắn chuồn mất?"

Lâm nhún vai một cái. Cô cau có: "Không sao, vậy thì mấy người phải làm nhiều hơn thôi!"

Huân gào lên với trời: "Rốt cuộc là cô nấu ăn hay chúng tôi nấu vậy?"

Dĩ An cười khúc khích: "Tôi là bếp trường, và bếp trưởng thì có làm mấy việc lặt vặt như gặt rau, rửa nồi không?"

*

Sau một hồi vật lộn, căn bếp nhà Sú biến thành đồng hoang tàn, nhưng nhìn chung thành quả cũng tạm được. Dĩ An bê món Cút chiên bơ của mình ra ngoài phòng khách, nơi Minh, Huân và Lâm đang vật và vật vờ nằm lăn lóc trên nền nhà vì mệt. Còn Sú thì cười như được mùa, chế giễu lũ bạn mình.

Cô lườm hắn cháy mặt, nói: "Đây, thành quả nè! Muốn ăn thì lăn vào bếp, ba người hẳn sẽ thấy ngon miệng hơn tên Sú xấu xí xấu tính lười biếng kia!"

Cả ba ngồi dậy, nhìn món Cút có vẻ không tin tưởng lắm. Nói: "Cậu Sú, cậu thử trước đi!"

Thấy ánh mắt của ba người kia quá dễ sợ, Sú đành xả thân vì nghĩa, nuốt ực miếng nước bọt, tay run run gắp một miếng cho vào miệng.

Mặt Sú đang bình thưởng, bỗng nhiên hoá đỏ, chuyển sang xanh, đổi màu tím, mắt thì lồi lên hết cỡ. Huân ú tò mò, ghé sát mặt mình vào mồm Sú, hỏi: "Thế .." Chưa kịp nói hết câu, đã đỡ trọn miếng thịt bị Sú phun ra.

Sú nốc một phát hết nửa chai nước Minh đưa cho, làm dáng nôn oẹ: "Ghê!" Cái mồm trề ra ghét không chịu nổi.

"Mấy người cho cả dầu nhớt vào đấy à?"

Dĩ An thấy hắn chê như vậy, có phần không tin tưởng, cô thử một miếng. Và nhả nó ngay lập tức: "Lúc nãy có ai rửa chảo chưa?"

"Tôi tưởng cô Dĩ An rửa rồi?"

"Tôi nói cậu Lâm rửa mà!"

"À, lúc đó cô còn bảo tôi ướp gia vị nên đã nhờ anh Minh rửa!"

"Anh còn đang gặt rau nên nhờ cậu Huân rửa!"

Huân làm mặt ngu, lùi ra xa chúng tôi cả vài mét: "Tôi có nghe thấy ai bảo đâu!"

Sú nhìn họ cãi nhau mà thấy hài hước quá, lăn đùng ra cười ngất, sau đó bật dậy thở dài: "Có lẽ chúng ta phải ăn trực nhà cô Dĩ An bữa nay thôi!" Rồi cậu ôm lấy cô Bông chạy ra ngoài trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top