Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: Tôi là một con cào cào

Xin chào tất cả các bạn tôi chính là một con cào cào.Tôi xin tự giới thiệu tên tôi là Bồ Cào.Một con cào cào có thân hình cao to, vạm vỡ, cường tráng không phải nói đùa chứ mấy đứa con gái trong làng tôi ai cũng mê tôi như điếu đổ,cũng phải thôi vì tôi đẹp trai quá mà.Dù được mấy đứa con gái mê là thế nhưng tôi lại chẳng kết đứa nào trong đám bọn nó cả.Tôi thì tôi chỉ thích em Cào Hoa nhưng lại không được em để ý dù một chút cũng không,có nhiều lần cố gắng tỏ tình nhưng tôi lại ngại không dám nói.Đấy các bạn thấy không dù được gái để ý nhưng mà cursh mình thì không tôi vẫn thấy hận cuộc đời,mà tôi cũng đẹp trai đấy chứ có phải xấu đâu mà em lại không quan tâm đến tôi .Tôi có cái đầu dài nhìn khá giống như quả bóng bầu dục,cùng với cặp mắt lồi ra nhìn rất chi là đẹp.Đặc biệt tôi có hai cái răng cửa to ơi là to mỗi khi tôi cười tôi lại nhe hai cái răng ra khoe và cảm thấy rất đỗi tự hào.Răng tôi chắc khoẻ lắm tuy không đánh răng bằng kem P/S như các bạn nhưng răng tôi không hề bị sâu.Hai cái răng vô cùng sắc bén giống như lưỡi dao vậy tôi mà nhai cỏ cứ như là cái máy nghiền âm thanh xoèn xoẹt nghe rất vui tai.Có nhiều lần anh Xén Tóc cứ gạ tôi solo xem ai nhai cỏ nhanh hơn.Tôi đã từ chối thẳng thừng bởi vì tôi không chấp anh Xén Tóc.Cái trình của anh Xén Tóc nó ở hạng thượng thừa rồi nên là có thi thố như thế nào đi chăng nữa thì anh ấy vẫn thắng tôi thôi,tôi đã biết trước kết quả nên không thèm chấp.Trên đầu tôi có hai cái râu ngắn,mỗi lần tôi đưa tay lên miệng lấy một ít nước bọt rồi vuốt hết cả khuôn mặt sau đó đến hai cái râu là bọn con gái xỉu ngay tại chỗ trước vẻ đẹp của tôi,nhìn tôi vô cùng quyến rũ.Tuy người tôi không có 6 múi nhưng ngược lại vô cùng cứng rắn,giống như tôi đang mặc một cái áo giáp vậy. Tôi có thể chấp 4 đứa có cánh tay cơ bắp cuồn cuộn đấm vào ngực tôi,tôi cũng không hề đau.Tôi có 4 cái chân nhỏ nhỏ xinh xinh bàn chân của tôi có 2 ngón nhỏ để giúp tôi bám chắc vào những vật xung quanh.Cái cánh của tôi nó dài hơn đuôi tôi một chút cánh, nó có màu nâu đen và khá dày dặn giúp tôi bay lượn thoải mái trên bầu trời.Hai chân sau của tôi vô cùng chắc khoẻ nó to phạc rắn chắc bóng nhoáng một màu xanh lá.Nó giúp tôi bật nhảy rất xa hiện tại tôi đang là một vận động viên nhảy xa của trường. Cái bụng của tôi dài dài có những cái ngấn,bọn tôi hay trêu nhau gọi đấy là múi.Có thể nói tôi là đứa chóng lớn nhất làng mấy bọn con trai trong làng chỉ nhỏ nhỏ chắc đứng cao tới vai tôi thôi.Cho nên ở làng tôi được bọn nó coi là đại ca.Tính tình tôi thẳng thắn,thật thà dù tôi được coi là đại ca nhưng không vì thế mà tôi hênh hoang vênh váo cả ngược lại tôi vô cùng hoà đồng và luôn tôn trọng tất cả mọi người được cái tôi hay nghịch ngợm,nhưng mà ở cái tuổi này không nghịch thì không phải là tuổi trẻ trâu.
Tôi cực kỳ ghét những người ỷ mạnh hiếp yếu thấy có chuyện bất bình là cái máu giang hồ trong tôi nó lại trỗi dậy thúc giục tôi phải tới đó nhúng tay vào,tôi hay lo chuyện bao đồng thật nhưng những vụ bọn bạn tôi hay những người yếu đuối bị bắt nạt đúng là tôi không thể ngồi yên được.

Gia đình tôi có 4 người.Bố mẹ tôi họ vô cùng chiều chuộng tôi, nhưng ở cái tuổi này tôi không thích như vậy tôi muốn có một cuộc sống tự lập và không muốn ỷ lại bố mẹ.Cho nên tôi đã nói với bố mẹ là tôi muốn tự lập.Bố mẹ nghe những lời nói của tôi vô cùng thuyết phục nên đã đồng ý.Tôi vui lắm nhưng không thể ngờ là họ lại nghĩ sai ý của tôi.Họ đã đuổi tôi ra khỏi nhà và nói:" Đấy con muốn tự lập thì ra khỏi nhà tự kiếm sống đi, chúc con sống sót qua ngày''.Tôi nghe xong như sét đánh ngang tai tôi chỉ muốn bố mẹ bớt chiều tôi lại để tôi tự lập chứ không phải là đuổi tôi ra khỏi nhà để tự kiếm sống.Tôi đã phải khóc ròng ròng 6 ngày 6 đêm van xin các thứ bố mẹ tôi mới mở cửa cho tôi vào nhà.Và từ đó tôi không bao giờ dám xin xỏ họ một điều gì nữa.Anh trai của tôi thì lớn hơn tôi một tuổi.Vì tôi luôn được bọn bạn coi là đại ca nên tôi rất ít bạn có thể nói là không có bạn,mỗi lần tôi đến bắt chuyện với bọn chúng đều bị bọn nó xa lánh và sợ hãi tôi.Chắc tại cái giao diện của tôi nhìn khá giống như một gã đầu gấu cộng thêm phần cao lớn nên bọn nó sợ tôi cũng phải thôi.Tôi nhiều lúc cô đơn,buồn chán không có bạn nhưng tôi lại có anh trai luôn bên cạnh tôi và chơi cùng tôi.Tôi luôn coi anh hai tôi là bạn nhiều lúc lỡ mồm gọi là mày xưng tao tôi đều bị anh tôi đấm cho tím mặt nếu mà hôm nào hiền hiền cùng lắm là mấy câu chửi bắn rap.Anh trai và tôi có thể nói là quá hiểu nhau không cần nói nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.Tôi và anh luôn có những trò nghịch ngầm và nghịch ngu đi vào lòng đất,tiêu biểu như là việc tôi và anh đi khịa chị ong kết quả bị chị đuổi bọn tôi chạy như tẩu hoả nhập ma nhưng vẫn bị chị đốt về nhà tôi và anh người đều bị sưng vếu lên.Nhìn thấy nhau là không thể nhịn cười, bố mẹ tôi thấy vậy liền bực tức đánh anh em tôi sau đó hai đứa đã đau càng đau hơn đã cười càng cười nhiều hơn.

Nhà tôi thì nhỏ nằm ở làng Cỏ Cây, nhà tôi ở dưới một cái cây cỏ to ơi là to. Cạnh nhà tôi sâu trong một cái hẻm là nhà bác Cào Cào Ma. Vì bác có một bộ áo đen xì nên được mọi người gọi với cái tên như vậy.Bác mới chuyển đến đây được ít ngày chưa hoà nhập với cuộc sống mới,bác đã bị người dân trong làng tôi kì thị chỉ vì nhìn bác rất khác biệt với những con cào cào khác.Đáng lí ra họ không nên làm như vậy mà phải giúp đỡ bác chứ.Tôi đi dạo qua nhà bác thì thấy nhà bác lúc nào cũng đóng kín cửa tách biệt với cuộc sống bên ngoài.Bác luôn nhốt mình trong bốn bức tường vít chặt bản thân trong bóng tối.Theo lời bác kể bác ít khi đi ra ngoài lắm,nếu mà có việc bắt buộc phải đi bác lấy những cái lá cỏ xanh quấn chặt vào thân mình để nhìn giống như người dân trong làng. Tôi thấy nhà bác vô cùng u uất nó như bị nhấn chìm trong bóng tối vậy,đi sâu vào tận trong một cái hẻm nhỏ mới tới được.Bác không hàng xóm, không người thân thích cộng thêm cái tính hay tự ti,khép mình chắc bác vô cùng cô đơn,lạnh lẽo.Nhiều lần tôi đi qua nhà bác chỉ dám đứng ngoài ngắm nhìn,lòng tôi thì muốn vào nhà bác lắm nhưng cứ nghĩ tới chuyện nên nói gì để động viên bác đây thì chân tôi như chững lại.Đúng thật tôi chỉ là một đứa trẻ trâu nhưng hay lo chuyện bao đồng,thấy bác như vậy tôi uất ức lắm.
Một đứa trẻ thì sao hiểu được hết những câu chuyện mà bác kể ra mà đã không hiểu thì sao mà động viên bác được. Nhưng thấy bác dần dần buồn chán mà chuyển sang ốm yếu thì hôm nay tôi quyết tâm xông hẳn sang nhà bác chơi. Vào nhà bác tôi được tiếp xúc với bác quả thật bác khác xa so với những lời nói của dân làng.Bác vô cùng hoà đồng và vui tính bác luôn nhả ra những miếng hài khiến tôi cười sặc bọt. Ngày qua ngày tôi đều sang nhà bác,chơi cùng bác,chia sẻ với bác thì bệnh của bác đã đỡ dần và khỏi hẳn bác cảm thấy tự tin và không ngại ngùng khép mình như trước nữa.Bác ra đường vui vẻ cười nói bắt chuyện với mọi người và tìm được rất nhiều bạn hữu.Cứ như thế dân làng tôi đã hết kì thị và xa lánh bác. Tôi thấy như vậy mà cảm thấy rất vui vẻ,đúng là không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top