Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ben


Ben ( đã từng là "Ben, và những cái nắm tay")

(lời tâm sự ngắn viết vội khi nhạc của Vũ chập chờn từ khu nhà phía sau)

 Chiều tháng mười một, tôi buông người trên ghế nhắm mắt tìm kiếm sự thư giãn. Tất cả những chuyện đã xảy ra, từ rắc rối với cuộc tình đầu, đến chuyện trên lớp, hay bản sketch quan trọng vẫn đang bỏ dở, đều gây nên những nỗi áp lực không hề nhỏ. Những lúc mệt mỏi, rất có thể ta sẽ đánh mất chính bản thân mình, sẽ phó mặc cuộc đời và chỉ thiết thứ gì đó bình yên để nương tựa, đến mức lạc lối. Lúc tỉnh táo, tôi đã thấy tay Ben nắm chặt tay mình. Tự lúc nào.

 Giữa lớp học ồn ào, Ben nắm tay tôi, siết nhẹ, như thể chỉ có tôi và cậu. Trong căn phòng này. Rồi mọi âm thanh dường như mờ dần đi, ánh sáng chập choạng, nắng lờ đờ buông lơi, lúc rạng lúc tắt. Mộng mị với những suy nghĩ giữa khung cảnh rối bời, chợt Ben quay xang nhìn tôi, sâu vào mắt tôi, lặng người. Mọi tiếng động biến mất, tôi nghe tim mình đánh lô tô trong lồng ngực. Khi bắt gặp một ánh mắt đâm thẳng vào mình, bạn sẽ làm gì? Trốn tránh, ngập ngừng, ngại ngùng, hay đón nhận? Nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi chẳng có quyền lựa chọn, có những thứ xảy tới quá bất ngờ khiến tất cả mọi thứ như tan biến trong giây phút, ta chỉ biết lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt ấy, tìm kiếm một điều gì đó. Nhưng tôi đang chờ đợi điều gì cơ chứ ? Một sự dịu dàng, một vẻ ngây dại, hay sự ngập ngừng thoáng chốc của tình yêu? Chẳng biết nữa ...

 Trong phút chốc giật mình, trong đầu tôi ẩn hiện nhiều câu hỏi, quan trọng nhất trong số đó, cái quái gì đang diễn ra vậy ?

*

 Ben là một thằng bé ưa nhìn, một khuôn mặt Châu Á điển hình với cái mũi cao, mắt một mí và lông mày rậm. Chẳng quá ngạc nhiên khi cậu và cô bé xinh xắn nhất khối từng là một cặp. Ben có những đặc biệt mà chẳng mấy cậu con trai có được. Ví dụ như giọng nói, không trầm không bổng, không quá khàn nhưng cũng chẳng phải ấm. Hay là đôi mắt, lạnh lùng, và chẳng dễ biểu lộ tâm sự gì. Tôi đã thất bại khi nghĩ rằng có thể đọc vị được Ben qua ánh mắt. Ngay lúc ấy đôi mắt Ben chẳng hề nói lên điều gì, dù chỉ là một tín hiệu, hay sự bối rối thoáng qua, như bao lâu này vốn dĩ đã thế. Tôi cũng đã không nghĩ cậu chỉ muốn nắm tay tôi chỉ cho thỏa sự cô đơn, hoặc lỡ có vậy thì việc lựa chọn tôi là đối tượng cũng là do duyên số. Hoặc mình tôi nghĩ thế.
 Luẩn quẩn trong vòng suy nghĩ, tôi quên mất tay Ben vẫn đang nắm chặt tay mình. Những ngón tay đan dịu dàng và mềm mại. Tay Ben lạnh ngắt, như con người cậu, như tâm hồn cậu. Tôi biết rõ ràng Ben đang rất cô đơn. Ai cũng có rắc rối riêng của bản thân mình, đôi khi thay vì tự giải quyết thì việc dựa vào một ai đó đáng tin cậy và ổn định sẽ là giải pháp nhẹ nhàng nhất. Tôi có vấn đề của riêng mình, nhưng tôi không muốn thụ động, tôi không cần sự dịu dàng của Ben. 

**

 Tôi với Ben từng là người dưng, chẳng quá vài ba lần tiếp xúc. Cậu không phải gu của tôi, tôi cũng không lọt mắt xanh của cậu. Chúng tôi đã từng như hai con người xa lạ. Vài mẩu chuyện xã giao hay những câu chào hững hờ không đầu không cuối.Nhưng có một ngày, Ben quay xang nói vài câu bông đùa. Và tôi đã chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cười trừ rồi đáp lại cậu mấy dòng. Những câu chuyện vặt vãnh bắt đầu, tăng dần, rồi trở thành 1 thói quen hằng ngày của cả hai chúng tôi. Giữa tôi và cậu, thực sự có những kì lạ nào đó giống nhau, những kì lạ chỉ chúng tôi tự hiểu trong lòng và chỉ chúng tôi có.

 Tôi và Ben vẫn là bạn tốt. Cho đến ngày Ben nắm tay tôi.

 Vẫn những dòng suy nghĩ mông lung, trong đầu ngập những câu hỏi không lời giải đáp, tôi chẳng buồn hỏi nữa, cũng chẳng muốn suy nghĩ sâu sa làm gì. Và những cơn say nắng tràn về trong trái tim, đôi khi tôi tự hỏi là do bản thân đã quá cô đơn, hay vốn nhạy cảm mà chẳng thể miễn dịch trước những cơn tương tư  bất chợt như thế. Trong giây phút tôi tự hỏi tim mình có đang chứa Ben, hay chỉ là phút yếu lòng thảng hoặc những ngày mệt mỏi? Và rồi cũng lãng quên mất?
 Những ngày sau tay tôi và Ben vẫn đan chặt. Hoặc trong những phút giải lao ngắn ngủi, hoặc vụng trộm trong những tiết phụ tự quản, khi cả hai đều quá mệt mỏi, về tất cả những vấn đề của cuộc sống, những rắc rối cá nhân hay áp lực thi cử, vẫn tìm đến nhau, hay tìm đến bàn tay nhau. Tôi đã thôi thắc mắc vì sao Ben làm vậy, cũng thôi tự hỏi chính mình sao lại để Ben làm vậy. Rồi tôi phó mặc cuộc đời. Là khi tôi cần một điểm dựa, một cánh tay vực ta dậy những ngày lạnh ngắt. Hoặc lòng lạnh ngắt.

***

Rồi một ngày, tôi nhận ra cuộc tình giữa Ben và cô bạn kia tan vỡ, chỉ trước ngày Ben tìm đến tôi một chiều ướt nắng. Và sau đó nắng tắt.
Trong giây phút tôi giật mình.
Tôi là ai trong Ben ? 

****

 Sau những ngày mộng mị thì tôi và Ben vẫn phải quay trở lại với hiện thực. Tôi cô đơn và Ben chưa quên được tình cũ, hai mảnh ghép không khớp cố tìm trong lòng nhau một vị trí vô hình, để rồi vỡ ra. Chẳng có ai sai trong chuyện này, yếu lòng làm ta quên đi mọi thứ, và tôi nhận ra tuổi của mình vẫn là tuổi suy nghĩ bằng con tim.
 Tôi đã không coi Ben là một mối tình trong cuộc đời, Ben chỉ là một cơn cảm nắng bất chợt, một nốt trầm lạc nhịp trong những tông cao của những năm tháng tuổi trẻ. Qua nhiều câu chuyện dang dở xuất hiện trong thanh xuân của mình, cái nắm tay khó hiểu của Ben đã dạy tôi bài học về những người lạ. Sẽ đi qua cuộc đời ta, sẽ gây trong ta những cảm xúc đẹp đẽ để rồi biến mất, sẽ giúp ta tin tưởng hơn về tình yêu, rằng để có thể tìm thấy hạnh phúc đích thực, ta sẽ phải đi qua nhiều cơn mưa rào như thế, sẽ trải qua nhiều người lạ như thế. Để ta biết nhớ, biết thương, biết giận, biết oán hờn mà chọn lựa Mr/Mrs.Right của đời mình ! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top