Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP1

Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời. Tôi cùng nhỏ đi dòng dòng trong sân trường, vừa nói vừa cười mà còn đùa nhây nên ông đi qua bà đi lại sẽ tưởng hai đứa này điên. Haha. (Đôi bạn thân là đây. Àk không. Đôi bạn điên).
"Ê An. Tối nay tao qua nhà mày nghen". Nhỏ nói.
"Chết! Mày đừng qua. Tối nay tao đi học thêm òi. Sorry nha". Tôi áy náy nhìn nhỏ.
"Ừm vậy thôi. Bữa sau qua". Nhỏ bùn bã nói.
Tôi và nhỏ luyên thuyên miết. Hết giờ ra chơi rồi tới buổi học cũng dùng ngôn ngữ cơ thể để nói chuyện. Nói riết thành 2 cái loa phát thanh của trường.
~~~~~~~~tối ~~~~~~~~
"Hôm nay là ngày học thêm tiếng anh ở trung tâm đầu tiên của con đó. Mau lên zùm đê". Mẹ tôi lúc nào cũng vậy hết. Haizzz.
"Dạ thưa mẫu hậu nương nương, con xin tuân lệnh". Tôi nhây theo.
Vèo vèo vèo( tiếng xe chạy ).
"Học tốt nha con gái". Mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Dạ, con sẽ cố gắng hoà đồng". Tôi nói.
"Bạn bè có bao ăn thì đừng nhận lời. Nếu từ chối không được thì ăn uống giữ kẻ, đừng giành ăn với mấy bạn nha con". Không biết mẹ đang nhắc nhở hay chửi xéo.
"Dạ, cảm ơn mẹ đã răng đe con". Tôi nói.
Tôi và mẹ lúc nào cũng nhây như vậy, riết thành thói quen mỗi khi nói chuyện.

Đứng trước trung tâm rộng lớn, giờ tui mới biết đây là VUS , nó to kinh khủng khiếp lun.
"Trời! To dữ zậy! Đi lạc chết". Tôi nói nhỏ một mình.
Bước vào bên trong, tôi nhìn qua nhìn lại thấy có thang máy.( hên ghê, 12 tầng lầu mà cho leo bộ chắc chết). May là tôi học lầu 6. Đứng chờ thang máy mỏi cẳng thì kế bên phải xuất hiện một hương thơm nhè nhẹ. Nhìn qua là thằng mập nào đó trên tay phải là hộp cá viên chiên còn tay trái là ly trà sữa Matcha khiến tôi vô thức chảy nước bọt ( ngại ghê).
"Ực ực... Không được không được. Ngày đầu phải giữ kẻ". Tôi thì thầm nhưng không may lọt vào tay thằng đứng bên trái.
"Trời! Giữ kẻ sao". Thằng đó nói nhỏ nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy và lườm cho một cái.
"A! Lớp A đây rồi, nhưng... Có cả A1, A2, A3, A4, A.... Haizzz vậy mình học lớp nào". Tôi khóc không ra, cười không nổi nhìn từng chữ A.
"Xuống phòng chăm sóc học viên hỏi thử". Trong đầu loé ra tia nói.
Lần này, thang máy chỉ có tôi và một chàng trai tuấn tú trong thang máy - đó chính là anh: Hoàng Minh. Tôi đứng yên không dám nhút nhít, không biết vì sao trên tay cầm thẻ học viên nhưng nó lại rớt. Tôi và anh đều không nhận biết điều đó.
Anh và tôi cùng vào phòng chăm sóc học viên.
"Cô ơi/cô ơi". Tôi và anh nói cùng lúc.
"Cho em hỏi phòng/cho em hỏi phòng". Lại trùng hợp.
Tôi và anh nhìn nhau.
"A! Phòng em là phòng nào ạ/phòng em là phòng nào ạ". Xa quá rồi đó nha. Sao mà trùng hợp vậy ta. Mình đâu có hẹn nói chung với anh ấy đâu.
"Àk. Hai em cho cô xin thẻ học viên". Bà cô cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của tui.
Anh lấy ra tấm thẻ đưa cho bà cô. Tôi thì lò mò suốt. Tìm túi này đến túi nọ, quần này sang áo kia mà không thấy đâu.
"Thôi chết! Chắc em làm rớt nó ở đâu rồi, để em...." . Tôi lo lắng nói.
Chưa nói hết câu thì anh ấy chạy lại thang máy lúc nãy, vào trong rồi cứ lò mò ở dưới chân như tìm gì đó. Một lát sau, anh ấy chạy lại.
"Cái...này...có phải...của em không". Anh thở dốc chìa tấm thẻ trước mặt tôi.
"A! Nó đây rồi. Cảm ơn anh đã tìm lại giúp em". Tôi hơi ngượng nhìn anh. Lúc này mới thấy anh ấy cực đẹp zai lun.
"Ừk. Không có chi. Lần sau cẩn thận hơn nha nhóc". Từ đó tôi có tên là NHÓC.
"Ồ! Trùng hợp quá! Hai em học chung lớp đó. Lớp A2.
Bà cô bất ngờ khi nhìn 2 tấm thẻ học viên.
" woa~~~. Được học chung với mỹ nam òi, thích quá. Mai lên kể cho con Phương nghe, chắc nó gato lắm. Hehe". Tôi thì thầm, mừng rỡ trong bụng.
"Trùng hợp thật đó! Mình cùng cố gắng nha nhóc". Anh nhìn tôi cười nói.
"Dạ". Tôi lễ phép vì biết anh ấy lớn hơn mình.
"Cảm giác thân mật ghê~~~". Tôi nghĩ thầm.
Tôi và anh lên lớp, trên đường đi tôi và anh đã giới thiệu về mình và trở thành bạn của nhau.
Đâu ai ngờ người bạn đầu tiên ở VUS của mình lại là một soái ca nhà giàu chính hiệu chứ.

MỌI NGƯỜI THẤY THẾ NÀO? HÃY BÌNH LUẬN CHO GIẢI BIẾT NGHEN. NHỚ VOTE ĐÓ. NGHIÊM CẤM ĐỌC CHÙA NHA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top