Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Nhà của cậu bé nằm trong tòa nhà nhỏ này, cửa là loại cửa chống trộm kiểu cũ, Dương Dương mở cửa đi vào, ánh đèn ngoài hành lang màu vàng sẫm, kéo chiếc bóng dài ra vô kể.

Quần áo của Dương Dương bị nước mưa làm cho ướt sũng, để lại từng vệt nước trên cầu thang.

Cậu bé tới chỗ mẹ đã một tháng, thế nên cô ấy mới yên tâm để cậu bé xuống lầu chơi, nhưng hôm nay có vẻ về khá muộn.

Dương Dương thầm nghĩ, không biết mẹ có mắng mình hay không.

Cậu bé bước đôi chân ngắn ngủn nhỏ xíu lên tầng hai, đúng lúc này, chỗ rẽ cầu thang xuất hiện một con rắn, con rắn kia vừa to vừa dài, đôi mắt màu xanh lục cứ thế mà nhìn cậu bé chằm chằm, cái đầu chẳng khác chi chiếc đèn lồng.

Dương Dương sửng sốt tại chỗ, không khống chế nổi mà bật khóc thật to, sau đó chạy xuống cầu thang, mà con rắn kia cũng không ngừng truy đuổi theo sau, tiếng xì xì truyền khắp cầu thang.

Khi ấy, bất chợt xuất hiện tiếng bước chân nhỏ phía trên cầu thang.

“Dương Dương, con về rồi sao?” Là tiếng của mẹ.

Dương Dương quay đầu lại, phát hiện con rắn kia không còn đuổi theo mình nữa, mà trườn lên trên, đuôi rắn vẫn còn ngoe nguẩy ở tầng cậu bé đang đứng, lớp vảy phát sáng, trông vô cùng u ám.

Đuôi rắn to dài đã chắn hầu hết ánh sáng từ ngọn đèn trên tường, khiến Dương Dương nhìn không rõ cầu thang.

“Dương Dương —— a!”

Nghe thấy tiếng mẹ, cậu bé nhanh chóng chạy lên, lúc lướt qua thân rắn, cậu bé nức nở không dám khóc lên thành tiếng, sợ tới mức run rẩy lẩy bẩy.

Không lâu sau, hình bóng mẹ xuất hiện trước mắt.

Nửa th4n dưới của người phụ nữ đang bị con rắn ngậm trong miệng, máu tươi đầm đìa, chỉ thấy phần thân trên lộ ra ngoài, mà con rắn kia lại phát ra mấy âm thanh rất kỳ lạ.

Dương Dương nghẹn họng khi nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt trừng lớn.

Người phụ nữ đau đớn thống khổ, kéo lê nửa thân người leo lên cầu thang, rất lâu mới qua được một bậc thang, nhưng lại khiến cho cả bậc thang nhuốm màu máu tươi.

Con rắn ngậm nửa th4n dưới kéo dài trên cầu thang, đôi mắt lớn như chiếc đèn lồng ghép lại, lưỡi rắn phun tới phun lui để đe dọa, phả ra một mùi tanh hôi.

“Dương Dương… Mẹ… Đau quá…” Người phụ nữ đột nhiên quay đầu lại nói, “Dương Dương… con ở đâu…”

Dương Dương lại òa khóc “Mẹ! Mẹ!”

Đầu rắn nhoài thân mình trên cầu thang, không gian không đủ để nó xoay người, thế nên nó không nhìn thấy Dương Dương ở chỗ rẽ cầu thang, mà Dương Dương cũng bị đuôi rắn ngăn cản nên không thể vượt qua được.

Dưới chuyển động do con rắn tạo ra, giọng nói của Dương Dương không mấy rõ ràng, mà khắp cầu thang lại toàn là là tiếng kêu đau đớn của người phụ nữ, bấy giờ, đuôi rắn đột nhiên đong đưa, phát ra tiếng vang thật lớn.

Tiếng khóc của Dương Dương bỗng dừng lại, cậu bé che miệng không dám nhúc nhích, đôi mắt ngân ngấn lệ, bả vai run run.

Ngay lúc cậu bé đang nhìn trộm, con rắn kia đột nhiên biến thành một con hổ, giống như phim hoạt hình mà cậu bé từng xem, con hổ có cái đầu cực lớn, hung mãnh khác thường, chẳng qua, giờ phút này nó đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy rung chuyển cả bầu trời.

Dương Dương nhìn con hổ đang ngủ say, nức nở từ từ leo lên tầng, vừa bò vừa xem nó có tỉnh giấc hay không, trái tim như bị nhấc bổng lên, thậm chí còn té ngã vài lần.

Người phụ nữ trên cầu thang vẫn đang tiếp tục leo lên, vệt máu cứ dài ra theo cử động của cô ấy, miệng vết thương trông vô cùng thê thảm.

Ngay khi cô ấy chuẩn bị đến tầng đó, trên chiếu nghỉ đột nhiên xuất hiện một con gà.

Con gà kia béo không chịu nổi, lông trên người rất loạn, đi đường thất tha thất thểu, tiếng kêu cũng không to lớn vang dội, mà đứt quãng, như bị người bóp cổ.

Nó chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ, cúi đầu đánh giá cô ấy, ngay khi người phụ nữ cho rằng nó sẽ không làm gì tổn thương mình, thì con gà kia đột nhiên mổ liên tục lên người cô ấy, còn đặc biệt chọn nơi bị cắn để mổ.

“A —— tránh ra! Tránh ra!” Người phụ nữ đau đến thấu tim gan hét lớn.

Dương Dương vừa đi tới thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cậu bé hét lên, nhào đến định đánh con gà, nhưng con gà kia lại trực tiếp đẩy cậu bé ra, rồi lao vào mổ lên người mẹ Dương Dương.

“Dương Dương… Dương Dương chạy mau… Đừng trở về…” Cô ấy suy yếu mà nói với cậu bé, “… Tránh ra…”

Dương Dương bị va chạm với cầu thang, chỉ kịp nghe thấy một câu nói đó rồi ngất xỉu.

Cuối cùng cầu thang cũng khôi phục lại sự yên lặng, im ắng không một tiếng động.

Đó là toàn bộ giấc mơ.

Cà phê trên bàn đã nguội, Cơ Thập Nhất cũng cúp điện thoại từ lâu, cúi đầu trầm tư.

Tô Minh Châu nhìn người đối diện, không lên tiếng quấy rầy, Tô Bảo đã trở lại đây, nằm dựa vào tường nheo mắt hưởng thụ, không hề biết đã xảy ra chuyện gì.

Cơ Thập Nhất sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp trong đầu, đối ứng với nhau, rồi xâu chuỗi lại lần nữa.

Mặc dù ban đầu giấc mơ của Dương Dương là đêm tối, nhưng ánh trăng sáng ngời ngời, có nghĩa là ngay từ đầu tâm trạng của Dương Dương rất vui vẻ.

Có thể nói, nếu giấc mơ này tiếp diễn theo như điềm báo ban đầu thì tài lộc cực tốt, hỏng bét là ở chỗ —— trời mưa.

Mưa từ nhỏ đến lớn, bao trùm lên mọi thứ tốt đẹp trong giấc mơ, kể từ khi đó, giấc mơ này chuyển từ mộng đẹp thành giấc mộng khác, cơn mưa lớn đã nói lên sự thay đổi tương đối nghiêm trọng.

Sau đó con rắn xuất hiện, rắn là loài động vật thường thấy trong giấc mơ, có không ít người từng mơ thấy, nó thường tượng trưng cho nỗi sợ hãi của con người về một điều gì đó, mà thứ này là t1nh dục.

Tất nhiên, Dương Dương còn nhỏ nên không thể ám chỉ điều đó được, nhưng có một điều đặc biệt chính là, rắn tượng trưng cho giống đực, bộ phận sinh dục, do đó, phần lớn là để chỉ giống đực, rất hiển nhiên, trong giấc mơ của Dương Dương, rắn ám chỉ con người.

Mặt khác, rắn đại diện cho sự dối lừa nào đó, đây là vấn đề đạo đức, thuộc cấp độ tâm linh.

Người bị rắn cắn là mẹ của Dương Dương, là người nhà của cậu bé, mà mơ thấy điều này nhẹ thì cho thấy mẹ cậu bé gặp rắc rối, thuộc về điềm báo xấu, mà nặng thì để tang mẹ, tức là mẹ chết.

Từ lúc bị cắn, giấc mơ này đã cung cấp đủ thông tin.

Từ một con rắn xa lạ biến thành con hổ mà cậu bé quen biết, điều này cho thấy cậu bé biết người đó là ai, chỉ cần biết được trong thực tại, ai là người bị cậu bé gán cho hình tượng này.

Cơ Thập Nhất cảm thấy, người này rất có thể là bố của Dương Dương, từ chỗ Vương Hạo thì cô biết được, sau khi uống rượu ông ta thường hay đánh người, còn động tay động chân ngay trước mặt Dương Dương, chắc chắn rất hung dữ, mà thông thường, hổ luôn tượng trưng cho sự hung ác và tàn bạo.

Nguyên nhân vì sao từ rắn biến thành hổ thì không cần nói cũng biết, giả thiết người đó là bố của Dương Dương, có thể do vấn đề góc độ, Dương Dương cũng không biết người đó là bố mình, đến khi mẹ bị cắn mới phát hiện, vậy nên hình ảnh đã có sự thay đổi đột ngột.

Mơ thấy bị hổ tấn công thường tượng trưng cho sự công kích trong tiềm thức, mà con hổ trong giấc mơ của Dương Dương đang chìm vào giấc ngủ say, căn bản không biết đến sự tồn tại của Dương Dương, chỉ cho thấy thái độ từ một phía của Dương Dương trước con hổ.

Sợ hãi, hoảng sợ, hãi hùng.

Về phần người này có phải bố của Dương Dương hay không, còn cần phải tham khảo thêm.

Dương Dương trực tiếp mơ thấy mẹ mình, bởi vì mẹ có ảnh hưởng quá sâu đến cậu bé, quan hệ giữa hai người hoàn toàn không cần đến hình ảnh khác để thay thế, trong tiềm thức, Dương Dương cũng hy vọng mẹ sẽ xuất hiện.

Mặc dù lúc đó Dương Dương đã rơi vào hôn mê, nhưng việc cầu thang khôi phục lại sự yên lặng, nó thật sự xảy ra và tồn tại trong tiềm thức của cậu bé, nếu không thì Dương Dương đã không nói ra chuyện phía sau, cậu bé rất rõ những việc xảy ra sau khi mình hôn mê.

Như thể cậu bé đang đứng bên cạnh quan sát vậy.

Nếu cô đoán không sai, có lẽ con gà mà cậu bé mơ thấy kia đã giáng cho mẹ của Dương Dương một đòn cuối cùng, mà sự yên tĩnh được khôi phục chỉ sợ là cũng tượng trưng cho việc mẹ của Dương Dương đã không thể qua khỏi.

Nằm mơ thấy bị gà mổ thường là lời nhắc nhở phải cẩn thận người xung quanh, có lẽ sẽ gây ra một vài thương tổn, mà trong giấc mơ cũng xuất hiện, mẹ của Dương Dương bị gà mổ, đây là một loại tổn thương về thân xác.

Từ tình huống trong mộng, con gà tưởng chừng như vô hại lại giáng cho một đòn cuối cùng.

Mẹ của Dương Dương bảo thằng bé đừng trở về, cho thấy trong nhà có nguy hiểm, những lời này đã chỉ ra mọi thứ trong giấc mơ, con rắn, hổ và con gà đều biến thành những thứ có thể đe dọa bọn họ.

Nhưng giấc mơ của Dương Dương chỉ dừng lại ở đó, có nghĩa là dù gà hay hổ đều không có ý định bách hại Dương Dương, về thái độ thực sự, không mơ sẽ không nhìn ra được, nhưng nhìn trạng thái hiện giờ của Dương Dương, chắc hẳn là không có việc gì.

Mà mẹ của Dương Dương mới là người thực sự xảy ra chuyện.

Sau khi giải mộng, cô vẫn muốn sử dụng linh lực xác nhận xem có đúng hay, dù sao thì giải mộng cũng có sai sót, nếu sai, linh lực sẽ xuất hiện bóng tối, nhưng sẽ không xuất hiện bất luận cứ lời nhắc nhở nào, đây cũng là một cách để phán đoán.

Cơ Thập Nhất dùng mái tóc dài che giấu, lén lút nắm lấy cổ ngọc, bóng tối quen thuộc xuất hiện trước mắt, không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Trong bóng tối, một đôi mắt trẻ thơ xuất hiện, chứa đựng những giọt nước mắt trong suốt, hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước, còn có âm thanh mơ hồ, như thể đang gọi tên Dương Dương.

Sau khi bóng tối tan biến, màu sắc ấm áp quen thuộc bao bọc lấy toàn thân.

Cơ Thập Nhất ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lo lắng của Tô Minh Châu, đôi mắt tròn xoe, troing rất giống Tô Bảo.

Tô Minh Châu bị bắt tại chỗ thì đỏ bừng mặt lên, nhỏ giọng hừ một tiếng, mang theo âm điệu non nớt nho nhỏ.

“Em có muốn ăn trước không?” Cơ Thập Nhất hỏi, từ lúc tới cho đến hiện tại, Tô Minh Châu vẫn luôn chịu đói cùng cô, trong lòng cô cũng mang theo chút cảm giác áy náy.

Giọng điệu của Tô Minh Châu không tốt: “Không đói.”

Cơ Thập Nhất hiểu rõ gật đầu, tâm trạng vốn u ám vơi đi vài phần, khi đối mặt với giấc mơ này một lần nữa, cô đã nhìn thấu không ít, suy nghĩ trôi chảy hơn, đều nói người ngoài cuộc thì luôn tỉnh táo.

Lời nhắc nhở lần này của linh lực giống hệt như Diệp Minh trước đó, cùng là đôi mắt hoảng sợ, cảnh tượng mà Dương Dương nhìn thấy chắc chắn là nguyên nhân dẫn tới cơn ác mộng của cậu bé, mà cảnh tượng đó rất đẫm máu.

Cơ Thập Nhất đột nhiên bấm số gọi cho người bên kia, đi thẳng vào chủ đề: “Dương Dương, em có nhớ trước khi nằm mơ đã nhìn thấy chuyện gì không?”

Vương Hạo trả lời: “Dương Dương lắc đầu, chắc thằng bé không biết, Dương Dương đã nhìn thấy gì?”

Cô đoán, có lẽ chuyện này đã k1ch thích Dương Dương quá mạnh, vậy nên Dương Dương mới chọn cách quên đi, nhưng tiềm thức vẫn liên tục tái hiện sự việc, k1ch thích cậu bé nhớ ra.

“Có phải thằng bé nhìn thấy chuyện gì nên mới gặp ác mộng không?” Vương Hạo lại hỏi.

Cơ Thập Nhất đáp: “Đúng vậy, tôi đoán thế, nhưng hiện giờ Dương Dương không mở miệng nói chuyện, đây là một vấn đề, hơn nữa, tôi hy vọng anh có thể đến nhà Dương Dương hỏi một chút, mẹ của Dương Dương có thật sự bỏ trốn…”

Cô hạ thấp âm thanh: “… Hay là bị người ta giết.”

Ở đầu kia điện thoại, trái tim Vương Hạo đột nhiên nhảy dựng, gần như muốn nhảy bổ ra ngoài.

Bị người ta giết? Không phải bỏ trốn với người khác sao, liên quan gì đến chuyện này chứ, rõ ràng giấc mơ của Dương Dương là một con rắn bình thường gì đó, chẳng lẽ mơ thấy bị rắn cắn có nghĩa là bị giết?

Điều này quá là vô nghĩa rồi.

“Cô ——” Vương Hạo kinh ngạc, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Cô nói gì thế, cái gì mà giết người?”

Dương Dương thấp hơn anh không ít đang co rúm người ở đó, nghe thấy từ này thì khẽ run rẩy.

“Ý trên mặt chữ, anh không cần lo quá nhiều, cứ hỏi vậy là được, mặt khác, hãy để Dương Dương ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, đừng để thằng bé rời khỏi tầm mắt của anh.”

Sau nhiều mệnh lệnh liên tiếp, Vương Hạo không thể quay đầu lại.

Đến bây giờ trong đầu anh vẫn còn ấn tượng với giấc mơ của Dương Dương, sự tàn nhẫn máu me khiến anh run sợ, trong đầu đột nhiên có linh cảm, chẳng lẽ bởi vì bị rắn cắn cho nên mới nói cô ấy bị giết? Cơ Thập Nhất đã giải mã giấc mơ này?

Chuyện trước đó của Diệp Minh lại hiện lên trong đầu, khiến anh có chút chần chờ, nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại cho bà nội của Dương Dương, tiếng đập cửa đã vang lên.

Ngoài cửa là một bà cụ, sắc mặt khó coi nhìn anh, cửa vừa mở là bà ta đã đẩy anh ra để bước vào, dáng vẻ vô cùng hấp tấp.

Bà ta gọi: “Dương Dương!”

Gương mặt khô khốc đầy rẫy nếp nhăn, một đôi mắt thấu đáo nhìn chằm chằm Vương Hạo, dù mập mạp, lom khom, nhưng cũng không cản được tốc độ, bà ta xông thẳng tới ôm lấy Dương Dương.

Bị bà ta ôm như vậy, Dương Dương lớn tiếng bật khóc.

Vương Hạo mới bị sửng sốt trước một loạt động tác vừa rồi, nghe thấy tiếng khóc thì lập tức phản ứng lại, “Bà nội, bà làm gì thế, Dương Dương cũng bị bà dọa đến khóc luôn rồi.”

“Anh quản tôi làm gì?” Bà ta trừng mắt nói.

Vương Hạo dừng lại, anh không có tư cách để quản, nhưng nhìn Dương Dương khóc vật vã như thế thì anh lại không đành lòng, chỉ đành mở miệng nói: “Bà nội, để Dương Dương ở chỗ cháu vài ngày đi.”

Bà nội Dương Dương kiên quyết nói: “Không được, tôi phải dẫn thằng bé về nhà!”

Anh căng da đầu tê dại hỏi: “Đúng rồi bà nội, mẹ của Dương Dương ——”

Lời còn chưa nói xong đã bị bà ta vội vàng cắt ngang, “Không phải việc của anh, mau tránh ra cho tôi, đừng chắn đường!”

Khí thế của bà nội Dương Dương rất kinh người, khiến người nắm quyền ở đoàn phim như Vương Hạo cũng phản ứng lại không kịp, câu hỏi kế tiếp cũng hoàn toàn kẹt cứng trong cổ họng.

“Tránh ra!” Nói xong, bà ta ôm Dương Dương ra ngoài, Vương Hạo không ngăn cản được, lại không dám đụng vào, đành phải đi theo sau nói: “Bà nội, cháu đưa hai người trở về nhé, muộn thế này rồi rất khó gọi xe.”

Bà nội Dương Dương hừ một tiếng, gật đầu.

Nghĩ đến câu nói của Cơ Thập Nhất, anh như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo bọn họ, thỉnh thoảng lại nhìn Dương Dương đang bị bịt miệng, vô cùng đau lòng.

Anh vừa đi vừa nghĩ, tính tình bà ta vẫn tồi tệ như trước, thái độ này ai mà chịu được cơ chứ, cháu nội khóc cũng không dỗ, chỉ nằng nặc đòi đưa về nhà, chỗ của anh cũng không phải nơi ăn thịt người mà.

Bà nội Dương Dương quả đúng là không biết khách khí, anh lái xe đưa người trở về, xe có hơi tồi tàn cũ kỹ, bà ta còn lộ ra vẻ mặt khinh thường ghét bỏ, ôm Dương Dương lên xe.

Vương Hạo sờ chóp mũi, bản thân mình không mua nổi xe tốt, chiếc xe này qua tay mấy người rồi nên mới như vậy, hơn nữa, ba Dương Dương còn chưa có xe cơ mà, không biết bà ta ghét bỏ cái gì nữa.

Không lâu sau, tiểu khu xuất hiện trước mắt.

Vương Hạo lái xe tiến vào, bởi vì đây là khu chung cư cũ, đậu xe ở đó cũng không ai quản giáo, nên anh tùy ý đỗ trước tòa nhà, sau đó mở cửa cho bọn họ.

“Cháu không muốn… trở về… không quay về…” Dương Dương khóc lóc kêu lên “Oa ——”

Bà nội Dương Dương xuống xe trước, nghe thấy lời này thì lập tức tiến lên bịt miệng cậu bé, ánh mắt hơi lập lòe, nhẫn tâm kéo cậu bé xuống, khẽ dạy dỗ: “Không trở về nhà thì mày định đi đâu? Bỏ trốn cùng mẹ mày sao?”

Nghe thấy lời này, thân thể Dương Dương đột nhiên run rẩy, không nói chuyện nữa, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Bấy giờ bà nội Dương Dương mới vừa lòng, mạnh mẽ đóng cửa lại, lôi cậu bé đi, mặc kệ Vương Hạo ở đằng sau.

Vương Hạo vội vàng đóng cửa xe lại, nhanh chóng chạy qua đó, câu hỏi của Cơ Thập Nhất cứ mãi quanh quẩn trong đầu anh, nhưng lại sợ bị bà nội Dương Dương mắng, rối rắm một câu hỏi cho đến gần tòa nhà, không nhìn đường nên suýt chút nữa đụng phải bà nội Dương Dương, người đột ngột dừng lại ở phía trước.

Bà ta cảnh giác nhìn anh, đôi mắt híp thành một đường: “Anh còn không đi sao, ở đây làm gì?”

Vương Hạo bị bà ta bất chợt quay đầu dọa đến nhảy dựng, hậm hực nói: “Cháu đưa hai người về nhà… Nếu cho cháu một chén nước thì tốt biết mấy…”

Đột nhiên bật thốt ra câu cuối cùng, chính bản thân anh cũng lắp bắp kinh hãi.

Bà nội Dương Dương lập tức trả lời: “Không có nước nôi gì hết!”

Nói xong, bà ta kéo Dương Dương đi vào tòa nhà, Vương Hạo không đi theo, nhìn hai người biến mất trên cầu thang, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Anh gọi điện cho người mẹ già của mình, tò mò hỏi: “Mẹ, có phải bà nội Dương Dương đối xử rất hung dữ với thằng bé không?”

Người bên kia bật cười: “Sao có thể, bà nội Dương Dương mong mỏi bao nhiêu năm mới có được cháu nội, sao có thể đối xử không tốt với thằng bé được, bà ta chỉ hận không thể đưa hết mọi thứ trên đời cho thằng bé, còn muốn tìm một người mẹ kế trẻ tuổi dịu dàng đấy.”

Vương Hạo líu lưỡi trước những suy nghĩ kỳ lạ này.

Mọi chuyện vừa rồi lại hiển hiện lên trước mắt, rõ ràng là có điều gì đó không ổn, bà nội Dương Dương không chỉ kéo mạnh, mà còn bịt miệng thằng bé, dáng vẻ hung dữ như vậy, không giống những gì mẹ anh nói một chút nào cả.

Chắc không phải bạo lực gia đình đấy chứ?

Trái tim Vương Hạo nhảy loạn xạ, anh thả nhẹ bước chân, từ cầu thang đi lên, lúc đến chỗ rẽ còn có chút sợ hãi, sợ sẽ xuất hiện thứ máu me như trong lời kể của Dương Dương, trái tim cũng bị nhấc bổng lên theo, mãi cho đến trước cửa.

Không biết rốt cuộc Dương Dương đã nhìn thấy gì, sao có thể mơ thấy chuyện kinh khủng như vậy, anh sợ rắn, nếu mơ thấy rắn chắc chắn sẽ liều mạng bỏ chạy, còn nếu bị cắn, ngày hôm sau tỉnh lại nhất định sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Khi anh đang định gõ cửa, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lời nói của Cơ Thập Nhất, cuối cùng lại thả tay xuống.

Cửa của khu chung cư cũ này không dày lắm, càng miễn bàn tới việc cách âm, anh cẩn thận áp tai lên cửa, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh bên trong.

“… Mày phải nhớ, mẹ mày bỏ trốn với người khác, còn đánh đập bố mày!”

“Hu hu…” Dương Dương khóc ròng.

Bà nội Dương Dương tức muốn hộc máu, nói: “Khóc cái gì mà khóc, chỉ biết khóc, giống hệt con mẹ mày, ngoại trừ khóc thì chẳng biết làm gì, sau này không được phép ra khỏi cửa, nếu còn ra ngoài tao sẽ bảo bố mày dạy dỗ mày!”

Kế tiếp là những tiếng loảng xoảng, khiến Vương Hạo vô cùng sốt ruột.

Anh đang chuẩn bị gõ cửa, tiếng bước chân dưới lầu lại khiến anh chú ý, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Liên Diệc từ dưới đi lên, anh trừng lớn hai mắt.

“Anh làm gì ở đây?” Liên Diệc nhíu mày, dáng vẻ của anh giống như ăn trộm vậy.

Vương Hạo vội vàng rời khỏi cửa, gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa đưa người thân trở về…”

Liên Diệc không để ý đến anh, nghĩ đến vừa rồi Cơ Thập Nhất gọi điện báo cảnh sát, anh ta và Phạm Dương trực tiếp lên tầng gõ cửa, Vương Hạo đứng sau cùng, tò mò nhìn bọn họ.

Có chuyện gì mà cảnh sát lại đột nhiên chạy tới đây vậy?

“Ai đấy?!” Bà nội Dương Dương hô to, đồng thời cánh cửa cũng bật mở, nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, phản ứng đầu tiên của bà ta là lập tức đóng cửa lại, phát ra tiếng “rầm” cực kỳ vang dội.

Phạm Dương sửng sốt “Đội trưởng Liên, chúng ta phải xông vào sao?”

Vừa rồi bọn họ nhận được điện thoại báo án, nói rằng nữ chủ nhân của nơi này có thể đã bị giết, mặc dù giọng điệu không chắc chắn, nhưng để đề phòng, bọn họ vẫn tới đây, biểu hiện này thật sự có phần giống như chột dạ.

Liên Diệc tiếp tục gõ cửa, tiết tấu không nhanh không chậm, trông có vẻ không hề gấp gáp chút nào, “Nếu thật sự không mở cửa, chúng tôi sẽ xông vào.”

Cuối cùng cửa cũng mở.

Bà nội Dương Dương sắc mặt trắng bệch đứng một bên, thấp thỏm hỏi: “Cảnh sát, chúng tôi là người tuân thủ luật pháp, có phải các anh tìm lầm người rồi không?”

“Chúng tôi đang tìm bà.” Liên Diệc đánh giá căn hộ.

Ngôi nhà này có diện tích không lớn, chia làm hai phòng ngủ, phòng khách nhỏ hẹp chứa đầy đồ lặt vặt, bên cạnh còn có chai bia chất lộn xộn, đủ thứ mùi quyện hoà vào nhau, vô cùng khó ngửi.

Phạm Dương không khỏi bịt mũi lại, bao nhiêu ngày không quét tước nhà cửa rồi, sao mùi khó ngửi thế?

“Lý Tú Hồng có nhà không?”

Bà nội Dương Dương lắc đầu như trống bỏi, đôi mắt giấu dưới những nếp nhăn, “Không có không có, cô ta bỏ trốn cùng người khác rồi, không trở lại nữa đâu!”

Bỏ trốn cùng người khác?

Trốn thật hay là bị giết?

Liên Diệc không phủ nhận, tiếp tục hỏi: “Không thấy từ khi nào, có phương thức liên lạc với cô ấy hay không, chứng minh thư vẫn còn ở đây chứ?”

Bà nội Dương Dương nói: “Mấy ngày trước, không còn nữa, không còn nữa rồi, cô ta bỏ trốn cùng người khác, mang hết đồ đi rồi!”

Phạm Dương đi đi lại lại trong phòng, nhìn thấy bé trai vẫn luôn ngồi khóc trên ghế, muốn tới dỗ dành nhưng không được, chỉ đơn giản là vào phòng kiểm tra.

Phòng vệ sinh của ngôi nhà cũ này rất nát, không có gạch lát nền, chỉ trát xi-măng, rất khó để rửa sạch bụi bẩn, để lại dấu vết màu đen, trong chậu bỏ đầy quần áo bẩn, vì đang là mùa hè nên rất dễ bốc mùi, chỉ liếc mắt qua đã không muốn đi vào.

“Cảnh sát, uống miếng nước đi.” Giọng nói của bà nội Dương Dương từ bên ngoài truyền đến.

Vương Hạo đứng một bên bĩu môi, khi nãy anh muốn uống nước, kết quả còn bị nói đến mức không ra gì, bây giờ đúng là đãi ngộ khác biệt tùy từng người.

Liên Diệc đang chuẩn bị bước chân ra cửa, khóe mắt thoáng nhìn thấy thứ gì đó, xoay người tiến vào phòng vệ sinh lần nữa.

Bà nội Dương Dương cầm cốc nước đứng cách đó mấy mét, trái tim bồn chồn nhảy loạn xạ, dùng sức mở to hai mắt nhìn người trong phòng vệ sinh, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, muốn tiến lên nhưnt rồi lại không dám.

Vương Hạo đi tới “Bà nội, bà đang nói gì thế?”

Bà nội Dương Dương đột nhiên run cầm cập, bất ngờ trừng mắt nhìn Vương Hạo, ác ý trong mắt khiến anh không khỏi lùi về sau, vẻ mặt tươi cười cũng lập tức thay đổi.

Dương Dương ôm chân cuộn tròn ngồi bên cạnh, không nhịn được khóc thút thít, đôi mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, sợ hãi quan sát mấy người trong phòng.

Liên Diệc đứng ở góc tường, nhìn chằm chằm vết bẩn, ngón trỏ quệt qua rồi đưa lên chóp mũi ngửi, mặc dù trong phòng có mùi khác ngăn cản, nhưng mùi hương quen thuộc này vẫn khiến anh ta không khỏi nhíu mày.

Đó là mùi máu.

Anh ta nhìn quanh nơi này một lượt, không lớn, nhưng vết bẩn ở góc này lại rất nhỏ, không dễ thấy, ở bên cạnh, tại vị trí thấp hơn cũng phát hiện vài vết bẩn, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn ra.

Liên Diệc hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt, bước nhanh ra ngoài, tiến vào phòng bếp.

Quả nhiên, mùi lạ trong bếp còn nặng hơn.

Anh ta quét mắt qua bàn bếp, mở toàn bộ các ngăn tủ bên dưới, lại phát hiện thêm một số dấu vết, so với phòng vệ sinh thì càng rõ ràng hơn, đồng thời cũng có thể nhìn ra màu máu.

Bà nội Dương Dương theo vào, nhìn anh ta.

Liên Diệc quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bà ta: “Tại sao trên tường phòng vệ sinh và trong ngăn tủ phòng bếp lại có máu?”

“Tôi không biết…” Bà nội Dương Dương hoảng sợ nói.

Đúng lúc này, Phạm Dương đột nhiên lao ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi nói: “Đội trưởng Liên, trong phòng có phát hiện!”

Sau khi bước vào căn hộ, Phạm Dương vẫn luôn quan sát nơi này.

Anh ta rất để tâm đến lời cảnh báo của đại sư, dù sao trước đó cũng nhờ cô giúp đỡ nên mới phá được mấy vụ án, trong đó có một vụ án chưa được giải quyết, đối với cảnh sát bọn họ mà nói thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy rằng tin tưởng, nhưng cũng không có nghĩa là ỷ lại, mà cô đang giúp bọn họ bắt được hung thủ trong thời gian ngắn nhất. Ví dụ vụ án sườn xám đỏ lần trước, điều đó đã ngăn cản hành động tiếp theo của hung thủ, rất có khả năng, nếu không nhanh chóng bắt được hung thủ, sẽ có nạn nhân tiếp theo.

Hơn nữa, hiện giờ có căn cứ để sử dụng tâm lý học trong phá án, tuy rằng việc giải mộng nghe có chút buồn cười, nhưng các vấn đề trong đó cũng không phải là nói bừa, nếu không thì sẽ không phá án thành công.

Thứ nhất, rõ ràng trong phòng có trẻ con, đồ chơi và quần áo được gấp gọn ở đó, trông khá chỉnh tề, nhưng mùi hương lại có phần kỳ lạ, thậm chí còn dậy mùi hơn ngoài phòng khách.

Anh ta nhìn ra ngoài, cậu bé kia đã ngừng khóc, chỉ thẫn thờ nhìn xung quanh.

Mà đạo diễn nhỏ Vương Hạo thì đang ôm lấy cậu bé, đối phương không phản kháng, cũng không nói năng gì, chỉ rưng rưng nước mắt, trông hai người có chút ngốc nghếch.

Trên thực tế, nếu không có lệnh điều tra thì không thể khám xét, nhưng mùi lạ trong phòng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mùi xác chết.

Những người như bọn họ đã nhìn và ngửi thấy mùi thi thể ở nhiều trạng thái khác nhau, đủ để phân biệt được mùi hương, bây giờ còn đang là mùa hè, mùi này rất phù hợp với mùi thối rữa.

Tuy nhiên, vẫn phải tìm ra rồi mới có thể kết luận.

Khi anh ta chuyển sang căn phòng thứ hai, bà nội Dương Dương cũng theo sát phía sau, đứng ở cửa theo dõi động tác của anh ta, có chút hoảng loạn, đôi môi khép mở như muốn nói điều gì rồi lại thôi, trông có chút sợ hãi.

Sau đó bà ta xoay người tiến vào phòng bếp, nhìn chằm chằm một người khác.

Mùi của căn phòng này càng nồng hơn, Phạm Dương bước nhanh vào bên trong, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, vội vàng chạy ra gọi: “Đội trưởng Liên, trong phòng có phát hiện!”

Mà Liên Diệc ở trong bếp cũng nghe thấy lời này, bước nhanh vào phòng.

Phạm Dương vội vã chỉ vào từng mảng, nói: “Đội trưởng Liên, anh xem chỗ này đi.”

Thứ mà anh ta chỉ vào là máu vương vãi khắp sàn, nhuộm màu lên khoảng trống bên mép giường, thậm chí còn bắn cả lên giường, đồng thời cũng ngửi thấy mùi, nhìn qua rất ghê người, dưới ánh đèn mờ nhạt có phần đáng sợ.

Với kinh nghiệm phong phú, bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra nơi này vẫn chưa được xử lý tốt, hơn nữa, ở giữa có thể thấy được vết lau dọn rõ ràng, quần áo dùng để che đậy đã bị Phạm Dương vạch ra đặt sang một bên.

Căn phòng không lớn, có thể thấy đây là phòng của hai vợ chồng, trên bàn bày ảnh chụp, chẳng qua là từ rất lâu rồi, đại khái là phong cách của vài năm trước, mà trên bàn cũng đặt mấy món đồ trang điểm đơn giản.

Rất rõ ràng, mẹ của Dương Dương không hề rời đi, nếu đi thì sao lại không mang theo đồ trang điểm và quần áo? Đồ trang điểm đắt tiền như vậy, cô ấy lại không có nhiều tiền, chẳng lẽ cô ấy nỡ lòng vứt bỏ sao?

“Bà giải thích sao về chuyện này?” Liên Diệc hỏi.

Bà nội Dương Dương lùi về sau một bước, đột nhiên lắc đầu: “Không biết! Tôi không biết!”

Bà ta phản ứng mãnh liệt như vậy, chắc chắn trong lòng có quỷ, liên hệ với mọi thứ trước đó, rất rõ ràng, cô con dâu bỏ trốn cùng người khác trong miệng bà ta là lời nói dối, mà cô ấy đã bị giết, về phần thi thể, hiện giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.

Sau vài giây im lặng, Liên Diệc sắc bén hỏi: “Con dâu của bà bỏ trốn cùng người khác thật sao? Có người báo cảnh sát bà và con trai của bà đã gi3t ch3t cô ấy.”

Những lời này vừa nói ra, bà nội trước mặt lập tức trợn trừng mắt.

Hiển nhiên bà ta không biết nói dối, vừa lộ tẩy một chút cả người đã lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, môi run rẩy lấy bẩy nhìn hai người bọn họ, đúng lúc này, Dương Dương ở bên ngoài cũng òa khóc.

Vương Hạo có chút luống cuống.

Vừa rồi Dương Dương vẫn ổn, ngoan ngoãn không nói lời nào, lúc này đột nhiên òa khóc khiến anh hơi hoảng hốt, anh cũng không biết dỗ dành trẻ nhỏ, đành phải theo lời Cơ Thập Nhất vỗ về sau lưng cậu bé, thì thầm trò chuyện.

Thì thầm một hồi, anh đột nhiên phản ứng lại, khi nãy Dương Dương không khóc, vừa nghe thấy lời nói của cảnh sát thì òa khóc lên ngay, điều này có nghĩa là cậu bé biết chuyện gì sao?

Anh nhỏ giọng hỏi: “Dương Dương, có phải cháu biết mẹ đi đâu không, có phải bà nội đã làm chuyện xấu với mẹ cháu không?”

Anh không hỏi thì không sao, hỏi ra rồi thì Dương Dương còn khóc lớn hơn, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, mấy câu hỏi liên tiếp đều không nhận được đáp án.

Mà ở bên này, dưới sự ép hỏi của Liên Diệc, bà nội Dương Dương đã khai nhận tất cả.

“Là tôi làm! Đều do tôi làm!”

“Là tôi giết cô ta, ai bảo cô ta không giữ bổn phận! Làm vợ mà dám mắng con trai tôi, tôi kích động nên mới đẩy ngã cô ta, ai biết cô ta lại chết như vậy!”

Bà nội Dương Dương gia tăng âm lượng, nhắm chặt hai mắt lại mà nói.

Liên Diệc cũng không bị bà ta làm ảnh hưởng, giọng trầm xuống, hỏi: “Thi thể đang ở đâu? Vì sao bà lại giết cô ấy?”

Bà nội Dương Dương đột nhiên bất chấp tất cả, lớn tiếng nói: “Cô ta cấu kết với người khác làm xằng làm bậy, nói là đi làm nhưng kết quả lại nói chuyện cùng người đàn ông khác, chính mắt tôi nhìn thấy! Con trai tôi chỉ uống chút rượu đã bị cô ta mắng chửi, đây là thái độ một người vợ nên có sao?!”

Phạm Dương ở phía sau giật giật khóe miệng.

Logic của bà cụ này đúng là lợi hại thật đấy, vợ mắng chồng thì xứng đáng bị giết, đi làm có lẽ chỉ trò chuyện đơn thuần vài câu đã bị cho là không giữ bổn phận, chồng bị mắng vì uống rượu không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Theo bọn họ được biết, bố của Dương Dương chính là con sâu rượu.

“Thi thể đang ở đâu?” Liên Diệc không chê phiền toái mà hỏi.

Bà nội Dương Dương nói xong một lèo thì xẹp xuống, nhỏ giọng thì thào: “Bị tôi vứt đi rồi!”

Vứt đi? Sao có thể cơ chứ, nhìn dáng vẻ của bà ta có vẻ là không nói, Liên Diệc trực tiếp đánh giá nơi này.

“Một bà lão như bà mà vứt bỏ xác của một người phụ nữ trưởng thành? Khinh thường chúng tôi không biết tình hình? Con trai của bà đâu?”

Bà ta gân cổ lên cãi lại: “Bà lão tôi sức lớn thì có làm sao!”

Lời nói của bà nội Dương Dương nằm trong dự kiến của anh ta.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết đồ đạc trong nhà, hơi lộn xộn, Liên Diệc không nhìn ra chỗ nào khả nghi, vội bước nhanh ra khỏi phòng, tiến vào phòng bếp lần nữa.

So sánh giữa hai nơi, mùi trong phòng bếp vẫn nồng hơn, ánh mắt anh ta dừng lại ở ngăn tủ nhỏ hẹp, khi nãy anh ta không kịp mở nơi đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của bà nội Dương Dương, Liên Diệc kéo cửa tủ ra.

Ngay lập tức, một mùi hương khó chịu tràn ngập phòng bếp, thi thể vặn vẹo trong ngăn tủ xuất hiện trước mắt, máu đã cạn khô, người phụ nữ trừng to hai mắt, nỗi căm hận mãnh liệt như vẫn có thể bộc phát.

Hiển nhiên, người phụ nữ này chính là con dâu trong miệng bà ta.

Phạm Dương không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự là quá độc ác, tốt xấu gì cô ấy cũng con dâu của bà cụ, bây giờ lại bị gấp thành khối nhỏ như một chiếc xe gấp, đặt trong không gian chật hẹp như vậy.

Hơn nữa, bây giờ đang ở giữa mùa hè, thời tiết nóng hừng hực khiến mùi hôi thối cứ thế mà lan toả ra ngoài, dẫn tới cả căn nhà cũng ngập tràn thứ mùi lạ, lúc mới đi vào anh ta còn suýt nôn mửa, nhưng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của đội trưởng Liên, anh ta vẫn cố gắng kìm lại.

Nhưng anh ta lại không nhịn được muốn nhìn xem, cuối cùng lại thấy hoảng sợ khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đó.

Cảm giác giống như phim kinh dị vậy.

Không khí ngày càng khó ngửi, Liên Diệc cũng không chạm vào cô ấy, mà trực tiếp gọi người trong đồn đến đây.

Sau đó anh đặt ánh mắt lên người Dương Dương đang thẫn thờ, ngồi xổm xuống, hỏi: “Dương Dương, cháu có biết mẹ đi đâu không?”

Vương Hạo không nhịn được mà nói: “Tôi đã hỏi câu này mấy lần rồi, nhưng thằng bé vẫn không nói lời nào cả.”

Bà nội Dương Dương đột nhiên xông tới muốn bịt miệng Dương Dương, hành động này khiến Vương Hạo sợ tới mức trực tiếp ốm lấy Dương Dương lùi về phía sau vài bước, xém chút nữa đã ngã lăn ra đất, mà bà nội của Dương Dương cũng bị Liên Diệc túm lại, người không ngã, nhưng lại phát ra tiếng “ai da”.

“Bà nội, bà làm gì vậy? Bà giết mẹ của Dương Dương, bây giờ còn muốn làm gì thằng bé nữa, giết người diệt khẩu sao?” Vương Hạo tức đến cười mà lên tiếng chất vấn.

Bà nội Dương Dương khịt mũi vài cái, hung tợn nhìn qua: “Tôi kéo cháu nội tôi thì liên quan gì đến anh? Mau trả Dương Dương lại cho tôi!”

Phạm Dương nhận được ánh mắt của Liên Diệc, vội vàng khống chế bà ta, kéo sang một bên cẩn thận theo dõi, không được phép lại gần bên đó một bước.

Liên Diệc hỏi lại Dương Dương lần nữa.

Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, Dương Dương đột nhiên mở miệng: “Không thấy mẹ nữa! Rất nhiều máu đỏ! Bố… Mẹ… Bà nội… huhu ——”

Thằng bé lại òa khóc nức nở, Dương Dương đã khàn cả giọng rồi.

Nghe thấy lời cậu bé, Liên Diệc cũng đã xác nhận được tương đối, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bà nội Dương Dương, chỉ còn lại chứng cứ mà thôi.

Bên trong nhà hàng.

Tô Minh Châu nhíu mày, hơi bất mãn hỏi: “Chị lại dính vào loại chuyện này hả?”

Chuyện lần trước còn ở ngay trước mắt, ai biết lần sau hung thủ sẽ làm ra chuyện gì, như vậy thật sự quá sức nguy hiểm.

Cơ Thập Nhất lắc đầu, “Bắt gặp nên mới thuận tay giúp đỡ, hơn nữa Dương Dương chỉ là một đứa trẻ, trông rất đáng thương.”

Cô thở dài, không biết sau này Dương Dương sẽ ra sao nữa.

“Dù đáng thương thì sao, cũng không liên quan gì đến chị mà.” Tô Minh Châu nói, “Trước tiên chị cứ nói cho em biết, chẳng lẽ nhà họ Tô còn không xử lý tốt được?”

Điều anh không thích nhất là cô không muốn nói với anh bất cứ điều gì, gặp chuyện cũng không để nhà họ Tô giúp đỡ, còn không chịu nói ra, quan hệ giữa bọn họ cần có người trung gian sao?

Cơ Thập Nhất nghe ra giọng điệu không ổn, lén lút nhìn anh, quả nhiên thấy anh đang phồng má tức giận, rõ ràng là trường hợp nghiêm túc, nhưng cô đột nhiên lại muốn cười, cô che miệng, nói một cách mơ hồ: “Được, được, lần sau sẽ tìm em.”

Dù sao thì mỗi lần đối phó với Châu Châu cô đều sẽ nói như vậy, lần sau rồi tính, anh không cần thiết phải dính dáng đến những chuyện nguy hiểm như vậy.

Tô Minh Châu nhìn thấy đôi mắt cười của cô, anh bỗng thấy nhụt chí, trừng mắt nhìn cô, trực tiếp gọi người đưa đồ ăn lên.

Cơ Thập Nhất tạm gác chuyện của Dương Dương ra sau đầu, hơn nữa, cô đã nói tất cả qua điện thoại cho Liên Diệc, người bình thường sẽ tự có phán đoán.

Có lẽ vì chủ đề trước đó quá tệ nên bầu không khí lúc ăn cơm rất tĩnh lặng.

Nhà hàng này còn chuẩn bị thức ăn cho mèo, rất tinh tế mà đặt trước mặt Tô Bảo, nó được người phục vụ xinh đẹp vu0t ve, ăn còn nhanh hơn cả con mèo bên cạnh.

Mà thức ăn của bọn họ tương đối thanh đạm, độ mềm rất tốt, gần như lập tức tan ra khi đưa vào miệng, lưu lại hương vị giữa môi răng, dư vị kéo dài đến vô tận.

Trước đó Cơ Thập Nhất chưa từng được nếm thử loại hương vị này, sau khi nếm thử một miếng thì cô không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ, hiển nhiên nó càng phù hợp với khẩu vị của cô hơn nhà hàng bên bờ sông nọ.

Tô Minh Châu thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn, lại nghĩ đến Weibo mấy tiếng trước, tâm trạng trở nên sôi sục.

Nhìn thấy dáng vẻ cắn muỗng xuất thần của anh, Cơ Thập Nhất vẫy vẫy tay: “Em đang nghĩ gì thế?”

Đột nhiên bị cắt ngang, Tô Minh Châu hoảng hốt chọc muỗng vào quai hàm, che nửa bên mặt mà “ui da” một tiếng.

Vốn dĩ Cơ Thập Nhất chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, cuối cùng lại hoảng sợ trước biến cố này, “Sao thế? Đau lắm không?”

Tô Minh Châu đang định nói chuyện, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của cô thì tròng mắt xoay chuyển, đáng thương nhìn cô, nói mơ hồ không rõ chữ: “Đau.”

Dáng vẻ đáng thương này khiến trái tim Cơ Thập Nhất cũng nhăn nhúm lại, cô buông chiếc muỗng trong tay xuống, “Đi bệnh viện kiểm tra xem sao? Em đừng đụng vào.”

Nói Tô Minh Châu hài lòng nhất với kỹ năng nào, vậy đó chắc chắn là kỹ năng giả đau.

Trước đó là đau thật, còn bây giờ là giả vờ đau, từ mười tuổi đến năm mười tám tuổi, ước chừng đã giả đau được khoảng tám năm, hai năm đầu rất thành công, sau đó thì không có phản ứng gì nữa, dù sao thì cũng thay tim rồi.

Mà hiện giờ, anh cảm thấy tốt nhất mình nên đau đớn khắp cả người.

Thấy anh không nói lời nào, Cơ Thập Nhất nghĩ rằng quai hàm bị chọc thủng không thể nói chuyện, lại sợ nhiễm trùng, trực tiếp đứng dậy rồi kéo theo anh, “Đi bệnh viện với chị.”

Thuận tiện kéo luôn Tô Bảo đang ăn uống vui vẻ theo.

Tô Bảo: “Meo!”

Thấy mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng, Tô Minh Châu nhanh chóng hoàn hồn ngăn cản: “Không cần tới bệnh viện đâu!”

Đi bệnh viện chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Giọng nói này rất có lực, Cơ Thập Nhất nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, nửa ngày sau mới lạnh lùng mở miệng: “Có phải em lại giả vờ đúng không?”

Tô Minh Châu chớp mắt, tầm mắt đối diện Tô Bảo, cảm thấy mình như bị trào phúng.

Bầu không khí lập tức hạ xuống, thấy cô tức giận, Tô Minh Châu hơi luống cuống, kéo ngón tay thon gọn của cô, nhỏ giọng nói: “Em không cố ý, lần sau sẽ không…”

Cơ Thập Nhất không nói lời nào.

Tô Minh Châu càng cảm thấy khó chịu, anh sợ nhất là việc cô không để ý tới anh, trái tim co rút khó chịu, bĩu môi, không biết nói gì.

Thấy anh như vậy, Cơ Thập Nhất không khỏi thở dài, khẽ mở miệng: “Chị giận vì em luôn nói dối chị, chẳng lẽ em chưa từng nghe câu chuyện về con sói ư? Nếu có một ngày em thật sự xảy ra chuyện, mà chị lại coi đó là giả, vậy phải làm sao đây?”

Tô Minh Châu mím môi, ngẩng đầu nhìn cô với đôi mắt ướt át.

Đôi mắt màu lam hệt như vùng biển rộng lớn, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cho dù cơn giận có lớn đến đâu thì cũng tiêu tan chẳng còn gì, Cơ Thập Nhất nói bằng giọng ấm áp: “Sau này không được như vậy, chị sẽ lo lắng.”

Nghe thấy lời này, Tô Minh Châu vốn đang buồn rầu trong lòng bỗng thấy vui mừng, lén lút cúi đầu nhếch miệng cười.

Tô Bảo nhìn thấy vẻ mặt này, kêu “meo” một tiếng.

Thấy anh thật sự không sao, Cơ Thập Nhất cũng yên tâm, chỉ là, vừa rồi cô thật sự hơi tức giận.

Mà ở bên kia.

Vừa bước vào nhà, pháp y đã không nhịn được mà nhíu mày, mùi này thật sự quá quen thuộc, nó khiến anh ấy có cảm giác không hề thoải mái.

So với cảnh sát, từ mùi hôi thối này, bọn họ có thể phán đoán đại khái được ngày tử vong, đặc biệt là bây giờ đang ở trong mùa hè, mức độ thối rữa sẽ càng nghiêm trọng hơn, khác với mùa đông không dậy mùi.

Mức độ thối rữa khác nhau, mùi hương tất nhiên cũng có sự khác biệt.

“Mức độ biến dạng quá kinh khủng.” Gần như ngay khi nhìn thấy ngăn tủ, pháp y đã không nhịn được mà mở miệng.

Anh ấy đã từng khám nghiệm đủ các loại xác chết, có người bị chặt thành vô số mảnh, có người bị đứt lìa tay chân, có người thiếu nội tạng, có người thối rữa đến độ không ra hình dáng gì, nhưng vặn vẹo tới mức này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không thể thực hiện được đến mức độ này khi nạn nhân còn sống, cũng không thể thực hiện khi xác chết cứng ngắc, vậy nên anh ấy suy đoán đại khái, chỉ sợ nạn nhân vừa tử vong không bao lâu thì bị gấp lại.

Toàn bộ ngăn tủ chưa đầy một mét khối, nhưng từ trên xuống dưới đều vương vãi đầy vết máu, chẳng qua là đã khô cạn từ lâu rồi, chỉ còn lại vết tích tàn nhẫn.

Pháp y gọi trợ thủ tới đưa thi thể ra ngoài, đặt trên nền đất lát đá.

Liên Diệc nhìn thi thể dị dạng, hỏi: “Có thể đoán được bao nhiêu?”

“Bước đầu phỏng đoán khoảng một tuần, thực ra mức độ phân hủy không tệ, so với những thi thể không còn nhìn ra hình dạng con người thì khá hơn nhiều, có thể nhìn thấy, sau gáy cô ấy có dấu vết bị vật cùn đập vào, hiện tại vẫn chưa xác định được đó có phải vết thương trí mạng hay không.”

Pháp y xoay vòng, quan sát kỹ lưỡng, lại nói tiếp: “Từ sự biến dạng này, tôi thấy nó được tạo thành khi nạn nhân mới tử vong, thế nên mới để lại dấu vết.”

Anh ấy chỉ vào một số chỗ cọ xát với ngăn tủ, cẩn thận chọc chọc.

“Vì lý do mùa hè nóng nực, rất có thể đã phát sinh sự thay đổi, cụ thể thì vẫn phải khám nghiệm rồi mới nói tiếp được, cất cô ấy vào đi thôi.” Pháp y đứng dậy, không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hương khó chịu này.

Chiếc túi đựng xác dài, sau khi đóng gói, thi thể chỉ chiếm một phần diện tích nhỏ, nhưng lại phình thành một cái bao thật lớn, khiến mọi người phải hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ nhanh chóng rời đi, mà nhóm người Liên Diệc phải ở lại nơi này tìm các manh mối liên quan.

Từ nãy đến giờ bà nội Dương Dương vẫn luôn im lặng, lúc này sắc mặt bà ta tái nhợt, còn dám nói gì nữa đâu, hận không thể biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Một mình bà giết Lý Tú Hồng?” Liên Diệc hỏi.

Bà nội Dương Dương vốn đang đờ đẫn, sắc mặt đột ngột biến đổi, vội vàng gật đầu: “Một mình tôi giết!”

Liên Diệc không tra hỏi nữa, nếu một người đã quyết tâm che giấu điều gì, hiện giờ anh ta có tra hỏi cũng không hỏi ra được gì, chỉ đơn giản là thay đổi câu hỏi: “Bà giết Lý Tú Hồng bằng cách nào?”

Bà nội Dương Dương ngậm miệng không nói.

Vương Hạo ôm Dương Dương ngồi trong góc, kể từ lúc bước vào căn nhà này, anh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khiếp sợ, đặc biệt là khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, trái tim bị dọa đến nỗi mỗi ngừng đập.

Anh nhìn Dương Dương đang bị mình che lỗ tai, vội ôm lấy cậu bé, sau khi xác định cậu bé không nhìn thấy hình ảnh khủng b0 kia thì anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Anh thật sự không ngờ mình sẽ gặp phải loại chuyện này.

Trước đó, khi mẹ anh nói mẹ của Dương Dương đã bỏ trốn, anh cảm thấy có khả năng rất cao, bị chồng bạo hành, mẹ chồng chán ghét, ai mà không muốn thoát khỏi cuộc sống này đâu, nhưng anh tuyệt đối không ngờ sự thật lại như thế này.

Thân là mẹ chồng mà lại đi giết con dâu của mình? Nhất là khi lý do bởi vì mấy chuyện vặt vãnh?

Anh cảm giác toàn bộ thế giới quan của mình đang bị bóp nghẹt lại.

Vì chuyện này nên Dương Dương mới mơ thấy ác mộng sao?

Vương Hạo không khỏi nhìn về phía Dương Dương, phát hiện thằng bé đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, không chút phản ứng, trống rỗng tột cùng, anh có phần lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, không khỏi trào dâng nỗi xót xa.

Còn nhỏ đã gặp phải chuyện như vậy, sau này biết phải làm sao đây, bà nội Dương Dương chắc chắn sẽ phải ngồi tù vì tội giết người, không biết bố của Dương Dương có làm gì hay không nữa.

Cho dù không làm gì thì cũng không thể yên tâm được, dù sao thì ai biết được người say rượu sẽ làm ra chuyện gì đâu. Dương Dương còn nhỏ thế này, nếu cứ sống với người đó, chắc chắn sẽ để lại bóng ma, nói không chừng sẽ phát triển thành thứ gì đó trong tương lai.

Bà ta giết Lý Tú Hồng bằng cách nào ư?

Đối mặt với vấn đề này, bà nội Dương Dương vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm đó.

Bà ta đưa Dương Dương đến đây sống gần một tháng, khó chịu nhất là làm gì thì con dâu Lý Tú Hồng cũng bắt bẻ, hơn nữa, cô ấy còn muốn xen vào việc con trai bà ta uống rượu.

Chai lọ trên bàn không biết dùng để làm gì, bà ta không cẩn thận làm vỡ một chai thì bị con dâu mắng mỏ, còn bắt bà ta phải đền năm trăm tệ, thần kinh mới bỏ ra năm trăm tệ chỉ để mua một cái chai lớn bằng bàn tay như vậy.

Ngày hôm đó, bà nội Dương Dương đưa cậu bé đến công viên giải trí, kết quả là, khi trời gần tối, bà ta nhìn thấy Lý Tú Hồng đi cùng một người đàn ông vào tiểu khu, bà ta để Dương Dương chơi đùa vui vẻ ở đó, còn mình thì bám theo con dâu.

Rõ ràng hai người không chỉ quen biết ngày một ngày hai, nói cười vui vẻ như vậy thật sự rất đáng nghi, chưa kể đến người đàn ông kia còn đưa cho cô ấy một thứ, không biết là thứ đồ vật đáng xấu hổ gì nữa.

Cuối cùng, khi đến trước tòa nhà hai người cũng tách nhau ra, dù vậy, dáng vẻ nói nói cười cười của hai người vẫn khiến bà ta nghi ngờ không thôi.

Thấy Lý Tú Hồng có tâm trạng tốt, bà ta khó chịu tiến lên chất vấn, kết quả là Lý Tú Hồng còn dám tranh cãi với bà ta, đây là thái độ một người con dâu nên có hay sao?

Hai người tranh cãi mấy tiếng đồng hồ, trời cũng tối rồi.

Bị nói suốt mất tiếng, cho dù là tượng đất cũng sẽ không chịu nổi.

Lý Tú Hồng rất ghét bà mẹ chồng này, thật sự không nhịn được nữa, bèn nói: “Con chỉ nói chuyện với đồng nghiệp thôi, có phải mẹ có vấn đề gì không, chẳng lẽ sau này con không thể nói chuyện với người khác?”

“Cô làm gì mà phải nói nói cười cười với một người đàn ông, có phải định quyến rũ người ta, muốn bỏ trốn với người ta đúng không?”

Lời này vừa nói ra, quả thực đã chọc giận Lý Tú Hồng, “Đúng vậy đó, con trai của bà kém cỏi như vậy còn không cho tôi tìm người khác ư? Một bà già lẩm cà lẩm cẩm mà suốt ngày quản đông quản tây, những thứ mà bà đang dùng cũng là tôi bỏ tiền ra mua đấy! Nếu không phải vì Dương Dương thic tôi đã ly hôn với anh ta từ lâu rồi!”

Chữ “ly hôn” vừa ra khỏi miệng, bà nội Dương Dương lập tức trừng lớn hai mắt.

Không thể ly hôn, cho dù muốn ly hôn cũng phải do con trai bà ta vứt bỏ cô ấy, nếu việc ly hôn truyền ra ngoài, cả gia đình này sẽ không thể ngẩng đầu lên mà làm người, không được, không thể để cô ấy ly hôn.

Bà ta còn muốn nói gì đó để phản bác, đúng lúc này, cửa phòng bị bố Dương Dương từ bên ngoài đẩy ra.

Theo sau đó, anh ta lê lết cơ thể bước vào, một mùi rượu nồng nặc ập tới trước mặt, cả gương mặt đỏ như mông khỉ, đôi mắt nhỏ xíu híp lại, nhìn hai người.

Bà nội Dương Dương chạy vội tới đỡ, kể lể: “Con trai, con nhìn xem con lấy vợ kiểu gì đây này, nó dám cãi lời mẹ đây này! Còn muốn ly hôn với con nữa cơ!”

Mặc dù thần trí của bố Dương Dương không tỉnh táo gì cho cam, nhưng nghe thấy lời này, hắn ta vẫn ngẩng đầu theo phản xạ, quát: “Ly hôn? Nằm mơ đi! Cô dám nói đến chuyện ly hôn ư!”

Nghe vậy, Lý Tú Hồng tức đến bật cười, “Anh cả ngày uống rượu bài bạc, bao nhiêu chi phí trong nhà đều dùng tiền của tôi để chống đỡ, với dáng vẻ này của anh mà còn mong chờ tôi hòa thuận với anh, anh đang nằm mơ à?”

Cô ấy hận nhất là việc hắn ta uống rượu xong lại giở thói đánh người, mặc dù không bị Dương Dương nhìn thấy, nhưng cô ấy vẫn luôn lo lắng, cứ nghĩ đợi Dương Dương lớn hơn một chút sẽ ly hôn, hiện giờ cô ấy lại muốn thực hiện điều đó sớm hơn.

Bị mắng như vậy, bố Dương Dương đột nhiên nổi giận, trực tiếp đẩy bà nội Dương Dương ra.

Bà nội Dương Dương biết con trai mình lại muốn dạy dỗ vợ, bà ta hài lòng đi vào phòng bếp, chuẩn bị đồ giải rượu.

Đứa con dâu không biết tốt xấu này phải đánh thì mới biết sai, một người phụ nữ lại dám nhắc tới việc ly hôn, cũng không nghĩ xem mình trông như thế nào nữa, nếu không có con trai của bà ta, không biết cô ta phải gả cho loại người rách nát nào đâu.

Mải mê suy nghĩ, bên ngoài truyền tới một tiếng “rầm”, bà ta cũng không để tâm gì, dù sao thì trước kia động tĩnh còn lớn hơn thế này nhiều.

“A ——” Tiếng thét chói tai của Lý Tú Hồng vang lên.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, bà nội Dương Dương mỉm cười, cơn giận dữ khi nãy con dâu già mồm cũng tan biến đi khá nhiều.

Theo tiếng động, âm thanh dần đi xa, cuối cùng bà ta cũng bưng đồ ra ngoài, phát hiện cửa nhà mở toang, người thì không thấy đâu, hình như bà ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài cầu thang.

Vì tòa nhà này không có đồ gì mới, lại cũ kỹ, thế nên chỉ có hai, ba nhà sinh sống, hơn nữa, cả mấy nhà đấy đều là người già, bà ta từng gặp rồi, một là đến nhà con cái, hai là lỗ tai bị điếc.

Bởi vậy bà ta chẳng hề lo lắng gì, ung dung ngồi trong nhà chờ đợi.

Bà nội Dương Dương ngẩng đầu nhìn vị cảnh sát đang nhìn mình chằm chằm, cắn răng nói: “Ngày đó tôi cãi nhau với nó, sau đó cứ thế đánh chết nó rồi cất vào ngăn tủ thôi.”

Bà ta nói rất đơn giản, nhưng mấy người đều ôm thái độ hoài nghi, dù sao một bà cụ vừa giết người vừa xử lý tất cả thì vẫn có chút khó khăn, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn độn, ngay sau đó, một người đàn ông loạng choạng đâm sầm vào cánh cửa đang mở, phát ra tiếng vang thật lớn.

Mặt người nọ đỏ bừng, híp mắt nhìn mấy người lắc lư trong nhà, hô: “Uống uống! Tiếp tục uống!”

Cho dù cách khá xa, mọi người vẫn có thể nhìn ra được hắn ta uống rất nhiều rượu, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, bấy giờ lại đứng dậy nghiêng nghiêng ngả ngả muốn kéo người.

Phạm Dương đứng ở vị trí gần anh ta nhất, đối phương vừa tới gần, mùi rượu nồng nặc đã xộc tới, thậm chí còn lấn át mùi thối rữa vừa rồi nữa, người này say rượu quá gắt rồi.

Bà nội Dương Dương thấy vậy thì vội vã nói: “Con trai tôi uống quá chén rồi!”

Bà muốn tiến lên định đỡ nhưng lại bị ngăn cản, Liên Diệc ra hiệu cho Phạm Dương khống chế bố của Dương Dương, có lẽ nhân lúc hắn ta say rượu có thể hỏi ra được thông tin bị che giấu nào đó.

“Anh kéo tôi làm gì? Uống với tôi đi, thêm một chai nữa! Mau lên!” Người đàn ông gục trên vai Phạm Dương rồi gào to, “Mang rượu tới! Tôi rót cho anh!”

Liên Diệc đứng bên cạnh anh ta, khẽ hỏi: “Anh có giết Lý Tú Hồng không?”

“Lý Tú Hồng?” Bố Dương Dương suy nghĩ một lát, sau đó mới căm giận nói: “Người phụ nữ không biết xấu hổ đó, tôi phải đánh chết cô ta, cô ta dám tằng tịu với kẻ khác!”

Liên Diệc nhìn bà nội Dương Dương, chạm vào ánh mắt của đối phương, cảm thấy suy đoán của mình quả thực không sai.

Liên Diệc không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Đi theo chúng tôi một chuyến.”

Dù nói như thế nào thì hiện giờ bà ta chính là kẻ tình nghi lớn nhất, về phần người bố nát rượu không còn biết gì của Dương Dương ở bên kia, tất nhiên cũng bị dẫn đi, hai người đều là nghi phạm.

Nhìn thấy cảnh sát khống chế con trai, cuối cùng bà nội Dương Dương cũng không nhịn được nữa mà kêu lên: “Các anh bắt con trai tôi làm gì? Là tôi gi3t ch3t Lý Tú Hồng! Không được bắt con trai tôi, không được bắt con trai tôi!”

Liên Diệc không chút dao động, trực tiếp đưa người rời đi.

Phạm Dương cũng vội vàng dẫn bà nội Dương Dương theo sau, ai biết vừa đụng phải bà ta đã bị đá cho một cước, đau tới mức anh ta phải hít một hơi, bà già này sao lại khỏe vậy chứ?!

Sức lực lớn như thế, thực sự có khả năng giết người!

Phạm Dương nhếch miệng, nhanh chóng còng tay bà ta, lỗ tai chịu đựng tiếng chửi bậy của đối phương, chỉ cảm thấy nhiệm vụ lần này quả thực quá sức tra tấn người.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Vương Hạo, người vẫn luôn làm người vô hình từ đầu chí cuối, và Dương Dương không nói lời nào.

Thấy Liên Diệc nhìn qua, Vương Hạo hỏi: “Hiện giờ Dương Dương phải đi đâu đây?”

“Về đồn.” Liên Diệc trả lời ngắn gọn.

Rất có thể Dương Dương là người chứng kiến sự việc, mặc dù bây giờ cậu bé không mở miệng nói chuyện, nhưng sau này nếu cậu bé mở miệng, có thể coi đó là lời làm chứng.

Nghe thấy lời này, Vương Hạo đành phải nói: “Vậy được, tôi dẫn thằng bé đi cùng.”

Ở nơi này, Dương Dương chỉ có bố và bà nội là hai người thân, hai người đều bị đưa về đồn, nếu để một đứa trẻ như cậu bé ở trong đồn thì anh cũng không yên tâm, vừa hay anh không có việc gì, có thể đi cùng.

Không ngoài ý muốn, bố và bà nội Dương Dương đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Ánh đèn trong đồn sáng hơn nhà Dương Dương rất nhiều, vừa tiến vào, bố của Dương Dương đã ồn ào: “Làm gì thế, làm gì thế, mau rót rượu cho tôi! Uống xong rượu thì làm một bài, ha ha ha!”

Mọi người trong đồn đều nhìn ông ta như thể đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.

Mà sau khi được đưa xuống, phản ứng đầu tiên của bà nội là thét gào the thé, tức giận mắng mỏ: “Các anh mau thả con trai tôi ta, là tôi giết Lý Tú Hồng! Cảnh sát các anh không hiểu tiếng người à? Thả con trai tôi ra mau!”

Đối mặt với lời chửi rủa, la lối, khóc lóc om sòm đó, Liên Diệc trực tiếp tách mẹ con bọn họ vào phòng thẩm vấn, để bọn họ bình tĩnh một lúc.

Bị đưa vào phòng thẩm vấn, bà nội Dương Dương nhìn thấy trong phòng không một bóng người, có chút đứng ngồi không yên, nghĩ đến việc mình lâng con trai đều bị đưa tới đây, bà ta lại bắt đầu oán hận Lý Tú Hồng.

Nếu không vì nó, tại sao mình phải tới nơi này?

Lý Tú Hồng quả đúng là sao chổi, trước kia kết hôn bốn năm không có thai, bà ta đã cảm thấy đây chính là đồ sao chổi của gia đình bọn họ.

Nghĩ đến việc Dương Dương cũng bị đưa tới đây, bà ta có chút hoảng loạn, ngộ nhỡ Dương Dương nói ra thì phải làm sao đât? Nhưng suy nghĩ lại, Dương Dương đã một tuần không nói chuyện, sao có thể nói được chứ, hiện giờ chắc chắn sẽ không mở miệng.

Nghĩ đến đây, bà nội Dương Dương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng con trai bình an.

Bà ta lại nghĩ tới buổi tối hôm đó ——

Đêm ấy, lời giận dữ mắng mỏ của con trai khiến bà ta thật sự hả dạ, phải cẩn thận dạy lại phép tắc cho người con dâu Lý Tú Hồng này mới được, để nó biết rằng nó nên ở nhà chăm sóc con cái, đừng suốt ngày nghĩ tới việc đùa giỡn quyến rũ kẻ khác.

Trong tình huống bình thường, sau khi dạy dỗ một trận, người con dâu Lý Tú Hồng này sẽ an phận một thời gian, tới lúc cô ấy kiêu ngạo thì sẽ dạy dỗ thêm lần nữa, cũng may là nhờ cái dây thòng lọng đó, nếu không thì đã ly hôn từ lâu rồi chứ chẳng chờ qua bao năm như thế.

Có con trai ở nhà, bà ta vào phòng bếp bận rộn một lát, đến khi không nghe thấy tiếng con trai ở bên ngoài nữa thì bà ta mới vội vội vàng vàng buông cốc chạy ra ngoài.

Ra ngoài cửa cũng không thấy ai, bà ta nghi hoặc bước xuống, nhưng ở ngay chỗ rẽ, bà ta nhìn thấy cảnh tượng khiến bà ta suýt chút nữa thì ngừng thở!

Lý Tú Hồng nằm trên thang lầu, toàn thân bê bết máu, hai chân dường như không thể động đậy nữa, chỉ có thể chậm rãi bò lên trên, nửa ngày mới nhích lên được một bậc thang, máu chảy ngược ra rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên bà nội Dương Dương chứng kiến cảnh cô ấy bị đánh dã man như vậy, không biết đã va đập chỗ nào mà chảy rất nhiều máu, con trai mình nằm ngủ ngon lành bên cạnh, phát ra tiếng ngáy rung trời chuyển đất.

“Cứu tôi…” Lý Tú Hồng yếu ớt gọi.

Cô ấy ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt bê bết máu, tóc tai bù xù dính dớp trên mặt, từng mảng xanh tím không đồng nhất, trông đáng sợ vô cùng.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô ấy, bà nội Dương Dương vừa hả giận mà cũng vừa sợ hãi, lúc đang chuẩn bị xuống kéo người lên, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Bà ta đi xuống kéo người, ngộ nhỡ cô ấy báo cảnh sát thì sao?

Trước đó cô ấy từng báo cảnh sát một lần, cảnh sát cũng giam giữ con trai bà ta không ít ngày, lần này chẳng lẽ cũng như vậy? Bà ta không muốn con trai lại bị bắt lần nữa đâu.

“Cô phải đồng ý với tôi, không được ly hôn, không được báo cảnh sát!” Bà ta nói.

Những lời này vừa nói ra, Lý Tú Hồng nhìn bà ta, trong mắt hiện lên vẻ phẫn hận, mà ánh mắt đó lại bị bà nội Dương Dương tiến sát gần bắt trọn được, bà ta lùi về sau một bước, trực giác cho thấy lần này chắc chắn con dâu sẽ chẳng dễ dàng buông tha.

“Con trai bà… đánh tôi thành ra như vậy!” Lý Tú Hồng gào lên một cách bi ai.

Cuộc đời này, sai lầm lớn nhất của cô ấy là gả vào nhà bà ta, miệng lưỡi mẹ chồng suốt ngày treo trên người cô ấy, không vừa ý chỗ này bất mãn chỗ nọ, chồng thì nghiện rượu, mỗi lần uống say lại đánh người, không một lần thương xót.

Nếu không phải Dương Dương còn nhỏ thì cô ấy đã rời khỏi nơi này từ lâu lắm rồi!

Nghe thấy lời nói này, bà nội Dương Dương đột nhiên trừng mắt, đánh cô ấy một bạt tai “Chồng dạy dỗ vợ là chuyện đương nhiên! Chính do cô không biết giữ bổn phận còn dám nói người khác, nếu không phải cô cãi tôi thì sao lại bị đánh chứ, ai bảo cô tằng tịu với người đàn ông khác, đây là bài học dành cho cô!”

Tiếp tục đánh thêm một bạt tai nữa, bỗng dưng bà ta thấy không đủ hả giận, lại huơ tay tát thêm vài cái, vừa mạnh bạo vừa tàn nhẫn, đồng thời, miệng cũng quở trách các khuyết điểm của cô ấy, không hề ngơi nghỉ, cơn tức giận trong lòng cũng theo đó mà tăng dần lên.

Không biết qua bao lâu, đến khi dừng lại, bà ta mới nhận ra người phía dưới không còn phản ứng gì nữa, chỉ nằm bất động ở đó.

Bà nội Dương Dương lui về sau một bước, hoảng sợ nhìn Lý Tú Hồng đang nằm bò trên đất thở hổn hển, thật sự không thể tin được mình đã đánh chết con dâu!

Bà ta giết người rồi sao?

Bà ta chợt nảy ra một ý, đã chết rồi thì đừng để ai biết, nếu không thì sẽ phải đi tù, cách tốt nhất là nói cô ấy bỏ trốn với người khác!

Dù sao thì cô ấy cũng thường xuyên dập dìu với đàn ông, nói như vậy chắc chắn không có vấn đề gì, cũng chẳng có ai hỏi cô ấy đang ở đâu, về phần cô em gái duy nhất của Lý Tú Hồng thì đã xuất ngoại từ lâu lắm rồi.

Nghĩ đến đây, bà ta lại thấy tức giận không sao kể xiết, Lý Tú Hồng có người em gái giàu có như vậy đã không giúp đỡ người nhà thì chớ, còn cả ngày đòi tiền rồi ly hôn, quả thực không xứng làm vợ chút nào cả, nếu lúc trước không phải con trai đòi cuới cô ấy, bà ta sẽ không bao giờ đồng ý, Dương Dương nên có một người mẹ dịu dàng mới phải.

Bà ta kéo Lý Tú Hồng trở về nhà, lại cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện thật sự không còn thở nữa, trong lòng bà ta thở phào nhẹ nhõm, đi quanh nhà tìm chỗ giấu xác.

Mới đầu, bà ta kéo cô ấy vào phòng, nhét dưới gầm giường là tốt nhất, nhưng bụng giường không lớn, nhét nửa ngày vẫn không lọt vào được, ngược lại còn khiến khu vực đó bị nhuốm đầy máu, đành phải từ bỏ.

Chợt nghĩ đến trong bếp còn một ngăn tủ không dùng tới, chạy lại xem thì quả nhiên nó trống không, bà ta lập tức kéo cái xác qua, kết quả là phát hiện ngăn tủ quá nhỏ, phòng bếp cũng nhỏ bé quá mức đến nỗi không thể dùng được, đành phải kéo Lê lết cái xác vào phòng vệ sinh.

Bà ta dùng một cây búa nhỏ đập vỡ từng khớp xương, giống như gấp quần áo vậy, nhưng mỗi lần chạm vào đầu, bà ta đều nhìn thấy ánh mắt của Lý Tú Hồng.

Đôi mắt kia trừng to, oán hận nhìn bà ta.

Trong lòng bà nội Dương Dương sợ hãi, nét mặt lại hung tợn, nói: “Đã chết rồi còn trợn trừng mắt, nhìn cái gì mà nhìn!”

Bà ta duỗi tay vuốt cho đôi mắt kia nhắm lại, kết quả, khi đứng dậy lại phát hiện nó đã mở ra rồi, bà ta hét lên một tiếng, lại vuốt thêm lần nữa, nhưng chẳng được bao lâu, đôi mắt kia lại mở ra, hành động của bà ta hoàn toàn vô dụng!

Bà nội Dương Dương lùi về phía sau vài bước, hoảng sợ nhìn cô ấy chằm chằm.

Một lát sau, trong phòng vệ sinh không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng bà ta cũng thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại khí thế, nhét thi thể bị gấp gọn vào ngăn tủ nhỏ trong phòng bếp, trực tiếp đóng sầm cửa tủ lại.

Trong căn phòng yên tĩnh phát ra một tiếng “rầm”.

Bà nội Dương Dương kiệt sức nằm xuống chiếc ghế nhỏ trong phòng khách, một lát sau mới đứng dậy lau sạch vết máu trong nhà.

Nhưng không biết vì sao, vết máu trong phòng lau mãi lau mãi mà chẳng sạch, còn bắn cả lên giường, bà ta dùng giẻ lau nhúng vào chất tẩy rửa, nhúng bột giặt đều không ăn thua! Vẫn không thể xóa được vết máu!

Bà ta mang theo nỗi sợ hãi bước vào phòng vệ sinh, trên mặt đất vẫn còn đọng lại một lớp nước, nước và máu hòa quyện vào nhau tạo ra một sắc màu kinh người, chậm rãi chảy về cống thoát nước, thoạt nhìn có phần dọa người.

Cũng may mà trước đó bà ta đã đun nước sôi, nếu không sẽ không xử lý được dấu vết trong phòng vệ sinh, bà nội Dương Dương nhẹ nhàng thở ra, dùng cây lau nhà dọn dẹp sạch sẽ, bấy giờ mới yên tâm đi ra ngoài.

Phòng khách chỉ lấm tấm vài chỗ, cũng dễ dàng làm sạch.

Đợi mọi chuyện xong xuôi, cuối cùng bà ta cũng nhớ tới con trai đang ngủ ngoài cầu thang, lại vội vàng chạy xuống.

Ngay khi bà ta bước xuống cầu thang, vừa nâng mắt đã nhìn thấy Dương Dương đang ở bên kia!

- -----oOo------

*** 60 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top