Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 2 (Phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Khuê Bân giúp Lưu Thiên Dược sửa soạn lại đồ leo núi trên người lần cuối, sau khi xác định toàn bộ đã ổn thì mới về vị trí xuất phát của mình.

"Nếu em chưa quen thì cứ từ từ thôi nhé, anh sẽ đợi em."

Lưu Thiên Dược ngoan ngoãn gật đầu rồi bắt đầu leo.

Kim Khuê Bân quả thực giữ đúng lời hứa, chỉ leo trước Lưu Thiên Dược một khoảng nhỏ rồi quay sang nhìn cậu, chờ cậu leo tới ngang mình rồi mới tiếp tục.

Hai người cứ thế chậm rãi bò đến lưng chừng vách núi, Lưu Thiên Dược đã mệt mỏi tới tay chân tê rần.

"Anh Khuê Bân, em không leo tiếp được nữa đâu."

"Cố lên Ollie, qua một nửa rồi mà, anh tin em sẽ làm được."

Lưu Thiên Dược nhìn lên ánh mắt khích lệ của Kim Khuê Bân, lại nhìn xuống phần đệm mềm dưới sàn.

[Phụ đề: Lưu tiên sinh sẽ lựa chọn thế nào đây?]

Người bên trên không ngừng cổ vũ cậu tiếp tục tiến về phía trước, còn cậu chỉ cảm thấy toàn thân mỏi nhừ.

Cậu thực sự không muốn kiên trì nữa.

Lưu Thiên Dược ngoan ngoãn cười vời Kim Khuê Bân "Anh cố lên nhé, thay cả phần của em nữa."

Rồi buông tay thả người xuống.

Khi thân thể tiếp xúc với đệm khí mềm mại, Lưu Thiên Dược cảm thấy cõi lòng vẫn luôn căng chặt của mình thả lỏng hơn bao giờ hết.

Quả nhiên, trở về điểm ban đầu mới là lựa chọn chính xác dành cho cậu.

Kim Khuê Bân ngơ ngác nhìn nụ cười thoải mái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Dược, thật lâu sau mới hít sâu một hơi tiếp tục hành trình đang dang dở.

Cuối cùng, cậu lau mồ hôi đứng trên đỉnh núi, đối diện với Lưu Thiên Dược đang ngồi thư giãn dưới đệm mềm, cùng nhau nở nụ cười tươi rói.

Có người hăng hái tiến về phía trước, lại có người chỉ thực sự hạnh phúc khi quay đầu.

---

Trên băng ghế dài ở góc quảng trường, Thẩm Tuyền Duệ chậm rãi hút sữa dâu. Ở bên cạnh, Kim Địa Hùng đã thay khẩu trang bằng mặt nạ mèo đen, đang vui vẻ gặm xiên thịt nướng.

Mặt nạ là Thẩm Tuyền Duệ mua cho Kim Địa Hùng, nói thẳng là bộ dạng bịt kín mít của anh chẳng khác gì ăn trộm, thay đổi một chút trông sẽ thuận mắt hơn nhiều.

Ngay cả bức tượng Hello Kitty lang ben cũng bị cậu cưỡng ép nhét vào một chiếc túi nhỏ đen sì.

Chỗ ngồi của hai người tuy ở trong góc nhưng cũng đủ để xem được tiết mục trên sân khấu.

[Phụ đề: Giống hẹn hò hơn chút rồi]

Nội dung đang trình diễn liên quan tới tình yêu cẩu huyết, tuy kết thúc có hậu nhưng lại bị Thẩm Tuyền Duệ khinh bỉ phun tào.

"Nữ chính có bệnh sao? Ăn hành lên bờ xuống ruộng còn lựa chọn tha thứ. Đầu óc có lẽ bị thiêu hỏng rồi."

Động tác ăn thịt của Kim Địa Hùng hơi khựng lại, anh ám ách lên tiếng hỏi Thẩm Tuyền Duệ: "Nếu là cậu, cậu sẽ lựa chọn thế nào?"

Thẩm Tuyền Duệ chém đinh chặt sắt "Đương nhiên là dứt khoát cắt đứt quan hệ, cả đời cũng không muốn nhìn mặt nam chính nữa, tôi đâu phải đồ ngốc cơ chứ!"

Kim Địa Hùng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kiên định của cậu, bất giác cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt. Anh khó khăn đớp lấy từng ngụm không khí, khản đặc nặn ra một câu: "Đúng vậy, cậu ta quả thực không xứng đáng được tha thứ."

Có những sai lầm có thể bù đắp, cũng có những sự việc chẳng thể vãn hồi.

Tình yêu của họ tựa như quả cầu pha lê rực rỡ được tỉ mỉ cung dưỡng qua nhiều năm. Nhưng chỉ vì vài lần vô cớ tổn thương dù lớn hay nhỏ, nó dần ảm đạm và nứt vỡ, cho tới khi không trở về nguyên dạng được nữa.

Mà kẻ gây ra những vết nứt kia, làm sao có tư cách mong cầu sự tha thứ?

Kim Địa Hùng chua xót xoa xoa đôi mắt khô khốc, tiếp tục làm một chàng mèo đen gặm thịt.

Động tác đầy máy móc và cũng chẳng còn cảm giác được mùi vị.

Ở một góc không người nhìn tới, tay phải của Thẩm Tuyền Duệ nắm chặt tới độ móng tay sắp đâm xuyên qua da thịt.

---

Thành Hàn Bân vừa làm xong một bó hoa, đang hớn hở quay đầu muốn tặng cho Chương Hạo thì đã không thấy đối phương đâu.

Anh hốt hoảng ngó ngược ngó xuôi, chạy ngang chạy dọc hồi lâu mà vẫn không tìm được tung tích của Chương Hạo.

Thành Hàn Bân không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng thất lạc đến tột cùng bây giờ, chỉ biết ôm hoa đứng bần thần giữa đại sảnh rộng lớn, tự tách biệt bản thân với nhịp điệu hối hả xung quanh.

Cho đến khi vai trái bị vỗ nhẹ, anh mới giật mình quay đầu lại, thấy Kim Thái Lai đang nhe răng cười với mình.

"May quá, gặp được cậu. Lão tử sắp buồn bực chết rồi!"

Hai con ngươi tăm tối của Thành Hàn Bân bỗng chốc sáng lên.

Kim Thái Lai chỉ chỉ bó hoa trong tay anh "Lúc nãy đang đi cùng Chương Hạo à?"

Thành Hàn Bân thở dài sườn sượt gật đầu. Kim Thái Lai cười khì khì choàng tay qua cổ anh, cười lưu manh hỏi nhỏ: "Nói cho tớ biết đi, Chương Hạo là X của cậu đúng không?"

"Đừng nói lung tung, cẩn thận phạm quy." Thành Hàn Bân trừng mắt liếc sang.

Kim Thái Lai lúc này mới nhớ tới nội dung trong quy tắc lưu trú, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.

"Không hỏi không hỏi. Đằng kia có tiệm Polaroid kìa, chúng ta vào chụp vài bức kỷ niệm đi."

"Cũng được."

Khi tới nơi, hai người mới phát hiện ra đây là nơi chụp ảnh theo phong cách Hàn Quốc, tuy hơi chật chội nhưng bài trí khá bắt mắt.

Chủ tiệm nhìn bọn họ, cười tủm tỉm hỏi: "Các cậu là tình lữ sao?"

Kim Thái Lai và Thành Hàn Bân giống như không ngờ tới vấn đề này sẽ xuất hiện, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Cảm giác rùng mình như bị điện giật lan tỏa toàn thân.

Kể cả khi đã tham gia chương trình này, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở chung dưới thân phận một cặp đôi.

Nhưng cố tình, chuyện này sớm hay muộn sẽ phải diễn ra.

Thành Hàn Bân xanh mặt "Nghĩ tới cảnh tớ với cậu hoặc Chính Huyền yêu nhau..."

Kim Thái Lai run rẩy tiếp lời: "Đậu má nó xấu hổ kinh khủng khiếp!"

[Phụ đề: Nhắc lại lần nữa, đây là chương trình hẹn hò!]

"Tớ muốn lẳng lặng!" Thành Hàn Bân yếu ớt giơ tay xoa thái dương.

"Đừng hỏi tớ lẳng lặng là ai."

"Lẳng lặng là ai?"

Tiếp theo đó, giọng nói của cả hai đồng thời vang lên khiến bọn chỉ biết thở dài quay đầu sang chỗ khác.

Hiểu nhau quá đôi khi cũng không tốt!

---

Chương Hạo đứng bên cạnh máy bắn súng, nhiệt tình cổ vũ Lý Chính Huyền.

Trước đó anh vốn cùng Thành Hàn Bân tham quan cửa hàng hoa, sau khi nghe anh khen hoa hồng xinh đẹp thì người kia nhất quyết muốn tự tay làm tặng anh một bó.

Chương Hạo không lay chuyển được đối phương nên đành gật đầu đồng ý.

Trong lúc chờ đợi, một đứa bé bất ngờ chạy tới ôm chân anh, khóc lóc nói muốn tìm mẹ.

Chương Hạo vội vàng dỗ dành nó, quyết định mang nó tới chỗ bảo vệ.

Anh muốn báo cho Thành Hàn Bân một câu nhưng cửa hàng lúc ấy vô cùng đông khách, rất khó để chen vào bên trong.

Chương Hạo nhìn quầy bảo vệ cách đó không quá xa, thầm nghĩ đi một chút rồi sẽ trở về.

Nhưng điều anh không ngờ tới là mẹ đứa bé thật lâu sau mới tìm được tới nơi, mà nó thì bám lấy chặt anh không rời, anh chỉ có thể lo lắng ngồi lại trấn an nó.

Đợi đến khi Chương Hạo quay về cửa hàng hoa, Thành Hàn Bân đã sớm không thấy tung tích.

Chương Hạo lại tiếp tục đi dạo một mình.

Lần này khá may mắn bởi chẳng mấy chốc anh đã gặp được Lý Chính Huyền cũng đang một mình lang thang.

Ban đầu, chàng ngốc này còn muốn tặng Chương Hạo bức tượng ếch xanh chói mù mắt, đợi sau khi nhìn thấy vẻ mặt ái ngại của anh thì mới ngượng ngùng thu nó lại.

Thay vào đó, Lý Chính Huyền kéo Chương Hạo tới máy bắn súng, nói rằng muốn tặng món quà khác cho anh.

Vậy nên bây giờ, cả hai người đều rất hào hứng, một thi đấu và một cổ vũ.

Lý Chính Huyền quả nhiên nói được làm được, thắng 7/10 vòng, đạt đủ điều kiện mở khóa quà tặng cấp độ 2.

Người bán hàng dẫn bọn họ tới một chiếc bàn có chín ô quà hình tròn được bọc kín, mời bọn họ lựa chọn một ô để mở ngẫu nhiên.

Chương Hạo dán chặt ánh mắt vào một ô tròn có in hình gì đó. Ngay khi Lý Chính Huyền nghĩ anh sẽ chọn nó, Chương Hạo lại chỉ vào ô Báo Hồng bên cạnh.

"Làm phiền mở nó giúp tôi."

Lý Chính Huyền im lặng nhìn thứ đầu tiên mà Chương Hạo nhắm đến, cả người chìm vào dòng suy nghĩ riêng.

Chỉ tới khi nghe được tiếng hô vui sướng của Chương Hạo, anh mới hoàn hồn.

Hóa ra, món quà Chương Hạo chọn được là một chiếc mũ gấu trúc đỏ xinh xắn.

"Tôi thích gấu trúc đỏ nhất!"

"Chúc mừng quý khách!"

Chương Hạo nhận đồ từ tay người bán hàng, cười rạng rỡ đội nó lên, lại gấp không chờ nổi quay sang hỏi Lý Chính Huyền: "Đẹp chứ?"

[Phụ đề: Cả không gian tựa như cũng đang sáng lên!]

Đối tượng được hỏi ngơ ngác nhìn đôi mắt cười lấp lánh kia, liên tục gật đầu coi như đáp án.

Dung nhan vốn lạnh như sương tuyết, hiện tại vì một người mà nở rộ ý cười chân thực nhất.

Là lòng ai đang xao động.

Như từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top