Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bệnh viện rùng rợn (p8)


  Một dãy số dài ngoằng, trông cứ như mật mã gì vậy. Đang đứng như phỗng, cô y tá lại cất giọng nạt nộ:
– Còn đứng đấy làm gì, sao chưa gấp lại gọn gàng đi?
– Tại cháu nhìn thấy tờ giấy này ạ.

Tức thì, tất cả mọi người trong phòng bệnh quay lại nhìn tôi đầy thắc mắc. Ngay cả cái chị mang bầu, đang ú ớ buôn chuyện điện thoại với bạn cũng im bặt lại, nghe ngóng xem tôi đang cầm giấy gì. Cô y tá vội vàng giằng tờ giấy ra khỏi tay tôi, miệng vẫn không quên nói:


– Lằng nhằng, giấy tờ vớ vẩn mà cũng quantâm. Ga mới đây, xếp lại đi!

Khi cô y tá đóng cửa bỏ đi rồi, tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Mọi người xung quanh, người vẫn nhìn tôi chằm chằm, người lại tiếp tục công việc của mình. Chỉ là một tờ giấy đầy số, có cái gì mà ai cũng tỏ ra quan tâm thế nhỉ? Đến ngay cả cô y tá, miệng nói giấy vớ vẩn mà chẳng giằng ngay từ trong tay tôi đấy thôi.

Chị mang bầu ngay sau đó cũng vội chào tạm biệt người đang nói chuyện trong điện thoại, quay ra hỏi tôi:

– Em ... ơ, giấy ... ghì ... ấy ... em?

– Em cũng không biết ạ, giấy chỉ toàn số.

Tôi đáp xong, chị ta bỗng nghệt mặt ra, chẳng nói năng gì. Tôi cũng ngoan ngoãn chỉnh đốn lại cái giường của mình, lòng lo nghĩ vu vơ. Ở đây đã ba ngày, răng miệng cũng bớt đau, chắc tôi sẽ cố xin mẹ ở thêm một hai ngày nữa thôi rồi về, không thể ở trong bệnh viện lâu hơn được. Nếu có bị bóng đè, thà bóng đè ở nhà còn hơn nằm bất động trong bầu không khí rùng rợn ở đây!  

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #kinhdị