Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Trường Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hồng Chí

Đệ tử: Thầy giảng hiện tại là thời kỳ mạt Pháp, Phật Đạo Thần không quản những việc nơi người thường nữa, vậy sao Ngài vẫn muốn quản?
Sư phụ: Vì tôi là người trong cõi người thường, người khác không quản nữa, tôi muốn quản, đây là việc tôi cần làm. Nhưng, cũng không phải là đầu não nhất thời nóng lên là có thể làm được.
Đệ tử: Chồng con luyện khí công khác thì có xung đột với con luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không?
Sư phụ: Chư vị luyện của chư vị, họ luyện của họ. Họ muốn luyện Đại Pháp thì chư vị dạy họ; họ không muốn luyện, thì chư vị luyện [công] của chư vị; 'e sợ' cũng là chấp trước, bất động tâm thì sẽ không có vấn đề gì.
Đệ tử: Không có tư tưởng [muốn] tu luyện lên cao tầng thì chỉ là dừng tại tầng thứ trị bệnh khỏe người thôi, xin hỏi Thầy con có thể viên mãn không? Con làm một người tốt trong xã hội người thường theo lương tâm của mình, sau khi chết nguyên thần sẽ đi về đâu?
Sư phụ: Ngay cả suy nghĩ muốn tu luyện lên cao tầng chư vị cũng không có, thì chư vị còn viên mãn gì đây? Chư vị hãy xem, câu hỏi là: "Con không có tư tưởng tu luyện lên cao tầng", ngay đầu tiên đã nói thế rồi, vậy thì chư vị còn đắc viên mãn nào chứ? Đời sau chuyển sinh thành gì còn chưa chắc chắn, nhưng có thể tích đức, đã làm việc tốt. Như vậy làm việc tốt rồi, tích đức rồi, chịu khổ rồi, có thể đức của chư vị sẽ lớn; vì chư vị không muốn luyện công [nên đức] cũng không chuyển hóa thành công, đời sau có thể sẽ đắc phúc báo.
Đệ tử: Học viên nghiên cứu Chu Dịch thì có ảnh hưởng tới luyện công hay không?
Sư phụ: Thứ đó nó chỉ là cái Lý trong hệ Ngân Hà này của chúng ta, không phải Lý lớn hơn. Còn Pháp chúng ta luyện là to lớn hơn, Đại Pháp này đủ để chư vị nghiên cứu cả đời.
Đệ tử: Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ sống mũi nhét đầy silicon thì sao?
Sư phụ: Không sao. Chúng ta có người từng hỏi, con đã làm phẫu thuật tuyệt dục rồi hoặc con đã cắt bỏ thứ gì rồi, đều không sao cả. Tôi bảo chư vị này, chân thể44 đó của chư vị không bị cắt bỏ, cứ luyện y như thế, thứ gì cũng có thể tu xuất lai.
Đệ tử: Mỗi lần trong tâm con hễ nghĩ tới Pháp Luân thì lại lạnh rùng mình, đây là do nguyên nhân gì?
Sư phụ: Nếu có phụ thể thì có thể sẽ xuất hiện tình huống này. Nhưng trong lớp học của chúng ta đại đa số đều đã được xử lý, chỉ có một số rất ít người mà tư tưởng còn chưa chuyển biến không kiên định muốn tu luyện thì chưa được thanh lý. Khi xử lý không tra [xét] sâu [hơn].
Đệ tử: Nói rằng việc đề đạt làm cán bộ đã được định ra trong mệnh45, vậy thì người ta không cần nỗ lực thể hiện nữa, mọi chuyện cứ chờ đợi vận mệnh an bài chăng?
Sư phụ: Pháp là giảng cho người tu luyện, làm một người thường hiện nay chính là —tôi bảo chư vị này— chính là vậy mà; chư vị đều phải đi tranh đi đấu, bởi vì chư vị là người thường, chư vị là không tin [Lý đó] đâu, đây chính là người thường. Người thường sẽ không tin chuyện này. Thậm chí tranh giành kia của chư vị, đấu đá kia của chư vị cũng là tất nhiên rồi.
Đệ tử: Lúc luyện công cơ thể con lắc lư một cách không tự chủ?
Sư phụ: Không được lắc động, không được lắc động một cách không tự chủ. Nếu quả thực chư vị lắc động thì chư vị hãy mở mắt ra, nó sẽ không lắc nữa, cho tới khi tương lai sau này chư vị không lắc nữa thì thôi.
Đệ tử: Khi luyện Pháp Luân Đại Pháp, đặc biệt là luyện bài thứ hai Pháp Luân Trang Pháp, hai tay cảm thấy như ôm một khối khí, nếu không phải là cố ý khống chế thì sẽ bị khối khí này kéo tay vào trong, đôi khi lại đẩy ra ngoài?
Sư phụ: Đây là do Pháp Luân đang quay, cảm giác của chư vị chính là cảm giác Pháp Luân này đang xoay chuyển.
Đệ tử: Luyện công mang theo chú Lăng Nghiêm liệu có bị ảnh hưởng không?
Sư phụ: Tôi giảng rồi niệm chú chính là cầu xin gia trì của Pháp môn đó. Chư vị có Pháp Luân của tôi, có Pháp thân của tôi quản chư vị, chư vị còn niệm thứ đó làm gì? Chư vị muốn chân đặt trên hai thuyền46 chăng? Chư vị muốn trộn lẫn thứ khác vào trong mà tu ư? Chẳng phải chính là ý này sao? Như vậy chư vị sẽ không đắc được gì cả.
Đệ tử: Con thường hay chuyển nhà, Pháp thân của Ngài sẽ giúp con thanh lý nhà cửa đúng không?
Sư phụ: Người luyện công chân chính đi tới đâu [tôi] đều sẽ giúp. Nếu chuyển nhà vì [để được] thanh lý nhà cửa thì chư vị không đắc được gì cả, tôi không phải tới dọn dẹp nhà cho chư vị.
Đệ tử: Khi cảnh tượng xuất hiện thu thế có ảnh hưởng gì tới tu luyện công pháp và tăng công không?
Sư phụ: Chẳng hạn cảnh tượng tới ngay trước mắt, hỏi dừng luyện công có ảnh hưởng gì tới việc chư vị luyện công? Không ảnh hưởng gì. Nhưng thông thường khi trước mắt xuất hiện cảnh tượng [nào đó], tốt nhất chư vị hãy quan sát nó một cách tĩnh lặng, cho tới khi cảnh tượng này qua đi thì còn tốt hơn. Hễ xuất hiện là chư vị không nhìn nó, dường như chư vị không muốn, vậy thì có thể trạng thái này tương đương với việc vứt bỏ nó, cho nên chúng tôi vẫn bảo chư vị nhìn, nhưng không được nảy sinh bất kỳ tâm chấp trước nào.
Đệ tử: Tìm đối tượng có được tính là chấp trước không?
Sư phụ: Rất nhiều người trẻ tuổi chúng ta đều muốn tìm đối tượng lập gia đình, tu trong người thường thì không bảo chư vị làm ni cô, điều này không có vấn đề gì. Pháp môn này của chúng ta chủ yếu bảo chư vị ở trong hoàn cảnh phức tạp này của người thường mà tu luyện.
Đệ tử: Trẻ nhỏ sau khi nghe giảng không thể kiên trì luyện công, liệu Pháp Luân có vĩnh viễn bảo vệ cháu hay không?
Sư phụ: Không thể kiên trì luyện công thì không được, đúng vậy không? Cần phải kiên trì luyện công. Tôi là tới độ người tu luyện, không phải tới để chuyên bảo hộ người thường.
Đệ tử: Con cảm thấy khi Pháp Luân quay trên thân thể con, đôi lúc chưa được một vòng đã chuyển hướng? Có người còn cảm thấy Pháp Luân này quay hơn trăm vòng mới chuyển [hướng], là vì sao?
Sư phụ: Vì thời kỳ đầu khi điều chỉnh thân thể cho chư vị Nó là không có quy luật. Nó là linh thể, Nó biết điều chỉnh cho chư vị như thế nào, tới khi điều chỉnh xong cho chư vị thì thôi. Đợi tới khi thân thể điều chỉnh xong, sau đó qua phần hoàn toàn thích ứng, Nó sẽ rất tự nhiên xoay thuận chiều chín lần, xoay ngược chiều chín lần, nhưng lúc đó chư vị sẽ không còn cảm giác nữa, không nói rằng vĩnh viễn có cảm giác. Mọi người biết đó dạ dày chư vị đang co bóp, chư vị có biết dạ dày của mình đang vận động không? Khi Nó là một bộ phận trên thân thể chư vị, khi Nó đã thích ứng với thân thể, chư vị sẽ không cảm giác được hình thức tồn tại của Nó.
Đệ tử: Thầy giảng Pháp và thiên cơ cho chúng con, chúng con có thể giảng lại cho những người không luyện công nghe được không?
Sư phụ: Đối với người phổ thông, thì đừng khinh suất giảng thật cao cho họ, có giảng họ cũng không tin. Nếu họ tin thì có thể giảng, nếu không những người không tin sẽ phá hoại Đại Pháp.
Đệ tử: Người luyện công có thể trong tình huống trừ bỏ tâm chấp trước, mà vẫn duy trì được trạng thái hành động nỗ lực tranh thủ tận lực mà làm việc hay không?
Sư phụ: Trong giai đoạn hiện có này, bảo người ta hoàn toàn vứt bỏ trở thành vô vi, thì không thực tế. Trong giai đoạn hiện có của chư vị, dù tôi yêu cầu chư vị rất nghiêm, thì chư vị vẫn ở nơi người thường mà gắng hết sức vì lợi ích cá nhân đi nỗ lực thêm chút; về nguyên tắc điều này không hề gì. Nhưng dần dần thuận theo chư vị đề cao, những tâm này đều phải dần dần xem nhẹ. Làm được ngay tức khắc thì tôi nói điều đó cũng không thực tế. Còn về vứt bỏ tâm chấp trước [trong khi vẫn] duy trì nỗ lực đạt được điều này điều khác, bản thân việc chư vị muốn bảo trì [điều đó] chẳng phải cũng là chấp trước sao? Vấn đề chư vị nêu ra rất mâu thuẫn.
Đệ tử: Con đã dùng ảnh của Ngài khai quang cho tượng Phật, kinh sách và bàn thờ Phật, nhưng Pháp thân trên tượng Phật có phải là Pháp thân của Ngài không? Hiện giờ có thể dâng hương hay không?
Sư phụ: Về nguyên tắc tôi không làm những chuyện này, người thường chúng tôi cũng không quản. [Làm] người tu luyện mà chư vị không tin lắm thì tương lai sẽ càng khó hơn.
Đệ tử: Hễ luyện công là khắp người đổ mồ hôi, hiện tượng này có tốt không?
Sư phụ: Đương nhiên là tốt. Bản thân việc đổ mồ hôi cũng là đang bài tiết những thứ không tốt, nói lên rằng thân thể chư vị nóng lên. Người có bệnh thân thể sẽ lạnh. Chứng tỏ chư vị luyện khá tốt.
Đệ tử: Người đại đức phải chăng ắt có rất nhiều người trụy lạc, tổn đức, mới có thể tích đại đức?
Sư phụ: Người đại đức họ tự mình có thể có tâm đại nhẫn, tự họ có thể chịu được khổ trong khổ, điều này có quan hệ gì tới người khác?! Còn như nói họ có thể tu tới tầng thứ cao ngần nào, thì ắt có người khác tổn đức; không phải vậy đâu. Trong quá trình tu luyện, người ta sẽ tìm chư vị trả nghiệp như vậy, trừ phi chư vị thoát ly khỏi hoàn cảnh này mà tu; [mà] thế cũng phải trả nghiệp theo một hình thức khác; mặc dù vậy, nhưng người tu kia cũng không phải chư vị; [còn] chư vị tu trong hoàn cảnh này thì đó là tất nhiên. Con người mà, họ tất nhiên sẽ sinh chuyện với chư vị, giống như chư vị ở nơi người thường nhất định sẽ tạo nghiệp vậy.
Đệ tử: Một ngày luyện công mấy lần thì tốt?
Sư phụ: Có thời gian thì luyện nhiều, không có thời gian thì luyện ít, mấy lần đều được. Thời kỳ đầu cố gắng luyện nhiều thì tốt hơn. Chư vị luyện là gia cường bộ cơ này; còn việc chư vị thực sự tăng công và thân thể biến hóa, gia cường công năng ấy đều là do loại cơ chế mà chúng tôi cài cho chư vị đang khởi tác dụng; chư vị luyện là gia cường cơ năng [đó].
Đệ tử: Trong xã hội người thường vẫn phải sinh ra các chủng tư tưởng, suy nghĩ đủ loại vấn đề thì có khiến Pháp Luân biến dạng không?
Sư phụ: Sẽ không biến dạng, làm việc bình thường và suy nghĩ thông thường là điều chính thường47 trong quá trình tu luyện. Chư vị cứ mãi suy nghĩ lợi ích cá nhân, những vấn đề như làm sao để người khác không động đến chư vị được, tâm giống người thường thì đề cao thế nào? [Như vậy] sẽ ảnh hưởng tới đề cao của chư vị.
Đệ tử: Khi ngồi tĩnh tọa tai có tiếng vang, đầu não biến thành trống rỗng không có gì?
Sư phụ: Đây là chuyện tốt, chính là tạp niệm của chư vị đều không còn nữa, như vậy rất tốt. Nhưng ắt phải biết rằng bản thân đang luyện công.
Đệ tử: Khi xuất công phải chăng là tu tới mức lấy chủ ý thức làm chủ?
Sư phụ: Không phải nhận thức như vậy. Phó ý thức cũng luyện công theo, cũng đắc công. Nhưng tương lai họ vẫn luôn làm phó ý thức mà tồn tại, chư vị vĩnh viễn là chủ thể.
Đệ tử: Khi luyện công con hơi mê mờ?
Sư phụ: Nếu hơi mê mờ thì mở mắt mà luyện, đừng luyện một cách mơ mơ màng màng như vậy nữa.
Đệ tử: Khi nằm ngửa làm bốn động tác ôm bão luân có được hay không?
Sư phụ: Không được như vậy, tôi cũng không dạy chư vị thế. Có người dường như cảm thấy luyện công như vậy dễ chịu, không mệt; thế đâu có được? Luyện công có chút khổ đó cũng không chịu nổi sao?
Đệ tử: Trước kia khi con ngồi luyện công thường xuất hiện các cảnh vật; có phải do hạ ý thức bị phong bế nên không xuất hiện nữa?
Sư phụ: Đừng quản nó, đừng chấp trước vào nó. Đó là những chuyện trước kia, tương lai luyện công xuất hiện tình huống nào cũng đều tùy kỳ tự nhiên48. Chỉ cần đừng chấp trước, nhìn thấy thì vốn là chuyện tốt.
Đệ tử: Lần này không tham gia lớp học, tự con thường xuyên đọc sách học tập liệu có thể có hiệu quả gì không?
Sư phụ: Không tham gia lớp học tự mình học tập, [nếu] có thể thực sự tu luyện theo yêu cầu về tâm tính của người luyện công như trong sách, thì cũng có thể đắc được hiệu quả rõ ràng như nhau.
Đệ tử: Trong Phật gia quả vị thấp nhất là gì?
Sư phụ: Quả vị thấp nhất trong Phật gia chính là La Hán. Bởi vì thấp hơn thì không có quả vị rồi, không đắc chính quả, không nhảy thoát khỏi tam giới.
Đệ tử: Phàm là người luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ cần đặt đủ công phu thì có thể đạt được tu luyện Phật thể phải không?
Sư phụ: Đại Pháp vô biên, Phật Pháp vô biên, toàn dựa vào cái tâm của chư vị mà tu. Khi tu đến xuất thế gian Pháp là đã bắt đầu tu luyện Phật thể rồi.
Đệ tử: Phó ý thức và chủ ý thức phải chăng là hai người?
Sư phụ: Đều là một người chư vị, gọi cùng một tên, đồng thời sinh ra từ thai mẹ với chư vị, nhưng lại là hai ý thức.
Đệ tử: Chúng con truyền công truyền Pháp như thế nào?
Sư phụ: Về vấn đề học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta dạy công như thế nào, thì chúng ta đều đã nhắc tới; chư vị có thể đi dạy, đi truyền. Truyền chính Pháp thì chư vị là tích đức, làm việc tốt, độ nhân; chư vị có thể đi truyền đi giảng, nhưng không được dùng lời của chư vị mà giảng, phải [nói] Thầy giảng như thế nào, trong sách của tôi viết như thế nào, chiểu theo phương pháp này mà làm. Trộn lẫn vào bất kỳ cách nghĩ nào của bản thân chư vị, [hay theo] cảnh tượng mà bản thân chư vị nhìn thấy mà nói, thì điều truyền đều không phải Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi! Chư vị tại tầng thứ của chư vị, Lý mà chư vị nhận thức được không phải là Pháp hoàn chỉnh; chúng tôi kết hợp Lý tại những tầng thứ rất cao mà giảng; cho nên thứ đó của chư vị không có tác dụng chỉ đạo. Chư vị chớ coi rằng chư vị thấy được gì, biết được gì; nó có vấn đề như thế. Hơn nữa trong quá trình truyền công chúng ta đều là tự nguyện, là làm việc tốt, tích công đức. Là người luyện công chư vị cầu điều gì? Không cầu danh lợi, phải vậy không? Điều chúng ta cầu là công đức, cho nên không cho phép bất kỳ ai thu phí, không cho phép bất kỳ ai áp dụng hình thức này của tôi truyền công. Mở hội tọa đàm, mọi người giao lưu với nhau tại điểm luyện công, có thể như thế. Bởi vì Pháp này thì chư vị không giảng nổi. Có người nói rằng tôi là giáo viên; đó là hai chuyện khác nhau. Pháp này là có nội hàm cực kỳ thâm sâu, tại tầng thứ khác nhau đều có tác dụng chỉ đạo khác nhau; chư vị hoàn toàn không cách nào giảng.

* * * * * * * * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lyhongchi