Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Người thầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi giật mình đến mức không tự chủ được mà hốt hoảng đánh rơi cuốn sách đang cầm trên tay. Nhưng rồi những gì xảy ra tiếp theo khiến tôi ngỡ ngàng mà đứng thộn mặt ra há hốc miệng. Trước khi cuốn sách kịp chạm vào mặt nền, một ánh sáng xanh lóe lên và bao bọc lấy toàn bộ cuốn sách khiến nó trôi lơ lửng trong không trung.

- Ấy, cẩn thận chứ con. Sách là tài sản quý giá đừng để chúng bị rơi xuống đất. - Giọng nói ấm áp vang lên.

Tôi quay lại và thấy, người vừa ra khỏi phòng lúc trước giờ đang quay lại, từ từ tiến về phía tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp hoảng loạn thì một giây tiếp theo, cuốn sách của tôi, như có một cái dây câu vô hình móc vào một đầu, nhích lên từ vị trí mà nó đang lơ lửng trước đó cách mặt đất và thước, rất từ từ và chậm rãi cho tới khi được đặt nhẹ nhàng trở lại tay của tôi thì ánh sáng màu xanh bao phủ cuốn sách trước đó cũng biến mất. Ông ấy đang làm điều này sao? Đây là phép thuật gì vậy?

- Ơ... dạ... con... con... xin... ngài... là... - Tôi ấp úng tới mức gần như á khẩu.

Quá nhiều sự việc đáng ngạc nhiên diễn ra liên tục khiến mớ cảm xúc mong manh của tôi như vỡ vụn mất rồi. Dĩ nhiên đây không thể nào là ngài Amuk vì hẳn nhiên ông ấy vẫn còn đang cùng mẹ tôi ở ngoài Sảnh đường kia. Đây là một người Crok khác, một Trưởng lão như ông ấy, cũng với cái hàm cá sấu, đôi mắt đỏ và làn da xám xanh rêu xù xì thô ráp, nhưng ông ấy khoác áo choàng màu xanh và thân hình cũng cao hơn ngài Amuk một chút mặc dù vẫn thấp chỉ như đứa trẻ 10 tuổi. Nước da của ngài ấy đậm hơn màu da của ngài Amuk và trong màu đỏ của đôi mắt thấp thoáng có màu đen. Và giọng nói của ngài đầy khoáng đạt và thân tình chứ không già dặn như ngài Amuk. Có lẽ Evan và ngài ấy đã quen nhau từ trước, chỉ có điều ngài ấy không biết là "Evan này" đã quên ngài ấy rồi.

- Con có sao không Evan? Trông con không được khỏe? - ngài Trưởng lão nói với vẻ quan tâm khi thấy tôi đứng thất thần.

- Dạ, con... con không sao ạ.

- Con đến đây để xin ban phước à? Tagg có đi cùng con không? Hầu như ta thấy lúc nào hai đứa cũng cạnh nhau mà.

- Ơ, dạ. Hôm nay con chỉ đi cùng với mẹ thôi ạ. - Tôi lí nhí đáp.

- Thằng nhóc đó lúc nào cũng ồn ào. Từ cuối cùng gặp nhau, nó đã định lột áo của ta ra xem bên trong có cái gì cơ đấy. Thật là nghịch ngợm quá đi mà. Haha.

Tôi ngạc nhiên trước thái độ thân cận thoái mái của vị Trưởng lão này. Ông ấy dễ dàng bộc lộ cảm xúc cá nhân của mình trước người khác, không như ngài Amuk. Điều đó khiến tôi bớt lo lắng đi một chút khi ở cạnh ông ấy. Thay vào đó, tôi đang tự hỏi xem sao ông ấy là biết việc tôi tới đây để được ban phước. Chả lẽ ông ấy có năng lực biết trước những điều mà người khác định nói ra, cũng giống như thứ phép thuật ông ấy đã sử dụng để điều khiển những cuốn sách kia. Nhưng khi nghĩ tới điều này tôi chợt nhớ ra ra trên trán tôi vẫn còn cái vạch mà ngài Amuk đã ịn lên trước đó, và đương nhiên là ngài ấy đã nhìn thấy nó. Mà Tagg là ai nhỉ? Cái tên này khiến tôi mơ hồ có một cảm giác quen thuộc, không nhớ tôi đã từng nghe ai nói trước đó. Theo như ngài Trưởng lão này nói thì đó có thể là một người bạn rất thân của Evan.

Ngài Trưởng lão tiến tới gần một kệ sách ở đằng sau tôi, ở đó có một hàng các cuốn sách bị xếp lộn xộn. Ánh sáng xanh chớp tắt liên tục, các cuốn sách cứ bay vèo vèo hết sang trái rồi sang phải, hết lên trên lại xuống dưới. Khi đã chứng kiến cảnh này tới lần thứ hai, tôi không còn cảm thấy ngạc nhiên như lần đầu nữa mà bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của nó. Ánh sáng màu xanh này cũng giống như là ánh sáng màu xanh mà tôi đã thấy khi ngài Amuk làm phép ban phước cho tôi, nhưng giờ đây khi nó tương tác với những vật thể lớn hơn như một cuốn sách thì nó trở nên rõ ràng hơn trước mắt tôi. Không quá khó hiểu khi với thân hình bé nhỏ của họ thì những việc như cầm nhiều thứ cùng lúc hoặc với đồ trên cao quả thật hết sức khó khăn. Thứ này, cho dù là cái gì đi nữa, cũng hết sức hữu dụng với họ, như là một bộ phận của cơ thể họ vậy. Đương nhiên, đó là phép thuật rồi. Càng lúc tôi càng quen với những điều đã là hiển nhiên và cố hữu ở thế giới này. Tôi cảm thấy nhìn mình đã trở thành một phần của nó.

- À, con đợi ta một lúc trong lúc ta sắp xếp lại mấy cuốn sách này nhé. Rồi chúng ta sẽ bắt đầu. - Ngài Amuk ôn tồn nói.

Bắt đầu cái gì cơ? Có vẻ như nhóc Evan và ngài ấy có một cái hẹn. Không biết tôi có nên thú thật với ngài ấy rằng tôi không thể nhớ ngài ấy là ai hay chuyện giữa chúng tôi là gì hay không.

- Ơ, dạ, thực ra con đang tìm Nhà nguyện nhỏ. Ngài Amuk bảo con vào đó đợi mẹ trong lúc mẹ con hầu Kinh. Con không biết là phòng nào nên vào nhầm ạ. Giờ con xin phép đi ra.

- À, ra vậy. Ta lại cứ nghĩ con tới đây tìm ta vì chuyện ta nói với con lần trước. Haha.

Tôi cất cuốn sách đang cầm trên tay vào vị trí cũ, lòng thầm hi vọng ngài ấy không bắt bẻ tôi về việc đã biết nhầm sao còn nấn ná ở lại xem những cuốn sách. Đang toan bước về phía cửa thì tiếng của Ngài Trưởng lão đã lại vang lên:

-.Con không cần phải đi ra đâu, ta rất vui vì con ở đây mà. Nhà nguyện nhỏ là cánh cửa ở cuối hành lang bên trái, nhưng giờ trong đó chẳng có ai. Con muốn ngồi đó một mình đợi mẹ con sao?

Tôi tưởng tượng cảnh ngồi vò võ một mình trong một căn phòng toàn những tấm nệm, những cái đèn và những bức tượng, thế thì chán lắm.

- Dạ. Vậy... con đợi mẹ ở đây được chứ ạ? - tôi rụt rè hỏi.

- Ồ, hoàn toàn được chứ. Sẵn tiện con đang ở đây ta cũng sẽ cho con xem luôn.

Xem cái gì nhỉ? Có vẻ như nếu muốn ở đây tôi phải giải quyết cái sự hiểu lầm này trước khi nó đi quá xa. Vì thế tôi đành thú thật.

- Dạ, ơ, thưa ngài, con có một chuyện cần phải nói với ngài ạ.

- Ừ, con nói đi.

- Con gặp một tai nạn nên bị chút trục trặc trong đầu. Những chuyện gần đây con không nhớ ra được, nên con quên là ngài sẽ định cho con xem cái gì rồi ạ.

Vị Trưởng lão đột ngột qua sang nhìn tôi, một vài quyển sách của ông ấy ngừng di chuyển và bất động giữa không trung. Cho dù cấu tạo khuôn mặt của người Crok không giống con người, tôi cũng hiểu là ông ấy đang cảm thấy có chút bất ngờ.

- Thì ra thế. Ta đang thắc mắc tại sao hôm nay con có vẻ rụt rè và lo lắng hơn mọi ngày. Khi kết thúc một câu nói con đều thêm kính ngữ vào. Và khi nói chuyện với ta con chưa từng gọi tên của ta.

Lại bị nghi ngờ. Tôi quá mệt mỏi khi phải cố làm một Evan Thann rồi.

- Dạ. Con xin lỗi ạ. - Không hiểu sao tôi lại nói vậy. Chắc tại tôi chẳng biết nói gì nữa.

- Con xin lỗi vì là một đứa trẻ ngoan sao? Haha. Con lại khiến ta ngạc nhiên rồi đấy. Để xem nào, ta nhớ đã đọc về trường hợp của con ở đâu đó rồi thì phải.

Vị Trưởng lão nhét hết toàn bộ chỗ sách còn lại vào giá. Sau đó ông tiến tới một giá sách và lấy ra một quyển sách bằng thứ sức mạnh thần bí của ông. Cuốn sách lơ lửng giữa không trung trong ánh sáng màu xanh rồi tự động lật giở, dừng lại ở đâu đó khoảng giữa. Vị Trưởng lão nhìn chăm chú vào trang giấy rồi nói bằng chất giọng truyền cảm nhất của mình:

- Đây rồi, là cuốn "Khi đầu óc có vấn đề". Trong này có nói tới chứng Mất trí nhớ tạm thời thế này "Mất trí nhớ tạm thời là một hội chứng rất thường thấy ở các sinh vật có tư duy. Biểu hiện rõ nhất của hội chứng này là chủ thể thường quên đi những sự vật, sự việc diễn ra trong một khoảng thời gian nhất định trong quá khứ, có thể là vài ngày hoặc vài năm. Bệnh không nguy hiểm, tuy nhiên sẽ gây ra một số khó khăn nhất định trong việc hòa nhập với cuộc sống sau khi mắc bệnh. Dưới đây liệt kê một số biểu hiện hay gặp cũng như nguyên nhân, cách chữa trị và cách phòng tránh..."

Bên dưới là một lô một lốc các thuật ngữ Y học mà tôi chẳng tài nào nhớ hết được, nhưng đại loại có mấy cái giống như trường hợp của tôi: quên mất tên bạn bè người thân, không nhớ rõ được những trải nghiệm trong quá khứ, thay đổi về tính cách cũng như hành vi... Đáng chú ý hơn cả là có vài nguyên nhân gây bệnh nghe rất lạ lùng, như bị thay thế ký ức, bị ảo giác ám thị hoặc hoạt chất lãng quên phô min gì gì đấy trong cây nào nào đó. Tôi ngạc nhiên trước những gì mình vừa nghe. Đó thực sự là những kiến thức, là khoa học của thế giới này, thật không ngờ nền văn minh ở đây lại phát triển đến như vậy, tuy rằng khá nhiều trong số đó tôi chắc chắn có dính dáng tới phép thuật.

Tất nhiên tôi thừa biết mình không hề bị Mất trí nhớ tạm thời mà là sự chuyển sinh linh hồn. Trùng hợp sao những biểu hiện của tôi lại giống với một căn bệnh khác. Điều này cho phép tôi nhập vai một cách dễ dàng hơn. Nhưng biết đâu chừng trong hàng ngàn những cuốn sách ở đây có nói về sự chuyển sinh và cách thức để hóa giải. Nhưng tôi cũng chẳng cần phải lo lắng quá về điều đó. Cho đến lúc này, tôi vẫn là một Evan Thann đúng nghĩa Mất trí nhớ tạm thời. Họa chăng nếu có ai đó có thể đọc tâm trí của tôi lúc này thì may ra mới tìm thấy những khác biệt trong suy nghĩ.

- Đây là một cuốn sách hay tuyệt vời của Albert B. Capst, ông ấy là một người Crok đó. Ớ...

Một khoảng lặng ngắn.

- ... hahaha. Xin lỗi con nhé, ta lại mải mê đi lạc vào trong những miền hoang mạc của tri thức rồi. Khi động tới những cuốn sách ta có hơi si ngốc một chút. Ta quên mất là con không thể nào hiểu hết được tất cả những điều này ở vào độ tuổi của con. Cái ta muốn nói ở đây là con không cần phải lo lắng. Cho dù con đã quên mất một vài điều trong quá khứ cũng chẳng sao. Ta và những người khác sẽ cùng nhau giúp con nhớ lại chúng. Mà cho dù con đã quên béng đi rồi thì giờ nói lại cũng được chứ sao. Nhân tiện đây, ta xin tự giới thiệu ta tên là Svells, mọi người hay gọi ta là Svells Đọc Sách vì một trong những công việc của ta là đọc sách cho dân làng nghe vào những ngày nghỉ lễ, nhưng bọn trẻ các con hay gọi lén sau lưng ta là Svells Đọc Suốt. Ngoài ra ta còn là người quản lý thư viện và là người trông coi kho lương thực của của Đền. Điều đó có gợi lại cho con chút gì không?

Tôi giả bộ đăm chiêu một lúc như đang tìm kiếm một điều gì đó mà tôi biết chắc không hề tồn tại trong đầu mình. Nhưng thực ra trong lòng tôi đang suy nghĩ về những điều mà ngài Svells đã nói. Đọc Suốt ư? Ngài ấy đã phải đọc biết bao nhiêu cuốn sách để có được biệt danh đó? Chẳng phải tôi cũng là một kẻ mọt sách đó sao? Bỗng dưng tôi cảm thấy một niềm thân thiết gắn bó với vị Trưởng lão này. Ngài ấy không giống như ngài Amuk - một vị Trưởng lão mực thước kiểu mẫu, nhưng cũng xa cách và lạ lẫm với tôi. Ngài Svells thân thiện, gần gũi và ấm áp như một người thầy vậy. Thầy ư? Tôi bỗng nảy ra một ý:

- Con xin lỗi nhưng con chẳng có chút khái niệm nào trong đầu cả. Nhưng con hứa với ngài từ giờ trở đi con chắc chắn sẽ nhớ được tên ngài, mỗi ngày con sẽ đọc nhẩm trong đầu mình 50 lần, không, phải 100 lần trước khi ngủ.

Có vẻ như bị sự quyết tâm cao độ có phần trẻ con của tôi thuyết phục, cái miệng dài ngoằng của ngài Svells hơi há ra. Đó có phải là dấu hiệu của một nụ cười không nhỉ? Tự nhiên tôi lại thấy dáng vẻ kỳ quái của người Crok không còn đáng sợ chút nào nữa. Họ là những sinh vật có tư duy, cảm xúc và nhạy bén với suy nghĩ của người khác. Điều đó khiến họ không có gì quá khác biệt so với chúng tôi. Sự phân biệt chủng tộc, có lẽ không tồn tại ở thế giới này.

- Con không cần phải làm vậy đâu, nhưng ta biết con sẽ không quên ta. - Vừa nói ngài Svells vừa đi trở lại vị trí lấy ra cuốn sách lúc nãy để cất nó.

Tôi bèn nói ra ý định của mình:

- Ơ, thưa ngài Svells, về những cuốn sách, con có thể xin ngài một việc được không ạ?

- Ừ, con cứ nói đi.

- Những gì ngài vừa nói lúc nãy với con, về căn bệnh Mất trí nhớ tạm thời ấy ạ, đúng là con không thể hiểu hết được toàn bộ nhưng con cũng hiểu đôi chút. Con thấy đó đều là những điều vô cùng thú vị và bổ ích. Nếu có thể, con muốn được tự mình đọc chúng. Ngài có thể dạy con đọc được không ạ?

Ngài Svells chợt im lặng nhìn tôi chằm chằm, hai đồng tử màu đỏ mở lớn hết cỡ. Rồi cảm xúc của ngài bùng nổ:

- Trời ơi, Evan. Có thật là con muốn học chữ không? Ôi, Baddu vĩ đại và cao cả ơi, cuối cùng thì những nỗ lực của con cũng được đền đáp rồi.

Ngài Svells vừa nói vừa hành lễ với một bức tượng Baddu khổ nhỏ đặt trên một cái kệ giữa những cuốn sách. Tôi thấy ngạc nhiên vì biểu hiện này của ngài Svells nhưng tôi cũng biết là ngài ấy đang vui mừng trước đề nghị của tôi. Nhưng sao ngài ấy phải khoái chí thế nhỉ? Chả lẽ việc học chữ ở thế giới này lại được hoan nghênh đến thế?

Sau khi hành lễ xong, ngài Svells tới trước mặt tôi và nói, không giấu nổi sự vui mừng:

- Con có biết tại sao ta phải thường xuyên đọc sách cho dân làng nghe vào mỗi ngày đi lễ hay không? Chính là vì hi vọng họ sẽ tiếp thu được tri thức mới, với những điều mà họ nghe được họ sẽ cảm thấy thích thú và muốn tự mình đọc nó, học nó. Thư viện trước nay tồn tại chính là để phục vụ người dân, giúp họ khai sáng mở mang tri thức. Nhưng hàng trăm năm qua chẳng có ai hứng thú với việc học chữ cả. Họ quá bận bịu với những công việc đồng áng, ra biển, lên rừng, ăn ngủ... đến nỗi chẳng có thời gian để học. Ta biết việc thay đổi này sẽ phải mất rất nhiều thời gian, phải bắt đầu từ những thế hệ như các con. Nhưng ngay cả những đứa trẻ dường như cũng quá bận rộn phụ giúp cha mẹ chúng và chơi đùa. Không đứa nào muốn cả, vì thế ta đã đề nghị những buổi đọc sách thường xuyên vào những ngày nghỉ lễ. Đó là khoảng thời gian duy nhất mà họ sẽ lắng nghe ta. Nhưng cho dù vậy họ cũng chẳng thực sự hào hứng. Họ chịu làm điều đấy một cách miễn cưỡng chỉ vì đức tin với Baddu và sự tôn kính dành cho những người trông coi Đền mà thôi. Thế nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ, chưa khi nào. Suốt bao nhiêu năm qua ta vẫn kiên trì làm theo đuổi, đến bây giờ Baddu lắng nghe ta, ngài gửi con tới đây để đáp lại niềm mong mỏi của ta.

Nói rồi ngài Svells tất tả đi khắp thư viện, lựa chỗ này một quyển, chỗ kia một quyển. Tôi đứng ngây ra tại chỗ chìm trong những suy nghĩ của mình. Thật không ngờ tôi không phải là kẻ mù chữ duy nhất ở đây. Thực ra tôi cũng không thể coi là một kẻ hoàn toàn mù chữ, nhưng với ngôn ngữ trong những cuốn sách này thì tôi sẽ phải học lại từ đầu. Cũng hợp lý ha, trẻ con thì phải đi học là đúng rồi. Không hiểu sao những người ở đây lại thành kiến với việc học chữ đến thế. Nhưng xét cho cùng nếu nền văn minh ở đây mới chỉ loanh quanh ở thời đồ sắt thì việc này cũng không đến nỗi quá khó hiểu, khi mà cuộc sống cái ăn còn chưa đủ. Thôi thì sắp tới cũng coi như có cái để mà trông đợi. Ít nhất đó là một việc khiến tôi thực sự hào hứng, so với những chuyện đồng áng hay lễ bái.

Ngài Svells lúc này đã quay trở lại với một núi các cuốn sách đang lơ lửng trong sức mạnh thần lực của ngài.

- Xem nào, tiếng Crok, tiếng người Cá, tiếng phổ thông Vùng Tam địa, tiếng Thiên quốc, tiếng phương Bắc,... Con muốn học ngôn ngữ gì trước nào?

Tôi bối rối và hoa mắt trước những quyển sách đủ màu đủ kiểu đang bay lượn trước mắt tôi. Thì ra vẫn có những quốc gia và vùng lãnh thổ khác trên thế giới này. Họ cũng có tiếng nói và ngôn ngữ riêng của họ. Không biết tôi phải nên bắt đầu từ đâu.

Một cuốn sách bay qua trước mặt khiến tôi bị thu hút bởi hình vẽ một bông hoa khắc nổi trên bìa sách. Nó rất đẹp, và được mạ kim loại vàng bóng loáng. Bất chợt, một hình ảnh quen thuộc chợt hiện về trong trí não tôi. Một ký tự giống như hình bông hoa nhưng được cách điệu rất tỉ mỉ và tinh tế. Tôi chạy lại chỗ cuốn sách mà trước đó khi mới bước chân vào đây tôi đã mở ra xem.

Tôi mang cuốn sách đó tới trước mặt ngài Svells và mở một trang bất kỳ ra:

- Dạ, thưa ngài. Con muốn học ngôn ngữ trong cuốn sách này, có được không ạ?

Lại một lần nữa, tôi có thể thấy được sự ngạc nhiên sửng sốt hiển hiện trong đôi mắt của ngài Svells.

- Con... con muốn học ngôn ngữ của các Pháp sư sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top