Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21 - Ở nhà một mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh Elaija, những người phương Bắc hiện giờ thế nào rồi? - Cô Lilia lo lắng hỏi.

- Sợ hãi và hoảng loạn. Một vài người đã không qua khỏi sau khi được cứu về, số khác vẫn đang ở trong tình trạng nguy kịch. Họ hiện tại đang nằm ở Nhà Chung, các Già đã cho người tới mời Y Sư Chris tới chữa cho họ. Những người khác thì túc trực ở ngoài bến cảng, luân phiên nhau canh gác. Người của làng ta cũng tham gia cùng với họ. Chúng ta không thể chắc chắn được điều này có xảy ra lần nữa hay không. Nếu bọn chúng nhắm tới những người phương Bắc thì ngôi làng cũng đang gặp nguy hiểm. Ngoài ra, chúng ta cũng có trách nhiệm chia sẻ với họ trên tư cách là những người bạn lâu năm. Tôi và chú Tom sẽ nghỉ ngơi một chút rồi ra bến tàu.

- Cầu Baddu vĩ đại, hi vọng họ sẽ không sao. Chúng ta sẽ không sao. - Mẹ Emily lên tiếng.

Mọi người im lặng, làm dấu cầu nguyện rồi nhắm mắt lại. Tôi cũng vậy, mặc dù tôi không biết nên nghĩ như thế nào trong đầu sao cho giống một tín đồ mẫu mực. Từ trước tới giờ tôi vốn là kẻ vô thần, nhưng khi nhìn sâu vào khoảng không gian vô tận phía trước, tôi đã thực sự nhìn thấy được cái điều mà giờ phút này đây chúng tôi cần hơn bao giờ hết: sự bình tâm và an yên. Trong những lúc như thế này, tôi mới thấy được vai trò quan trọng của tôn giáo. Chúng khiến con người ta giữ vững được niềm tin vào những điều tích cực để trở nên kiên cường hơn khi tưởng chừng sắp gục ngã. Câu chuyện về việc Baddu khai sinh ra thế giới hôm trước Tagg đã kể cho tôi, thực ra cũng na ná như các câu chuyện về tôn giáo hay truyền thuyết khác tôi đã từng đọc. Tuy nhiên, có một điều gì đó trong thái độ của những con người nơi đây với tôn giáo của mình khiến cho nó trở nên đáng tin hơn, khiến những người khác khi chứng kiến hay tiếp xúc lâu ngày cũng bị cảm nhiễm thứ niềm tin đó mà không cần quan tâm đến tính đúng sai hay hợp lý của nó. Khoảnh khắc này đây, khi được đắm mình trong không khí thiêng liêng này, sau tất cả những gì đã trải qua, tôi thực sự mong rằng có một điều gì đó nhiệm màu sẽ xảy ra. Dù sao, đây cũng là một thế giới nơi phép thuật tồn tại.

Khi tôi mở mắt ra, và nhìn khắp lượt tất cả mọi người trong phòng, trên mặt của họ dường như đã tháo bỏ được thứ gì đó vô hình mà trước đó tôi vẫn còn thấy hiện hữu.

- Bố, vậy những nông sản mà chúng ta chuẩn bị cho họ, liệu... - Elly rụt rè lên tiếng.

- Tin tốt là năm nay họ vẫn sẽ lấy của chúng ta. Tin xấu là họ không thể lấy được toàn bộ, như mọi năm. Một trong ba con thuyền lớn của họ đã bị phá hủy hoàn toàn, thế nên họ cùng lắm cũng chỉ có thể lấy được hai phần ba số nông sản mà thôi, thậm chí ít hơn. Chúng ta chỉ có thể hi vọng rằng những củ phèn của chúng ta không nằm trong số những thứ bị bỏ lại.

- Vậy nếu trường hợp xấu nhất xảy ra...?

- Bố đoán là các con sẽ phải ăn củ phèn từ giờ cho đến sang năm thôi. Nhưng đó chưa phải là viễn cảnh tồi tệ nhất. So với việc không có đủ số nguyên dược liệu để làm phân bón cho vụ mùa tới, hoặc số quặng kim loại cần thiết cho việc rèn các nông cụ cần được thay thế thì việc phát ngấy vì phải ăn liên tục một thứ đồ ăn trong hàng tháng trời có là gì. Từ khi người phương Bắc tới đây và đem theo kim loại cùng những thành tựu phép thuật của họ, năng suất lao động của chúng ta tăng lên chưa từng thấy. Họ đã khiến vùng đất này trở nên trù phú và màu mỡ hơn. Chúng ta biết ơn họ quá nhiều.

Sau lời này của bố Elaija, không ai nói thêm điều gì nữa. Chúng tôi hiểu rằng giờ chỉ biết hi vọng và cố gắng làm điều gì đó để thay đổi chuyện này. Mọi người lặng lẽ ăn cho hết những chiếc bánh mỳ còn lại rồi sau đó ai đi làm việc của người ấy. Bố vào giường để nằm để chờ tới ca canh gác của mình, gia đình chú Tom cũng trở về nhà của họ. Tôi giúp mẹ và Elly dọn dẹp một chút rồi cũng lên giường đi ngủ sớm. Eric đã đi nằm trước đó rồi, trong phòng chỉ còn tiếng thở đều đều của anh. Tôi bao chiếc đèn đá lại, cởi áo và lên giường. Sau cả một ngày dài, chúng tôi chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc đi ngủ. Hi vọng sau khi tỉnh dậy, ngày mai mọi thứ rồi sẽ khác.

Khi tôi xoay mình vào phía trong, vật gì đó tròn tròn cộm lên trong túi quần khiến tôi bị đau ở đùi. Tôi lồm cồm bò và móc trong túi vật đó ra. Thì ra đó là viên đá hình cầu phát sáng mà tôi đã ăn trộm của cô bé người phương Bắc, theo như lời Tagg kể. Viên đá sáng trong và lóng lánh chuyển động qua lại giữa các ngón tay của tôi. Đây là một thành tựu pháp thuật khác của người phương Bắc. Chúng có vẻ hoạt động giống như những chiếc đèn đá, nhưng ánh sáng của chúng dịu dàng hơn và đẹp đẽ hơn. Một món đồ chơi, tôi bất giác nghĩ. Không biết chủ nhân trước đây của nó là người như thế nào. Tôi nhớ tới những cô nàng xinh đẹp mà Eric đã lẽo đẽo đi theo buổi sáng hôm nay, và tưởng tượng ra một phiên bản bé bỏng hơn của họ: làn da trắng sứ, mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biết nói. Đôi mắt ấy đẹp quá, trong ánh nắng buổi sớm chúng tỏa sáng dịu dàng và lung linh như ánh sáng của viên đá tôi đang cầm trong tay đây vậy. Nhưng đôi mắt ấy đang khóc, cô bé đó đang đau khổ vì mất món đồ yêu thích của mình. Tôi cảm thấy áy náy vì đã gây ra điều này với cô bé, nhưng rồi lại ngay lập tức thấy nhẹ nhõm khi biết mình thực sự không làm như vậy. Là Evan của trước kia đã làm. Thằng nhóc đó xấu xa thật. Tôi không còn là thằng nhóc đó nữa và tôi muốn trả lại thứ này cho cô bé đó. Thứ này thật đẹp. Một thứ đẹp đẽ như vậy thì nó phải là duy nhất. Chắc chắc cô bé ấy sẽ muốn lấy lại nó rồi. Nhưng tôi đã chẳng có cơ hội nào trong buổi sáng nay, và sau những gì đã xảy ra thì cơ hội đó cũng đã mất trong năm nay. Những người lớn họ còn phải lo lắng tới nhiều việc quan trọng khác hơn là một cô bé bị mất một món đồ chơi yêu thích và đang tìm cách lấy lại.

Tìm cách lấy lại ư? Cô ta làm thế nào để lấy lại nó? Cô ta ắt phải trở lại nơi này mới làm được điều ấy. Điều gì xảy ra nếu cô ấy đã ở trên con thuyền ấy, điều gì xảy ra nếu bố, chú Tom và những người khác không cứu kịp cô? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lan ra khắp toàn thân và tới cả những ngón tay, khiến tôi đánh rơi viên đá xuống giường. Ngay khi rời khỏi những ngón tay của tôi, ánh sáng của nó dần dần tắt lịm. Nhưng tôi không nhặt lại nó. Bất giác, tôi kéo chăn lên trùm kín đầu để không phải tiếp tục nhìn thấy viên đá đó nữa. Cảm giác tội lỗi lại bắt đầu dâng lên trong lòng. Tôi nhìn vào khoảng không đen tối ở trước mặt mình mà thấy cảnh một bé gái đẹp như thiên thần đang gào khóc giữa biển lửa đỏ rực đang liếm khắp người cô. Tôi lắc đầu thật mạnh để xua đi hình ảnh khủng khiếp đó, nhưng tiếng khóc thảm thương đó dường như vẫn còn văng vẳng trong đầu. Nếu điều đó là sự thật, chẳng lẽ tôi là kẻ đã gián tiếp gây ra điều đó, bằng việc nhẫn tâm cướp đi một thứ không thuộc về mình?

Những thứ không thuộc về tôi ư? Ngoài viên đá này ra còn những gì nữa? Thể xác này, cuộc đời này, gia đình, những mối quan hệ khác..., chúng có thực sự là của tôi? Những nghi ngờ về sự tồn tại của bản thân mình lại một lần nữa dày vò tôi. Tôi nằm úp mặt xuống gối, mặc kệ cảm giác nặng nề của cơ thể đang đè nén lên hai lá phổi và sự bí bách của đường hô hấp trên khiến tôi nghẹt thở. Biết đâu bằng cách này tôi có thể trở lại cái khoảng không gian tối thui đen ngòm đó, để biết được chuyện gì thật sự xảy ra với mình. Nhưng rồi mãi cũng chẳng có điều gì xảy ra, cảm giác nghẹt thở này chỉ khiến tôi càng lúc càng thấy khó chịu. Tôi lại trở mình thật mạnh để quay lại tư thế ban đầu, tự phì cười với chính mình. Không rõ có ai đã từng hành động như tôi không nhưng tôi chắc chắn người ta không thể tự tử bằng cách úp mặt vào gối được. Nó thật buồn cười mà cũng thật trẻ con. Tôi bất giác đấm mạnh vào vách nhà để tự trừng phạt mình vì đã hành động một cách ngu ngốc. Khi tôi làm điều đó, tôi vô tình chạm phải viên đá. Nó một lần nữa lại phát sáng trong bóng đêm tăm tối, ánh sáng đó thật đẹp, nó làm xua tan đi những lo lắng lẫn những nghi ngờ của tôi, khiến tôi thấy bình tâm lại. Rút cục thì nằm đây mà nghĩ vẩn vơ, suy diễn những chuyện đâu đâu chẳng để làm gì cả. Sáng mai tôi sẽ biết, tôi phải biết. Có lẽ bố sẽ trở về từ Cảng Cá và đem theo điều gì đấy, hoặc tôi có thể gặp một ai đấy có thể nói cho tôi biết. Như ngài Svells chẳng hạn.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, rồi tiếng cánh cửa phòng ngủ mở ra. Tôi rụt tay lại vào trong chăn để tắt ánh sáng của viên đá. Tiếng chân đi rất nhẹ nhàng, rồi tiếng nói khẽ khàng của bố Elaija vang lên trong đêm:

- Eric, dậy... dậy mau!

- Gì vậy bố? - Tiếng Eric khó chịu vì bị đánh thức đột ngột.

- Chúng ta đang thiếu người, mặc quần áo vào đi rồi ra cảng.

- Bố không kiếm ai khác làm việc này được sao? - Eric lè nhè.

- Suỵt! Khẽ thôi để Evan ngủ. Ngoài đó vừa có chuyện phát sinh. Tom vừa qua báo. Mẹ và cô Lilia đã ra đó trước rồi. Nhanh lên đi.

Sau đó, tôi nghe tiếng Eric mặc quần áo vào, rồi hai bố con ra khỏi phòng. Tôi quay mình lại để nhìn về phía cánh cửa vừa đóng lại. Chuyện gì lại vừa xảy ra ngoài đó mà phải kéo hết cả những người lớn trong nhà đi vậy? Tôi lại tiếp tục nằm đó thao thức và nghĩ về chúng.

***

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, mặt trời đã lên rất cao rồi. Đã gần tới trưa rồi sao, tôi ngủ dậy muộn mất rồi. Tôi hốt hoảng mặc quần áo và chạy ra phòng khách. Elly đang ở trong bếp và nấu nướng. Nghe thấy tiếng của tôi, chị quay ra và mỉm cười:

- Chị không dám đánh thức em vì nghĩ rằng em vẫn còn mệt sau ngày hôm qua. Em lại đây ăn sáng đi. À, mà giờ thì ăn trưa luôn cũng được.

- Dạ, em xin lỗi.

- Ồ, không sao. Hôm qua em và Tagg đã dậy từ sớm để tới hội chợ nên hôm nay hai đứa xứng đáng được ngủ thêm một chút.

Tôi biết Elly nói vậy để tôi đỡ cảm thấy áy náy mà thôi, chứ những người trong nhà còn thức khuya hơn bọn tôi mà vẫn có thể dậy được. Không những thế, bố mẹ và Eric còn thức khuya tới hai đêm liên tiếp. Tôi rón rén bước tới bàn ăn, lòng tự trách mình đã ngủ quên. Tôi đã định sẽ dậy cùng mọi người và giúp họ bất kể việc gì. Sau những biến cố ngày hôm qua thì hẳn sẽ phát sinh ra nhiều việc lắm. Cho dù còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là một thành viên của gia đình, ít nhiều tôi cũng nên có trách nhiệm. Vậy mà tôi đã ngủ quên mất, chỉ vì suy nghĩ lung tung cả đêm hôm trước.

Elly mang tới cho tôi một đĩa thịt muối, bánh mỳ, một tô cháo và vài quả trứng luộc - những món ăn được nấu nướng đơn giản, nhanh gọn, không giống phong cách thường ngày của chị, thường cầu kỳ hơn. Xong chị lại tới bên bếp mà lúi húi làm thức ăn. Những đĩa, khay thức ăn bày la liệt trên bàn cùng những chiếc giỏ gỗ. Tôi lặng lẽ ngồi ăn, cảm thấy kỳ lạ vì Elly không ngồi cùng mình, cũng không thấy ai trong gia đình. Tôi liền hỏi:

- Mọi người đâu rồi chị?

- Cả nhà vẫn còn ở ngoài cảng.

- Từ đêm qua tới giờ họ vẫn chưa về sao?

- Ừ. Cũng không rõ ngoài đó có chuyện gì nữa. Lát chị sẽ mang cơm tới đó cho mọi người.

Elly nhanh nhẹn xếp hết chỗ thức ăn vào ba chiếc giỏ. Tôi đã tưởng chị sẽ xách chúng đi, nhưng chị chỉ để chúng trên bếp rồi chạy thật nhanh ra ngoài sân. Có lẽ Elly còn bận việc gì đấy, vì thế nên tôi cố gắng ăn thật nhanh để ra giúp chị. Đang ăn thì có tiếng ai đó gọi to:

- Elly ơi, xong chưa?

- Đợi chút, em cho đám vật nuôi ăn đã. - Elly hét to lên đáp lại.

Tôi bỏ dở bữa ăn và chạy ra ngoài đó và xem đó là ai. Một người phụ nữ lớn hơn Elly vài tuổi mà tôi chưa gặp bao giờ, đang nhấp nhô ở phía ngoài hàng rào. Trông thấy tôi chị ta cười hớn hở:

- Chào em, Evan. Hôm nay em ở nhà à?

- Dạ, em chào chị. - Tôi nói lí nhí. Hi vọng chị ta có thể nghe thấy từ khoảng cách này.

Elly lúc này đang xách một xô thức ăn gia súc và giờ mới bắt đầu đi từ dãy chuồng đầu tiên. Là ba dãy chuồng vật nuôi, Elly sẽ không kịp đâu. Giờ là cơ hội của tôi.

- Elly, chị đi đi. Để em cho đám vật nuôi ăn.

Elly ngước lên nhìn tôi, mặt thoáng vẻ ngạc nhiên:

- Em làm được chứ?

- Dạ, lần trước em phụ bố cho chúng ăn rồi. Em làm được.

Elly liếc nhìn bà chị kia rồi lại nhìn tôi, vẻ đắn đo tính toán. Cuối cùng, chị gật đầu, quyết định sẽ tin tưởng tôi. Chị bỏ xô thức ăn gia súc xuống rồi chạy vào nhà, xách mấy cái giỏ lên. Chị dừng lại dặn dò tôi:

- Những con ở dãy chuồng thứ nhất rất tham ăn, em nhớ rải đều ra khắp máng kẻo chúng quây lại một chỗ sẽ dẫn đến việc tranh giành và gây thương tích nhau. Mấy con bên này hay bị nghẹn, em nhớ đổ chút nước vào chỗ đồ khô của chúng. Phân của những con kia đang bị mủn và vón cục, em nhớ trộn thêm rau củ vào không chúng sẽ không tiêu hóa được...

Chị liên tiếp dặn dò tôi những việc kiểu kiểu vậy, tôi cố dụng tâm ghi nhớ cho bằng hết. Xong xuôi đâu đấy, Elly chào tạm biệt tôi, dặn tôi nhớ ăn hết chỗ đồ ăn còn lại trong bếp, hứa sẽ về sớm rồi đi theo bà chị bạn ra ngoài cảng.

Giờ chỉ còn lại mình tôi với đống thức ăn, đám gia súc và trách nhiệm của một người con, một người em trong gia đình. Tôi bắt đầu với khu chuồng mà có đám gia súc ăn thức ăn lỏng. Một nồi hỗn hợp thức ăn ở dạng rắn-lỏng cực lớn đang đặt trên một cái kiềng kim loại được đặt ở đầu khu chuồng, bên dưới muội than đã tắt. Elly đã sơ chế qua bằng lửa chỗ thức ăn này. Tôi xách xô thức Elly đã đặt sẵn ở đó và tiến về khu chuồng. Bên trong hơi tối nhưng khá mát. Những con vật nâu xám, đen kịt hoặc loang lổ nằm la liệt khắp nơi. Người chúng đầy lông, đôi tai dài rủ xuống mắt, còn cái đuôi thì vẫy qua vẫy lại một cách lười biếng. Tôi cũng chẳng biết nên gọi chúng là mèo hay là lợn nữa, vì chúng giống cả hai, hình dáng thì phần nhiều giống mèo nhưng tính cách thì giống lợn. Khi tôi đổ thức ăn vào máng, chúng kêu ré lên những tiếng "Mi mi, mì mì..." rồi xúm lại ở vị trí gần máng chỗ tôi đổ thức ăn xuống. Chúng đông quá thể, những con ở đằng sau không chen lên được đằng trước cứ liên tục huých vào mình vào mông của những con đang ăn. Nhớ lời của Elly, tôi cố gắng rải đều chỗ hỗn hợp rắn-lỏng đó ra khắp máng. Những con vật bị tranh ăn thấy vậy liền bỏ việc tranh giành và lừ đừ đi ra nơi đổ thức ăn mới. Tôi liên tiếp đổ hàng chục xô thức ăn như vậy cho đến khi máng đầy ắp, và những lợn-mèo đó đã xếp một hàng ngang thẳng thớm suốt dọc cái máng. Tôi ngạc nhiên vì số lượng của chúng vừa khít với chiều dài của máng. Bọn chúng đáng yêu thật, khiến tôi nhớ lại những con lợn trắng hếu ngày trước của nhà mình.

Tiếp đó đến những con vật khác. Số lượng của bọn chúng ít hơn và chúng cũng hiền lành hơn cái bọn mèo-lợn tham ăn kia, mặc dù trong đó một số con cư xử khá kỳ quặc. Tôi đã bị giật mình mà đánh rơi mất một miếng thịt khô ngâm nước xuống đất khi mõm của một con vật có khuôn mặt khá giống dê mổ một cú chớp nhoáng vào tay tôi, làm tôi phải rụt tay lại. Tôi có thể cảm thấy khoang miệng ẩm ướt và hàm răng cứng chắc của nó trong khoảnh khắc khi bàn tay tôi nằm ở trong đó. Con vật liếc nhìn tôi chán nản, nhưng rồi cũng mổ miếng thịt dưới đất mà nhai một cách ngon lành. Nhưng đồng loại khác của nó tiến tới gần hàng rào chuồng mà nhìn tôi chờ đợi. Những miếng còn lại tôi không dám đưa trực tiếp cho chúng mà ném khắp nơi trong hàng rào. Bọn chúng từ từ đi tới vị trí những miếng thịt bị ném, thong thả như đang dạo chơi trong một ngày nắng đẹp, cả cách chúng nhai thức ăn cũng vậy. Tôi thấy ngạc nhiên vì những con vật có kiểu cách khoan thai thế này lại có cách đớp thức ăn thô bạo đến vậy.

Một giống loài khác cũng khiến tôi thấy khá thú vị. Bọn này khá bé, có thân hình tròn tròn, dài dài như quả trứng nhưng to gần bằng một con gà, người phủ lông mịn như tơ. Tôi không thực sự nhìn ra được cách chúng di chuyển vì không thấy bất kỳ chi nào của chúng. Có lúc thì chúng như đang lăn, có lúc lại như bò lổm ngổm giống những con rết. Khi rải thức ăn xuống nền, chúng xúm xít lại, trèo lên cả người những con khác, thậm chí còn trèo lên cả tay tôi. Chúng khiến tôi bị nhột không chịu được. Sau lũ mèo-lợn, có lẽ chúng đông thứ hai.

Dần dần đám gia súc cũng được tôi cho ăn uống bằng hết. Nghe tiếng chúng tợp, đớp, nhai rau ráu mà tôi cảm thấy có đôi chút tự hào về bản thân mình. Mặc dù vậy, công việc của tôi vẫn chưa hoàn thành Còn một con vật nữa chưa được ăn, và đó cũng là con vật mà tôi rén nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top