Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30 - Sơ cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người bàng hoàng đến đờ người ra vì tai nạn bất ngờ xảy đến quá nhanh. Thế rồi khoảnh khắc sững sờ đó nhanh chóng qua đi, tất cả đều nhào tới chỗ Eric nhanh hết mức có thể. Khi tôi tới gần, trên vai phải của anh, thanh gươm sáng loáng cắm xuống lút cả mũi vào sâu da thịt, đủ để nó có thể dựng đứng lên trên lưng anh. Quanh miệng vết đâm, máu tươi đang từ từ loang ra thấm ướt cả cái gi-lê màu nâu của Eric. Anh trai tôi run rẩy một cách dữ dội, cơ thể cứ chốc chốc lại co giật, thanh gươm đung đưa một cách nguy hiểm theo từng chuyển động đau đớn của anh. Tôi nghe tiếng mẹ tôi gào khóc, còn Elly thì đã bắt đầu thút thít, bố tôi thì cúi xuống xem xét tình trạng của Eric, mắt mở lớn hết cỡ. Những người khác, hoặc vẻ mặt vô cùng căng thẳng hoặc là tỏ ra vô cùng lo lắng.

Giữa chừng sự nhốn nháo khẩn trương ấy, ông Grint hét lên:

- Nhanh, mau vào nhà lấy thuốc nhanh lên. Sao còn đứng đấy khóc lóc làm gì?

- Nhưng... nhưng chúng em hết thuốc rồi. Đã dùng hết cho Evan từ hai hôm trước rồi. - Mẹ tôi nghẹn ngào.

- Trời, sao lại hết vào lúc này cơ chứ? Nhà tôi cũng hết từ lâu rồi. Hôm nọ tôi cũng phải vay của nhà Timmon để chữa vết dao cắt tay.

- Nhà Rajah, nhà Dusky và cả nhà Carter cũng đều hết sạch. Hôm nọ họ cũng vừa vay của nhà em. - Cô Lilia bổ sung một cách điềm tĩnh.

- Ôi, Eric, nó sẽ ra sao nếu không có thuốc đây? - Mẹ tôi nức nở, thân hình không tự chủ được nữa mà gục đầu vào vai cô Lilia.

- Chẳng lẽ trong làng không ai còn hay sao? - Ông Grint giận dữ trách móc.

- Chúng ta không thể biết được điều đó nếu cứ đứng ở đây mà suy đoán. Anh Grint, Tom, Conrad và tôi sẽ tới từng nhà để hỏi. May sao còn nước còn tát. Những người còn lại thì ở đây lo cho thằng bé. Chuyển nó vào nhà đi, ở ngoài này không tốt cho nó. Cố giữ đừng để máu chảy quá nhiều. - Bố tôi đứng lên dõng dạc nói.

Mọi người gật đầu đồng ý, sau đó họ nhanh chóng tỏa đi các hướng.

Chỉ còn lại ba người phụ nữ và hai đứa trẻ chúng tôi. Cô Lilia thay Emily chỉ đạo chúng tôi vì mẹ tôi khóc lóc rất dữ dội và gần như không còn kiểm soát được hành vi của mình. Tagg ra giếng múc nước vào chậu, còn tôi thì vào bếp và đun nước nóng, Elly thì vào nhà chuẩn bị càng nhiều vải sạch càng tốt. Tôi cố gắng không để tâm trạng lo lắng của mình lấn át lý trí. Mọi việc chúng tôi làm lúc này đều là vì anh trai tôi.

Khi tôi đặt chân vào gian bếp, trên bàn bếp, mọi thứ vẫn còn lộn xộn vì những người phụ nữ của chúng tôi đang dở tay nấu ăn trước khi sự việc xảy ra: một cục bột củ phèn to đùng đang nhào dở, một vài loại rau củ đã xắt nhỏ và một vài đĩa thức ăn đã được bày biện một nửa. Viên đá to đùng đang phát nhiệt nóng rực trong cái hốc gần đấy, phía trên là một cái chảo đang chiên một đống bánh đã cháy mấy một nửa. Tôi cẩn thận bắc cái chảo ra khỏi bếp, rồi nhìn ngang nhìn dọc để tìm cái gì khả dĩ có thể dùng để đun nước được. Sau một hồi tìm kiếm, tôi thấy một cái nồi khá sạch ở trong góc. Giờ chỉ còn thiếu nước nữa mà thôi.

Tôi mang cái nồi đó ra giếng lấy nước. Tagg đang kéo thùng nước lên một cách nặng nhọc, tôi bèn chạy nhanh tới và hỗ trợ cậu bạn. Chúng tôi đổ đầy nước vào cái nồi của tôi trước. Nhưng khi thả thùng nước xuống giếng thì Tagg đột nhiên ngây người ra nghĩ ngợi. Tôi thấy vậy bèn huých vào cậu bạn:

- Này nhanh lên, Eric mọi người đang chờ chúng ta đấy.

- Tao vừa nghĩ ra một chuyện, phải chạy đi ngay. Mày kéo nốt chỗ nước này giúp tao. - Nói rồi cậu bạn chạy ù đi khi tôi còn chưa kịp làm gì.

- Ê, này. Mày đi đâu vậy? - Tôi gọi với theo.

- Không có thời gian đâu, tao sẽ giải thích sau. - Tiếng cậu bạn hét vọng lại.

Tiếng chân chạy nhỏ dần và hình bóng của Tagg nhanh chóng mất hút vào bóng tối nhập nhoạng. Tôi bỗng cảm thấy một sự tức giận xen lẫn với thất vọng khi chứng kiến sự vô trách nhiệm của Tagg, nhưng thứ cảm xúc ấy thoáng qua rất nhanh. Tâm trạng của tôi ngay lập tức bình tĩnh trở lại. Tôi hiểu bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi và suy đoán về những gì Tagg làm. Eric đang chờ tôi.

Tôi nhanh chóng mang nồi nước vào bếp và đặt nó lên phiến đá nóng, sau đó ra hoàn thành nốt công việc của Tagg. Khi tôi bê chậu nước tới nơi, những người phụ nữ đã tìm được cách đặt Eric trên một tấm phản gỗ có lót một lớp vải mỏng phía trên. Lúc này, ba người phụ nữ đang chuẩn bị khiêng Eric vào phía trong của căn nhà. Mẹ tôi lúc này tâm trạng đã ổn định hơn mặc dù tôi biết mẹ đang gồng mình lên để làm điều đó. Eric đang cần mẹ và mẹ không thể suy sụp lúc này. Cô Lilia thấy tôi mang chậu nước tới, bèn hỏi tôi về Tagg, tôi bèn giải thích qua loa tình huống của cậu bạn. Cô không nói gì mà chỉ khẽ cau mày một cái, sau đó ra hiệu lệnh cho hai người phụ nữ nâng tấm phản lên.

Khi tấm phản được chuyển qua cửa ra vào, tay mẹ tôi hơi run rẩy khiến cho nó bị lệch xuống một chút. May mà mẹ đã giữ lại được gần như ngay lập tức. Mặc dù vậy vẫn khiến thân hình của Eric vẫn bị chấn động. Thanh gươm, trước đó vốn cắm chưa đủ sâu, sau một hồi rên rỉ và run rẩy của Eric, cộng hưởng từ rất nhiều ngoại lực tác động vào cuối cùng cũng đổ rạp xuống và rơi ra ngoài, gây ra một tiếng kịch ảm đạm khi chuôi của nó chạm xuống nền đất. Điều miệng vết thương của Eric rách rộng thêm ra. Ngay khi quá trình rơi của thanh gươm kết thúc bằng tiếng keng sầu não của lưỡi gươm, anh trai tôi bắt đầu gào rú trong đau đớn và càng run rẩy dữ dội. Máu bắt đầu tuôn ra xối xả, chảy thành dòng xuống thấm đẫm cả tấm phản. Mặt Eric bắt đầu tái đi. Những người phụ nữ hốt hoảng đặt anh xuống đất. Cô Lilia, bằng một động tác dứt khoát, xé toạc cái áo Eric đang mặc, để lộ ra mảng lưng trần của anh với một vết thương be bét máu thịt ở phần vai phải, lúc này từng dòng máu đỏ tươi đang nhễu ra khắp người anh thành những sợi chỉ màu đỏ quạnh, càng lúc càng đậm. Máu chảy xuống tấm phản, thấm vào tấm vải trải bên dưới và loang thành một vũng lớn dần. Mẹ tôi hốt hoảng dùng những miếng vải sạch mà Elly đã chuẩn bị sẵn đắp lên vết thương, nhưng hết miếng này tới miếng nọ nhanh chóng thấm đẫm máu của Eric mà tình trạng máu chảy vẫn không khá hơn. Eric lịm dần, lịm dần, anh không còn run rẩy nữa mà nằm im lìm như khúc gỗ . Khuôn mặt của anh chuyền dần từ tái nhợt sang trắng bệch. Anh ấy mất quá nhiều máu, anh ấy sẽ chết mất. Bố và mọi người sẽ không kịp trở về. Thời gian càng khẩn trương, chúng tôi đang mất dần anh ấy. Tất cả những tấm vải Elly chuẩn bị đã đều đã được đắp lên ngăn máu chảy, chúng đều đã được nhuộm đỏ. Mọi nỗ lực của chúng tôi đều vô vọng. Dòng máu đó sẽ sớm ngừng chảy và đến khi đó... Chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân mình vô dụng như lúc này. Tôi không biết làm gì khác ngoài lo lắng và sợ hãi. Lúc này đây chỉ có điều kỳ tích mới có thể cứu được anh ấy. Điều kỳ tích giống như là... phép thuật. Trời đất ơi, đây là một thế giới có phép thuật cơ mà. Nó ở đâu khi chúng tôi cần đến nó nhất. Giá như... tôi là một Pháp Sư.

Không, tôi không thể để điều này xảy ra với bất kỳ ai được, nhất đó lại là anh trai tôi.

Tôi ép bộ não của mình căng ra suy nghĩ. Dòng máu, dòng máu cũng giống như dòng nước, thứ gì có thể chặn nó ngừng chảy đây? Tôi thấy những ngón tay dính đầy bột củ phèn lẫn máu tươi của Elly đang lau nước mắt, chị ấy đã tuyệt vọng rồi. Những cục máu vón lại dính khắp tay chị ấy. Cục máu bị vón lại ư? Thôi đúng rồi, bột củ phèn sẽ vón lại rất nhanh khi gặp nước. Máu chính là nước. Như có ai đó mở nút công tắc một cái đèn trong đầu tôi, tôi chợt tỉnh ngộ. Trong lòng tôi lúc này giống như có một sợi dây chun đang thít chặt lấy quả tim khiến nó đập nhanh tới mức tôi gần như không thể thở nổi. Sức ép từ tim đẩy thẳng lên não và nó ra lệnh cho tôi phải hành động thật nhanh. Tôi chạy hết tốc lực vào nhà và lấy chỗ bột còn dư trong rổ ra rồi chạy nhanh tới bên mọi người. Tôi kêu lớn:

- Elly, bột củ phèn! Chúng sẽ vón lại rất nhanh khi gặp nước.

Elly nhìn tôi đầy ngỡ ngàng. Trong giây lát, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, những điều tôi muốn chị hiểu đều chỉ được truyền đạt trong một khoảnh khắc ấy mà thôi. Khuôn mặt của Elly bình tĩnh trở lại rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ đầy quyết tâm. Chị đã hiểu ra và biết phải làm gì. Tôi đưa chỗ bột chưa làm cho Elly. Chị bốc một lượng bột vừa phải và rải nó quanh vết thương, sau đó làm vài động tác nhào nặn một cách rất nhẹ nhàng. Đúng như suy nghĩ của tôi, rất nhanh, chỗ bột đó dính lại thành những cục bột đỏ tươi. Elly lấy từng cục bột đã thành hình đó trét xung quanh bề mặt vết thương của Eric. Chị làm rất nhanh và dứt khoát, từng mảng bột bám dính lấy da thịt mà chặn lại dòng chảy của dòng máu. Cuối cùng, chị dùng một cục bột khá lớn đắp trực tiếp lên miệng vết thương. Chị cẩn thận tìm kiếm những vết nứt và khe hở của khối bột đó mà trám lại. Khi khối bột đã đồng nhất, chị rắc chỗ bột trắng còn lại lên toàn bộ khối bột vừa được tạo hình đó, thành thạo giống như đang làm một chiếc bánh.

Tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô Lilia bên cạnh và tiếng sụt sùi khe khẽ của mẹ. Trước đó, họ đã không ngăn chúng tôi lại vì hành động một cách kỳ lạ, có lẽ họ đã gần như kiệt sức vì tuyệt vọng rồi. Lúc này đây, họ cũng giống như tôi, đều hi vọng. Chúng tôi chờ đợi và quan sát. Đúng như tôi nghĩ, máu đã ngừng chảy. Sợi dây trong ngực tôi nhanh chóng được nới lỏng. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nghe thấy tiếng cười run rẩy của mẹ và tiếng khịt mũi bình thản của cô Lilia. Elly quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng, rồi khẽ gật nhẹ. Tôi đáp lại chị bằng một nụ cười mỉm. Sau đó chúng tôi nhanh chóng chuyển Eric vào trong nhà.

Eric được đặt xuống sàn phòng của chúng tôi, trước đó cô Lilia đã nhanh tay đặt một chiếc gối dưới bụng của anh. Chúng tôi không thể di chuyển anh lên giường vì sợ vết thương lại vỡ ra, nên tạm thời Eric ở đó trong lúc đợi những người khác mang thuốc về. Cô Lilia bảo tôi ra phía ngoài chờ, chỉ cô và mẹ Emily ở lại, trong khi Elly chạy đi chạy lại để mang những đồ dùng cần thiết.

Tôi ra ngồi chờ ngoài bếp. Nồi nước nóng tôi bắc lên lúc trước lúc này đã sôi sùng sục. Một lát sau, Elly đã chạy ra ngoài, lấy thêm một cái chậu gỗ khác và nhờ tôi ra ngoài giếng múc nước. Trong khi chị đổ nước nóng vào cái chậu nước tôi đã múc từ trước đó và mang vào phòng. Khi tôi quay lại với chậu nước mới, Elly đã bê chậu nước cũ đỏ lòm đầy những miếng vải nhăn nhúm ra ngoài phòng khách, rồi bưng nồi nước nóng trở vào trong, không quên nhờ tôi bắc nồi nước mới và đem đổ chỗ nước bẩn này đi. Tôi thực hiện đúng những gì Elly nói. Khi tôi đang vớt những miếng vải bẩn trong chiếc chậu đỏ lòm những máu của Eric ở ngoài giếng, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đi vào.

Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy bố cùng bác Grint. Nhìn vẻ mặt chán chường của họ cũng biết là họ không kiếm được chút thuốc dự trữ nào từ những người trong làng. Hai người đi thẳng vào trong nhà. Lát sau, Conrad và chú Tom cũng trở về với vẻ mặt tương tự. Sợi dây trong lồng ngực tôi lại thít chặt lại lần nữa. Họ không kiếm được thuốc, vậy Eric anh trai tôi sẽ ra sao đây.

Khi tôi quay trở lại nhà bếp, Elly đang thuật lại những việc xảy ra ở nhà cho mọi người nghe. Trông thấy tôi đi vào, họ đều quay ra nhìn tôi, trong mắt thoáng có chút ngạc nhiên lẫn thích thú. Tôi bỗng thấy mặt của mình đỏ bừng lên, không cần nghe cũng biết Elly đang kể lại đoạn cầm máu cho Eric bằng bột củ phèn từ sáng kiến của tôi. Tôi cố tránh ánh mắt của họ mà lững thững đi tới một chiếc ghế ở đằng sau, nơi không ai có thể chú ý tới tôi, mà ngồi xuống, cố gắng ít gây ra tiếng động nhất có thể. Khi Elly nói xong, bố cũng thuật qua về việc đi tìm thuốc, chủ yếu là bày tỏ nỗi thất vọng và chán chường vì không ai trong làng còn lại một lạng nào. Những người khác đều mang cùng một tâm trạng như bố.

Tiếng chân ai đó bước vào nhà bếp, là cô Lilia. Cô bưng theo cái nồi nước nóng cũng đỏ lòm máu và vải, trông cô có vẻ mệt mỏi. Trông thấy cô, bố tôi lao tới hỏi:

- Eric sao rồi?

- Nó vẫn sống, nhưng đã bắt đầu lên cơn sốt. Em không biết là thằng bé còn cầm cự được bao lâu. Emily đang cố cho nó uống nước, nhưng mà... Chuyện đi tìm thuốc sao rồi anh? - cô Lilia vẫn vô cùng điềm tĩnh trả lời.

Bố tôi bèn thuật lại một lần nữa chuyện đi kiếm thuốc trong làng. Cô Lilia nghe xong thở dài. Dường như cô đã biết điều này từ trước. Cô đi tới một chiếc ghế trống và từ từ ngồi xuống:

- Âu đó cũng là số kiếp của làng chúng ta. Không biết sắp tới chuyện này còn xảy ra với ai nữa. Thằng bé còn trẻ và đang trong độ tuổi tráng niên, nó sẽ chịu đựng được lâu hơn người bình thường. Nhưng nếu không có thuốc thì e rằng...

Tâm trạng của mọi người trong đều chùng xuống nhanh chóng. Bố tôi chống hai tay lên bàn mà ôm trán, khuôn mặt nặng nề. Chú Tom và bác Grint đã trao đổi rất nhanh điều gì đó chỉ hai người biết, khuôn mặt của họ càng lúc càng căng thẳng. Elly đã bắt đầu sụt sịt, còn Conrad hai lông mày xịu xuống, mắt hướng về phía lối ra vào phòng ngủ của Eric, nhấp nhổm nửa muốn đứng lên nửa không dám. Tôi biết hai người là bạn thân, cũng như tôi và Tagg vậy. Có lẽ nếu là tôi, tôi cũng sẽ bối rối giống như anh. Anh sợ hãi việc phải đối diện với những giờ phút cuối cùng của cậu bạn mình, cùng những câu hỏi có thể khiến Eric thêm lo lắng nếu biết tình trạng hiện tại của bản thân, nhưng cũng sợ phải hối tiếc nếu chưa nói được điều gì đó trước khi mọi việc đã quá trễ.

Chúng tôi đều hiểu tình trạng của Eric lúc này đang rất xấu. Tôi không muốn nghĩ tới điều tồi tệ nhất nhưng e rằng đó là điều không thể tránh khỏi. Cho dù việc mất máu đã được ngăn chặn, nhưng dù sao vết thương đó vẫn khá nặng, cần phải được chữa trị kịp thời. Tôi không kỳ vọng về một hệ thống y tế phát triển tồn tại trong thế giới này giống như thế giới cũ của tôi, nhưng ít ra họ nên có những kiến thức chung về y học dự phòng, y học cổ truyền, sơ cứu cũng như kiến thức về sức khỏe đơn giản chứ. Họ nên làm nhiều hơn là chỉ ngồi đây chứng kiến người thân phải chịu sự dày vò của nỗi đau bệnh tật trong bất lực và tuyệt vọng như thế này. Tôi bỗng cảm thấy một sự tức giận vô cớ không biết từ đâu ra, nhưng tôi cần phải để nó thoát ra ngoài tâm trạng tồi tệ này, bởi tôi không thể chịu đựng nổi việc giữ nó trong lòng lâu hơn nữa:

- Bố, những người phương Bắc hiện tại họ đang ở đâu rồi ạ. Bố đã tới tìm họ chưa? Biết đâu họ còn một chút thuốc.

- Chúng ta hầu như không dùng đến chúng. Việc chữa thương cho những người phương Bắc sau vụ cháy khiến chúng ta khánh kiệt nguồn thuốc dự trữ.

Thì ra là vậy. Tôi đã không biết chuyện này. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ đó, nguồn cơn của những rắc rối và tai họa mà chúng tôi đang phải gánh chịu này. Rút cục thì các người là ai vậy? Nhưng tôi có một vấn đề khác đáng quan tâm hơn.

- Họ biết cách bào chế thuốc mà, đúng không ạ? Nếu họ có thể làm được chẳng lẽ chúng ta không thể.

- Con... con nói về việc tự chế tạo thuốc sao? - bác Grint lên tiếng thắc mắc.

- Dạ, vâng. Chúng ta hoàn toàn có thể tự làm ra chúng, và cất giữ trong nhà phòng cho những lúc như thế này. Thậm chí, có thể có những cách khác để chữa trị cho Eric mà chúng ta không biết. Nếu chúng ta chủ động hơn, tự trang bị cho mình những kiến thức tổng quát về sức khỏe, bệnh tật cũng như việc cấp cứu, điều trị, sẽ không ai rơi vào hoàn cảnh giống như Eric. Những người phương Bắc, họ cũng có thể được điều trị kịp thời mà không phải trông chờ vào Y Sư Chris để dẫn đến những hậu quả đáng tiếc.

- Nhưng... nhưng đó là công việc của một Y Sư hoặc Dược Sư mà, chúng ta không phải. Hơn nữa, cho dù bây giờ có người biết chế tạo thuốc, e rằng cũng không kịp. - Conrad nói.

- Chẳng lẽ mọi người vẫn chưa hiểu ý con? Chúng ta không cần phải là một Pháp Sư mới có thể biết được những điều đó. Chẳng lẽ không ai trong làng này biết cách chữa trị nào khác ngoài việc sử dụng những lọ thuốc của họ sao? Trước khi những người phương Bắc tới đây, chẳng phải chúng ta vẫn sinh sống và tồn tại cho tới lúc đó còn gì?

- Một số Già có thể họ vẫn nhớ những phương pháp cổ xưa, nhưng đã lâu lắm rồi. Cô không biết là... - Cô Emily từ tốn đáp.

- Tôi có làm gián đoạn cuộc thảo luận của gia đình không ạ? - Một âm thanh quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top