Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 - Những nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà của tôi hiện ra sau khoảng chừng hơn mười phút đi bộ. Từ ngoài cổng, tôi có thể thấy nó là ngôi nhà lớn nhất trong số những ngôi nhà tôi gặp từ nãy đến giờ. Mảnh đất bao quanh ngôi nhà khá rộng. Chúng tôi không có vườn, nhưng ngoài khu nhà chính để ở ra còn có thêm một khu nuôi gia súc rất lớn. Nhờ ánh sáng hắt ra từ gian nhà chính, tôi có thể lờ trông thấy hình dáng của các con vật đang ngủ trong dãy những dãy chuồng nuôi. Tôi đi chậm lại để cố nhìn chúng cho rõ hơn. Trong đầu tôi liên tưởng tới hình ảnh những con vật đó đều có thể làm được những trò gì đó thú vị như phun lửa, phun nước, phóng điện... Dù sao đây cũng là một thế giới của pháp thuật, chắc hẳn những sinh vật ở đây cũng chẳng thể tầm thường được.

Khi đi qua một cái chuồng có vẻ lớn hơn những cái còn lại, mắt của tôi chạm phải ánh mắt sáng quắc của một con vật cao to đang sừng sững trong bóng tối. Đó là con vật duy nhất còn thức từ nãy tới giờ. Con vật dường như biết đang bị tôi quan sát, nó khịt mũi thật mạnh và liên tục giậm hai chân xuống đất rồi từ từ tiến lại gần tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô hình khiến tôi đứng chết trân tại chỗ không thể nào di chuyển tiếp được. Cái đầu nó sắp sửa tiến vào vùng ánh sáng mạnh hơn hắt ra từ căn nhà rồi, cái miệng của nó sắp lộ ra. Nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy nó chút nào, tôi muốn chạy đi, muốn hét lên nhưng tôi chẳng làm gì được, cứ ngây ra như phỗng.

- Evan, làm gì mà vẫn còn đứng đấy vậy?

Mẹ tôi đang đứng ở ngưỡng cửa ra vào của ngôi nhà mà quát lên. Tôi cảm thấy bớt sợ, lững thững đi vào nhà, vừa đi vừa ngoái lại về phía cái chuồng. Con vật trong chuồng đã lùi dần vào khoảng tối phía trong, nhưng ánh mắt của nó vẫn sáng quắc đáng sợ. Cho tới khi qua khỏi cửa ngôi nhà, tôi vẫn chẳng hiểu được tại sao mình lại tỏ ra sợ hãi. Có lẽ tôi bị thần hồn nát thần tính mất rồi.

Trong nhà ấm cúng và sáng sủa khiến tôi tạm quên đi cuộc chạm trán vừa rồi. Tường nhà được trát bằng đất sét, sờ rất mát mẻ và chắc chắn, nền nhà được lát bằng loại gỗ gì đó khá cứng cáp. Qua một hành lang dài có một dãy đèn nhỏ hình viên đá, tôi vào tới phòng khách. Phòng khách kê một bộ sopha màu nâu xám, chiếm gần hết cả gian phòng, hai trên tường của phòng khách đều có một cái cửa sổ lớn nằm đối diện nhau. Bệ cửa sổ ở đây đặc biệt to, trên đặt mấy chậu hoa và những bức tranh khắc gỗ. Phía trong còn hai lối đi nữa dẫn tới những gian phòng tiếp theo.

Nói chung mọi thứ được bày trí tương tự như trong những ngôi nhà nông thôn ở Châu Âu thời trung cổ mà tôi vẫn nhìn thấy trên ti vi. Có điều ánh sáng trong nhà có màu vàng và mạnh như ánh sáng đèn điện. Chắc chắn thế giới này chưa thể có điện được, vì tôi không thấy có sự hiện diện của bất kỳ thiết bị điện nào ở trong nhà nãy giờ. Tôi ngước lên trần nhà, há hốc miệng ra khi thấy thứ được treo trên đó. Đó là một tảng đá đang phát sáng, được ràng buộc với dây nhợ và treo lủng lẳng trên trần nhà, xung quanh cái đèn có một đường viền bùng nhùng cái gì đó màu xám, thô ráp. Tôi vẫn có thể nhìn rõ từng thớ vân đá trên đó, hay những góc cạnh sắc nhọn, những bề mặt thô ráp của viên đá. Nhưng cả viên đá lại phát ra thứ ánh sáng vàng vọt, giống như bên trong đặt một cái đèn cực sáng và chiếu xuyên qua các tầng vật chất trong suốt của chính nó vậy. Tôi nhớ lại những cái đèn dọc hành lang mình vừa đi qua, có lẽ chúng cũng là viên đá loại này, nhưng nhỏ hơn.

- Trên trần nhà có gì vậy mày?

Eric đã tới bên cạnh tôi và ngước nhìn lên trần nhà. Sau vài giây quan sát anh ấy nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Tôi liền đáp:

- Không... có gì ạ.

- Thôi đừng ồn ào nữa. Bố mẹ đi ngủ đây.

Mẹ tôi nói rồi liền đi vào một lối trong hai lối đi và khuất dạng. Tôi nghe thấy tiếng kéo cửa của mẹ. Bố tôi ngáp một cái rõ to rồi cũng đi theo bà. Elly đột nhiên nói:

- Em để quên mấy thứ ngoài giếng. Anh cứ để sáng cũng được lát em bao lại. Hai người đi ngủ trước đi nhé.

Nói rồi Elly chạy ngược trở lại hành lang lúc nãy dẫn vào nhà. Bao lại, để sáng, là sao nhỉ? Nhưng thôi tôi sẽ tìm hiểu sau vậy. Mặc dù không quá buồn ngủ, nhưng tôi vẫn đi ngủ như mọi người trong nhà. Tôi đi về phía lối vào phòng ngủ lúc nãy bố mẹ tôi đi vào đó. Khi sắp sửa tiến vào vùng tối trong hành lang thì có tiếng Eric quát lên:

- Mày đi đâu đấy, phòng ngủ ở phía này cơ mà.

Tôi giật mình thon thót, nhanh chóng quay trở lại. Eric lúc này nhìn tôi cau mày, nhưng rồi cũng chỉ một lúc. Anh đi vào lối đi còn lại, còn tôi lẽo đẽo theo sau. Hành lang này hẹp hơn hành lang lúc nãy dẫn vào nhà và cũng tối hơn, có hai cánh cửa phòng nằm ở hai phía đầu cuối của hành lang, ở gần mỗi cánh cửa đều có một cái đèn đá tương tự nhưng loại ở hành lang dẫn vào nhà. Eric đi một mạch xuống cánh cửa cuối cùng, rồi đưa tay lên cái đèn và kéo cái gì đó xung quanh lên che kín nó lại. Ánh sáng của cái đèn đó lập tức tối đi, chỉ còn lờ mờ giống như đèn ngủ. Khi tôi tới gần nhìn kỹ thì đó là một bao vải. Thì ra đó chính là thứ bùng nhùng gắn xung quanh mỗi cái đèn.

Trong phòng kê hai cái giường giống hệt nhau, ngoài ra còn một cái tủ quần áo lớn và một cái tủ con kê cạnh giường, phía trên để một cái đèn đá và một bức tranh khắc gỗ. Hóa ra tôi và Eric ở chung phòng, có lẽ Elly ở căn phòng ở đầu hành lang. Eric đợi tôi đi vào phòng rồi đóng cửa lại. Tôi không biết mình ngủ ở giường nào, sợ rằng vào nhầm giường của Eric nên giả vờ đi tới gần cái đèn đá và bao nó lại. Khi lại gần viên đá, tôi cứ nghĩ nó sẽ nóng lắm, nhưng hóa ra nó ko khác gì những viên đá bình thường, thô ráp và lạnh, chỉ khác là nó tỏa sáng mà thôi. Tôi đã nhìn cách Eric bao nó lại, các ngón tay của tôi cẩn thận nhấc bao vải gắn xung quanh mà trùm kín lên. Cũng không khó lắm. Xong xuôi, tôi liếc nhìn lên bức tranh khắc gỗ trên bàn. Trong ánh sáng yếu ớt của cái đèn đá đã được bao lại, tôi lờ mờ nhận ra hình dáng của 5 người. Có lẽ đó là gia đình chúng tôi. Tôi mỉm cười vu vơ.

- Rút cục thì mày định giở trò gì vậy hả Evan? - Eric đột ngột lên tiếng.

Tôi quay lại nhìn. Eric đang nằm ở chiếc giường bên phải, đắp chăn ngang người, gối kê cao và một tay để ra đằng sau đầu, hướng tất cả sự chú ý về phía tôi. Khuôn mặt anh ta lúc này cau có hơn bao giờ hết. Tôi giật mình trước biểu hiện đó của anh ấy. Không hiểu tôi đã làm sai điều gì? Tôi ấp úng đáp:

- Sao... sao... anh lại hỏi vậy?

Eric ôn tồn đáp:

- Mày không bao giờ bao sáng khi đi ngủ. Và mày luôn đánh lại tao mỗi khi tao kéo tóc hay búng tai mày. Chưa hết, mày còn quên mất phòng ngủ của mình ở đâu nữa. Tao không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì với mày, nhưng mày cứ như biến thành một người khác vậy.

Tôi sợ hãi tột độ. Eric đang nghi ngờ tôi, anh ta biết tôi ko phải là thằng nhóc Evan mọi ngày của anh ta. Tim tôi đánh trống ngực liên hồi, mồ hôi bắt đầu vã ra. Trong lúc tâm trạng đang cực kỳ hoang mang và lo lắng, tôi chợt nhớ đến lời của Y Sư Chris. Tôi liền đáp, cố hết sức để giữ bình tĩnh trong lời nói:

- Em đã gặp một tai nạn và bị mất trí nhớ tạm thời.

Rồi tôi nhanh chóng kể vắn tắt lại cuộc gặp giữa tôi và Chris. Cuối cùng tôi chốt hạ:

- Ông ấy nói sáng mai sẽ qua nhà mình để kiểm tra lại cho em.

Eric sau khi nghe xong, im lặng không nói gì. Mất một lúc sau, anh ta mới lên tiếng, giọng lè nhè:

- Được rồi. Tao lại tưởng mày định bày một trò chơi mới để chọc phá mọi người.

Ném cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý cuối cùng, Eric quay mặt vào trong và đắp chăn. Một lát sau, anh ấy nói vọng ra từ trong chăn:

- Giờ thì đi ngủ đi.

Tầm 5 phút sau, tôi đã nghe tiếng ngáy khò khò của Eric. Không rõ anh ấy có bị tôi thuyết phục không nữa. Tôi đứng nhìn anh ấy một lúc, tim vẫn còn đập thình thịch, rồi sau đó tôi cũng rón rén lên giường và trùm chăn kín đầu, cố gắng không gây ra quá nhiều tiếng động, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi. Đến khi nằm trong chăn rồi, tôi mới thực sự cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Tại sao tôi lại quên mất điều này nhỉ? Một điều cơ bản. Tôi vốn không phải thằng nhóc Evan trước đây của gia đình này, nên mọi hành động cử chỉ lời nói chắc chắn sẽ khác xa so với nó. Không sớm thì muộn, một ai đó trong gia đình này rồi sẽ nhận ra. Điều gì sẽ xảy ra khi họ biết được điều ấy? Liệu họ còn chấp nhận tôi không? Nếu tôi là họ, tôi có chấp nhận chuyện người thân của mình đột nhiên trở thành một người khác không?

Thực ra tôi đã biết câu trả lời là gì rồi, nhưng tôi không muốn thừa nhận. Tôi chỉ vừa mới đến đây được một lúc, tôi đã tưởng rằng mình đã chết, nhưng rồi lại được trao cho cơ hội sống một lần nữa. Có ai lại không vui mừng đến phát điên khi biết mình vừa chết đi sống lại cơ chứ? Quan trọng hơn, giờ tôi đã có một gia đình, và tôi không muốn mất đi nó. Bố, mẹ, Elly, thậm chí cả Eric nữa, họ đều có vẻ rất quan tâm tới tôi. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi ấm từ gia đình, từ sự yêu thương đùm bọc lẫn nhau.

Nhưng liệu họ có thực sự quan tâm tới tôi không? Thực ra họ quan tâm đến thằng nhóc Evan Thann, thằng bé vì một lý do nào đó đã trốn nhà đi chơi đêm khiến họ phải bủa đi tìm và cái họ tìm thấy là một kẻ lạc loài đến từ thế giới khác trong thân xác người thân của họ. Rút cục thì đã xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao tôi lại ở đây thay vì là thằng nhóc kia? Nếu tôi không ở đây, thì tôi sẽ ở đâu?

Khi nghĩ tới điều này, trong đầu tôi hiện lên một chữ "Chết". Đúng vậy, tôi đã chết nếu tôi không ở đây, nhưng vì những điều huyền bí không thể giải thích được mà giờ tôi đã ở đây. Là phép thuật sao? Có vẻ như không phải vậy, tôi đã được một Pháp Sư cứu sống mà. Chẳng lẽ ông ta đã để cho một linh hồn khác nhập vào thân xác này mà không hề biết? Vậy nếu biết, ông ta sẽ làm gì? Tôi tưởng tượng tới cảnh họ sẽ tìm cách trục xuất đi linh hồn bên trong thân xác này, là tôi, để gọi về thằng nhóc Evan cũ mà cảm thấy rùng mình.

Có lẽ vị Y Sư Chris đó, anh ta thực sự không hề biết, anh ta còn nghĩ tôi đã bị mất trí mà. Nhưng còn những người khác nữa, những Pháp Sư giỏi hơn và có chuyên môn cao về lĩnh vực linh hồn, điều đó có thể lắm. Tim tôi đập rộn ràng, một nỗi sợ hãi chạy dọc xương sống. Tôi có thực sự mong muốn chuyện đó sẽ xảy ra với mình? Không, tôi không muốn. Cảm giác đang sống, đang tồn tại này, tôi muốn bị mất đi. Tôi không quan tâm tới những điều khác ngoài sự sống của bản thân tôi thôi.

Như vậy thì người chết thực sự hiện tại chính là Evan Thann. Không rõ điều gì đã xảy ra với nó? Nhưng cho dù điều đó là gì đi nữa, nó cũng đã chết rồi. Có lẽ đã có trục trặc do phép thuật nào đó xảy ra. Lẽ ra gia đình nhà Thann đã phải chịu một nỗi đau vô cùng khi mất đi người thân. Nhưng giờ họ đã không phải, giờ họ đã có tôi.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, nếu họ muốn Evan Thann tới vậy, vậy thì tôi sẽ trở thành Evan Thann. Tôi sẽ quan sát và học hỏi, tôi sẽ thích nghi với cuộc sống này. Tôi sẽ tìm cách ở lại đây bằng mọi giá. Tôi không muốn chết thêm lần nữa. Đây là cơ hội được trao cho tôi, là cuộc sống thuộc về tôi. Ngay khi ý thức được điều này, một giọng nói mơ hồ vang lên đâu đó trong đầu tôi: "Ngươi là kẻ ích kỷ, người đang sống cuộc đời không phải của mình đấy." Cảm giác tội lỗi lại ngập tràn trong lòng tôi. Điều đó đúng, và chẳng có lý do gì để biện hộ cho điều đó cả. Tôi đang dần trở thành một kẻ xấu xa. Tôi căm ghét chính mình, cũng lại thương cảm cho số phận của mình. Tại sao lại đưa tôi vào tình cảnh này? Tôi muốn khóc quá.

Rất lâu sau đó, tôi dần dần trấn tĩnh lại. Thôi thì, mọi việc hãy để cho tạo hóa quyết định. Thế giới nào cũng có những quy luật của nó. Nếu những quy luật đó đã mang tôi tới đây thì hãy để nó phán xét số phận của tôi đi vậy. Ngày mai vị Y Sư Chris sẽ tới đây và kiểm tra tôi lần nữa. Tôi nên chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất sẽ xảy ra. Cứ miên man trong những suy nghĩ của chính mình, tôi nằm trằn trọc mà không ngủ được, mong sao ngày mai không bao giờ tới.

***

Trong bóng tối thăm thẳm của màn đêm, tôi nghe thấy rả rích tiếng côn trùng ở bên ngoài nhà, và tiếng gió thổi xào xạc lay động những tán lá của hàng cây phía ngoài những hàng rào. Một mùi hương dễ chịu ngọt ngào tràn ngập trong không gian, khiến tâm hồn của tôi trở nên thư thái, tạm quên đi những lo lắng bất an. Thế giới nào cũng có những điều khiến ta yêu say đắm đến như vậy. Tôi cảm thấy thêm gắn bó với nơi này, ham muốn sống trong tôi lại trỗi dậy một lần nữa.

Bỗng nhiên, đôi mắt đó, đôi mắt sáng quắc của con vật mà tôi đã trông thấy ngoài khu chuồng nuôi gia súc xuất hiện. Nó như đang hăm dọa, tôi phán xét tôi rằng tôi không thuộc về nơi này. Tôi không muốn tiếp tục phải đối diện với đối mắt đó. Tôi quay đầu bỏ chạy, không biết sẽ chạy tới đâu và khi nào thì dừng lại, chỉ biết rằng tôi muốn tránh được càng xa càng tốt đôi mắt đó mà thôi. Cũng không biết bao lâu, tôi dừng lại, nhìn quanh quất. Không còn thấy đôi mắt đó nữa. Tôi thấy như trút đi được gánh nặng. Những âm thanh của màn đêm vang lên thật yên bình. Nhưng lúc này, xen lẫn vào đó có tiếng rên rỉ khóc lóc của ai đó. Ban đầu nó chỉ mong manh như sợi tơ, như có như không, rồi càng lúc càng lớn. Đó là tiếng của một đứa trẻ. Một đứa trẻ đang đau khổ, nó cần được giúp đỡ. Tiếng của nó càng lúc càng rõ hơn, tôi đang đến gần nó. Bước chân của tôi đột nhiên trở nên chậm lại, rồi dừng hẳn. Nhưng âm thanh đau khổ đó vẫn càng ngày càng rõ hơn bao giờ hết. Tôi nhận ra nó đang đến gần tôi chứ không phải tôi đang đến gần nó. Nó sắp tới đây rồi. Tôi phải chạy, tránh xa cái âm thanh quỷ quái đó.

Có cái gì đó đè mạnh lên ngực khiến tôi ngạt thở. Tôi mở mắt ra, trời đã sáng rõ rồi, căn phòng tràn đầy thứ ánh sáng tinh khôi của buổi sớm. Trước mặt tôi là cái mông của ai đó mà ngay khoảnh khắc sau đó tôi nhận ra đó là của Eric. Anh ta đang ngồi đè lên người tôi, lại nhún người lên xuống liên tục. Trời đất, trò đùa quái quỷ gì thế này, anh ta nặng quá trời. Anh ấy định giết tôi sao?

- Eric, anh làm gì thế? Xuống khỏi người em mau. - Tôi bực dọc gắt gỏng.

- À há. Cuối cùng mày cũng chịu dậy rồi hả? - Eric tuột xuống giường, vừa ù té chạy về phía chiếc giường của anh ta vừa cười khoái chí.

Trong cơn giận điên người, tôi vớ lấy cái gối của mình mà ném mạnh về phía Eric. Anh ấy né tránh một cách dễ dàng, khuôn mặt tếu táo trông không khác gì một đứa trẻ to xác. Anh ta kêu lên trong trạng thái hưng phấn:

- Thế nào? Có hiệu quả chứ? Mày đã nhớ lại được gì chưa? Tao vẫn thường gọi mày dậy mỗi sáng bằng cách này đấy.

- Nhớ rồi. Nhớ ra anh là một kẻ khó ưa đáng ghét.

- Haha. Tốt tốt. Giờ thì đi ăn sáng thôi nào. - Eric bỏ ra khỏi phòng trong tiếng cười ngặt nghẽo.

Còn tôi thì ở lại, cố gắng điều hòa hơi thở sau trò đùa lúc nãy của anh trai mình. Mất một lúc tôi mới trở lại bình thường. Có vẻ như Eric thực sự tin rằng tôi bị mất trí nhớ. Nếu vậy thì những người khác cũng sẽ thế, tôi chỉ cần cố gắng làm một Evan Thann không khác bình thường là mấy mà thôi. Tôi đã học được điều đầu tiên khi trở thành một Evan Thann: phải phản ứng lại trước những trò đùa dai của ông anh trai trẻ trâu Eric. Vừa nãy tôi đã hành động mà không kịp suy nghĩ khi ném chiếc gối, không ngờ lại đúng như kỳ vọng của anh ấy. Thực ra bất kỳ ai trong tình huống đấy đều sẽ phản ứng lại tương tự. Nếu chỉ có vậy thì trở thành một Evan Thann cũng không khó cho lắm. Mặt trời đã lên cao, phía bên ngoài có tiếng người gọi nhau í ới đi làm đồng. Tôi mỉm cười, xuống giường và ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top