Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Bữa sáng đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên của tôi ở Tân Thế giới không thực sự ngon giấc. Trò đùa của Eric chỉ khiến tôi tỉnh táo được trong chốc lát, nhưng không khiến tôi cảm thấy khỏe khoắn hơn. Lúc này, cơ thể tôi mỏi mệt rã rời, còn đầu óc như có một lớp sương mù bao phủ. Tôi thật sự chẳng muốn rời khỏi giường chút nào. Nhưng biết làm thế nào được, bây giờ trời đã sáng và mọi người đang chờ tôi ở phòng ăn. Nếu tôi không cố lết xác tới đó, thì sẽ có những thắc mắc.

Sau khi đóng cửa phòng lại, tôi mới nhớ ra mình không biết phòng ăn ở chỗ nào cả. Mà nói tới chuyện ăn, cũng không biết tôi có ăn được thức ăn ở đây không nữa? Tôi vốn là kẻ kén ăn, những thứ tôi có thể ăn vào mà không nôn ra được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu chẳng may thức ăn ở đây không hợp khẩu vị thì đó sẽ là một rắc rối lớn với tôi.

Cũng không mất nhiều thời gian để xác định phòng ăn, khi đi bừa vào một lối đi tôi chưa hề đi trước đó, tôi nghe loáng thoáng có âm thanh ở phía trước. Dựa theo kinh nghiệm của bản thân, tôi xác định được đó là tập hợp của những âm thanh khác nhau: tiếng người nói, tiếng kéo bàn dịch ghế, tiếng các dụng cụ nhà bếp va vào nhau và tiếng xèo xèo mỡ bắn. Phòng ăn hẳn phía đó rồi. Tôi hồi hộp tiến về phía trước. Đây cũng là lần đầu tiên tôi giáp mặt toàn bộ các thành viên trong gia đình kể từ sau đêm qua. Trong ánh sáng ban ngày, họ có thể nhìn ra được nhiều sự khác biệt hơn khi quan sát tôi. Chưa kể, Eric có thể đã kể cho mọi người biết về câu chuyện ngày hôm qua của tôi.

Khi tới gần phòng ăn, tôi nghe thấy tiếng của mọi người trong gia đình nên cố ý đi chậm lại để nghe ngóng:

- ... thứ này sẽ ngon nhất khi được xử lý trước với rượu. Nó quá tanh. Nhưng con cũng cần nhớ đừng ngâm chúng lâu quá sẽ làm mất đi vị ngọt tự nhiên.

- Evan không thích ăn cá. Mẹ nghĩ xem nên làm gì để bắt nó phải ăn bây giờ? Nó đang ở tuổi lớn.

- Bố không cho rằng ông Grint nói thật. Làm sao có thể mài thứ đó chỉ trong vòng 2 ngày được.

- Thằng Conrad nói nếu mài trong dòng nước đang chảy siết thì có thể chỉ mất 3 ngày.

Họ đang bàn luận với nhau những chuyện thường ngày, những câu chuyện không đầu không cuối về cuộc sống. Tôi thở phào một cái, bước chân nhanh hơn qua cửa phòng. Tôi buột miệng nói mà không kịp suy nghĩ:

- Chúc cả nhà một buổi sáng tốt lành ạ.

Mọi người trong gia đình dừng hoạt động của họ, quay qua nhìn tôi một cách lạ lẫm. Bố tôi giật mình mà đánh rơi cái thìa xuống đất, tôi chạy ngay lại và nhặt nó lên đưa cho ông. Ông trố mắt nhìn tôi như chưa bao giờ thấy tôi trước đó. Thôi chết rồi, Evan không thường chúc buổi sáng tốt lành và không giúp bố mình nhặt đồ bao giờ, tôi lại dại dột làm một việc không nên làm rồi. Tim tôi lại đánh trống ngực liên hồi.

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, quan sát thật nhanh cả căn phòng để tìm vị trí ngồi của mình. Có 5 cái ghế gỗ xếp quanh bàn ăn cũng làm bằng gỗ, bố và Eric đang ngồi hai cái, hai cái khác bị đẩy ra xa khỏi mép bàn, có lẽ là của mẹ và Elly khi hai người phải đứng lên đi lại. Vậy còn cái cuối cùng đang xếp ngay ngắn là của tôi. Tôi cố đi nhanh và làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể để mọi người không biết là tôi không biết mình ngồi đâu.

Và đó lại là một sai lầm khác của tôi. Kịch một cái, một cơn đau thấu trời ở ngón chân phải khiến tôi mất thăng bằng và ngã nhào về phía trước. Liền ngay sau đó, một cú đụng đầu mạnh vào thành ghế khiến tôi choáng váng và ngã lăn ra đất. Xây xẩm mặt mày và ngón chân như muốn rụng ra, tôi vừa ôm chân vừa ôm đầu mà rên rỉ, mắt nhoè đi vì đau đớn. Trong cơn đau thấu trời đó, tôi nghe thấy tiếng kêu toáng lên của mẹ xen lẫn tiếng cười như nắc nẻ của Eric:

- Evan, sao đấy con?

- Nó bị vấp ngã và va đầu vào thành ghế của anh, Emily ạ. - Bố vừa nói vừa xoa đầu tôi ở khu vực bị va đập.

Trong cơn đau đớn và tức giận vì thái độ của Eric, tôi vẫn cố hé mắt ra nhìn về khu vực mình vừa ngã. Có một vết lõm màu nâu gụ trên sàn nhà bằng gỗ ở đằng sau cái ghế của bố đang ngồi. Thì ra một thanh gỗ ghép sàn có một chỗ bị khuyết. Tôi đã không tỉnh táo, lại quá tập trung vào việc di chuyển mà không để ý dưới chân mình có gì. Vừa đau vừa tự trách chính mình, tôi cố gắng đứng lên, nhưng lại suýt bị trượt ngã và phải bám vào cái tay ghế. Bố tôi thấy vậy liền bế xốc tôi và đặt vào cái ghế ông đang ngồi.

Lúc này mẹ tôi đã bỏ việc nấu nướng mà chạy lại chỗ tôi xem xét tình hình. Mẹ cứ liên tục hỏi tôi những câu hỏi đại loại như: "Có sao không, có chảy máu không, có gẫy ngón chân không, có nhìn rõ không?" đồng thời vạch tóc, nắn bóp chân tay của tôi. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười của Eric mà chẳng hiểu sao khiến tôi khó chịu quá chừng. Nhưng tôi cố lấy lại bình tĩnh và trả lời:

- Con... không sao đâu mẹ. Nghỉ ngơi một lát là đỡ.

- Con chắc chứ? - Mẹ vẫn lo lắng hỏi.

Tôi không trả lời mà gật đầu, ném một cái nhìn bực bội về phía Eric. Anh ta lúc này đang ngồi bằng cả hai chân lên ghế mà vỗ đùi đen đét. Tôi cố chứng minh cho mẹ là mình ổn bằng việc ngồi ngay ngắn trên ghế. Tuy rằng những nơi bị đau vẫn còn ê ẩm, nhưng xem chừng tôi sẽ chịu đựng được cho đến hết bữa sáng. Mẹ tôi thấy vậy tạm yên tâm để mặc tôi, rồi trở về vị trí nấu nướng nhưng thi thoảng vẫn ngoái lại xem tình trạng của tôi. Elly thì lắc đầu trước tiếng cười đùa của Eric, còn bố tôi đã yên vị ở cái ghế mà trước đó tôi đã định đến ngồi ở đó. Ông đang nhấm nháp một thứ đồ uống màu đen và cười phụ họa với Eric.

- Thật tình, Eric à? Mẹ chẳng hiểu sao con có thể cười cợt trên nỗi đau của em mình như thế.

- Nó chỉ bị một va chạm nhỏ thôi mà mẹ. Một chút xíu bằng cái móng chân thôi. Nếu so với tai nạn nó đã trải qua ngày hôm qua thì chưa đáng là gì.

Nỗi đau ở ngón chân và đầu tôi lập tức biến mất, thay vào đó cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Sao anh ta lại chọn đúng lúc này để mà nói ra cơ chứ, ngay sau khi tôi vừa phải chịu một nỗi đau thể xác? Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần cho điều này nhưng tôi vẫn khỏi cảm thấy hồi hộp đánh trống ngực.

Cả nhà im lặng. Elly và mẹ đều quay lại nhìn Eric, bố đã đặt cái cốc có thứ đồ uống kia xuống mà dành nguyên sự chú ý cho chúng tôi. Eric thì vẫn cười cợt mà không để ý đến sự thay đổi thái độ của mọi người trong nhà.

Mẹ tôi là người đầu tiên lên tiếng:

- Con nói thế là sao hả Eric?

- Evan, hôm qua con đã gặp chuyện gì? - Bố tôi có vẻ đã mất kiên nhẫn trước thái độ của ông anh trai.

Tôi bình tĩnh kể lại một lần nữa câu chuyện ngày hôm qua đã kể cho Eric cho cả nhà. Vì lần này có sự chuẩn bị trước nên tôi kể trôi chảy và mạch lạc hơn, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy lo lắng. Sau khi kể xong và nhấn mạnh việc Y Sĩ Chris sẽ tới đây một lúc nữa, tôi chờ đợi thái độ của mọi người. Đúng y như tôi hình dung, mẹ tôi bùng nổ một cơn kích động mà tôi đã để ý thấy từ hôm qua ở bà mỗi khi có một điều gì đó vượt quá sức chịu đựng. Bà lại một lần nữa chạy tới chỗ tôi trong trạng thái hoảng loạn lo lắng, kêu lên:

- Trời ơi, Evan. Có thật không con? Để mẹ xem nào.

Bà kéo áo của tôi lên để xem bụng tôi. Bố, Elly và Eric cũng trụng đầu vào để xem xét. Khi mẹ làm vậy, tôi mới để ý rằng mình chưa hề xem lại tình trạng của bản thân từ hôm qua tới giờ, một phần vì trời quá tối, phần vì tôi đang vui mừng trước việc được sống lại và có một gia đình mới tới nỗi quên đi cả sự an nguy của bản thân mình. Nhưng dù sao cũng chẳng có gì, phần da bụng hoàn toàn bình thường, trắng hồng và mịn màng, không sứt sẹo hay thậm chí cả một vết xước. Tôi thật tình cũng không rõ lúc đó tôi có bị chảy máu hay vết thường ngoài da nào không. Dù sao hiện tại tôi cũng cảm thấy trong người vô cùng khỏe mạnh, nếu không tính tới chuyện tôi vừa bị vấp ngón chân và va đầu vào ghế.

Nhưng mẹ tôi có vẻ cảm thấy như vậy là chưa đủ, bà còn kéo áo cao lên để xem ngực, sau lưng và nách của tôi. Khi bà định kéo quần tôi xuống, tôi ngay lập tức vùng vằng phản ứng lại:

- Mẹ à, con đã bảo là không sao rồi mà. Con chỉ bị một chút ở đầu thôi.

Bà liền chuyển hướng vạch tóc tôi ra xem rồi lần sờ cả quanh đầu và cổ. Sau một lúc tìm chán chê, mẹ nói:

- Không có vết thương. Con cảm thấy giờ trong người thế nào?

- Con không bị thương ở đầu, nhưng Y Sư Chris nói rằng con bị mất trí nhớ. Nên vì thế một số chuyện trước đây con có thể không nhớ được.

- Mất trí nhớ sao?

Mẹ tôi nhìn bố và Elly có vẻ khó hiểu.

- Vậy em còn nhớ được những việc gì? - Elly lúc này hỏi tôi.

Câu hỏi này khiến tôi bối rối. Thực sự thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Nếu tôi trả lời sai, sợ rằng sẽ nảy sinh thêm những nghi ngờ, mà tôi cũng không thể không trả lời được. Tôi đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Eric lè nhè:

- Nó vẫn là thằng Evan của nhà mình, hậu đậu, bất cẩn và ngu ngốc thôi. Nó chỉ quên mất phòng ngủ của nó ở đâu, và nó không thường xuyên gây gổ với con nữa. Và nó tự giác bao sáng trước khi đi ngủ. Bây giờ nó ngoan hiền giống Elly nhiều hơn là giống con. Cái vụ chào buổi sáng và giúp bố nhặt đồ đó. - Eric lúc này đã chán trò kiểm tra sức khỏe tổng thể của mẹ, nên trở về chỗ ngồi và khoanh hai chân trên ghế, nghịch ngợm đống dao dĩa của anh ta.

- Thật vậy sao con, Evan?

- Thế thì có vấn đề gì đâu nhỉ? - Bố tôi nói.

- Tuyệt quá Evan ạ. - Elly xuýt xoa.

- Mặc dù thế. Từ giờ con đừng có hòng mà ra trốn ra khỏi nhà vào buổi tối nữa đấy. - Bố tôi nói với vẻ đe dọa.

- Dạ. Con biết rồi ạ. - Tôi nói với vẻ hối lỗi

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, giọng nói không giấu được niềm vui. Elly xoa đầu tôi, còn bố tôi thì trở về chỗ ngồi và lại nhâm nhi cốc nước. Sau đó, mọi việc lại tiếp tục diễn ra như thường, như chưa hề bị tôi cắt ngang trước đó.

Tôi ngồi ở vị trí của mình mà suy nghĩ. Tôi cảm thấy khó hiểu. Mọi thứ không giống như tôi tưởng tượng trước đó, dường như họ dễ dàng đón nhận được điều này. Có vẻ như họ không hề cảm thấy phật ý trước sự thay đổi có vẻ mờ ám của thằng con trai út của họ. Có lẽ sự thay đổi này chính là điều họ mong muốn bấy lâu nay. Evan trước đây từng khiến họ phải đau đầu vì những trò nghịch ngợm cùng ông anh trai và cũng không được lễ phép cho lắm. Cũng phải ha, đứa trẻ nào mà chẳng vậy. Và có ông bố bà mẹ nào mong muốn con mình không thay đổi theo hướng tích cực đâu, vì thế mới sinh ra hai từ "dạy dỗ". Sự thay đổi của tôi, hay chính xác hơn là của Evan Thann, cho dù là kết quả của sự dạy dỗ hay một sự cố huyền bí nào đó, họ đâu có thực sự quan tâm. Evan Thann trở thành người mà họ kỳ vọng, thế là đủ. Thực ra, mọi người cũng không cần phải dạy dỗ tôi nhiều quá đâu, tôi dù sao cũng đã là một người trưởng thành rồi mà.

Nhưng nếu qua một đêm mà thay đổi quá nhiều thì cũng khiến họ bất ngờ đôi chút. Họ cần thời gian để quen với điều này và cả tôi cũng vậy. Có vẻ như tôi chẳng cần phải cố để trở thành một đứa trẻ ương bướng và khó bảo, tôi vẫn cứ là chính tôi là tốt nhất. Dù sao bản chất của tôi từ trước tới giờ vẫn ngoan ngoãn và hiền lành mà. Tôi thấy nực cười, cái tính cách khiến tôi phải sống một cuộc đời lặng lẽ và không có nhiều bạn lại được hoan nghênh ở đây, khi là một đứa trẻ. Điều đó sẽ làm thay đổi nhiều thứ sắp tới đây đấy. Có lẽ người thất vọng nhất trong chuyện này là Eric, anh ta mất đi một đứa em trai để mà cùng chơi đùa mấy trò vớ vẩn cùng nhau. Giờ tôi đã biết thế nào gọi là "Nhà" rồi

***

Khi đầu óc không còn phải vướng bận với chuyện bị nghi ngờ nữa, tôi bắt đầu để ý tới nhiều hơn đến những thứ xung quanh. Căn bếp này tương đối rộng rãi, thoáng đãng và sáng sủa, có tới hai cửa ra vào thông ra phía sau và đến rất nhiều cửa sổ. Một trong hai cửa lớn nhìn ra ngôi nhà ở bên cạnh có những cây dây leo phủ kín tường nhà. Một thằng bé ở trong ngôi nhà đó đang nhìn về phía nhà tôi thông qua cửa sổ ngôi nhà đó. Không, chính xác là nó đang nhìn tôi, vì khi mắt tôi chạm ánh mắt của nó, tôi nhìn thấy nó cười với tôi và giơ tay lên vẫy. Tôi cũng giơ tay lên và vẫy tay với nó. Thằng bé thấy vậy liền làm mấy động tác tay như đang ra hiệu cho tôi, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả, vẫn chỉ đưa tay ra vẫy tay với nó mà thôi. Sau một lúc, thằng bé đó biến mất sau khung cửa sổ. Không biết thằng bé đó là ai. Tôi đoán nó là một người bạn của Evan Thann.

Thức ăn giờ mới được dọn ra. Mẹ xúc cho tôi một ít thứ gì đó vào đĩa giống như gạo, nhưng được nấu chín nhừ và đặc quánh, kế đến một món thịt băm nhuyễn được rán vàng rất thơm, một món xào thập cẩm với nhiều rau củ và loại thịt gì đó màu trắng, cuối cùng là những thanh nhìn như khúc gỗ màu nâu nhỏ bằng ngón tay. Ngoài ra còn một cốc nước màu đen giống như bố tôi uống lúc nãy. Tôi hít ngửi mùi thức ăn, mặc dù không rõ chúng được nấu từ những cái gì, nhưng mùi vị có vẻ như không khác biệt gì mấy so với những gì tôi ăn trước đây. Tôi lấy thìa để nếm thử cái thứ màu trắng nấu nhuyễn kia trước, có vẻ như nó quen thuộc nhất với tôi. Tôi chưa kịp đưa nó vào miệng thì mẹ tôi đã quát lên:

- Evan, cầu nguyện đã.

- Ơ, à, đúng rồi ạ.

Tôi giả bộ làm như chợt nhớ ra. Vậy là có cầu nguyện trước bữa ăn. Từ sau khi giải thích về tai nạn bất ngờ chính tôi cũng không biết là gì ngày hôm qua, có vẻ như trong nhà không thèm để ý tới mấy hành động đáng ngờ của tôi nữa. Lúc này, mọi người đã yên vị ở chỗ ngồi của mình. Họ khum tay trái lại và đặt vào bàn tay phải đang để mở hết cỡ, tạo thành một khoảng trống giữa hai bàn tay, rồi đưa nó lên cao, đầu hơi ngửa ra sau, mắt nhắm lại. Tôi cũng làm theo giống họ, nhưng vẫn ti hí để xem xem những hành động tiếp theo khác. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi:

- Hỡi đấng cứu thế vĩ đại và cao cả, cám ơn vì tất cả những gì ngài ban cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ thưởng thức những thức ăn này với lòng biết ơn thành kính vì chúng được sinh ra từ trí tuệ của ngài và sự nhọc nhằn của mảnh đất này, và không lãng phí tới mẩu cuối cùng. Baddu!

Cả nhà cùng đồng thanh. "Baddu!". Tôi cũng ú ớ nói theo nên tiếng của tôi bị trễ hơn mọi người một chút. Không ai để ý tới điều ấy. Sau khi nói lời nguyện xong, mọi người cúi người xuống thấp cho tới khi trán của họ chạm xuống bàn tay đang ngửa ra trước mặt. Nghi thức cũng rườm rà thật. Xong xuôi, chúng tôi bắt đầu ăn.

Thức ăn không quá tệ, nếu không muốn nói là rất ngon. Thứ được nấu nhuyễn màu trắng mùi vị không khác gì gạo, nhưng ngọt và dai hơn, những món khác đều rất vừa miệng. Tôi đã tưởng mình sẽ không ăn nổi mấy thanh nhìn giống que củi, nhưng hóa ra không đến nỗi nào, chúng giòn sần sật như mía và có vị hơi mặn. Eric trêu chọc tôi vì việc ăn mấy thứ đó, có lẽ hàng ngày Evan ko thích ăn chúng. Mọi người lại tiếp tục bàn bạc những câu chuyện dang dở khi nãy. Lúc này, chủ đề đã chuyển sang những người dân trong làng. Có nhiều cái tên được nói ra và những câu chuyện xung quanh họ mà tôi chẳng có chút ý niệm gì về chúng cả. Tôi chỉ dám im lặng ngồi nghe để tiếp thu thông tin, cố gắng nhớ được càng nhiều càng tốt. Có một cái tên được bố nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần là Liam và nhấn mạnh rằng ngày hôm nay tôi, Elly và mẹ sẽ ở nhà để gặp người đó, giúp đỡ người đó, còn ông và Eric sẽ ra ngoài đồng. Qua lời bố nói thì đó là một người đàn ông khó tính và có nhiều đòi hỏi cá nhân. Chẳng rõ ông ta có vừa lòng với tôi không. Bất giác tôi hơi có chút lo lắng. Lại một lần đầu tiên khác của tôi.

Đang giữa chừng bữa ăn, mẹ tôi bỗng nói:

- À, việc dọn chuồng sáng nay phải nhờ hai con rồi, Elly và Eric ạ. Sau khi ăn mẹ và Evan định sẽ tới Đền. Anh làm việc một mình được không, Elaija?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top