Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10:

Hakurei Reimu(trái) và Kirisame Marisa(phải)

------------------------------------------------------------------------------------------------

"Vậy là....bà đã hoàn thành 10 trang bản thảo?"

"Ừm...chắc thế, nhưng mà bà nghĩ cần phải sửa lại một chút, cho nên bà đang tính đi tìm tư liệu ở bên ngoài để xem"

Tôi và Kiyoshi đi dạo buổi sáng sớm ở quảng trường của vương quốc Merville lúc 6 giờ, lí do tôi nhờ thằng bé vì Shizu đang ngủ rất ngon, mà con bé lại có thói lười. Quả thật, tôi đã gọi hơn chục lần mà con bé vẫn không nghe thấy, trong khi thằng Kazuo cũng thuộc kiểu dậy muộn.
Tôi biết điều đó do lúc đi học Kazuo thường xuyên đến lớp trễ giờ.

Sao mà toàn người dậy muộn với ngủ muộn không, cảm giác mệt mỏi thật đấy...

May là Kiyoshi đã thức dậy từ trước đó rồi nên chúng tôi tiện thể ra ngoài luôn. Nói thì nói thế, chứ thằng bé có lối suy nghĩ cực kì logic và cẩn thận hơn cả ba người chúng tôi, giống như kiểu nó đã tính toán trước vài tình huống có thể xảy ra theo hai hướng khác nhau, hay thậm chí là mấy bước lận.

Nhưng mà có một điểm tôi cảm thấy nếu chúng tồn tại trong tính cách của thằng bé thì sẽ không ổn. Kiyoshi giải quyết mọi thứ một cách hời hợt và không được nghiêm túc cho lắm, cũng không quá ngạc nhiên vì khả năng suy nghĩ của nó nhanh nhưng nếu cứ làm như vậy thì sẽ rất khó để giải quyết các vấn đề sau này.

Chúng tôi quyết định tìm những nơi có thư viện ở gần tòa lâu đài, có đúng một căn nhà siêu lớn, gần bằng dinh thự, tôi không rõ thư viện này có tên gì, bên trong là một kho tàng sách.
Kiyoshi và tôi bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn đến thế, những cột đá làm bằng cẩm thạch màu trắng, bên trên trần được vẽ và trang trí theo họa tiết có hình quyển sách, và khung cảnh trông giống như bầu trời, còn có thêm một chiếc đèn chùm màu vàng treo ở trên nữa.
Cảm giác nơi đây chỉ dành cho giới thượng lưu hoặc quý tộc mới được vào vậy.

Hình như người ta rất chú trọng đến ngành văn học và kiến thức, ngoài tuyện cổ tích ra còn có sách dạy học, sách tranh, từ điển bách khoa, thơ, sách lịch sử, toán học, địa lý,...và nhiều mục khác nữa, nhưng thể loại manga hay truyện tranh thì chưa có, khá là tiếc.
Nói chung là cũng đa dạng và phong phú thật.

"Bà này..."

Kiyoshi gọi tôi sau khi đứng loanh quanh ở mục truyện cổ tích

"Có chuyện gì thế?"

Tôi hỏi

"Bà có nghĩ chỗ này thiếu gì đó không?"

"Hử? Chỗ này có gì mà thiếu?"

"Cháu cảm thấy họ thiếu các thể loại truyện khác, bà thấy không, cháu tìm hết chỗ này rồi, xem hết cả mấy mục rồi mà không thấy"

"..."

Việc này thật kì lạ, mặc dù tôi biết đúng là họ viết rất nhiều truyện cổ tích, nhưng tại sao họ lại không cho ra các thể loại khác, có phải do họ không biết đến chúng hay họ không xuất bản chúng?

"Bà sao thế?"

Kiyoshi đập nhẹ vào đầu tôi hỏi khi thấy tôi cứ đơ người ra.

"À không, chỉ là bà cảm thấy có gì đó sai sai"

"Cháu cũng thấy như vậy, có nên đi hỏi thử không?"

"Tùy cháu, nhưng mà bà nghĩ là đừng hỏi vội, chỉ cần nhìn qua thôi cũng có thể đoán ra một phần của nguyên nhân rồi"

"Vậy bà tính làm gì?"

"Kể cả có hỏi hay không thì cũng không ảnh hưởng đến việc viết bản thảo của bà, bây giờ cháu không cần phải lo lắng, cứ để bà hỏi thẳng người có chuyên môn trong việc này"

Đành phải vậy, do vấn đề mà chúng tôi nghi ngờ rơi vào kiểu khá nghiêm trọng nên việc tìm một công chức cấp cao làm trong lĩnh vực này để hỏi sẽ rõ ràng hơn nhiều so với việc đi hỏi thủ thư ở đây, chỉ có trình tự hỏi sẽ gặp khó khăn hơn vì mất khá nhiều thời gian. Như vậy, sau khi tìm hiểu về nền văn học ở vùng này, tôi cảm thấy chúng vẫn còn chưa có nhiều thể loại viết truyện khác, có thể nói là ở đây khá hạn hẹp.

Vừa ra khỏi cửa, chúng tôi gặp ngay cô gái tóc trắng mặc đồ đen, lần này cô ấy lại đứng ở phía trên nóc dinh thự, bằng...một...chân. Tay của cô ấy đang cử động như điều khiển cái gì đó, và ngay bên cạnh, người thủ thư đang bị trói lơ lửng giữa trời, theo như mắt tôi thấy, và chúng lại bắt đầu phát sáng lên một lúc, cô gái lại quay ra nhìn chằm chặp vào tôi, cười một cách mỉa mai.

"Đó có phải là?"

Kiyoshi chỉ tay về cô gái đó

"Phải, là cô gái tóc trắng mà bà đã kể cho cháu"

"Cô ấy đang trói cô thủ thư đấy bà"

"Rồi rồi"

Tôi rút khẩu súng, thay đạn, nhắm vào thứ vô hình xung quanh người thủ thư, và bắn

/Pằng/

Có gì đó đứt, tôi sử dụng năng lực không gian, kết quả nhìn thấy những sợi trông như tơ trong suốt

Cô gái làm hành động như kéo sợi tơ đó

"Ôi trời, chưa gì đã gặp phải lưu manh rồi sao?"

"Chỉ đơn giản làm theo suy nghĩ thôi, giống như thấy người là cứu vậy"

Kiyoshi nói thay tôi

"Thích lo chuyện bao đồng ghê nhỉ? Tôi cũng chỉ đang nói chuyện với cô thủ thư này thôi nên đừng tưởng nhầm nhé"

Qua lời nói của cô gái cùng ánh mắt vô hồn kia, tôi đoán cô ấy cũng không có ý xấu, nhưng thái độ đó là sao chứ?

"À mà quên, chủ nhân của tôi nói muốn tìm cô nên hãy đi theo tôi"

"Thả người thủ thư xuống đã"

"Được"

Cô gái cắt dây, cô thủ thư rơi xuống, Kiyoshi đỡ lấy

"Dù sao thì người này hết giá trị lợi dụng rồi, giữ lại cũng chẳng làm được gì..."

Tự nhiên tôi có cảm giác cô gái kia đang tính mưu gì đấy mà nạn nhân là tôi, phải cảnh giác mới được, dù cho cô ấy không hãm hại ai, nhưng giọng của cô ấy đang thay đổi theo hướng xấu hơn.

"Trước hết, tên cô là gì?"

"Melanie"

Chính là tên của tác giả đã viết cuốn "Chuyến du ngoạn của tinh linh hồ nước"
Cả cái tên lẫn văn phong đều khác hoàn toàn so với tính cách của người con gái này, tôi bắt đầu nghi ngờ sự thật về cô gái có tên Melanie này.

"Tôi là Yukiko, kia là Kiyoshi"

Ánh mắt của cô gái lại chằm chặp nhìn tôi lần nữa

"Là cô à? Chủ nhân của tôi nói nếu thấy ai tên như này thì đưa tới lâu đài, không ngờ lại gặp ở đây"

Không rõ mối quan hệ của Melanie với người cô ấy gọi là 'chủ nhân' là gì, nhưng tôi dám chắc là con người đó có thể biết đến tôi cũng như việc tôi đến đây.

Khoan...nếu như suy nghĩ lại tất cả những sự việc vừa xảy ra mới đây, từ việc chúng tôi phải đi truy tìm tung tích của một kẻ vô hình đến hiện tại có rất nhiều thứ liên quan đến nhau, có thể có khả năng kẻ vô hình đó có mối liên kết với tòa lâu đài kia, chỉ cần tôi vào được nơi đấy là có thể tìm thấy hắn.
Mà còn một điều nữa, dấu gạch đỏ - thứ biểu hiện của người có thể sẽ ở trong băng mà tôi đang tìm kiếm đang nằm tại tòa lâu đài, điều này đã khẳng định được cảm nhận của tôi là chính xác.

Đây chính là cơ hội của tôi, nhưng nếu chỉ nhìn phần này thì chưa đủ, bởi vì không ai dám chắc là tòa lâu đài kia có mối nguy gì đang rình rập chờ sẵn, đặc biệt là Hải Quân. Một nơi rộng lớn như thế này ít nhiều cũng phải có những nơi dùng để liên lạc tới họ. Tất nhiên không phải là tôi sợ Hải Quân, mà việc dính dáng đến họ sẽ làm cho công việc của tôi bị gián đoạn, điều này hoàn toàn không ổn.

"Vậy cô có muốn đến trang viên không? chủ nhân của tôi không ép buộc điều này"

Melanie nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi

"Hiện tại thì chưa, hãy cho chúng tôi ba ngày, sau khi cân nhắc thật cẩn thận, chúng tôi sẽ đến đó"

"Được, lúc đó tôi sẽ chờ ở ngoài"

Sau đó cô gái nhảy xuống và biến mất không dấu vết.

"Trông như quản gia ấy..."

Kiyoshi nói

Tôi quay lại

"Bây giờ phải mau chóng quay về thông báo cho hai người kia nữa, đi thôi"

Chúng tôi rời cổng, để lại người thủ thư đứng ở phía sau.

Có vẻ ngày hôm nay sẽ cần giải quyết một số công việc đây.

________________________________________________________________

"Ờ...tao hiểu rồi"

"Bà và chú đã gặp cô gái đó? Lại còn là tác giả của truyện mà cháu thích nữa? Sao bà không gọi cháu hảảảảả???"

"Thôi nào"

Kazuo và Shizu nghe việc sáng nay, ai nấy đều cảm thấy khá bất ngờ, và Shizu đang là người mang khuôn mặt thể hiện sự cực kì nuối tiếc nhiều hơn. Khỏi cần hỏi cũng thấy được.
Đừng có nhìn bà với ánh mắt đó nữa!

Gọi mãi rồi có chịu dậy đâu mà còn bày đặt chứ...

Con bé lại cầm cổ tôi lắc lia lịa, may là tôi không nói gì thêm, không chắc là bị bóp cổ như chơi...











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top