Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Tìm nhà lẫn thức ăn

Những tia năng bắt đầu chiếu xuống, soi rọi những vết đã lành một phần từ cuộc chiến trước. Tôi dần tỉnh lại với cảm giác mệt mỗi và cồn cào trong bụng.
Nói mới nhớ thì từ cuộc chiến đó tôi cũng chưa có cái gì vào bụng. Hôm nay tôi lại phải lang thang để tìm thức ăn nữa à? Chán thật đấy, nhưng đành chịu vậy.

Tôi đứng dậy rồi bắt đầu đi đại về một hướng nào đó. Dù những vết thương đã lành và tôi không còn cảm thấy đau nữa. Nhưng cảm giác đói bụng và mệt mỗi vẫn còn, nên tôi không thể đi đứng đàng hoàng được.

Tiếp tục rải bước và hy vọng tìm được gì đó có thể ăn. Trên đường đi, tôi lại rơi vào những suy nghĩ linh tinh. Sự chán nản luôn khiến tôi rơi vào những dòng suy nghĩ vô nghĩa. Đôi khi chỉ hiện ra chứ không hề có ý nghĩa gì.

----------------------------------------------

<Kỹ năng [Kháng mệt mỗi] đã tăng Level từ 4 lên 5>

----------------------------------------------

Một thông báo hiện ra kéo tôi khỏi những dòng suy nghĩ. Tôi quên nãy giờ vẫn đang đi. Việc đấm chìm trong trí tưởng tượng đã khiến tôi quên luôn cơn đói bụng và mệt mỗi.
Nhưng tệ thật đấy, việc bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ khiến tôi có những cảm giác đó lại rồi. Chân tôi nó cảm giác như bị tê cứng và không thể di chuyển được. Bụng thì cũng đã réo không ngừng.

Mệt quá, tôi phải tìm gì để ăn đây. Ngó qua ngó lại, tôi vẫn chỉ thấy những cái cây. Vô vọng quá, so với trận chiến kia thì cái cảm giác đói nó khó chịu hơn nhiều. Làm ơn xuất hiện gì đó đi. Đang thang vãn và cố nhìn xung quanh, tôi bổng thấy 1 hình bóng nhỏ màu trắng.

Thức ăn?
Tôi bật bước chân thầm lặn và bắt đầu tiếp cận lại thứ đó. Sau khi di chuyển đủ gần tôi mới xác nhận được. Đúng là thức ăn rồi!! Tuyệt vời luôn. Đặc biệt khi nó còn là một con thỏ nhìn mập mạp.

Tôi không tự chủ được mà liền lao nhanh tới chỗ con thỏ đó. Không quá khó để nó nhận thấy khi tôi lao đến quá lộ liễu. Nó giật mình và bắt đầu chạy đi. Không để nó chạy đi dễ dàng, tôi phóng ra hơi thở rồng. Nó bay tới khiến con thỏ giật mình lách sang một bên, điều đó tạo cơ hội cho tôi phóng lên và chụp lấy nó bằng 2 chân trước.

Cơn đói khát gần như đã chiếm trọn tôi. tôi lấy 2 chân trước ghìm con thỏ xuống đất. Nó bắt đầu giãy giụa trong vô vọng. Mặc kệ hành động đó, tôi liền cắn vào phần lưng của nó. giật đứt phần da ra. Con thỏ la lên một tiếng rõ lớn, nó lại càng giãy mạnh hơn.

Tôi tiếp tục cắn vào phần thịt đang lộ ra và giật đứt nó rồi nhai ngấu nghiến. Dấu hiệu chống cự của con thỏ dần yếu đi. Thân nó bổng co giật những cái nhẹ. Nhưng tôi vẫn mặt kệ và tiếp tục ăn phần thịt đang lộ ra đó.

----------------------------------------------

([Dragon Egg] nhận được 70 điểm kinh nghiệm)

(Danh hiệu [Trứng biết đi] giúp tăng thêm 35 điểm kinh nghiệm)

(Cấp của [Dragon Egg] tăng từ 18 lên 19)

----------------------------------------------

Và con thỏ đã chết trong lúc tôi đang ăn nó. Dù vậy tôi vẫn mặc kệ và ăn tiếp phần thịt còn lại. Và cứ thế tôi đã ăn sạch những bộ phận ăn được của con thỏ.
Cảm giác đói bụng biến mất, thay vào đó là một cảm giác no bụng. Quá tuyệt vời khi tôi cuối cùng cũng có gì đó bỏ vào bụng.

Được rồi, giờ tôi làm gì đây. Hay là nghĩ chân chút nhỉ? Không được, chân đã hết mệt mỗi rồi. Dù gì nãy giờ tôi cũng cho nó nghĩ trong lúc ăn rồi. Vấn đề đói bụng tạm thời được giải quyết, giờ tôi cần phải tìm một chỗ tạm trú. 
Nếu con thỏ ở đây thì có nghĩ quanh đây hẳn phải có cái cây hay thứ gì đó tương tự vậy để làm lương thực cho con thỏ.

Nên nếu cứ đi quanh đây chắc hẵng sẽ tìm thấy thứ gì làm nguồn lương thực tạm thời. Với suy nghĩ đó, tôi bắt đầu leo lên cây và di chuyển trên đó để dễ bề tìm kiếm.
Cuộc tìm kiếm kết thúc lúc trời chiều tối, và tôi đã tìm được một cái cây có quả trên đó. Cuối cùng thì tôi đã có nhà mới rồi. Cứ tưởng sẽ phải lang thang thêm hai ba ngày nữa mới có chứ.

Đi tìm mệt quá rồi, phải nghĩ chút thôi. Tôi leo lên trên cái cây đó và nằm vào cành cây to nhất. Tôi ngáp lên một tiếng rồi nhắm mắt lại, để ý thức rơi vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau thức dậy, tôi vội vương người rồi hái trái gần nhất. Hôm qua tôi cũng chưa ăn hay giám định, nên giờ tôi phải chắc chắn nó không có đọc.

----------------------------------------------

Liquit

<Loài trái cây mọng nước có hương vị như rượu nhưng không gây say, Có giá trị rất cao trong trao đổi, Nó còn được dùng làm nước uống hoàng gia ở một số vương quốc con người, hay vật phẩm hiến tế cho các tinh linh>

----------------------------------------------

Nó đỉnh tới vậy sao?
Tôi đưa nó và miệng và cắn nát, nước bên trong nó bắt đầu bắn ra cứ như một trái bóng bị vỡ. Đúng như trong miêu tả, vị nó có hơi chát và rất giống với rượu. Tôi cũng chưa thử uống rượu bao giờ nhưng mùi hương thì tôi vẫn nhớ.

Không tệ lắm. Nó cũng ngon, có thể rượu ở thế giới trước cũng ngon như này. Tôi vừa nghĩ vừa hái trái thứ hai cho vào miệng. 
Sau khi ăn hai trái tôi bắt đầu leo xuống và định đi tìm thêm thức ăn. Con thỏ hôm qua khiến tôi no, nhưng ngủ xong thì tôi đói lại rồi. 

Sẽ rất tốt nếu như trái này thay thế làm thức ăn được. Nhưng đáng tiết là nó chỉ như một quả bóng. Vẻ ngoài to tròn, căng, mọng nhưng bên trong chỉ toàn là nước. Nếu tôi không tìm gì khác để làm thức ăn chính thì sẽ chết vì đói thôi.

Cứ cư trú ở đây tạm thời đi.
Giờ thì tôi sẽ tạm đi vào rừng để tìm thức ăn, tối rồi về. Mà chắc tôi cũng nên tập đánh dấu lại để tránh việc lạc mất nhà. Mấy ngày lang thang vừa rồi khiến tôi đủ mệt rồi. Dù tính ra mới 3 ngày gì đó, nhưng nó đủ làm tôi khổ rồi.

Dù tôi có cách khác là đợi ở đây, vì có thể nơi này là cũng một nguồn lương thực của sinh vật khác, nếu đợi thì chắc sẽ có khả năng một con nào đó mò tới đây và tôi có thể tận dụng cơ hội đó giết nó.
Nhưng giờ tôi đói lắm rồi, chủ động luôn mang lại thành quả tốt hơn mà. Tôi thà tự đi kiếm mồi còn hơn, để mồi tự mò đến.

Lảm nhảm thế đủ rồi, đi kiếm thôi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top