Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33: Cuộc chạm trán nhỏ với quái vật rank B

Con hổ ấy đang ngấu nghiến con mồi mà chẳng để ý xung quanh, sẽ rất thích hợp nếu tôi tấn công nó lúc này. Chỉ có điều, thứ sức mạnh gì mà làm tín hiệu cảm quan nhiễu động đến thế. Nó khiến tôi cảm thấy thật đáng quan ngại, tôi không chắc là bản thân  có nên tấn công nó hay không nữa. Dù gì thì nó cũng đã có bửa ăn của bản thân rồi, nên chắc chắn sẽ không tấn công tôi bây giờ. Đúng là bây giờ tôi rất đói, nhưng nếu chọc giận một loài mà sức mạnh có khi hơn tôi, thì không sáng suốt lắm. Phải giám định mới được, phụ thuộc vào sức mạnh của nó, tôi sẽ đưa ra quyết định. Tập trung vào con vật ấy và rồi một bảng trạng thái hiện ra trước mắt tôi, nhưng mà..

--------------------------------------------------------

{Thông tin chung}
Tên:
Chủng loài: Great Storm Tiger
Rank: B
Cấp độ: 20/125
Trạng thái: Không thõa mãn, đói bụng

{Chỉ số}

Health: 723/827

Magicka: 420/543

Stamina: 632/792

Sức mạnh: 932             Trí tuệ: 430

Ma thuật: 432                Phòng thủ: 762

Tốc độ: 820                     Chính xác: 532

May mắn: 65

{Kỹ năng bẩm sinh}

[Không thể xác định]

{Kỹ năng kháng}

[Không thể xác định]

{Kỹ năng sỡ hữu}

[Không thể xác định]

{Danh hiệu}

[Không thể xác định]

--------------------------------------------------------

Sức mạnh kiểu quái gì thế kia, nó phải gắp hai, à không gấp 3 lần chỉ số của tôi. Cách biệt có hai bậc thôi nhưng sức mạnh lại chênh lệch nhiều thế. Tôi vô thức nuốt nước bọt, thật may mắn khi tôi không vô tình chọc giận con quái vật ấy. Chạy thôi, phải chạy khỏi đây thôi, chứ tôi không muốn dây dưa gì tới con quái vật này đâu. Tôi đập cánh vội vàng và nâng độ cao của bản thân, nhưng lại không nhận ra bản thân đã vô tình phá bỏ kỹ năng ẩn thân. Khiến cho sự hiện diện của tôi bị con hổ chú ý đến. 

Đang bay hối hả mà không quay đầu nhìn lại, tôi đột nhiên bị đánh bật ra khỏi vị trí hiện tại. Cơ thể tôi mất thăng bằng và rồi rơi xuống, vẫn chưa hoàn hồn lại. Một luồn gió mạnh bạo khác đánh thẳng vào người tôi, khiên da tôi tóe máu và cả người bị hất lên trên. 
Cái quái gì vừa xảy ra vậy!?
Tôi tự hỏi, nhưng rồi mau chóng gạt nó qua một bên, cố lấy lại thế cân bằng. Đôi cánh tôi đã bị tổn thương đôi chút, nhưng vẫn hoạt động được. Tôi cố để giữ bản thân không bị rơi xuống, nhưng rồi một luồn gió khác lại bay lên, nó cuốn theo màn sương và tạo ra một lỗ hỏng giữa trời. 

Nó đánh trúng và lần nửa lại khiến vài phần da tôi rách ra và tóe máu, tôi cắng răng và chịu đựng cơn đau, giữ bản thân bình tĩnh. Cố quan sát thứ gì vừa làm vậy, và bên dưới, một bóng hình to lớn đang nhìn lên. Chẳng thứ gì khác ngoài con hổ ấy, nó lần nữa phóng lên một cơn gió khác. Tôi nhanh chóng, đập cánh đẩy bản thân ra khỏi vị trí hiện tại. 
Không ổn, không ổn một tí nào cả, cứ thế này chết lần nữa cũng là chuyện sớm muốn. Phải thoát khỏi đây nhanh. Một luồn gió lao lên vị trí của tôi ban nãy và bay cao lên, khuyết một lỗ dẫn thẳng lên trời. Tôi nhìn theo hướng nó bay lên và chợt nghĩ ra một ý tưởng và rồi đập cánh cao bay cao lên nhất có thể.

Nó không biết bay nên chắc chắn sẽ bị màn sương khuất tầm nhìn, tôi phải tận dụng độ cao để trốn sau màn sương và làm nó mất dấu. Dù có đang bay thì khi nó đuổi theo chắc chắn tôi sẽ không thể nào vượt qua cái tốc độ của nó đâu, phải khiến nó mất dấu của tôi thì chạy đi mới là điều khả thi. Đang cố bay lên trên, tôi nhận ra một sự kì lạ, màn sương mù xung quanh bắt đầu có dấu hiệu của sự xoay chuyển. 
Này, này đừng bảo là nó tạo được lốc xoáy đấy nhé? 
Tôi cảm thấy một điều không lành, liền tăng tốc, cố để thoát khỏi màn sương mù đang vay quanh. Nhưng thời gian càng trôi, tôi càng bị một lực hút vô hình cuốn lấy. Tôi cố điều chỉnh và giữ tư thế của bản thân không bị cuốn vào vòng xoáy. 

Và rồi tôi phóng lên cao, vượt qua khỏi vòng xoáy lên được trên màn sương. Tôi bay cách xa khỏi màn xương và rồi quay đầu nhìn lại cái vòng xoáy ấy. Một vòng xoáy giữa lớp xương đang dần mở rộng, trong nó thật đáng sợ và chết chóc. Cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhỏm và bắt đầu bay chậm rãi lại để đôi cánh thư giãn. Nhưng rồi một luồn gió lại bay vút lên, tuy không đánh trúng, nhưng nó lại mở ra tầm nhìn cho con hổ. Tôi hoảng hồn khi luồn gió ấy bay vụt qua đầu mình, tôi cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng chuyển hướng. Nhưng một luồn gió lại bay nhanh, sượt qua đôi cánh của tôi. Tuy không đủ khiến tôi mất thăng bằng, nhưng nó lại khiến tôi cảm nhận được một cơn đau khủng khiếp tại phần chóp cánh. Dù chỉ đơn giản là sượt qua, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được đòn vừa rồi. Chắc chắn không phải là thứ đã trúng tôi vài lần trước đó, nó bay nhanh khủng khiếp và sắt như dao.

Tôi ớn lạnh và rồi thúc dục bản thân bay đi nhanh nhất có thể, mặc kệ cho đôi cánh đã mệt rã rồi. Tôi vẫn tiếp tục vượt qua giới hạn và bay, và sau vài chục phút bay và né đòn. Những đòn đánh chậm rãi biết mất, tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục bay để đảm bảo an toàn. Sau vài phút bay trong vô định. đôi cánh đã trở nên vô cùng nhức và không thể tiếp tục cử động mạnh nữa. Người tôi thấm đẫm mồ hôi, và hơi thở thì năng nhọc, tôi bắt đầu để bản thân lướt theo làn gió. 

Chẳng rõ là con hổ ấy đã ngừng tấn công từ lúc nào, nhưng tôi nghĩ là nó đã bỏ cuộc rồi. An toàn rồi đúng không, thầm nghĩ trong đầu, tôi lảo đảo dần hạ độ cao xuống. Cố dùng những sức lực còn lại của bản thân để đáp xuống an toàn. Nhưng cũng không tránh được tình trạng, bản thân chịu sát thương. Những cú đập cánh yếu ớt của tôi không đủ sức để giảm được lực rơi của cơ thể,  khiến cơ thể tôi đập mạnh xuống đất và bị kéo về phía trước một đoàn ngắn. 

Tôi mệt mỗi và chẳng còn đủ sức lực để thúc đẩy bản thân đứng dậy, và cứ thế tôi nhắm con mắt mệt mõi lại và chìm vào giấc ngủ. Một màu tối đen phủ lấy ý thức và suy nghĩ tôi khiến bản thân cũng chẳng rõ bên ngoài như nào.
...
Chẳng rõ đã qua bao lâu, nhưng tôi dần tỉnh dậy trong màn đêm. Cơ thể đã phai đi sự mệt mỗi lúc trước, và đã lấy lại được năng lượng. Tôi đứng dậy và quán sát lại cơ thể bản thân, những vết sẹo chưa lành hẳn. Thật may mắn khi chúng đều là những đòn tấn công yếu và chỉ khiến tôi bị thương đôi chút. Chỉ số ma thuật của con vật ấy tuy không cao bằng những chỉ số còn lại, nhưng rõ ràng vẫn là rất lớn so với tôi.

Thật ảo diệu khi tôi vẫn còn sống nhỉ? 
Phải cảm tạ vào may mắn khi con vật đó chỉ thiên về vật lý, chỉ cần con hổ đấy có sức manh ma thuật cao hơn đôi chút thôi. Có khi tôi đã phải đôi mặt với cái chết lần nữa rồi, tôi nở một nụ cười mỉm để lòng mình nhẹ hơn. Chỉ cách nhau có hai cấp bậc nhưng tôi với nó lại có sự chênh lệch sức mạnh quá lớn. Nếu như tôi và nó gặp nhau ở dưới mặt đất, thì tôi đã hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn rồi. Chẳng biết là trong khu rừng này có bao nhiêu con như nó đây, nghĩ thôi thì động lực rời khỏi chỗ này của tôi lại lớn hơn rồi.  

Khu rừng này, dù đôi lúc trong thật yên bình, nhưng nguy hiểm thì vẫn luôn rình rậm. Đặc biệt khi tôi đang ở khá sâu trong khu rừng này, bậc B cũng đã thấy qua rồi, chẳng biết ngày nào đó khi gặp được bậc A, thì thứ sức mạnh mà tôi chứng kiến nó sẽ kinh dị tới mức nào. Đang chìm trong những suy nghĩ, thì tôi bị kéo về thực tại bằng tiếng kêu của chiếc bụng đói của mình. Thôi, tôi không nên nghĩ về nó nữa, nghĩ về nó mãi cũng chẳng có giúp bản thân được gì. Tôi nên tập trung vào vấn đề trước mắt, bậc B cũng đáng sợ đấy nhưng một ngày nào đó tôi cũng sẽ phát triển và vượt qua nó thôi.

Giờ việc trước mắt là tôi nên đi kiếm đồ ăn chứ không phải là nghĩ vẫn vơ về những gì vừa xảy ra. Tôi vội gạc đi những thứ đang bủa quay suy nghĩ của bản thân và rồi tích tụ hơi thở rồng. Phóng nó đi để tạo ra một chỗ đủ thoán để cất cánh, rồi lấy đà và phóng bản thân lên không trung. Bắt đầu nâng độ cao bản thân để lấy tầm nhìn và rồi định hướng. Phần vách núi gần nhất mà tôi thấy được, thì cũng chưa lệch đi là mấy. Tôi dần bay xuống và rồi nhìn xung quanh, một khúc sông thấp thoáng xuất hiện ở phía sau. Hơi khó nhìn nhưng đó chắc chắn là khúc sông vừa nãy, và tôi khá chắc con hổ đấy vẫn chưa đi xa khỏi nó đâu.

Trong khi đang cố quan sát và tìm ra một khúc sông khác, tôi mập mờ tìm thấy một màu xanh nước đằng xa. Nó khá khó xác định vì màn sương đã che khuất đi phần lớn bề mặt, nhưng tôi khá chắc nó chính là một con sông. Sẽ tốt hơn cho tôi, nếu đi theo hướng sông bên kia thay vì quay lại nơi bản thân vừa xém chết. Mà hy vọng là trên đường đi sẽ không gặp một con vật bậc B nào khác. Tôi cười cợt để bản thân có thêm tinh thần và rồi bay về hướng khúc sông ở đằng xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top