Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17 - Bên nhau rồi lại đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng đợi e nói hết lời. Phong ghé sát mặt em, hôn thật mạnh thật sâu môi em. Như chưa đủ. Anh ấy kéo ngừoi em lại gần anh ấy nhất có thể. Ghì chặt vòng tay. Nuốt hết những giọt nước mắt của em.
- Anh yêu em Vy
- Phong e cũng yêu anh....

Tình yêu thăng hoa là lúc con người ta muốn hoà quyện vào nhau. Từ lúc gặp Phong đến giờ có hơn 3 tháng nhưng đã rất nhanh chóng chúng em hiểu được tình cảm của nhau. E lại một lần nữa khẳng định câu nói: "Sinh ra để dành cho nhau " đó mấy chị.
Từ giờ Vy đã có người yêu, là bác sĩ đẹp trai. Tên Đình Phong nhé. Ở ngoài các chị có gặp ảnh nào tên Đình Phong thì dè chừng khéo là hàng của em nha =)))

Tay Phong  ôm chặt lấy em. Ghì mạnh e xuống giường. Miệng ngậm chặt đôi môi đến sưng đỏ. E chỉ còn cách mở thật to miêng để đón nhận. Khó thở mà =))) Bức người đến quá đáng.
- Giờ em chính thức là người của anh rồi. Đi đâu làm gì nghĩ gì đều phải nhớ đến anh biết chưa?
Đang cảnh nóng thì nói mấy lời ngọt ngào llàm chị em đọc truyện mất hứng. Hâh Hành động đi.

- Ko thèm làm người của anh. Đừng mộng mơ!

Phong ghé vào người em . Cù léc buồn cười đến chảy nước mắt. Hai đứa nô cười đùa đến mức giường như muốn sập luôn mất. 

Bỗng có tiếng gõ cửa. E ra hiệu im lặng suỵt suỵt. Xấu hổ chết đi được.
Phong vừa đứng dậy ra mở cửa vừa nhìn em cười nham hiểm. Ghét quá thể luôn!
Là cô Hoa mang thuốc lên.

- Cháu bôi đi, bong gân ko bó lá thì fai chịu khó bôi thuốc vào cho nhanh khỏi.
- Cháu cảm ơn cô.

- Để a bôi giùm em nha Vy.
Phong cười cười đùa em. Tốt tính thân thiết quá nha.
Cô Hoa  biết ý nên bảo:
- Cô đi ngủ tiếp, hai đứa bôi thuốc rồi đi ngủ.

E Ngại đỏ chín cả mặt. Dù gì cũng có người lớn tuổi trong nhà. Vậy mà hai đứa chẳng thèm quan tâm cứ vô tư đùa hét trong phòng.

- Cô Hoa tốt bụng lắm. Làm ở đây cô hay phụ giúp việc ở phòng khám. Tối đến lại cơm nước. Như ng mẹ thứ 2 của anh.
- Cô có gia đình ko anh?
- Có chứ, nhà cô nghèo quá nên fai đi làm mướn hàng tháng gửi về cho con nhỏ đi học.
- Con cô còn nhỏ sao anh?
- Uh, tại cô nhỏ người quá. Nên mãi mới lấy được chồng. Chồng cô ấy có 1 đời vk xong bỏ vk nhưng ko có con. Nhà hai vk ck chẳng có gì.

Cuộc sống mà. Ng giàu nhiều lắm nhưng ng nghèo còn nhiều hơn. Nhìn người phụ nữ tần tảo như cô Hoa. E lại nghĩ đến phận đàn bà của mình. Sau này chưa biết sướng hay khổ, nhưng trc mắt,  tụi em sẽ vượt qua khoảng cách địa lý như thế nào đây???? Liệu em có nên nói cho anh ấy, e từng có bầu và bị sảy thai ko???? Những suy nghĩ ấy làm em có nghĩ hàng trăm hàng nghìn lần mà vẫn chưa tìm được ra câu trả lời ổn thoả.

Trăng trong hồ là trăng trên trời
Người trước mặt là người trong lòng....

Hãy biết quý trọng những gì ngay trước mắt mình, thứ xa xỉ phù du quanh ta ko thuộc về mình đâu ạ.

Người đàn ông ngay trước mặt em kia chính là người trong lòng em rồi. Phong nhẹ nhàng bôi thuốc cho em. Đúng là bác sĩ có khác, nhẹ nhàng cẩn thận từng ly từng tí như chỉ sợ em đau. Giờ em đã hiểu tại sao mẹ nói lấy ck bác sĩ rất có lợi. Sức khỏe là điều quý giá nhất, còn điều gì tốt đẹp hơn nếu luôn có 1 bác sĩ bên cạnh chăm sóc sức khỏe cho mình. Và đặc biệt là anh ấy rất đẹp trai =)))
Đúng là lúc yêu, đến quả rắm ngửi của nhau còn thấy thơm =))))

E tranh thủ quan sát xung quanh phòng, một màu ghi lạnh lẽo, ko có gì đặc sắc. Phong từ bé nhìn đã rất thông minh sáng sủa.
Tấm ảnh anh mặc áo blue trăng đẹp quá. Dù anh lạnh lùng và bị chụp lén. Ko biết đã có bao nhiêu cô gái siêu lòng vì anh, anh đã có bao nhiêu mối tình rồi. Trên chiếc giường này có bao nhiêu cô gái từng đươc nằm ôm anh....
Nhưng em KO CÓ QUYỀN để hỏi về những điều đó. E ko thể.

Qua bức ảnh gia đình, nhà Phong có 4 người, Bố mẹ anh sống cùng gia đình anh trai bên Quận 7, vì chị dâu sắp sinh nên sang đó tiện bề chăm sóc. Anh đã sống riêng gia đình được 4 năm. Túm lại gia đình bình thường ko có gì đáng chú ý lắm. Bố mẹ anh đều là công chức đã nghỉ hưu.

Em biết một chút về gia đình Phong nên cũng yên tâm phần nào. Người ngoài Bắc chúng em thường tính toán. Ko ít thì nhiều. Trong đầu em cũng vậy. Cũng muốn được biết gdinh Phong có tử tế ko? Qua nhìn nhận gia đình mình cũng biết phần nào về con ngừoi của người ta đó mấy chị.

- Đã đỡ đau hơn chưa Vy?
- Đỡ chút chút. Được đích thân bác sĩ Phong chăm sóc, hạnh phúc quá ta.
- Anh mới là người hạnh phúc khi được gặp em và chăm sóc emz
- Dẻo cái miệng quá. Bao nhiêu cô gái chết với cái miệng này rồi.
- Haha sơ qua thì cũng đếm đủ các ngón tay :)))
- Em sợ anh quá đó anh Phong.
- Sao sợ? Sợ vì anh đẹp trai hay sợ vì anh quá hấp dẫn =)))
- Haha cả hai có được ko? ^^
- Được, được luôn.
Phong kéo em lại ôm chặt.
- Anh yêu em lắm. Yêu e lắm luôn.
- Ai xạo làm chó nha =)))
- Làm chó cũng vẫn yêu em

Haha, buồn cười quá đó mấy chị. Tình yêu, e đã hiểu nó là gì rồi. Nó là nụ cười, là sự hạnh phúc, là bên nhau. Ko nghĩ cuối cùng em lại có thể tìm được tình yêu của cuộc đời mình đơn giản như vậy.

Tối hôm đó Phong và em ko có gì cả =))) hoàn toàn trong sáng. Chúng em chỉ ôm nhau ngủ trong niềm hạnh phúc và bình yên. Mong bão tố ko bao giờ đến để những phút giây như vậy la mãi mãi.
Phong nói tha cho em đêm nay haha A ấy hnay đi lại mấy trăm km rồi chân em cũng đang đau. Sợ em ko tải được =)))
Lần sau thì em sẽ ko thoát khoi tay anh ấy đâu =))))

<Làm ơn đừng chửi tác giả vì ko có 18+ nhé > =))))

Sáng hôm sau tụi em ăn sáng tại nhà , Cô Hoa nấu. A Phong phải ghé qua bệnh viện nên bảo em ở nhà với cô Hoa. Trưa anh về đón em đi ăn.
Các chị đừng thắc mắc tại sao a Phong bận vậy trong khi Các bsi khác ko thế. E nói thật là tuỳ từng bộ phận. Tuỳ từng khoa. Nhưng chỗ anh ấy thì ngày lấy số ko bao giờ dưới 200. Là phó khoa hay fai túc trực ở Bệnh viên. Lấy bsi có lẽ đây là sự hy sinh lớn lao nhất đó ạ.

Sáng nay đoàn cty em đi chợ nổi Cái Răng. Còn con Vy này thì chân đau, loanh quanh ở nhà lão Phong. Hx hx
Tại lão Phong hết. Về miền Tây các chị nhất định phải xuôi thuyền ba lá vào rừng Tràm Trà sư, tắm biển Mũi Nai Hà Tiên, ghé thăm Miếu bà chúa Xử nổi tiếng, về xứ Tây Đô đi chợ nổi Cái Răng và thưởng thức các món ăn miền Sông nước. Thế mới thấy đủ hết vẻ đẹp mộc mạc đơn sơ mà đẹp đẽ nơi đây. E rất tiếc phải dừng chuyến đi sớm. Hx hx

Cô Hoa đang dọn dẹp phòng khám.
- Cô ơi, bình thường anh Phong ko khám giờ hành chính ạ.
- Đungs rồi cô. UhPhong khám ngoài giờ, co nhóm bạn trong bệnh viện đến hỗ trợ.
- Vậy thì chắc ko có thời gian khác ngoài khám bệnh và chữa bệnh rồi cô ạ :(((
- Cháu đừng buồn. Tôi nói coo Vy nghe, cậu Phong vừa đẹp trai, vừa hiền, kiếm ra tiền lại rất tốt tính, gia đình bệnh nhân nghèo là cậu ấy khám miễn phí cho đấy. Cậu ấy đối xử với cô rất phải phép. Người tốt như vậy cháu fai nắm giữ. Buông ra bị đám con gái chúng nó hốt luôn đó cháu ơi.
- Cô Hoa PR cậu chủ dữ quá. Cháu giữ ko nổi đâu cô.
- Cậu Phong yêu cô nhiều lắm đấy. Tôi thấy được từ ánh mắt cậu ấy nhìn cô. Từ sự chăm sóc của cậu ấy dành cho cô. Và đây là lần đầu tiên tôi tháy cậu Phong dẫn bạn gái về nhà trong 3 năm tôi làm ở đây. Cô Vy rất may mắn đó.
- Người xuất sắc như anh ấy, sao lại chọn cháu cơ chứ.
- Tình yêu thì ko cần lý do. Và nếu có lý do, thì đó có lẽ là vì duyên.

Là định mệnh cho ta gặp nhau. Liệu cuối cùng chúng ta có được ở bên nhau trọn vẹn hay ko.

Nói chuyện với cô Hoa mới biết cô ấy hiểu biết rất nhiều. Một ngừoi chân chất thật thà và cam chịu như cô Hoa lại là ngừoi rất biết lý lẽ, lẽ phải.
Cô Hoa nói đúng ! Đúng là e may mắn vì đã gặp được Phong. Nhưng để gapw được may mắn như ngày hôm nay. E đã phải chịu rất rất nhiều nỗi đau.

Buổi trưa như đã hẹn. Phong về đón em đi ăn. Chúng em đi bên cạnh nhau đúng như những cặp đôi yêu nhau khác. A ấy dẫn em đi ăn tại một nhà hàng khá sang trọng. Phong bảo đồ ăn ở đây ngon. Ko gian đẹp nên muốn em thưởng thức.
Ăn xong Phong đưa em đi cafe một chút. Ở đay các quán cafe đều rất đơn giản. Ko cầu kì màu sắc như ngoài bắc. Quán nào đặc sắc chút thì kiểu rất cá tính phong cách.
- E vào đây chơi mà anh chưa đưa e đi được đến đâu. Anh xin lỗi nhé.
- Ko sao. E đi cùng cty mà. Ko fai vào chơi với mỗi anh.
- Về ngoài đó phải chú ý sức khoẻ, đi lại cẩn thận. Đừng ẩu như hiện tại nha.
- E tự lo được cho mình mà anh.
- Tự lo mà cái chân chật mắt cá luôn.
- Tai nạn nhỏ mà. Hnay em đỡ nhiều lắm luôn.
- Lát a đưa e về khách sạn hay e qua nhà anh.
- A cứ chở e qua nhà anh, e chào cô Hoa 1 tiếng rồi e về khách sạn thu dọn đồ.
Mọi người về khách sạn cả rồi. Chiều em bay chuyến 3 rưỡi.
- Hay e ở trong này với anh mấy ngày nữa.
- Thôi anh, anh còn có công việc. E cũng vậy. Sao bỏ.
- A ko muốn xa em chút nào.
- Vậy sớm ra ngoài bắc gặp nhau.

Chúng em nói chuyện chia ly mà buồn man mác. Phong chở e về qua nhà a để chào cô Hoa rồi mới đưa e về khách sạn. Trc lúc chia tay hai chúng em chỉ biết nắm chặt tay nhau, bùi ngùi. Cảm giác chia xa buồn vl. Như ko gặp nhau được nữa vậy. Huhu.
Thực ra em rất muốn ở lại với Phong nhưng em lại sợ công ty rè bửu nói e dễ dãi nọ kia nên em ko ở. Thôi thì đành kìm chế lại. Chứ mới quen mới yêu mà sống xa ko nổi thì sau làm ăn được gì.

Tạm biệt Sài Gòn. Tạm biệt Miền Tây. Tạm biệt những ký ức là tiếng cười và hạnh phúc.
E và anh lại trở về với công việc hiện tại. Nhiều khi quên mất rằng mình đã có người thương.
Yêu xa. 1472 km. Ko thể bên cạnh nhau. Ko thể nhìn thấy nhau. E thấy mình can đảm thật sự.

Hang ngay, cứ đúng vào giờ mọi người đi ngủ là Phong và  Em thầm thì những lời ngọt ngào vượt ngàn dặm qua sóng đt. Có khi Anh và em không nói chuyện, mà nhắn tin.
Đôi lúc chung e vẫn giận hờn vô cớ như gia vị của trái tim đến trái tim:
- Tại sao Anh nhắn tin không thấy Em trả lời
- Em bận
- Bận cũng nhắn Anh một chữ
- OK
Thế là giận.

- Anh làm gì tắt điện thoại
- Anh họp
- Sao không cho Em biết
- Để làm gì e.
Lại giận nhau. Như trẻ con.

Mỗi lần như thế Phong đều chủ động gọi điện làm hoà. Có lần gọi đến 20-30 cuộc em mới nghe. Yêu xa là chịu đủ mọi thiệt thòi rồi. Vậy mà còn giận dỗi nhau.
- Đừng giận nữa, tất cả đều buồn.

Đó ko fai chuyện lớn gì cả. Chúng em giận hờn rồi làm lành. Để hiểu nhau hơn. Yêu nhau hơn. Chuyện em yêu Phong e chưa nói với bme e biết. Ngoài Lan thì e đều dấu.
Ko fai e cố tình ko muốn cho mọi người biết. Chỉ là e thấy tình yêu của tụi em còn non nớt. Còn quá mỏng manh. Sợ bme ko ủng hộ, sợ tình cảm hai đứa chưa nhiều ko thể vượt qua khó khăn.

Mọi chuyện trong cuộc đời này đều có nguyên do của nó. Nếu tats cả đều dễ dàng thì sẽ ko biết trận trọng những thứ đáng quý phía trước.
Mọi thứ đều đang êm đẹp thì có một chuyện xảy ra....

Phong nói cuối tháng sẽ ra ngoài này gặp em. Vì nhớ ko chịu được, vì muốn hâm nóng tình yêu. =)))
Tâm trạng em đang lâng lâng chờ điện thoại của Phong. Trong lúc rảnh rỗi. E đã vào face Phong xem ảnh. Trên face tụi em đăng rất nhiều ảnh chụp chung nhưng ko để public. Chỉ hai đứa em thays thoi. Lúc nhớ nhau lại lôi ra xem ảnh. Trên đó có comment của nhau. Có lời nói yêu thương.
Hnay có 1 bài đăng mới trên dòng thời gian của Phong. Mới đầu e ko để ý vì ảnh quá cũ. Chia se ky niệm 3 năm trước.
Được tag tên của 1 người tên Cường HN.
Xong lúc lướt qua thấy có 1 chi tiết rất quen.
Là tấm ảnh chụp ở Bar XXX với Phong. Phong áo trắng. Ng bên cạnh là Cường.

Tay em run run. Nhìn đi nhìn lại bức ảnh ấy.
Stt of ảnh là đón thằng bạn cứt quay trở lại HN
- bài chia sẻ để dòng stt: định mệnh =)))

E rớt điện thoại xuống sàn. Đúng là định mệnh.
Áo trắng- Bar XXx - 3 năm trước - Giọng Nam
Tại sao lại trùng hợp như vậy. Phong nói Phong biết. E ko cần nói gì cả. Phong biết cái gì=)))
Giờ thì e đã hiểu. Từ lúc gặp em cho đêns giờ Phong đều biết. Tại sao ko nói với em. Tại sao để e sống trong dằn vặt khổ sở. Tại sao dấu hết tất cả.
Phong muốn gì? Chơi trò chơi tình ái. Chinh phục con đàn bà ngốc ngếch là em. Coi em là con nít là trò đùa thôi sao????
Đau lòng quá. Tại sao lại lừa dối em. Tại sao cơ chứ????

Điện thoại em đổ chuông liên tục. Tai em ù cả đi. E nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình đt là
Phong yêu ❤️ Cái tên cứ nhấp nháy ròii nhoè dần bởi tầng tầng lớp lớp nước mắt.
E fai làm gì đây??? Người mang đến ác mộng hàng đêm cho em lại chính là người e đang yêu thương???? E fai đối diện với sự thật này như thế nào đây cơ chứ ?????
Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là 1 người :(((

"Trong cuộc đời này sẽ có những người đến bên ta và để lại những tổn thương không báo trước, đó chính là định mệnh. Mà đáng buồn hơn là sự tổn thương ấy lại chỉ đến từ những ai chiếm vị trí quan trọng trong lòng, những ai từng khiến ta hạnh phúc. Và vết sẹo thì đâu dễ lành, mà con người ta cứ vô tình đâm vào tim nhau rồi để lại vết thương như vậy đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top