Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5 - Cái thai ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi nói thật đấy, cô cứ liệu thần hồn nhà cô.
E cười tươi ôm mẹ, ước gì thời gian cứ mãi ở giây phút này, được nằm trong vòng tay của mẹ, che chở yêu thương, bởi ngoài kia toàn bão tố mẹ của con ơi.
Nói chuyện với mẹ một lát. E lên phòng trong lòng nặng trịch. Mẹ, nếu con có bầu thật thì mẹ có đánh chết con thật không????
Ko, không thể như vậy được, e còn tương lai, còn cả một chặng đường dài phía trước, không thể vì một người ko quen biết mà bị huỷ bỏ được.
E bật dậy nhìn lại lịch. Từ hôm đó đến nay được hơn tháng rồi, e cũng gần hai tháng Đèn đỏ ko ghé thăm.....
Tay chân em run lẩy bẩy, chạy ra bàn học mở máy tính tìm thông tin về việc mang bầu ngoài ý muốn.
Lông mày dựng
Buồn nôn
Thèm đồ chua hoặc ngọt hơn bình thường
Da dẻ xanh xao
Bụng to dần lên...
Chỉ có điều thứ 5 thì em chưa thấy gì cả.
Con ơi, con mà xuất hiện lúc này mẹ biết làm sao đây????? Ba con là ai mẹ còn không biết? Mẹ sẽ cho con cuộc sống như thế nào đây?
Cách xác định có bầu hay ko chỉ có thử que thử hoặc đi siêu âm hoặc là xét nghiệm máu.
Mai e fai ra ngoài kiếm được que thử về thôi.
Ngày đó vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cũng ko biết nhiều về kiến thức sinh sản. E đã bỏ qua một việc vô cùng quan trọng là uống thuốc tránh thai.
Các chị ạ, e khuyên thật lòng, nếu chưa sẵn sàng và đủ đièu kiện tâm lý để đón chào một thiên thần thì hãy cẩn trọng một chút , ít nhất hãy biết bảo vệ mình đừng để những điều gọi là "ngoài ý muốn" xảy đến. Mọi thứ lúc đó đều rối loạn và quẫn bách. Chắc đứa con của bạn cũng tủi thân rất nhiều.
E buồn quá, ko muốn kể về những đoạn tiếp theo nữa các chị ạ. 😞
Sáng ra 5h hơn em vùng mình tỉnh dậy. Đêm qua mệt quá ngủ lúc nào ko biết. Sáng 5h đã dậy rồi, e lo nghĩ ko biết các hiệu thuốc đã mửo cửa chưa? Bây giờ mà ra khỏi nhà thì mẹ sẽ nghĩ ngờ mất, mệt mỏi trong mớ suy nghĩ em lại ngủ tiếp part 2 đến gần 9h.
Dậy xuống dưới nhà mà nhà vắng tanh, bố vẫn chưa đi trực về, mẹ thì chắc đi chợ rồi. Cảm giác lẻ loi thực sự.
E dắt xe phóng nhanh ra hiệu thuốc tận một phố khác cách xa nhà em. Ở gần nhà sợ người quen phát hiện ra.
Trời tháng 7 nóng như lửa mà e mặc áo chống nắng trùn kín từ đầu đến chân, bịt khẩu trang kín mít. Đến hiệu thuốc , em lấy hết can đảm bảo chị bán hàng bán cho hai que thử. Hai quen 20k. Rẻ mạt quá so với nỗi đau của em.
Điện thoại báo tin nhắn, con Lan nhắn:
- Cả nhà m đi đâu tao sang ko thấy? Đi mua đồ với tao ko?
E nhắn lại ngắn gọn:
- Tao ra ngoài có chút việc. Chiều nha
Nó trả lời ok rồi thôi. Giật cả mình
Con Lan ý, đúng là chị em tốt của em, cứ lúc nào e có gì đó là nó cứ như đều linh cảm được. Gọi điện nhắn tin hay xuất hiện luôn.
Đúng kiểu thần giao cách cảm, có giác quan thứ 6 rồi 😂😂😂
Kết quả thử que ra sao các chị biết ko?
Đúng là em có bầu rồi ạ, hai vạch đỏ chói. Kết quả ấy thêm lần nua khẳng định những chuyện xảy ra với em suốt thời gian qua, mọi thứ đều có thật, ko fai giấc mơ ngôn tình nào cả. Giờ em biết phải làm sao đây?
Một phát ăn ngay, đúng là trúng số độc đắc. Cái giải độc đắc này em phải đánh đổi quá lớn rồi. Bỏ hay giữ đây?
Trong suy nghĩ của em lúc đó chỉ có nghĩ mãi về hai tư bỏ hay giữ. Bỏ thì nghiệt quá mà. Nhưng nếu có giữ thì sao? Single Mom tuỏi 19.
Con số quá khủng, quá hổ báo rồi.
E cứ riết đi qua đi lại trong nha. Tâm trạng tồi tệ lo sợ ko rơi nổi giọt nước mắt. Khóc được phải chăng là quá dễ dàng.
Các chị nói xem, mới 19t đầu , chưa có mảnh tình vắt vai, còn đang đi học mà có bầu với một ngừoi giời hơi đất hỡi ở đâu thì fai làm sao? Các chị ko ở địa vị của em lúc đó các chị không hiểu được đâu. Chẳng thế hiểu được em lúc đó làm sao nữa? Kiểu bị sốc vậy đó. Mọi giác quan ngưng hoạt động đơ trong vài phút luôn.
Giờ thì em ko giấu được nữa rồi. E fai chia sẻ với người có thể giúp được em.
Mẹ ư??? Ko fai đâu mấy chị. E lại nghĩ đến con Lan, em sợ mẹ e sốc quá ko chịu nổi.
Chuông cửa kính koong. Kéo em về với thực tại. Ai đến đúng lúc vậy nhỉ?
E hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh xuống dưới nhà mở cửa.
Oh là soái ca của lòng em đây rồi, ngài Trưởng khoa Qunag Huy đã về rồi.
- Bố
- Con gái, bố về ko vui à con? Mặt làm sao thế.
Em ôm bố, đã từ rất lâu rồi ko được ôm bố làm nũng bố nthe này. Dù cuộc đời có ra sao đi nữa, bố mẹ đẻ của các chị sẽ ko bgio bỏ rơi các chị đâu. Đó là sự thật luôn luôn đúng mà minh chứng là em đó ah.
Các chị cùng theo dõi tiếp câu chuyện em kể nhé.
- Sao thế con?
- Con đợi bố mãi. Bố về muộn nhé
- À , bố có ca bệnh nhân cấp cứu đang dở, xong việc mới về được. Lớn tướng sắp lấy ck rồi vẫn làm nũng bố.
Bố em dù làm chức vị cao, học thức cao nhưng ở nhà bố e cũng giống bao ông bố khác, vãn làm việc nhà cùng mẹ, vẫn yêu thương và chăm sóc con cái , cũng bình thường giản dị lắm.
- Bố nói giống hệt mẹ. Con ở mãi với bố mẹ ko lấy ck được ko ạ? Bố mẹ nuôi con cả đời nha.
- Đến lúc có tình yêu lại chẳng tót đi ngay chứ cần bố mẹ đuổi à.
Bme tâm lý quá, con gái đúng là đang tuổi lớn có khác. Bố mẹ thay nhau nhắc tới ch yêu đương, lấy ck. Con còn nhỏ mà bố mẹ.
Nhưng... Con mất trinh rồi còn có bầu với người xa lạ nữa. Huhu. E nghĩ vậy mà lòng đau quá.
Đúng lúc này thì me em cũng về.
- Không để bố nghỉ ngơi lại làm nũng bố rồi
- Bố cứ đuổi con đi lấy ck
- Ai dám đuổi cô đi lấy ck? Cô tự đi chứ bố mẹ giữ cũng chẳng được
- Bố mẹ kìa, mới gần hai tháng ko gặp , sao suy nghĩ trở nên già nua vậy kìa.
Bố mẹ mỉm cười,
- Thôi giúp mẹ nấu cơm, để bố đi tắm giặt thay đồ.
Trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, nỗi lo sợ của em đã vơi đi phần nào, e cần suy nghĩ chín chắn về những việc sắp tới. Cần thật bình tinh.
Các chị cứ nói sao em có thể vui vẻ ngay được, e ko có vui vẻ đâu a, e chỉ là đang giả vờ bình thường rats bình thường thôi.
- Con gái dạo này xanh xao quá, mẹ nó làm cái gì ngon ngon tẩm bổ cho con nó đi.
Bố mẹ, con gái hư quá. Huhu.
Ăn uống xong xuôi. Bố lên phòng nghỉ ngơi do đêm qua đi trực mệt. Hnay bố được nghỉ mai mới phải đi làm. Mẹ cũng tranh thủ nghỉ trưa.
Còn lại mình em, đống hỗn độn lại ùa về kiến em ko đỡ được. E bất giác sờ vào bụng. Trong này có một sinh linh bé nhỏ sẽ gọi em là mẹ. Sao em nỡ tước đi quyền sống của con.
Nếu em cứ mãi trong mớ suy nghĩ này, e sẽ mắc bệnh mất. E lại nhớ đến Lan
Vớ đt em nhắn tin cho nó:
- Có nhà ko? Qua tao có việc gấp, luôn nhá.
- Tao đang đi chơi với lũ bạn cấp 3, tầm 1h mới về. Đợi đi.
E buông điện thoại xuống giường. Lan bận, e sẽ phải một mình mấy tiếng nữa đây.
E ngủ đi một giấc, dạo này cứ bị thèm ngủ. Chắc do e suy nghĩ quá nhiều nên mệt.
Lúc tỉnh dậy đã thấy con Lan trên phòng em, nó đang dùng máy tính em vào facebook.
- Đến lâu chưa?
- Ngủ như heo, tao mới đến.
Gọi tao việc gì gấp thế.
- Tao thấy từ hôm về mất tích thì gọi thôi.
- Vào chủ đề chính đi cô nương.
- Thì mày rủ tao đi mua quần áo mà. Đợi tao tý rồi đi. ( e thực sự ko đủ can đảm để nói với nó nữa)
- Vy, m ko có gì muốn nó với tao?
- Nói gì là nói gì. Có gì đâu con điên.
- Vậy que thử này của ai? Sao máy tính mày gg toàn search về việc mang thai. Mẹ mày có em bé hay là mày. Nói đi con điên.
Em sững người. Chết thật. Cái que thử em gài dưới laptop. :((((
- Tao, tao....
- Tao gì nữa, m nói đi. Chuyện lớn rồi kìa. Nói đi con điên.
E đành kể với nó tất cả, rằng lần đó em nói dối, rằng e bị Trường bỏ thuốc, rồi ngủ với ngừoi đã cứu em. Rồi cả chuyện 500k và cái thai này nữa.
Hx hx
Nó khóc, con Lan khóc các chị ạ
- Tao xin lỗi mày, tất cả là lỗi tại tao, đangs lẽ ko được cho m đi cungf. Mày đi vs tao tao lại bỏ mặc m.
- Con điên, tao còn ko khóc m khóc làm gì. Lỗi lầm gì ở đây, duyên số cả rồi.
- Mày biết cha của đứa bé là ai ko? Liên hệ với người ta xem giúp gì được ko?
- Không mày ạ. Anh ta tên Phong, có sđt nhưng tao nén đi ròii.
- Điên rồi, sao mày lại ném đi.
- Tao ko bình tĩnh nên ném đi, lúc quay lại tìm thì ko thấy nữa.
- Vậy giờ m tính sao?
Lan hỏi em tính sao? E cũng chưa biết trả lời nó nthe nào? Bảo rằng bỏ đi vì tao ko nuôi đc nó hay là bảo tao fai giữ lại vì đó là con tao.
Ngã ba đường quá.
- Tao ko biết nữa Lan, hay là bỏ đi. Nó là lầm lỡ .
Xin lỗi con, từ lúc con có mặt trên cuộc đời này, mẹ đều ko biết trân trọng con. Để rồi ....
- Thôi m ạ, tư từ rồi tính. M đi khám chưa? Thai được mấy tuần rồi?
- Tao mới thử lúc sáng. Chưa đi khám nữa.🙁
- Đứng dậy đi thôi, đi khám xem thế nào?
Ko có Lan, đúng là em còn mãi vướng vào mỡ hỗn độn, tâm trạng Kít ó vẫn mãi bám riết lấy em ko yên.
Có bàn tay của nó. E đã tĩnh tâm lại hơn được phần nào.
Đúng là chó có thể ko có nhưng bạn thân phải có 1 con =)))
Định mệnh, con Lan đọc được đoạn này chắc nó chửi em chớt :)))
Lan kéo tay em đi rồi nó đưa em đến một phòng khám cách nhà tụi em cungz khá xa.
Vào đi, tao khám ở đây rồi. Bác sĩ nhẹ nhàng dễ chịu.
E ngạc nhiên nhìn nó. Chẳng lẽ nó ....
Lan nó chặn ngay suy nghĩ của em:
- Con điên, đợt đó tao bị đau dạ dày. Hên xui.
E rụt rè bước vào cùng nó. Phòng khám đầu buổu chiều nên vắng. E được gọi tên vào luôn.
Bác sĩ khám bảo em nằm lên giường. Kêu em khám gì.
E nói là em khám thai
Bác sĩ bảo em vén bụng lên, con trai các chị ạ. Ngại gần chết, lần đầu đi siêu âm mà.
- Ngày ddau tien của kỳ kinh cuối cùng
- Dạ, cais gi cơ bác si.
Bác sĩ nói nhanh em nghe ko rõ. Anh ta nhắc lại:
- Ngày dau tien của kỳ kinh cuối cùng là ngày nào em?
- Da, ngày xxx tháng 5.
- Thai được 8tuan rồi. E mang thai lần đầu à?
- Dạ vâng.
- Thai phát triển tốt, có tim thai rồi nhe. Về ăn uống đủ chất cho con nhé.
E bị đơ mất mấy giây. Con của em. Đã có tim thai rồi. Còn phát triển rất tốt.
Bác sĩ dặn dò tiếp , kê cho em ít thuốc bổ vvif thấy em hơi ốm.
E cũng chỉ biết dạ vâng. Đầu óc trống rỗng.
Lúc cầm tờ giấy kết quả khám ra, con Lan nhanh chóng cầm lấy.
Hỏi em sao rồi?
E cúi đầu ngao ngán.
- Thai 8t rồi m?
- Mới hơn 1 tháng sao đã 8tuan. Nhầm ko?
- ko nhầm đâu m? Tao đọc thì ngta bảo tính tuổi thai từ ngày đầu tiên cuat chu kỳ kinh cuối đấy.
- Vậy là hai tháng rồi
- uh
- Vậy tính sao giờ?
- uh
- Sao ừ hoài vậy? Sao giừ Vy ơi. Hay để lại đi, tao nuôi cho.
Con m cũng là con tao.
- Bạn tốt! Nhưng con tao tao nuôi được.
Nói vậy thôi nhưng em đang rất rối bời, con em có sinh ra cungz phải sống thiếu đi tình yêu thương cua ba nó. Biết được ba nó có mong nó tồn tại trên cuộc đời này hay ko?
Lan trở em về nhà, hai đứa im lặng cả quãng đường gần chục cây số ko đứa nào nói gì. Có lẽ em có suy nghĩ cuat em. Lan nó cũng suy nghĩ gì đó của nó.
E bảo nó về nhà đi. E sẽ bình tĩnh suy nghĩ thêm.
Nó thấy e nói vậy cũng yên tâm hơn phần nào, ko sợ e làm điều gì dại dột nữa.
E hồn phách như trên mây về nhà quên mất chào bố mẹ đi thẳng lên cầu thang.
- Vy, sao về ko thưa gửi bố mẹ? Con vừa đi đâu về đây?
E kiếm đại lý do:
- Con xin lỗi bố mẹ, con vừa đi mua quần áo với cái Lan. Chắc lúc thử đồ làm rơi mất 500 nên buồn quá (Vâng , vẫn là tờ 500 các chi ạ =))) các chị cí nhớ ko??? :)) )
Bố mẹ cười cười:
- Con gái bố ko cẩn thận gì cả. Vẫn chứng nào tật đáy. Lớn cũng ko bỏ được.
E cươi trừ rồi xin phép lên phòng.
Bố mẹ em là vậy đó, ko to tiếng với em mấy khi đâu. Chỉ mắng yêu như vậy thôi :))) Có lẽ vì có mình em nên bố mẹ chiều.
Kể chút về bố mẹ em nhé.
Bố em rất yêu mẹ em, từ thời còn học cấp 3. Bố hơn mẹ 2 tuổi học năm cuối , mẹ e mới lớp 10. Năm đó bo em đap xe đi học quệt xe mẹ em ngã nên thành ra trúng tiếng sét ái tình từ đó. Bố em cungz cao ráo đẹp trai nên mẹ cũng mê tít từ lần đó luôn. Lúc sinh em. Ngta phát hiện mẹ có u nang buồng trứng phải cắt bỏ nên khó có con được nưaz. Từ đó bnhieeu năm bố vẫn chi có 1 mìn mẹ và em. Ko hề có ý định kiếm con trai để nối dõi tông đường vì bố em là con một.
Bố nói con nào cũng là con cứ gì con trai mới làm đưoc. E thương bố mẹ e quá, con gái bố đã quá hư hỏng rồi.
Chiều tối mẹ làm cơm em lại lân la thủ thỉ hỏi dò.
- Mẹ, con mà như cái Hoài bme có đánh chết con ko?
- Cha bố cô, cô mà như vậy tôi xấu hổ với anh em bạn bè , đồng nghiệp với tổ tiên. Chứ chúng tôi sao đánh chết cô được.
Huhu, bệnh siz chết trc bệnh tim. Như vậy thì có khác nào e giết bố mẹ em.
- Con giả sử thôi, làm gì có chuyện đó mà bố mẹ căng thẳng vậy
Nghe xong câu trả lời của mẹ. E càng đau lòng, càng thấy buồn phiền rats nhiều.
- Mẹ để con nấu nốt cho. Mẹ ra ngồi nghỉ với bố đi
Mẹ bảo để mẹ cùng làm. Ngày nào mẹ chẳn nấu. Thành thói quen rồi ko ngồi yên nhìn ngkhac làm đc.
Tối đó tâm trạng e rất nặng nề.
E đóng chặt cửa trong phòng. Ko muốn gặp ai nữa.
Con Lan lại nhắn tin:
- Nghĩ ra chưa? Thế nào m?
- Chưa - e trả lời một cách chán nản.
E cầm tờ 200k còn sót lại hôm đó. Tờ tiền còn mới như nhắc cho e nhớ rằng chuyện mới xảy ra tháng nay thôi.
Có tháng nay thôi mà sao như cả năm trời rồi vậy.
E mệt quá ngủ thiếp đi.
Rồi ngày 1 ngày 2 ngày 3 ngày 4. E vẫn chưa đưa ra quyết định của mình. Cứ đắn đo suy nghĩ mãi.
E thương bố mẹ e quá. E phải nghĩ cho bố mẹ e, ko thể để bố mẹ mang tiếng xau được.☹
Em quyết định rồi, e sẽ bỏ đứa bé, nó vốn dì là lầm lỡ, cũng ko hạnh phục vui vẻ rồi.
Chiều thứ 7 e quyết định một mình đi thủ thuật. Ko đi cùng con Lan. Vì nghĩ nó sẽ cản em bằng được.
E đến phòng khám đăng ký phá thai. Bác siz htrc khám cho em cungz ngạc nhiên lắm.
- E vào siêu âm lại đi.
- Sao vẫn cần siêu âm nữa vậy.
Để ktra tình hình hiện trang sức khoẻ của em.
Siêu âm xong. Con đã 9t tuổi. Mẹ xin lỗi con!!!
E nhắn tin cho Lan:
- Tao quyết định bỏ đứa bé, tao đi một mình rồi
- Mày đang ở đâu con điên? - Lan nt lại ngay lập tức
E ko trả lừoi tắt máy bỏ trong túi.
Y tá gọi em vào phòng làm thủ thuật. Thai đã to ko hút đc fai nạo.
Họ bảo em thay đồ rồi bảo nằm lên giường phẫu thuật. Hai chân gác lên hai cái ngạc. Rạng ra. E chi mắc có mỗi cái váy. Ko mặc quần nhỏ. Họ dặn trc vậy. Thốn kinh khủng.
E nhắm mắt lại nghe ngta nói xì xào, tai em cứ ù đi. E nghe thấy tiếng kim loại keng keng. Rất chói tai. E sợ hãi nhắm nghiền mắt để lấy lại bình tình. Họ tiêm thuốc tê vào chỗ đó cho e. Rồi đưa vật lạnh lẽo chạm vào da thịt em.
Sự lạnh lẽo làm em bừng tỉnh.
E vùng dậy kêu lên
- E ko làm nữa mấy anh chị. Cho em về nhà
E khóc tu tu cả. Các bác sĩ bỏ dụng cụ xuống rồi lần lượt ra ngoài. Có 1 chị y tá ở lại an ủi em.
- Thôi e ạ, con cái là cái duyên trời cho. Cực chẳng đã mới phải bỏ. Nuôi được thì cố mà nuôi. Chứ phá bỏ tạo nghiệp quá.
Chị ấy vỗ vai e, ôm vào lòng.
Các chị đừng nói bsi ko khuyên trc nha. Họ tư vấn tâm lý suốt nửa tiếng mà bệnh nhân vãn đồng ý ký tên họ mới fai làm đó. Chứ ko fai họ thích thú gì đâu ạ.
E thanh toán phí dịch vụ rồi bắt taxi ra quảng trường. ( lucs nãy đi taxi e nghĩ làm xong ko lái xe nổi nên đi taxi)
Trời xế chiều. Ánh mặt trời đỏ quạch u buồn. Ko bỏ nổi con, e và con fai cùng nhau đối mặt với tất cả. Lat hai mẹ con cùng về nha thưa với ô bà ngoại nhé.
E vô thức đưa tay sờ lên bụng.
Bụng còn phẳng lỳ nhưng con mẹ đã yên trí nằm trong bụng mẹ an toàn rồi.
Nhưng người tình ko bằng trời tính....Mọi thứ còn chưa thực sự bình yên.
5 rưỡi em ra khỏi quảng trường đi ra đầu đường để bắt xe. Xế chiều tan tầm sinh vuên về quê nhiều, nhân viên làm tư chiêu thứ 7 vẫn còn làm nên đường xá vẫn còn đông.
E đợi mãi ko bắt đc chiếc taxi nào. Nên tính qua bên kia gọi xe ôm. Bác xe ôm ko để ý. E gọi mà ko hiểu nên cứ ngồi đó nghe ngóng.
E tắt sang đường để sang bảo bác ấy đi luôn thì bỗng choang.
Miếng kính vỡ. Tất cả đều la hét lên. Tiếng còi xe inh ỏi. E nằm vật ra đường ngủi thấy đầy mùi máu tanh.
Người đi đường la thất thanh:
- Mau, mau gọi xe cứu thương, nhiều máu quá. Gọi xe cứu thương đi
- Chị gì ơi chị gì ơi tỉnh lại đi....chị gì ơi
Mẹ ơi cứu con với....
Xa xa tiếng còi xe cấp cứu ngày một gần ngày một xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top