Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#30

Rất tiếc khi phải thông báo với mấy chế, đây là... chương cuối cùng của fic rồi :'(  
Cảm ơn mấy chế đã ủng hộ fic này của mị nhé ^^
Văn phong của mị chính là đang phản ánh suy nghĩ, tâm trạng của mị tại thời điểm mị viết, nên nhiều khi...
______________________________________

Cạch... Cạch...
Thanh âm vặn nắm đấm cửa trộn lẫn trong những tiếng rên rỉ đầy kích thích vang lên bên trong, dù biết rõ ai đang làm gì, nhưng có vẻ người ở bên ngoài chả biết sợ sệt, gương mặt không chút cảm xúc, cứ thế đi vào. Một thân Âu phục thẳng thớm cúi gập người đúng chuẩn 90 độ, giọng nói phát ra to rõ, đầy uy lực.
- Lão Đại, có cuộc gọi khẩn từ Nhật.
Cuộc vui bị trì hoãn, hắn nghiến răng ken két, trên mặt giăng đầy mây đen, tức giận cầm đến bình hoa xinh đẹp trên bàn bên cạnh mà hướng người kia phóng tới. Nam nhân bình tĩnh ở một chỗ chịu trận, cùng lắm trên đầu may vài đường chỉ, mất một chút máu, cũng đâu thể so sánh với những vết thương chí mạng còn xót lại sẹo trên người.
Vật thể bằng sứ trắng tinh lao thẳng vào khoảng tường sát cạnh chỗ anh ta đang đứng, vỡ nát thành từng mảnh, cứ thế đau thương mà rơi tung tóe trên sàn nhà. Những cách hoa từng rực rỡ, thơm ngát ban đầu, hiện tại chỉ là một đống xấu xí, tanh tưởi mùi máu.
- Soo à, anh đừng tức giận, cậu ấy cũng là bất đắc dĩ mà!
- Anh... _ hắn lưỡng lự.
- Còn không mau đi đi, hay để em thay anh giải quyết nhé? _ cậu liền chọc ghẹo hắn.
- Điện thoại.
Hắn gằng giọng với người kia, anh ta liền hiểu ý mà đưa ra đúng thứ hắn yêu cầu. Theo thói quen mà đứng bên cạnh hắn chờ đợi giao phó công việc, tầm mắt vô tình liếc thấy con người gầy gầy, trắng trắng ban nãy đang chỉnh chu lại trang phục cho Lão Đại, trên môi luôn thường trực nụ cười mĩm dịu dàng, xinh đẹp.
Cái khoảnh khoắc bình thường này, sao thật giống một Tiểu Thiên Sứ đang tự vấy bẩn cánh của mình vì đã trót yêu sâu nặng một Đại Ác Ma, bọn họ... trông thật đẹp đôi, một sự kết hợp hoàn mỹ.
- Này Chan, đi thôi! _ hắn gắt gỏng gọi anh ta _ Em chợp mắt một lát đi, xong công việc, anh liền đem em về nhà, ngoan a~ _ quay sang cưng chiều nói với cậu.
Cái này có phải hay không dân gian gọi là phân biệt đối xử ?
- Tôi xin phép!
Nam nhân cúi đầu chào cậu, cước bộ nhanh chóng vì muốn đuổi kịp hắn, nhưng chưa ra khỏi cửa, đã bị gọi lại.
- Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?
- Tôi sao?
Nhìn anh ta mở lớn mắt ngạc nhiên với yêu cầu của cậu, còn tự dùng ngón tay chỉ vào mình, thật thú vị.
- Hì, đúng vậy! Anh không phải đang khó khăn trong vấn đề tình cảm sao, chuyện của anh và Baekhyun tôi sẽ giúp, chúng ta trao đổi điều kiện đi!
Nhìn cậu cười híp cả mắt, một sự đáng yêu đến đáng sợ trong mắt anh ta, thật xứng ngôi vị Vợ của Kim Myungsoo.
- Cậu Kim, cậu cần gì cứ nói, tôi làm sao mà không giúp cậu được?
- Khi nào mọi người xong công việc, đem cái này giao cho anh ấy giúp tôi, và cả cái này nữa. Làm phiền rồi!
Cậu đưa cho người kia một thùng giấy nhỏ trên nắp thùng ghi "Gyu's" và một cái máy nghe nhạc MP3 kiểu cũ, sau đó liền nhanh chóng chạy ra phía cửa và cứ thế mất hút trên hành lang bệnh viện rộng lớn. Phòng bệnh lúc trước còn tràn ngập những hỉ - nộ - ái - ố, vậy mà trong phút chốc trống trãi đến khó tin, bầu không khí nhanh chóng chìm xuống đến mức u ám, lạnh lẽo.
" Kim Myungsoo à, chồng à, anh đang nghe em nói đúng chứ!
À... ừm... em ấy mà... hì... nói cho anh một bí mật.
Kim Sunggyu em, chưa từng hận anh, dù chỉ một lần, chỉ là... một kẻ sắp chết như em... không thể cùng anh giữ lới hứa mãi mãi bên nhau, không thể... cùng anh sinh con, cùng chăm sóc chúng, cùng... ừm...
Xin lỗi anh... Soo à... em.yêu.anh!!! "
Lần cuối trong đời cậu khóc hết nước mắt, khóc như chưa từng được khóc, vì sao ông trời để cậu gặp được hắn, còn nhẫn tâm gây ra không biết bao nhiêu chuyện, sao không để cả hai cứ thế xa nhau, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp như cũ hay sao? Lao đi trong màn mưa phùn, từng hạt bé nhỏ li ti rơi trên người cậu, một tầng lạnh lẽo bao vây cơ thể mềm yếu ấy.
Trốn dưới bóng cây to lớn, ngồi thụp bên vệ đường, vươn cánh tay chồng chéo gạc y tế ra mong bắt được một chiếc taxi chạy qua. Cứ vậy giữ mãi một tư thế ấy cho đến mười lăm phút vô vị trôi qua, đúng là có một chiếc xe dừng ngay chỗ cậu, người tài xế già chuyên nghiệp đem ô ra che cho cậu, một chỗ cung kính đứng đợi người lên xe.
- Làm sao bác tìm được tôi? Em ấy bảo bác đến sao?
- Đúng là không có gì giấu được cậu nhỉ?
- ...
Ông không nghe cậu đáp, liền biết người kia đang khó chịu, nhanh chóng quay về công việc thân quen, tập trung mà lái xe. Chuyện anh em nhà họ, ông không biết bao nhiêu, nhưng nam nhân đang ngồi đăm chiêu bên ghế, khắp người không thiếu vết tích bị thương, băng bó các kiểu. Dù cậu có đang mang trang phục bệnh nhân đi nữa, sự lạnh lùng ấy chưa bao giờ bị thời gian thổi bay đi.
- À... ừm... cậu Kim, cậu muốn đi đâu vậy?
- Ra sân bay, tôi muốn về nhà... Deagu.
- Vâng, tôi hiểu rồi!
Sự ngột ngạt trên xe cứ thế dần phân hủy, bảo hòa đến mức khó khăn mà chấp nhận được, nhưng biết làm sao được, tử khí và băng lãnh của nhà họ Kim này, chính là di truyền a. Chật vật mãi xe mới tới được cổng sân bay, hôm nay cuối tuần, người người nhà nhà ra đường, chìm trong biển xe cộ đông đúc, ồn ào, khó mà thoát ra được.
Xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, vật vã hết mấy phút đồng hồ mới qua cơn chóng mặt, cậu khó chịu bước khỏi xe, đi được một đoạn vội quay lại. Rút trong túi quần con hạc giấy màu xanh bạc hà được gấp rất khéo đưa cho ông tài xế, thoáng qua trên mặt biểu tình đau đớn rồi tắt hẳn.
- Bác đưa cái này cho Namjoon giúp tôi, nhớ đừng để ai biết chuyện ngày hôm nay.
- À... vâng... cậu Kim!
Cậu đứng đó nhìn người kia rời khỏi, biểu cảm trên mặt đông cứng, nhìn không ra con người này có bao nhiêu cảm xúc. Được một lát, cậu nhanh chóng quay lưng ly khai, mua vé rồi sắm thêm vài thứ cần thiết, cứ thế nhàn nhã thưởng thức ly cà phê ngon lành mà đợi chuyến bay sắp đến.
Sự thong thả này, có phải rất lâu Kim Sunggyu cậu mới lại được nếm lần nữa, tư vị thật hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của cậu, đối với người khác chính là một sự kinh hãi.
Cái ngày mà cậu nhận được thông báo từ bệnh viện, tất nhiên là một nơi ngoài tầm quan sát của Kim Myungsoo và Kim Namjoon rồi, trong đầu cũng chỉ quẩn quanh vài con chữ "ngày này rốt cuộc cũng đến", khóe môi thật nhẹ nhàng.
[ Kết luận: Biếng ăn, suy nhược cơ thể quá độ, nhiễm trùng máu, viêm loét dạ dày cấp tính và... ]
Cậu thật sự đọc không nỗi nữa rồi, nước mắt ngu ngốc cứ rơi và rơi trong đau đớn. Tại vì sao khi cậu quyết định tha thứ cho hắn, cả hai cũng đã không còn cơ hội để quay về bên nhau nữa rồi. 
Ngày hôm qua, đối với cậu coi như là một ân huệ cuối cùng trên đời này đi, cậu đã chẳng còn gì để tiếc nuối nữa rồi. Động tác từ tốn, chậm rãi mà đi về phía cửa check in, một chút nữa thôi, cái tên Kim Sunggyu sẽ biến mất khỏi cuộc đời này.
Đoàng một tiếng, không gian rộng lớn, náo nhiệt phút chốc tĩnh lặng đến không ngờ. Nam nhân một thân thường phục khụy ngã giữa trung tâm đám đông, máu từng chút nhuộm đỏ cả áo sơ-mi trắng, bàn tay xương gầy ấn chặt vào vết thương đang không ngừng rỉ máu.
Cả cơ thể run lên bần bật, tiếng cười thoả mãn cứ thế to dần, những người chứng kiến liền một hồi khiếp đảm. Bọn họ làm sao biết được nội tâm của cậu có bao nhiêu thống khổ cùng tuyệt vọng, người nam nhân ấy rốt cuộc cũng đã lựa chọn từ bỏ cậu.
" Kim Myungsoo, anh đang nghe đúng chứ?
À... ừm... em ấy mà... hì... nói cho anh một bí mật.
Kim Sunggyu em, rất - hận - anh, vì anh mà em mất đi người thân, gia đình và cả con của em nữa. Phải làm sao đây? Em đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại lần nữa đạp đổ tất cả mọi hy vọng của em, cho nên…
Tạm biệt… à không,… vĩnh biệt anh,đừng tìm em nữa, em đã có người khác rồi, tất nhiên… anh ấy tốt hơn Kim Myungsoo anh gấp trăm lần. Vậy nhé!
À mà, tài liệu bên trong tất cả chỉ là bản sao thôi, anh tốt nhất đừng manh động, vĩnh biệt lần nữa! "
Máu từ khoé miệng hoà quyện với từng dòng nước mắt nóng hỗi chảy dài xuống dưới, trên mặt vẫn treo nụ cười chua xót đó. Tầm mắt dần mờ nhạt, khung cảnh cố định phía trước chỉ còn màu trắng tươi sáng, đôi cánh trắng muốt tự tin xoè ra bao trọn lấy con người cậu, không gian xung quanh bỗng dưng nhẹ bẫng, chìm nghỉm trong đen tối.
" Thật xin lỗi, thà để anh hận em, để em mãi mãi ở trong tâm trí anh, còn hơn là để anh quên em. Em ích kỷ quá phải không anh? "
________________-END-________________

Lại là sad ending nữa rồi, bởi vì mị không cách nào cho fic kết thúc tươi sáng, hường phấn hơn được.
Thật xin lỗi những ai mong fic này là happy ending nhé, i'm sorry!!!
Đà Nẵng, 15:47, 6 tháng 24 ngày, ikorai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top