Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: Lễ hội Mùa thu

Và cuối cùng thì....

Ngày "Lễ hội Mùa thu" truyền thống đã đến...

Thời tiết lúc ấy có hơi se lạnh nhưng cảm  giác rất trong lành,  khung cảnh lúc này...rất thích hợp cho lễ hội lúc này.

    -TRỜI ƠI!!!!!

Aniko-san hớt hải chạy vào:

     -Hanako-chan,chuyện gì vậy em?

Tôi làm nũng,giả vờ mếu máo như một đứa con nít:

      -Aniko-san,em không biết phải lựa bộ kimono nào??? Huhu,sắp tới giờ đi rồi mà...bây giờ phòng em cứ như bãi chiến trường kimono vậy!! Aniko-san....giúp em lựa đi...hic....

Aniko-san bật cười:

      -Mồ, năm nào cũng vậy hết trơn! Hanako-chan đã 28 tuổi rồi,còn bé bỏng gì nữa đâu nà! Thôi để chị giúp em không thì trễ giờ đấy, em biết tính Hiro-kun rồi đấy!

Quả là Aniko-san,chỉ cần vài phút là chị ấy đã có thể lựa được cho tôi một bộ Yukata ưng ý.Thực ra thì Yukata ư? Tôi có đầy một kho, nhưng chính vì đầy một kho mà mỗi lần khi cần mặc Yukata,tôi lại phải lựa đi lựa lại, mà chọn một hồi không ra, tôi sẽ trở nên "bùng cháy".

       -Được rồi,Hanako-chan, chị nghĩ bộ này sẽ được đấy!

Wow...một bộ kimono hồng phấn, hoa văn là những bông hoa anh đào tím,hồng,đi kèm dây thắt lưng obi màu tím có đính vài bông anh đào giả. Tôi vốn rất thích bộ này, tôi tự hỏi:

        -Tại sao lúc nãy mình không thấy nó nhỉ?

Aniko-san cười, chị ấy có vẻ hài lòng lắm:

         -Nào, để chị giúp Hanako-chan mặc kimono nhé!

Aniko-san giúp tôi mặc và thắt obi cho tôi, chị ấy còn giúp tôi làm tóc nữa. Aniko-san thắt một bím tóc nhỏ rồi bới tất cả tóc còn lại bằng bím tóc ấy , đúng kiểu tôi thích,chị ấy còn gắn thêm vài cái trâm hoa lắc lư nữa! Quả là Aniko-san, thiếu chị ấy chắc tôi khóc mất!! *ôm mặt cười một mình*

         -Hanako-chan?-chị ấy gọi tôi

         -Vâng?

         -Em có muốn chị trang điểm sơ cho em luôn không?

         -Vâng,chị làm luôn đi ạ!-tôi hào hứng như một đứa bé vừa mới được quà

Xong xuôi hết, tôi tự ngắm mình trong gương,tôi chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp hơn thế này, kể cả những lễ hội trước đây, tôi đã từng mặc kimono,tôi cũng đã từng búi tóc kiểu này,cài trâm kiểu này,trang điểm cũng do Aniko-san làm,tại sao những lúc đó tôi không cảm thấy đẹp như bây giờ vậy?

"Reng..."

Tiếng chuông điện thoại làm tôi và Aniko-san giật mình,tôi nhấc lên và nói "moshi moshi..."

           -Hanako-san,xe đã tới rồi ạ!

Thì ra là Hiro-kun,cậu ấy đến đón tôi.

            -Tôi biết rồi,tôi sẽ xuống ngay!

Vừa đi xuống, tôi vừa nhắc nhở Aniko-san những công việc cần làm ở nhà và dặn dò một số thứ cần thiết. Sau đó , tôi rời nhà. Khi ra tới cổng, tôi đã thấy Hiro-kun trong bộ kimono đen của nam đơn giản nhưng thanh lịch, ra dáng của một người đàn ông trưởng thành.

            - Hanako-san nhìn tuyệt lắm ạ! Nhìn chị rất đẹp,rất dễ thương*cười*

           -Hiro-kun cũng tuyệt lắm,nhìn cậu rất khác mọi ngày!

Sau đó, Hiro-kun chở tôi đến khách sạn. Khách sạn của chúng tôi khá là đặc biệt,khác với những khách sạn kia, ở đằng sau tòa nhà chúng tôi có một cái sân khá lớn, và các dịp lễ hội hay hoạt động ngoài trời đều được tổ chức ở  đó. Đôi khi có một số sự kiện đã phải mượn sân khách sạn của chúng tôi để tổ chức. 

Đột nhiên, Hiro-kun hỏi tôi:

             -Hanako-san,hình như chị mong đợi lễ hội đợt này lắm đúng không ạ?

Tôi ngạc nhiên:

             -Sao cậu biết được?

             -Nhìn cách chị mong đợi tham gia lễ hội đợt này, rồi còn cách ăn mặc của Hanako-san nữa. Chắc chắn,Hanako-san đang rất hào hứng , tôi nói đúng không? 

Tôi ngượng chín cả mặt,bao nhiêu suy nghĩ của tôi Hiro-kun như đọc được hết.Bỗng dưng xe chạy ngang qua trường cao trung của tôi ngày xưa. Tôi chợt nghĩ tới Watanabe Izumi-"mối tình đầu không thành" của tôi suốt 3 năm cao trung, cậu ta cũng là động lực để tôi trở nên "hoàn hảo", ngồi cười một mình như một người tự kỉ rồi lại tưởng tượng bao nhiêu là thứ:

              -Không biết nếu Watanabe-kun thấy mình trong bộ kimono này,cậu ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?

Nhưng tôi cũng khá buồn khi nghĩ tới cái ngày mà tôi bị cậu ấy từ chối một cách không thương tiếc, mặc dù trước đây trường chúng tôi năm nào cũng có lễ hội văn hóa, nhưng chưa lần nào tôi mặc Yukata cho cậu ấy xem. Vì thế, tôi rất mong chờ vào tương lai, sẽ có một ngày tôi mặc bộ kimono mà tôi thích nhất này, gặp lại cậu ấy và một lần nữa: Watanabe-kun, tôi thích cậu....

               -Hanako-san lại đang nghĩ tới Izumi-san hả?-Hiro-kun trêu chọc tôi

               -Ai cho phép cậu đọc suy nghĩ của người khác?

Hiro-kun cứ cười mãi:

               -Đâu cần phải đọc suy nghĩ của Hanako-san làm gì,chỉ cần thấy mặt của chị đỏ ửng lên là biết chị đang nghĩ gì rồi!!*hì hì*

Tôi phồng má làm nũng...nhưng thật sự thì, người biết về Watanabe-kun chỉ có Hiro-kun và Aniko-san mà thôi, ngoài ra còn có 3 đứa bạn thân và lớp cũ của tôi nữa....nhưng tôi ít gặp họ lắm! Hầu như là chỉ có mỗi Hiro-kun và Aniko-san là biết "bí mật" này của tôi thôi.

Khi đã tới nơi, tôi tụ tập tất cả các nhân viên lại và căn dặn họ một số thứ cần thiết cho lễ hội, ai ai cũng mặc kimono, kể cả là ngài Chủ tịch "tuổi Dê" kia, không khí lúc ấy mới thật sự là lễ hội. Sau khi đã căn dặn kĩ càng, tôi bắt đầu hô lên:

               -Được rồi, hãy để cho lễ hội mùa thu năm nay tuyệt nhất có thể đi. Bắt đầu vui chơi nào!!!

Tất cả mọi người chạy ùa ra sân và không khí náo nhiệt hẳn, khách sạn cũng bắt đầu mở cửa để du khách bên ngoài có thể tham gia lễ hội. Cái sân lúc này không khác gì những lễ hội được tổ chức ở trong những đền cả, rất đông đúc,náo nhiệt, lòng tôi cũng cảm thấy vui hẳn.

Đôi lúc có vài nhân viên trong khách sạn là "fan" của tôi, họ cứ xúm lấy tôi rồi khen tôi hết cái này rồi khen tôi tới cái kia,nào là:

                 -Quản lí à,chị đẹp quá! Kimono của chị chắc mắc tiền lắm, vải tốt thế này cơ mà!

                 -Quản lí làm tóc ở đâu mà đẹp vậy, trâm cài hoa cũng đẹp nữa, chắc mấy cây trâm này quý lắm!

                  -Hôm nay Quản lí đẹp thật ấy,cho tụi em chụp hình với chị đi?

Vân vân...

Tôi chẳng biết làm gì ngoài cười trừ và cho họ chụp hình chung với tôi. Bỗng dưng có tiếng nói đằng sau:

                    -Mọi người đang làm phiền Quản lí làm việc đấy!

Thì ra đó là Yoshida-kun! Cơ mà...hôm nay cậu ấy cũng mặc kimono à?  Đây là lần đầu tôi thấy Yoshida-kun trong bộ trang phục truyền thống. Bộ Yukata của cậu ấy khá là đơn giản, nền màu xám với thắt lưng màu đen,nhưng vẫn có cái gì đó rất cuốn hút. Các nhân viên nữ chuyển toàn bộ "tầm mắt" về cậu ấy,và Yoshida-kun bắt đầu bị "gái bu". Cũng không thể nào mà ngăn được*cười*: Hôm nay cậu ta thật sự rất đẹp, rất ngầu!

Dường như Yoshida-kun đang rất bối rối và không biết thế nào để thoát ra, đột nhiên cơ thể tôi phản xạ bằng cách, cầm tay cậu ấy và lôi ra khỏi đám đông ấy mà chạy. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại hành động như vậy. Khi đang chạy, tôi rất muốn cơ thể tôi dừng lại và buông khỏi tay cậu ấy...nhưng...tại sao tôi không gỡ ra được?Tại sao tôi không thể ngừng chạy? Sau khi đã chạy thoát rồi, tôi mới nhận ra rằng mình đang ở chỗ có trồng hàng cây anh đào, khung cảnh lúc ấy rất vắng vẻ, yên tĩnh, chỉ có những cánh anh đào trái mùa được gió đưa đi xa, có vài cánh thì rớt lại tạo thành " cơn mưa anh đào", không gian lúc ấy đẹp như mơ, lãng mạn vô cùng. Thế nhưng, một hồi sau, tôi mới nhận thức được rằng: Tôi đang ở một mình với Yoshida-kun...

Lúc ấy, thật sự rất giống như "đang hẹn hò", tôi khá xấu hổ vì tôi là người lôi cậu ta tới đây. Nhưng khi nhìn cậu ta, tôi thấy mặt cậu ta đỏ ửng lên và cứ nhìn chằm chằm tôi:

            -C..Chu..Chúng ta quay lại nhé! Chắc mọi người đang kiếm chúng ta đấy!

Đột nhiên, Yoshida-kun tiến lại gần tôi,làm tôi có thể nhìn  thấy rõ hơn gương mặt đang ửng đỏ của cậu ấy, cậu ta vừa nói vừa che nửa mặt,có vẻ như Yoshida-kun đang cố giấu đi sự xấu hổ của mình:

           -Hôm nay Quản lí đẹp lắm, hôm nay Qua..Quản lí rất...đ.đe.đẹp!

           -Ư..ừm, cám ơn cậu, hôm nay cậu cũng ngầu lắm! *cười*

Nói rồi tôi bỏ đi, lúc ấy, tôi không hiểu vì sao khi cậu ấy nói tôi đẹp, tim tôi lại đập loạn nhịp đến như vậy! Có phải là do ngại? Hay là vì tôi được cậu ta khen? Hay chỉ là vì.....

Bổng dưng, Yoshida-kun nắm lấy tay cổ tay tôi như không cho tôi đi, làm tôi rất bất ngờ,ánh mắt của cậu ta lúc đó rất giống với ánh mắt khi cậu ta cứu tôi khỏi cái thang: Ánh mắt của Yoshida-kun lúc đó không hề rời khỏi tôi. Mặt cậu ta thì vẫn đỏ, cậu ta không thở dốc như lúc trước...nhưng...ánh mắt của Yoshida-kun...giống như cậu ấy muốn nói gì đó...nhưng không thốt thành lời được. Yoshida-kun ấp úng:

            -Qu..Qua...Quản lí ở đây..một..lúc nữa được không ạ? T...Tôi chưa muốn quay về....nhưng..cũng không muốn...ơ..ở...một mình!

Tôi rất ngạc nhiên, tôi không ngờ rằng cũng có ngày mà Yoshida Hikaru nói câu này. Nhưng rồi tôi cũng :

             -Ư..ừm, thôi thì ở lại một lúc cũng được, đã ở đây rồi mà không ngắm hoa cũng tiếc lắm!* tôi lại cười*

Tôi ngồi xuống kế bên Yoshida-kun,cậu ta cứ quay đi chỗ khác,nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cậu ta. Tôi đoán rằng chắc cậu ta ít tiếp xúc con gái nên...khi ở gần tôi thì hơi ngượng, phải không nhỉ? Bỗng dưng cậu ấy quay qua, nhìn trực diện vào tôi, mặt thì vẫn đỏ:

              -Qu..Quản lí đã có...thi...thich...thích ai chưa ạ?

Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ta, Yoshida-kun mà cũng có những lúc như thế này à?

Thấy tôi bất ngờ, cậu ta lại quay đi rồi lại ấp úng:

               -K..Khô..Không phải là tôi thi..thích Quản lí đâu đó nha! Mà tại ngồi đây lại không có gì để nói cả nên kiếm chuyện để nói thôi. Đ..Đư..đừng có mà hiểu lầm! Với lại tôi cũng tò mò, Quản lí xinh đẹp giỏi giang nổi tiếng, nhiều người theo đuổi như vậy...chắc bản thân chị cũng phải thích 1 ai đó rồi đúng không?

Tôi bật cười:

                -Cậu đáng yêu thật đấy, Yoshida-kun. Không ngờ con người trước đây và người ngồi cạnh tôi bây giờ lại một người đấy!

                -Thì sao nào? Đều là tôi hết đấy, thì sao? Có trả lời không thì bảo?-cậu ta giận dỗi

               -Rồi, rồi, tôi trả lời. Thực ra....tôi đã có người tôi thích rồi! 

Yoshida-kun tròn mắt nhìn tôi...nhưng...lúc ấy tôi lại không để ý mà cứ tiếp tục kể:

                - Tôi đã thích người này được 13 năm rồi... là từ lúc tôi học năm nhất cao trung lận đấy. Mặc dù là tình đơn phương, lại không được đền đáp, nhưng tôi vẫn rất thích cậu ta. Vì là "mối tình đầu" của tôi mà. Lý do tôi làm ở khách sạn này và trở nên "hoàn hảo" là cũng vì cậu ấy luôn, và tô...

Khi quay qua nhìn Yoshida-kun, hình như cậu ấy vừa tức giận vừa lẫn chút buồn,tôi thì lại nghĩ là do mình nói nhiều quá nên cậu ấy không thích:

               -Tôi xin lỗi cậu, Yoshida-kun,tôi có nói hơi nhiều khiến cậu khó chịu,tôi thật lòng xin lỗi cậu,tôi xin lô...

               -Đủ rồi!

               -Hả?!

Cậu ấy đứng lên,đi ngang qua tôi:

              -Thôi chúng ta quay về đi,khéo mọi người đang tìm Quản lí đấy!

Hình bóng của cậu dần dần mờ đi trong mắt tôi! Từ đằng sau, tôi chỉ thấy Yoshida-kun trong bộ yukata xám đi giữa hai hàng cây anh đào dài tưởng như là vô tận. Dáng lưng ấy càng lúc càng nhỏ, nhỏ dần...mờ dần,mờ dần, rồi biến mất,...

        Tại sao cậu lại trở nên như vậy?...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #sadending