Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyen Tinh Hoang Tu ( chap 73-74-75)

chap 73

Kì Hân khẽ nghiến qua răng :

-ngươi đau không, cái này chẳng đáng gì những cơn đau khổ ngươi đã cho ta....

tôi khẽ đứng dậy, lấy tay vịn cây cột, toàn thân như không hề có rã rời :

-tôi biết đã gây cho cô rất nhiều đau khổ, nhưng nếu cho tôi chọn lại, thì tôi vẫn chọn cậu ấy....

Kì Hân bay đến, đấm tôi hộc máu, đôi mắt cô ấy long lanh :

-tại sao....100 năm qua ta đã không biết hỏi câu nay bao nhiêu lần rồi, tại sao....tại sao chứ.....?

cắn răng chịu đựng, đôi mắt tôi mờ quạng như không còn nhìn thấy gi nữa :

-tình yêu là không có tại sao.....

Kì Hân nắm lấy cổ áo của tôi, rồi gầm gừ :

-tình yêu....cái đó mà ngươi gọi là tình yêu sao.....

cô ấy lại quăng tôi văng ra xa, bùm....tay chân tê dại, tôi không thể đứng lên được nữa, xong ! vì Tuấn, không hiểu sao, một nguồn động lực cứ xuất phát, buộc tôi phải kiên trì, phải đấu tranh đến cùng. không được gục ngã ngay lúc này, cố gắng đứng dậy, tôi lại nói :

-đúng, hộc....hộc....đó chính là tình yêu.....tôi có thể vượt qua mọi thứ, dù các người có lấy đi sức mạnh thì tôi vẫn có trái tim, tôi vẫn có thể chiến đấu.....

Kì Hân sững người. cô ta đứng lặng hồi lâu. đôi mắt như đang suy nghĩ điều gì. Hoàng Long khẽ nhếch môi :

-ngươi đã mềm lòng rồi sao....?

sực tỉnh, Kì Hân tung ra ma đạo chưởng pháp, làm cho xương cốt tôi như bị rạn nứt, tôi bất lực quỳ xuống đất, từng cơn đau cứ dồn dập chạy vào thân thể :

-a.........a.......

Kì Hân khẽ lắc đầu :

-một người bình thường mà đòi chống với bọn ta sao.....thật ngu muội.....

cố nén cơn đau vào tim, tôi chỉ nghĩ đến Tuấn, anh là động lực thúc đây tôi đứng lên. lấy hết sức bình sinh, tôi hét lên :

-a.........a...

tôi đững dậy nhưng không thể vững, tạy lại phải vịn vào thành cột lết từng bước nhỏ. Kì Hân, Minh Tử và Phong đều sock, vì trước giờ chưa có người bình thường nào mà trúng ma đạo chưởng pháp là có thể sống được, may lắm thì tán phế suốt đời, vậy tại sao hắn lại có thể sống và đi được chứ.....

đôi tay cô run run, đôi mắt bàng hoàng :

-sao ngươi.,....sao ngươi có thể.....

tôi bặm môi cay đắng, đôi mắt đầy nghị lực, thể hiện sự quyết tâm cực độ :

-vì một người....tôi không thể thua, không thể gục ngã....

Hoàng Long tức giận, đôi mắt nham hiểm :

-vậy thì ta sẽ cho người của ngươi biết như thế nào.....

vừa nói xong, hắn hất tung lá bùa ngay miệng của Tuấn. không bị Phong ấn, Tuấn hét mà trào cả máu :

-em đi đi....ai kêu em tới đó hả.....anh không cần em....đi đi.....

tôi mỉm cười, đầu óc choáng váng không thể nhìn rõ được gì :

-em đi....câu này tại sao anh không nói lúc chúng ta lạc trong rừng, tại sao anh không nói lúc em đòi lấy mặt trăng, tại sao không nói lúc chúng ta ở đồi bồ công anh, tại sao không nói lúc chúng ta học chung.....anh có biết rằng mỗi lần nghĩ tới những kỉ niệm đẹp đó thì em lại càng phải sống, càng phải bảo vệ cho anh.....anh có hiểu không.

đôi mắt Tuấn tuy bị nhắm nghiền, xong nó vẫn ướt đẫm từng giọt cay đắng :

-tại sao chứ.....đừng lo cho anh mà....xin em....hãy đi khỏi đây đi.....

tôi cố gắng gồng mình chịu đựng, tiếp tục nói :

-em nhất định phải cứu anh ra....em sẽ không từ bỏ....

Kì Hân bay đến bóp cổ tôi, giong đanh đá :

-không từ bỏ ư....vậy thì hãy xuống diêm vương đi......

tôi như không thể thở được, chỉ nghe tiếng Tuấn gào lên :

-Gia Anh....Gia Anh....em....chuyện gi vậy.....đừng làm hại cậu ấy mà.....xin mấy người

Hoàng Long vẫy tay, ra ý :

-đừng giết hắn vội.....ta phải giết người hắn yêu thương để cho hắn đau khổ tột cùng.....

Kì Hân khẽ cười gằn :

-ngài nói quả không sai....

rồi Hoàng Long mở Phong ấn cỗ quan tài, chỉ chừa bùa chú trói tay trói chân Tuấn lại, Tuấn nhìn thấy tôi tàn tụy, cơ thể toàn máu, khuôn mặt xanh lè, xong tôi vẫn ráng cười cho anh vui lòng :

-em nhất định phải cứu anh.....

khuôn mặt anh đau đớn khôn tả, đôi mắt anh khụy xuống :

-hãy đi đi, em sẽ không đánh lại bọn họ đâu.....đừng lo cho anh....

tôi lúc lắc đầu, ánh mắt cương nghị :

-em không thể bỏ anh.....em không thể....có chết thì chúng ta cùng chết......

Hoàng Long vỗ tay, ánh mắt đỏ ngòm :

-hay cho câu có chết cùng chết, được! vậy ta cho hai ngươi toại nguyện.

vừa nói xong, hắn rút dao đâm thẳng vào tay Tuấn, những giọt máu tươi rơi lả tả trên trang giấy. giọng tôi khan đi :

-đừng.........

Tuấn mỉm cười như không hề đau đớn :

-nếu ngươi muốn giết ta thì con dao này nên găm vào trái tim đang rướm máu của ta.....chứ đâm vào tay thì chỉ gãi ngứa mà thôi.....

Kì Hân thả tôi ra, tôi gụy xuống sân trường, đôi mắt mọng nước, đầu gối như hóa đá không nhúc nhích được nữa :

-đừng làm tổn thương đến anh ấy.....xin các người.....đừng mà.....

Hoàng Long tự mản, đôi mắt đen thăm thẳm :

-vĩnh biệt nhé.....

phập....Tuấn la lên đau đớn, dòng máu tuôn chảy từ trái tim anh. con dao cắm lút cán xuyên tim Tuấn. người tôi bất động, đôi mắt mở to kinh hoàng. Hoàng Long nắm người Tuấn tung lên khoảng không, những lá bùa Phong ấn tan biến, giọng tôi khan đi trong đêm tối, mọi sức bình sinh tôi chạy lại đỡ lấy tấm thân đầy máu của Tuấn. giọng khan đi trong đêm vô vọng :

-không.............

tất cả mọi người đều sửng sốt, những trái tim đang quặn lại vì đau. tôi đỡ lấy đầu anh, thân anh đang nằm trên đôi chân rạn nứt của tôi, giọng run run :

-mở mắt ra đi anh.....nói gì đi....- đôi mắt vô hồn nhìn anh, đôi tay lay lay khuôn mặt Tuấn.

nhưng giọt mưa rơi lả tả xuống sân trường, trời nỗi giông tố, sấm đùng đùng. nước mắt và máu như hòa cả vào cơn mưa râm đó, đôi mắt ấy hé mở, xong chưa kip nhìn tôi lần cuối thì lại nhắm lại vĩnh viễn, tôi ôm lấy anh mà gào thét :

-không.....................

Hoàng Long vỗ tay, nhếch môi :

-xong một tên....

Kì Hân đứng trước tình cảnh đó, không hiểu sao, hai khóe mắt của cô lại hoe đi, người giống anh trai mình, và người mình hận đang đứng ở bờ vực chết, đôi tay run run, Kì Hân khẽ nhìn lên bàn tay của mình :

-đây thật sự có phải là mục đích của mình không.........

chưa kịp định thần gì thì phập..........bàn tay đầy móng vuốt của Hoàng Long đâm xuyên thẳng tim của Kì Hân, hắn cười mỉa mai :

-ngươi phân vân rồi sao, nếu đã vậy thì hãy đi theo bước anh trai của mình đi....ha....ha....

máu từ tim của Kì Hân chảy thành dòng, đôi mắt cô vô hồn nhìn tôi và Tuấn. giọng cô run run :

-ngươi....ngươi....thật bỉ ổi.....

mái tóc của Kì Hân đang dần dần đen trở lại, người dần dần mất hết sức lực, toàn bộ sức mạnh của Kì Hân đang bị Hoàng Long hút hết. hắn rút tay ra, cũng là lúc Kì Hân la lên một tiếng thất thanh :

-a.........

Kì Hân ôm lấy ngực, gục xuống sân trường, đôi mắt mọng nước với mái tóc đen bóng nhìn tôi mỉm cười :

-em đã sai rồi phải không cát an.........

vừa nói xong, đôi mắt Kì Hân nhắm lại, những giọt mưa rì rào rơi vô tình, thân xác Kì Hân tan thành mây biến mất. Minh Tử và Phong ngơ ngác nhìn mà chưa kịp định thần. thì phập, Minh Tử cũng bị tên gian ác đó đâm xuyên tim, đôi mắt hắn mỉm cười :

-hãy đi theo chủ nhân của ngươi đi.....

khẽ nhắm mắt, Minh Tử gục xuống sân trường rồi tan biến. những người xung quanh đều không thể biết chuyện gì đang xảy ra. tại sao bên áo đen lại tàn sát lẫn nhau. Hoàng Long bật cười lớn rồi nhìn tôi :

-bây giờ ngươi là của ta rồi phụng tiên.....ha.....ha.....

khẽ đặt thi thể của Tuấn xuống, đôi mắt tôi ngơ ngác mà rưng rưng nước mắt nhìn Hoàng Long :

-tại sao....tại sao.....tại sao ngươi lại làm như vậy....họ là đồng bọn của ngươi mà.....tại sao lại giết họ chứ.....

Hoàng Long khẽ đập đôi cánh, ánh mắt đen thăm thẳm :

-trước sau gì bọn nó cũng sẽ phản bội ta mà về phe ngươi mà thôi, vậy thì ta nhanh một bước lấy hết sức mạnh của chúng rồi tiễn chúng một chặng đường.....ha.....ha

chưa kịp nói gì thì tên Hoàng Long đã bay tới định bắt lấy tôi thì keng...., Phong không biết đến đứng trước mặt tôi từ lúc nào, giương thanh kiếm đỡ lấy bàn tay đầy móng vuốt của Hoàng Long. Phong trừng mắt :

-ngươi không được đụng vào thiếu gia của ta...........

Hoàng Long mỉm cười, rồi khẽ lắc đầu :

-lại một kẻ không biết điều.......

vừa nói xong, hắn tung đôi cánh đập ầm. một tiếng nổ vang trời. khói bay mù mịt, nước văng tung tóe. hắn nhìn quanh thì thấy tôi và Phong đã văng ra một quảnh. đôi mắt hắn mỉm cười, như vừa làm một điều thú vị. cách hắn đánh nhau như mèo vờn chuột, muốn hành hạ chúng tôi từ từ.

phòng khẽ nhìn tôi, ánh mắt anh sắc như dao :

-thiếu gia hãy mau đi khỏi đây đi.....

tôi ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt long lanh :

-anh....anh....

Phong cố gồng tay lên, đôi tay anh bị rách một đường dài. máu chảy thành ròng ròng.....mắt tôi hoảng hốt :

-tay anh.....tay....

Phong khẽ lắc đầu cười :

-không sao đâu....

chưa kịp làm gì thì bàn tay kia của Phong đã túm lấy cổ của tôi, bóp ngẹt lại :

-chuyện....chuyện....

Phong hoảng hốt, đôi mắt anh không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, anh thật sự không thể làm chủ được bàn tay của mình.Hoàng Long cười lớn, giong vang ầm ầm :

-ta đã tính trước được chuyện này. ngươi tưởng rằng ta giết hai đứa kia là quên mất ngươi sao, ta để ngươi sống là ý muốn chính tay ngươi giết chết phụng tiên, ta đã yếm bùa lên chiếc vòng đó rồi....ha...ha,.,,,

Phong giờ mới hiểu, thì ra chiếc vòng đen Kì Hân đưa lúc trước đã bị hắn yếm bùa,,,,,,, tôi càng ngày càng nghẹt thở, phòng đưa chân đá tay của mình, tôi văng ra, anh la lớn :

-thiếu gia chạy đi.....tôi thât sự không thể khống chế được bàn tay của mình rồi....

tôi vừa đứng dậy thì một lực chưởng từ bàn tay của Phong giáng xuống thân tôi. miệng tôi hộc toàn máu, đầu óc choáng váng như không đứng dậy nỗi, ánh mắt đau đớn nhìn Phong. Phong hét lên :

-trời.......thiếu gia......

không kịp nghĩ gì nữa, hai chân anh kẹp lấy thanh gươm, đôi mắt tôi kinh hoàng la lớn :

-đừng.....

phập.....hai cánh tay của Phong rơi xuống đất, Phong đã tự chặt hai cánh tay của mình, nước mắt trào ra như suối, mặc dù mưa đã tạnh nhưng suối sao của tôi vẫn không ngừng chảy :

-không.....anh ơi.....sao anh lại làm như thế chứ......

toàn thân mất sức, anh gục xuống :

-tôi không thể để một thứ gì làm nguy hại đến thiếu gia được.....

mọi ngươi như nín thở thấy cảnh tượng đó, ai cũng chua xót. đây như là một tấm bi kịch trải dài không kết thúc. từng người, từng người một đều lần lượt ngã xuống. Hoàng Long nheo nheo mắt, giọng nói mỉa mai :

-sớm thế, trò vui mới bắt đầu mà.....

vừa nói xong, hắn dùng âm ma bắt lấy Phong, rồi cho chúng xâu xé Phong ra từng mảnh nhỏ, kèm theo nụ cười khàn đục :

-cảnh này đẹp quá....

khuôn mặt tôi ngơ ngác như kẻ vô hồn, đôi mắt mờ đi như không thấy gì nữa. toàn thân như muốn lao vào ôm lấy Phong, miệng hét lên như đứa trẻ :

-Phong........

anh tung một cú đá khiến tôi văng ra xa, ánh mắt anh lúc đó đau đớn cực độ, giọng nói như thấm đẫm máu của anh :

-đừng vào đây....xin thiếu gia......-những câu chữ kèm theo những tiếng la thất thanh của anh, người anh đang bị âm ma dày xéo-a..........a........

tôi đơ ra, hét lên :

-không.....

nhưng mỗi lần muốn lao vào lôi Phong ra thì lại bị anh ngăn cản, anh không muốn tôi dấn thân vào chổ nguy hiểm, xung quanh anh bây giờ toàn những âm ma ghê tởm, anh thà chết chứ không muốn tôi có một chút tổn thương nào. giọng Phong yếu dần :

-xin lỗi thiếu gia.....

vừa nói xong, cũng là lúc tôi đã không còn thấy được hình dáng của Phong nữa. những bóng đen của âm ma đã mang anh đi rồi, tôi gục xuống đất, đôi mắt mờ quạng, miệng nấc không thành lời :

-không....không......

Hoàng Long nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt đầy tự mản :

-sung sướng chưa, hạnh phúc chưa hả phụng tiên.....từng người yêu thương bảo vệ ngươi lần lượt ra đi.....

tôi không còn một chút sức lực nào, giờ toàn thân thật sự rất mệt mỏi, bên cạnh lại không còn ai, giờ tôi như chỉ muốn hắn giết mình đi cho xong rồi.....nước mắt thấm đậm cả áo, tôi mỉm cười như buông xuôi tất cả :

-giết ta đi, ta cũng chẵng thiết sống nữa......

Hoàng Long nhìn tôi, ánh mắt đen tối :

-ha....ha....giờ ngươi chịu chết rồi sao.....đau khổ quá rồi hả.....

cánh tay hắn hất nhẹ, tạo ra một cơn gió thổi bay tôi văng ra đằng sau, khẽ đứng dậy, khuôn mặt tôi vô thần, đôi môi cười nhạt :

-chỉ có vậy thôi sao.....như vậy thì làm sao ta chết được.....

đôi chân khập khiểng, tôi ráng lê những bước chân nặng nhọc đến bên cạnh Tuấn, đôi tay run run ôm lấy tấm thân lạnh giá của anh, đôi mắt buồn sâu thẳm, hai hàng lông mi như nhướn lên không nỗi vì nặng nước, giọng buồn thảm :

-em sắp được gặp anh rồi.....đợi em nhé.....

**

-thiếu gia hiện đang ở trường tham gia đại hội ma thuật ạ....ở đó xảy ra một chuyện rất lạ....

mọi người trong dòng họ tôi nhốn nháo cả lên, vì trong bức di chúc tôi chính là người kế thừa mọi tài sản của ông, mà giờ trong đám tang ông lại không thấy mặt tôi, mẹ tôi cẩm cây nến bằng vàng chạy đến, giọng hoảng hốt :

-mau đến trường ngay.....Gia Anh xảy ra chuyện rồi.....

cha tôi cau mày :

-bà làm gì mà hoảng hốt vậy....

giọng mẹ tôi run run, nước mắt chảy ròng ròng :

-lời bà thầy bói đó đã ứng nghiệm, máu sẽ chảy lênh láng, cái chết sẽ ám ảnh cả hai gia tộc.....

mọi người đều sững sốt, tức tốc kéo nhau đi thẳng đến trường của tôi.

ngồi trên xe, mà nước mắt mẹ tôi không ngừng chảy, tay bà vẫn cầm chặt cây nến bằng vàng. lúc chạy qua phòng tôi, bà thấy cây nến đặt ở đó, thì không hiểu sao, một cảm giác gì đó buộc bà phải mang nó theo, giống như một sợi dây trói vô hình vậy. trong đầu bà trống rỗng, chẵng nghĩ ngợi được gì, giờ phải gặp được tôi thì mới làm rõ được tất cả mọi chuyện.

wet nhìn tôi, giọng bình thản :

-cậu có hiểu ý nghĩ của hai từ phụng tiên không ?

đôi mắt tôi ngơ ngác, nhưng hiện giờ tôi thật sự chẳng thiết nghĩ gì nữa, mọi thứ đã chấm hết, tất cả đã kết thúc rồi.

-phượng hoàng là bất tử, chúng không bao giờ chết, chúng luôn hồi sinh từ đống tro tàn. tất cả tinh linh thật sự không bao giờ chết, chúng chỉ chết khi phụng tiên đã chết thật sự.....

Hoàng Long thấy vậy, đôi mắt tức tối, hắn tung ra ma chưởng đánh thẳng vào wet và nói :

-người nhiều lời quá rồi đó.....

nhưng xung quanh wet và bà lão hiện lên một quả cầu bảo vệ, nó đánh tan mọi chưởng pháp của Hoàng Long, wet phất phới đôi cánh trắng rồi mỉm cười :

-ta không thuộc về thế giới này, nên không thể can thiệp vào chuyện này và ngươi không thể can thiệp vào ta đâu Hoàng Long......

bà lão nhìn tôi, ánh mắt trìu mến đầy hy vọng :

-phụng tiên.....người không được từ bỏ, tất cả chỉ thất bại khi ta từ bỏ mọi hy vọng, còn hy vọng là ta còn chiến đấu, chiến đầu vì những người xung quanh, chiến đấu vì tình yêu vĩnh cửu, chiến đấu vì chính bản thân người.....

đôi mắt tôi ngước lên, giọng run run :

-nhưng tôi chiến đấu bằng gì.....không ai bên cạnh....sức mạnh đã mất.....tình yêu...? mọi người đều đã chết....còn tình yêu sao.....?

wet mỉm cười :

-họ không chết.....họ vẫn luôn bên cạnh, bảo vệ và ủng hộ người.....người hãy tỉnh ngộ đi.....

Hoàng Long bật cười lớn :

-thật nực cười....ngươi nghĩ là ngươi còn có thể chiến đấu với ta sao.....

rồi hắn dùng chân đạp xuống đất, mặt đất nứt ra, bắn lên ngàn tia lửa địa ngục vây lấy xung quanh tôi. khuôn mặt hoảng sợ, tôi ôm lấy Tuấn. thấy thế, Hoàng Long dùng thuật kéo thi thể của Tuấn lại, rồi cười nhạo :

-giờ ta sẽ cho thân xác người yêu của ngươi tan thành mây khói, để xem lúc đó ngươi còn có thể chiến đấu không....

khuôn mặt tôi ngơ ngác, giọng run theo từng tiếng nấc :

-đừng.....ta xin ngươi đó.....xin ngươi.....anh ấy đã chết rồi........

chưa kịp nói hết câu, thì hắn vẩy tay quăng thẳng Tuấn xuống vực lửa, chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi lấy hết sức bình sinh chụp lấy Tuấn, có chết thì tôi và anh vẫn bên nhau, tôi chỉ biết một điều là không thể rời xa anh. tôi có thể mất tất cả, nhưng tôi không thể mất anh, cuối cùng tôi đã hiểu, cái quan trọng nhất của mình là gì, suốt một thời gian dài tôi luôn phân vân, chính sự phân vân này đã mang đến không biết bao đau khổ cho nhiều người. trong đầu tôi là một dòng suy nghĩ, Tuấn ơi ! em đã quá ngốc khi không nhận ra tình cảm thật sự của mình, em xin lỗi vì đã gây cho anh biết bao đau khổ, nhưng giờ em và anh đã bên nhau.................

lúc ấy mọi người trong gia tộc tôi vừa tới, mẹ tôi chỉ kịp nhìn thấy cảnh tôi ôm Tuấn lao thẳng xuống vực lửa, đôi mắt bà ngỡ ngàng, bà quỵ xuống đất, cây nến vàng lăn dài trên sân trường, nước mắt chảy dàn dụa :

-chuyện gì.....chuyện gì đang xảy ra thế này.....

họ thật sự không thể tin vào mắt mình nữa, ở thế kỉ 21, ngay trong sân trường danh giá lại đang diễn ra những cảnh tưởng mà không ai có thể ngờ được.....

Trúc thảng thốt :

-trời.....mọi chuyện kết thúc vậy sao....

nhưng người xung quanh đều mắt rưng rưng, giọng buồn thảm :

-chết là hết.....

mặt đất khép lại, những tia lửa không còn bắn lên nữa, tôi và Tuấn thì đã rơi xuống vực lửa. Hoàng Long ngúc ngoắc đầu :

-không ngờ lại để hắn chết dễ dàng như vậy, mình còn chưa hành hạ hắn đủ, tiếc thật....

một loạt đau thương phủ kín khắp sân trường, những tiếng nức nở cứ phần nào vang lên, những giọt nước mắt như làm sân trường ướt sũng.

bà lão cắn răng :

-phụng tiên....

cây nến vàng lăn dài đến đôi chân qua wet, khẽ cúi xuống, lượm nó lên, khuôn mặt thoáng lộ điều lo lắng.

Hoàng Long nhìn wet rồi nói :

-tôi nay giỡn với các ngươi vậy là đủ rồi.....phụng tiên đã chết.....ta phải quay về với giấc ngủ của ta....đành phải đợi kiếp khác của hắn vậy.....

wet nheo nheo mắt :

-không còn kiếp nào nữa đâu.....đây chính là kiếp cuối cùng của phụng tiên rồi, 7 kiếp nạn tượng trưng cho thất tình.....

Hoàng Long hơi bất ngờ, hắn cười khàn đục :

-vậy là ta đã thắng rồi sao....nhưng sao ta vẫn chưa được về trời, sao ta vẫn chưa được giải thoát, tại sao.....?

đôi cánh của wet bật tung, anh ta bay thẳng lên bầu trời, đứng giữa không trung, wet nhìn Hoàng Long :

-đơn giản, bởi vì ngươi không hề thắng- rồi wet nhìn lên mặt trăng, giọng lanh lãnh - cuối cùng thời cơ ngàn năm cũng đã đến.........

những ánh sáng của mặt trăng chiếu thẳng và hội tụ cây nến vàng nằm trong tay của wet, nó phát sáng chói lòa, ánh sáng vàng chói bao trùm cả không gian rộng lớn, Hoàng Long sững sốt, hắn nghiến rắng :

-chính là vật đó, bảo bối cuốii cùng của phụng tiên.....hỏa kim đăng

hắn biết thì đã quá muộn, wet đã dùng nó để hồi sinh cho phụng tiên, để có thể đánh thức một con phượng hoàng ngủ quên trong đám tro tàn. giọng wet vang lên :

-hãy tĩnh dậy đi phụng tiên........

mặt đất bắt đầu nứt ra, nhưng lần này không hề thấy một tia lửa nào, mà thay vào đó là những ánh sáng trắng thuần khiết thắp sáng cả một vùng trời, tôi ôm lấy Tuấn, bay lên từ từ với những đôi cánh sáng rực rỡ của mình. ai cũng sững sốt, đôi mắt mẹ tôi bàng hoàng cực độ, cả gia tộc tôi như muốn nín thở quan sát tình cảnh đang diễn ra, họ không còn biết là mình đang mơ hay ở hiện thực nữa, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, cái gì cũng mông lung.

Hoàng Long nheo mắt, giọng run run :

-không thể nào.....

chap 74

wet nhìn tôi mim cười :

-cuối cùng nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành.....

rồi người của anh vỡ vụn ra tan theo từng hạt sáng li ti, hỏa kim đăng bay thẳng về tay tôi, khẽ cầm lấy nó thì tôi mới nhận ra cái cảm giác quen thuộc khi nào, hiện giờ mọi kí ức đều đã quay về, tôi như chính là tôi, đưa mắt nhìn theo, hàng lông mi hơi trùng xuống, khuôn mặt thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng, rồi giọng nói tôi văng vẳng :

-chúng ta nên kết thúc mọi chuyện ở đây đi Hoàng Long.....

vừa nói xong, tôi quệt một vòng sáng bao lấy thân thể Tuấn. người anh phát sáng lung linh như được che chở bởi vô số hạt sáng nhỏ. những chiếc cánh của tôi bật tung, lần này có đến 12 chiếc cánh trắng phất phới trong màn đêm lạnh giá. Hoàng Long ngơ ngác, hắn như không tin vào mắt của mình nữa :

-không thể.....ta đã lấy hết sức mạnh của ngươi rồi.....thì làm sao ngươi....ngươi.....

đôi mắt tôi mở to, ánh nhìn lạnh lùng, mái tóc đen bồng bềnh theo ánh sáng, giọng thanh vang :

-sức mạnh con người là ở trái tim.....khi họ ngừng chiến đấu là lúc họ không còn sức mạnh, ta vẫn còn tình yêu, ta vẫn còn hy vọng, vậy thì ta vẫn còn sức mạnh.....

vừa nói xong, tôi đưa tay lên bầu trời, giọng đanh vang :

-vũ Phong hoa......

những đôi cánh đập tung, mây đen như bị thổi bay đi, thay vào đó là ánh sáng trắng kì diệu của mặt trăng, từ trên trời, những cánh hoa hồng rơi xuống sân trường, tạo thành một cơn mưa hoa, chúng hòa quyện với nhau tạo thành một cột hoa sừng sững trước mặt tôi, làn gió từ những đôi cánh đã thổi cho những cánh hoa này một sức sống mạnh mẽ, chúng lao thẳng đến Hoàng Long nhanh như chớp. chẵng kịp suy nghĩ gì, Hoàng Long giơ tay, hét lên :

-thanh bằng trảo....

móng vuốt của hắn dài ra, tạo thành hai thanh gươm đen tuyền, chẻ đôi cột hoa đang lao đến. làm những cánh hoa vỡ vụn ra lơi lả tả xuống đất, ánh mắt giận dữ pha loãng cái gì đó sợ hãi, hắn nhìn tôi :

-ngươi.....

khuôn mặt tôi lạnh băng, nét đẹp tựa thiên sứ thuần khiết vừa được thanh tẩy.

mọi người đều sững sờ, chỉ kịp thốt lên một câu :

-đẹp quá.....

mọi người trong gia tộc nhìn nhau, họ xầm xì :

-đó có phải Gia Anh không ?

-không thể nào là nó được.....làm sao có thể.....

cha và mẹ tôi thì vẫn im lăng quan sát, ánh mắt của họ có một điều gì đó thật khó tả.

cặp mắt thật buồn, hai tay để trước ngực, hàng lông mi dài mượt khẽ lướt qua hắn, tôi nói bình thản :

-dương kim phụng tiễn......

toàn thân tôi phát sánh cực độ, những ánh sáng chói lòa làm người ta đến không thể mở mắt nỗi, đôi cánh đập tung ra những cánh lông màu trắng thủy tinh, chúng bay nhanh còn hơn là đạn lao thẳng đến chổ hắn. Hoàng Long gồng mình, tạo thành một khối đen bảo vệ. cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi quay người tạo thành một cơn lốc, càng làm cho những phi tiêu bằng chính lông bay nhanh và nhiều hơn nữa, Hoàng Long nheo nheo mắt, giọng khàn đục :

-ngươi chỉ có thể thôi sao.....

khẽ mỉm cười, tôi ngước mặt lên trời, hét to :

-thanh ngọc đan xuyên......

Bầu trời nứt ra, mặt đất cũng nứt ra, những tiếng ầm ầm rung chuyển cả một vùng trời. những ánh sáng từ trời và đất như hòa quyện vào nhau, đánh thẳng vào Hoàng Long...........làm hắn không kịp trở tay, khối cầu đen bị phá vở, hắn bị hất tung xuống đất, quần áo bị rách xém lổ chổ. tôi nhìn hắn với đôi mắt âu sầu, hắn đứng dây, nhếch môi cười :

-ta đánh giá thấp ngươi rồi, không ngờ sau lần chết đi sống lại ngươi lại có được những sức mạnh như thế......-rồi hắn lột tung bay cái áo màu đen của mình ra, để lộ nguyên bộ giáp đen tuyền ôm thân, khẽ cười- ta đành phải dùng đến thứ này thôi..........

vừa nói xong, hắn đưa tay lên bầu trời, miệng hết lớn :

-du dương đồng thoại....

chiếc nhẫn đeo trên tay của hắn làm bầu trời như xoáy thành một lỗ đen của vũ trụ, từ nó bắn ra ngàn tia sáng đen tối. những tiếng rên la, gào thét của binh ma âm quỷ vang dội làm người ta đến rợn cả tóc gáy.

hắn nhìn tôi cười gằn, hàm răng chó sói ghê tởm :

-đó chính cánh cửa đồng thoại.....nhờ người yêu của ngươi giận dữ mà ta mới có thể hút hết toàn bộ sức mạnh của nó......ha....ha....

ai nhìn thấy cảnh đó cũng đều phải run sợ, nó như là địa ngục ở trần gian. Hoàng Long khẽ liếc mắt, rồi nói :

-âm binh trỗi dậy......

tức thì mặt đất nứt ra, những hồn ma, quỷ yêu từ dưới chui lên lao thẳng vào tôi. đôi mắt sắc như dao, tôi đập cánh tạo thành một cơn lốc thổi bay chúng, nhưng quả thật chúng quá đông, càng ngày càng nhiều hơn, càng ngày càng ghê gớm hơn. tôi đành chấp hai tay lại dơ thẳng lên trời, ánh mắt giận dữ :

-linh dương thuần khí.....

đôi mắt tôi bàng hoàng khi không thể thi triển thuật này được, giọng nói run run, hai chân mày tôi nheo lại :

-chuyện....chuyện gì thế này.....

Hoàng Long bật cười, ánh mắt tự đắc :

-khi cánh cửa đồng thoạt xuất hiện, thì mặt trời, mặt trăng đều bị che khuất hết, cả trời và đất đều bị chia cắt, cả con người và thần tiên cũng phải mù quáng. ngươi nghĩ ngươi có thể kêu gọi linh khí trong lúc này ư.....quá nực cười......

chưa kịp định thần thì đám âm binh lao thẳng đánh văng tôi xuống đất, chúng định lao đến thì tôi dăng ra một vòng phòng hộ, tạm thời ngăn chặn chúng. Hoàng Long thấy vậy, nhếch môi cười nham hiểm. rồi hắn điều khiển đám âm binh bay qua tân công thân xác Tuấn. chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi rời bỏ vòng phòng hộ bay thẳng đến bên Tuấn dùng thuật của mình đẩy chúng ra. hai tay tôi để trước ngực, tạo thành lưới ánh sáng. đôi mắt tôi rực lửa, giọng khan đi :

-ngươi thật bỉ ổi.....

hắn cười gằn :

-đã có bao giờ ta tốt đâu.....để xem ngươi cầm cự được bao lâu.....

hiện giờ tình thế thật sự rất nguy cấp, xung quanh đầy rẩy yêu ma, mà người tôi ngày càng yếu dần, yêu khí đang dần dần làm ô nhiểm thuần khí của tôi, sắc mặt tôi nhợt nhạt, hàng lông mi cứ chực chờ rũ xuống. mặc dù rất mệt nhưng lúc này tôi thật sự không thể buông tay, tôi phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

wet đã ra đi, để lại bã lão một mình, bà ta quan sát rất kĩ, ánh mắt cứ nheo nheo lại như muốn nói gì đó mà không dám nói.

Hoàng Long cầm chếc nhẫn và hét lên :

-quỷ vũ huyền vu

tức thì, từ lỗ đen ở bầu trời đưa thẳng xuống một con quái vật khủng khiếp, nó đen lòm và thật ghê tởm, nó đi từng bước ầm ầm.....Hoàng Long nhìn tôi rồi hét lớn :

-phá lưới ánh sáng và giết hắn đi.....

con quái vật đó chỉ thổi một làn khói đen thì toàn bộ lưới sáng bị hòa vào đám khói đen đó mà biến mất. tôi căn răng, thở dốc vì mệt. ôm lấy Tuấn, tôi định bay đi nhưng từ trên trời, một tấm lưới màu đen phủ xuống vây bắt lấy tôi. những âm binh bắt đầu lao vào xâu xé, tôi hét lên trong cơn đau đớn :

-không...........các ngươi không được đụng vào anh ấy...........không........

mẹ tôi như muốn lao vào nhưng nhìu người giữ lấy bà, không cho bà đi đến, bà quỵ xuống, khóc nức nở :

-ôi không....con tôi.....hu....hu....

hàng lông mi tôi rũ xuống, nước mắt trào ra như mưa, tôi cứ dùng tôi tay, đôi cánh mà đẩy những con âm binh tránh ra khỏi người Tuấn trong cơn vô vọng, vừa đẩy tôi vừa gào, nước mắt cứ lăn dài trên hai gò má xanh sao. thuần khí của tôi hiện giờ như bị cạn kiệt, nó đã bị yêu khí của đám yêu ma này lấn áp hoàn toàn, tôi thật sự không thể thi triển một loại thuật nào nữa. Hoàng Long nhìn thấy cảnh đó thì hắn chỉ biết cười dương tự đắc, hắn càng thấy tôi đau khổ bao nhiêu thì hắn càng vui sướng thỏa mản cơn ác vọng của hắn bấy nhiêu.

Nãy giờ bà lão cố gắng tập trung quan sát, và bà ta đã nhận ra một điều hết sức quan trọng :

-thì ra là vậy- rồi quay qua tôi, đôi mắt rực lửa-phụng tiên.....Hoàng Long có được sức mạnh đó là nhờ thạch bảo chi thiêng.....chỉ cần người thanh tẩy được chiếc nhẫn đó thì hắn sẽ không còn là đối thủ của người nữa.....

Hoàng Long lườm mắt, gầm gừ :

-con tiện tì này.....ngươi dám nhiều lời

hắn tung một chưởng đến nhưng vẫn bị khối cầu phòng hộ hút mất như lần hắn tung chưởng về wet, quả thật là wet và bà lão đã không còn thuộc về thế giới này nên hắn không thể làm hại được hai người đó.

tôi nhìn kĩ thì phát hiện chiếc nhẫn hắn đang đeo chính là chiếc nhẫn lúc trước của tôi. trong đầu lúc đó là một loạt suy nghĩ mông lung, hiện giờ tôi không thể rời Tuấn nữa bước, mà người tôi càng ngày càng yêu đí, lại không thể thi triển một loại thuật nào thì nói chi đến việc thanh tẩy chiếc nhẩn trên tay hắn chứ.....chuyện này thật không tưởng......

như hiểu được chuyện đó, bà lão thuyết phục :

-người không thể bỏ cuộc.....chiếc nhẫn đó vốn dĩ là quà tặng tình yêu mà năm xưa hoàng phi làm tặng cho người....mọi thứ trên đời này đều có tình yêu, huống hồ hoàng phi đã gởi gắm sự quan tâm, tình cảm của mình vào đôi nhẫn đó.....

đôi mắt tôi lại nhớ tới Phương, mỗi lần nhớ tới anh, thì cái cảnh vì tôi mà Phương đã chết lại khiến trái tim tôi đau đớn vô cùng, nước mắt chảy dàn dụa. tôi ôm lấy Tuấn, quan sát thật kĩ khuôn mặt anh, như nhìn anh lần cuối, vì lát nữa đây, khi tôi hoàn toàn mất hết thuần khí thì tôi và anh sẽ cùng nhau đi về thế giới bên kia, nước mắt lại chảy dài. đôi mắt tôi hoe hoe, vuốt nhẹ gò má xanh sao của anh, tôi nói trong tiếng nấc :

-em có lỗi với anh qua....suốt một quãng thời gian dài đằng đẳng, kiếp này đến kiếp khác, em đều đạp nát trái tim của anh....em đã không sớm nhận ra tình cảm thật sự của mình, em đã không có đủ can đảm để chấp nhận đó.....

những kỉ niệm lại cứ chập chờn hiện về, khẽ nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh, tôi áp sát vào khuôn mặt mình :

-anh sẽ không còn cô đơn, không còn lạnh giá nữa đâu, kể từ đây không gì có thể chia cắt hai chúng ta.....

giọt nước mắt của tôi lại rơi lên đôi tay của mình, khẽ lặng thầm cứ vương vào chiếc nhẫn mà trước lúc ra đi Phương đã trao cho tôi. chiếc nhẫn trên tay tôi và chiếc nhẫn trên tay Hoàng Long vốn dĩ là một đôi, nó có một tình yêu không ai biết được....một loại tình cảm quý giá mà chủ nhân nó đã gởi gắm hết vào...

chiếc nhẫn trên tay Hoàng Long bỗng rung rung, Hoàng Long giật mình :

-chuyện gì thế này.....

nước mắt tôi lại tiếp tục rơi :

-nếu có cho em chọn lại, thì em vẫn không hề hối hận về những điều mình làm, em vẫn sẽ chọn anh ngay mà thôi, chỉ có trách là trách em đã quá muộn màng.....

hàng lông mi thật quá nặng vì nước, bỗng chiếc nhẫn trên tay tôi tự động bay ra khỏi tay, nó lơ lững giữa bầu trời, phát ra những tia sáng nhỏ nhoi, le lói trong đêm tối kinh hoàng.

chiếc nhẫn của Hoàng Long cũng bay ra khỏi tay tiến thẳng về cạnh chiếc nhẫn của tôi. Hai chiếc nhẫn ấy như hòa quyện vào nhau, rồi bùm.....một tiếng nổ vang trời, những ánh sáng chói lòa đánh tan đám âm bình, khi cảnh vật trở lại bình thường thì tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. mọi người đều sửng sốt. kai hoảng hốt :

-chúa ơi.....chuyện gì đang xảy ra thế này.....

Trúc cắn răng :

-cậu ấy....cậu ấy.....

Phương hiện ra với toàn thân sáng lung linh, trên đầu đội một chiếc vòng sáng, toàn thân khoác một chiếc áo màu trắng bạch kim lấp lánh, ánh mắt, sống mũi, khuôn mặt đó không hề thay đổi, từng nét, từng nét tôi vẫn nhớ như in. trên tay anh cầm một cây quyền trượng là tiền thân của đôi nhẫn đó. ánh mắt Phương nhìn tôi thật trìu mến :

-em đã quá mệt mõi khi phải chiến đấu một mình phải không.....

tôi mỉm cười mà nước mắt như mặn ở cả cổ họng, nói không thành lời, giọng run run theo từng nhịp đập con tim :

-là anh sao.....thật sự là anh sao....em có nằm mơ không.....

Phương mỉm cười, anh nhè nhẹ tiến đến bên cạnh tôi, nắm lấy bàn tay tôi để trước ngực anh, rồi giọng dịu dàng :

-em không nghe thấy nhịp đập từ trái tim của anh sao.....em không cảm nhận được hơi thở của anh sao.....

tôi run run đôi tay, nước mắt trào ra như mưa, mái tóc tôi xỏa xuống buổn rũ rượi, ôm chầm lấy anh, tôi nói trong tiếng nấc :

-đúng là anh rồi, thật sự là anh rồi.....hu.....hu....hu

đôi tay Hoàng Long run run, hắn thật sự không thể ngờ là Phương xuất hiện ngay lúc này. lại lấy đi thạch bảo chi thiêng.

Phương vuốt nhẹ gò má rồi lau nước mắt cho tôi, anh mĩm cười :

-đừng khóc mà.....anh đã nói là em khóc xấu lắm....em hãy ở đây, giờ chuyện tiếp theo hãy để anh lo.....

khẽ cúi đầu, tôi nắm lấy tay anh, đôi mắt long lanh :

-cẩn thận đó....hắn rất mạnh...

Phương mỉm cười, rồi bay thẳng lên không trung đối diện với Hoàng Long. hắn nhìn anh rồi nhếch môi cười :

-không ngờ ngươi cũng mạng lớn thật.....nhưng lần này ta sẽ cho ngươi một đi không trở lại.....

Phương lặng im, nhìn lên bầu trời thấy lỗ đen đó, nhìn cảnh vật u ám xung quanh, nhìn con quái vật đen ghê tởm mới từ lỗ đen chui ra. anh lắc đầu, rồi nhìn Hoàng Long :

-thật không ngờ ngươi đã đạt tới trình độ này rồi.....

Hoàng Long hét lớn :

-giết hắn đi.....

con quái vật đen đó ầm ầm lao đến, nó tung ra những yêu khí ngút trời nhằm làm ô nhiễm thuần khí của Phương. đôi cánh của anh lướt nhanh né những cú đánh chết người của nó. Phương đứng trên không, đôi mắt nheo lại, hai tay anh cầm cây quyền trượng, khuôn mặt đẹp đến xao động lòng người ngước lên trời :

-hỡi những trái tim đang thổn thức vì yêu, hãy cho ta sức mạnh......

Phương chính là tinh linh tượng trưng cho mọi loại tình cảm trên thế gian này. cậu ấy không lấy sức mạnh từ linh khí, mà cậu ấy lấy sức mạnh từ chính những tình yêu của con người, trên đời này vẫn còn tình yêu thì Phương vẫn còn sức mạnh.

từ cây quyền trường bắn ra một loạt tia sáng hồng lung linh, nó tạo thành một cái chuông chùm lấy con quái vật. Phương nhướn người lên, đôi cánh khép lại tạo thành cây cung, gắn cây quyền trượng lên, Phương mỉm cười :

-mũi tên tình yêu.......

vèo.........

cây quyền trượng bắn thẳng xuyên tim con quái vật, rồi quay về bên Phương. viễn cảnh chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, tôi hơi choáng trước con người anh bây giờ. khi chấn tĩnh lại thì chỉ nghe được một tiếng ầm...., con quái vật đã banh xác từ lúc nào......

Hoàng Long vỗ tay, ánh mắt nham hiểm :

-hay.....hay.....hay.....ngươi quả có tài.....nhưng đừng vội mừng.....

vừa nói xong, thì từ trên trời một loạt những dòng chữ ma pháp vây quanh lấy Phương. khẽ liếc nhìn xung quanh, Phương cầm quyền trượng đánh tan dòng chữ, nhưng không được, đánh tan thì chúng hiện lại, nó giam Phương một chỗ. Hoàng Long khẽ mỉm cười :

-đây chính là cái lồng do chính tình yêu của ngươi tạo ra.....tình yêu thì lúc nào mà chẳng có ghen ghét, thù hận....người tưởng rằng mọi tình yêu đều là tình yêu đẹp sao.....giống như lúc ngươi yêu phụng tiên, ngươi có biết rằng hắn luôn yêu anh trai ngươi, hắn đã nhiều lần làm tổn thương trái tim của ngươi, còn anh trai ngươi thì sao, hắn ta đã ngăn cản hai người, hắn đã dùng mọi thủ đoạn để chiếm được phụng tiên.....

đôi mắt Phương mông lung, anh vừa nhìn tôi thì một loạt lưỡi dao đã cắm vào người anh.....Hoàng Long bật cười tự đắc....

tôi hét lên, nước mắt giàn dụa :

-đừng nghe những lời hắn nói....mọi chuyện không phải như thế đâu......

bà lão nhìn tôi, giọng lo lắng :

-đừng để tinh linh tình yêu bị phân tâm, nếu cậu ấy chỉ một chút phân vân, một chút đố kỵ thôi thì chính chiếc lồng đó sẽ là mồ chôn của cậu ấy, muốn ra khỏi đó khi và chỉ khi với trái tim thật sự yêu thương, đầy vị tha mới chống lại được ma pháp tình trường.

nghe xong, tôi thật sự hoảng sợ, tôi sợ Phương nghe những lời Hoàng Long nói bậy bạ mà nghĩ quẩn. tôi đã mất Phương một lần, tôi thật sự không muốn mất anh lần thứ hai. tôi bước tới, hàng lông mi buồn rũ rượi :

-từ trước tới giờ, em đã thật sự suy nghĩ là trái tim em chỉ có anh.....em chỉ biết yêu anh....nhưng giờ trải qua rất nhiều chuyện thì em thật sự mới biết rằng là trái tim em đã có một người, và tình yêu thật sự của em không phải nơi anh.....nhưng Phương ơi....! anh có biết rằng anh rất quan trọng với em không, cái cảm giác mất anh em mới đau đớn làm sao, đối với em, anh vẫn luôn là một người đặc biệt và hết sức quan trọng.....

hai hàng lông mi Phương trùng xuống, chân mày ấy như giãn ra, đôi mắt to long lanh như ánh sao đêm. anh mỉm cười tẻ nhạt :

-em yêu Tuấn.....?

tôi đứng lặng hồi lâu, khẽ cúi đầu rồi mỉm cười :

-em yêu Tuấn nhưng không có nghĩa là em không yêu anh...........

Phương nghe xong, ánh mắt anh đầy sự vui mừng, hai khóe xe cay :

-cám ơn em.....thật sự cám ơn em.........

nói xong, Phương bẻ cậy quyền trượng ra làm đôi, rút từ trong ruột thanh quyền trượng ra một thanh kiếm bằng kim cương......anh chém tan những dòng chữ rồi bay thẳng xuống đứng đối diện với tôi. anh nhìn tôi thật lâu, đôi mắt buồn rũ rượi, giọng khan đi :

-em thật đẹp.....

vừa nói xong, anh chạy lui về phía sau. cầm lấy thanh gươm cắt mạch máu ở tay mình làm máu chảy ròng ròng, người tôi đơ ra, đôi mắt bàng hoàng cực độ, giọng run run :

-anh......anh.....

chap 75

Phương cầm thanh kiếm nhuốm máu vẽ thành một vòng tròn máu xung quanh mình. rồi anh đứng giữa vòng tròn, đôi mắt nhìn tôi thật lâu, đôi môi bắt đầu nhợt nhạt dần, tôi chạy băng đến thì Phương hét lên :

-đừng lại gần.....

hai mắt tôi đã nhòe đi như không còn nhìn rõ được cảnh vật lúc trước nữa, tay chân rụng rời, tôi ngẹn ngào :

-anh....anh đang làm cái gì thế.....đừng làm em sợ mà.....

Phương mỉm cười nhợt nhạt :

-anh phải làm điều này, nếu lúc nãy anh không quyết định làm chuyện này thì chắc anh cũng không thể thoát khỏi ma trận đó.....

tôi chen ngang, giọng gào lên đến khan cả cổ :

-nhưng anh muốn làm gì.....tại sao lại phải làm tổn thương đến bản thân mình chứ.....anh có biết làm như vậy là mất mạng không hả......

Phương mỉm cười, rồi anh cầm thành gươm đâm thẳng vào tim. phập....một âm thanh như muốn xét ruột xé gan của tôi, như ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tôi hoảng sợ vô cùng, bàn tay bập lấy miệng khóc nức nở, tôi gào lên đau đớn tột độ :

-tại sao.....tại sao.....? hu....hu....tại sao anh phải làm như thế......?

đầu Phương gục xuống, thở dốc. bàn tay anh cố nắm thanh gươm, tôi biết anh chuẩn bị làm gì, lúc ấy tôi như hét lên bằng hết sức mình :

-đừng rút ra......nếu anh rút thanh gươm ra thì máu sẽ chảy cho đến chết.....anh mà rút ra thì suốt đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh...........hu....hu.....

cố gắng gượng, Phương ngẩn mặt với đôi mắt buồn thăm thẳm, giọng yếu dần :

-vậy thì đừng tha thứ cho anh..............

vừa nói xong thì Phương rút thanh gươm cắm xuống đất và hét lên :

-triệu linh hồi sinh.....

ầm....., thanh gươm vừa cắm xuống cũng là lúc vòng tròn máu đỏ rực, máu từ tim chảy như suối nguồn, thanh gươm từ màu thanh khiết của kim cương chuyển thành đỏ của máu. hai tay Phương vẫn không rời thanh gươm, đầu anh gục xuống, mái tóc rũ rượi, đôi cánh của anh thu vào.

tôi ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt vô hồn như một kẻ điên dại, nước mắt ngẹn ngào ứ đọng đến ngẹt thở.

cây nến vàng trên tay tôi bỗng nhiên sáng lấp lánh, nó nhẹ nhàng bay đến bên trên đầu thanh gươm, lan tỏa những ánh sáng vàng dịu, máu không ngừng chảy, ướt đẩm cả cây nến, ngay lúc đó vòng tròn máu phát ra những hạt li ti như những con đom đóm sáng lấp lánh. Những đốm sáng nhè nhẹ vây lấy Tuấn, chúng đưa thân xác anh bay lơ lững giữa không trung, rồi từ từ nhập vào người anh. tôi ngẩn người nhìn theo, ánh mắt hết sức kinh ngạc. mọi người đều sửng sốt, những chuyện li kì liên tục xảy ra, thật quá ngưỡng với trí tưởng tượng của họ.

những ngón tay của Tuấn bắt đầu nhúc nhích, hai khóe tôi cay xè, đôi mắt mở lớn không hề chớp, trong lòng dấy lên những cảm xúc khó tả. làn da của anh bắt đầu trắng rạng rỡ, đôi cánh của Tuấn vươn ra như đón lấy những hạt sáng li ti. người anh dâng trào ánh hào kim, tôi lắc đầu, như không tin việc đang xảy ra nữa :

-chuyện gì....

Tuấn nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt tựa như ánh sao ấy như đẩy lùi cả màn đêm u tối, hàng lông mi dài vươn ra như đỡ lấy những khóe mắt yếu đuối. Tuấn bay xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi, ánh mắt nheo nheo cười :

-đây là hiện thực sao.....anh.....anh vẫn bên em....

tôi ngẹn ngào đến không nói được lời nào, nước mắt chảy dài xuống cả chiếc áo bạch kim, Tuấn mỉm cười, như hiểu, anh ôm chầm lấy tôi. gục mặt trên vai anh, tôi khóc nức nở.

Hoàng Long ngơ ngác, đôi mắt của hắn như không còn tin đây là hiện thực nữa, hết Phương sống lại giờ đến lượt Tuấn. Trấn tĩnh lại, tôi nhìn Phương rồi ngập ngừng :

-Phương.....anh ấy.....hic.....hic......

Tuấn khẽ quay lại, đôi mắt sững sờ khi thấy Phương gục trên vũng máu, và xung quanh là vòng tròn máu sáng rực rỡ. Tuấn đơ ra, giọng run run :

-tại sao.....cậu ấy.....

bà lão hắng giọng :

-tinh linh tình yêu đã dùng máu của mình và nước mắt của phụng tiên để có thể triệu hồn người nắm giữ thiên duyên......-bà lão nhìn tôi và Tuấn, ánh mắt xao xuyến, giọng ngậm ngùi- nếu chỉ là tinh linh thì khi chết sẽ quay về bên chủ nhân của mình, như 4 tinh linh kia sau khi chết đã biến thành những hạt sáng li ti. nhưng người là khác, người nắm giữ thiên duyên nên mặc dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì phụng tiên sống là người sẽ còn cơ hội hồi sinh, chính tình yêu của hai người đã tạo nên một loạt sức mạnh, mà chưa ai có thể hiểu hết được.

tôi ngây ngô, hàng lông mi chớp chớp :

-vậy Phương thì sao.....cậu ấy chưa biến thành những hạt sáng.....vậy cậu ấy vẫn chưa chết phải không....

bà lão đưa tay bấm bấm, khẽ lắc đầu :

-tinh linh ấy đã hiến thân mình vào nghi lễ hồi sinh , khi lấy đi một linh hồn từ diêm vương thì sẽ bị trừng phạt là bị giam linh hồn của mình vĩnh viễn nơi địa ngục.....

đôi mắt rưng rưng, nói không nên lời :

-ý của bà là....Phương.....anh ấy....anh ấy....

khẽ gật đầu :

-sẽ không bao giờ sống lại được nữa.....

Tuấn cắn răng, anh cố ngăn cho nước mắt không rơi, nhưng hai khóe quá nặng để chịu đựng, giọng anh yếu dần :

-vì mình mà.....

tôi dựa đầu vào vai anh mà cắn răng không muốn khóc thành tiếng, nước mắt lặng thầm ướt đẫm áo anh. bỗng bùm.....một ma chưởng lực đánh thẳng vào sau lưng Tuấn khiến anh như hộc cả máu. nhân lúc tôi và Tuấn không để ý thì Hoàng Long đã ra chiêu đánh lén. ánh mắt giận dữ, tối khẽ hét lên :

-ngươi thật đê tiện....

Tuấn khẽ thở lấy hơi, anh phun máu xuống đất, hai hàng lông mi nhướn lên lộ vẽ sự căm phẩn :

-ta nhất định sẽ tiễn ngươi về nơi địa ngục.....

khi cánh cửa đồng thoại vẫn chưa đóng thì những linh khí từ trời và đất vẫn không thể phát ra được, và tôi không thể thi triển các loại thuật nào.

đôi cánh Tuấn đập tung, anh bay lên nhìn những cảnh vật xung quanh, và nhìn tên quái nhân gớm giếc đó, hắn gằn giọng :

-ngươi có thể thoát một lần, nhưng lần này thì đừng hòng thoát......

khuôn mặt anh lãnh đạm, đôi môi hời hợt :

-ngươi dám lợi dụng sức mạnh của thạch bảo để dung hòa sức mạnh đồng thoại sao.......-Tuấn khẽ rút ra cây quyền trượng ánh sáng của mình, rồi anh mỉm cười mỉa mai - ta sẽ cho ngươi biết như thế nào mới là sức mạnh của đồng thoại.

môt tay anh cầm quyền trượng, tay kia anh đặt nhẹ vào viên pha lê đỏ trước ngực. từ xung quanh anh tạo thành một khối cầu đủ sắc, Hoàng Long giật mình, đôi môi mấp máy :

-sinh....sinh...dương thuần khí......

Tuấn nhẹ nhàng, giọng anh lanh lảnh :

-ngươi có biết vì sao cái này gọi là sinh dương thuần khí không ?.....-anh trừng mắt nhìn hắn, rồi quát -bởi vì nó có thể giúp ta chữa trị và hồi sinh cho các tinh linh khác.

vừa nói xong, Tuấn dơ quyền trượng lên trời và hô :

-sinh dương tinh linh.....

từ cây quyền trượng phát ra những ánh sáng chói lòa, sinh dương thuần khi bao quanh Tuấn giờ tạo ra những vòng tròn đầy màu sắc.

tôi không thể ngờ Tuấn còn có sức mạnh này, bà lão mỉm cười, gật đầu :

-ngài nói thật đúng....người nắm giữ thiên duyên luôn có một sức mạnh đáng sợ......

Tuấn nhìn xuống hỏa kim đăng, anh mỉm cười :

-Phương ơi.....anh không để em hy sinh oan uổng đâu.....hắn nhất định phải trả giá.....

những sinh dương thuần khí, bay đến vòng tròn máu, bao lấy thân hỏa kim đăng, rồi phát sáng rực rỡ. những luồng sáng ngày càng mạnh hơn, bỗng những đôi cánh của tôi bật tung ra, rồi những chiếc lông bắt đầu rụng xuống, những hạt sáng li ti cũng rơi vương vải giống mưa sao. Thủy Linh hiện ra với đôi mắt mở to, Shin thì với nụ cười dịu hiền, từ đằng sau, tôi giật mình khi Phong bước đến, cúi đầu hạ giọng :

-thiếu gia.....

tôi bật khóc, ngạc nhiên đến vô thần :

-anh....các anh....các anh....

Thủy Linh và Shin mỉm cười, chỉ có Phong, anh cứ lặng im dè dặt. hiểu ý, tôi tiến lại, nắm lấy đôi tay rụt rè của anh. hàng lông mi mở hết cỡ, tôi cười thật tươi :

-bỏ qua hết mọi chuyện.....anh vẫn mãi là anh trai của em.....

Phong nhìn tôi, đôi mắt anh hoe hoe, khẽ quay mặt đi, Phong ngậm ngùi :

-xin đa tạ thiếu gia.....

giọng Tuấn vang lên, đôi mắt chan chứa hạnh phúc :

-chúng ta hãy lấy lại sức mạnh cho Gia Anh nào......

cả đám mỉm cười, rồi bật tung những đôi cánh tiến thẳng về phía Tuấn. Hoàng Long đổ mồ hôi hột, giọng khàn đục :

-chuyện có vẻ thú vị rồi đây.....

Thủy Linh nhìn xung quanh, đôi mắt nheo nheo :

-còn một tinh linh nữa.....

Tuấn buồn bã, anh đưa tay chỉ về phía Phương, giọng đầy căm phẩn :

-ta nhất định sẽ dùng máu của hắn để hiến tế Phương.....

vừa nhìn liếc qua, thì ai cũng hiểu. đúng là Phương buộc phải hy sinh, bởi vì chỉ có cậu ấy mới có một mối liên hệ đặc biệt với phụng tiên, và cũng là tinh linh tình yêu nên chỉ có Phương dựa vào tình yêu của tôi mới có thể hồi sinh cho Tuấn. và Tuấn là tinh liên kết thì chỉ có anh mới sử dụng được sinh dương thuần khí và đóng mở cánh cửa đồng thoại. tất cả mọi chuyện như đã được sắp đặt trước.

Hoàng Long đưa tay lên trời, đôi mắt đen như yêu khí đang bao vây không gian đó. chỉ thẳng tay xuống đất, hắn niệm chú :

-asa....chi....sa....ta...u...u...su....ni....co

từ lỗ đen trên trời, một luồng yêu khí dày đặc truyền xuống, bao vây những tinh linh, rồi hắn bóp chặt tay lại, hét lớn :

-vung tà xuất yêu....

những luồng yêu khí tạo thành nhiều đường đánh thẳng vào tinh linh. Phong thấy vậy liền giang đôi cánh thật rộng, phát ra những ánh sáng rực rỡ chói lòa cả mắt :

-giáp quang phòng hộ......

một khối cầu sáng che chở ngăn không cho những luồng yêu khí xâm nhập. Thủy Linh nhìn Shin rồi mỉm cười :

-anh và em làm chuyện này một lần nữa nhé.....

Shin bật cười :

-sao em cứ thích mạo hiểm thế.....

Thủy Linh nheo nheo mắt, nắm chặt bàn tay Shin :

-chúng ta bây giờ đã như 1 thì còn sợ gì nữa.....

hai người cùng cười. rồi Shin và Thủy Linh bay dạt ra khỏi quả cầu ánh sáng tạo thành hình tam giác với 3 đỉnh là Phong, Thủy Linh và Shin

hai người đó cũng cười hạnh phúc, bọn họ đều ra một loại thuật :

-thất tinh hiểu ý.....

tôi ngớ người, giọng thắc mắc :

-thuật gì đây.....

bà lão mỉm cười, đôi mắt vui mừng :

-không ngờ bọn họ đã kết hợp được 7 loại thuật.

Thủy Linh biết 6 loại thuật trong atusi, còn Shin biết loại thuật cuối cùng là vũ đạo huyền thuật. sau khi chết đi sống lại, hiểu hết tình cảm của nhau, họ đã kết hợp 7 loại thuật atusi tạo ra tiên tiên thuật chính là thất tinh hiểu ý....

đôi cánh của Thủy Linh và Shin tung ra những ánh hồng lấp lánh, rồi những hạt pha lê đỏ lung linh rơi vương vãi trên bầu trời tạo thành một bức tường phòng hộ vô cùng vững chắc. Phong mỉm cười :

-không ngờ hai người có thể tạo nên gương huyền bí.....

Thủy Linh và Shin cùng đưa tay để trước ngực, 4 mắt nhìn nhau, những hàng lông mi khập khẽ, một nụ cười bí ẩn nở trên môi hai người :

-thất tinh ngự trị....

những ánh hồng bắt đầu tạo thành 7 thanh gươm pha lê sừng sững bao quanh lấy tam giác tinh linh. Phong như hiểu ý, liền thu đôi cánh lại, rồi chấp hai tay chéo vai :

-vũ lôi Phong vân

tức thì những chiếc lông vũ mà tôi đã thu về bay ra xen kẽ với 7 thanh gươm pha lê đó, mỗi tinh linh đều cất giấu một chiếc lông của tôi, cả Tuấn cũng không ngờ mình nắm giữ một chiếc lông vũ của phụng tiên. chỉ đến khi Phong ra chiêu kêu gọi toàn bộ lông vũ xuất hiện thì tất cả giật mình mới biết. Phong, Shin và Thủy Linh cùng nhìn Tuấn rồi nói :

-dàn trận đã xong, việc còn lại giao cho cậu.....

lúc này Tuấn đứng ở trung tâm tam giác, đôi môi anh mỉm cười, hàng lông mi rũ xuống nhìn tôi. Hoàng Long thì không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hiện giờ hắn không thể xâm nhập vào được, vì đứng trước hàng phòng hộ quá tuyệt đối, không một yêu khí nào có thể lọt qua được. đôi mắt hắn nhìn tôi gầm gừ, rồi hắn hét lên :

-yêu ma hàn oan.....

mặt đất lại bắt đầu nứt ra, những con yêu ma bắt đầu vây lấy tôi, nhưng hiện giờ tôi lại không thể thi triển được sức mạnh. Tuấn như hét lên, trái tim muốn vỡ ra :

-Gia Anh.....

cả đám hết sức lo lắng, vì khi đã bày thất tinh trận thì không ai có thể rời khỏi vị trí được. Hoàng Long biết được chuyện đó nên hắn liền đánh lén vào tôi khiến cho tinh linh phân tâm không thể triên khai được trận hành. tôi như muốn đứng tim, sự việc diễn ra quá nhanh. bỗng ầm. ngay trong lúc đó, bà lão đứng trước mặt tôi, cầm những lá bùa dăng kín xung quanh, những nếp nhăn xô lấy nhau, bà hét lên :

-mau thi hành trận ngay.....việc của phụng tiên giao cho ta......

cả 3 người cùng lo lắng, giọng gấp rút :

-Tuấn ! làm ngay đi.....ư

mặc dù bây giờ trong lòng Tuấn đang rất lo cho tôi, nhưng anh biết nếu chưa thi hành trận thì chưa về bên tôi được, vì sự an toàn của tôi nên anh càng phải thành công. cầm quyền trượng chỉ thẳng vào lổ đen trên bầu trời :

-huyền dương thoại năng.....

những thanh gươm và chiếc lông phát quang, chúng bắn thẳng vào lỗ đen 14 luồng sáng. mọi người đều hồi hộp chờ đợi. xong ! lỗ đen vẫn sừng sững ở đó, khung cảnh chẳng có gì thay đổi. Hoàng Long bât cười lớn :

-ha....ha....đó mà gọi là thất tinh trận sao.....

tôi ngẩn người :

-chuyện này.....sao lại có thể được.....sao nó vẫn còn ở đó.....

Hoàng Long tung một lực chưởng về phía bà lão, khiền bà hộc máu dữ dội. Thủy Linh hét lên, đôi mắt lung linh :

-bà.....

khi bà lão đã bước ra can thiệp vào chuyện này, thì Hoàng Long có thể làm hai được bà. Đôi mắt già nua mờ quạng, giọng bà cứng rắn :

-các người đừng lo, ta vẫn còn chịu đựng được....mau...mau.....cố gắng thành công đi.....sinh mạng của chúng ta chỉ trông chờ lần này thôi đó.....

bởi vì mỗi lần thi triển huyền dương thoại năng thì thuần khí của các tinh linh sẽ liên tục giảm đi. nên uy lực của hàng phòng hộ đang giảm xuống trầm trọng. Phong hắn giọng :

-chúng ta phải nhanh lên, yêu khí đang bắt đầu xâm nhập rồi.....

Tuấn nhìn xung quanh, đôi mắt mông lung :

-tại sao chúng ta lại không thành công.....cánh cửa đồng thoại vẫn chưa chịu đóng....

Thủy Linh nheo nheo mắt :

-rốt cuộc là ta thiếu chi tiết gì....tại sao....

vừa lúc đó, bà lão lại xuống sức, máu lại bắt đầu chảy. tôi đỡ lấy tay bà, đôi mắt lo lắng :

-bà ơi....

khẽ nhìn tôi, rồi bà như sực tỉnh, giọng gấp rút :

-phần kết.....đúng rồi.....cái kết của câu chuyện....người mau lấy từ trong túi áo tôi ra một vật......lẹ lên....

chưa kịp hiểu chuyện gì, nhưng tôi đành làm theo, một cuộn giấy được lấy ra, tôi thắc mắc :

-đây là....

-mau mở ra xem đi.....

tôi mở ra và đọc.

"tình yêu thì phải có sự hy sinh, tình yêu đẹp là tình yêu trải qua nhiều thử thách. vị thiên sứ nhìn tảng đá hồi lâu rồi nói :

-con ngươi sẽ có được tình yêu vĩnh cữu không....

những tiếng âm vang :

-trong tiền kiếp, họ đã có tình yêu vĩnh cữu từ lâu rùi, phụng tiên chính là uyên ương của chốn nhân thiên......sự hy sinh trong tình yêu của phụng tiên sẽ khiến cho nhiều điều phải nhún nhường....."

đôi mắt tôi mở to lung linh ;

-chẳng lẽ đây chính là đoạn kết của câu chuyện được cất giấu trong tòa tháp cổ.......

bà gật đầu, nhanh như cắt, tôi rút từ trong người ra phần đầu của câu chuyện. nửa cuộn giấy tôi luôn mang theo bên mình. khi vừa đưa chúng lại gần, tự động chúng nối lại với nhau tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

vầng trời bắt đầu mở ra....cuộn giấy bay thẳng lên không trung mang theo vầng sáng kéo tôi lại đứng trong vòng tròn máu và ngự trên thành gươm của Phương. hỏa kim đăng thì nhẹ nhàng đậu trên tay tôi.

mọi người đều sửng sốt, đôi mắt Tuấn rung rinh, giong lo lắng :

-chuyện gì đây.....

Trúc mỉm cười, đôi mắt căng to quan sát :

-hay quá......

cha mẹ tội thì thật sự không một phút nào không ngừng thở, những chuyện xảy ra hết sức dồn dập, làm họ như bị cuốn hút vào trận chiến.

như biết được, bà hét lên :

-thi hành trận đi.....phụng tiên đã ngự trên sự hy sinh, tình yêu đã trở nên vĩnh cữu, giờ đã đến lúc cái ác phải nhún nhường.....

Tuấn quay mặt lên :

-huyền dương thoại năng.....

các tinh linh dốc hết thuần khí của mình, vì nếu lần này mà thất bại thì hàng phòng hộ chắc chắn bị phá vỡ, và mọi chuyện sẽ đi đến hồi chấm hết. đây chính là lần quyết định cuối cùng. 14 tia sáng lại bắn thẳng vào lỗ đen. nhưng lỗ đen vẫn ở đó, vẫn không có gì thay đổi. đôi mắt tôi mở to, bờ môi run run. đang trong cơn tuyệt vọng thì vòng tròn máu bắt đầu sáng rực lên, những đôi cánh của tôi bắt đầu bật tung trở lại.....nhưng lần này là đến 14 cánh....., hai tay tôi cầm hỏa kim đăng để trước ngực, thân xác Phương bắt đầu tan đi biến thành một chiếc vương miện ánh kim lung linh chói lòa giữa đêm tôi. cây hỏa kim đăng bắt đầu phát sáng. một giọt nước không biết đã có từ khi nào ở khóe mắt, rơi xuống đậu ngay tim đèn của hỏa kim. bùm.....hỏa kim đăng đã rực cháy....ngọn đuốc của ánh sáng đã tạo thành một luồng sáng mạnh mẽ. tôi khẽ khấn nguyện :

-hỡi những ánh sáng của tình yêu, ánh sáng của hạnh phúc, xin hãy quay về nơi đây.....

tức thì, tận trung tâm hoa sen của tòa tháp cổ bắn ra một luồng sáng 7 màu về phía lỗ đen, từ tận ngôi đền làng hải lang bắn ra luồng sáng về lỗ đen, nhiều Phương hướng khác cũng đổ về lổ đen. tổng cộng có đến hàng ngàn luồng sánh, khung cảnh như tràn ngập ánh sáng, mấy đen bị đánh tan từ lúc nào......

mọi người đều sững sờ ngạc nhiên đến tột độ. ban đêm mà như ban ngày, quanh cảnh đẹp lung linh.

lỗ đen trên bầu trời bắt đầu nhỏ lại, nhỏ lại, rồi mất hẳn. khung cảnh đó đã trở về với thực tại của nó là hừng đông. mặt trời đã bắt đầu mọc. bàn tay Hoàng Long run run, đôi mắt hoảng sợ :

-không thể.....không thể nào....đồng thoại của ta.....

tôi hứng nhận những thuần khí từ trời và đất, sau lưng với 14 chiếc cánh đập phất phới, trên đầu đội vương miện ánh kim hào quanh, một tay cầm hỏa kim đăng, một tay cầm thanh gươm tình yêu của Phương. khẽ lạnh lùng nói :

-không có gì là không thể.....mọi chuyện đã đến hồi kết thúc rồi Hoàng Long....

những tinh linh đã bay về bên tôi. đôi mắt của thể hiện những cảm xúc khó tả.

Trúc dụi dụi mắt, cố gắng nhìn lại để cho biết mình không nằm mơ, giọng run run :

-đẹp quá.....họ như những thiên sứ từ trời xuống vậy.....

mặt trời đã bắt đầu ngã ánh bình minh, quanh cảnh đang hơi le lói những tia nắng ban mai tươi sớm. mọi người lúc này mới nhìn rõ mọi chuyện. ai cũng thốt lên một câu :

-đẹp quá....họ có phải là thiên thần không....

Hoàng Long nhìn tôi đầy tức giận, đôi mắt hắn sâu thẳm cực độ :

-đừng vội mừng....ta nhất quyết không bao giờ chịu thua.....

tôi mỉm cười, ánh mắt sắc như dao :

-cung đàn tình yêu.....

tức thì Thủy Linh, Shin và Phong hòa mình lại với nhau, những đôi cánh của họ đan lại, biến thành một cây cung khổng lồ. tôi hất nhẹ, hỏa kim đăng bay thẳng đậu ngay trên đầu cung, lửa của nó biến cây cung vàng óng rực rỡ, dây cung phát quang chói lòa. Tuấn nhìn tôi, hàng lông mi khập khẽ :

-kết thúc thôi em....

bàn tay tôi nắm lấy bàn tay anh, rồi mỉm cười :

-thanh gươm này tượng trưng cho Phương, chúng ta hãy dùnh tình yêu mà phá vỡ thù hận....

Tuấn áp sát người anh vào người tôi, hai tay chúng tôi cầm lấy thanh gươm gắn vào cây cung, đôi cánh chúng tôi bay thẳng lên bầu trời, ngự trị trên cả những ánh hào quanh, rọi cung xuống Hoàng Long. hắn cười gằn :

-các ngươi nghĩ có thể giết ta bằng thứ đó sao.....

hắn hét lên :

-huyên đô xuyên hộ......

trước mặt hắn hiện lên một màn đen dày thăm thẳm ngăn không cho ánh hào quanh xâm nhập. tôi và Tuấn nhìn nhau, cả hai như muốn đánh quyết định vào lúc này.....

hai mắt mở to, tôi nhẹ giọng :

-anh có yêu em không....

Tuấn mỉm cười, đôi môi ấy quyến rũ đến mê hồn, nụ cười có thể làm cho con người đang đau khổ cũng ấm áp :

-từ yêu không đủ để nói hết tình cảm anh dành cho em đâu......

cả hai cùng cười....nụ cười như hòa vào ánh bình mình. để dồn hết vào đợt bắn này....xong ! tôi đâu có biết rằng chuyện này đâu dễ kết thúc như thế. Hoàng Long vẫn giữ một thứ mà hắn chưa tung ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #no2yduxu