Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Ngày Vallentine - Ta Xa Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    14.2 Năm học thứ 2 của thời cấp 3 :) Cái Tết làm tôi nhớ mãi. Mùa Vallentine làm tôi chẳng quên.

      Nghĩ cũng hay em nhỉ, làm gì có ai chia tay ngay chính cái chỗ ta đã từng thực sự hạnh phúc phải không em? Còn nữa, đúng ngay ngày lễ tình nhân 14.2 nữa chứ. Ngày đó đáng lẽ ra các cặp đôi hạnh phúc trao nhau những nụ hôn, những món quà, những cử chỉ âu yếm nhất còn tôi - tôi được nghe lời chia tay từ em - người con gái tôi thực sự yêu thương. Lẽ ra nếu tôi không phải thằng khờ thì tôi đã sớm nhận ra em muốn chia tay rồi chứ nhỉ? Đêm giao thừa năm đấy đúng ngày 8.2 (Dương Lịch) em không thể đi đón giao thừa cùng tôi vì em nói phải ở nhà phụ việc nhà với mẹ, em nhắn tin xin lỗi vì không ở cùng tôi khoảnh khắc đặc biệt này. Tôi có chút buồn nhưng cũng không sao vì tôi nghĩ đã yêu nhau thực sự cần gì lúc nào cũng ở cạnh nhau, với lại đêm giao thừa nên xum vầy bên gia đình là đúng rồi. Đêm hôm đó tôi cũng chẳng đi đâu cả, thường năm tôi vẫn đi đón giao thừa với bạn bè hoặc một người nào đó, nhưng năm nay có em - tôi chỉ ở nhà onl chờ tin nhắn của em. Phải bảo kì thật, em ở nhà phụ việc nhà nhưng thời gian rep tin nhắn cho tôi nhanh lắm, tôi nghĩ tôi là người quan trọng nên mới vậy. Đúng ngay phút giây chào mừng khoảnh khắc giao thừa, em đã nhắn tin cho tôi, lúc ấy em vừa nhắn trên Facebook rồi còn nhắn trên cả điện thoại. Tôi cũng đáp lại những lời của em. Đêm đó thực sự là đêm giao thừa mà tôi hạnh phúc nhất, tôi hạnh phúc vì những tin nhắn của em, tôi hạnh phúc vì tôi nghĩ rằng em cũng yêu tôi như tôi yêu em vậy đó. Qua khỏi đêm giao thừa đó tin nhắn của em cho tôi cũng dần thưa hơn, tôi nghĩ là đầu năm nên nhà em đi chùa, đi thăm bà con rồi e cũng còn bận đi chơi với bạn bè nên thời gian dành cho tôi không có nhiều thời gian dành cho tôi. Nhưng giờ nghĩ lại lúc đó do em là mối tình đầu của tôi nên tôi cũng chưa có kinh nghiệm lắm, làm gì có cặp đôi nào mà suốt những ngày Tết không ở bên nhau, không cùng nhau đi ngắm chợ hoa, cùng nhau đi chơi du xuân chứ! Tôi cứ nghĩ cho em, còn em thì chẳng nghĩ gì cho tôi, nói đúng hơn là vì em đã có người mới. Trong đêm giao thừa thì em nhắn tin đầy mật ngọt, đầy yêu thương trao tới tôi thế nhưng suốt ba ngày Tết thì em chẳng có 1 tin nhắn nào, dù có thì cũng chỉ là hỏi thăm xã giao thôi hoặc là tôi hỏi trước, em trả lời. Cho đến sáng mồng 4, em gửi 1 tin nhắn dài như trao niềm vui đến cho tôi, em nói là em mãi yêu tôi, tôi là người duy nhất em yêu. Trong lòng tôi lúc ấy như xóa bỏ hết những buồn phiền do sự lạnh lùng vô tâm của em ở những ngày trước và trả lời lại em nhanh như chớp. Một tin nhắn của em đến làm tôi vui cả ngày hôm đó, tôi biết gia đình em thường ra ngoài và để em trông nhà nên trong suốt những ngày qua tôi cũng không rủ em đi chơi gì, chỉ ngốc nghếch onl face chờ em nhắn tin, video call với tôi thôi. Đến chiều hôm đó hình như em muốn rủ tôi đi đâu đó hay sao thì đến giờ tôi vẫn không rõ. Em nhắn tin liên tục cho tôi, hỏi tôi đang làm gì, hôm nay thực sự tôi rất bận vì phải đón một cô bé ở Hải Phòng vào chơi. Tôi đang dẫn cô bé ấy đi ăn kem, đi ngắm chợ hoa, em thì nhắn tin tôi liên tục, tôi vẫn trả lời em như bình thường. Em chỉ trả lời lại 1 tin và không nhắn gì nữa : "Anh đi chơi vui vẻ".  Mãi đến 10h tối e nhắn tin tôi, "Anh đi về chưa?" - lúc đó thực sự tôi vẫn đang còn ăn uống tại các quán vỉa hè nhưng sợ em lo nên tôi nhắn "Anh vê rồi".

- "Thế anh đã thay áo quần chưa?" - thường thì em hỏi câu hỏi này nghĩa là muốn rủ tôi đi đâu đó. Tôi nhắn :"Em muốn đi đâu a tới nè". Nhắn thì nhắn vậy thôi chứ nếu em mà nói em muốn đi đâu đó thì chết toi tôi rồi, lúc đấy thì biết tính sao với cô bé bạn tôi đây. Mà may lúc đó em nhắn lại: "À thôi mệt rồi  ngủ đây, anh coi ngủ sớm" - tôi thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục chơi với cô bạn.  Do tôi đang đi chơi nên không để ý chứ sau này khi chia tay tôi đã nghiệm rằng đoạn tối hôm đó em đã có biểu hiện khác lạ, e đang có điều gì đó muốn nói với tôi, bởi thế tôi nghĩ nếu hôm đó tôi không đi chơi với cô bé Hải Phòng đó thì em đã nhắn tin kêu tôi đi chơi để nói lời chia tay rồi. Nhưng thôi lúc đó ai mà nghĩ em sẽ nói chia tay gì chứ, đang yêu thiết tha thế mà. Rồi sang ngày mồng 5 Tết (12/2 DL)  tôi với em nhắn tin vui vẻ, có 1 vài người bạn đang tính đi thăm thầy cô và rủ cả tôi với em. Nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi chẳng muốn đi đâu cả, em thì đi. Em đi với bạn nhưng vẫn ntin với tôi, em rủ tôi lát nữa sau khi thăm thầy cô tụi nó sẽ đi chơi chỗ này, chỗ kia rồi rủ tôi đi theo. Tôi đồng ý. Đã đến chỗ hẹn, tôi thấy hơi lạ với cử chỉ hành động của em, thường thì em hay nhìn sâu vào mắt tôi, nhưng hôm nay thì không, em lờ đi chỗ khác, nói chuyện chẳng dám nhìn vào mắt tôi, tôi biết em đang giấu tôi điều gì. Trong suốt buổi đi chơi hôm đó em đối xử với tôi rất khác. Khác xa với những gì em từng làm. Tôi cũng chóng chán nên xin phép các bạn tôi về trước với lí do phải đi dự sinh nhật một người bạn. Tôi về mà chỉ chào chung chứ không chào riêng em - điều mà tôi thường làm. Tôi vừa bước đi thì em nhắn tin tôi: "Anh sao thế?". Tôi trả lời: "Anh bận việc. Anh xin lỗi. Em cứ chơi tiếp đi". Em lại nói: "Ừm :(" . Tôi nghĩ rằng cái icon đó em không cần dùng tới đâu vì chắc buổi đi chơi đó em cũng chẳng muốn tôi đi - tôi nghĩ vậy. Tối hôm đó về em cũng chẳng nhắn tin gì tôi 1 câu nào, đến khuya lắc khuya lơ em mới nhắn tin: "Ngủ ngon mơ siêu đẹp". Hôm đó tôi nghĩ về e, nên mệt quá ngủ sớm cũng chẳng kịp đọc tn của em. Sáng mai ngủ dậy tôi lại trả lời. Và tin nhắn trả lời của tôi kết thúc cuộc trò chuyện của hai người cho đến hôm 14.2 (Mùng 7 Tết). Đúng lễ tình nhân Vallentine, em chẳng nhắn tin cho tôi, chẳng rủ tôi đi đâu, tôi có nhắn tin thì em chẳng trả lời, tôi đã chuẩn bị một món quà để tặng cho em nhưng em chẳng trả lời, tôi đợi suốt ngày đó cho tới 18h tôi buồn nên rủ một cô bạn hồi cấp 2 đi nhậu, xong đi dạo quanh Đại Nội Huế. Cô bạn này là một cô bạn khá hiểu tôi, chơi thân với nhau lắm. Đi tâm sự, nói đủ chuyện với nhau nhưng tôi không đề cập gì đến Em cả dù cho cô bạn có hỏi: "Ủa mày hay nha, Vallentine có người yêu rồi thế mà lại rủ tao đi nhậu thế này". Tôi chỉ Ừ đại cho qua rồi nói chuyện khác. Tôi và cô bạn của mình chơi với nhau rất vui, đạp xích lô, chơi patin... nên cũng chẳng để ý điện thoại có ai gọi cho đến lúc lấy điện thoại ra để chụp ảnh mới để ý có 12 cuộc gọi nhỡ cùng 1 tin nhắn của em. Tôi vui mừng gọi lại và em nói: "Ra chỗ cũ để nói chuyện". Chỉ cần e nói một cái là tôi vui mừng rồi nên cũng chẳng để ý giọng em lúc đó thế nào, tôi xin lỗi cô bạn và nói cô bạn ngồi đó chơi đợi tôi, à hoặc không thì gọi taxi để về. Giờ nghĩ lại tôi tệ thật, vì người mình yêu mà bỏ mặc cô bạn thân của mình, tôi quá tệ mà, nhưng tôi biết chắc chắn cô bạn sẽ không tức tôi vì nó hiểu tôi là cái đứa như vậy mà :v :))). Tôi đi thật nhanh đến chỗ hẹn, quà thì tôi đã mua nhưng giờ chạy về nhà lấy thì để Em chờ quá lâu. Nên thôi đi thẳng tới chỗ hẹn, tôi gửi xe rồi sửa soạn lại áo quần chạy bộ nhanh qua chỗ hẹn - nơi tôi và em vẫn thường đến. Đi từ xa tôi đã thấy em, em đang suy nghĩ một điều gì đó tôi đến em nhìn tôi rùi chẳng nói gì. Đứng chưa đầy 5 phút em nói gì đó tôi nghe không rõ, à mà không phải vì tôi không nghe rõ mà vì em nói không rõ :))) Lúc đấy tôi thấy em hơi buồn so với mọi ngày, tôi đứng sau lưng em định ôm em vào lòng nhưng không biết tại sao tôi không làm vậy, tôi và em yêu nhau nhưng chưa bao giờ tôi ôm em, vì em không muốn điều đó, có lẽ vậy. Rồi bỗng nhiên em quay lại và nói,"mình như ri tốt hơn".. Tôi với vẻ mặt ngớ ngẩn, "mình làm bạn ngang ni thôi"-e tiếp lời. Tôi cười nhạt : " Ừ thì mình cũng đang làm bạn mà em...". Em nói : "Em nói thật, ko giỡn, mình dừng lại ngang ni thôi" ... " Ừ thì anh có giỡn đâu, khi nào mà mình ko là bạn" - tôi nói trong một nụ cười thỏa mãn - tôi thầm nghĩ "nói thẳng ra như vậy có lẽ tốt hơn"... Rồi em rủ tôi đi dạo và ăn chè nhưng bạn thử nghĩ xem làm gì có ai nuốt nổi thứ gì sau lời nói chia tay của người mình yêu nhất, có ai có thể đi dạo được khi nghe câu nói đó. Tôi từ chối và quay lưng đi, trước khi tôi đi em rút ra một thanh Chocola và tặng tôi. Tôi nhận, đó như là món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng tôi nhận từ người tôi yêu - là em, tôi nghĩ vậy. Tôi yêu em, thật sự, à mà không, tôi thương em, tôi còn nhớ có lần tôi nói em hãy phân biệt giữa thích, yêu, thương. Ừ thì em chỉ yêu tôi thôi nên giờ hết yêu thì nói vậy, còn tôi, tôi thương em, sẽ không bao giờ tôi hết thương em được :(. Em vẫn ngồi ở đó, tôi không rõ là em ngồi tới lúc nào chỉ biết em về sau tôi, tôi đi bộ thật nhanh đến chỗ lấy xe và phóng thật nhanh tới chỗ cô bạn bị tôi bỏ rơi ở Đại Nội Huế. Tôi vừa lái xe vừa khóc, tôi khóc thật to, nhưng khi đến trước mặt cô bạn tôi lâu nhanh nước mắt :(. "Tao xin lỗi" - tôi nhẹ nhàng nói với cô bạn. " Ơ hay cái thằng này này đi chơi Vallentine nhanh thế cơ á, quà đâu" - cô bạn lại chọc tôi. Tôi cười và ôm cô vào lòng thủ thỉ "quà của mày đây". Cô bạn ngượng ngùng bảo tôi buông ra. Nhưng tôi không buông, tôi nói tiếp "Cho tao ôm đi, tao đang buồn lắm". Cô bạn hiểu nên chỉ đứng im. Sau một lát, tôi chở cô bạn về vì cũng đã tối. Cô cũng chẳng hỏi tôi một điều gì vì cô biết một đứa Bạch Dương như tôi lúc đang buồn chẳng muốn ai hỏi gì. Trước khi cô vô cổng cô bảo tôi : "Cái thằng kia về cẩn thận đấy, tao lo cho mày lắm, có gì ib tao". Tôi cười rồi về... Tôi lại khóc, khóc trên con phố vắng người rồi ghé vào quán net xóa thật nhanh những stt liên quan đến em, xóa rela với em, xóa những gì liên quan đến em nhưng tôi không xóa tin nhắn, không xóa kết bạn với em vì tôi biết một khi đã xóa kết bạn thì rất khó để gửi lại lời mời, xóa tin nhắn chẳng khác gì xóa những kí ức đẹp của chúng tôi :=(... Đêm đó tôi về nhà mở điện thoại thì thấy tin nhắn của em :"Em xin lỗi, mình cần có thời gian tìm hiểu thêm". Vâng! Đến khi đọc tin nhắn này tôi bắt đầu hận em. Ừ thì mình chưa có đủ thời gian tìm hiểu, làm gì có tình yêu nào không xuất phát từ tình bạn đâu... Chắc em và cậu kia thì đã có thời gian tìm hiểu nhỉ... Tôi biết chứ, cậu kia cũng là một người bạn chung của cả tôi và em, em đơn phương cậu ta lâu rồi, em tán cậu ta nhưng không đổ, giờ cậu ta mới chia tay người yêu, em nhảy vào, còn tôi - em vứt đi... Ừ! Tôi hiểu... Tôi hiểu mà... Đêm hôm đó tôi khóc cả đêm, và những ngày sau cũng thế...! Không đêm nào tôi không nghĩ đến em, không đêm nào tôi khôn khóc vì em. Em tồi lắm - ĐQT ạ :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top