Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 4: Nếu không muốn hối hận, thích ai thì phải mau chóng nói ra


[Mark'AOV]

"Mày đang làm cái quái gì thế. Đã xảy ra chuyện gì?" Cánh cửa đóng lại và một giọng nói vang lên, "Tao hỏi mày đang làm cái quái gì thế hả?"

"Còn đàn anh thì sao? Đàn anh đang làm cái gì vậy!" Tôi hét vào mặt anh ta, anh ta cũng mắng lại tôi.

"Mày thực sự muốn đúng không? Mày thực sự muốn chuyện này đúng không?" P'Vee bước đến và kéo cánh tay tôi. Hỏi tôi có đau không hả? Nó không đau bằng trái tim tôi.

"Tôi luôn ở trong đầu anh à? Sao anh cứ phải can thiệp vào cuộc sống của tôi thế hả?"

"Tao cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của mày. Nếu mày không trút hết tất cả những cảm xúc tiêu cực của mày lên người khác thì tao cũng chả bao giờ thèm quan tâm đến mày!" Anh ta lại mắng tôi với ánh mắt giận dữ. Nói cái kiểu như là đàn anh thì muốn làm cái gì thì làm ý?

"Cậu ta cũng muốn làm điều đó và tôi cũng muốn." Tôi đáp lại, khuông thèm quan tâm đến khuôn mặt của anh ta.

"Mày muốn lắm chứ gì? Mày muốn làm chuyện đó lắm..."

"Ờ!...." P'Vee ngậm lấy môi tôi, đưa tay tôi lên đỉnh đầu để tôi không thể tránh nụ hôn của anh ta, anh ta cố gắng đưa lưỡi vào trong miệng tôi nhưng tôi có gắng để ngăn anh ta lại.

"Uh...!" Anh ta vuốt ve ngực tôi, lông mi tôi hơi run nhẹ. Tôi cố gắng tránh sự đụng chạm của anh ta nhưng tôi không thể. Anh ta cắn môi dưới của tôi cho đến khi có mùi máu và sau đó anh ta đưa lưỡi vào quấn quýt lưỡi của tôi. Tôi cố co giụt lưỡi lại tránh né anh ta nhưng không hiểu sao, tôi lại vẫn đáp lại anh ta.

"Ah! Ah!" Sau khi hết thúc nụ hôn, tôi bắt đầu thở dốc. Đôi mắt sắc bèn nhìn tôi và mỉm cười.

"Mày tỏ ra phản kháng nhưng cuối cùng lại vẫn đáp lại tao." Anh ta chậm rãi nói, tỏ ra hài lòng với những gì đã qua.

"Do anh ép tôi!?" Tôi trả lời bằng một chất giọng khàn khàn.

"Chính mày đã nói điều đó..." Đàn anh nhìn thẳng vào tôi, tiến đến gần tôi và thì thầm "...rằng mày muốn làm."

"Ưm...!" Tôi mím chặt môi khi cảm nhận được sự ướt át dọc quai hàm. P'Vee dùng dầu lưỡi liếm quai hàm của tôi. Xen kẽ là những nụ hôn. Đầu lưỡi của anh ta tiếp tục di chuyển. Cho đến khi nó dừng lại ở gần tai tôi, như thể anh ta biết rằng tôi đang nín thở, tôi nghe thấy âm thanh "Huh" phát ra trước khi anh ta nhẹ nhàng cắn vào tai tôi.

"Ưm ..." Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng của tôi khi anh ta chạm vào đũng quần tôi.

"Mày có thích không?" P'Vee hỏi. Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai khiến tôi cảm thấy cả người căng cứng. Nếu được hỏi tôi có thích không? Câu trả lời có thể là có...

Tôi thích kiểu dễ chịu và nhẹ nhàng hơn là mãnh liệt và đau đớn. Trước đây, tôi thích làm với những người nhỏ bé, dễ thương hơn là những người đàn ông cao lớn, vì điều đó khiến tôi cảm thấy tôi có thể bảo vệ nhiều hơn, khiến tôi cảm thấy muốn giành chiến thắng. Khi những người đó cầu xin tôi, làm tôi thấy tốt hơn.

"Hử? Mày có thích không?" Giọng nói trầm lắng vang bên tai. Một bàn tay to dày nhẹ vuốt ve cơ thể tôi, nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

"Buông tôi ra đi." Tôi nghiến răng và nói. P'Vee buông tay tôi, nhìn tôi một lúc trước khi bước xuống giường. Đôi mắt của P'Vee rất đẹp, anh ta ngồi xuống bên giường và dừng lại trên người tôi.

"Nếu tao buông tay, mày sẽ làm gì với nó?" P'Vee nói, ánh mắt anh ta vẫn dừng lại đó.

"Tôi có thể tự giúp mình." Tôi im lặng trả lời, mặc dù bối rối không biết nên đối mặt với người trước mặt này thế nào. Cảm xúc trong cơn say đã biến mất.

Ngay bây giờ, cảm giác duy nhất là mất mặt. Chỉ cần là những đụng chạm nhẹ nhàng, chỉ cần hôn, tôi đã hoàn toàn bị anh ta chế giễu. Tôi quay đầu đi tránh ánh mắt của P'Vee, anh ta vẫn đang nhướn mày nhìn tôi. Tôi bước về phía phòng tắm.

Mẹ kiếp!

Nhanh như chớp ý!

"Ưmm!" Cơ thể tôi co giật mạnh mẽ, rồi va vào người đang ngồi ở trên giường. Anh ta kéo tôi nằm xuống, cầm tay tôi để giữ tôi lại. Mặc dù tôi khoẻ nhưng cũng không thể thoát khỏi anh ta.

"Nhưng tao muốn mày." Giọng nói thì thầm vang lên, anh ta cầm tay tôi cho đến khi tôi cảm nhận được sự thay đổi dưới lớp quần jean màu xanh nhạt.

"Tôi không làm điều đó!" Tôi nói với khuôn mặt đẹp trai của anh ta và cố gắng thoát ra.

"Đừng có giẫy giụa nữa!" P'Vee nói sau đó đè tôi xuống giường.

"Tôi đã nói rồi...ưmm...đừng làm thế," Tôi từ chối một cách khéo léo vì P'Vee đã đè xuống người tôi và cọ sát vào tôi.

"Tao muốn làm. Mày cũng muốn mà, không phải sao?" P'Vee mỉm cười như thể nhìn thấu được tôi.

"..." Tôi thích đàn ông, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể mở rộng chân ra cho bất cứ ai.

"Bình tĩnh đi, làm với những gì không biết gì, thật không công bằng. Hãy làm với tao...tao biết tất cả mọi thứ. "

Chưa kịp để tôi trả lời, đôi môi xinh đẹp mà phụ nữ yêu thích đã áp xuống môi tôi. Lần này, tôi đã không kháng cự. Tôi đồng ý nằm yên. Để anh ta xâm nhập như thế. Lưỡi anh ta quét hết vị đắng của rượu ra khỏi miệng tôi trước khi quấn quýt vào lưỡi tôi. Tôi thừa nhận rằng Vee rất giỏi hôn. Nhiều người thích những nụ hôn. Và tôi không phủ nhận rằng tôi cũng thích.

Tôi không cảm thấy gì ngoại trừ thua cuộc.

Bởi vì P'Vee biết tất cả mọi thứ. Biết tôi thích P'Bar nhiều như thế nào. Biết tôi đã say như chó khi bị từ chối và cũng biết rằng tôi đã từ bỏ tình yêu vô vọng này. Và bởi vì anh ta biết tôi không muốn làm như thế chút nào.

Sau khi xong việc, anh ta sẽ lại cảm thấy thương hại tôi như trước?

Làm thế nào có thể khiến tôi cảm thấy tốt hơn....

"Im thế...Mày đang im lặng." Anh ta nói và hôn vào cổ tôi. Đúng là tôi mê mẩn nó nhưng cuối cùng tôi lại suy nghĩ....

"Tôi sai ở đâu? Tôi đã làm gì sai?" Tôi hỏi những câu hỏi xuất phát từ trái tim với người trước mặt. Là một câu hỏi tôi đã tự hỏi chính mình từ lần trước khi hôn anh ta. Lần trước, là bởi vì tôi đã có những ý nghĩ không phải với P'Bar, nhưng lần này, tôi đã làm gì sai?

"Mày không sai....nhưng mày khiến tao muốn." P'Vee nói và ấn tôi xuống.

"Anh muốn thì đi mà làm với vợ anh. Anh đang trở nên phiền phức đấy?" Tôi nói, nhìn chằm chằm vào người ở trên.

"Hôm nay...Vợ tao không có ở đây."

"Ah~~!" Tôi phát ra tiếng rên rỉ khi anh ta khi anh siết chặt thứ đó của tôi và xoa nắn cho đến khi nó cương cứng. Tôi vật lộn để tránh khỏi nhưng P'Vee đã giữ chân tôi lại, đưa tay cởi quần tôi.

"Tao chưa từng mút cho bất cứ ai, nên biết điều đi."

"Ư!"

P'Vee cúi xuống và dùng miệng ngậm lấy thứ vừa xuất hiện ngay trên mép quần vừa được cởi xuống của tôi. Anh ta ngậm lấy nó cho đến khi thứ đó gần như chạm đến cổ họng trước khi anh ta mút nó theo nhịp, tôi cố gắng để không phát ra âm thanh rên rỉ, ngửa mặt lên, tôi không muốn cúi xuống để nhìn việc đó.

Khi nhìn vào, tôi cảm thấy kích động...

"Ahh....umm!" Tôi muốn kìm lại tiếng rên. Bởi vì không muốn anh ta nghe được nó nhưng thật sự khó khăn. Mặc dù anh ta nói rằng anh ta chưa từng làm điều đó với ai nhưng những gì anh ta đang làm với tôi tốt hơn rất nhiều những người đã làm cho tôi.

"Uh! ... Đừng giữ lại. Tao muốn nghe tiếng mày rên rỉ." P'Vee tiếp tục ngậm lấy thứ đó, bàn tay xoa đùi non của tôi. Tay kia thì xoa nắn hai điểm nhỏ trước ngực tôi cho đến khi nó xưng lên.

"Ah...ư..." Cuối cùng tôi vẫn đầu hàng P'Vee trước ham muốn của mình.

"Uh...Ừm....đừng đẩy người." Anh ta nói to và ấn chân tôi lại. Những lời anh ta nói khiến tôi nhìn xuống thứ đang ở trong miệng của P'Vee, tôi vô tình đẩy hông theo nhịp điệu của anh ta. Tôi chỉ biết là bây giờ, tôi muốn được giải phóng rất nhiều.

"Uh...Uh...Yahhh...Dừng lại...Tại sao?" Tôi hỏi. Bây giờ khuôn mặt của anh ta đang ở ngay tầm mắt của tôi. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ không rên tỉ như trong tiểu thuyết mà những bạn nữ thích đọc. Bởi vì nếu tôi thực sự làm điều đó. Tôi có lẽ sẽ không còn gì cả.

"Tao muốn nghe mày rên.....rên lớn lên." P'Vee nói rồi hôn tôi. Nụ hôn này không hề giống với những nụ hôn trước đây. Tôi lại không thể giải thích được cảm giác của nó như thế nào. Nó không phải nụ hôn mong muốn sự chiến thắng nhưng cũng không phải sự tôn trọng.

Tôi từ từ mở miệng và đón nhận lưỡi của P'Vee. Lưỡi của chúng tôi quấn quýt trong miệng tôi. Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, tôi không muốn quan tâm. Ngay bây giờ, tôi nhắm mắt lại và cảm nhận sự quan tâm đến từ cái lưỡi ẩm ướt của P'Vee.

"Ưm..." Tôi rên rỉ như thể tôi không muốn nó biến mất. Thật ra, điều đó đúng. Tôi thừa nhận rằng tôi đã bị mê hoặc bởi đôi môi của P'Vee mặc dù tôi biết rằng nếu tôi buông thả, tôi sẽ trở nên tồi tệ hơn. Nhưng tôi đã buông thả và làm những điều mà bản thân mình ham muốn.

"Rên lớn lên..Mark...và sau đêm nay, hãy quên tất cả đi."

"Ưm...Ưm..." Tôi rên rỉ khi anh ta liếm hai điểm nhỏ bên ngực tôi. Quần áo của tôi cũng đã biến mất khi tôi chìm vào trong nụ hôn của anh ta nhưng nó không thú vị bằng mái tóc bông xù hiện trước mặt tôi.

"Ừm..." P'Vee rên rỉ khi tôi vô tình luồn tay mình vào mái tóc ấy. Anh ta ngẩng mặt lên nhìn tôi một chút và tiến gần về phía cổ tôi.

"Uh...uh...đừng mút." Tôi cảm nhận được đau đớn ở cổ. Không biết những dấu vết lần trước đã biến mất từ bao giờ nhưng tôi không muốn nó xuất hiện thêm một lần nữa.

Dù sao, qua đêm nay tôi phải quên đi. Sao lại để lại dấu vết chứ?

"Ưmm...Ừm ~" P'Vee rời khỏi cổ tôi và hôn dọc theo vai. Cho đến khi xuống đến eo tôi thì dừng lại. Tôi căng thẳng từng giây phút khi anh ta hôn tôi, tiếng rên rỉ phát ra trong cổ họng tôi.

"Mày có thích kiểu ngọt ngào không? Chắc không thích kiểu mạnh mẽ, đúng không?" P'Vee nói sau khi môi anh ta rời khỏi người tôi. Tôi đỏ mặt, nhìn anh ta đang cởi áo. Cơ thể của P'Vee rất cân xứng, nhìn cũng không khác với tôi nhưng cơ thể anh ta đẹp hơn một chút.

Tôi dừng lại nhìn làn da của P'Vee khi anh ta đặt chân tôi lên vai anh ta. Đó là một tư thế mà tôi đã làm với nhiều người, nhưng tôi là người làm, tôi không nằm xuống. P'Vee tự vuốt chỗ đó của mình vài lần trước khi cắm nó vào phía sau tôi.

"Ah...Đợi đã." Tôi đẩy ngực anh ta ra, trước khi anh ta đút nó vào.

"Nếu mày nói không muốn làm, tao sẽ đút nó vào trong mày ngay bây giờ."

"Chết tiệt!" Tôi thô lỗ hét lên, chỗ đó đập vào mắt tôi, chỗ đó của anh ta ẩn hiện trước mắt tôi. Thực sự, tôi đã bị sốc.

"Có chuyện gì với mày? Vừa nãy vẫn ổn cơ mà." Anh ta đặt chân tôi xuông và kéo tôi lên. Nhìn vào mắt tôi. Tôi nhìn vào mắt anh ta một chút trước khi đưa tay vào ngăn kéo tủ đầu giường lấy một chiếc bao cao su và gel bôi trơn.

"Cầm lấy đi." Tôi đưa nó cho người trước mặt. P'Vee nhìn vào đồ ở tay tôi, giật mình một chút sau đó mỉm cười dịu dàng và chấp nhận.

"Hừ! Mày có sợ không? "

"Anh thử xem?" Tôi nói và chỉ vào vị trí mà tôi vừa nằm.

"Nói nhiều quá." Anh ta nói và ngậm lấy môi tôi. Mút mạnh đến mức tôi chỉ có thể phải mở miệng ra để lưỡi của anh ta kiểm tra khoang miệng của mình. Tay anh ta bóp gel bôi trơn, bôi lên chỗ đang cương cứng của anh ta trước khi đẩy tôi xuống một lần nữa. Sau đó anh ta lấy một ít gel đưa lên miệng phía dưới của tôi: "Giữ im lặng, chỉ cần rên rỉ là đủ."

"Ưmmm ...!" Tôi rên rỉ khi anh ta ấn thứ đó vào trong tôi.

"Nếu mày cứ thế này, tao không thể vào được và tao sẽ không để mày thoả mãn được đâu." P'Vee đưa tay lên và xoa đầu tôi, mắt anh ta tràn đầy ham muốn. Nhưng với kích thước đó của anh ta, tôi không nghĩ chỗ đó của tôi có thể nhận được nó một lần nữa, ngay cả khi có gel bôi trơn.

"Ah ~" Tôi đã cố gắng thả lỏng và P'Vee cố gắng đưa thứ đó của anh ta vào trong.

"Đừng căng thẳng, Mark." Giọng nói khàn khàn lại vang lên bên tai tôi một lần nữa, cái lưỡi ướt át của anh ta lại vươn ra và liếm vành tai tôi một lần nữa.

"Này! Uh..." P'Vee ghé sát mình vào người tôi, đẩy thứ đó vào trong tôi và từ từ rút nó ra một cách nhịp nhàng. Anh ta cứ như vậy làm thật nhịp nhàng và dùng tay để giúp tôi.

"Ah...Ah..." Tiếng rên rỉ cất lên khi anh ta đẩy toàn bộ vào trong tôi. Tôi đã bối rối và đau đớn đến mức không biết nên nói bất cứ điều gì. Chỉ có thể giải phóng cảm xúc thông qua những giọt nước mắt đang rơi, thật sự đau đớn và tra tấn đến mức tôi muốn ôm lấy anh ta.

"Ưm...tôi...động đi...làm ơn."

"Ừm....Yah..." Tôi không thể nào theo kịp được tiến độ của anh ta, người ở trên đang ra vào trong tôi.

"À...Ừm" Tôi rên rỉ khi thứ đó đâm thật mạnh vào trong cơ thể tôi, và rồi cơ thể tôi đau như trái tim tôi vậy, chỗ đó của tôi bao chặt lấy anh ta.

"Uh...tao điên rồi." P'Vee rên rỉ. Điểm kết nối hai chúng tôi vẫn đang gắn chặt, không rời xa.

"Uhh...Uh...anh...nhẹ thôi..." P'Vee đâm quá mạnh khiến tôi phải yêu cầu anh ta chậm lại. Nhưng dường như yêu cầu của tôi không hiệu quả.

"Hửm?"

"À...Nhẹ thôi...À..."

"Tao....Ừm...Không..." P'Vee đâm thật mạnh vào trong tôi. Hai bàn tay giữ lấy eo tôi để kéo tôi lại gần hơn. Tôi chỉ có thể run rẩy chạm vào chỗ đó của mình rồi tự an ủi, vì tay của P'Vee đã biến mất.

"Uh...đau..." Tôi nhấc tay tay lên, đẩy ngực cơ thể cao lớn kia nhưng dường như những lần anh ta đâm vào càng mạnh hơn.

"Hừ...Ừm." Tôi không biết đã qua bao lâu nhưng người hai chúng tôi đầy mồ hôi. Những giọt nước mắt rơi có lẽ đã khô nhưng não bộ của tôi rống trống.

Trống rỗng....và tôi cảm thấy tốt.

"À... Mark ưm .." P'Vee đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mặt trên má tôi, rồi đặt xuống những nụ hôn thật nhẹ.

"Hừ ... Ừm"

"... Gọi tên tao...Ừm..."

"Uh...Uh...Vee" Tôi không biết điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi làm theo những điều mà anh ta nói. Miệng tôi còn nhanh hơn cả suy nghĩ của tôi. Cả hai chúng tôi rên rỉ và gọi tên nhau cho đến khi khuôn mặt đẹp trai ấy khẽ mỉm cười.

"Ừm...cậu bé ngoan." Bé cái mả cha nhà anh! Tôi chỉ có thể ngầm chửi ở trong lòng vì đàn anh đã không cho tôi nói. Anh ta nhanh chóng ngậm lấy môi tôi. Trước khi giữ lấy eo tôi một lần nữa và đâm mạnh mẽ vào trong tôi.

"Ưmm...Ah...Anh...Mmmm..."

"Ah...Aah...Mark...ư!"

"Ah...." Người tôi run mạnh trước khi bắn ra. Về phần P'Vee anh ta vẫn thúc mạnh vài lần trước khi bắn vào trong bao cao su.

"Này..." Hơi thở hồn hển cùng với mùi tinh dịch không hề khiến tôi thích thú. Tôi chỉ cảm thấy rằng tôi chân mình đã tê liệt đến mức tôi không thể nào ngọ nguậy. P'Vee nằm xuống bên cạnh tôi và thở dốc, không thể gợi lại ý thức của tôi.

Tôi muốn ngủ và hy vọng rằng ngày mai sẽ tốt hơn.

"Nếu mày không muốn hối hận....khi thích ai đó, hãy mau nói ra đi." Tiếng nói thì thầm vang lên bên tai tôi khiến tôi cảm nhận rằng đêm nay không dễ dàng gì trôi qua. Tôi nhắm mắt lại và những giọt nước mắt lại tuôn rơi.

Anh ta nhắc lại...muốn tôi chấp nhận sự thật này.

Nhưng tôi sẽ nhớ nó như một bài học.

Tôi mở mắt ra với nỗi đau chạy khắp người. Bất cứ thứ gì dính trên người tôi cũng đều đã khô, không còn ghê tởm. Đêm qua tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi. Tôi chỉ biết là tôi muốn ngủ. Sau khi chúng tôi xong việc tôi đã ngủ đến tận bây giờ, bốn giờ chiều và tôi vẫn nằm trên giường. Hôm qua là một ngày rất nặng nề đối với tôi. Sau khi bị từ chối mà không hề có sự ràng buộc, tôi phải đứng đó và lắng nghe lời tỏ tình yêu cầu anh ấy hẹn hò một lần nữa.

Tôi nhìn vào phía giường trống, tôi không nghĩ rằng khi thức dậy tôi sẽ phải gặp anh ta. Những lời tối qua vẫn còn vang lên trong đầu tôi.

Lần này, tôi sẽ nhanh chóng nói ra.

Sau khi tôi xử lý xong mọi việc, tôi bước ra khỏi phòng tắm và đi tìm thứ gì đó để ăn. Đói bụng có thể đánh thức mọi người. Tôi không bao giờ mua đồ ăn tươi sống để ở trong tủ lạnh vì tôi không bao giờ nấu ăn. Cơm hộp đã hết từ bao giờ tôi còn không biết. Đồ ăn sẵn dường như đã hết, tôi sẽ gọi cho một người bạn nhờ mua giúp.

Tôi đi đến trước tủ quần áo và tìm quần áo để thay. Sau đó ra xuống dưới tìm gì đó để ăn. Mặc dù đau, nhưng tôi có thể đi bộ. Tuy rằng không ổn như bình thường nhưng may ra cũng không phải bò ra đường.

"Tầm nhìn xa, hóm hỉnh, thông minh, được kính trọng." Tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ mà tôi nhớ ngay sau khi thang máy mở ra. Tôi hơi sốc khi nhìn thấy Bar và Gun đang trêu trọc nhau trước cửa phòng. Nhìn những con số, tôi thở dài.

Tôi bấm nhầm số.

"Cảm ơn anh đã khen." Gun nói, mỉm cười. Sau đó cúi người xuống nhìn Bar.

"Tao đang mỉa mai!" Bar nói và quay sang mở cửa.

"P'Bar!" Tôi gọi người luôn quanh quẩn trong đầu mình trước khi anh ấy bước vào cửa. Không biết tại sao nhưng lần này nó không hề căng thẳng hay đau đớn như những lần trước. Ngay khi tôi nhìn thấy nụ cười của P'Bar, anh ấy đang mỉm cười với Gun, nó trông hạnh phúc hơn trước. Vì vậy, tôi bước ra.

Tôi muốn xin lỗi ...

"Sao mày lại ở đây!" Tôi nhìn Gun, rồi khẽ thở dài trước khi đáp lại.

"Tao chỉ đến xin lỗi. Tao biết mày yêu anh ấy nhiều thế nào. Hôm đó tao đã đến xem mày thi." Tôi nói.

"Vào trước đi." P'Bar mời tôi vào phòng. Về phần Gun, nó đã giận dữ nhìn tôi nhưng cuối cùng nó cũng không nói gì.

Tôi ngồi đợi trên ghế sô pha như đàn anh nói. Một lát sau, anh ấy bước ra khỏi bếp với một cốc nước trái cây. Còn Gun thì bước ra khỏi phòng ngủ

Chỉ nhìn vào là có thể biết hôm qua họ đã đi cùng nhau. Kể từ đêm qua, tôi đã xác định tôi sẽ xin lỗi P'Bar về mọi thứ mà tôi đã làm. Mặc kệ là sự phiền nhiễn của tôi hay là suy nghĩ xấu xa mà tôi đã nghĩ dù biết hai người họ sẽ ghét tôi. Tôi thấy nụ cười của P'Bar và sự chăm sóc của Gun, tôi chắc chắn rằng anh ấy đang hạnh phúc và có lẽ điều ấy tôi không thể mang đến cho anh ấy.

Tôi phải chấp nhận sự thật.

P'Bar ngồi xuống đối diện tôi, Gun ngồi ở cạnh anh ấy. P'Bar nhìn tôi, trước khi nói chuyện để phá vỡ bầu không khí im lặng này.

"Tao đã yêu Gun rồi." Tôi cầm cốc nước, đưa lên và nhấm nháp một chút, sau đó mỉm cười.

"Em biết." Tôi trả lời và nhìn Gun, người đã nhìn tôi với một ánh mắt không thân thiện.

"Sao mày biết mà còn đến?" Nó hỏi.

"Em muốn nói xin lỗi...vì tất cả mọi thứ."

"Tao không tức giận. Tao cũng xin lỗi vì ngày hôm đó tao...làm tổn thương mày." Bar chậm rãi nói. Tôi không cho phép mình nghĩ về ngày hôm ấy một lần nữa. Nhưng không quan tâm nữa, mặc dù đau đớn thế nào nhưng ngày hôm đó phải biến mất.

"Rất đau. Em không biết nó đau như thế nào." Tôi biết rằng anh ấy coi tôi như một cậu em trai. Tôi biết anh ấy tốt với tôi như một đàn anh, tôi đã biết tình yêu của tôi với anh ấy không có kết quả nhưng mãi đến ngày hôm nay tôi mới chấp nhận nó.

"Mày xin lỗi xong rồi thì đi đi." Gun nói.

"Mày ghen quá rồi đấy. Tao chỉ muốn đến xin lỗi. Mày cũng đang ngồi ở đây, mày nghĩ tao có thể làm gì anh ấy? Ngay cả khi mày không ở đây, anh ý cũng chả thèm để ý tới tao." Tôi nói, câu cuối dần dần nhỏ lại, thật sự đau.

"Bởi vì mày không phải là tao"

"Tao biết rồi! Đừng có nhắc mãi nữa." Tôi nhìn chằm chằm vào nó. Giống như nó muốn chà đạp lên nỗi đau của tôi, cả Gun và cả.....

*Tiếng chuông ~*

Chuông cửa reo lên trước khi tôi kịp nghĩ về chuyện gì khác. P'Bar và Gun nhìn nhau xem ai là người ra mở cửa. Mặc dù tôi bực bội nhưng tôi nhịn không được mà mỉm cười vì sự dễ thương của hai người họ. Cuối cùng P'Bar phải đầu hàng và đi ra mở cửa. Để tôi và Gun ngồi với nhau.

"Ơ...mày đến đây làm gì?" Giọng nói của P'Bar làm tôi giật mình. Tôi không biết tại sao tôi lại cảm thấy sợ đàn anh đang đứng cạnh P'Bar. Nhưng đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi làm gì sai.

"Mày ở đây làm cái gì vậy?" P'Vee đi đến bên cạnh tôi và nói to.

"Em chỉ đến để xin lỗi P'Bar." Tôi trả lời và nhìn thẳng vào P'Bar. Mặc dù âm thanh của tôi hơi run nhưng tôi đang cố gắng kiểm soát nó bình thường.

"Tao đã nói với mày đừng có quấy rối bạn tao." P'Vee nói và kéo tay tôi buộc tôi phải nhanh chóng đứng dậy bất chấp cơn đau. Gun đứng dậy, nhìn tôi và P'Vee. Sau đó đi đến chỗ chúng tôi.

"Anh, bình tĩnh nói chuyện trước đã." Gun nhìn tôi, sau nó nắm tay tôi kéo ra khỏi tay đàn anh. P'Bar cũng kéo P'Vee ra.

"Mày sao thế hả!? Nó sắp cướp vợ mày rồi đấy, biết không?" P'Vee hét vào mặt Gun. Nhưng Gun không hề sợ hãi trước chuyện này, nó biết P'Bar như thế nào và tự nó cũng có thể cảm nhận. Lần này tôi đến đây với ý tốt, tôi muốn nói với thằng Gun và hét lên vào cái người đang đứng trước mặt tôi bây giờ.

"Sao mày lại nổi điên lên thế? Bọn tao chỉ đang nói chuyện thôi. Mark chỉ đến xin lỗi và Gun cũng hiểu." P'Bar nói và nhìn P'Vee.

"Dối trá!" Anh ta quát to vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại đếm từ một đến mười nhưng tôi cũng biết làm vậy không có tác dụng gì.

"Lần này anh lại định can thiệp vào cuộc sống của em? Để em ngừng xen vào chuyện của P'Bar hả? Em chỉ ở đây để xin lỗi. Nên đừng có lo lắng. Em sẽ không gây ra vấn đề gì với họ. Đó là những gì mà anh muốn!" Tôi nói và nhìn anh ta. Đôi mắt sắc bén dường như dịu lại, chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Anh ta nhìn vào P'Bar dường như muốn hỏi những điều tôi nói có thật hay không. P'Bar nhìn và gật đầu với anh ta. Rồi anh ta thở dài, trước khi tút tát lại vẻ ngoài đẹp trai mà nhiều người muốn nhìn.

"Nói chuyện xong rồi chứ gì, thế thì về đi." Anh ta nói xong và bước đến kéo tay tôi để tôi đi theo anh ta. Tôi có thể làm gì chứ? Cho dù đau đớn như thế nào, thì bạn vẫn phải làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammy