Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 5: It Is What It Is


Is is what it is là một câu thành ngữ được dùng chỉ trường hợp khi ai đó chấp nhận một chuyện gì đó đã xảy ra cho dù theo cách nào đi chăng nữa, dù muốn hay không, họ không thể làm gì để thay đổi được nó.

[Vee'AOV]

"Agh...Nhẹ thôi, đau quá." Nó theo sát phía sau tôi, cố gắng gạt tay tôi ra nhưng tôi không chịu buông tay.

"Ồ, mày đang cảm thấy bị tổn thương à, mày thật sự cảm thấy đau à, khi tao đến phòng tìm mày thì mày đã đi rồi. Nếu mày không đi thì có xảy ra chuyện này không?" Tôi vẫn bước đi, kéo theo nó ở đằng sau. Chuyện này đang làm cho tôi rất tức giận. Tôi nhấn nút thang máy rồi đẩy nó vào, quay sang lườm khuôn mặt đang giận dữ của nó.

"Tại sao anh lại phiền như vậy hả?" Nó hỏi tôi. Tại sao tao làm phiền mày á? Tao đã yêu cầu mày ngừng quấy nhiễu bạn tao, tôi nghĩ, trước khi đảo mắt lại lườm nó. Nó ngước mắt lên nhìn tôi trước khi cánh cửa thang máy mở ra, tôi kéo nó trở lại phòng.

"Ouch! Tôi đã nói với anh là đau." Nó trở nên điên cuồng khi chúng tôi sắp đến gần phòng.

"Mở ra." Tôi thấp giọng, cố gắng để thanh âm mình phát ra không đáng sợ. Thật ra, hiện giờ tôi đang rất tức giận, tôi muốn xé rách nó ra thành từng mảnh ngay sau khi thấy nó vẫn đang quấy rầy bạn tôi.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao tôi phải mở cửa cho anh vào? Phòng của vợ anh bên kia." Mark nói và chỉ vào phòng bên cạnh đuổi tôi đi. Đêm qua tôi đã không hề ở đó....

"Hoặc là mày mở cửa hoặc là chúng ta sẽ nói chuyện ngay tại đây." Tôi hít sâu một hơi và nói.

"Tôi không có gì để nói với anh."

"Mở ra." Tôi quát, nó quay lại làm vẻ mặt bất mãn nhìn tôi trước khi nó mở cửa phòng để chúng tôi vào.

"Tại sao mày không ở trong phòng?" Tôi hỏi ngay sau khi bước vào. Nó dừng lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi không thể đi bất kì đâu à? Tại sao tôi phải báo cáo với anh?"

"Mark, tao đang cố nói chuyện tử tế với mày." Tôi nói rồi đi về phía ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nó, nó vẫn dưng dửng như không có gì, trong khi tôi chỉ muốn tiến lên và bóp cổ nó.

Buổi trưa lúc tôi thức dậy, Ploy gọi điện bảo tôi đến đón. Sau khi tôi đón cô ấy, tôi xuống mua đồ ăn và thuốc cho đứa nhóc này. Nhưng khi tôi quay trở lại phòng, cửa đã bị khoá. Có nghĩa là nó đã đi ra ngoài, nhưng nó đi đâu? Tình trạng của nó có giống lần trước không? Đúng là đêm qua tôi không thô bạo nhưng chắc chắn nó vẫn còn đau đúng chứ?

Tôi đã cố gắng tìm kiếm nó ở những quán ăn dưới tầng nhưng sau đó tôi không biết phải làm gì nên quyết định đi đến phòng Bar và thấy nó ngồi ở đó. Tôi nghĩ nó sẽ dừng lại, từ bỏ hết tất cả. Nhưng khi tôi thấy nó ở đó, tôi gần như muốn nổ tung.

Tôi đã rất giận...

Nhưng cũng lo.

"Mark ..." Tôi gọi nhưng nó vẫn không thèm trả lời. Tôi đến gần nó hơn trước khi nó mở lời.

"Tôi đã đi tìm gì đó để ăn." Nó trả lời, cho dù là miễn cưỡng. Vậy mày đã ăn gì hả? Cái phòng kia thành quán ăn từ bao giờ?

"Đừng có nói dối tao."

"Hôm nay anh đã nổi điên với tôi hai lần rồi đấy."

"Này, mày đang tính toán cái gì vậy? Đồ ăn của mày ở phòng Bar à?" Tôi lập tức hét lên. Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào nó, nằm chặt lấy cổ tay nó.

"Điều gì nói cho anh biết là tôi đến đấy ăn?"

"Mark!"

"Oh...!" Giọng nói khàn khàn nghe như sắp khóc khi tôi vô tình kéo nó lại gần hơn. Tôi không hiểu tại sao tôi lại thấy buồn khi không thấy nó trong phòng. Sau khi tôi nhìn thấy nó ở trong phòng Bar, người mà nó nói là nó thích nhưng sẽ không làm phiền nữa.

"Đêm qua tao đã nói với mày là quên đi."

"Nếu anh muốn tôi quên, tại sao đêm qua anh còn quay lại gặp tôi?"

"Tao đã nói mày hãy quên Bar đi. Tao chưa bao giờ nói bất cứ gì liên quan đến việc mày quên tao!" Nó ngước lên nhìn tôi ngay khi tôi nói xong.

'Mark, sau đêm nay mày phải quên nó đi. Nếu nó làm tổn thương mày nhiều như vậy, thì hãy quên đi!'

Đó là những gì tôi đã nói ngày hôm qua. Chết tiệt! Nó có nghe rõ không đấy? Có phải là nó đáp lại tôi trong lúc ngủ không?

"Quên P'Bar?" Nó hỏi, đôi mắt mang theo bối rối cùng đau đớn.

"Mày nghĩ rằng tao bảo mày quên tao?" Tôi hỏi.

"Ừm, tôi nghe là anh nói quên anh đi."

"Nếu tao muốn mày quên tao, thì tại sao tao lại mua cơm cho mày? Tại sao tao lại mua thuốc cho mày? Tại sao tao lại lo lắng về mày như thế này?" Tôi nói, sau đó lấy thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau từ túi của mình ra. Tôi nới lỏng tay nhưng không buông tay nó ra.

Nó nhìn tôi chằm chằm nhưng khi tôi cố gắng giao tiếp bằng ánh mắt với nó thì nó lại tỏ ra không thấy gì. Tôi không biết tại sao, nhưng khi tôi không tìm thấy nó trong phòng, tôi đã sợ hãi. Tôi sợ rằng nó không ổn, sợ nó sẽ đi làm điều gì đó dại dột. Khi tôi không thể tìm thấy nó, tôi thực sự lo lắng. Khi tôi tìm thấy nó trong phòng Bar, tôi đã rất tức giận.

Tôi đã lo lắng cho nó, nhưng nó thậm chí còn không thèm quan tâm đến bản thân mình.

"Lo lắng?" Nó lặp lại lời của tôi, đảo mắt nhìn tôi. Nó nhướn mày như thể không muốn tin những gì tôi vừa nói.

"Ừmm." Tôi trả lời ngắn gọn, buông tay nó ra.

"Anh đã lo lắng về những gì tôi làm?"

"..."

"Anh la mắng tôi, nổi điên với tôi và buộc tôi phải cùng anh nói chuyện."

"Tao..."

"Nếu anh lo lắng cho tôi, vậy sao anh không an ủi tôi chứ? Anh nên an ủi tôi ngay ngày đầu khi chúng ta gặp nhau ở quán bar, chứ không phải đối xử với tôi thế này!" Nó mắng tôi, mặt nó đỏ bừng. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đang ứa đầy nước mắt của nó nhưng nó không để những giọt nước mắt rơi xuống.

"Tao..." Tôi đưa tay giữ lấy cánh tay của nó để nó không bỏ đi.

"Đừng quay lại." Nó nói, quay lưng lại. "Tôi không muốn gặp lại anh."

Nó đi thật nhanh, tôi cố gắng giữ lấy nó

"Tao xin lỗi." Tôi ôm lấy nó từ phía sau. Khi tôi nhìn vào khuôn mặt nó, đôi mắt của nó làm tôi nói ra những lời tôi muốn nói từ tối qua mà chưa thể nói. Ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó, lời xin lỗi đã bị mắc kẹt trong cổ họng của tôi. Ngay khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, sự tức giận của nó, làm tôi cảm thấy có lỗi.

"..."

"Mark, tao xin lỗi."

Tôi nhắc lại dù nó không trả lời. Tôi mừng vì nó không chống cự hay đẩy tôi ra. Nó không say và tôi cũng không biết liệu lần này có như những lần khác không.

"P'..."

"Tao biết tao đã sai. Cho dù tao cố gắng giải thích thì cũng chỉ như tao đang viện cớ. Nhưng giờ tao đã hiểu rồi, tao biết tao đã làm tổn thương mày nhiều đến mức nào." Tôi chậm rãi nói với tấm lưng của nó. Tay nó nắm chặt, tôi lo nó sẽ đẩy tôi ra. Tôi hiểu nó đã đau đớn thế nào và mọi thứ sẽ tệ đến mức nào nếu nó không muốn gặp tôi. Bất kể việc nó là con trai, thì nó cũng sẽ bị tổn thương và liệu nó vẫn cho phép tôi tiếp tục đến đây chứ. Một người cần phải chịu bao nhiêu đau đớn?

"..."

"Chuyện tao nói với mày đêm qua là tao muốn mày quên nó đi. Ngay cả khi mày không thể quên Bar, thì mày cần phải quên đi nỗi đau và tổn thương, chỉ gần cố gắng nhớ tới những tình cảm tốt đẹp mà mày dành cho nó thôi. Đừng giải quyết mọi chuyện bằng cách uống rượu hoặc như hôm qua....tao không biết việc phải quên đi nó khó đến mức nào vì tao chưa từng trải qua điều đó nhưng mày phải cố gắng. Mày phải cố gắng không được làm tổn thương bản thân như trước đây nữa. " Tôi nói chậm rãi và nghĩ về quá khứ. Lần đầu tiên gặp gỡ của tôi và nó, nụ cười rạng rỡ của nó. Sau đó, là chuyện với bạn của tôi, tôi thấy nó say rượu ở quán bar, nó rất đau lòng và bây giờ là chuyện của chúng tôi mà tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra.

"Nếu anh nói những điều này ngay từ đầu, kể từ lần ở quán bar. Thậm chí chỉ cần một vài điều trong số đó thì mọi chuyện cũng sẽ không trở nên như thế này." Nó nói và rời khỏi vòng tay tôi.

"Tao xin lỗi, tao đã tức giận..." Lời nói của tôi biến mất trong cổ họng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó. Tôi muốn giải thích nhưng sự thật là không có lời giải thích nào là tốt cả. Chỉ cần suy nghĩ về tất cả mọi thứ, tôi đã biết tôi là người sai hoàn toàn.

"Quên đi! Em sẽ từ bỏ Bar nhưng em không thể quên anh ấy khi mà mỗi ngày đều nhìn thấy anh ấy như vậy." Nó nói rồi nhìn xuống chân mình.

"Ừm ... tao chỉ không muốn mày tiếp tục bị tổn thương."

"Anh có nghĩ là chuyện này sẽ dễ dàng không?" Nó ngước lên nhìn tôi.

"Tao đã nói với mày là tao không biết, tao chưa bao giờ trải qua chuyện này."

"Vậy tại sao anh lại nói điều này với em?" Nó khẽ nói nhưng tôi vẫn nghe thấy.

"Tao đã bảo mày đừng có nói chuyện với tao như thế rồi." (**)

"Anh bị làm sao đấy?"

"Này, tao là đàn anh của mày." Tôi nhanh chóng đáp lại.

(**) Ở câu trên, Mark sử dụng Goo thay vì P, đó là một cách thô lỗ khi nói đến người nào đó.

Không phải tôi nghĩ tôi là một người tuyệt vời hay tôi không thể nghe những lời không hay, bởi vì tôi cũng nói như thế này. Nhưng mà nó vẫn còn là năm nhất, các quy tắc rất nghiêm ngặt và tôi không muốn nó sẽ vô tình nói chuyện với những đàn anh, đàn chị khác như vậy và làm cho họ khó chịu. Tôi luôn cảm thấy nó nói chuyện với tôi không được tôn trọng, tôi không biết tại sao nhưng điều đó lại làm tôi cảm thấy khó chịu rất nhiều.

"Anh cứ sống sao cho đúng đi rồi anh sẽ nhận lại được sự tôn trọng." Nó nói rồi ngồi xuống sô pha. Cầm lấy điều khiển, rồi lại nhìn tôi như muốn nói anh có thể đi bây giờ, không còn gì để nói nữa. Đợi đã, nó đã quên vấn đề lúc đầu rồi à?

"Mày vẫn không trả lời tại sao mày lại đến phòng Bar." Tôi ngồi xuống bên cạnh nó và hỏi.

"Tại sao em không thể đi? Chuyện đấy thì liên quan gì đến anh? Tại sao làm phiền em, vợ anh đâu?" Nó nhìn lại tôi và hỏi.

"Vậy người đang nói chuyện với tao bây giờ không phải vợ tao à?"

"Này, chỉ vì chuyện đó xảy ra với chúng ta được một, hai lần mà đồng nghĩ là em là vợ anh? Nếu thế thì em đã có một trăm người vợ." Nó đáp lại, không có gì lạ khi nó nói chuyện với nhiều người, nó đẹp trai, quyến rũ, nhưng mà 100 người vợ? Không phải là quá nhiều à!

"Dừng gây rắc rối và trả lời thành thật đi." Tôi gạt bỏ cảm xúc của mình và hỏi lại.

"Em đã nói với anh rằng em muốn xin lỗi." Nó khẽ nói rồi quay lại phía TV.

"Vậy...mày cảm thấy thế nào?" Đó là những gì tôi thực sự muốn biết. Đi xin lỗi, và sau đó nhìn thấy họ cùng nhau.

"Ừm, nó không tệ lắm. Gun dường như rất yêu P'Bar."

"Ừ, nó đã yêu sáu năm rồi."

"Ờ, em biết." Nó nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Nếu nó là phụ nữ, sẽ mất nhiều thời gian để làm hoà với nó nhưng tôi nghĩ nó sẽ khó chịu nếu nó cố chịu đựng hơn nữa.

"Được rồi, mày đã xin lỗi, vì vậy sau này mày có thể bắt đầu lại. Hãy là những người anh em tốt."

"Nói thì dễ lắm." Nó trả lời.

"Phải, tao không nói nữa." Tôi nói nhưng nó dường như lờ tôi đi. Nó chỉ tiếp tục xem phim tài liệu về khỉ. "Mày phải uống thuốc đấy." Tôi đặt túi thuốc lên bàn.

"Em là người lớn, em có thể tự chăm sóc bản thân." Nó liếc nhìn cái túi, rồi lại quay sang xem TV.

"Tao chưa bao giờ nói rằng tao sẽ chăm sóc mày." Tôi nói và đứng dậy. "Tao đi ngay bây giờ đây."

"Ơ..." Nó đáp, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi. "P'Vee."

"Gì?" Tôi nhìn lại khi nó gọi tôi. Nó im lặng một lúc, rồi nói khẽ.

"Cảm ơn."

"Để làm gì?"

"Ah...ừm..." Tôi trộm mỉm cười một chút, rồi đi đến và thấy nó đang cau mày ngồi trên sô pha.

"Tao xin lỗi." Tôi nói, đặt tay lên đầu nó. "Mày phải cố gắng lên Mark." Tôi nói rồi mỉm cười với nó khi nó ngước lên nhìn tôi

"À ... ừm."

"Tao đi ngay bây giờ đây."

"Được."

Chụt

"Ah ... chết tiệt P', tại sao anh hôn em?"

"Chúng ta đã làm nhiều hơn cả hôn rồi, sao mày phải la lên?" Tôi mỉm cười và trả lời. Tôi quay lại rồi đi ra cửa. Tôi nhìn lại một lần nữa, xác nhận nó không định nói gì nữa, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tôi đóng cửa và đứng mỉm cười trước phòng. Tôi không biết liệu nó có còn ngồi ở đó nữa hay không bởi vì tôi không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào trong phòng. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra lúc nãy hay tại sao tôi lại hôn trán nó. Khi nó nhìn tôi, má nó hơi ửng đỏ, tôi thấy lạ và tôi không thể không cúi xuống hôn nó.

Tôi bước vào phòng của Ploy và tìm kiếm thân hình nhỏ bé mà tôi đã đưa về lúc nãy. Cô ấy có lẽ sẽ nấu ăn hoặc nghỉ ngơi. Cô ấy nói với tôi rằng đêm qua cô ấy ở nhà một người bạn vì uống rượu nhưng không quá nhiều. Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ tôi và tôi biết cô ấy sẽ tự chăm sóc mình vì cô ấy biết rằng tôi lo lắng. Không giống như một người khác đã làm tôi phát điên và lo lắng. Ầy, tôi không lo lắng lắm đâu.

Chỉ đôi khi nghĩ về nó thôi.

"Em ấy đâu rồi nhỉ?" Tôi đi xung quanh tìm Ploy, cả trong phòng và phòng tắm, nhưng không thể tìm thấy cô ấy. Tại sao cô ấy không ở đây? Tôi lấy điện thoại của tôi và cố gắng gọi cho cô ấy. Cô không trả lời. Hmmm, đoán cô ấy đang bận làm việc khác.

"Vee." Tiếng gọi ở trước cửa khiến tôi quay lại. Ploy mỉm cười với tôi rồi đi về phía tôi.

"Em đã đi đâu?" Tôi hỏi.

"Em đi gặp bạn."

"Không phải em đã gặp bạn tối qua à?" Tôi nhướng mày, hơi cất cao giọng, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười đáp lại.

"Em không gặp nhóm đó, em đến gặp đàn em nhưng vô tình gặp vài người bạn cũ nên chúng em đứng lại nói chuyện một lát." Cô ấy đi đến và nắm lấy cánh tay tôi. "Đừng tức giận, xin lỗi vì đã không nói với anh."

"Em muốn năn nỉ thế này để anh không giận em à?" Tôi hỏi.

"Anh có giận không?"

"Làm sao anh có thể giận em được?" Tôi trả lời, đặt tay lên mái tóc mềm mại của cô ấy.

"Thật dễ thương." Cô ấy nói, véo má tôi. "Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi, em đói."

"Được rồi, đi thôi."

Tôi đi bộ xuống dưới tầng, mặc dù tôi đã ở đây một tiếng trước. Là những cảm giác khác nhau. Lần này tôi đang đến cùng với Ploy, người đang nói chuyện không ngừng. Giọng nói ngọt ngào của Ploy dễ chịu hơn nhiều so với giọng khàn khàn của người kia. Bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi mềm hơn nhiều so với ai đó. Đôi mắt sáng và nụ cười của cô ấy hấp dẫn hơn nhiều so với ai đó.

Ơ, tại sao tôi phải nhớ người khác khi ở cùng với Ploy?

"Chúng ta nên ăn gì đây?" Ploy hỏi khi chúng tôi vào quán ăn. Tôi nhìn vào menu, trước khi gọi món

"Canh đậu phụ."

"Hả? Anh muốn ăn canh?" Ploy giật mình hỏi.

"Uh ... không, anh đọc nhầm. Anh sẽ ăn Tom Yum. Còn em thì sao?"

"Em muốn cơm chiên cùng một ít súp chua ngọt." Cô ấy mỉm cười với tôi.

"Không phải đã ăn súp chua ngọt rồi à." Tôi trả lời lại. (***)

"Anh có điên không? Anh đang nói gì vậy?"

(***) Vee đã trở lời ám chỉ liên quan đến tình dục, chỉ việc đã *** nhau :))))

"Tất cả những gì anh muốn nói là thịt ở trong Tom Yum. Em đang nghĩ gì vậy?" Tôi cứ trêu chọc người nhỏ bé đang đỏ mặt.

"Em không biết. Này Vee, đó là đàn em của anh mà." Cô còn chưa nói xong, tôi đã nhìn lại đó. Tôi thấy một anh chàng cao lớn đang đi cùng hai người bạn, nhìn chằm chằm vào Ploy và tôi một cách lạ lùng. Tôi thậm chí không muốn nghĩ đến ý nghĩa đằng sau vẻ ngoài ấy, ở bên Ploy và nhìn thấy nó khiến tôi cảm thấy mốn chết.

"Xin chào." Thay vì tiếp tục đi, nó dừng lại và chào chúng tôi. Hai người bạn của nó cũng rối, nhưng vẫn đưa tay lên chào tỏ lòng kính trọng.

"Xin chào, em cũng đến đây để ăn à? Em đã có bàn để ngồi chưa? Có rất nhiều người." Ploy chào hỏi và nhìn xung quanh.

"Bọn em chưa ạ." Một người bạn nó đã trả lời.

"Vậy thì ngồi với bọn chị đi, em là em của Vee mà đúng không?" Ploy nói rồi di chuyển để nhường chỗ.

"Có mỗi bốn chỗ mà bọn em có tận 3 người, không ổn đâu ạ." Nó trả lời trong vô vọng.

"Nhưng Mark, tao rất đói. Nếu tao không ngồi ngay bây giờ và ăn chắc chắn tao sẽ chết." Một người bạn của nó trả lời.

"James mày muốn ngồi cạnh chị xinh đẹp không, tao nghĩ là được đấy, chúng ta có thể cùng ngồi chung bàn." Một chàng trai ngắn gọn đáp, họ chen lấn nhau nhưng vẫn giữ rất nhiều khoảng cách với Ploy.

"Có ổn không ạ nếu bọn em ngồi đây?" James hỏi cô.

"Tất nhiên là không sao, càng đông càng vui mà. Bình thường chỉ có Vee và chị, không vui lắm." Ploy nói rồi ngồi dịch vào trong cho James vào.

"Ồ, nếu ăn với anh không vui, em có thể ăn với người khác." Tôi nói, giả vờ bị tổn thương khi nghe Ploy nói vậy.

"Em có ý đó đâu? Anh thật trẻ con." Cô nói đùa lại.

"Thật dễ thương, em không nghĩ sinh viên Kỹ thuật cũng đùa vui với bạn gái như này, này Mark....ao....Mày vẫn đứng đấy à?" Chàng trai nhỏ bé chưa nói xong vì nó nhìn thấy bạn của mình vẫn đang đứng ở cuối bàn. Mọi người đang nhìn nó, nhưng nó cứ nhìn tôi không nói.

"Có lẽ chị nên ngồi cạnh P'Vee, em sẽ ngồi với bạn em ạ." Cuối cùng nó trả lời, nói với Ploy.

"Tại sao phải đổi chỗ làm cho mọi thứ phức tạp hơn chứ hả? Có gì khó khăn khi chỉ cần ngồi xuống không?" Tôi hỏi nó. Chả lẽ mày sẽ chết khi ngồi cạnh tao à? Nó muốn tôi làm gì đây? Tôi nhớ là nó vừa mới ăn mà, vậy tại sao nó lại quay lại đây?

"Chỉ là chỗ ngồi thôi mà Mark, thức ăn cũng đã mang lên rồi, chị lười di chuyển." Ploy mỉm cười nói với Mark. Nó không trả lời, sau đó cầm ghế sang và ngồi cạnh tôi.

Bầu không khí có vẻ tốt, nhưng tôi không cảm thấy tốt. Người bên cạnh tôi im lặng và không nói gì. Khi mánh khóe đặt câu hỏi trực tiếp với nó, nó sẽ chỉ trả lời một vài từ. Bạn bè của nó thì tiếp tục buôn chuyện và dường như không nhận thấy vấn đề gì. Ploy cũng vui vẻ trò chuyện với họ. Anh chàng nhỏ bé tên là Wind và người còn lại là James. Tất cả họ đến từ Bangkok và đã biết nhau từ lâu.

Mark đủ thông minh để vào ngành Kỹ thuật nhưng bạn bè của nó không đạt được điểm số cao nên đang theo học ở khoa khác. Mark đến đây vì nó không muốn ở nhà nữa nên đi theo bạn bè. Họ cứ nói và tôi chỉ ngồi nghe. James nói chuyện cùng Ploy, Ploy kể cho nó nghe về những câu chuyện ở đại học của cô ấy và hai người kia đang chăm chú lắng nghe. Tôi thậm chí không thể nghe lọt một từ nào vì điều mà tôi quan tâm nhất chính là người đang ngồi cạnh tôi.

"Ồh! Vee gần như đã gọi hết đó." Ploy nói khi đồ ăn của Mark được đặt trước mặt nó.

"Vâng." Nó không nói gì nữa và đút một thìa súp đầy vào miệng.

"Có ngon không Mark?" Ploy hỏi. Nó chỉ ngẩng đầu lên và gật đầu.

"Gì đó? Nó chỉ là súp thôi mà."Tôi nói với cô ấy.

"Ơ, anh đã cố gắng nói thật to để order mà. Sau đó anh vẫn nhìn Mark ăn nên em nghĩ có lẽ anh muốn." Ploy vừa nói vừa nhìn Mark. Nó không nói gì, chỉ nhìn tôi, trước khi quay lại với thức ăn của mình. Tôi thực sự chỉ nhìn nó ăn?

"Anh không muốn ăn nó Ploy, anh chỉ đang nhìn." Tôi trả lời cô ấy. Tôi cảm thấy rằng người bên cạnh tôi do dự, khi tôi nhìn nó thì nó cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi, thìa của nó vẫn còn ở trong bát. (****)

(****) Vẫn ám chỉ tình dục, ý chỉ muốn sex với một ai đó. Trong trường hợp bảo không muốn ăn, ý bảo không muốn ***.

"Haha." Tiếng cười hơi to hơn, tôi nhanh chóng quay lại với đĩa thức ăn của mình. Ploy và hai người kia có lẽ đã không bắt gặp bất hòa giữa nó và tôi. Bữa ăn là khoảng thời gian tuyệt vời cho ba người. Nhưng không phải cho nó và tôi. Tôi thậm chí không biết nó đang nghĩ gì hay cảm thấy gì, nói gì đến cảm giác của tôi. Những gì tôi biết là tôi không nên cảm thấy như vậy. Tôi không muốn tin rằng nó có ảnh hưởng đến tôi, nhưng tôi không thể không công nhận điều đó.

Chỉ trong thời gian này, tôi sẽ để những suy nghĩ điên rồ này tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dammy