Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9+10

      Taehyung nhìn Yoongi, sẽ là nói dối nếu nói rằng cậu không hạnh phúc đến trào dâng khi mà người cậu yêu thương đang nằm trong lồng ngực cậu và say giấc nồng. Nói đến vấn đề này, Taehyung có cảm giác rằng Yoongi của cậu có vô vàn tâm sự không thể nói, da anh tái cả đi, cả người gầy đi hẳn. Khẽ siết lấy anh vào lòng, Taehyung ước gì mình có thể lớn mau, để anh có thể dựa vào cậu, mà không phải tự mình gánh vác quá nhiều thứ.

     Namjoon từng bảo rằng cậu là người có tính chiếm hữu cao, cậu không hề phủ nhận điều đó. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc khi yêu ai, cậu sẽ yêu thật lòng và coi đó là bạn đời của mình.

     Vâng, 20 tuổi, và Taehyung đã nhận định Yoongi là của cậu, là bạn đời duy nhất của cậu trên cuộc đời này.

" Taehyung, giáo sư Mirgent gọi em đấy."YYoongi lim dim nói.

" Vâng, nhưng mà..."

" Đi đi, anh tỉnh rồi." Yoongi ngồi dậy, vỗ vỗ vai cậu.

" Mau, đi đi."

    Taehyung nhìn Yoongi rồi như có như không, cậu hôn lên mái tóc người thương, như vỗ về, như an ủi. Em ở đây, vậy nên, đừng nặng lòng quá nhé.

    Ngay khi bóng Taehyung khuất sau cánh cửa, Jungkook mở miệng.

"Yoongi, anh trông già đi nhiều đấy. Như ông cụ luôn."

" Tụi mình hiểu nhau lắm đó Jungkook, muốn gì cứ hỏi thẳng đi."

" Hỏi thì anh sẽ trả lời à ?"

" Chính em cũng biết rõ mà."Yoongi cười như không cười nhìn Jungkook.

" Yoongi, anh biết rõ " Jungkook nghiến răng. "... Rằng anh ấy rất quan trọng với em, hơn bất cứ thứ gì. Em không biết anh đi đâu, làm cái quái gì nhưng em cần biết lý do tại sao anh ấy lại bị thương và cả anh Jin---Anh Namjoon, anh có biết, anh ấy đau lòng đến mức nào không ? "

     Yoongi lặng im nhìn Jungkook, ánh mắt sâu hun hút xoáy vào cậu bạn thân. Ánh nhìn tối tăm ấy khiến Jungkook có chút chần chừ, dù chỉ thoáng qua, nó cũng làm Jungkook cảm thấy như con rắn đang giương đôi mắt của nó đánh giá cậu vậy.

    Jungkook biết, ánh mắt và "khí" của Yoongi khiến cho bất cứ ai khi đối mặt với anh ấy đều phải thốt lên. Slytherin! Và đã rất lâu rồi Yoongi mới dùng ánh mắt đó nhìn cậu.

     Nhận ra sự thay đổi nhỏ trên gương mặt cậu bản thân, chính Yoongi cũng bất ngờ, cậu đang làm gì vậy ? Ánh mắt dần trở nên trong veo, cơ bắp toàn thân giãn ra. Mấy ngày nay tình hình căng như dây đàn, Yoongi cũng vì lần đầu tiếp xúc, có chút không chịu được. Cậu mới hiểu được, anh Jin, là một người tuyệt vời đến nhường nào, anh ấy xử lí một cách cẩn thận tỉ mỉ mà cũng vô cùng nhanh chóng mọi việc. Đồng thời cũng hướng dẫn bọn cậu tiến công và phòng thủ như thế nào.

    Một lượng kiến thức khổng lồ, cùng bảy năm kinh nghiệm chinh chiến khiến cũng khiến cho giáo sư Dinverlous - hiệu trưởng Hogwart đương thời cũng phải ca ngợi.

     Yoongi còn rất nhiều thiếu sót và hiển nhiên cậu phải học dần dần. Cậu đã luôn tự tin vào bản thân, để khi bước vào guồng xoáy công việc, cậu lại ngơ ngác và bối rối như một đứa trẻ.

"Anh biết, Kookie, nhưng mà cậu thấy đấy. Ngay cả Jimin, cũng không thể nói với em, em nghĩ anh sẽ nói sao?"

" Chúng mình là bạn thân, Yoongi, là bạn thân."

     Bởi vì chúng mình là bạn thân, nên anh không thể nói với em được. Anh không muốn em đau khổ, càng không muốn em phải gặp nguy hiểm. Chuyện này, biết càng nhiều, càng nguy hiểm.

"Đi thăm Jimin đi, em ấy đang ở trong phòng của mình ấy."

" Anh vẫn chưa..."

" Đi đi." Yoongi gằn giọng.

     Jungkook nhìn Yoongi một hồi, rồi cũng bước đi. Dù cho chơi với nhau từ tấm bé, đôi lúc cậu vẫn không thể hiểu nổi Yoongi và Jimin, cũng không hoàn toàn hiểu được Jungkook. Thế nhưng bây giờ dù không nói, Jungkook vẫn biết được Yoongi muốn nói gì.

    Đừng biết quá nhiều.

    Để một Yoongi phải thốt lên câu ấy, hiển nhiên thứ đang khiến anh ấy mệt mỏi không phải là một vấn đề mà chỉ hai ba câu là có thể giải thích được.

   Yoongi ngồi thừ người ra một chút. Hiện tại anh rất mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần. Thật sự, Yoongi che trán, Jimin, em nói đúng thật.

  Chỉ mới nếm được một chút hương vị của tình yêu mà mình lại có thể dựa dẫm em ấy thế này. Nếu như triển khai theo kế hoạch, liệu anh có thể đủ nhẫn tâm, và đủ kiên quyết với em ấy hay không ? Bọn hò chỉ mới xác định tình cảm, mà anh đã cảm thấy mình có vô vàn điều để nghĩ rồi.

   Thân thể bỗng nhiên nhẽ bẫng đi, cả người lại, vâng, lại rơi vào một vòng ôm quen thuộc.

  Nanidafug ?

  Có thể hay không đừng ôm anh theo kiểu công chúa ? Hả ?

  Taehyung không muốn nghe lỏm tí nào, nhưng mà cậu hình như đã nghe được cái gì đó mà cậu không được nghe thì phải. Yoongi, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả ?Hả ?Hả ??

" A !!! Đau, đau,..này.....đừng có cắn, này, không được để lại dấu, này, ... này!!!"

    Mặc cho Yoongi có cào cấu như thế nào, Taehyung vẫn đè anh lên bục cửa sổ mà hôn ngấu nghiến lên cổ anh, tạo nên một rừng anh đào đỏ tươi trên cần cổ của anh.

    Quen nhau 2 năm, chính thức hẹn hò hai tháng nhưng bật đèn xanh thì là hơn một năm nhưng mà cậu được gì nào. Rõ ràng là cậu trai hơn 20 tuổi, nhu cầu rất cao được không ! Jimin và Kookie, hai người ấy thậm chí còn làm tình với nhau nữa kìa.

    Còn cậu mới chỉ gặm cái cổ với để lại mấy cái dấu nhỏ như con muỗi cũng kêu, cũng phản đối.

    Taehyung không hề cảm thấy mình ghen tị chút nào, cậu chỉ hy vọng rằng cảm giác của anh dành cho cậu cũng nồng nhiệt như cậu dành cho anh thôi, một chút cũng được.

    Yoongi dựa vào người Taehyung, cũng tự hỏi lòng mình, rồi tình cảm này sẽ đi về đâu? Liệu cậu có xứng đáng được hạnh phúc hay không?

    Hai người nhìn nhau, rồi bất giác tiến sát lại. Khẽ chạm, rồi giao triền.

    Mặt trời bên ngoài cửa sổ ánh vào, càng làm cho nụ hôn hai người càng nồng nhiệt, như lời thú tội của hai kẻ yêu nhau trước vành móng ngựa rằng họ yêu nhau, thề gắn kết và trân trọng nhau cả đời. Từ nay, cho đến mãi mãi về sau. Hi vọng câu chuyện sẽ kết thúc trong niềm hạnh phúc viễn mãn tràn đầy.

    SeokJin không biết chân trái mình có còn cảm giác không, mà anh hoàn toàn không cảm nhận được chút gì đau đớn từ nó cả. Nói ra cũng thật ngại ngùng, từng là một tấn thủ, SeokJin luôn tự hào về kỹ năng bay của mình, nếu không nhờ Jimin nhanh chóng dùng Bùa giảm xóc, có thể nửa thân dưới của mình đã nát thành bùn nhão rồi.

    Tử thần thực tử, khỉ thật, chúng tìm tới đây rồi, nhưng may là, chúng vẫn chưa tìm được tung tích của thằng bé. Chúng tấn công phía Tây, tức là nhắm vào Ravenclaw, mong là kế hoạch của mình chính xác.

"Jin, em muốn hỏi anh một chuyện..."

" Chuyện gì vậy Yoongi ?"

" Nếu như, em chỉ nói nếu như Jimin sai thì sao ? Ý em là,--"

" Em đang lo sợ, Yoongi." Jin dương đôi mắt màu đen của mình nhìn thẳng vào đôi ngươi màu lục bảo của người đối diện.

" Jimin có thể sai nhưng các giáo sư khác thì không. Yoongi, một khi chuyện các Tử thần thực tử bị lộ, Hogwart sẽ đóng cửa, sẽ không có chuyện Bộ pháp thuật bỏ qua cho chuyện này đâu. Giữ cái đầu lạnh đi Yoongi, hiện tại em còn rất nhiều thứ để làm, không nên nghĩ vớ vẫn."

"Vâng, anh nằm nghỉ đi. Em, đi trước."Thấy Jin hoàn toàn trả lời sai câu hỏi, tự Yoongi cũng biết không nên nhiều lời với anh ngay lúc này.

     Jin nhìn bóng lưng nhỏ khuất sau cánh cửa, khẽ thở dài. Thằng bé vẫn còn rất nhỏ, vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi. Thế nhưng nó có Tae, còn Kookie và những người khác, nó sẽ ổn thôi.

Còn mình ấy à....

    Jin này, sau này ấy, nếu như nhiệm vụ thành công, mình sẽ tỏ tình với Namjoon. Mình thích thằng bé lâu lâu lắm rồi ấy. Chuẩn gu của mình luôn.

   Jin này, mình biết Namjoonie thích cậu, mình...mình không có kỳ thị đồng tính đâu, nếu cậu ấy thích bạn thân của mình, mình sẽ không tranh đâu. Mình sẽ thành tâm chúc phúc cho hai cậu nếu hai cậu thành đôi.

   Gì ? Còn mình á ? Mình sẽ đi tìm hạnh phúc khác.

  Jin, mình với Minseok thành một cặp rồi. Cậu ấy đối xử tốt với mình cực kì. Còn cậu với Joon thì sao rồi?

  Xong nhiệm vụ lần này, tụi mình chắc chắn sẽ kỷ niệm 1000 ngày thật hoành tráng. Cậu nhất định phải chúc mừng mình đấy...

  Mình thậm chí còn chưa kịp làm gì cả. Mình thậm chí còn không thể ôm cậu lần cuối.

  Đôi khi Jin cảm thấy ghen tị cực kì, ghen vì Tae có Jimin, Seokie có Namjoon, tuy anh rất thân với Yoongi nhưng dù sao cũng khác tuổi, anh không có một người bạn đồng niên nào cả. Vậy nên khi làm thân với Meirin, anh đã nghĩ rằng, thật tuyệt !

   Meirin lạc quan, yêu đời và vô cùng mạnh mẽ, cậu ấy đã tìm được bến đỗ thật hoành tráng. Thế nhưng, nhiệm vụ lần này, đã tước đi cậu ấy tất cả, ánh sáng từ đôi mắt lam đã hoàn toàn biến mất, chân phải và tay trái bị thương nặng. Khi cậu ấy đã được đưa trở về, anh vẫn còn nhớ rõ Minseok đã hét vào mặt anh như thế nào, đã gào thét như sao. Minseok sau đó cũng ra khỏi Hogwart, nghe nói cậu ấy dẫn Mei đi nghỉ dưỡng, hoàn toàn tránh xa chỗ này, anh thậm chí còn chưa nói lời tạm biệt đến Mei.

    Một bàn tay dày rộng nhẹ nhàng chạm lên mái tóc anh, đồng thời nghe thấy tiếng chiếc ghế bị đụng. Là ai thì 6 năm nay cũng đủ để anh biết rồi.

"Em làm anh tỉnh sao ?"

"Không hẳn, anh chỉ đang nằm nghỉ thôi. Không phải hôm nay em có tiết kiểm tra sao?"

"Nó không làm khó được em."

    Namjoon nhìn người nằm trên giường, sắc mặt anh có chút khá hơn thế nhưng vẫn khá tiều tụy. Khi SeokJin được đưa trở về, cả người anh như bị cuồng phong quét qua.

Máu.

    Chưa bao giờ Namjoon nhìn thấy nhiều máu đến thế. Ngay từ đầu, anh biết Jin, Jimin và Yoongi bí mật làm gì đó cùng một số người khác và mỗi khi họ trở về, số lượng đều ít hơn lúc đi. Sau đó sẽ có thông báo đưa học sinh về nhà và nghe nói bọn họ đều được chu cấp rất tốt. Một năm trở lại đây, tần suất ngày càng nhiều, anh không biết họ đi đâu, làm gì, thế nhưng có một điều anh rất rõ, những người nằm trong đội mà anh cho là đang làm nhiệm vụ "trinh sát" đều là những tinh anh trong bùa chú, đấu phép cự ly gần, độc dược và phòng chống nghệ thuật hắc ám, hoặc là những người giỏi toàn diện và có rất nhiều kinh nghiệm trong đánh trận.

    Jin là một trong số những người "toàn diện đó", bởi vì anh không thể hiện ra nên ai cũng nghĩ anh là một huynh trưởng mọt sách tài giỏi, nhưng không. Jin hoàn toàn kế thừa tinh hoa từ dòng máu thuần chủng anh mang trên người của bố mẹ, một bộ óc linh hoạt và điềm tĩnh đến ngạc nhiên.

    Ngay cả Yoongi, người có uy thế rất cao trong đấu phép cự ly gần luôn ca tụng Jin hết lời.

"Anh không định nói chuyện gì đã xảy ra với em sao ?"

"Anh--"

"Taehyung và Yoongi, Jungkook và Jimin, Hobi và Luna, bọn họ ai cũng đôi có cặp cả. Và anh biết không ? Em ghen tị với họ cực kì. Bọn họ có thể dựa vào nhau, và chăm sóc cho nhau một cách tự nhiên nhất. Em thì sao? Rõ ràng anh cũng có tình cảm với em mà? Không thể cho em cơ hội sao ? Em--Em sẽ yêu thương anh hết cả đời này."

    Anh biết, Namjoonie, anh biết. Nhưng anh còn rất nhiều thứ phải làm, anh không thể có thêm một điểm yếu ngay lúc này được.

    Nhớ lại lá bài của Jimin khi nói về mình và Yoongi, Jin biết mình không thể đánh cược được. Hoặc là, anh không thể vì lúc này mà đánh cược.

    Uy thế của Yoongi vẫn chưa vững trong hội, Mei thì hoàn toàn thoát ly, phép thuật của Jimin không thể đấu lại những người đó, mọi chuyện càng lúc càng rối, và não anh đang truyền tới những cơn nhức quen thuộc. Ch* má!

"Anh rất mệt, ra ngoài đi."

"Nhưng...""

"RA NGOÀI !!!"

    Namjoon có chút giật mình, hắn nhìn lại anh rồi cũng chậm rãi đi ra.

    Một mình trong phòng, Jin nắm chặt tay, khỉ thật. Đầu anh đang nhức nhối từng cơn. Dư âm từ Imperio khiến anh đôi lúc không thể điều khiển cơ thể mình. Mặc dù Jimin đã bóp méo câu thần chú khốn kiếp đó, nhưng dư âm của nó vẫn không thể xóa nhòa hết khỏi cơ thể anh.

    Mặc dù anh đã dùng Fiendfye thiêu cháy tên khốn đó và giết hắn, thế nhưng câu nguyền rủa cuối cùng của hắn vẫn khiến anh phải phải chịu nhức nhối nửa đầu phải một thơi gian. Theo như lời Yoongi nói, tốt nhất, anh nên tránh tiếp xúc và nghỉ ngơi trong một tuần. Mà một tuần, thực sự có rất nhiều thứ để lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top