Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuyết phục, lý do chính đáng.
Đối với Tiêu Chiến, người khó mà diễn đạt được những suy nghĩ bên trong mình, thì đây là chuyện rất khó khăn.
Không hiểu sao bây giờ Vương Nhất Bác lại khá trịch thượng, hắn bây giờ giống như cha mẹ đang xem thường đứa con ngây thơ của mình vậy.
Hắn không quên chuyện trước khi gặp hắn thì Tiêu Chiến chỉ là một cậu bé nghèo, không cha không mẹ, hắn cũng nhớ lúc trước cậu đã từng làm việc ở công trường, nhưng cũng chính như vậy nên Vương Nhất Bác không muốn cậu ra ngoài chịu khổ nữa, hắn không biết tại sao cậu lại không ngoan ngoãn ở bên cạnh mình mà cứ cố chấp muốn ra ngoài làm việc, cậu phải để hắn chăm sóc cậu thật tốt, nhất là khi cậu vừa mới trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, tai trái và vết thương ở chân cậu mới khỏi cách đây không lâu.
Nhìn người đứng ở cửa không nhúc nhích cũng như không nói gì, Vương Nhất Bác nhớ lại giọng điệu vừa rồi của mình, cuối cùng hắn vẫn không chịu nỗi Tiêu Chiến đang đứng tủi thân ở cửa, hắn thở dài rồi vẫy tay với cậu, "Lại đây, đừng đứng xa anh như vậy. "
Lúc này Tiêu Chiến mới nhúc nhích, cậu từ từ đi tới trước mặt hắn.
Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình, sau đó nâng tay phải của cậu lên rồi hôn vào lòng bàn tay cậu, "Em nói cho anh biết, em suy nghĩ như thế nào? "
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hắn, cậu có hơi buồn bực nói, "Em cảm thấy mình chẳng làm được gì hết, em không muốn càng về sau mình càng vô dụng. "
"Có rất nhiều cách, không nhất thiết phải ra ngoài, ở nhà cũng có thể."
"Ở nhà không thể."
"Sao lại không thể? Là do em không muốn làm, em có thể ngồi đây đống dấu cho anh. "
Vương Nhất Bác kéo ngăn kéo bên cạnh ra, để cậu có thể thấy bên trong chứa đầy các con dấu.
Tiêu Chiến chỉ liếc nhìn nó sau đó liền đóng ngăn kéo lại, cậu im lặng nhìn vào mắt hắn, cậu muốn biểu đạt là mình không muốn.
Vương Nhất Bác đã quen thấy cậu mềm mại giống như bánh gạo nhúng mật, giờ thấy cậu ủ rũ như bánh bao chiều nên cảm thấy hơi chướng mắt.
Nếu là Vương Nhất Bác của trước kia, chắc chắn hắn sẽ không kiên nhẫn để nói nhảm với cậu, hắn sẽ nhốt cậu lại là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng bây giờ ngay cả nghĩ hắn còn không dám nghĩ, nếu bây giờ hắn nói nặng với Tiêu Chiến thì hắn chắc chắn sẽ rất khó chịu.
"Không muốn đóng dấu? Vậy để anh hỏi Lâm Linh xem cậu ấy có cần giúp gì không. "
"Em có thể giúp khi mình về nhà."
Vương Nhất Bác từ từ lắc đầu, không bị cậu lừa gạt, "Em vẫn còn chưa thuyết phục anh. "
Tiêu Chiến cũng cảm thấy rất khó xử, "Em không biết thuyết phục anh như thế nào nữa, anh dạy em đi. "
"...... Anh không dạy em, em tự nghĩ đi, nhưng anh sẽ không để em ra ngoài đâu. "
Tiêu Chiến nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay mình, bàn tay của Vương Nhất Bác rất lớn, sức lực của hắn cũng vậy, nhưng tay của hắn không ấm lắm, mỗi lần Vương Nhất Bác nắm tay cậu như vậy, cậu luôn có cảm giác mình không thể trốn khỏi hắn, mặc dù cậu không ghét, nhưng nếu thỉnh thoảng bàn tay này có thể để cậu đi làm việc mà cậu muốn thì càng tốt.
"...... Em không muốn lúc nào mình cũng ngồi ở nhà. "
"Ở nhà không tốt sao?"
"Không phải không tốt, nhưng em muốn ra ngoài..."
Lúc đầu Tiêu Chiến nói hơi đứt quãng, sau đó cậu liền nói lưu loát hẳn, "Em muốn biết bên ngoài có còn như trước kia nữa không, em muốn biết người ta có thấy mấy tác phẩm của em đẹp hay không. Ban ngày em sẽ ra ngoài, đến tối rồi sẽ trở về, em sẽ quay về ăn tối với anh, ngủ với anh, khi đó em sẽ có rất nhiều thứ để nói với anh, như là những chuyện mà em gặp, hay là những thứ làm em thấy vui vẻ. "
"Nhưng nếu em chỉ có thể ở nhà, em sẽ không có nhiều chuyện để nói với anh, bởi vì khi ở nhà em làm gì anh cũng biết hết." Tiêu Chiến nói xong còn chỉ chỉ vào màn hình máy tính trên bàn một chút, "Anh có thể thấy em thông qua cái này. "
"Nhất Bác, anh là người rất lợi hại, em không lợi hại bằng anh, nhưng em muốn, em muốn mình không phải là người vô dụng, không phải là người không biết gì, em biết mình không thông minh, còn rất ngốc nữa, em còn từng bị người xấu lừa gạt, nhưng nếu học được thêm một chút gì đó thì em sẽ thông minh hơn một chút. Nếu thời tiết nóng quá thì em sẽ ngồi dưới gốc cây, nếu ngồi dưới gốc cây thì sẽ không tiếp xúc với ánh mặt trời nữa, nếu mùa đông quá lạnh thì em sẽ mặc nhiều quần áo, nếu bạn tay bị cứng thì em sẽ đeo găng tay, em có rất nhiều cách. "
Vương Nhất Bác im lặng một lát, hắn không ngờ Tiêu Chiến lại quyết tâm như vậy.
"...... Anh biết rồi, để anh bảo Lâm Linh tìm một cửa hàng thích hợp cho em. "
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cách tốt nhất, hắn sẽ tìm một cửa hàng cho Tiêu Chiến, nếu như vậy thì cậu sẽ không phải ra ngoài phơi nắng hay hứng mưa, sau đó sẽ tìm nhân viên đến giúp cho cậu, như thế thì hắn không phải sợ Tiêu Chiến sẽ gặp phải người xấu.
Nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại không đồng ý.
"Em không cần cửa hàng."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Vì sao? "
"Bởi vì em không muốn anh giúp em, em sẽ tự làm mọi thứ."
"Tại sao anh lại không thể giúp em?"
Tiêu Chiến rất có quan điểm của mình, "Nếu anh giúp em, thì mọi người sẽ nói nếu Tiêu Chiến không có Nhất Bác thì Tiêu Chiến sẽ chẳng làm việc gì ra hồn cả, cho dù em có lợi hại đi nữa thì người ta cũng nói là nhờ có Nhất Bác nên em mới được như vậy, nếu không phải là em tự làm, em sẽ cảm thấy mọi thứ không tốt nữa, cho nên em không muốn anh mua các tác phẩm của em, cũng không muốn anh bảo cậu Lâm tìm cửa hàng cho em. "
Vương Nhất Bác thấy cậu nói rất có lý, mặc dù hắn đồng ý phần nào với quan điểm phải tự đi lên bằng chính đôi chân của mình, nhưng trong lòng hắn vẫn không nỡ buông tay, hình như là hắn lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Chiến, những ngày Tiêu Chiến ở bệnh viện, hắn là người túc trực bên cạnh cậu 24/24. Cũng có thể là do hắn không nỡ, hoặc là hắn không muốn cậu cách xa hắn.
"Sao em lại có nhiều thứ không muốn quá vậy?"
"Không nhiều." Tiêu Chiến đếm một chút rồi nói với hắn, "Chỉ có ba điều mà thôi. "
"Ba điều cũng rất nhiều." Vương Nhất Bác giơ đùi lên kẹp Tiêu Chiến lại, "Anh cũng có thứ không muốn, em có muốn nghe không? "
Tiêu Chiến thử nhúc nhích một chút, cậu phát hiện mình không thể tránh được hắn, cơ chân của Vương Nhất Bác không phải là thứ để cho đẹp, nên cho dù cậu không muốn nghe cũng phải nghe.
"Em nghe."
"Anh không muốn em đi ra ngoài."
Tiêu Chiến nhịn không được mà lộ ra biểu cảm thất vọng, "Vậy có phải là em không thuyết phục được anh không? "
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt chù ụ của cậu mà không khỏi lắc đầu.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến thật lâu, hắn có thể tưởng tượng được nếu như mình kiên quyết không đồng ý, Tiêu Chiến nhất định sẽ không vui trong một khoảng thời gian dài, đến lúc đó không ai biết là cậu có lại lẻn ra ngoài lần nữa không.
"...... Em nói xem, em muốn anh đi đâu với em? "
Tiêu Chiến ngạc nhiên, hai mắt cậu sáng rực lên, "Thật sao? "
"Giả đó."
Tiêu Chiến lấy tay che miệng hắn, "Câu này không tính, anh đừng nói là giả, em đã thuyết phục được anh rồi phải không? Anh gật đầu đi. "
Vương Nhất Bác không muốn phối hợp với cậu, hắn nghiêng đầu né tránh tay cậu, "Anh chỉ đi xem với em một chút thôi. "
"Vậy bây giờ có thể đi không?"
"Hôm nay không được."
"Còn ngày mai thì sao?"
"Ngày mai thì được."
"Lúc nào của ngày mai? Buổi sáng có được không? "
Vương Nhất Bác buông đùi ra, để Tiêu Chiến dựa vào lòng ngực mình, sau đó hắn lạnh lùng nói: "Đến lúc đó rồi nói sau. "
Tiêu Chiến không nói gì nữa, cậu thấy mình làm chậm tiến độ công việc của Vương Nhất Bác nên đành đi ra ngoài.
Sáng hôm sau.
Tiêu Chiến biết hôm nay mình sẽ được ra ngoài nên rất vui vẻ, lúc ở bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu rất ít khi có cơ hội ra ngoài, trong trí nhớ của cậu, ngoại trừ lúc đưa tang cho ông Vương ra thì cũng chỉ có lần đi Thủy Khê với Vương Nhất Bác, cho nên dù là cậu đi ra ngoài hay là cậu đi ra ngoài với Vương Nhất Bác, thì cũng là chuyện rất vui.
Lúc Vương Nhất Bác còn đang ăn sáng thì cậu đã ăn xong phần của mình, trong quyển sổ của mình, cậu viết rất nhiều lời khuyên của người giúp việc dành cho cậu, mọi người nhất trí cho rằng cậu sẽ đi đến nơi có nhiều khách du lịch nhất trong thành phố, bởi vì đó là nơi có diện tích rộng nhất.
Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác, vừa lật quyển sổ vừa lải nhải, "Nhất Bác cảm thấy Tiểu Trân nói có đúng không? Em cảm thấy cô ấy nói rất đúng, cô ấy và Đình Đình thông minh như nhau..."
Vương Nhất Bác lắng nghe, một tách cà phê và một miếng bánh mì nướng là bữa sáng của hắn, Tiêu Chiến cũng không thúc giục hắn, không ngại việc hắn ăn chậm, cậu kiên nhẫn đến kỳ lạ.
Vương Nhất Bác vừa uống cà phê vừa nghe cậu nói đủ thứ trên trời dưới đất, hắn không biết tại sao cậu có thể nhớ được nhiều cái tên như vậy, cuối cùng hắn cũng buông tách cà phê xuống, rồi lấy khăn lau khóe miệng, hắn không thèm động vào miếng bánh mì nướng của mình.
Tiêu Chiến thấy thế thì nhìn hắn, "Đình Chi, anh không ăn bánh mì sao? "
"Anh không đói."
Tiêu Chiến thấy hắn không ăn gì, nghe hắn nói như vậy cậu cũng không còn tâm trạng nhìn quyển sổ của mình nữa, cậu tiện tay đẩy nó sang một bên, "Không được không ăn, có phải bởi vì không có vị gì nên anh không muốn ăn đúng không? Để em quết mứt lên cho anh nha? "
Vương Nhất Bác chống cằm nhìn cậu, "Mứt gì? "
Bữa sáng của Tiêu Chiến có mứt dâu tây và mứt việt quốc, cậu ăn vẫn còn dư lại một ít, cậu để cho Vương Nhất Bác lựa chọn.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ thích ăn bánh mì nướng với những thứ này, nhưng nếu Tiêu Chiến muốn hắn thử thì hắn có thể thử một chút.
"Em thấy cái nào ngon thì chọn cái đó đi."
Tiêu Chiến cầm bánh mì nướng rồi quết mứt lên, thấy Vương Nhất Bác không có ý định nhận lấy bánh mì nướng thì cậu tận tình đưa đến bên miệng hắn, giống như cách cậu cho Vương Nhất Bác ăn cơm khi ông Vương vừa mới qua đời vậy.
Vương Nhất Bác nhìn cậu tập trung đút bánh mì cho mình, hắn đột nhiên có chút hối hận khi đã đồng ý ra ngoài với cậu, "Nếu như anh đồng ý cho em ra ngoài, vậy có phải em sẽ không ăn sáng với anh không? "
"Không có."
"Vậy buổi trưa em có về ăn trưa với anh không?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Có, em sẽ bắt xe buýt về. "
"Ở đây không có trạm xe buýt."
"Vậy em sẽ đạp xe về."
"Em lấy xe đạp ở đâu ra?"
"Thầy Trương có xe đạp, nhưng ông ấy không đi, em có thể hỏi mượn ông ấy."
Tiêu Chiến đã chuẩn bị tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện mình nên dỗ dành Vương Nhất Bác như thế nào.
Vương Nhất Bác nghe thấy thì không nói gì nữa, hắn ăn nốt phần bánh mì trong tay cậu, "Đi thôi. "
Tiêu Chiến cầm quyển sổ đi theo sau hắn.
Mặc kệ là Vương Nhất Bác đi đâu, Lâm Linh luôn đi với hắn, lần này cũng không ngoại lệ, cậu ấy làm tài xế chở bọn họ đến nơi có nhiều khách du lịch nhất của Tĩnh Hải, Tiêu Chiến nhìn chỗ nào cũng thấy thích, còn Vương Nhất Bác nhìn chỗ nào cũng thấy không hài lòng, không phải vì ở đây có nhiều muỗi mà là ở đây có quá nhiều xe cộ.
Tiêu Chiến không bị hắn dội gáo nước lạnh vào người, cậu không cần Vương Nhất Bác chọn cửa hàng cho cậu, cậu cố gắng hết sức lựa chọn địa điểm thích hợp, sau ba phút ra ngoài, cậu bị choáng ngợp bởi những thứ ngoài đây.
Trước khi mặt trời lặn, Lâm Linh lái xe đưa bọn họ đi đến một ngôi chùa gần công viên, ở đây hương khói rất nồng, ban ngày sẽ có không ít đoàn du lịch đến đây.
Tiêu Chiến rất thích nơi này, cậu thông qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, "Nhất Bác, anh nói xem, nơi này có được không? "
Vương Nhất Bác nhìn kiến trúc trong chùa, đây là lần đầu tiên hắn không có ý kiến phản đối.
Tiêu Chiến bị khung cảnh bên trong hấp dẫn, cậu không khỏi khao khát hỏi, "Nhất Bác, chúng ta đi vào xem một chút được không? "
Vương Nhất Bác không nói gì, hắn im lặng tháo dây an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top